Phần 6
Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ được vì quá vui mừng với món quà mà ba tôi vừa mua cho. Với tôi nó là một món đồ xa xỉ mà nếu biểu nằm mơ được sở hữu nó tôi cũng không dám chứ đừng nói đó là tin chuyện đó có thật.
Suốt đêm tôi cứ chạy ra chạy vào giữa phòng ngủ và phòng khách chỉ để ngó chiếc xe xem có đúng là ba tôi vẫn dựng sát vách phòng khách hay nó đã bốc hơi rồi. Cứ nằm được độ chừng nửa tiếng tôi lại chạy ra ngó một lần khiến má tôi nằm trong phòng với thằng Hoạch lên tiếng cằn nhằn:
– Mày làm gì mà nửa đêm cứ lục đục hoài vậy Thu?
Tôi hơi ngạc nhiên vì không hiểu sao má vẫn nghe được tiếng bước chân của tôi dù tôi đã cố gắng đi rất nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến ai:
– Dạ… con đi uống nước… má!
Má tôi bật cười:
– Mày ra xem cái xe còn hay không chứ uống nước cái gì! Ổng mà cho mày đem vô phòng chắc mày cũng ôm nó suốt đêm khỏi ngủ luôn quá!
Má tôi đúng là tài năng tiên đoán còn hơn Gia Cát Lượng nữa, không cần nhìn bà cũng biết được trong bụng tôi đang suy nghĩ điều gì rồi.
– Sao… sao má biết…
Tôi ấp úng nói không thành câu khi bị má tôi bắt trúng tim đen. Quả thật không có gì qua mắt được má hết.
– Má đẻ ra mày mà không biết mày nghĩ gì hả con?
Má trả lời câu hỏi của tôi bằng một câu hỏi khác làm tôi ngắc ngứ chưa biết nói gì thêm thì đã nghe tiếng ba nạt lớn:
– Hai má con bây có im lặng cho tao ngủ không? Con Thu nói nhiều quá mai tao đem cái xe trả cho người ta à nghe!
Ba nói xong thì đằng hắng một cái làm tôi mặt mũi xanh như đít nhái. Bình thường tôi đã sợ ổng rồi mà bây giờ ổng hâm nếu làm ồn sẽ đem trả xe nữa thì ông cố nội tôi cũng không dám ho nữa chứ đừng nói làm ồn.
– Dạ…
Tôi trả lời ba tôi bằng giọng mũi nhỏ xíu rồi rón rén đi vô phòng mình. Từ đó tới sáng tôi cứ lăn qua lộn lại trên giường nhưng tuyệt nhiên không dám mở cửa bước ra ngoài nữa. Bởi vì cánh cửa phòng mở ra thì cũng đồng nghĩa với niềm ao ước bấy lâu của tôi cũng vụt bay mất.
Ba tôi nói với con Yến “để đó bác tập cho nó” nhưng gần cả tuần lễ tôi chẳng thấy ông động đậy gì tới chuyện đi tập xe cho tôi cả, hôm nào cũng đi từ sáng đến xế chiều mới về nhà, mà về tới thì người cũng nồng nặc mùi rượu rồi. Bởi vậy tuy mang tiếng chiếc xe là của tôi nhưng tôi cũng chỉ biết đưa mắt ngó thôi chứ không biết làm cách nào khả dĩ tốt hơn.
Rồi một buổi chiều khoảng ba giờ mấy hay bốn giờ gì đó, khi tôi đang ngồi phụ má lặt rau muống để má nấu canh chua với tôm khô chuẩn bị cho bữa cơm chiều thì không biết ba đi công chuyện về khi nào mà đứng ở ngoài sân nói thiệt lớn:
– Con Thu đâu rồi… Thu ơi… ra ba dẫn đi tập chạy xe nè con!
Bình thường mỗi lần ba tôi lớn tiếng tôi đều cảm thấy khó chịu nhưng không dám nói ra, thế nhưng bây giờ cái chuyện ông vừa nói rổn rảng ngoài sân lại làm tôi cảm thấy vui nếu không nói là mê tít thò lò.
– Dạ… con nè ba!
Không để ba tôi chờ đợi đến giây thứ ba thì tôi đã chạy te rẹt thì nhà bếp ra ngoài sân như một chiến sĩ chuẩn bị sẵn sàng để cho cấp trên điểm danh.
– Sao không đi còn đứng đó làm gì?
Ba tôi dẫn chiếc xe đạp ra tới cổng rồi ngoái đầu nhìn lại nhưng vẫn thấy tôi đứng xớ rớ ngay cây cột nhà thì vừa ngạc nhiên, vừa bực mình nên quát nhẹ.
– Dạ… con đang lặt rau…
Tôi chưa nói hết thì đã nghe tiếng má vang lên từ sau lưng, không biết bà đứng sau lưng tôi tự bao giờ:
– Thôi con đi tập xe đi, để rau lát má lặt cho. Ráng tập nha con!
Thật lòng thì tôi chỉ chờ có bấy nhiêu đó thôi, cho nên vừa nghe tới đó thì tôi đã nhanh miệng “dạ” một tiếng rõ to rồi ba chân bốn cẳng chạy ào ra cổng kẻo ba tôi chờ lâu sẽ nổi giận mà không thèm dẫn tôi đi tập tành gì nữa thì hỏng việc hết.
– Từ từ thôi con… coi chừng té!
Má thấy tôi đi đứng ào ào như cơn gió lốc không có chút nữ tính nào nên lật đật lên tiếng nhắc nhở. Nhưng má nhắc thì nhắc chứ tôi có nghe thấy gì đâu lúc má nói xong thì ba đã chở tôi chạy khỏi nhà một đoạn rất xa rồi.
Tôi cứ tưởng ba chở tôi đi tập xe ở ngoài đường lộ vì đường lộ vừa lớn vừa thẳng tăm tắp nên tôi nghĩ sẽ thích hợp cho những người mới tập chạy như tôi. Thế nhưng ba nói:
– Ở ngoài đường lộ nhiều xe cộ lắm con… người ta chạy quen rồi thì không sao chứ mày mới biết chạy tay lái còn yếu, chạy lớ quớ đâm vô đầu xe tải thì toi mạng… chuyện này không thể dễ ngươi được!
Tôi ngồi sau nghe ba nói xong thì chồm người về phía trước một chút xíu, đoạn thỏ thẻ hỏi:
– Dễ ngươi là gì ba?
Ba quay lại nhìn tôi cười cười rồi kéo tay tôi vòng qua hông ba biểu ôm chặt vô rồi nói:
– Dễ ngươi có nghĩa là coi thường, khinh thường… không được dễ ngươi tức là không được coi thường hiểu chưa?
Tôi “dạ” một tiếng rõ to rồi tự gật gù cái đầu ra chiều đã hiểu nhưng thật tình trong bụng cũng chẳng hiểu tại sao khinh thường thì cứ nói là khinh người, mắc mớ gì phải nói dễ ngươi với khó ngươi làm chi cho rắc rối vậy không biết. Mãi sau này khi lên cấp ba tôi mới được học và có những hiểu biết nhất định về vốn từ, đặc biệt là về phương ngữ tức là những từ ngữ mang tính địa phương mà khi nói ra chỉ những người thuộc địa phương đó mới hiểu còn người ở nơi khác nghe thì nghe được nhưng nếu hỏi có hiểu hay không thì chắc chắn người ta sẽ lắc đầu nguây nguẩy thay cho câu trả lời.
Do trong đầu cứ suy nghĩ linh ta linh tinh nên tôi cũng không để ý xem ba chở đi đâu, tới chừng dòm lại thì thấy ba đã chạy thẳng vô đồng lớn và bỏ xa con lộ đông người từ bao giờ rồi. Con đường vô đồng lớn lúc trước khá đông người ra vô, nào là những người đi đá banh, nào là những người chăn trâu, cắt cỏ… rồi những người đi đào bới, nhặt nhạnh phế liệu như tôi và tụi con Mai, con Yến hay thằng Tình, thằng Phương… vv… Thế nhưng từ khi nhà nước cày xới hết cánh đồng lên để trồng cây cao su thì khu vực này dần dà trở nên vắng vẻ vì ít người lui tới. Lý do là những người đá banh thì chẳng còn sân để đá, những người chăn trâu chăn bò thì không còn cỏ để dắt trâu bò vô ăn, những người đào bới phế liệu cũng không được phép đào bới lung tung trên phần đất đã đưa vào canh tác cây công nghiệp.
Con đường chạy vào đồng lớn khá gồ ghề và khúc khuỷu với nhiều ổ voi, ổ chó do mấy cái hố đủ kích cỡ mà mấy người đào phế liệu tạo ra trên con đường đất, sau nhiều ngày mưa gió thì nước mưa đọng lại thành từng vũng chứ không thấm hết xuống đất được.
Ba vừa chạy ào ào vừa lạng qua lạng lại y như mấy cua rơ chuyên nghiệp trên tivi làm tôi ngồi phía sau sợ xanh mắt mèo, hồn vía muốn bay tuốt lên tận chín tầng mây. Đã vậy cứ lâu lâu ba lại bóp thắng “kịtttt” một cái làm chiếc xe đang lao vùn vụt về phía trước bỗng chốc đứng chựng lại khiến toàn bộ cơ thể tôi theo quán tính cứ nhào tới trước, hai cái vú tròn trịa vun đầy đập vào lưng ba làm tôi thấy mắc cỡ dễ sợ. Tới giờ tôi mới phát hiện mình không mặc áo ngực mà chỉ có chiếc áo thun vải hơi mỏng và ôm nên nhìn cặp vú nhô ra sừng sững với hai cái núm nhọn hoắt nhìn khiêu khích vô cùng. Hồi nãy ở nhà ngồi lặt rau phụ má thì tôi đâu nghĩ là hôm nay ba sẽ dẫn đi tập xe mà mặc áo ngực trước, tới chừng nghe ổng hối thúc quá thì rối rít chạy theo rồi quên luôn việc mặc áo giáp vào, để tới bây giờ thì mọi chuyện đã dở lỡ. Ba tôi cứ chạy một đoạn lại thắng đứng xe rồi mới chạy tiếp làm cặp vú tôi liên tục áp vào lưng ba. Mà tôi không hiểu sao ở những đoạn đường thẳng băng và không có ổ gà, ổ voi mà ba tôi cũng cứ thắng xe hoài để làm gì không biết nữa!
Sau một hồi vòng vèo qua những con đường hết đường lớn rồi vô đường nhỏ, chạy qua những khoảng đất trống trải ở ngoài rìa cánh đồng lớn rồi chui vào con đường nhỏ xíu giữ các lô cao su. Nhìn khung cảnh vắng vẻ và có phần âm u lạnh lẽo giữa rừng cao su mênh mông bạt ngàn nhưng không có một bóng người làm tôi thấy hơi hoảng nên lắp bắp hỏi ba:
– Vô đây chi xa dữ vậy ba?
Ba tôi bất ngờ thắng đứng xe lại nhưng khác với mấy lần trước là lần này ba thắng rồi bước xuống xe chứ không giống như nãy giờ cứ thắng rồi chạy, chạy rồi thắng liên tù tì.
– Ở đây trống trải tha hồ tập… khà khà…
Ba tôi vừa nói vừa cười coi bộ rất khoái chí với khung cảnh nơi đây trong khi tôi trong bụng cứ bồn chồn lo lắng không yên, tập xe đạp thôi thì có cần phải chạy vô tít giữa rừng cao su như vầy không?
– Con leo lên yên xe rồi ba chỉ cho!
Vừa thắng xe bước xuống thì ba tôi đã biểu tôi lên cầm lái rồi. Chiếc xe hơi thấp nên tôi ngồi lên yên xe mà vẫn chống hai chân dưới đất một cách vững vàng.
– Bây giờ con cầm chắc tay lái nghe, chân thì đạp vô bàn đạp nè… cứ đạp là xe chạy tới thôi à…
Ba đứng phía sau lưng vừa chỉ dẫn vừa áp sát miệng vào sau gáy tôi nói chuyện làm cả người tôi nhột nhạt nổi hết gai ốc. Cái miệng vẫn còn hôi rượu nồng nặc của ba làm tôi chỉ ngửi thôi mà đã muốn xỉn rồi vậy mà ba vẫn còn tỉnh bơ. Hay thiệt!
– Chạy vầy hả ba?
Vừa hỏi tôi vừa lóng ngóng đạp cái bàn đạp nhưng nó không xoay vòng tròn một cách nhẹ nhàng và đều đặn như ba chạy mà cứ đạp chân này thì chân kia lại quên đạp tiếp theo nên chiếc xe lựng khựng rồi chực ngã. Ba nói “cứ đạp là xe chạy” nghe sao dễ dàng quá trong khi tôi trầy trật cả buổi vẫn chưa điều khiển được chiếc xe theo ý của mình, cứ để ý phía trước thì lại quên đạp mà nhìn xuống bàn đạp thì tay lái cứ xỉa vô gốc cây. Đến lúc này tôi mới cho rằng quyết định của ba tôi khi chọn chỗ này để tập là đúng đắn vì tập ngoài lộ mà đâm đầu vô xe tải thì kể như xong phim!
– Con phải nhìn phía trước còn chân thì phải đạp liên tục, hai chân đạp đều đặn thì chiếc xe mới không bị ngã…
Thấy tôi với chiếc xe lảo đảo còn hơn dáng đi của ba lúc xỉn nên ba lật đật chạy tới chụp cả người tôi lại rồi ôm chật cứng, cái xe nhờ vậy mà cũng được giữ thăng bằng nên không bị ngã.
– Ba thả con ra đi ba… xe hết ngã rồi…
Thấy ba ôm tôi cả buổi mà không chịu buông ra nên tôi liền nhắc vì thấy kỳ kỳ, ba ôm tôi mà cả người ba nóng như lửa đốt vậy.
– À… ừ…
Nghe tôi nhắc ba liền “à à ừ ừ” trong miệng nhưng tay vẫn ôm chặt tôi thêm mấy phút mới chịu thả ra.
– Giờ để ba ngồi đằng sau rồi con chở nghe, ba ngồi sau ba chỉ cho…
Nói xong ba ngồi lên yên sau rồi biểu tôi leo lên cầm lái chạy tới đằng trước cho ba coi. Tôi luýnh quýnh leo lên yên nhưng không đạp nổi vì phần ba nặng nề sáu bảy chục ký trong khi tôi có bốn mấy ký, phần vì khoảng đất trống giữa hai hàng cao su chỉ toàn đất thịt và đất sét lại thêm trận mưa lớn hôm qua nên khá trơn trượt làm cái bánh xe sau cứ quay vòng vòng tại chỗ mà không tiến lên được một xăng ti mét nào.
– Con phải nhổm mông lên đạp mạnh thì mới qua được đoạn này…
Ngồi phía sau thấy tôi đánh vật với chiếc xe nên ba liền chỉ cách. Nghe theo lời ba dạy, tôi liền nhổm mông lên khỏi yên xe để dồn sức vào đôi chân mà đạp qua đoạn đường đầy chướng ngại vật, nhờ vậy mà chiếc xe bắt đầu bắt bánh rồi từ từ tiến lên trong sự vui mừng khôn xiết của tôi.
Khi tôi đạp được một đoạn khá xa thì cảm thấy hơi mỏi vì cái kiểu đạp xe mà phải đứng nên hạ cái mông xuống yên xe cái phịch. Nhưng vừa để lên yên xe thì tôi lập tức lại nhổm lên thêm lần nữa vì vừa ngồi lên tay của ba. Không hiểu ba đặt bàn tay lên yên xe làm chi không biết.
– Ba có sao không ba?
Tôi vừa thắng xe đứng lại vừa quay ra phía sau hỏi han chứ tôi sợ ngồi lên tay ba như vậy thì ba đau rồi nổi quạu thì chết dở.
– Ừ… không sao đâu con… chạy tiếp đi…
– Dạ…
Nghe ba nói không sao thì tôi cũng thấy yên tâm phần nào, hơn nữa nhìn mặt ba cũng vui vẻ chứ không hề bực bội nên tôi lại nhìn thẳng về phía trước còn hai chân thì đạp liên tục. Sau một hồi vật lộn thì tôi cũng từ từ điều khiển được cái xe một cách khá dễ dàng nhưng chỉ chạy theo đường thẳng chứ chưa biết quanh quẹo ôm cua ôm kiết gì hết.
– Ba… ba làm gì vậy ba?
Đang chạy ngon trớn chợt tôi nghe phía sau mông nhồn nhột nên vừa hỏi vừa định quay sang nhìn nhưng ba đã nạt:
– Nhìn đằng trước kìa… té bây giờ…
… nên tôi không dám quay ra đằng sau nữa mà cắm đầu cắm cổ đạp tiếp. Chạy tiếp một đoạn thì tôi cảm nhận được ba để tay lên phía sau lưng mình vuốt ve rồi hạ xuống ngang mông, mấy ngón tay ba cứ sờ soạng vào mấy cọng gân quần xi líp tôi mặc làm tôi hoảng quá nên quay ra đằng sau:
– Ba làm gì vậy ba?
– Không có gì đâu… nhìn đằng trước kìa… coi chừng té… rồi… rồi…
Do xe đang chạy bon bon mà tôi nhìn lại phía sau nên tay lái xỉa qua hướng khác nhưng tôi không biết, tới chừng ba la lên tôi mới giật mình ngó lại đằng trước thì chiếc xe đã đâm vô ổ gà rồi ngã cái rầm!
– Ui daaaaa…
Vừa ngã là tôi lập tức đứng dậy dựng xe lên vì sợ ba la chạy ẩu tả rồi hư xe này nọ, ba không cho nữa thì khổ. Ai dè cái đầu gối của tôi cày xuống đường làm rướm máu mà tôi không hay, tới khi đứng lên mới nghe rát rát.
– Có sao không con?
Lúc xe sắp ngã thì ba đã nhảy khỏi xe lúc nào không hay biết, tới lúc nghe tôi kêu đau nên ba liền chạy tới hỏi rồi ngồi thụp xuống dòm cái chân bị thương của tôi một cách chăm chú, đoạn ba ngước lên nhìn rồi nói:
– Vết thương này nhẹ thôi… không sao đâu… nay mai là hết…
Rồi ba dòm quanh quất như để tìm kiếm thứ gì đó:
… thôi nghỉ tập chút xíu… kiếm chỗ nào ngồi nghỉ đi con…
Vừa nói ba vừa dẫn bộ cái xe đi lại chỗ khoảng đất khô ráo và sạch sẽ giữa hai hàng cao su xanh mướt trong khi tôi ở đằng sau vừa đi cà nhắc vừa rên rẩm “uiiii daaaaa” không ngớt.
Cái gì cái chứ cái chịu đau thì tôi dở lắm!
Vừa đẩy xe tới địa điểm đã chọn để nghỉ chân thì ba tôi liền dựng xe sát vào gốc cao su rồi chống nạnh đứng chờ tôi đi cà lết tới như thương phế binh vừa trải qua một trận giao tranh cực kỳ ác liệt với phe địch. Lúc tới chỗ ba đang đứng thì mặt mày tôi cũng nhăn như khỉ ăn ớt:
– Úi daaa…
Tôi vừa xuýt xoa vừa dòm dáo dác xung quanh:
– Ở đây có chỗ nào đâu mà ngồi nghỉ hả ba? Hay ba chở con về đi, trong này lạnh quá à ba!
Buổi chiều ở trong rừng cao su gió thổi vù vù làm người tôi run lên vì lạnh. Cái nền đất dưới chân tuy khô ráo nhưng cũng không thể ngồi xuống vì không có thứ gì để lót đít, không lẽ ngồi luôn xuống đất thì dơ hết quần áo còn gì.
– Còn sớm lắm, ngồi nghỉ chút xíu rồi về. Để ba đi kiếm cái gì lót cho con ngồi.
Nói rồi không cần đợi tôi đồng ý, ba đi một vòng rồi bẻ một mớ nhánh cao su từ những cây gãy đổ vì mưa gió hôm qua đang nằm rạp dưới đất xong ba đi về chỗ tôi đang đứng và lót một khoảng khá rộng như cái nệm, đủ để nằm luôn chứ nói gì ngồi.
– Con ngồi xuống đi!
Lót xong cái nệm lá cao su, ba tôi ngồi phịch xuống trước như để làm mẫu rồi kêu tôi ngồi xuống theo. Có điều cái chân ba không bị gì nên đứng lên ngồi xuống thoải mái còn tôi bị trầy trụa ngay đầu gối nên đi còn khó nữa là ngồi, lúc ngồi xuống thì vết thương giãn ra càng thêm đau rát.
– Úi uiiii…
Vừa ngồi xuống tôi vừa không ngớt ca cẩm nhưng chưa kịp nóng chỗ thì ba đã kêu tôi đứng lên, dựa lưng vào gốc cao su. Tôi còn chưa hiểu ba có ý định gì mà lúc thì kêu tôi ngồi xuống… lúc lại biểu tôi đứng lên thì ông đã ngồi thụp xuống trước mặt, lấy tay sờ nắn cái vết thương chỗ đầu gối một hồi rồi ngước lên chắc định nói gì đó. Ai ngờ đâu vì ba ngồi khá sát với người tôi nên lúc ngước lên thì cái mặt của ba đã nằm ngang chỗ con chim của tôi rồi.
Cả tôi và ba đều chết sững vì tình huống bất ngờ này.