Phần 36
Phòng nó và em ở tầng 9, có ban công nhìn ra biển khá là đẹp. Cất đồ xong xuôi, nó và em xuống dưới tầng 2 để ăn trưa theo chuỗi combo của khách sạn mà em đặt… Nó cũng không thích ăn hải sản cho lắm nên chỉ ăn nhẹ nhàng rồi trở lại phòng nằm nghỉ. Nó lên phòng tính đi ngủ, em nằm bên cạnh ôm nó thủ thỉ…
– Anh ơi, tối nay có bạn em, chúng nó cũng xuống Hạ Long chơi, tối nay mình ra ngoài đi ăn với chúng nó nhé?
– Bạn nào? Sao anh không biết?
– Bạn em ở Hà Nội, trùng hợp hôm nay chúng nó đi chơi dưới này, từ ngày yêu anh em cũng ít liên lạc với chúng nó. Nhá, đi cùng em, em giới thiệu người yêu luôn?
– Ừ được rồi, vậy tối thì đi, giờ đi ngủ tí đã anh hơi mệt…
– Dạ hihi…
Nó đánh một giấc đến gần 5h chiều, tỉnh dậy chẳng thấy em đâu, nó gọi em thì em nói đang đi mua sắm chút đồ với lũ bạn của em. Em dặn nó ở phòng tắm rửa rồi chuẩn bị tối còn đi. Lát em sẽ bảo anh Hùng đưa nó đến địa điểm. Nó ậm ừ, cúp máy rồi ra ban công hóng gió. Một lon bia lạnh được bật, nó châm điếu thuốc, từ từ hướng ánh mắt ra biển. Hôm nay Hạ Long không có hoàng hôn…
7h tối, tiếng chuông cửa vang lên, nó ra mở thì thấy anh Hùng đứng đó, mời nó xuống để đến chỗ em và bạn em. Nó thì nghĩ chỉ là đi ăn, đi chơi nên ăn mặc khá thoải mái, quần sooc bò, áo phông, combo nó thích nhất… Nó với lấy cái bịt cổ tay bằng len mà nó mua, loại bịt mà những người hay đánh cầu lông thường hay dùng. Nó đeo lên để che đi vết sẹo trên tay nó. Ngắm nghía lại một chút, thiếu cái gì đó… À mũ lưỡi chai…
Anh Hùng đánh xe đưa nó đến điểm hẹn, trên đường đi, nó ngồi ghế phụ, 2 anh em trò chuyện khá nhiều, chủ yếu là đánh giá về đường phố, nói vài chuyện liên quan đến sự phát triển của Quảng Ninh vài năm gần đây thôi. Bỗng nhớ đến em, nó hỏi anh Hùng…
– Dạo này em thấy Mai khá là khác, anh hôm nay có thấy thế không?
– Vâng, cô Mai dạo này khác với thời gian trước, không biết là có chuyện gì?
– Anh có biết tại sao lại vậy không?
– Anh lái xe cho nhà này hơn 10 năm rồi, từ thời của ông chủ rồi bà chủ, sau đó là đến cô Lan. Cô Mai trước đây hiền lành, ngoan ngoãn và chăm học. Cô ấy luôn dạ vâng rất lễ phép với người lớn, kể cả là người giúp việc hay là lái xe, cô ấy đều tôn trọng họ. Đây là lần đầu tiên mà cô Mai quát anh đấy…
Nó trầm ngâm suy nghĩ về những lời anh Hùng nói. Mai Anh của nó, em đang gặp chuyện gì vậy?
Dừng xe trước một nhà hàng hải sản, nó bấm số gọi cho em ra đón. Em mặc chiếc váy màu xanh, đi giày búp bê và trang điểm rất đậm. Ngoại trừ lần chụp kỷ yếu ấy ra, đây là lần đầu tiên nó thấy em trang điểm đậm như này. Em dắt tay nó đi lên tầng 2, đến cái bàn đang có 3 nam và 4 nữ đang nói chuyện rất vui vẻ, nam thì nhuộm tóc bạch kim rồi xanh đỏ, nữ thì trang điểm đậm, tóc cũng nhuộm. Ai cũng ăn mặc rất đẹp và lịch sự, nó cũng không nghĩ rằng ở đây lại toàn những người bằng tuổi nó…
– Giới thiệu với chúng mày, đây là Nam, anh người yêu của tao – Em cười tươi…
– Chào mọi người mình tên Nam, mình bằng tuổi Mai thôi – Em bỏ cái mũ lưỡi chai xuống, nở một nụ cười xã giao…
Đám bạn em vẫn đang trố mắt ra nhìn nó và chẳng ai nói gì cả, sau khoảng 20s chìm vào trong im lặng với những ánh mắt ngạc nhiên. Một nhỏ tóc vàng lên tiếng…
– Bạn là người mà Mai nó kể đây á, sao không giống như tưởng tượng vậy?
– Tao còn tưởng phải cực kỳ đẹp trai lắm cơ chứ? – Một nhỏ nữa chen vào…
– Còn xấu hơn cả thằng Vương, thằng An trước tán con Mai nữa – Một thằng tóc bạch kim lên tiếng theo…
Em thì nhìn chúng nó rồi cứ nháy mắt nói suỵt, nó hơi bất ngờ một chút nhưng cũng trở lại trạng thái bình thường. Em kéo nó ngồi vào bàn… Bữa ăn hôm đó, nó chỉ ngồi nhìn và ăn những gì em gắp, không phải nó soi mói mà nó muốn ngồi để ý từng người một, để xem đám bạn em là những người như thế nào thôi. Nó không tự hào nhưng nó ra xã hội từ sớm, tiếp xúc với đầy loại người, ngoan có, hư có nên nó cũng có thể hiểu tính cách của từng người qua cách nói chuyện giao tiếp… Ấn tượng lúc này của đám bạn em, khiến nó phải làm như vậy…
Em cầm cốc rượu vang sang ngồi cùng mấy đứa nữ để chụp ảnh và chúc rượu, vì là rượu vang nên nó cũng không cấm em uống. Nó đang gẩy gẩy miếng cá trong bát, thì một ly rượu được đưa đến gần nó, một thằng tóc bạch kim muốn mời nó. Nó nở nụ cười, lấy cốc rượu cạch…
– Mình hỏi nhỏ bạn nhé, bạn có cái gì để tán được Mai vậy?
– Cái gì là cái gì, mình không hiểu? – Nó đáp lại…
– Có vẻ như nhà bạn rất giàu?
– Không nhà mình bình thường thôi?
– Bình thường là thế nào? Bố mẹ bạn chắc làm ở công ty nào chứ?
– Không mẹ mình làm giáo viên bình thường thôi?
– Bạn lại dấu mình, chứ không thì sao bạn lại yêu được Mai?
– Tại sao giàu mới yêu được Mai?
– Vì nhà Mai rất giàu, đừng nói là bạn yêu Mai để đào mỏ nhé?
Nó cười khẩy, đưa cốc rượu lên nốc cạn, nó giữ cơn bực trong người qua lời nói của thằng bạch kim, nó quay ra đáp…
– Mình yêu Mai vì tình yêu của mình và Mai như vậy, đâu cần phải phân biệt giàu nghèo đâu?
– Vậy là bạn yêu Mai thật lòng à?
– Đúng rồi…
Thằng bạch kim cười ha hả, quay sang bên thằng tóc xanh nói gì đó khiến cho thằng tóc xanh cũng cười phá lên, rồi thêm 1 thằng nữa chụm vào hóng… Chúng nó ôm bụng cười ngặt nghẽo trước ánh mắt lãnh đạm của nó. Bỗng thằng tóc xanh cầm cốc rượu lên đưa cho nó, thì thầm vào tai nó…
– Mày có tư cách gì để yêu Mai, tao theo đuổi Mai gần 3 năm rồi mà nó không thèm để ý đến tao, sao nó lại có thể yêu 1 thằng như mày nhỉ, quần áo mày mặc có phải 8 chục mua 1 lố không?
Nó vẫn bình thản, cạch rượu với thằng tóc xanh, nó đưa lên uống rồi kéo nhẹ cổ áo thằng tóc xanh xuống trước ánh mắt sững sờ của lũ bạn em, em cũng quay lại nhìn nó, ngạc nhiên không kém…
– Bởi vì tao không gọi người tao yêu là nó, hiểu không? Tao nóng lên là mệt lắm đấy, thằng như mày 1 cái đấm thì thừa, 1 cái đá thì thiếu thôi… Liệu liệu cái mồm…
Nói rồi nó nở nụ cười giả tạo hết sức, thả cổ áo thằng tóc xanh, nó vỗ vai vài cái rồi rót rượu vào cốc nó, nó lại đưa lên…
– Haha, tớ cảm ơn cậu vì lời chúc vừa rồi, tớ mời cậu…
Thằng tóc xanh lúc này đã nóng mặt, mặt trở nên đỏ hơn, nhưng trước ánh mắt của Mai đang nhìn vào, nó đành phải cầm cốc rượu cạch cốc…
Nói chung là nó khá là bình tĩnh, lũ này cũng chỉ là những loại bố mẹ có tiền nên tỏ ra hống hách vậy thôi. Nó cũng không thèm chấp, em thấy không có vấn đề gì thì lại tươi cười với lũ bạn. Lúc sau nó chẳng nói gì với bọn kia nữa, chỉ ngồi gắp thức ăn thôi, bỗng có tiếng cốc vỡ, nó ngước lên, là một bà lão bán hàng rong đang ngã ở dưới sàn…
– Bà già kia, đã nói là không mua rồi, nài nỉ cái gì còn đánh đổ của cốc rượu vào người tôi, giờ bẩn hết váy tôi rồi – Con bé tóc vàng la lên…
Bà lão vẫn đang ngồi nhặt lại từng hộp kẹo cao su, hộp tăm bông đang rơi ra, ở trên thì tiếng chửi mắng của lũ bạn của em vẫn xa xả…
– Xin lỗi anh chị, để tôi đền tiền ạ? – Bà lão ngước lên nói…
– Đền? 6 triệu cái váy này đó, bà đền nổi không? – Con bé tóc vàng hét vào mặt bà lão…
Nó để ý em, em đang nhìn bà lão với vẻ thương xót, nhưng em lại không có hành động gì cả. Chẳng lẽ đứng trước lũ bạn giàu có và mất dạy này, em lại có thể bỏ qua những hành động mà đáng lẽ ra em phải làm sao? Nhìn thái độ của lũ bạn em vậy, sự bình tĩnh trong nó dường như đã mất kiểm soát…
– Sao hả? Đền đi chứ, có đền được không? – Thằng tóc bạch kim đứng lên, định tiến đến chỗ bà lão đang ngồi…
– Để tôi đền…
Nó đứng lên và bước đến chỗ bà lão, nó cúi xuống nhặt đồ giúp bà, có thêm 2 hộp kẹo cao su đang lăn lóc vào gầm bàn, nó chui vào lấy ra rồi đặt vào rổ bán hàng cho bà…
– Cảm ơn cậu…
– Sao cậu có thể yêu cái loại này được hả Mai, vừa nãy nó vừa chui qua háng tớ để vào trong gầm bàn đó haha – Thằng tóc xanh cười ha hả…
Nó nhìn lên, em đang nhìn nó, ánh mắt của em thờ ơ và không có cảm xúc, dường như trong đó không là sự thông cảm hay tức giận trước câu nói của thằng tóc xanh. Nhìn kỹ hơn, nó thấy ánh mắt của em chứa đầy sự phân vân. Nó lắc đầu, cười buồn…
– Sao, bạn bảo là đền váy cho cái Trang thay cho bà già kia mà. Váy đó nó mới mua hơn 6 triệu hôm nay xong, bạn đền nổi không? – Thằng tóc bạch kim tiếp lời…
– Chắc không đền nổi đâu, thôi bỏ qua đi, dù sao cũng là người yêu của cái Mai, bỏ qua đi chúng mày… Mai ơi tao nghĩ mày nên xem lại đấy, từ lúc hắn vào đây tao đã không thích hắn rồi – Một con bé đang ngồi cạnh em lên tiếng…
Nó không để ý, chỉ ngồi sắp xếp lại đồ cho bà lão rồi đỡ bà dậy…
– Bà không sao chứ ạ, bà có đi được không? Sao bà có tuổi rồi sao không ở nhà đi mà còn ra đây ạ?
– Cảm ơn cậu, tôi không sao?
– Vâng thôi bà đi đi ạ, chuyện ở đây để cháu giải quyết cho…
Bà lão đi bước đi khập khiễng trước ánh mắt sững sờ của lũ bạn em cùng vài lời nói chỉ trỏ của mấy bàn gần đó về phía bàn nó. Thằng tóc xanh la lên…
– Này bà già kia, tôi chưa cho bà đi mà bà dám đi à – Nói rồi thằng tóc xanh định chạy theo kéo bà lão lại thì nó đưa tay ra cản, nó quay lại, ánh mắt của nó đã hằn lên những tia giận dữ…
– Nói đi bao nhiêu tiền? Tôi đền…
– Tao ghét nhất cái loại anh hùng rơm như mày, 6 triệu, đưa đây, mày có không?
– Làm gì có, nhìn quần áo nó mặc, nhìn nó thế kia mày nghĩ nó có 6 triệu đưa cho mày à?
Nó không nói gì, lấy cái ví của nó ra kéo khóa. Khi nó và em quyết định đi du lịch, nó đã gọi hỏi mượn tiền thằng Hưng và anh Tâm. Anh Tâm sau khi nghe nó trình bày thì gọi nó lên quán lấy tiền, quán anh dạo này đang tu sửa nên anh chỉ có 5 triệu cho nó mượn, thằng Hưng thì khấm khá hơn, đưa cho nó hẳn 10 triệu nhưng nó từ chối. Nó chỉ cầm đủ 10 triệu thôi. 5 triệu của anh Tâm và 5 triệu của thằng Hưng…
Nó lấy tiền ra rồi đếm, sau đó nó đặt lên bàn và lấy cốc rượu đặt lên trên, nó quay sang thằng tóc xanh rồi nói…
– Đây là 7 triệu, tôi trả cái váy của bạn kia 6 triệu, còn 1 triệu là trả bữa ăn của tôi hôm này… Sòng phẳng và xong nhé!!!
Nó với lấy cái mũ lưỡi chai, toan bước đi, em thì vẫn đứng nhìn nó, lúc này nó cần em lên tiếng, hoặc em có thể đứng lên và ra về cùng nó. Nhưng không, em vẫn ngồi đó, ánh mắt vẫn nhìn nó thờ ơ như vậy. Nó nhìn thẳng vào mắt em rồi cười nhẹ một cái. Người nó vừa nhìn, không phải người yêu của nó, không phải Mai Anh của nó, chính con tim nó đã mách bảo như vậy…
– 7 Triệu chắc bằng lương giáo viên của mẹ nó – Thằng tóc xanh nói khá nhỏ, nhưng vẫn đủ để nó nghe thấy…
… Bốp… Nó quay người, cú đấm của nó khiến thằng tóc xanh ngã ra sàn trước ánh mắt sững sờ của lũ bạn em. Tay nó giật giật lên sau cú đấm ấy, trở nên nhức và run lên ngay sau đó. Mấy thằng kia thấy thằng tóc xanh bị đánh, cũng đứng bật cả dậy. Nó nén đau, đưa tay lên chỉ mặt từng thằng, nhưng tay nó lại không nghe lời, run lên bần bật…
– Chúng mày vừa nãy nói những gì về tao, tao nhịn, chúng mày chửi tao, tao nhịn, chúng mày khinh tao, tao cũng nhịn nốt… Nhưng chúng mày chửi bố mẹ tao, thì xin lỗi tao đéo thể nhịn được nữa…
– Lũ chúng mày, cầm vài đồng tiền của bố mẹ chúng mày, rồi cho phép mình được khinh thường người khác à? Đẩy chúng mày ra ngoài đường tự sống, chúng mày liệu chịu được mấy ngày? Chúng mày nhà giàu, chưa lao động thì chúng mày hiểu được mấy phần cái giá trị cuộc sống này?
– Bà lão chúng mày vừa chửi, vừa đẩy ngã người ta kia, người ta còn đẹp hơn gấp nhiều lần thứ hào nhoáng bên ngoài của chúng mày. Những đồng tiền của họ kiếm ra nó còn có giá trị hơn gấp nhiều lần đồng tiền đang ở trong túi bọn mày đó…
Nó đứng đó, nói rất nhiều, nó biết nó như vậy rất đàn bà nhưng nó phải nói, nó đã không thể chịu đựng được cái thái độ mà lũ bạn của em từ lúc nó gặp đến bây giờ. Em vẫn ngồi đó ngước lên nhìn nó, mắt em đã đỏ hoe, nhòe đi bởi nước mắt. Thằng tóc xanh đứng dậy, định lao vào nó. Tay nó đã quá đau và nóng bởi cái bịt tay bằng len. Nó tháo ra vứt xuống đất, vết sẹo của nó bây giờ đang tím tái hết lên. Nhìn thấy vết sẹo sần sùi trên tay nó, thằng tóc xanh cũng khựng lại…
Nó cúi xuống nhặt cái mũ lưỡi chai lên đội vào đầu, nó ôm tay rồi đi nhanh ra cửa, vài vị khách nhìn nó gật đầu cảm thông… Em lúc này mới đứng dậy, chạy theo nó…
– Anh, đợi đã hức… hức…
Em bắt kịp nó, nhưng không có cái ôm nào cả, em kéo tay nó giật lại…
– Sao anh lại hành động như vậy?
– Hành động như thế nào? Lũ bạn của em, không có 1 đứa nào tử tế đâu, em đi về cùng anh…
Nó bỏ tay, nắm lấy tay em, những tưởng em sẽ ngoan ngoãn theo nó về nhưng những lần trước kia, nhưng không, em giằng tay nó ra, nhìn nó tức giận…
– Tôi tưởng anh sau bao nhiêu chuyện, anh phải bình tĩnh và suy nghĩ hơn trước khi hành động gì đó, nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, anh vẫn thích kiểu hung hãn giang hồ như trước đúng không?
– Anh làm vậy là sai à? Nói đi, anh nghĩ em đủ thông minh để hiểu những gì anh làm là đúng hay sai phải không?
Nó nắm lấy bờ vai em, lắc mạnh…
– Bỏ ra, anh sai rồi đấy, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, anh chọn đi…
– Lựa chọn gì?
– Một là anh vào trong kia xin lỗi bạn tôi ngay, hai là chúng ta đừng gặp nhau nữa…
Nó chết lặng sau câu nói của em, một cảm giác đau nhói trong tim nó, tay nó lúc này giật giật liên tục. Bất chợt nó cười lớn, nó bỏ tay ra khỏi bờ vai của em. Có lẽ em say rồi, rượu vào làm em say rồi…
– Em say rồi, chúng ta nên đi về thôi, lũ đó không tử tế gì đâu. Nghe anh, đi về với anh…
Bốp… Em tát nó, lần thứ 2 em tát nó, nhưng khác với lần trước, trời không đổ mưa và em không còn khóc. Ánh mắt của em trở nên vô hồn…
– Lần thứ 2 em tát anh, anh không biết mình đã làm gì để em không vừa lòng. Nhưng anh không sai và anh không phải xin lỗi ai hết…
Nó quay người bỏ đi, nó đi dứt khoát không quay lại, xung quanh là tiếng xe cộ cùng tiếng cười nói của vài người khách du lịch đi qua nó. Nó nghe thấy tiếng em gào lên gọi tên nó, nhưng nó vẫn đi, tâm trạng của nó trống rỗng, nén chặt trong đó là cơn đau từ lồng ngực, từ cánh tay của nó. Nó cứ thế đi, đi mãi…