Phần 9
Em quay sang thì vợ ngồi cạnh bên, vợ nhìn em với ánh mắt đẫm nước mắt, đôi mắt đa sưng húp lên. Có lẽ đêm qua đã khóc nhiều rồi, vợ lo cho em làm gì chứ! Từ lúc cưới em đến giờ, vợ có bao giờ nghĩ đến cảm giác sợ hãi của em khi vợ đối xử như vậy, đã bao giờ em được sống thật với bản thân mình hay chưa. Vợ ép em sống trong cái khuôn lệ do vợ đặt ra, bắt em phải làm cái này, cái kia, em đi đâu, em mua gì cũng phải xin phép vợ. Kể từ ngày về sống chung, mỗi lần gặp mặt bạn bè, em lại mang danh sợ vợ, là kẻ nhu nhược. Uhm! Người ta nói đúng đó! Có lẽ em nhu nhược và hèn nhát quá, mới để vợ ăn hiếp đến nổi như thế này.
Vợ ôm em vào lòng, nước mắt ứa ra:
– Anh đi đâu cả đêm qua mà không chịu nói với em một tiếng, em gọi điện cho ba má, cho cả anh chị em dòng họ, vẫn không ai biết anh ở đâu. Em sợ anh bị tai nạn, em đã đến bệnh viện này, bệnh viện kia để tìm anh nhưng vẫn không thấy… – vợ em nói trong nước mắt…
– Cô khóc làm gì, vì cô mà tối qua tôi không dám về nhà, cô có biết không? – Em lúc này cũng tức lắm, em quát lên…
– Em xin lỗi anh! Mình về đi anh… – vợ lại khóc tiếp…
– Xin lỗi cái gì, sao cô không đánh tôi tiếp đi. Tôi là chồng cô chứ có phải con cô đâu mà đối xử như vậy… Bấy lâu nay thương cô nên tôi mới chịu nhịn nhục cô… Bây giờ tôi nói thẳng cho cô biết, về nhà mà mất dạy thì đừng có trách sao thằng này không nói trước.
– Em xin lỗi anh mà B. Ơi! Huhuhu… – vợ khóc thét cả lên.
Kể từ cái ngày hôm đó, bỗng dưng cái tôi trong người em nổi dậy. Cái bản tính nhu nhược, sợ vợ trong em không còn nữa, mà em đã trở về với chính bản thân mình ngày xưa.
…
Em quay trở lại với công việc, rồi bù khú rượu chè với đồng nghiệp, bạn bè. Nhiều lúc em về nhà trễ, cơm nước đã để sẵn trên bàn. Lên phòng thì vợ nằm đó, lúc thì xem tv, lúc lướt web, mà người em say nhèm lại lăn ra ngủ, cả hai cũng chả hỏi thăm nhau được gì, chuyện chăn gối cứ thế mà ngày một ít đi, tình cảm hai vợ chồng ngày càng nhạt dần. Những ngày không tụ họp trên bàn nhậu, em lại mê cá độ. Mà đánh là em đánh từ 6h tối cho đến 1,2h sáng hôm sau. Nhiều khi vợ ngồi kế bên, em hỏi vợ “anh chơi cá độ em có vui không?”, Vợ chả cấm đoán, cũng chả tỏ vẻ ra buồn, mà chỉ mỉm cười nói anh làm gì thì làm, miễn anh vui là được. Nghe vợ nói thế, em cũng mừng, vậy là vợ nó không cằn nhằn nữa rồi.
Nhưng rồi tới một ngày, cái ngày xui xẻo ấy, em đã đánh thua tới 80 triệu. Tới ngày trả tiền nợ, tiền tài khoản chỉ có 40tr, mượn bạn bè được thêm 10tr nữa. Còn 30 triệu biết đào ở đâu ra, em chỉ còn nước xin vợ. Vợ hỏi mượn làm gì, em chỉ nói mượn giúp bạn chữa bệnh, sau này nó sẽ trả lại. Nhớ lại những ngày trước em xin vợ dù chỉ có 1tr, nhưng lại bị dò xét tỉ mỉ, xin làm gì, đi đâu… Vậy mà hôm ấy em cũng chả nói gì, nghe lý do xong, hôm sau vợ lại chạy ra ngân hàng rút cho em 30tr…
Sau cái hôm thua độ đó, máu cờ bạc trong người em không những không giảm đi mà nó mức độ của nó càng ngày càng tăng. Em quyết gỡ cho bằng được 80tr, nhưng càng gỡ lại càng thua. Cuối tuần, kết tiền lại, em đã thua tới gần 100tr. Lúc này em như người vô hồn, làm việc không thể nào tập trung được, ngày thứ 2 thằng Việt nó kêu đem tiền qua trả mà phải khất hẹn với nó là thứ tư mới đủ tiền. Em lại xoay xở, nhịn nhục đi mượn ông bà già, anh chị họ cũng gom được tiền trả cho thằng Việt.
Rồi chuyện em thua cá độ cũng vỡ ra, vợ em lại biết được. Vậy là vợ chồng lại to tiếng với nhau, trong lúc nóng giận, em đã tát vợ một cái. Vợ không nói gì, cũng không khóc, vợ chỉ bỏ nhà đi 2 tiếng sau rồi quay về nhà. Đêm đó em thức giấc, không thấy vợ trên giường, đột nhiên những tiếng khóc thút thít ngoài lan can vọng vào…
Sáng hôm sau thức dậy, xuống nhà đã có cơm nước sẵn, bên cạnh đó là chiếc nhẫn cưới và lá thư vợ gửi cho em. Cầm lá thư trên tay, vợ viết lại những kỷ niệm ngày xưa, rồi cảm giác vợ vui như thế nào trong ngày cưới, rồi tiếp đó là những dòng chữ đã bị nước mắt làm nhòe, vợ đã oán trách em, trách em sao vô tình với vợ như vậy… Đọc là thứ vợ trên tay em không cầm được nước mắt, lúc này em mới nhận ra mình đã sai thật rồi, bấy lâu nay em chỉ lo cho thú vui của mình mà không hề nghĩ đến cảm giác, tình cảm của vợ.
Hôm đó, em lấy xe chạy như điên đến nhà ba mẹ vợ, em đã tìm kiếm tất cả những nơi mà vợ có thể đến… nhưng đều không thấy vợ đâu. Sau đó em xin nghỉ việc công ty, đi về quê nội ngoại bên vợ, ngay cả những nơi bạn bè thân thiết cũng không tìm thấy…
…
Rồi đến một ngày em nhận được cú điện thoại khóc lóc của con bé em vợ:
– Anh Bin ơi! Chị Hương uống thuốc ngủ tự tử, sắp không qua khỏi rồi anh ơi…
Câu nói của con bé như sét đánh giáng thẳng vào mặt em. Đêm hôm đó em bắt ngay chiếc taxi xuống thẳng Vũng Tàu.
Cuối cùng xe tới nơi, em chạy ngay tới phòng cấp cứu, con bé em ngồi thấp thỏm trên ghế:
– Anh Bin ơi, chị Hương uống thuốc ngủ tự tử, bây giờ nằm trong phòng cấp cứu… – con bé vừa nói vừa khóc…
– Từ từ rồi nói, chưa gì đã khóc ùm lên.
– Bác sĩ nói cơ hội sống sót chỉ có 1% à, huhuhu…
Em nghe con bé nói mà người như muốn ngất lịm, tay chân bịn rịn… không thể nào! Không thể nào vợ em có thể làm điều dại dột được, vợ em vốn là một cô bé cá tính mạnh mẽ, không thể yếu lòng vì chuyện tình cảm mà đi uống thuốc ngủ tự tử.
Em mở cửa phi thẳng vào phòng cấp cứu, em đi tìm vợ mà vợ đâu không thấy, chỉ toàn thấy bệnh nhân bị tai nạn nằm rải rác. Em tới chỗ cô y tá.
– Cô ơi! Cô thấy vợ con đâu không cô?
– Vợ con tên gì? Nhiêu tuổi – cô y tá hỏi ngược lại…
– Dạ vợ con tên Hương, 22 tuổi…
– Ở đây không ai tên Hương, cũng chẳng có ai 22 tuổi… mà con đi ra, chỗ bác sĩ làm việc!
Không kiếm được vợ lại còn bị đuổi ra khỏi phòng, em đi kiếm con bé em hỏi cha ra nhẽ. Ra tới cửa con bé nó đi đâu mất tích rồi, em lấy điện thoại ra gọi cho nó cũng không liên lạc được. Đáng lẽ những lúc quan trọng như thế này nó phải ở đây để nghe ngóng tình hình chứ. Máu nóng trong người em điên lên, chẳng lẽ con bé nó chơi mình. Em lấy điện thoại ra gọi cho ba vợ:
– Ba ơi! Vợ con đang ở đâu vậy ba?
– Cái thằng mất dạy, mày đánh con tao giờ còn hỏi nó ở đâu à… – ổng chửi một tăng…
– Mày tới phòng… khoa sản lẹ lên! – Ổng ra lệnh…
Biết tọa độ vợ đang ở khoa sản, em chạy ngay tới đó. Tới ngay phòng vợ đang nằm, em không thể tin vào mắt mình, em không thể tin, nước mắt em chảy ra, vợ em nằm bất động trên giường…
Vợ…
Em…
Nó…
…
Đã…
…
Và…
…
Đang…
…
Nằm bất tỉnh trên giường…
…
À không…
…
Vợ…
Nó…
Đang…
Chơi…
Điện…
Tử!
Vợ em nó đang nằm cầm điện thoại bấm bấm, còn con bé em thì đọc truyện. Em tức điên lên định chửi con bé em, thì vợ nó thấy em.
– Ông xuống đây làm gì, tui đã đoạn tuyệt với ông rồi mà! – Vợ vừa nói vừa tức giận…
– Anh tưởng em tự tử, anh sợ em mất đi rồi thì anh phải sống làm sao… – em vừa nói vừa khóc…
– Ai nói với ông là tôi tự tử?
– Thì bé em nói chứ ai!
Con bé em thấy vợ hỏi, nó không sợ mà còn bênh em nữa:
– Chị hai thấy anh Bin thương chị chưa, em thấy ảnh kiếm chị cả tuần nay tội nghiệp, nên mới kêu ảnh xuống đây.
– Anh Bi nè! – Con bé làm em giật mình…
– Sao em?
Con bé cười cười ghé vào tai em, nói nhỏ: “Anh tự lo liệu đi!”. Nó nói xong rồi nguẩy đít về thẳng nhà gì, bỏ mặc em đối diện với vợ.
Biết mình có lỗi, em bước tới giường vợ đang nằm.
– Anh xin lỗi…
Em tỏ vẻ quan tâm vợ với vẻ ăn năn hối cãi, nhưng vợ nó không tha cho em, em chưa nói hết câu thì ăn một cái tát:
– Cái tát này là tui trả lại cho ông đó…
– Anh xin lỗi em mà Hương ơi, em tha lỗi cho anh lần này nha, coi như lần cuối anh năn nỉ đó!
– Xin cái gì mà xin! Đàn ông gì mà hở cái khóc lóc van xin!
– Vậy là em tha lỗi cho anh rồi hả?
– Chưa đâu! Khi nào về nhà tôi tính sau!
– Hehe! Vậy là ok rồi, em bỏ đi làm anh lo muốn chết, mà sao em lại vô đây nằm!
Vừa nói xong ăn nguyên một táng vô đầu đau điếng, em éo hiểu chuyện gì đang xảy ra nửa.
– Ông biết khoa này khoa gì không?
– Ờ… hình như khoa sản…
– Khoa sản thì sao? – Vợ nó hỏi…
– Thì em bị bệnh phụ khoa vô đây chứ sao?
– Sao ông ngu vậy, con của ông đang ở trong bụng tui mà cũng không biết là sao?
Em giật mình bởi câu nói của vợ, mấy bác không biết đâu. Biết tin vợ có em bé em vui lắm, em vừa ôm vợ vừa khóc vừa cười vì hạnh phúc, có lẽ hôm đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất của đời em, vợ nó cũng khóc theo em luôn.
Đêm đó em canh vợ ngủ, nửa đêm nằm ôm vợ, thấy gối ướt ướt, có lẽ vợ lại khóc nửa rồi. Em ôm vợ vào lòng, vợ khóc to hơn, em biết vợ khóc vì hạnh phúc, vì có con, vì có chồng bên cạnh, vì em biết hối cải… những ngày tháng qua vợ nhịn nhục em cũng chỉ vì con, vậy mà em không nhận ra được điều đó. Em chỉ sống cho riêng bản thân mình, lúc này em hối hận lắm… cũng may vợ không làm điều dại dột, chứ nếu vợ có mệnh hệ gì thì có lẽ suốt đời này em sẽ sống trong đau khổ và tự dằn vặt bản thân mình.
Hai ngày sau, trước khi về lại Sài Gòn, em dẫn vợ đi dạo biển. Ngồi trên tảng đá, dưới cái ánh nắng chiều hoàng hôn, vợ thì thầm bên em:
– Mai mốt em sinh con gái thì sao anh?
– Thì anh sẽ yêu thương con như mẹ nó vậy!
– Còn nếu con trai thì sao?
– Con trai thì cũng như con gái thôi!
– Con nào em cũng thương hết, nhưng nếu con trai mà giống anh. Em sẽ cắt trym anh đó! Hihi!
— Hết —