Phần 28
Về nhà nội ở được bữa trước thì bữa sau thím đã kéo tôi ra sau vườn biểu nhổ cỏ phụ ông nội, rồi nhân lúc không có ai thím mới thủ thỉ kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện mà từ trước tới giờ người lớn luôn tìm mọi cách giấu kín, không để cho chòm xóm láng giềng biết được thì nhục nhã vô cùng.
Thím kể ba tôi trước khi cưới má thì đã có một tiền án hiếp dâm phụ nữ đã có gia đình nên bị người nhà nạn nhân đánh cho một trận rồi gửi đơn kiện cáo, kết quả ông bà nội phải bán miếng ruộng để lấy tiền đền bù nhân phẩm, danh dự cho người ta. Còn ba tôi phải đi tù hết mấy năm cho cái tội dâm dê vô độ của mình.
Đến khi ra tù và trở về ba má tôi cưới nhau. Thời gian đầu ba má sống với nhau rất ấm êm, hạnh phúc… nhưng từ khi má sinh tôi ra thì ba bắt đầu sa vào con đường rượu chè gái gú rồi trượt dốc từ từ. Mà cái khoản mê gái gú thì ba tôi không thể nào bỏ được dù có chết, chính vì vậy mà thím út cũng suýt trở thành nạn nhân bị ba tôi cưỡng hiếp.
Chuyện xảy ra vào một buổi tối cách đây hơn chục năm, lúc tôi mới 2 hay 3 tuổi gì đó… bữa đó cơm nước xong thím qua nhà chơi và nói dóc với má con tôi cho đỡ buồn. Thím với má ngồi nói chuyện chút xíu thì nhìn lại đã thấy tôi lăn ra giường nằm ngủ say sưa dù chỉ mới hơn 8h00 tối chút xíu.
Bình thường ba tôi đi nhậu về say xỉn thì tót lên võng nằm ngủ, mặc kệ ai làm gì làm… nhưng bữa đó có thím út qua chơi tự nhiên ba tôi sốt sắng chạy tới chạy lui lăng xăng pha trà rót nước khẩn khoản mời mọc thím cứ như thím là thượng khách như không phải em dâu của ba vậy.
Ba xuống bếp pha hai ly nước chanh rồi kêu má với thím út mỗi người một ly uống cho đỡ khát. Không biết ba pha chế kiểu gì má uống hết ly nước chanh chừng vài phút thì lăn ra ngủ say sưa không biết trời trăng gì, còn thím hớp có một ngụm cho ba tôi vui nhưng cũng nhanh chóng rơi vào tình trạng giống như tôi đêm nọ, hai má nóng bừng bừng mà cơ thể thì nhộn nhạo, rạo rực không yên. Ba tôi chắc là cũng đã để ý thím út từ lâu rồi nên không kịp đợi cho ngấm thuốc mà đã nhào tới đè thím xuống giường mà hôn hít, xoa bóp hai bầu vú tròn căng của thím rồi thọc luôn tay vô quần thím để mò chim. Mặc dù bị cho uống thuốc nhưng thím vẫn còn đủ lý trí để phân biệt đúng sai nên cố gắng xô ba tôi ra nhưng không thể. Vùng vẫy. Giằng co một hồi thì ba tôi cũng tuột quần thím xuống tận đầu gối nhưng chỉ mới vừa đút cu vô chim thím nắc mấy cái thì chú út qua tìm rồi phát hiện sự việc. Hôm đó nếu không có bà nội và thím can ngăn thì chú út và ba tôi đã xảy ra một trận huyết chiến cốt nhục tương tàn rồi. Kết quả đêm đó ba tôi bị chú út đấm đến bầm tím mặt mũi còn ông bà nội tức giận quá nên tuyên bố từ mặt ba tôi luôn và không nhìn nhận ba tôi là con cái trong nhà nữa.
Lần đó chòm xóm láng giềng nghe tiếng ba tôi với chú út chửi nhau um sùm nhưng ông nội tôi khóa cổng nên không ai vào được mà chỉ đứng ngoài rào ngó vô nên cứ nghĩ ba tôi đi nhậu về say xỉn rồi quậy phá chứ không ai nghĩ ba tôi dám giở trò đồi bại với thím út là em dâu của ba. Hơn nữa nhà thím với nhà tôi chỉ cách nhau có cái hàng rào dâm bụt chứ có phải xa xôi cách trở gì đâu mà ba tôi dám làm như vậy. Mà lần đó ba tôi cũng cả gan thiệt, chắc là uống rượu vô rồi nứng quá, không kiềm chế được dục vọng thấp hèn nên làm ẩu với thím. Cũng may nhờ có chú út qua kịp thời, nếu không bữa đó thím đã tan nát với ba tôi rồi. Tuy chưa giã thóc thành gạo nhưng cái chày của ba cũng đã đâm vô cái cối thịt ướt át của thím hết năm bảy lần mới rút ra chứ có phải ít đâu. May mà chú tôi qua kịp chứ nếu không thì lần đó có khi thím đã mang bầu với ba tôi rồi.
Kể từ đó chú út với ba tôi như người dưng nước lã, hai người ra đường gặp mặt còn không nhìn nhau chứ đừng nói gì lúc ở nhà. Tuy hai nhà sát nhau nhưng hơn chục năm chú không bước chân qua nhà tôi, trừ mấy hôm đám tang của má thì chú có qua thăm hỏi, phụ giúp công chuyện nhưng vẫn không nhìn mặt ba tôi đến nửa giây.
Mới qua nhà nội ở chưa được ba ngày mà tôi đã được thím kể cho nghe rất nhiều chuyện quá khứ mà nếu chỉ ở bên nhà mình, chắc tôi sẽ không bao giờ có cơ hội biết được. Có nhiều chuyện xảy ra khiến mối quan hệ giữa ba má tôi ngày càng căng thẳng, phần lớn cũng do bản tính ham mê rượu chè gái gú rồi sinh ra biến thái bệnh hoạn. Ông bà nội tôi và gia đình cũng khổ tâm rất nhiều về ba tôi nhưng không biết làm sao để ngăn chặn bớt cái tính trăng hoa mèo mỡ của ba. Như trường hợp ba hãm hiếp tôi, chỉ cần gia đình báo lên chính quyền địa phương một tiếng thì ba tôi chắc chắn sẽ ngồi tù không biết ngày nào mới được tha bổng. Nhưng gia đình không nỡ làm điều đó. Không làm điều đó nhưng cũng không thể nào tiếp tay cho hành vi tội lỗi của ba tôi được. Cũng may thím út sang nhà và phát hiện sự việc rồi can thiệp kịp thời, nếu không thì tôi không biết mình sẽ phải làm công cụ mua vui cho ba đến bao lâu nữa.
Nhờ thím kể tôi mới biết được khoản tiền đóng học phí mỗi tháng của tôi đều do chú út hoặc ông bà nội đưa cho má đóng chứ một mình má đi làm thì việc lo cái ăn cái mặc cho cả nhà cũng là một khó khăn lớn chứ đừng nói gì đến việc lo cho tôi ăn học, bởi chuyện ăn học đâu phải chỉ có tiền học phí mà còn rất nhiều khoản khác cần chi ra. Một mình má làm sao kham nổi nếu không có sự giúp đỡ từ phía bên nội. Có lẽ má tôi định một mai khi tôi khôn lớn thì mới nói hết sự thật cho tôi nghe. Nào ngờ má chia kịp nói năng gì thì bà đã mang theo bí mật này sang cõi phật mất rồi.
Ông bà nội biểu tôi mang bàn thờ má về đây để sớm hôm nhang đèn hương khói chứ để bên kia dễ gì ba tôi ngó tới, mà người vừa khuất thì không nên để nhang tàn lửa tắt tội nghiệp lắm.
Nghe lời ông bà, tôi cùng thím về bên nhà thu dọn bàn thờ, lư hương, bài vị của má mang về bên nội để lên một cái bàn con đặt cạnh bàn thờ cửu huyền thất tổ bên nhà nội. Ông nội giải thích rằng má tôi còn nhỏ nên chưa được ngồi lên bàn thờ cửu huyền mà phải ngồi ở dưới thấp theo đúng thứ bậc trong gia đình. Ông nội tôi vốn là thầy giáo dạy chữ nho thời xưa nên ông rất coi trọng lễ nghi, phép tắc trong giao tiếp. Cái gì cũng phải có trước có sau, có lý có tình chứ không phải lơ tơ mơ mà được.
Thím út định chở tôi đi chợ mua ít trái cây và nhang đèn, hoa cỏ về cúng má nhưng cái xe thím bị hư mấy bữa rày nên kêu tôi chờ chú út về rồi thím lấy xe chú chở đi. Chú út đi làm về thì cũng phải tới chiều, mà giờ đó trái cây hoa quả còn gì ngon nữa mà mua. Bởi vậy tôi mới xin phép ông bà nội và thím út cho tôi được nhờ bạn chở đi mua đồ chứ chờ chú út về thì lâu quá.
Sau khi nghe tôi trình bày thì ông bà và thím bật cười ha hả rồi gật đầu đồng ý cái rụp.
– Tưởng chuyện gì chứ chuyện này thì dễ ợt có gì đâu mà phải khó dễ với con cháu phải không con!?
Ông nội tôi vừa hớp ngụm trà xanh bà nội mới pha còn nóng hổi, vừa cười nói vui vẻ. Từ ngày chị em tôi về đây ở, tôi thấy tâm trạng ông nội có phần thư thái và dễ chịu hơn lúc trước rất nhiều. Đó là tôi nghe bà nội với thím út nói lại chứ tôi lúc trước đâu có ở bên này mà biết tâm trạng ông nội như thế nào để mà so sánh.
Về phần ba tôi, từ ngày hai chị em theo thím út về nhà nội ở thì ba tôi cũng ít ra khỏi nhà. Ba hạn chế tìm kiếm bạn bè để chơi bời nhậu nhẹt mà có khi đóng cửa ở trong nhà cả ngày. Ba cũng không qua nhà nội để gây khó dễ hay bắt chị em tôi phải về bên này với ba. Tôi không biết trong lòng ba tôi nghĩ gì, nhưng sau tất cả những gì ba tôi làm thì giờ đây nhìn lại bên ông có còn ai nữa đâu. Có lẽ những đêm dài nằm một mình trong ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo hoang tàn, ba tôi bắt đầu thấy hối hận về những việc mà ông đã làm. Sự cô độc và giày vò bởi tòa án lương tâm khiến ba tôi bắt đầu tỉnh ngộ ra. Dẫu biết đó là sự tỉnh ngộ muộn màng nhưng là điều cần phải có để đánh thức cái phần ” người ” nhân văn, tốt đẹp và đè bẹp cái phần ” con ” xấu xa, đê tiện bên trong con người của ba.
Được sự cho phép của gia đình, tôi nhờ con Mai nhắn tin cho Đông Phong ghé nhà tôi nhờ chút chuyện. Tôi định nhờ anh chở đi chợ mua đồ về cúng má, với lại sẵn tiện thì đi chơi với anh một bữa cho đỡ nhớ. Từ hôm tôi nghĩ học tới giờ thì chỉ ở nhà nên ít có cơ hội được gặp người yêu nên tôi thấy nhớ thương anh nhiều lắm.
Cũng may tôi dọn bàn thờ má về bên nội vào dịp cuối tuần nên mới nhờ con Mai nhắn tin cho Đông Phong vào thứ bảy thì sáng chủ nhật anh đã chạy tới nhà tôi rồi đứng đợi ngoài cổng lúc tôi vẫn còn nằm trên giường chưa buồn ngồi dậy dù đã thức từ lâu. Lúc còn đi học thì phải tranh thủ dậy sớm tắm rửa cơm nước cho kịp giờ, còn nghỉ học rồi thì có chuyện gì đâu mà làm. Bởi vậy cũng không cần phải thức sớm nếu thằng Hoạch vẫn còn ngủ chưa dậy. Tôi cái gì thì dở chứ cái khoảng làm biếng và ngủ nướng thì khó có ai bì kịp… he he!!
Khi biết tôi đã nộp đơn xin nghỉ học luôn vì không có tiền đóng học phí, ông nội tôi rất giận nên la tôi:
– Ai cho phép con nghỉ học hả Thu? Từ hồi nào tới giờ tiền học của con là do ông nội với chú út mày lo chứ ba má mày có lo đồng nào đâu mà sợ!
Thím út lên tiếng bênh vực tôi:
– Nó còn nhỏ đâu biết chuyện đó đâu ba! Nghĩ cũng tội nó ba à… nào giờ nó tưởng má nó đi làm đóng tiền học cho nó… nên lúc chị Hồng mất đi thì nó nghĩ không có ai lo cho nó ăn học đó ba!
Ông nội tôi gật gù vẻ đồng tình với thím út:
– Bây nói cũng phải! Chuyện này chỉ có vợ thằng ba biết chứ thằng ba còn mù tịt thì nói gì con nhỏ…
Rồi ông nội quay lại nhìn tôi rồi nghiêm giọng hỏi:
– Con nghỉ học mấy ngày rồi hả Thu!?
Tôi ấp úng trả lời ông:
– Dạ… cũng gần một tuần rồi ông nội!
Ông tôi cười nói:
– Tưởng bây nghỉ lâu quá thì mất hết bài vở, mất kiến thức rồi học lại cực khổ chứ mới nghỉ 1 tuần thì không sao đâu… bài vở vẫn còn theo kịp. Tuần sau con coi đi học lại đi nghen con… tiền nong bao nhiêu ông nội lo hết, chỉ cần con cố gắng học thật giỏi là ông bà nội với chú thím bây vui rồi!
Tôi mừng quá chạy nhào tới ôm chầm lấy ông rồi đu lên người:
– Dạ… con cảm ơn ông nội… con thương ông nội nhất trên đời… hi hi!!
Bà nội tôi vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa châm chọc:
– Con nhỏ này chỉ được cái khéo nịnh! Hèn chi ổng thương nó nhất nhà… cái gì cũng để cho con Thu… Nó ở bển nên đâu biết ổng cưng nó như thế nào ha vợ thằng út?
Thím út nghe bà nội hỏi liền mau mắn trả lời:
– Dạ đúng đó má…
Tôi nghe bà nội với thím út nói thì trong bụng sướng rơn nên cứ tủm tỉm cười thầm. Hóa ra tôi được sinh ra trên đời không phải hoàn toàn bị ghét bỏ mà vẫn còn có rất nhiều người yêu thương và lo lắng cho tôi mà bây giờ tôi mới biết. Đó cũng là điều an ủi và vỗ về trái tim nhỏ bé đã chịu nhiều tổn thương vì sự ghẻ lạnh của ba tôi từ những ngày còn thơ ấu đến hôm nay.
Lúc Đông Phong chở đi chợ, tôi vừa lên xe là ôm anh chật cứng rồi áp má vào vai anh thủ thỉ:
– Anh ơi anh… em nhớ anh nhiều lắm đó!
Đông Phong quay lại nhìn tôi cười thật tươi:
– Nhớ người ta mà không chịu đi học… bỏ người ta đi học một mình buồn lắm biết hôn?
Tôi bụm miệng cười hi hí rồi nói nhỏ:
– Còn sớm lắm anh… hay mình đi uống nước chút xíu rồi ghé chợ mua đồ cũng được ha!
– Ừm! Vậy mình đi quán cũ ha em?
– Tùy anh à… anh chở em đi đâu cũng được hết. Em giờ là người của anh rồi mà!
Nói dứt lời tôi vòng tay qua bụng anh siết chặt như muốn nói “em sẽ bám lấy anh như thế này mãi mãi!”
Đông Phong hiểu ý nên tăng ga vọt lên phía trước với tốc độ xé gió làm tôi hoảng hồn vội bám chặt vào người anh cho khỏi rơi xuống đất. Nhìn tôi lúc đó không khác gì con thằn lằn đu cột đình là mấy.
Chẳng mấy chốc hai đứa đã chạy tới quán cà phê chòi quen thuộc, nơi không quá riêng tư như nhà nghỉ, khách sạn nhưng cũng không quá lộ thiên như những quán cà phê bình thường khác. Vào đây khách khứa có thể làm những việc riêng tư nếu họ muốn, và dám làm. Hơn nữa đã vào đây thì mạnh ai nấy lo chuyện của mình chứ ai rảnh đâu mà để ý chòi khác làm gì cho mệt.
Sau khi kêu hai ly nước, chủ quán vừa quay lưng là Đông Phong đã vòng tay qua bụng ôm chầm lấy tôi rồi kề vào tai thủ thỉ:
– Anh nhớ em quá à Thu…
Vừa nói anh vừa dụi đầu vào tóc, vào má tôi để cảm nhận cái mùi mà anh yêu thương nhung nhớ. Tôi cũng ôm anh thật chặt rồi nói trong hơi thở dồn dập:
– Em cũng nhớ anh nhiều lắm đó…
Rồi hai chúng tôi quấn quýt nhau như bóng với hình không rời xa nửa bước. Đông Phong xé viên kẹo cool air cho tôi rồi anh cũng nhai một viên. Sau nhiều lần đi uống nước ở đây thì tôi mới biết viên kẹo này để dùng vào mục đích gì. Nói gì thì nói chứ lúc ăn cháo lưỡi mà răng miệng có mùi thì cũng hơi bất tiện… ha ha…
Một lúc sau hai đứa không nói chuyện nữa mà bắt đầu chuyển từ lý thuyết sang hành động. Đông Phong lấy tay khẽ nâng cằm tôi lên và nhìn thật sâu vào mắt tôi, khẽ nói:
– Thu ơi! Anh yêu em…
Tôi mỉm cười trong hạnh phúc:
– Em cũng yêu anh…
Tôi chưa nói hết câu thì anh đã áp môi mình lên môi tôi, hai bờ môi khao khát yêu thương và nhớ nhung mong đợi quấn lấy nhau trong sự cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân. Đông Phong ngậm lấy vành môi tôi nút nhẹ nhẹ rồi đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng. Tôi hiểu ý nên dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình quấn lấy lưỡi anh và cuốn nó vào trong miệng mình để nút chùn chụt một cách đam mê và nồng cháy.
Những lần trước khi hai đứa hôn nhau thì Đông Phong chỉ vòng tay qua cổ tôi để ôm rồi vuốt ve tấm lưng ong mềm mại, thế nhưng hôm nay cũng đôi bàn tay ấy nhưng anh đã biết tiến xa hơn một chút. Tay anh đặt ngang lưng một hồi thì vòng lên phía trước rồi đặt lên đùi tôi, vuốt ve chầm chậm từ đầu gối trở lên bụng. Tôi hiểu ý anh muốn đụng chạm chỗ nào nên khẽ ngã người nằm xuống ghế và hơi dạng chân ra một chút. Có lẽ vì quá hồi hộp nên anh chỉ dám vuốt ve chỗ đùi non chứ không dám tiến sâu hơn vào vùng cấm địa. Còn tôi thì tôi thể lên tiếng vẽ đường cho hươu chạy, rằng anh ơi muốn làm gì thì làm luôn đi anh… mặc dù nãy giờ Đông Phong đã làm cho tôi bắt đầu thấy rạo rực và cảm giác ham muốn lại tràn về khắp nơi trên cơ thể. Thật tình mà nói từ bữa về nhà nội ở tới giờ, trong người tôi lúc nào cũng thấy khao khát có người làm mình cuồng nhiệt giống như ba vậy. Phải chi tôi có được một người chồng mạnh mẽ như thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Từ cái bữa bị ba đánh thuốc rồi làm một trận tơi bời thì mấy ngày sau con chim tôi lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu như bị kéo da non. Nhiều đêm nằm ngủ tôi rất thèm có con cu của ai đó chọt vào lỗ chim cho đã nhưng biết làm sao được nên đành cố gắng nằm im rồi ngủ luôn tới sáng.