Phần 27
Vừa lúc đó thì ba tôi cũng đi uống cà phê về tới. Nghe tiếng thím út bài hãi trong nhà nên ba nạt lớn:
– Làm cái gì mà mới sáng sớm trong nhà um sùm như cái chợ vậy hả?
Thím út thấy ba tôi về liền chạy ra nắm tay lôi vô nhà rồi la làng lên:
– Ông có còn là con người nữa không hả ông Tròn? Ông coi ông làm tình…
Thím ngưng lại một chút để thở rồi nói tiếp:
… làm tội con nhỏ như vậy mà coi được hả? Ông mở mắt ra nhìn thử coi nó có còn là con người nữa không? Trời đất ơi đến con gái mình mà cũng không chịu buông tha nữa hả trời!
Nghe thím út nói xong ba tôi lật đật chạy ra đóng cửa lại rồi cố cãi chày cãi cối:
– Thím nói chuyện gì mà tui hổng biết gì hết trơn vậy?
Thím út bĩu môi:
– Có phải anh hổng biết thiệt hôn anh ba?
Ba tôi mặt biến sắc nhưng vẫn cố gắng làm giọng tỉnh bơ:
– Có chuyện gì thì thím nói đại ra đi! Cứ úp úp mở mở ông nội ai biết chuyện gì…
Thím kéo tôi lại đứng gần rồi ba mặt một lời:
– Anh nói anh hổng biết thiệt hả anh ba? Vậy chứ thằng nào đêm qua đụ con Thu tới mức sáng nay nó đi không nổi luôn kìa!
Ba tôi trả lời lấp liếm:
– Chắc nó bị trật chân hay gì chứ có gì đâu mà thím la lối um sùm dữ vậy…
Thím út cười khẩy:
– Trật chân hả? Hứ! Trật chân mà sáng con nhỏ đi chàng hảng? Trật chân mà sáng dậy mặc quần trái? Trật chân mà nút áo cài lộn xộn cái trên cái dưới? Trật chân mà phòng ốc bừa bộn như bãi chiến trường? Còn cái này mới quan trọng nè…
Thím út nói tới đó thì im lặng làm tôi với ba đều trố mắt lên vẻ ngạc nhiên rồi đồng thanh hỏi:
– Cái gì quan trọng hả thím?
Thím út chỉ tay vô trong phòng, giọng chua chát:
– Trật chân mà con nhỏ quên mặc quần lót luôn hả anh ba? Cái quần xi líp của con nhỏ còn nằm dưới đất kia kìa… trên đó không phải dính tinh trùng của anh thì là của thằng nào chứ hả?
Nghe thím nói xong tôi mới giật mình đưa tay rờ xuống mông đít để kiểm tra thì mới phát hiện mình không có mặc quần lót, vì mông đít không có gân. Tôi chợt nhớ lại đêm qua lúc ba xuất tinh tôi có lấy quần lót để lau chim cho sạch rồi lúc ngủ lại quên mặc vô. Để bây giờ thím út phát hiện hết mọi chuyện.
Tôi nhìn thím út hỏi giọng ngỡ ngàng:
– Sao… sao thím biết?
Thím út nhìn tôi rồi lắc đầu vẻ chán nản:
– Mày có một câu hỏi hoài… không có câu nào khác hả con?
Rồi thím nói tiếp:
– Tao nhìn sơ qua bộ dạng là biết mày mới bị đụ tơi tả rồi! Bình thường ngủ dậy không ai ăn mặc dị hợm như mày hết… đã vậy quần áo, tóc tai, mặt mũi toàn mùi tinh khí đàn ông… ở trong phòng cũng nồng nặc mùi dâm khí kìa…
Ba tôi thẹn quá hóa giận nên nạt lớn:
– Ai biết nó làm gì trong phòng của nó?
Thím út cũng không vừa lập tức gân cổ lên cãi lại ba:
– Anh nói anh hổng biết mà nghe được hả anh ba? Nhà này buổi tối có ai đàn ông ngoài anh hả? Hay anh muốn đổ thừa cho thằng Hoạch? Anh nói anh hổng biết vậy để tôi đưa con nhỏ lên xã trình báo để người ta điều tra… như thế trắng đen sẽ rõ ràng thôi. Anh nên nhớ… đây không phải là lần đầu nghen anh ba? Đúng là ngựa quen đường cũ mà!
Ba tôi nghe thím nhắc tới chính quyền thì nét mặt xám ngoét, miệng ấp úng như ăn trộm bị gia chủ bắt quả tang tại trận:
– Thôi mà thím… chuyện đâu còn có đó… thím làm gì mà la lối dữ vậy? Để từ từ tui tính!
Thím út trề môi kiểu khinh dễ:
– Chắc anh tính để cho nó một bụng bầu rồi mới chịu phải không anh ba?
Ba tôi bị thím út cà khịa nên quê độ, miệng càm ràm:
– Nó là con tôi… tôi muốn làm gì thì làm…
Không để cho ba tôi nói hết câu thím út đã “hứ” một tiếng thật lớn rồi nói:
– Phải rồi… nó là con ông nên ông muốn làm gì con nhỏ thì làm… muốn đè con xuống rồi tuột quần ra chịch lúc nào thì chịch…
Đoạn, thím trừng mắt nhìn ba:
– Anh có tin tôi la làng lên cho cả xóm biết chuyện không hả?
Thật ra nãy giờ thím cũng nói năng rổn rảng chứ đâu phải nhỏ, có điều nhà tôi xây cách âm nên ở trong nhà nói chuyện thì bên ngoài không nghe được thôi.
Ba tôi nghe thím nói xong liền xuôi xị, chạy lại nắm tay thím năn nỉ:
– Thôi mà thím… chuyện dĩ lỡ rồi… tại đêm qua tôi say quá… nên…
Thím út cười nhếch mép:
– Anh say quá nên tưởng nó là vợ anh chứ gì? Chắc đêm qua làm con nhỏ năm bảy hiệp nên con nhỏ mới tàn tạ như vầy nè…
Xong thím quay qua hỏi tôi:
– Ổng làm mày mấy lần rồi hả Thu? Có gì cứ nói thiệt cho thím nghe… không được giấu diếm nghe chưa?
Tôi định trả lời thím là nhiều lần quá nên không nhớ hết, mà chưa gì ba đã trừng mắt nhìn nên tôi liền nói dối thím:
– Dạ… mờ… một à thím!
Chắc tôi không phải là người có khả năng nói dối siêu việt nên tôi vừa nói xong thì thím út đã bĩu môi rồi liếc tôi một cái bén ngót:
– Ui trời… giờ này mà mày còn bênh vực cho ổng nữa hả con? Hay mày muốn tới lúc này mày bụng mang dạ chửa rồi mới hối hận hả? Nhìn cái tướng con gái mới lớn tơ hơ bốc lửa như mày mà ổng chỉ mới làm một cái thì tao đi đầu xuống đất à!
Rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, thím vội vàng nắm tay tôi rồi hỏi nhanh:
– Đâu… mày nhớ kỹ lại coi Thu… Tối hôm qua ba mày có cho mày uống thứ gì không?
Tưởng thím hỏi chuyện gì chứ chuyện này thì dễ ợt như ăn kẹo, tôi trả lời luôn mà không cần phải “nhớ kỹ lại” gì hết:
– Dạ… ba cho con uống nước cam!
Vừa nói xong thì thím đã làm luôn một tràng:
– Có phải uống xong một lát mày thấy trong người nóng bừng bừng hay không? Có phải lúc đó mày thèm muốn được đụ dữ lắm phải không?
Có phải mày không thể nào kiềm chế nổi đúng không?
Tôi trố mắt nhìn thím ngạc nhiên không hiểu sao thím lại biết rõ cảm giác của tôi hồi tối qua đến vậy. Đúng là những gì thím nói đều chính xác, lúc đầu tôi thấy trong người vẫn bình thường thậm chí còn mệt mỏi trong người… nhưng không hiểu sao lúc qua phòng ba uống ly nước cam xong về nhà thì…
Thím hỏi tới đâu thì tôi chỉ biết gật đầu tới đó thay cho câu trả lời. Tới khi hỏi đáp xong thì thím mới quay qua ba tôi cất giọng mỉa mai:
– Anh có một chiêu mà cứ xài hoài vậy anh ba? Cái thứ nước hôm qua anh cho con nhỏ uống có giống thứ nước anh cho tôi uống chục năm về trước không hả anh ba?
Ba tôi bị thím út hỏi vặn vẹo thì người đơ ra như khúc gỗ, không biết trả lời thế nào nên cứ im như thóc. Tôi nghe nói thím hỏi ba nhưng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nên đưa mắt nhìn thím:
– Ủa thím nói thứ nước đó là nước gì?
Thím út cười khẩy:
– Nước kích dục chứ nước gì mậy…
Tôi vừa hỏi thím xong thì ba tôi vội đưa tay lên định ngăn không cho thím nói… nhưng không kịp! Tới chừng thím trả lời tôi rồi thì ba tôi nhìn thím nói kiểu hờn mát:
– Nó con nít biết gì mà thím nói như vậy…
Thím út gật gù:
– Ờ phải rồi… thì nó là con nít không biết gì nên mới bị anh dụ dỗ cho uống thuốc kích dục để làm chuyện bậy bạ! Cũng như tui… ngày xưa nếu má không qua kịp thì chắc tui cũng bị anh hại đời rồi!
Tôi nghe thím út với ba nói chuyện dù không hiểu được đầu đuôi câu chuyện nhưng cũng lờ mờ đoán ra ngày trước chắc ba cũng đã từng có ý với thím… giống như với tôi bây giờ. Hôm qua ba cho cho tôi uống nước có pha thuốc kích dục, hèn chi mà khi không mà tôi là hứng tình một cách đột ngột như thế.
Ba tôi nhìn thím út, giọng yếu xìu:
– Chuyện qua lâu rồi mà thím cứ nhắc hoài…
Thím út khinh khỉnh đáp:
– May là nhắc hoài mà anh còn chưa bỏ tật dâm dê nữa kìa!
Rồi thím quay qua nhìn tôi rồi lắc đầu:
– Thôi mày đi tắm rửa sạch sẽ rồi từ nay hai chị em qua nhà thím ở chung với ông bà nội… ở nhà này riết có ngày bụng mang dạ chửa à con!
Tôi nhìn thím ngạc nhiên hỏi:
– Ủa thím nói ông bà nội nào vậy? Ông bà nội con chết hết rồi mà?
Tôi mới hỏi xong thì thím đã khoát tay rồi nói nhanh:
– Ông bà nội chết đâu mà chết… họ vẫn sống sờ sờ kia kìa. Ông Sáu bà Sáu chính là ông bà nội của tụi bây đó. Tại ba mày ba trợn quá nên ông bà nội từ mặt chứ ổng bả chết đâu mà chết!
Tôi nghe thím út nói mà thấy lùng bùng lỗ tai, không thể tin vào những gì mình vừa nghe được. Hóa ra ông bà nội tôi vẫn còn sống! Hóa ra chú thím út không phải là hàng xóm láng giềng bình thường mà là chú thím ruột của tôi! Hóa ra…
Hèn chi mà ông bà Sáu thương yêu tôi và thằng Hoạch như con cháu trong nhà, có thứ gì ngon cũng mang qua cho… người dưng nước lã thì làm gì được như vậy chứ?
Hèn gì mà ba tôi vốn không sợ trời không sợ đất, vậy mà bà Sáu chửi mấy câu là im re rồi xách đít bỏ đi chỗ khác chứ không dám cự cãi gì với bà!
Hèn chi từ hồi má mất, bữa nào thím cũng đem đồ ăn qua cho hai chị em… người ngoài thì dễ gì có ai tốt như vậy?
Tôi mừng rỡ reo lên:
– Trời ơi… thiệt hả thím? Ông bà nội còn sống hả thím? Ông Sáu bà Sáu là ông bà nội của con hả thím?
Rồi tôi quay sang ngó ba tôi:
– Có phải vậy không hả ba? Sao ba nói với con là ông bà nội chết hết rồi hả ba?
Mặc cho tôi hỏi dồn dập nhưng ba vẫn không nói năng gì. Thấy vậy thím út mới lên tiếng:
– Ổng còn mặt mũi nào mà trả lời nữa! Tôi tắm rửa lẹ đi rồi xách quần áo hai chị em qua nhà ông bà nội ở… để ba mày ở nhà một mình tha hồ muốn làm gì thì làm…
Rồi thím quay qua trừng mắt nhìn ba tôi:
– Anh làm sao tôi coi được thì làm… anh mà lạng quạng thì tôi cho ở tù mọt gông đó nghen! Tội hiếp dâm con nít không phải là tội nhẹ đâu…
Nói xong thím bước tới mở hết cửa nẻo ra rồi phụ tôi một tay gom quần áo của hai chị em bỏ vô giỏ xách rồi ba thím cháu đùm túm đưa nhau về thăm ông bà nội dù hai nhà chỉ cách nhau có một cái hàng rào dâm bụt mà từ nhỏ tới giờ tôi nào hay nào biết mình vẫn còn những người thân ruột thịt trên đời chứ không phải là chẳng còn ai như ba nói.
Lúc ba thím cháu xách quần áo đồ đạc ra khỏi nhà… ba tôi chỉ ngồi im re và đưa mắt nhìn chứ không hó hé câu nào, cũng không tỏ thái độ đồng ý hay phản đối kiểu như ai muốn làm gì thì làm… Hay nói đúng hơn ba tôi giờ đây chẳng khác gì tên tội phạm nên không có quyền hạn gì để lên tiếng nữa!
Lúc thím út và tôi vừa bước vào sân thì bà Sáu đang ngồi trên sạp gỗ tách mớ cau tươi để lấy hạt phơi khô ăn trầu, thấy hai thím cháu đùm đùm đề đề tay xách nách mang áo quần lỉnh kỉnh nên vội vàng bỏ con dao xuống rồi chạy ra đỡ phụ 1 tay, trố mắt lên nhìn vẻ ngạc nhiên:
– Ủa hai thím cháu… con Thu… sao… sao…
Tôi vội buông hai túi đồ xuống đất rồi chạy ào tới ôm chầm lấy bà Sáu rồi kêu lên mừng rỡ:
– Nội ơi nội!!!
Bà Sáu, mà không… từ nay phải gọi bằng bà nội mới đúng, nghe tôi kêu “nội ơi nội” thì càng ngạc nhiên hơn nữa, giọng bà run run vừa vui mừng vừa bất ngờ trước tình cảnh không lường trước được như thế này.
– Ủa… sao… sao nó biết vậy út?
Thím út tươi cười:
– Con nói cho nó biết hết rồi má ơi! Từ nay 2 chị em nó sẽ qua đây ở chung với mình…
Bà nội tôi quay qua ôm chầm lấy tôi rồi sụt sùi:
– Thu ơi… Cháu của bà… Bà tưởng tới lúc bà chết rồi mà vẫn không được nghe tụi con kêu một tiếng “nội ơi” luôn chớ!
Rồi nội quay sang nhìn thím và hỏi:
– Con út mày nói làm sao mà thằng ba cho chị em con Thu qua đây ở vậy út? Bộ nó không phản đối hả con?
Thím tôi khoát tay:
– Phản đối sao được hả má? Hồi trước chị Hồng còn sống thì để nó ở với chỉ, nay chỉ mất rồi thì mình đem về đây nuôi dạy chứ để bên đó ai lo cho tụi nhỏ… Ông Tròn cái thân ổng còn lo chưa xong nữa thì lo được cho ai!
Thím ngưng lại một chút rồi hạ giọng:
– Với lại bây giờ con nhỏ lớn rồi… không thể để nó ở bên đó được… lửa gần rơm có ngày cũng bén!
Bà nội nghe thím út nói vậy thì liền nắm tay thím út chạy ra góc sân rồi thì thầm hỏi:
– Bộ thằng ba nó làm gì con nhỏ rồi hả út?
Thím không trả lời bà nội ngay mà quay lại nhìn tôi một lúc như để suy nghĩ thật kỹ có nên nói hết mọi chuyện cho bà nội biết hay không. Sau vài phút đắn đo, cuối cùng thím khe khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
– Trời ơi là trời… cái thằng thiệt tình… Nó không phải con tao đẻ ra chắc tao giết nó chết lâu rồi! Thứ gì mà ác ôn quá…
– Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời má ơi!
Thím út nói xong liền đỡ bà nội vô nhà rồi nói nhỏ:
– Thôi má nói nhỏ nhỏ một chút, đừng để ba biết chuyện này. Ba mà biết thì ba với ông Tròn có chuyện nữa cho coi!
Bà nội tôi gật đầu đồng tình:
– Ờ… Ổng mà biết thế nào ổng cũng xách dao qua kiếm thằng Tròn hỏi tội à! Ổng là ổng cưng con Thu nhứt nhà…
Rồi bà nói thêm:
– Thôi hai thím cháu đem quần áo vô nhà đi, để tao dọn qua ở chung với ổng, nhường phòng tao cho chị em nó! Thiệt… con cháu ruột rà mà hơn mười lăm năm trời chẳng khác gì nước lã người dưng!
– Cũng tại ba nó sống tệ bạc quá chứ đâu phải tại mình không nhìn nhận núm ruột đâu má!
Nói xong thím dẫn tôi vô phòng bà nội rồi phụ tôi dọn dẹp, sửa sang chỗ ở mới. Từ trước tới giờ ông bà nội ở riêng mỗi người một phòng, bây giờ có chị em tôi về thì hai ông bà ở chung với nhau để nhường lại một phòng cho hai chị em. Nói là hai phòng cho sang chứ thật ra là một phòng được ngăn chia làm hai bằng một tấm vải màn ở giữa, chỉ cần kéo tấm màn ra thì lập tức trở thành 1 phòng như thiết kế ban đầu.
Loay hoay dọn dẹp một hồi thì thím sớt cho tôi nửa tô cháo lòng và 1 khúc bánh mì không biểu ăn cho no rồi ngủ một giấc cho khỏe. Lát ông nội về rồi chào hỏi sau cũng được. Ông nội tuy đã già nhưng vẫn còn mạnh khỏe, sáng nào ông cũng ra vườn chăm sóc cây trái, tỉa lá bắt sâu tới giờ cơm trưa mới quay vô nhà.
Phải chi ba tôi được 1 phần nhỏ như ông nội thì má con tôi đỡ khổ biết bao nhiêu…