Phần 105
Cánh cửa nhà nhỏ Hiền đóng lại cũng là lúc mà tâm trạng của nó trở nên trống trải hơn bao giờ hết. Tiếng cạch cửa kia dường như luôn là một âm thanh gắn liền với những cảm xúc xô bồ theo nó đi hết những tháng năm. Đã sắp 25 tuổi, cái tuổi chưa thực sự trưởng thành nhưng cũng chưa phải là còn bé nữa, ấy vậy mà dòng đời luôn như vậy với nó, lạc lõng và bất ổn.
Mở cửa nhà, bên trong vẫn đang đông đủ ngần ấy con người mà nó gọi, họ ngước lên nhìn nó, ánh mắt như đang dò xét những gì thể hiện trên mặt nó, đôi mắt của nó để có thể biết thêm về câu chuyện của nó với nhỏ Hiền. Không ai hỏi han, không ai nói với ai một câu nào, nó cố tỏ ra là mình ổn nhất, nở một nụ cười tươi, cố hết sức để không trở nên gượng gạo.
– Mọi chuyện xong rồi…
Nói rồi nó đi thẳng vào bếp, định để rót một cốc nước lạnh, ngần ấy ánh mắt vẫn nhìn nó. Bỗng nó thấy một sự ngột ngạt khó chịu, rót cốc nước, nhìn ra phía cửa sổ ngay trước mắt. Nó chợt nghĩ, sự ngột ngạt khó chịu này đã luôn theo nó suốt ngần ấy năm… Chưa bao giờ nó được bung hết những cảm xúc trong mình, hoặc đơn giản là ngồi khóc như 1 đứa trẻ sau khi nói hết tâm trạng của mình… À không, có rồi chứ, nó đã từng như vậy, đã từng được là chính là nó… Đó là lúc mà chị ở bên cạnh nó…
– Anh ổn không?
Giọng nói quen thuộc vang lên, phải rồi, cứ trải qua chuyện gì cũng đều chỉ là người thân của mình quan tâm đến mình… Ngọc Anh bước đến chỗ nó, gỡ vài cục đá vừa lấy trong tủ lạnh bỏ vào cốc nước mà nó đang cầm trên tay…
– Uống đá cho mát, chuyện xong rồi à anh?
– Ừ xong rồi, không có gì đâu, thôi mấy đứa về đi… Tối nay anh ngủ ở đây…
Nó quay lại nói vọng vào trong phòng khách, cứ khi nó nói xong là lại có một khoảng không gian yên lặng như vậy… Không khí ngột ngạt này, nó muốn được bung ra lắm, nó thấy khó chịu lắm rồi… Ngọc Anh dường như đọc được tâm trạng của nó, ra hiệu cho thằng Hưng và mấy đứa em dọn đồ để về, cô em gái “ruột thịt” nhưng khác cha khác mẹ này vẫn luôn là người hiểu ngầm nó nhất…
– Anh cảm ơn 2 đứa nhé, thời gian qua đã trông nhà giúp anh… 2 đứa chúng mày con trai mà gọn gàng sạch sẽ thế này thì sau này lấy vợ được nhờ rồi còn gì – Nó bắt tay 2 thằng em của thằng Hưng…
– Dạ không có gì đâu anh ạ… Có việc gì anh cứ gọi chúng em ạ…
– Hưng mày đưa Ngọc Anh với 2 đứa về cẩn thận nhé!
– Ừ, lát có đi uống tí thì gọi tao… Tao sang…
– Ừ mày vừa uống xong thôi nghỉ ngơi đi, mai tao gọi…
Thằng Tú khệ nệ kéo 2 cái vali quần áo to đùng ra trước cửa nhà, nó cũng ngoái đầu lại, hình như nó quên đi mất 1 người nãy giờ vẫn ngồi im nhìn nó… Thấy nó quay lại, nhỏ Thương như bối rối cầm điện thoại lên lướt lướt… Thấy vậy nó lên tiếng…
– Anh tối nay ở đây, em tự đi xe về được chứ?
Nhỏ ngước lên nhìn nó, vẫn không nói câu gì… Ánh mắt nhìn nó lưỡng lự, thấy vậy nó quay ra hỏi thằng Tú…
– Tú em biết đi xe ô tô không?
– Dạ em có, trước em chạy taxi ở nhà mà anh…
– Tốt quá, vậy em đưa chị kia về giúp anh được không?
– Dạ được ạ – Tú lễ phép…
– 2 Đứa cầm lấy mấy đồng mà uống nước, lát đưa chị về thì bắt taxi về quầy giúp anh nhé – Nó móc trong ví ra mấy tờ 500k đưa cho thằng Tú…
– Dạ thôi anh cất đi ạ, chúng em có tiền rồi – Thằng Tú xua tay…
– Cứ cầm lấy, mày không cầm là nó dỗi đấy – Thằng Hưng lên tiếng, có vẻ như lời nói của thằng Hưng có trọng lượng hơn, Tú nghe xong thì cũng cúi đầu nhận…
– Tối em ở đây cùng anh được không? – Nhỏ Thương lên tiếng…
– Không được!
Không phải nó trả lời nhỏ, mà Ngọc Anh trả lời nhỏ, nó cũng ngạc nhiên…
– Anh nên nhớ rằng anh là người đã có người yêu, ngần ấy năm tháng qua anh vẫn chưa rút ra cho mình được 1 bài học nào sao? – Ngọc Anh nhìn nó, ánh mắt nghiêm lại…
– Có lẽ bạn hiểu nhầm rồi, Nam đang tâm trạng không tốt, mình muốn ở đây cùng anh ấy nói chuyện thôi… Mình nghĩ bạn nên tôn trọng người khác, ngay cả trong suy nghĩ – Nhỏ Thương đáp lại Ngọc Anh, lời nói có một chút giận dữ…
– Chuyện của anh Nam và bạn mình cũng không can thiệp được, vì có làm cũng không được, mình chỉ cảnh báo anh ấy thôi… Không chỉ là một vấn đề nhỏ mà là cả một câu chuyện, cả 1 mối quan hệ… 1 đóm lửa sắp tàn cũng có thể làm cháy cả 1 khu rừng mà… Đúng không?
– Mình không nghĩ rằng mình có thể làm cháy cả 1 khu rừng, nhưng cháy nhà thì được đấy – Nhỏ Thương bắt đầu thách thức…
Ngọc Anh cũng không đáp lại nhỏ nữa, xách cái túi lên vai rồi đi ra khỏi cửa… đi qua nó, Ngọc Anh khẽ nói nhỏ…
– Tất cả những gì anh làm chị Linh đều biết hết, chị ấy vẫn đang theo sát anh từng ngày… Anh đã phải trải qua những gì để đưa chị ấy về bên anh, em nghĩ anh đủ thông minh để không tự đánh mất tất cả…
Nói rồi Ngọc Anh đi thẳng ra thang máy, thằng Hưng đi qua nó vỗ vai rồi đi theo Ngọc Anh, không quên bảo thằng Tú ở lại với nó để xem nó có cần gì không… Câu nói của Ngọc Anh cũng đã khiến nó dứt khoát hơn… Đến giờ, nó cũng không phải sợ bị mất lòng ai đó nữa… Nó đã từng mất đi một người bạn cũng chỉ vì vấn đề tình cảm… Nó nghĩ nó đã làm đúng, trước kia và cả bây giờ…
– Thương ơi…
– Dạ…
Nhỏ không còn gay gắt như lúc nói chuyện với Ngọc Anh nữa, một sự nhẹ nhàng hiền từ nhỏ mà từ lúc quen nó chưa bao giờ được thấy… 1 ngày năm ấy và cả bây giờ…
– Em về nghỉ đi, cũng gần 12h đêm rồi…
– Nhưng mà…
– Anh hôm nay muốn ở 1 mình thôi, em về đi, còn đi đón thằng cu nữa… Anh nghĩ là công việc của em vậy, em dành nhiều thời gian hơn cho con thì chắc là con sẽ rất vui đấy…
Nhỏ Thương mặt cúi xuống, 2 bàn tay đan vào nhau nhưng đang suy xét… Một lúc sau cũng cầm túi xách rồi đứng lên, nhìn nó cười tươi rồi nói nhỏ, có lẽ đang ngại thằng Tú đứng ngoài cửa…
– Cảm ơn anh…
– Sao lại cảm ơn anh…
– Anh nói đúng, em cảm nhận trước kia anh đã từng rất tổn thương nhưng cuộc đời của em cũng đắng cay chẳng kém… Điều duy nhất mang lại động lực và hạnh phúc cho em lúc này là con trai của em, tình yêu và mọi thứ khác có lẽ không phải là điều cần nhất với em lúc này… Từ ngày ấy em đã rất ngưỡng mộ tình yêu của anh với chị Mai Anh, em cũng ngưỡng mộ tình yêu mà chị Thu gì đó dành cho anh… Khi gặp lại anh, em cũng đã cố chiều theo cảm xúc của mình, thứ mà em cất kỹ đi sau biến cố đó… Nhưng em lại thêm ngưỡng mộ nữa rồi, đó là tình yêu mà anh dành cho người con gái bây giờ… Em về đây, có gì gọi em nhé, mình cùng ngồi cafe…
Nhỏ cười rồi tiến ra cửa, nó không nói gì chỉ gật đầu, đến cửa, nhỏ quay vào trong hỏi nó…
– Chàng trai này sẽ đưa em về à?
– Ừ Tú đưa chị về cẩn thận giúp anh nhé…
– Em mà ở đây hay anh là người đưa em về thì anh là của em rồi, thoát làm sao được… Nhưng duyên số nó vậy… Thôi thì em trai này trắng trẻo đẹp trai, có đi chơi với chị tí không?
– Ơ dạ đi đâu ạ? – Thằng Tú ngơ ngác…
– Em thích đi đâu chị đưa em đi đó… Em thích phòng riêng hay là nhà riêng? – Nhỏ Thương nháy mắt… Nó thì bật cười…
– Ơ thôi dạ em đưa chị về thôi chứ em phải về luôn không anh chị bên kia mắng… Em không đi chơi cùng chị đâu ạ… – Thằng Tú bắt đầu sợ sệt…
– Thôi không trêu Tú nữa, 2 chị em về đi, có gì gọi cho anh nhé…
– Em không trêu đâu, em làm thật đấy… Anh không biết em là yêu tinh nhền nhện à?
Nó gật đầu, nhỏ Thương nở một nụ cười với nó, có vẻ như nhỏ đã cởi bỏ hết những hy vọng, theo nó cảm nhận là vậy… Nó đưa nhỏ ra tận thang máy, vẫy tay chào tạm biệt… Trước khi thang máy đóng, nó thấy nhỏ thở dài rồi miệng nhoẻn cười… Ánh mắt nhìn nó có một chút buồn…
– Tạm biệt anh!
Cánh cửa thang máy khép lại, nó biết câu chào tạm biệt kia đối với người khác thì đơn giản chỉ là chào hôm nay và gặp lại ngày mai… Nhưng còn nó với nhỏ, có lẽ sau này nó sẽ là một mối quan hệ xã giao với nhỏ, còn nhỏ thì sẽ là một người mà nó từng quen biết…
Quay trở lại phòng, căn phòng trở nên trống rỗng như vậy… Tắt bớt đèn đang bật, nó trở nên tối thui dần như những gì mà nó đang phải trải qua… Với điện thoại mở list nhạc trong Zing… Nó ngồi để suy nghĩ lại câu chuyện với nhỏ Hiền vừa nãy, với những thông tin và dường như bóp nghẹt nó… Đến nỗi từng từ, từng câu khiến nó không thở được… List nhạc vang lên một bản nhạc của Phạm Hồng Phước…
‘Thành phố bé thế thôi…
Mà tìm hoài chẳng được…
Tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người…
Thành phố bé đến thế thôi…
Mà tìm hoài không thấy…
Chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình…
Chiều đứng giữa ngã tư nhìn dòng xe tấp nập…
Dừng lại bên quán nước, khu chợ vắng thưa người…
Nào nhắm mắt chút thôi…
Mặt trời đang không hát…
Nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như…
Chiều tôi lên xe loay hoay giữa thành phố không màu…
Nhạc Trịnh ngân lên nghe da diết gầy hao…
Mùi thuốc lá bay bay…
Mùi cafe sao đắng lòng…
Trạm xe dừng không ai đón đưa…
Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc…
Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi…
Rồi có những đêm mưa nằm nghe câu ca rất xưa…
Từ radio phát lên nghe thật buồn…
Người lớn cô đơn, tự mình trong bao nghĩ suy…
Ngồi bên ai sao thấy riêng tôi quạnh hiu’
Các bạn đã bao giờ ngồi một mình, nghe một bản nhạc và dường như nó đúng với tâm trạng của mình lúc đó… Rồi cứ thế ngồi khóc, có khi còn khóc nấc lên, xung quanh là khung cảnh đen tối của 4 bức tường, chỉ còn chút ánh sáng từ chiếc điện thoại… Lúc đó, nghĩ về những gì đau đớn nhất mà mình đã trải qua… Có người thì mệt mỏi vì cuộc sống, có người thì mệt mỏi vì người thân của mình đang đứng giữa sự sống và cái chết… Có người thì đánh mất đi người mà mình rất yêu… Mà tự mình thở dài rồi cay cay sống mũi, nước mắt rơi ra lúc nào không biết… Sau này, khi đã vượt qua được tất cả và trở lại cuộc sống bình thường, bỗng nhiên ở một nơi nào đó, một góc nào đó, bản nhạc mà thời điểm ấy bỗng vang lên… Các bạn lại có 1 sự hoài niệm rõ ràng nhất về thời điểm ấy… Thời điểm mà bản thân mình đã gục ngã nhất không?
Nó bây giờ đang như vậy đó… Bỗng dưng nó nhớ đến chị, người mà có thể lúc này sẽ lắng nghe nó, người mà lúc này sẽ cho nó một lời khuyên tốt nhất… Từng đoạn ký ức tua chậm lại, nó thấy nhớ chị, nhớ những năm tháng đầu đời mà chị đi cùng nó… Nhớ những gì ngọt ngào nhất mà nó và chị đã có, nhớ khung cảnh buổi cầu hôn năm đó ở khách sạn… Nhớ rừng ngụm rượu ở ghế đá bên hồ… Nhớ rằng nó đã rất đau khi chị rời đi… Nhớ rằng nó đã từng yêu chị…
Tắt nhạc, nó vào danh bạ, dừng lại ở số của chị… Số điện thoại ấy nó vẫn thuộc đến nỗi nói mớ nó cũng nói được… Ngập ngừng mất mấy phút để tự hỏi rằng có nên gọi chị hay không… Sau rồi nó vẫn ấn, khoảng không gian im lặng từ điện thoại trong thời gian chờ nối sóng chỉ vài giây nhưng lại nặng nề như hàng giờ đồng hồ… Chuông đã đổ, vậy là chị vẫn dùng số này… Cũng lâu lắm rồi nó không liên lạc với chị qua điện thoại, chỉ sợ rằng chị không còn dùng số này nữa…
Màn hình hiện thị tính giây, chị bắt máy…
– Nam gọi em à?
Giọng chị bé xíu ở bên kia, giọng nói quen thuộc như đưa nó trở về từng miền ký ức… Nó im lặng một hồi, chị dường như vẫn đang nhẫn nại chờ nó trả lời chứ không hỏi gì thêm, có vẻ như chị đã nghe được tiếng thở dài ở nó… Nó lên tiếng, nhưng là lên tiếng với vai trò là người em của chị, là người em năm đó ở bãi biển đã từng tâm sự với chị rất nhiều… Nó nhớ cảm giác ấy, chuyện của nó và chị, có lẽ thời gian đó là thời gian mà nó thấy yên bình nhất… Khi chưa bắt đầu một tình yêu trái tuổi…
– Chị ơi… Em mệt lắm.
Chị không trả lời, nhưng nó biết chắc rằng chị đang rất ngạc nhiên ở đầu giây bên kia… Câu nói của nó dường như khiến chị tỉnh ngủ… Tiếng sột soạt rồi tiếng kéo rèm, tiếng mở cửa… Hình như chị đang đi ra ban công…
– Chàng trai hoàng hôn của chị… Em… em có chuyện gì sao?
Vẫn là câu nói ấy, nhưng có vẻ như hơi đứt quãng… Chị đang khóc sao?
– Em mệt lắm chị ơi… Cứ nghĩ rằng năm đó khi em nói câu này là thời điểm em mệt mỏi nhất… Nhưng năm đó em chỉ mệt vì tình yêu với Mai Anh… Còn bây giờ mới thực sự là ngột ngạt… Từ cuộc sống, từ công việc và cả từ tình yêu…
– Sẽ không sao đâu, chị thương, Nam đang ở đâu?
– Em ước rằng sẽ cho chị nghe tiếng sóng biển một lần nữa… Nhưng mà những gì thuộc về quá khứ thì lại đã đi qua mất rồi… Em đang ở Hà Nội…
– Chị hơi hụt hẫng nhưng mà không sao… Chàng trai hoàng hôn của chị có chuyện gì… Chị đang lắng nghe đây…
Chị nói nhẹ nhàng, một sự nhẹ nhàng vỗ về như đang chứng tỏ rằng chị luôn là người bên cạnh nó, vỗ về nó những lúc mà nó thấy trống rỗng, những lúc mà nó thấy bản thân mình mệt mỏi nhất…
Vậy rồi nó kể cho chị nghe về chuyện của nó và em, về những bất đồng và cãi vã trong thời gian qua… Và dĩ nhiên là cả chuyện nó sẽ xuống dưới Quảng Ninh làm việc và sinh sống dưới đó… Nhưng tại sao, nó cứ nghĩ rằng chị sẽ ngạc nhiên và vui vẻ lắm khi nghe nó nói vậy… Ấy vậy mà không, thứ nó nhận lại là từng tiếng thở dài, rồi tiếng thút thít như kìm nén lắm vậy…
– Chị hiểu rồi… Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi… Còn chuyện gì nữa không Nam, ngần ấy là không đủ để biến Nam của chị trở nên yếu mềm như vậy…
– Hoài Thu, bây giờ trở lại với vai trò rằng chúng ta đã từng là người yêu của nhau… Từ góc nhìn của em, em có bao giờ nghĩ rằng Linh đã và đang lừa dối anh suốt ngần ấy năm qua không?
– Nghĩa… Nghĩa là sao?
Có vẻ như đây mới chính là điều khiến chị trở nên ngạc nhiên… Cũng phải thôi, nó tin rằng từ sau chuyện tình của nó và chị đổ vỡ, chị vẫn luôn là người theo dõi nó, cuộc sống của nó, chuyện của nó và Mai Anh và kể cả là chuyện của nó và em… Chỉ là chị chỉ đứng ở một bên quan sát chứ không dám can thiệp nữa… Chị cũng biết rằng năm tháng ấy từ sự đổ vỡ… Nó là người hận chị như thế nào cho đến lúc biết được sự thật…
– Có thể câu chuyện rằng Linh đang cố trả thù anh…
– Trả thù… Là sao… Em vẫn chưa hiểu lời anh nói…
– Giống như việc bạn đã quá bị tổn thương vì một người… Và bạn đang cố để làm tổn thương họ theo cái cách mà họ đã làm với bạn…
– Em nghĩ không phải đâu… Nam, anh đừng nghĩ linh tinh như vậy… Bé Linh dù hành động, lời nói có phần khó nghe, nhưng tâm của bé Linh lại giống như 1 tờ giấy trắng, không một chút thâm sâu, không một chút vấy bẩn… Em tin là vậy…
– Ừ, anh cũng không muốn tin… Nhưng cũng không phải là mù quáng… Bởi vì anh đã từng gặp anh ta… Người đã được định sẵn từ nhỏ với Linh rồi…
Nó thở dài, chị cũng vậy… Chẳng ai nói với ai câu nào… Vài phút sau thì chị mới lên tiếng…
– Em cũng đang ở Hà Nội, nhưng mà đêm rồi… Sáng mai, em muốn gặp anh được không? Chuyện của anh và cũng là chuyện của em nữa…