Phần 29
Thấy anh người yêu cứ rờ rẫm ở vùng đùi non mà không dám tiến lên thêm chút nữa nên tôi đành tặc lưỡi chấp nhận làm huấn luyện viên một lần cho anh, trong bụng hơi bất ngờ vì không tin một người có đầy đủ điều kiện như Đông Phong lại chưa từng biết mùi vị đàn bà con gái. Trong đầu suy nghĩ như vậy nên tôi vừa hôn anh ngấu nghiến vừa cầm tay anh đặt lên ngực mình. Trong một thoáng tôi nghe tim Đông Phong dường như đập mạnh hơn và hơi thở từ miệng hắt ra dồn dập. Có lẽ anh đang cảm thấy phấn khích khi được tôi cầm tay dẫn đường đi vào cõi thiên thai.
Sau vài giây chết lặng vì bất ngờ và sung sướng, bàn tay anh bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ bên ngoài ngực áo. Bàn tay anh to lớn nên úp lên vừa vặn bầu ngực vun tròn trắng mịn lấp ló trong làn áo sơ mi mỏng. Cử chỉ mơn man âu yếm khá vụng về khiến tôi nửa bực nửa thương. Tôi bực vì anh làm không tới nơi tới chốn làm tôi khó chịu quá chừng, nếu như người làm tôi nãy giờ là ba tôi thì chắc ông đã nút hai núm vú tôi sưng vều lên rồi chứ không phải tưng tức như bây giờ. Còn thương vì nhờ vậy mới biết anh chưa từng trải, chưa tiếp xúc nhiều với người khác phái. Thậm chí tôi nghĩ anh vẫn còn “zin” chứ nữa cơ.
– Trời nóng quá à anh… để em cởi bớt nút áo cho dễ chịu…
Miệng nói chưa xong thì tay tôi đã mở luôn cúc áo phía trên cùng rồi cầm tay anh đặt vào khoảng da thịt trắng ngần mềm mại trên khuôn ngực căng đầy. Tôi đã mở bài tới mức đó mà anh còn không biết làm sao nữa thì tệ quá trời! Nếu làm không hoàn chỉnh sửa bài tập thì chắc tôi cho anh không điểm rồi bắt về chỗ quỳ gối quá.
Nhưng đúng là người tôi yêu không bao giờ làm tôi thất vọng!
Khi tôi kéo tay anh đặt lên phía trên ngực mình thì anh cũng hiểu mình cần phải làm gì nên chầm chậm thò tay xuống dưới và úp trọn bàn tay lên vú tôi mơn trớn khẽ khàng. Đến lúc này thì tôi chỉ muốn ôm đầu anh ghịt vào ngực và kêu anh ngậm đầu vú mà nút chứ bóp hoài làm tôi khó chịu thấy mồ.
Sau một hồi xoa bóp, ngón tay anh mới xoa nắn nhè nhẹ cái núm vú đỏ hồng nhỏ xíu đang dần cương lên trong tay anh.
– Hítttt. Hàaaaaa…
Tôi bắt đầu thở mạnh hơn bàn tay anh nhồi bóp bộ ngực một cách cuồng nhiệt. Đúng là thứ mà tôi đang cần chứ không phải là rờ rẫm nhẹ nhàng chỉ làm tôi nhột nhạt chứ không sung sướng gì hết.
– Úi anhhhhh…
Tôi khẽ rên khi tay anh cầm đầu vú tôi vuốt vuốt như vuốt đầu bút chì làm tôi nổi da gà từng mảng, đầu óc tê dại mà bên dưới háng thì những giọt nước nhờn cứ chực trào ra khỏi lỗ chim. Bất giác tôi thèm được anh bú chim cho tôi giống như ba quá!
– Còn chỗ này nữa nè anh…
Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, tôi kéo tay anh đặt vào ngã ba của mình rồi mắt nhắm lim dim chờ đợi những giây phút thăng hoa sẽ tới trong vài phút nữa.
Tôi nghe tiếng người yêu thở hắt ra một cái thật mạnh. Dường như anh không tin đây là sự thật. Chắc anh không nghĩ tôi sẽ sẵn sàng trao thân cho anh nhưng anh đâu biết tôi đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi muốn mình là người của anh từ ngày biết nhớ biết thương chứ không phải bây giờ mới đồng ý trao cho anh tất cả.
Thế nhưng lần này Đông Phong lại làm tôi hơi bất ngờ và thất vọng. Sau vài giây để trọn bàn tay vào gò mu căng mọng giữa hai chân, anh vội vàng rút tay lại rồi ngồi thẳng lên, bưng ly nước uống ừng ực như đang cố gắng nuốt vào lòng sự ham muốn nhất thời của mình.
– Sao vậy anh?
Tôi ngồi dậy, vừa chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn rồi nhìn anh hỏi, vẻ trách móc.
– Mình… mình còn nhỏ lắm Thu ơi…
Anh run run giọng, có lẽ vẫn chưa hết xúc động vì bất ngờ.
– Em 16 rồi… đâu còn nhỏ nữa anh!
Tôi phụng phịu trả lời anh mà trong lòng vẫn chưa hết ấm ức. Tôi mà nhỏ gì trời! Ba tôi ổng đè ra làm từ lâu rồi chứ đây có phải lần đầu đâu. Không lẽ tôi bật mí luôn cho anh biết là tôi đã là người đàn bà từng trải rồi chứ không còn là cô bé như anh nghĩ nữa.
– Em mới 16 thì chưa thể làm chuyện này được… đợi sau này nha em! Mình yêu nhau thì còn nhiều thời gian mà… anh không muốn vì chút dục vọng nhất thời làm hỏng mất tương lai tốt đẹp của hai đứa…
Nghe anh nói xong tôi càng thấy thương yêu anh nhiều hơn nữa. Đúng là anh lúc nào cũng nghĩ cho tôi, muốn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Còn tôi thì cứ nghĩ đến chuyện quan hệ xác thân cuồng loạn. Có lẽ tôi cũng dâm giống như ba tôi vậy, thiệt mắc cỡ với anh quá trời luôn.
Tôi ôm chầm lấy anh, siết chặt và thỏ thẻ nói:
– Sau này mình cưới nhau nha anh! Em muốn được làm vợ anh…
Đông Phong lấy tay nâng cằm tôi lên rồi thì thầm:
– Vợ ơi!!!
Tôi khẽ nhắm mắt và hé môi chờ đợi nụ hôn ngấu nghiến của người yêu nhưng anh chỉ hôn phớt vào má rồi bảo:
– Thôi mình về nha em! Sau này mình còn nhiều thời gian dành cho nhau mà…
Rồi anh bật cười:
… với lại anh chưa muốn ở tù đâu vợ ơi! Hi hi…
Tôi cũng bật cười khanh khách khi biết lý do vì sao anh chưa dám làm chuyện đó với tôi. Đúng là người có học và khôn khéo thì làm gì cũng suy nghĩ bằng cái đầu chứ không phải bằng cảm xúc. Anh làm cho tôi thật sự thấy nể phục và tin tưởng.
Hai đứa ngồi tâm sự chút xíu rồi ra về. Trên đường về chúng tôi ghé chợ mua ít trái cây, nhang đèn, hoa tươi, vàng mã về cúng má rồi mới về nhà.
Khi vừa về đến cổng nhà nội thì tôi thấy bên nhà tôi có hai người khách nào đó đang ngồi nói chuyện với ba. Nhìn kỹ lại tôi mới giật mình khi nhận ra đó là cô Vân, cô giáo chủ nhiệm lớp 10A2 tôi đang học và thầy Toàn là hiệu phó của trường. Chắc thầy cô đến đây để trao đổi với phụ huynh về việc tôi nghỉ học.
– Thu à… ở nhà đợi con nãy giờ kìa! Bây đi đâu mà lâu quá vậy? Ba mày kêu về bển có cô giáo tới kiếm kìa…
Thím út vừa thấy hai đứa về là lật đật lôi kéo cả hai vô nhà rồi đứng qua một bên nhìn ba con tôi nói chuyện với thầy cô giáo.
– Dạ… Con chào bác! Con chào thím!
Đông Phong vừa dựng xe là khoanh tay gật đầu thưa gửi ba tôi với thím út một cách lễ phép rồi mới quay qua chào hỏi thầy cô:
– Em chào thầy! Em chào cô!
Tôi cũng ấp úng nối lời anh:
– Dạ… em chào thầy cô…
Thầy Toàn với cô Vân khá bất ngờ khi thấy Đông Phong cũng có mặt ở đây. Thầy Toàn nheo mắt cười bảo:
– Đông Phong cũng có mặt ở đây nữa hả em?
Thím út hỏi xen vô:
– Thầy biết nó hả thầy?
Cô Vân lên tiếng trả lời thím út:
– Đông Phong là học sinh giỏi nhất của trường đó chị! Em ấy là niềm tự hào của nhà trường đó…
Nghe cô Vân khen thì thím út gật gù ra vẻ rất ngưỡng mộ người yêu tôi làm tôi cũng thấy hãnh diện lây.
– Đó… anh thấy chưa anh ba? Thằng nhỏ là học sinh giỏi chứ không phải thứ lôm côm như anh nghĩ đâu!
Thím út quay qua cà khịa ba tôi mấy câu rồi quay lại hóng chuyện tiếp.
Cô Vân vừa vuốt tóc tôi vừa nhẹ nhàng hỏi:
– Mấy hôm nay tại sao em nghỉ học?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô:
– Em có viết đơn xin nghỉ mà cô?
Cô cười thật lớn:
– Em viết đơn nhưng không có chữ ký của phụ huynh thì lá đơn đâu có giá trị! Muốn nghỉ phải có sự đồng ý của cha mẹ chứ em không có quyền tự viết đơn rồi ký tên mình như thế hiểu không?
– Dạ…
Tôi đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ, hóa ra mọi chuyện không đơn giản như tôi đã nghĩ.
Thầy Toàn nói tiếp:
– Thôi em chuẩn bị sách vở ngày mai đầu tuần đi học lại nghe Thu! Thầy cô đã nói chuyện với ba em rồi… ba chưa đồng ý cho em nghỉ học đâu! Mới học lớp 10 mà nghỉ thì cũng có làm gì được đâu…
Nói xong thầy cô xin phép ba tôi và thím út rồi chào hai đứa tôi để ra về.
Khi thầy cô đã về hết, tôi quay qua nhìn ba rồi ấp úng hỏi:
– Ba… vậy… mai con đi học lại hả ba?
Ba tôi gật đầu nhưng im lặng không nói gì.
Tôi rầu rĩ nói tiếp:
– Nhưng con không có xe thì làm sao đi học được? Chiếc xe của con ba bán mất tiêu rồi… hic hic!
Không đợi ba tôi trả lời, thím út vội lên tiếng:
– Con nhỏ thì không có xe đi học… còn thằng Phong thì đi một mình… anh nghĩ sao giờ anh ba?
Nghe thím nói xong tôi với Đông Phong liền quay sang nhìn thím với đôi mắt biết ơn. Cả hai đứa không ngờ lại được thím ủng hộ và nói vô trước mặt ba như vậy.
Sau vài phút suy nghĩ, ba tôi nhìn Đông Phong rồi ngập ngừng nói:
– Phong à… bác nhờ con đưa đón em Thu đi học mỗi ngày dùm bác có được không con?
Người yêu tôi nghe xong liền nhảy cẫng lên vì sung sướng:
– Dạ được bác! Bác cho phép con đưa đón em Thu đi học nha bác?
Anh nói xong thì cả tôi và anh, cùng thím út đều hướng mắt về phía ba tôi để chờ đợi giây phút quan trọng. Ba tôi gật đầu rồi nói chậm rãi:
– Bác đồng ý!
Tôi mừng quá định nhảy tới ôm chầm lấy anh nhưng thím út đã trừng mắt ra hiệu cho tôi đừng có làm gì quá lố. Tôi hiểu ý thím nên đứng yên tại chỗ và nhìn Đông Phong với đôi mắt hình trái tim.
– Thôi hai đứa coi về bển chưng nhang đèn, trái cây cho má đi rồi dọn cơm lên cúng. Ở nhà thím nấu nướng xong hết rồi đó! Làm lẹ đi rồi mời ba qua nhà nội ăn cơm, ông nội cho phép rồi…
Tôi với anh cùng “dạ” một tiếng thật lớn rồi nắm tay nhau chạy ù sang nhà nội. Chỉ một thoáng thì tôi đã quét dọn sạch sẽ bàn thờ của má rồi chưng lư hương mới và bình hoa cúc thật tươi cùng dĩa trái cây lên rồi đốt nhang mời má về dùng cơm với gia đình.
Trong làn khói mờ ảo bay lên quyện với khung ảnh má để trên bàn thờ, tôi thấy má như đang nở nụ cười thật tươi, thật đẹp để chúc mừng tôi đã thật sự vượt qua những ngày giông bão…
Và những điều tốt đẹp nhất đang chờ tôi ở phía trước… ở nơi đó có gia đình… có bạn bè… và có cả Đông Phong!!!
Thấy anh người yêu cứ rờ rẫm ở vùng đùi non mà không dám tiến lên thêm chút nữa nên tôi đành tặc lưỡi chấp nhận làm huấn luyện viên một lần cho anh, trong bụng hơi bất ngờ vì không tin một người có đầy đủ điều kiện như Đông Phong lại chưa từng biết mùi vị đàn bà con gái. Trong đầu suy nghĩ như vậy nên tôi vừa hôn anh ngấu nghiến vừa cầm tay anh đặt lên ngực mình. Trong một thoáng tôi nghe tim Đông Phong dường như đập mạnh hơn và hơi thở từ miệng hắt ra dồn dập. Có lẽ anh đang cảm thấy phấn khích khi được tôi cầm tay dẫn đường đi vào cõi thiên thai.
Sau vài giây chết lặng vì bất ngờ và sung sướng, bàn tay anh bắt đầu xoa bóp nhè nhẹ bên ngoài ngực áo. Bàn tay anh to lớn nên úp lên vừa vặn bầu ngực vun tròn trắng mịn lấp ló trong làn áo sơ mi mỏng. Cử chỉ mơn man âu yếm khá vụng về khiến tôi nửa bực nửa thương. Tôi bực vì anh làm không tới nơi tới chốn làm tôi khó chịu quá chừng, nếu như người làm tôi nãy giờ là ba tôi thì chắc ông đã nút hai núm vú tôi sưng vều lên rồi chứ không phải tưng tức như bây giờ. Còn thương vì nhờ vậy mới biết anh chưa từng trải, chưa tiếp xúc nhiều với người khác phái. Thậm chí tôi nghĩ anh vẫn còn “zin” chứ nữa cơ.
– Trời nóng quá à anh… để em cởi bớt nút áo cho dễ chịu…
Miệng nói chưa xong thì tay tôi đã mở luôn cúc áo phía trên cùng rồi cầm tay anh đặt vào khoảng da thịt trắng ngần mềm mại trên khuôn ngực căng đầy. Tôi đã mở bài tới mức đó mà anh còn không biết làm sao nữa thì tệ quá trời! Nếu làm không hoàn chỉnh sửa bài tập thì chắc tôi cho anh không điểm rồi bắt về chỗ quỳ gối quá.
Nhưng đúng là người tôi yêu không bao giờ làm tôi thất vọng!
Khi tôi kéo tay anh đặt lên phía trên ngực mình thì anh cũng hiểu mình cần phải làm gì nên chầm chậm thò tay xuống dưới và úp trọn bàn tay lên vú tôi mơn trớn khẽ khàng. Đến lúc này thì tôi chỉ muốn ôm đầu anh ghịt vào ngực và kêu anh ngậm đầu vú mà nút chứ bóp hoài làm tôi khó chịu thấy mồ.
– Hítttt. Hàaaaaa…
Tôi bắt đầu thở mạnh hơn bàn tay anh nhồi bóp bộ ngực một cách cuồng nhiệt. Đúng là thứ mà tôi đang cần chứ không phải là rờ rẫm nhẹ nhàng chỉ làm tôi nhột nhạt chứ không sung sướng gì hết.
– Úi anhhhhh…
Tôi khẽ rên khi tay anh cầm đầu vú tôi vuốt vuốt như vuốt đầu bút chì làm tôi nổi da gà từng mảng, đầu óc tê dại mà bên dưới háng thì những giọt nước nhờn cứ chực trào ra khỏi lỗ chim. Bất giác tôi thèm được anh bú chim cho tôi giống như ba quá!
– Còn chỗ này nữa nè anh…
Tôi nghe tiếng người yêu thở hắt ra một cái thật mạnh. Dường như anh không tin đây là sự thật. Chắc anh không nghĩ tôi sẽ sẵn sàng trao thân cho anh nhưng anh đâu biết tôi đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi muốn mình là người của anh từ ngày biết nhớ biết thương chứ không phải bây giờ mới đồng ý trao cho anh tất cả.
Thế nhưng lần này Đông Phong lại làm tôi hơi bất ngờ và thất vọng. Sau vài giây để trọn bàn tay vào gò mu căng mọng giữa hai chân, anh vội vàng rút tay lại rồi ngồi thẳng lên, bưng ly nước uống ừng ực như đang cố gắng nuốt vào lòng sự ham muốn nhất thời của mình.
– Sao vậy anh?
Tôi ngồi dậy, vừa chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn rồi nhìn anh hỏi, vẻ trách móc.
– Mình… mình còn nhỏ lắm Thu ơi…
Anh run run giọng, có lẽ vẫn chưa hết xúc động vì bất ngờ.
– Em 16 rồi… đâu còn nhỏ nữa anh!
Tôi phụng phịu trả lời anh mà trong lòng vẫn chưa hết ấm ức. Tôi mà nhỏ gì trời! Ba tôi ổng đè ra làm từ lâu rồi chứ đây có phải lần đầu đâu. Không lẽ tôi bật mí luôn cho anh biết là tôi đã là người đàn bà từng trải rồi chứ không còn là cô bé như anh nghĩ nữa.
– Em mới 16 thì chưa thể làm chuyện này được… đợi sau này nha em! Mình yêu nhau thì còn nhiều thời gian mà… anh không muốn vì chút dục vọng nhất thời làm hỏng mất tương lai tốt đẹp của hai đứa…
Nghe anh nói xong tôi càng thấy thương yêu anh nhiều hơn nữa. Đúng là anh lúc nào cũng nghĩ cho tôi, muốn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Còn tôi thì cứ nghĩ đến chuyện quan hệ xác thân cuồng loạn. Có lẽ tôi cũng dâm giống như ba tôi vậy, thiệt mắc cỡ với anh quá trời luôn.
Tôi ôm chầm lấy anh, siết chặt và thỏ thẻ nói:
– Sau này mình cưới nhau nha anh! Em muốn được làm vợ anh…
Đông Phong lấy tay nâng cằm tôi lên rồi thì thầm:
– Vợ ơi!!!
Tôi khẽ nhắm mắt và hé môi chờ đợi nụ hôn ngấu nghiến của người yêu nhưng anh chỉ hôn phớt vào má rồi bảo:
– Thôi mình về nha em! Sau này mình còn nhiều thời gian dành cho nhau mà…
Rồi anh bật cười:
… với lại anh chưa muốn ở tù đâu vợ ơi! Hi hi…
Tôi cũng bật cười khanh khách khi biết lý do vì sao anh chưa dám làm chuyện đó với tôi. Đúng là người có học và khôn khéo thì làm gì cũng suy nghĩ bằng cái đầu chứ không phải bằng cảm xúc. Anh làm cho tôi thật sự thấy nể phục và tin tưởng.
Hai đứa ngồi tâm sự chút xíu rồi ra về. Trên đường về chúng tôi ghé chợ mua ít trái cây, nhang đèn, hoa tươi, vàng mã về cúng má rồi mới về nhà.
Khi vừa về đến cổng nhà nội thì tôi thấy bên nhà tôi có hai người khách nào đó đang ngồi nói chuyện với ba. Nhìn kỹ lại tôi mới giật mình khi nhận ra đó là cô Vân, cô giáo chủ nhiệm lớp 10A2 tôi đang học và thầy Toàn là hiệu phó của trường. Chắc thầy cô đến đây để trao đổi với phụ huynh về việc tôi nghỉ học.
– Thu à… ở nhà đợi con nãy giờ kìa! Bây đi đâu mà lâu quá vậy? Ba mày kêu về bển có cô giáo tới kiếm kìa…
Thím út vừa thấy hai đứa về là lật đật lôi kéo cả hai vô nhà rồi đứng qua một bên nhìn ba con tôi nói chuyện với thầy cô giáo.
– Dạ… Con chào bác! Con chào thím!
Đông Phong vừa dựng xe là khoanh tay gật đầu thưa gửi ba tôi với thím út một cách lễ phép rồi mới quay qua chào hỏi thầy cô:
– Em chào thầy! Em chào cô!
Tôi cũng ấp úng nối lời anh:
– Dạ… em chào thầy cô…
Thầy Toàn với cô Vân khá bất ngờ khi thấy Đông Phong cũng có mặt ở đây. Thầy Toàn nheo mắt cười bảo:
– Đông Phong cũng có mặt ở đây nữa hả em?
Thím út hỏi xen vô:
– Thầy biết nó hả thầy?
Cô Vân lên tiếng trả lời thím út:
– Đông Phong là học sinh giỏi nhất của trường đó chị! Em ấy là niềm tự hào của nhà trường đó…
Nghe cô Vân khen thì thím út gật gù ra vẻ rất ngưỡng mộ người yêu tôi làm tôi cũng thấy hãnh diện lây.
– Đó… anh thấy chưa anh ba? Thằng nhỏ là học sinh giỏi chứ không phải thứ lôm côm như anh nghĩ đâu!
Thím út quay qua cà khịa ba tôi mấy câu rồi quay lại hóng chuyện tiếp.
Cô Vân vừa vuốt tóc tôi vừa nhẹ nhàng hỏi:
– Mấy hôm nay tại sao em nghỉ học?
Tôi ngạc nhiên nhìn cô:
– Em có viết đơn xin nghỉ mà cô?
Cô cười thật lớn:
– Em viết đơn nhưng không có chữ ký của phụ huynh thì lá đơn đâu có giá trị! Muốn nghỉ phải có sự đồng ý của cha mẹ chứ em không có quyền tự viết đơn rồi ký tên mình như thế hiểu không?
– Dạ…
Tôi đỏ bừng mặt mũi vì xấu hổ, hóa ra mọi chuyện không đơn giản như tôi đã nghĩ.
Thầy Toàn nói tiếp:
– Thôi em chuẩn bị sách vở ngày mai đầu tuần đi học lại nghe Thu! Thầy cô đã nói chuyện với ba em rồi… ba chưa đồng ý cho em nghỉ học đâu! Mới học lớp 10 mà nghỉ thì cũng có làm gì được đâu…
Nói xong thầy cô xin phép ba tôi và thím út rồi chào hai đứa tôi để ra về.
Khi thầy cô đã về hết, tôi quay qua nhìn ba rồi ấp úng hỏi:
– Ba… vậy… mai con đi học lại hả ba?
Ba tôi gật đầu nhưng im lặng không nói gì.
Tôi rầu rĩ nói tiếp:
– Nhưng con không có xe thì làm sao đi học được? Chiếc xe của con ba bán mất tiêu rồi… hic hic!
Không đợi ba tôi trả lời, thím út vội lên tiếng:
– Con nhỏ thì không có xe đi học… còn thằng Phong thì đi một mình… anh nghĩ sao giờ anh ba?
Nghe thím nói xong tôi với Đông Phong liền quay sang nhìn thím với đôi mắt biết ơn. Cả hai đứa không ngờ lại được thím ủng hộ và nói vô trước mặt ba như vậy.
Sau vài phút suy nghĩ, ba tôi nhìn Đông Phong rồi ngập ngừng nói:
– Phong à… bác nhờ con đưa đón em Thu đi học mỗi ngày dùm bác có được không con?
Người yêu tôi nghe xong liền nhảy cẫng lên vì sung sướng:
– Dạ được bác! Bác cho phép con đưa đón em Thu đi học nha bác?
Anh nói xong thì cả tôi và anh, cùng thím út đều hướng mắt về phía ba tôi để chờ đợi giây phút quan trọng. Ba tôi gật đầu rồi nói chậm rãi:
– Bác đồng ý!
Tôi mừng quá định nhảy tới ôm chầm lấy anh nhưng thím út đã trừng mắt ra hiệu cho tôi đừng có làm gì quá lố. Tôi hiểu ý thím nên đứng yên tại chỗ và nhìn Đông Phong với đôi mắt hình trái tim.
– Thôi hai đứa coi về bển chưng nhang đèn, trái cây cho má đi rồi dọn cơm lên cúng. Ở nhà thím nấu nướng xong hết rồi đó! Làm lẹ đi rồi mời ba qua nhà nội ăn cơm, ông nội cho phép rồi…
Tôi với anh cùng “dạ” một tiếng thật lớn rồi nắm tay nhau chạy ù sang nhà nội. Chỉ một thoáng thì tôi đã quét dọn sạch sẽ bàn thờ của má rồi chưng lư hương mới và bình hoa cúc thật tươi cùng dĩa trái cây lên rồi đốt nhang mời má về dùng cơm với gia đình.
Trong làn khói mờ ảo bay lên quyện với khung ảnh má để trên bàn thờ, tôi thấy má như đang nở nụ cười thật tươi, thật đẹp để chúc mừng tôi đã thật sự vượt qua những ngày giông bão…
Và những điều tốt đẹp nhất đang chờ tôi ở phía trước… ở nơi đó có gia đình… có bạn bè… và có cả Đông Phong!!!