Phần 101
Nó đi xe về… Thấy mỗi bác bảo vệ già đang ngồi đọc báo… Nó chào hỏi rồi biếu bác bao thuốc mới mua… Bác vui vẻ hỏi han nó sao dạo này thấy ít về vậy… Nó cũng trả lời hoàn cảnh rồi chào bác để lên trên… Dạo gần đây không thấy nhỏ Hiền gọi cho nó nữa… Cũng không biết có chuyện gì với nhỏ nhưng mà như vậy thì càng tốt… Nó đỡ phải đi gỡ rối…
Nó lên đến cửa phòng, đang lục ví lấy thẻ nhà thì cánh cửa nhà nhỏ Hiền mở ra… Nó thấy lão bảo vệ già đi ra từ trong đó, sau đó đóng nhẹ nhàng cánh cửa như sợ gây tiếng động… Rồi lão nhìn thấy nó, chợt lão đứng sững lại, ánh mắt nhìn nó lo âu… Lão bước qua người nó, đầu cúi xuống như sợ nó nhìn thấy khuôn mặt của lão lúc này… Khi lão đi qua, nó ngửi thấy 1 mùi thơm quen quen… Nó lên tiếng:
– Ông đi đâu mà đi ra từ phòng Hiền…
Bỗng lão giật mình… Rồi ngước lên nhìn nó, nhưng ánh mắt đó không phải là ánh mắt lo âu sợ hãi như nãy nó vừa thấy nữa… Mà thay vào đó là ánh mắt sắc lẹm… Nó cũng hơi sượng người khi nhìn ánh mắt đó… Ánh mắt này nó thấy ở đâu rồi… À ánh mắt của thằng Hưng, thằng Tiến đụt khi gây gổ đánh người… Nó thấy không ổn, bước nép vào trong nhà 1 chút…
– Tắc bồn cầu, tao lên sửa theo yêu cầu, mày ý kiến gì hả thằng ranh con?
– À không có gì…
Nói rồi nó đóng sầm cửa lại… Căn nhà của nó vẫn sạch sẽ như vậy… Có thể là nhỏ Hiền đã làm… Nhưng tự nhiên nó đứng lại ngẫm nghĩ… Biểu hiện của lão bảo vệ kia càng khiến nó đặt ra nhiều nghi vấn… Nói rồi nó mở cửa rồi sang nhà nhỏ Hiền… Suy nghĩ 1 lúc lâu, nó ấn mở cửa… Căn nhà của nhỏ tối om… Nó đi lò dò vào phòng ngủ của nhỏ, thấy cửa hé… Bỗng nó thấy nhỏ đang nằm bệt trên giường.
– Hiền… Hiền…
Nhỏ đang nằm úp, quần áo xộc xệch như vừa mới được mặc vội lại… Nhỏ vẫn mặc nguyên bộ quần áo công sở… Váy của nhỏ bị xô lên trên lộ ra đôi chân trắng muốt, nó nhìn kỹ thì thấy một vài vệt đỏ ửng lên… Nó lay mãi nhưng nhỏ chẳng dậy nổi… hơi thở vẫn đều đều… Người thì mềm nhũn như bị đánh thuốc.
Trước đây nó đã từng chứng kiến con Quỳnh bạn nó bị đánh thuốc như vậy… Đó là lần đi sinh nhật thằng Dũng… Lúc đó say sưa kéo nhau vào bar, có 1 thằng bạn của thằng Dũng thích con Quỳnh, chỉ ngồi uống rượu rồi nói chuyện với con Quỳnh thôi… Một lúc sau thì nó dìu con Quỳnh đi… Ra đến cửa đúng lúc gặp nó đang đi vào… Nó hỏi thì kêu là say rượu… Nó thấy lạ nên giữ lại và gọi thằng Dũng… Lau mặt mũi rồi cậy mồm cho uống nước chanh mãi cũng không tỉnh được… Lúc đó mới biết là bị đánh thuốc… Nhỏ Hiền bây giờ, tình trạng cũng y hệt vậy…
Nhìn nhỏ bây giờ càng khiến nó đặt nhiều nghi vấn vào lão bảo vệ kia hơn… Nhất là khi nhỏ cứ khăng khăng nói rằng nó đã ngủ với nhỏ vào đêm mà nó đưa nhỏ về nhà… Bây giờ lão bảo vệ xuất hiện, càng nghi hơn khi hồi đó nó đòi check cam để lấy lại công bằng nhưng lại bị lão dọa nạt và gạt phăng đi… Lúc đó nó chỉ nghĩ lão là giang hồ mới tù về nên vẫn có tính du côn du đồ… Nhưng có lẽ nó nghĩ hơi non… mà không phải có lẽ nữa… Chắc chắn lão có liên quan đến việc này… Nhìn bộ dạng của nhỏ như vậy, chắc chắn nhỏ đã bị lão hãm hiếp…
Nó chỉnh lại quần áo cho nhỏ rồi chốt cửa về phòng… Ngồi ngẫm nghĩ 1 lúc, máu làm điều tra của nó lại sôi lên… Nhưng bây giờ phải check được cam… Mà đụng được vào cam thì mọi chuyện sẽ được giải quyết hết…
Nó gom mấy bộ quần áo rồi xuống sảnh… Nó cố tỏ ra bình thường nhưng cái vì tò mò mà khi đi qua phòng bảo vệ, nó lại nhìn vào trong dò xét… Đúng lúc gặp ngay ánh mắt sát thủ của lão bảo vệ đang ngước lên nhìn nó…
– Mày nhìn tao chọc mù mẹ mày mắt đấy… Mày thích nhìn không?
Lão đứng dậy, cầm cái gậy cao su để trên bàn, kéo ghế ra định lao vào nó… Bác bảo vệ già thấy vậy thì đứng lên can.
– Thôi thôi Khanh ơi, có gì đâu mà chú nóng thế?
– Ông im mồm, thằng ranh con này nó suốt ngày nhìn đểu tôi, để tôi đập mù mẹ mắt nó đi… – Lão bảo vệ vẫn hùng hổ…
– Nam… thôi đi đi con, đi đi…
Nó thấy vậy thì cầm túi đi thẳng… Thái độ của lão bảo vệ này càng khiến cái máu điều tra của nó sôi lên hơn… Chắc chắn là nó sẽ làm để vạch trần lão… Ít nhất là giải oan cho nó… Không để ảnh hưởng đến tình yêu của nó và em là được…
Bữa trưa đó nó mải suy nghĩ mà cứ ngồi chọc đũa… Em thấy lạ thì nhắc nó, nó ậm ừ rồi lại tiếp tục ngập trong đống suy nghĩ… Bây giờ cái khó nhất là phải check được camera… Mà check thì chỉ có ở phòng bảo vệ mới được… Khổ nỗi cứ ca nào bác bảo vệ già làm là lão Khang bảo vệ cũng ở đó… Nó cũng chẳng nhờ được…
Đang mải mê suy nghĩ thì em gắt nó làm nó giật mình đánh đổ bát cơm đang cầm…
– Anh nghĩ cái gì mà cứ thộn cái mặt ra thế…
– À à không có gì…
– Nam… Có chuyện gì à? Nói cho em nghe được không?
– Không có gì mà?
– Mai Anh gọi à? Hay Thư gọi?
– Dở hơi à…
– Không thế thì sao cái mặt anh thộn ra thế… Trước đây chỉ có vậy mới khiến anh suy nghĩ mà…
– Không anh suy nghĩ chuyện khác…
– Chuyện gì? – Em nhìn nó tò mò… Đôi mắt tròn xoe ấy tự dưng hôm nay nó thấy thật khác… Dường như trong đó là 1 sự trong sáng, ngây ngô, ánh mắt toan tính ngày nào đã không còn ở em nữa…
– Này… Em còn nhớ con bé Hiền ở gần phòng anh không?
– Sao không nhớ… Vì nó mà em tai nạn… Sao… Anh lại có chuyện gì với nó hả – Em nhíu mày…
– Không có… Nhưng anh kể cho em chuyện này, em thông minh, lắm mưu nhiều kế em phân tích cho anh nhé…
Em gật đầu lia lịa, ánh mắt chăm chú để nghe nó kể… Nó kể lại toàn bộ sự việc cho em, không quên thề thốt là nó chưa bao giờ làm gì nhỏ Hiền cả… Tất cả chỉ là do nhỏ tự đặt ra rồi áp vào nó thôi… Em nghe thì có vẻ gật gù lắm… Nó cũng bàn với em những gì nó đang nghĩ… Em xua tay rồi nói.
– Thôi thôi, kệ đi, chuyện của người ta… Mình xen vào làm gì…
– Em bị hâm à? Người yêu em đang bị dính oan đó… Mà em không thấy nhỏ Hiền kia đáng thương à?
– Liên quan gì đến em, vì nó mà em nằm viện 1 tháng còn gì…
– Nhưng mà tội nghiệp nó thật, nếu nó bị đánh thuốc rồi bị hiếp như thế… Đối lại là em, em có thấy tủi nhục không?
– Như em thì em chết quách đi cho rồi… – Em vừa nói vừa lấy quả táo ra gọt, điệu bộ hết sức bình thản…
– Thì thế… Mình là người tử tế đàng hoàng… Không thể để cái ác lên ngôi được…
– Anh cứ làm như anh là siêu anh hùng của Marvel không bằng…
– Chứ sao… Với em, anh là số 1 còn gì…
– Còn lâu, ở đó mà mơ… À mà giờ anh muốn check cam chứ gì.
– Đúng rồi…
– Như thế đánh rắn động cỏ… Sao không tự mình soi đèn bắt ếch đi…
– Là sao…
– Giờ anh mới phát hiện ra lão… Lão đang đề phòng anh… 1 tháng tới anh cứ ở đây đi… Sau đó thì theo dõi lão… Bắt quả tang, là xong…
– Nhưng ở đây thì theo dõi kiểu gì?
– Có 1 người giúp được anh đấy…
– Ai?
– 0984000Xxx…
– Thằng Hưng hả? Sao lại là nó…
– Nó không làm nhưng đàn em của nó làm được… Anh đưa chìa khóa nhà cho 1 thằng nào đó bảo nó ở đó theo dõi… Cố ý đi ra vào nhà anh rồi nói chuyện là nó bây giờ đang ở đây còn anh thì chuyển đi rồi… Chuyện thể nào chả đến tai lão bảo vệ… Khi lão hết đề phòng rồi thì lão sẽ yên tâm làm tiếp… Lúc đó thì mình nhảy vào bắt quả tang và…
Em vừa nói vừa đưa tay lên làm ra hiệu cứa cổ… Nó ngồi bật cười vì cái kế hoạch của em… Nhưng thực ra thì em nói cũng đúng… Chi bằng bắt tận tay thì chẳng có gì mà chối cãi cả… Nhưng mà…
– Nhưng như thế nhỏ Hiền lại bị giày vò à…
Em đang ăn táo, bỗng dừng lại nhìn nó kiểu khinh thường…
– Bình thường anh thông minh lắm mà, sao giờ anh ngốc vậy… Lão mới bị phát hiện và đề phòng anh… Em cá với anh 1 tháng nữa lão sẽ không làm gì hết trừ khi là lão biết là anh đã chuyển đi…
– À à anh hiểu rồi, diệu kế, diệu kế…
– Xời… Diệu Linh mà lại…
– Hehe, cảm ơn vợ yêu, nay để anh rửa bát cho…
Nói rồi nó vòng tay qua thơm má em một cái thật mạnh… Rồi bê mâm cơm ra bồn rửa bát, vừa bê vừa hát…
– Đồ điên… – Em vừa gắt vừa bật cười nhìn theo nó.
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Với kế hoạch mà em bày ra cho nó khiến nó chẳng thèm ngủ trưa nữa… Ngồi tính toán lại một chút để xem như thế nào là hợp lý… Công việc của nó dạo này thì bình thường, được thêm cái là nó đã có bằng chứng nhận nghiệp vụ rồi nên là cũng được phân công nhiều việc hơn, nhưng chủ yếu là hoạt động ở trong nội thành Hà Nội thôi… Cuộc của nó bây giờ nói chung là khá yên bình, nếu giải quyết xong chuyện của nhỏ Hiền kia nữa là coi như chẳng còn gì vướng bận quá nhiều…
– Anh kéo cái rèm vào để đi ngủ – Em lên phòng sau khi cho máy giặt lại đống quần áo của nó… Em cứ cằn nhằn mãi vì quần áo của nó thì chả bao giờ gập gọn nên là cứ bị nhàu… Giặt thì chả bao giờ dùng nước xả thành ra quần áo hôi rình cả lên…
– Em ngủ trước đi, anh đang bận tí…
– Vâng, xong lên ngủ luôn nhé…
Nó gật gù rồi quay trở lại với cái điện thoại… Ấn số thằng Hưng, nó đi ra ngoài ban công, vừa châm điếu thuốc vừa đưa điện thoại lên tai…
– Cho 3s để sủa và 10s để nói, bố đang bận – Thằng Hưng bắt máy…
– Tối đưa N. Anh sang nhà Linh nhé, Linh hôm nay xuất viện, làm bữa lẩu ăn…
– Cần mua gì không?
– Không, sang đây có việc nhờ…
– Ừ thế thì 6h bố sang nhé con trai, có chai rượu ngon, để mang sang uống…
– Thôi mua cho chai nếp cái hoa vàng, dạo này thích uống rượu ngọt… Không uống rượu tây đâu.
– Ok…
Chiều đó em mệt nên vẫn ngủ, còn nó thì lạch cạch dọn lại nhà rồi đống đồ của em cất gọn vào tủ… Mà sao đồ của nó thì nó luộm thuộm mà nhìn đồ người khác thì nó lại có kiểu ngứa mắt không chịu được, phải đi xếp gọn lại luôn… Ngó đồng hồ cũng đã 3h chiều… Nó vào đến giường rồi kêu em dậy…
– 3H rồi, dậy đi gội đầu làm móng giò gì thì đi đi em…
Em từ từ mở mắt, dáng vẻ ngái ngủ của em thì đúng không lệch đi đâu được… Vừa ngồi dậy cầm vào điện thoại nhìn giờ cái rồi nhăn cái mặt nằm xuống tiếp… Có lẽ em vẫn chưa ngủ đủ giấc…
– Để em ngủ, sớm mà…
– Ngủ trưa thì ngủ 1 chút thôi, ngủ nhiều mệt người đó, dậy đi thôiii…
– Không, anh đừng có mà lải nhải nữa đii…
– Dậy!
Nó không nói nhiều, bế thốc em lên, em thì bất ngờ ôm nó chặt cứng rồi cấu vào lưng nó… Nó đưa em ra nhà tắm để em rửa mặt… Khuôn mặt ngái ngủ ấy nhăn lại khó chịu… Còn nó thì cười khì khì…
– Rồi đứng đây làm gì?
– Thì rửa mặt đi cho tỉnh ngủ…
– Hay nhỉ, ra ngoài kia cho em đi vệ sinh… Định đứng đây nhìn à? – Em gắt nhẹ nó nhưng lại đỏ mặt??
– Thì mình…
Nó định buộc miệng nói là “Thì mình còn gì chưa nhìn của nhau nữa đâu” nhưng lại kìm được… Nó quên mất là đối với nó, em vẫn là 1 cô gái, nó và em chưa đi quá giới hạn 1 lần nào cả… Gãi đầu gãi tai vì lúng túng, nó cười trừ rồi bước ra khỏi phòng tắm…
Hôm nay nắng vàng, thời tiết có chút khô hanh và nóng… Hà Nội bụi thật, căn của em tận tầng 18 mà vẫn dính bao nhiêu là bụi đường bay lên đây… Thêm cái hiệu ứng nhà kính và khói xe cộ nên thời tiết nóng hơn một chút… Cũng phải thôi, sắp là mùa hạ rồi mà… Mùa hạ đến, tự dưng nó đứng nhìn bầu trời trước mắt, lại nhớ đến mùa hạ năm ấy, 6 năm trôi qua nhanh thật, những gì xảy đến và đi giống như 1 cuốn phim tua chậm lại qua từng đám mây đang trôi… Nó khẽ ngân nga 1 vài giai điệu trong bài hát mà nó thích… Càng hát, nó lại càng nhớ lại những cảm xúc mà vốn dĩ nó nên cất lại trong lòng…
‘Có chăng một hôm trời trở gió…
Hướng dương sẽ thôi nhớ thương mặt trời’
…
‘Because im so lonely lonely girl…
6 năm trôi qua nhanh như chớp mắt em giờ nào có nhớ…
Bao nhiêu suy tư thương đau cứ dồn vào lòng…
Chỉ riêng anh thôi…
Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ…
Kể chuyện hai đứa lần đầu gặp xôn xao…
Quen nhau yêu nhau từ lúc nào sâu đậm ra sao…
Ngay trong tim anh ký ức vẫn còn dạt dào…
Và anh đôi khi…
Chỉ cần một người ở bên, bên anh’
– Người lạ đây, tâm sự đi, nhớ Mai Anh à hay nhớ Thư?
Nó quay lại, dụi điếu thuốc, em đứng đó khoanh tay nhíu mày nhìn nó… Nó thì bật cười nhe nhởn…
– Người lạ đi mua đồ cùng mình nhé, hôm nay để mình nấu lẩu…
– Ăn lẩu trời này để mọc hết mụn à…
Em đưa tay lên mặt xoa xoa… rồi chỉ chỉ vào cái mụn bé tí trên khuôn mặt mịn không tì vết ấy…
– Tối Hưng với Ngọc Anh sang đây ăn cơm… Bàn kế hoạch luôn mà…
– Hehe, hay quá, được uống rượu rồi… 1 tháng không được uống người cứ bứt rứt…
– Em nghiện rượu à, mới khỏi xong uống cái gì?
– Kệ em, vì ai mà em như vậy… Thôi đi đi kẻo mưa…
– Mưa vào đầu em à… Nắng như này…
– Lát mà xem…
Nó đưa em đi, nhưng thực ra là chỉ có nó đi chợ thôi, còn hộ tống em đến tiệm nail để em làm đẹp… Mà quán ở gần thì chả đi, em bắt nó chở tít ra tận Cầu Giấy để làm quán quen… Xa xôi như vậy còn bắt nó khi nào xong thì quay lại đón…
– Tự đi taxi về, xa thế ai mà đón cho được…
– Anh làm gì có lựa chọn nào khác đâu… Nhớ đó, tầm 5h quay lại đây đón em… Anh có 2 tiếng để làm những điều mình thích, đi những nơi mình muốn… Em thả cửa cho anh thế còn gì…
– Thôi… Cảm ơn chị… Chị tâm lý quá…
Nói rồi nó hậm hực kéo cửa kính… Em thì đứng nhe nhởn nhìn nó cười… Nó đi chợ mua đồ, thịt thà rau củ quả các thứ mỗi thứ 1 ít… Dạo này nó có kiểu hay nhìn xong nhớ về quá khứ… Ví dụ như là đi mua đồ làm lẩu, nó lại nhớ đến những ngày tháng sinh viên, nhớ những lần phòng nó ăn lẩu uống đến mất cả trí nhớ… Những ngày ấy, nó lại thấy nhớ chị… Mà bây giờ chẳng biết chị thế nào nữa… Cũng đã 2 năm rồi nó không còn liên lạc nhiều với chị nữa…
Nó mua đồ xong vòng về cất đồ, tranh thủ nấu nước lẩu, rửa rau thịt, gọt củ quả… 1 tiếng nữa mới đi đón em nên nó tranh thủ… Đôi khi đàn ông mà vào bếp thì lại thấy khá là thú vị… Mặc dù nó chả biết nấu ăn đâu nhưng giờ công nghệ 4. 0 rồi, google là ra hết, mỗi tội làm theo đến lúc ra được thành quả thì chẳng ra cái gì cả…
Nó đến đón em, vẫn còn hậm hực vì đi cả chục cây số giờ tan tầm… Mãi đến 5h30 mới đến nơi… Quãng đường về đi đường Phạm Hùng lại tắc… Chả biết bao giờ mới về đến nhà nữa… Em ngồi trên xe, thấy tươi vui lắm cứ ngắm nghía bộ nail mới mãi… Miệng thì cười không dứt…
– Anh… anh…
– Hớ…
– Nhìn nè, đẹp hơmm…
Em đưa 10 ngón tay xòe ra trước mặt nó… Nó ngắm 1 lúc rồi gật đầu…
– Trông chả ra cái gì…
– 1 Triệu của em đó mà không ra cái gì hả…
– Kinh…
– Sao thế…
– Đốt tiền à?
– Anh chả hiểu cái gì, đó là còn rẻ đó, mà anh nhìn này, em đính đá nhé…
– Thì sao?
– Thì anh phải làm hết việc nhà… Em mà rửa bát giặt quần áo lau nhà dọn phòng là hỏng hết bộ nail này đó…
– Đùa nhau à… Không nhé nàng ơi…
– Đừng có cãi, anh phải làm cho quen đi… Trước giờ anh lười như hủi…
– Từ bé đến giờ có phải động tay vào cái gì đâu… Chịu… Em tháo đá ra mà làm… Làm xong thì gắn lại…
– Không, anh quen kiểu được mẹ chiều, ở nhà Ngọc Anh nó làm hết, xong thì đến lúc…
– Thôi nhé, không nhắc từ ấy ở đây… – Nó chen ngang như sợ em nhắc đến điều gì đó làm nó khó chịu…
– Cứ thích nhắc, nhắc cả đời cho anh biết tháng ngày đó anh đã giày vò em như thế nào…
– Vừa phải thôi nhé… Em biết anh mà cáu thì như nào rồi đó…
– Mai… Mai Anh… Nguyễn Ngọc Mai… Nguyễn Ngọc Mai Anh…
– Thư… Anh Thư… Vũ Nguyễn Anh Thư…
– Thu… Hoài Thu… Nguyễn Lê Hoài Thu…
Bla… Bla…
Em cứ lải nhải thế suốt cả dọc đường… Nó chán cũng chả thèm cáu mà cũng chả thèm đáp em nữa… Em thì thấy mặt nó nhăn lại thì càng nhắc to hơn…
– Vừa phải thôi Linh…
– Kệ em…
– Anh bây giờ thế này, em vẫn chưa vừa ý à?
– Chưa… Anh còn thiếu…
– Thiếu gì…
– Thiếu cái quan trọng nhất của một tình yêu… Thiếu 1 lời cầu hôn… Thiếu 1 lễ cưới… Và thiếu cả 1 đời ở bên em…
Nó bật cười sau câu nói của em… Mắt vẫn nhìn đường lái xe, nhưng tay thì đã bỏ xuống để nắm lấy tay em… Em dường như ngạc nhiên trước hành động của nó… Cũng phải thôi… tình yêu của nó với em là tình yêu mà theo nó nghĩ là khá trầm lắng… Có thể bây giờ nó và em cũng đã trưởng thành hơn trước… Không còn có những hành động tình cảm thường xuyên như 1 cái nắm tay, 1 cái ôm, 1 cái hôn bất chợt… Em cũng không nói gì nữa… Chỉ mỉm cười rồi nắm chặt tay nó lại… Quãng đường về nhà lại trở nên bình yên hơn bao giờ hết dù sự ồn ào từ tiếng còi xe vẫn không dứt…
Em cũng phụ nó làm đồ rồi dọn mâm ra bàn… 6h30 thì thằng Hưng và Ngọc Anh đến… Ngọc Anh thấy Linh thì ríu rít hỏi han rồi kéo nhau ra phòng khách tâm sự… Thằng Hưng cũng đứng để giúp nó chuẩn bị nốt… Bữa ăn giản dị thôi nhưng ấm cúng…
Rượu vào cũng ngà ngà say… Nó bắt đầu đề cập đến kế hoạch của nó… Thằng Hưng nghe xong thì cũng gật gù đồng ý…
– Vậy tao cho 2 thằng em qua… Có gì nó sẽ thông báo cho mày… Mà có gì thì mày phải gọi tao, đừng có làm gì 1 mình…
– Ừ mà 2 đứa nào nhìn hiền lành thôi, đừng có xăm trổ hổ báo không hay…
– 2 Thằng này ở gần nhà mình, em của thằng Tiến nhưng mà ngoan lắm… Nó ra làm thu ngân cho 2 quán hát của tao thôi… Không có dính dáng gì đến xã hội đâu…
– Em có đứa bạn đang làm bên hình sự ở quận, để em bảo nó rồi anh lấy số nó, có gì gọi nó là được… Thằng này trước học bên Học viện, bố nó chơi với bố nên là toàn người nhà cả… Anh phải cẩn thận đó… – Ngọc Anh nói thêm vào…
– Ừ trước mắt cứ tính vậy đã… Cảm ơn 2 đứa trước nhé…
– Ơn với chả huệ… Uống đi… Nay say đi, lâu lắm rồi không có dịp ngồi riêng như thế này… – Thằng Hưng nâng chén lên đưa ra trước mặt…
– Uống ít thôi tí còn chở Ngọc Anh về – Em cũng cầm chén lên cạch, nhắc nhẹ thằng Hưng… Hôm nay em uống cũng khá nhiều… Nó thấy lạ bởi lúc đầu em vui vẻ lắm, nhưng càng uống thì nó thấy nụ cười của em không còn được tươi và ánh mắt lộ rõ ra vẻ buồn và suy tư… Nhưng có thằng Hưng và Ngọc Anh ở đó, nó cũng không tiện hỏi…
– Bà không phải lo, lo cho thằng ml kia kìa… Lát Ngọc Anh chở tôi về là được mà…
– Thế thì uống đi… Xong 2 đứa ngủ đây cũng được…
– Thôi về nhà cho nó tự nhiên, em nhỉ… – Thằng Hưng quay sang cười cười với Ngọc Anh… Ngọc Anh thì đỏ mặt cúi xuống…
– Đmm mất nết nó vừa… Tao mách bố đấy…
– Thoải mái đi bạn hiền ơi, bố còn ủng hộ tao nhé… Hôm trước về sang 2 bố con uống rượu, bố còn bày kế cho Ngọc Anh dính bầu cơ… – Thằng Hưng cười khành khạch…
– Đùa… Từ chối hiểu luôn… – Nó và em cùng đồng thanh nói xong quay ra nhìn nhau cười lớn… Bữa cơm ấy là bữa cơm gia đình… Ấm cúng và vui vẻ…
… Bạn đang đọc truyện Hồi ký mưa tại nguồn: https://tuoinung.cc/2024/01/truyen-sex-hoi-ky-mua.html
Ăn uống xong dọn dẹp mãi đến hơn 11h đêm… Em thì cũng khá say nên ngồi phòng khách nghe nhạc… Em thích nghe nhạc Piano không lời, nó lúc đầu thì không thích vì nó thích có lời cơ… Nhưng nghe nhiều thì nó thấy khá là hay, nhất là lúc vào buổi đêm, 1 chút nhạc không lời vang lên trong không gian yên tĩnh càng khiến thời gian trôi chậm lại… Những nỗi buồn, ưu tư cứ thế trôi theo từng nốt nhạc, từng giai điệu… Nó thấy em ngồi đó, không cầm điện thoại như mọi lần, chỉ ngồi quay ra nhìn sang ban công…
Nó pha cho em cốc nước chanh rồi ra ban công châm điếu thuốc… Hà Nội về đêm vẫn thế… Thật lạ lẫm, nó thích buổi đêm ở Hà Nội, yên tĩnh và bình yên đến lạ… Trời lại đầy sao lấp lánh… Em kéo cái ghế trong bếp ra ngồi cùng nó… tựa đầu vào vai nó cùng nhìn lên bầu trời…
– Ngày đó khi mới vào Đà Nẵng, em cũng rất thích ngắm sao… Phòng ngủ của em 1 bên là cửa kính nên là vào buổi đêm, em không kéo rèm mà cứ nằm nhìn lên để ngắm…
Nó chạy vào lấy cái áo khoác gió của nó… Mang ra rồi khoác lên cho em…
– Em vừa có rượu xong, cẩn thận không cảm lạnh…
– Ấm áp thật…
– Tất nhiên… Áo anh mua hơn củ đấy…
– Ý em bảo là bên anh lúc này em thấy ấm áp…
– À ừ anh khác rồi mà…
– Anh khác thật, nhẹ nhàng, tâm lý và điềm đạm hơn ngày trước…
– Linh này…
– Dạ…
– Có lẽ sau ngần ấy năm… Anh chưa có cơ hội để nói lời xin lỗi với em… Anh xin lỗi vì những tháng ngày chìm đắm trong sự ngông cuồng của tuổi trẻ, những tháng ngày bỏ mặc mọi thứ để chạy theo 1 thứ tình cảm không bao giờ thuộc về mình… Tất cả những điều đó đã khiến anh gây cho em rất nhiều sự tổn thương… Nhưng anh lại thật may mắn, anh may mắn khi đến bây giờ… Em vẫn ở đây bên cạnh anh, lúc gặp em ở trong Đà Nẵng, lúc đó anh tự hỏi bản thân mình rằng có thấy nhớ em không, có tình cảm với em không… Rồi bản thân anh trả lời là có, nhưng anh lại không dám đến để gặp em… Lại phải để em bắt đầu trước… Anh thấy bản thân mình vẫn còn một chút gì đó hèn nhát…
– Hâm ạ… Chuyện năm đó em đã không còn nhớ gì nữa rồi… Là em chấp nhận mọi chuyện, có trách thì trách tại sao em lại yêu 1 kẻ như anh… Mọi chuyện xảy ra nó giống như là em biết rằng phía trước là vực thẳm nhưng em vẫn muốn bước đến vậy… Ngày đó là em thua, em thua cái Mai… Em cũng không bình tĩnh và nhẹ nhàng như cái Thư được… Em tự hỏi những năm tháng ấy, nếu em là người đến trước, liệu rằng anh có yêu em như anh từng yêu cái Mai không? Nhưng rồi em lại tự trả lời… Có lẽ là không… Bởi vì như anh nói đó, mỗi người trong cuộc đời này khi gặp nhau đều có một thứ gọi là duyên phận… Và em chấp nhận, nhưng em luôn có niềm tin rằng anh sẽ trở về bên em… Và sẽ yêu em một cách trọn vẹn…
– Khánh có nói rằng em đã tự hứa rằng sau màn pháo hoa giao thừa năm nay, em sẽ nghiêm túc đối với Khánh… Có đúng không?
– Đúng… Em cũng chẳng thể đứng lại và ngoảnh đầu nhìn về phía sau như trông đợi vào một phép màu trong suốt 2 năm như vậy mãi… Anh có biết không… Lần mà em ra HN để tìm anh… Cũng là lần cuối cùng em tự nhủ rằng em sẽ về lại nơi ấy… Em đã ngồi suốt 1 buổi chiều ở chòi quân sự… Sau đó em quyết định rằng khi trở lại trong đây… Em sẽ quên tất cả về anh và bắt đầu 1 cuộc sống mới, 1 mối quan hệ mới và nghiêm túc hơn với người đã theo đuổi em 2 năm… Nhưng rồi chẳng hiểu sao, hôm ấy ở quán ăn… Em nhìn thấy anh… Em còn nghĩ em say rượu, vì nhớ anh quá nên bị hoa mắt… Nhưng không… Anh đã xuất hiện thật sự… Em chạy ra để xác thực lại 1 lần nữa… Muốn níu kéo anh nhưng lại nhìn thấy cô gái ngồi ở phía sau anh… Em lại dừng lại… Nam biết không? Hôm đó em đã say và khóc rất nhiều… Em thấy mọi niềm tin trong em như bị sụp đổ hết vậy… Và em ghét anh…
Em hậm hực đấm mạnh vào ngực nó… Sau đó thì lại xoa xoa vào…
– Nếu như không phải cả tháng đứng trước cửa hàng để nhìn em thì cho anh thêm 10 kiếp nữa cũng đừng hòng em đến gặp anh…
– Tại lúc đó anh muốn gặp em nhưng lại chẳng dám… Anh sợ sau ngần ấy thời gian, và những gì anh đã gây ra cho em… Thì em sẽ hận anh, ghét anh và có thể là đã quên đi hết những gì liên quan đến em rồi… Em biết không… Khi uống rượu với Khánh xong… Anh thấy buồn lắm… Ngày mà anh bay ra đây, anh đã từng nghĩ đến 1 câu nói rất hay… Và lúc đó nước mắt anh đã rơi, thật đấy…
– Câu nói gì… – Em tròn xoe mắt lên hỏi nó…
– 1 Giờ trên máy bay tuy không dài nhưng lại là cả tháng năm bỏ lỡ 1 người…
Em cười nhẹ rồi ôm cổ nó… Hơi thở của em phả vào mặt nó xen lẫn mùi son và mùi rượu… Mùi thơm quen thuộc này tự nhiên khiến nó nhớ đến 1 khoảnh khắc… Là khoảnh khắc lần đó ở trước cửa nhà chị… Lúc nó đi tìm Mai Anh không được, dầm mưa và dính cảm… Mùi thơm này chính là mùi thơm mà hôm đó nó đã ngửi thấy khi ngất lịm đi…
– Em sẽ phải đi xa… Anh đợi em về nhé…
– 1 Năm rưỡi, 20 tháng không phải là quãng thời gian dài… Hãy coi đó là thời gian để chứng minh rằng chúng ta thực sự thuộc về nhau…
– Em sẽ rất lo lắng… – Em thủ thỉ…
– Đừng lo, có thể thanh xuân của anh dành cho 1 người con gái khác, nhưng nhất định rằng cả cuộc đời này anh sẽ dành để bù đắp cho 1 người đã chạy theo anh ngót 1 thập kỷ…
– Lẻo mép lắm… Đợi em nhé, em sẽ về sớm thôi…
Nói rồi em hôn nó, 1 nụ hôn thật sâu… Nó đáp lại và bế em vào phòng… Đêm nay là một đêm ngọt ngào và đáng nhớ đối với nó và em…