Phần 42
2 ngày cuối tuần, nó và chị quấn quýt bên nhau, nó cũng đã mở lòng hơn với chị. Nhưng tình cảm dành trong nó dành cho em vẫn còn quá nhiều. Nó thương chị nhiều hơn, những hành động tình cảm nó dành cho chị cũng nhiều lên. Chị thì vui lắm, cười suốt ngày thôi… Đêm trước khi chị về Hà Nội để tiếp tục công việc, nó và chị nằm tâm sự cả đêm. Chị thì cứ giục nó đi ngủ vì sáng mai nó còn đánh vật với 9 tiết học, nhưng nó chả ngủ được, cứ nằm đó huyên thuyên cùng chị…
– Anh này, đêm hôm kia ý, em thích cực – Chị thủ thỉ vào tai nó…
– Lại chuẩn bị gạ gẫm? – Nó bẹo cái mũi của chị…
– Không, em đang nói chuyện mà, mà nếu lỡ có em bé thì anh tính sao?
– Anh chả sợ, hôm đó có biện pháp rồi mà…
– Anh chả biết gì, biện pháp chỉ an toàn 80% thôi, 20% xác suất vẫn có nhé…
– Thì lúc nào có hẵng hay…
– Thế nếu có, anh có cưới em không?
– Tất nhiên, đã làm thì phải chịu trách nhiệm chứ…
– Hihi thế thì em mong là có – Chị nhoài lên thơm vào môi nó, cười khúc khích…
Nó nằm sấp lại, chống cằm nhìn chị…
– Nhiều lúc anh thấy anh cũng giỏi em ạ…
– Lại bắt đầu bài ca tự tin nhiều gái theo…
– Sao lại thế nhỉ?
– Anh có một cái mà con gái rất thích, đến cả em cũng thích luôn?
– Cái gì?
– Đó là hay phũ, hay từ chối…
– Thì?
– Anh thấy đó, em tự tin em đẹp, đàn ông muốn ngủ cùng em một đêm có khi xếp hàng dài cả cây số chẳng hết. Nhưng đêm đó trên bãi biển, em tự nguyện với anh mà anh lại đẩy em ra… Chính điều đó khiến em bất ngờ về anh… Rồi em cứ yêu và theo anh đến bây giờ đó…
– Em ngủ với bao nhiêu người rồi?
– Cả anh hình như là người thứ 99…
– Thật? – Nó tròn xoe mắt nhìn em ngạc nhiên…
– Đồ hâm, hihi, em trêu đó, anh là người thứ 2…
– Người đầu tiên là người yêu cũ của em à?
– Vâng, hồi đó ngây thơ, tin vào tình yêu đầu đời, tin vào những lời ong bướm thành ra dâng hiến cho nó luôn. Xong cuối cùng bị nó bỏ…
– Cho chết, can tội đi dụ trai…
Nó cười ha hả với em, em thì bực lắm đánh vào người nó liên tục… Đêm đó gần 3h sáng mới ngủ, sáng 6h đã phải dậy để đi học rồi… Thôi thì đành lên lớp ngủ bù vậy…
Sáng dậy, chị đang sắp đồ đạc rồi đưa nó đi ăn sáng và về trường đi học. Chị cũng về Hà Nội luôn. Đưa nó vào tận giảng đường để học mà bao nhiêu ánh mắt nhìn nó như sinh vật lạ. Chị cũng bước xuống để mở cốp đưa cho nó túi quần áo chị mua… Chị toàn vậy, mua đồ cho nó nhưng toàn đến lúc về mới đưa, mà toàn đưa ở chỗ đông người. Bởi thế nên nó không từ chối được, chị hiểu tính nó là tính ngại đám đông. Nó học tầng 2, cầm túi đồ nó định đi lên học thì chị kéo tay nó, sau đó thơm vào má nó. Bọn bạn lớp nó đang tụ tập hết ngoài lan can ngó xuống theo tiếng gọi của thằng Dũng, thấy cảnh tượng vậy, chúng nó ồ lên rõ to…
– Trời ơi, em làm gì vậy, bạn anh kìa – Nó gắt nhỏ em…
– Hihi, càng tốt, đánh dấu chủ quyền cho chẳng ai dám léng phéng cùng anh nữa – Chị chu môi đỏ chót lên trêu nó…
– Thôi đi về đi, em đi cẩn thận đó, đêm qua thức khuya vậy đừng có mà ngủ gật nguy hiểm…
– Vâng anh không phải lo, lát về đến nơi em nhắn tin cho… Học hành ngoan, ăn uống đầy đủ, chơi game ít thôi… Sang tuần em lại lên…
Nó đứng đó vẫy chào tạm biệt chị, chiếc xe đi khuất cũng là lúc nó bước lên tầng. Bọn lớp nó vẫn đang đứng đó dõi theo nó. Chậc, lại chuẩn bị trêu nó đây mà. Nó lên cửa lớp, thằng Dũng khoác vai nó luôn…
– Người yêu mày đấy à, trông như người mẫu vậy?
– Vừa xinh, vừa cao, dáng lại chuẩn, giàu nữa, mày kiếm đâu cực phẩm đấy – Thằng Tiến chen vào…
– Anh Nam đứng ngay ngắn, cho em lạy anh một cái xin vía chạn vương ạ – Thằng Đức giả bộ quỳ lạy nó…
– Thôi thôi, chị tao thôi – Nó đáp nhanh gọn lẹ để vào trong lớp, đứng với lũ này một lúc nữa là đau hết đầu khỏi học luôn…
– Mày xác định rồi Nam ạ, chuẩn bị nhận sự thịnh nộ từ con Quyên đi – Nhỏ Ngân lắc đầu, giọng dọa nạt…
– Đúng rồi, nãy có cả con Quyên đứng đây, hình như thấy hôn nhau cái là nó đùng đùng bỏ vào trong lớp… Ai chả biết con Quyên nó thích thằng Nam như nào?
Nó chẳng quan tâm lời bọn bạn nó nói nữa, toàn gán ghép linh tinh… Nó vào lớp, chọn cái bàn cuối cùng để ngồi… Hôm nay nó sẽ ngồi đây để ngủ trong 3 tiết Tiếng Anh 2 mệt mỏi sáng nay… Đang kê chồng sách làm gối thì có tiếng vứt sách xuống bàn phịch một cái. Nó nhìn lên thì thấy nhỏ Quyên mặt hằm hằm ngồi xuống cạnh nó…
– Ơ… ơ…
– Ơ a cái đéo gì? – Nhỏ lườm nó hỏi…
– Mày điên à? Sao chửi tao?
– Câm mồm, dở sách ra học đi…
– Chịu thôi, tao buồn ngủ lắm, có gì cô gọi hay điểm danh thì ới tao nhé…
– Đêm qua chắc ở cùng người đẹp, rồi phịch nhau đến sáng chả mệt – Nhỏ Quyên nói bằng một giọng mỉa mai mà chắc chắn ai nghe cũng tức điên lên mất…
– Bố mày hôm qua ngủ muộn nhé, mà thôi mày để yên bố mày ngủ – Nó gắt lên với nhỏ…
– Vừa xinh, vừa dáng đẹp, vừa giàu cơ mà – Nhỏ vẫn nói mỉa nó…
Nó chẳng trả lời nữa, gục mặt xuống bàn vì cơn buồn ngủ khiến mắt nó cay xè… Kệ nhỏ thích nói gì thì nói…
– Đồ vô tâm… – Nhỏ Quyên nói khẽ nhưng nó vẫn nghe thấy, có điều giọng nhỏ không còn mỉa mai nữa, thay vào đó là một giọng buồn tủi, trầm xuống…
Nó vẫn tiếp tục ngủ, cảm giác ngủ trên lớp nó vừa sướng vừa mệt, sướng vì thỏa mãn cơn buồn ngủ, mệt vì mỏi, tư thế nằm không thoải mái. Nó ngủ thông đến gần hết tiết 2 thì tỉnh giấc vì điện thoại nó có tin nhắn, chắc là chị nhắn cho nó đây mà. Rút cái điện thoại ra, nó mắt nhắm mắt mở đọc tin nhắn. Không phải chị nhắn, mà là tin nhắn một số lạ…
“Anh à, em về rồi nè, anh ở đâu em muốn gặp anh”…
Thất thểu lê bước về phòng sau hơn 9 tiết hành xác trên giảng đường. Cũng đã gần 4h chiều, phòng chả có ai, chắc lại sang quán nét hết. Quán nét ngay cạnh phòng nó với cái bảng tên “phòng tin học phục vụ sinh viên”, đúng nhưng mà đúng mỗi 4 chữ phục vụ sinh viên thôi. Định sang ngồi tí mà mệt quá, trời thì nóng bức, may phòng nó ở tầng 1 nên là mát hơn, chứ ở tít trên tầng 5 thì mùa này chắc phát khóc. Thời ấy điều hòa là một cái gì đó xa xỉ lắm, ra ngoài thuê trọ thì ít nhất cũng 1 triệu, 1 triệu 2/1 phòng khép kín có điều hòa… Mà phòng bé tí đủ ở 2 người. Đợt tháng 7 chị lên, vào phòng nó thấy nóng bức quá mà chị còn định mua điều hòa lắp cho phòng nó. Ông Tú thì nghe thế khoái lắm, xung phong dẫn chị đi mua, may mà lúc đó nó đi học về can kịp. Không phải là nó chê hay là không thích, mà là phòng nó lắp thì gây ra dị nghị cho phòng khác. Hơn nữa vì sao KTX không cho nấu ăn là vì sợ điện quá tải gây ra tình trạng nhảy át, nên lắp điều hòa vào thì chắc chỉ dùng được 2 ngày, sau 2 ngày trường bắt tháo luôn. Có khi còn đuổi hết cả phòng ra ngoài ấy chứ…
Thay bộ quần áo, rửa cái mặt cho tỉnh táo. Nó leo lên giường nằm nghỉ lúc. Cái quạt mua 170k của nó dường như không thể chống chọi được với cái nóng. Nó lại miễn cưỡng sang quán net ngồi điều hòa cho mát. Sang thì cũng ngồi nghe nhạc, chém gió chứ cũng không có tâm trạng chơi gì. Cả túi còn có hơn trăm, mà phải sống hơn 10 ngày nữa khiến nó phải tiết kiệm lại… Nó cũng tính sắp tới trời mát mẻ chút thì nó sẽ đi làm thêm. Anh Hiếu thì cứ bảo nó về trông quán net cho anh luôn nhưng mà lịch trông có cả đêm nên nó đang tính… Từ ngày nó đi học, mấy tháng đầu mẹ nó gửi tiền cho nó đều đặn, sau 1 kỳ thì nó xin mẹ ít lại. Có tháng nó chỉ xin có 1 triệu, ngày ăn 2 bữa, mỗi bữa 20k mà vẫn còn thiếu tiền ăn chưa tính tiền thuốc nước… Thi thoảng hết tiền nó đành mượn tạm mấy anh em ở phòng… Nhà nó thì cũng không thiếu thốn tới mức đó nhưng Ngọc Anh sắp được gửi đi học bên Úc, nên là nó muốn bố mẹ nó dồn tiền lo cho Ngọc Anh hơn, còn nó 1 năm nay chỉ có ăn ngủ, đi học, đi net và chị, thành ra cũng chẳng tiêu gì nhiều… Nó cũng đã quên mất những cuộc vui bên ngoài thế nào rồi…
Sang quán net thì thấy đang có kèo chế, nó ngồi cạnh anh Nấm chim lợn luôn. Đang chém gió luôn mồm thì nó có điện thoại, là số lạ sáng nay gửi tin nhắn cho nó. Tim nó đập hơi nhanh, nó không dám nghe, nó sợ đó là em, bởi vì em hay có kiểu nhắn tin cho nó trước, nếu nó không trả lời thì em sẽ gọi. Nó để hết chuông thành cuộc gọi nhỡ, nó vỗ vai thằng Cường…
– Ra anh nhờ tí…
– Sao anh, em đang chơi mà – Thằng Cường quay lại nhăn mặt với nó…
– Mày đánh thường hay hạng?
– Em đánh thường nhưng em đang chơi với Phương mà?
– Thế mày bỏ đấy anh nhờ 5p không được à?
– Anh đợi em đánh xong trận đi…
– Nhanh lên không nói nhiều, cầm điện thoại ra ngoài – Nó giả giọng dỗi, đứng lên ra ngoài trước. Thằng Cường thấy thế thì hơi lưỡng lự, nhưng cũng đứng lên cầm điện thoại và ví ra ngoài cùng nó…
– Mày bấm số này, gọi nói chuyện kiểu gọi nhầm số ý, để anh nghe giọng…
– Nghĩa là sao?
– Là mày cứ gọi rồi hỏi Phương à, Hoa à, Ngọc à hay cái mẹ gì cũng được, để tao nghe giọng bên kia thôi…
– Số đâu đọc em…
– 0946222Xxx…
Thằng Cường bấm số rồi bật loa ngoài, nó đứng chăm chú nghe, 2 hồi chuông thì bên kia bắt máy…
– Alo?
– Thư à? – Thằng Cường hỏi?
– Vâng, ai vậy ạ… – Đầu dây bên kia vang lên cái giọng quen thuộc…
Nó hơi ngớ người vỗ đầu thằng Cường, tự nhiên nó lên tiếng…
– Thằng ngu này ai dạy mày nghĩ ra cái tên đấy vậy?
– Alo alo, anh ơi, Nam ơi, phải Nam đấy không? – Tiếng gọi của nhỏ Thư vang lên…
Chết mẹ, nó hớ giọng rồi, nó giật cái điện thoại từ tay thằng Cường rồi ấn tắt máy, thì ra là Thư gọi nó… Thằng này nó nghĩ cái tên đúng chuẩn với câu chuyện, nó cũng không ngờ nhỏ Thư gọi nó luôn. 1 năm qua sau cái ngày kỷ yếu ấy, nhỏ mất tích trong cuộc sống của nó, nhỏ cũng nói nhỏ sang bên Nga với bố mẹ. Nó cũng không còn liên lạc được gì với nhỏ nữa… Đang ngẫm nghĩ thì thằng Cường huých nó…
– Anh ơi số này gọi lại…
– Mày nghe đi, bảo nhầm số rồi tắt máy…
– Hình như bạn này biết anh à?
– Nghe đi hỏi con mẹ gì? – Nó hơi bực mình…
… Thằng Cường nhíu mày vì bị nó chửi, bấm bật loa ngoài…
– Alo?
– Bạn ơi, cho mình hỏi bạn là bạn của Nam đúng không? – Giọng nhỏ Thư hơi gấp gáp…
– Đúng rồi, anh Nam đang đứng cạnh mình này… Bạn gặp anh ấy nhé…
Nó trố mắt nhìn thằng Cường, thằng Cường nhét cái điện thoại vào người nó rồi chạy biến vào trong… Nó bối rối, bên kia vẫn vang lên tiếng của nhỏ Thư…
– Alo… alo… Anh ơi, anh nghe thấy em không?
– Anh trả lời đi, sao em gọi anh không được, em nhắn tin anh không trả lời?
– Alo, alo anh có đó không? Alo… alo bạn gì ơi…
Nó ấn tắt máy rồi chạy vào đưa máy cho thằng Cường, nó không dám trả lời nhỏ, chẳng hiểu tại sao lúc đó nó lại muốn trốn tránh nhỏ… Về phòng, nó ấn tắt nguồn điện thoại rồi sạc pin, đang nằm nghĩ ngợi thì thằng Cường nó về phòng, thấy nó thằng Cường gào lên…
– Khổ quá, ông phá đám vl ra ý, giờ con bé kia nó gọi cho tôi suốt này, ấn tắt đi không được… Đang alo alo với Phương mà gọi nhiều, làm Phương nó giận mẹ em rồi này… Bực vl…
Thằng Cường ném cái điện thoại vào người nó, nó nhìn thì thấy hơn 10 cuộc gọi lỡ từ nhỏ Thư. Nó thở dài xin lỗi thằng Cường rồi lại nằm xuống. Một lát sau nhỏ Thư lại gọi vào máy thằng Cường, nó đưa điện thoại cho thằng Cường rồi ra hiệu…
– Nghe đi, nói nhầm máy…
– Em nói rồi, con này nó thông minh lắm, nó đọc hết cả bài của anh luôn cơ…
– Đọc cái gì?
– Nó bảo em là về bảo anh nghe máy với cả bật điện thoại lên, nó biết anh nhờ em gọi nghe giọng xem ai gọi anh rồi. Nó đoán hết cả nội dung cơ…
– Mày cứ nghe, nói anh không ở đây, anh ra ngoài rồi…
– Anh đi mà nghe, nói thế đến tối nó lại gọi em, chuyện của anh giờ cứ lôi em vào…
– Mẹ mày, lúc mày tán con Phương thì sao? Giờ đến lúc trả ơn thì mày định gạt bỏ tao à?
Thằng Cường hơi phân vân, nhỏ Thư vẫn đang gọi, miễn cưỡng bấm nghe máy…
– Alo chị ơi em bảo chị này, anh Nam anh ý không muốn nghe máy đâu… Chị đừng gọi vào số em nữa…
– Em không biết nhưng anh ý cứ đùn cho em thôi, có gì chị gọi vào số anh ý ấy, anh ý không nghe thì chị nhắn tin. Thế chị nhé…
Nó ấn tắt máy rồi nhìn nó cười hềnh hệch, nó bực lắm, thằng mặt giặc này trả lời thế thì khác gì giết nó. Thấy nó leo xuống thì thằng Cường chạy biến đi, đóng rầm cửa vào…
– Mẹ mày tí về đây thì chết con mẹ mày với tao – Nó hét lên…
Nó ngồi bật lại cái điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc thôi cứ để vậy. Nó lại nằm vắt tay lên trán, cái thời tiết nắng nóng oi bức này thật khó chịu. Mồ hôi ướt hết lưng nhưng nó chẳng có tâm trạng nữa mà than. Nó cũng muốn gặp nhỏ Thư lắm chứ, nó muốn xem 1 năm qua cô gái đặc biệt ấy thay đổi ra sao. Nhưng nó lại sợ, sợ vấp vào chuyện lằng nhằng tình cảm. Nhất là sau đêm đó với chị, nó cũng phải có trách nhiệm với chị không ít thì nhiều. Mà chị thuộc kiểu người hay ghen lắm, không ghen ra mặt đâu nhưng hành động thì dằn mặt nó từng chút một. Có thể kể đến như việc chị quay bức ảnh kỷ yếu của em và nó, hoặc là công khai rằng nó là của chị chỉ bằng một nụ hôn trước mặt cả lớp nó lúc sáng. Chị biết khi chị làm vậy, người này đồn người kia, và thế là ai cũng biết nó có người yêu rồi… Nó muốn phản bội chị cũng không được…
Nó thở dài, tính nhắn tin cho nhỏ Thư nhưng cứ viết rồi nó lại xóa… Mà từ nãy nó bật máy cũng không thấy nhỏ gọi nữa, chắc nhỏ đang bận gì rồi…
Tối đó sau khi đi ăn cơm về, nó ra hồ đi dạo tí cho tiêu cơm, hồ dạo này đông nghịt, toàn các đôi ra ngồi tâm sự… Nó đứng hóng gió một lúc đợi cuộc gọi từ chị… Mà cũng khá lâu rồi nó chẳng chủ động nhắn tin hay gọi cho chị cả, vài lần chị dỗi về vấn đề đó nhưng tính nó thế rồi. Có thể nói ngày đó em đi, bỏ rơi nó ở lại đây cùng vết sẹo to đùng đã khiến nó thay đổi quá nhiều… Nó cũng ít cười hơn trước, khi nó cười thì cũng thấy cả nỗi buồn trong đó…
Cách nó có một cái cây liễu, một cặp đôi đang ngồi đó thủ thỉ…
– Anh ơi mình sắp ra trường rồi, em thì phải về quê thôi, sau này anh có thường xuyên lên với em không?
– Có chứ, em ở bất kỳ đâu thì anh đều đi tìm em hết…
– Nhưng xa vậy mà, nhà em cách nhà anh tận 500km lận…
– Kể cả em có cách anh nửa vòng trái đất, anh đều đi tìm em cả…
Chỉ là một câu chuyện của 1 cặp anh chị năm cuối thôi nhưng đủ để dấy lên nỗi lòng của nó… Nó lót cái dép rồi ngồi xuống, bật một bản nhạc của mr Siro, nó mở nhỏ đủ để nghe và không làm ảnh hưởng đến cặp đôi bên cạnh… Nó ngước lên nhìn bầu trời, hôm nay nhiều sao quá, sáng lấp lánh. Thi thoảng lại có một vài cái đèn nhấp nháy của máy bay… Nó nhớ em quá, nó nhớ lại lời em nói khi yêu nó, dù sau này như thế nào thì em luôn muốn nó đi tìm em… Nhưng tìm em ở đâu, chính em là người bỏ rơi nó, tình yêu này chính em tự tay đập nát… Mai Anh, bây giờ em đang như thế nào? Liệu rằng những giọt nước mắt hôm đó của em rơi xuống, em có thấy tiếc cho tình yêu của chúng ta không? Em có nghĩ rằng lần đó là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau không em?
“Chỉ biết lặng nhìn em quay lưng bước đi, lòng anh thắt lại. Nghĩ đến mình sẽ không gặp lại”
“Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau. Chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời”
“Tại sao lại rời xa nhau mãi mãi, biết đến khi nào chúng ta nhận ra chẳng thể quên được nhau”…
Từng giai điệu vang lên cũng là lúc những giọt nước mắt của nó rơi xuống… Nó khóc không thành tiếng, nhưng mắt nó cay, càng nghe nó càng thấy đau… Con tim nó như đang bị xé thành từng mảnh vậy…
Tiếng nhạc dừng lại, nó có điện thoại, chị gọi nó… Nó bấm nghe nhưng không nói gì…
– Cún ơi, anh ăn chưa? Đang làm gì đấy?
Nó không lên tiếng, nó sợ giọng nó nghẹn lại, chị sẽ biết nó khóc mà mắng nó một trận… Nó cũng không muốn chị biết nó đang nhớ về em, như vậy chị sẽ rất buồn vì tủi thân…
– Anh ơi, anh có nghe không đó…
4– Nam ơi, giời ạ máy lại sao rồi…
Nó cúp máy, mở tin nhắn ra nhắn cho chị…
“Anh không nghe thấy em nói gì cả”
“Em cũng vậy, máy anh làm sao rồi”
“Chắc vậy, sáng giờ anh cũng không nghe được”
“Đã nói thay điện thoại đi thì cứ giữ khư khư cái máy”
“Tại anh đang dùng quen, thôi để tí về anh mượn máy thằng Cường rồi gọi video nhé, anh đang đi hóng gió tí”
“Vâng, để mai em đi xem điện thoại rồi mua cho anh cái khác”
“Thôi không cần đâu, anh nói rồi đó, đừng có tự ý làm gì”
Nó ấn khóa máy, lại tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn cùng giai điệu của bản nhạc… Đúng là ông hoàng của nhạc buồn, càng nghe càng buồn… 1 năm qua nó chỉ nghe duy nhất bài hát này, nhất là vào những đêm mưa, nó ra hành lang vừa nghe vừa ngắm mưa… Cảm giác lúc đó thật tệ, nhưng cũng thật thoải mái…
Ting… ting… Nó lại có tin nhắn, nhưng không phải là của chị, mà là của nhỏ Thư…
“Anh ơi, mai em về Hà Nội rồi, em về qua nhà bác tí rồi em lên Thái Nguyên với anh nhé, em có địa chỉ đây rồi…”
“Em nhớ anh, em muốn gặp anh một chút thôi”
Nó hơi ngạc nhiên chút, đồng ý việc nó học ở Thái Nguyên thì ai trong lớp nó cũng biết rồi. Nhưng việc nhỏ có địa chỉ của nó thì nó hơi lạ. Ngoài gia đình nó và chị ra thì chẳng ai biết nó ở đâu cả… Không biết việc này có liên quan gì đến chị không. Chắc là không vì nó tin chắc nhỏ sẽ không biết chị đâu, chị chỉ biết về em thôi, còn việc nhỏ Linh và nhỏ Thư nó cũng chưa từng bao giờ kể cho chị nghe… Hơi khó hiểu chút, nó đứng dậy đi về phòng. Nhường chỗ cho mấy cặp đôi đang đi tìm chỗ ngồi…
Về đến phòng, nó thấy cả phòng đang nhìn nó cười đểu, nó chả hiểu chuyện gì, đang leo lên giường ngồi thì anh Nấm đạp vào người nó…
– Thằng ất ơ này lắm gái theo vậy, toàn gái xinh mới vl chứ!
– Xinh không kém cạnh gì chị Thu luôn, mày có bí quyết gì đấy chỉ anh với – Anh Tú trêu nó…
– Em thề luôn em ngắm nãy giờ không chán, nhìn đôi mắt này mà em mê luôn, ở ngoài chắc xinh gấp nghìn lần trong ảnh đấy chứ – Thằng Cường reo lên, đưa cái điện thoại ra lắc lắc, cả phòng nó chạy xúm vào xem…
Nó vẫn chưa hiểu chuyện gì, câu chuyện ở đây là gì mà sao lại liên quan đến nó… Nó leo xuống ngó vào, trên màn hình là giao diện zalo, nó thấy ảnh nhỏ Thư, lập tức nó giật lấy cái điện thoại…
– Gì đấy, đm, sao mày lại có ảnh này?
– Chị ý kết bạn zalo với em mà?
– Thế mày đã nói cđb gì rồi? – Nó gắt lên…
– Thì chị ý hỏi em về anh, xong xin địa chỉ, em cho luôn…
– Đm tao ân hận vì đã mượn máy mày gọi, mày giết bố mày luôn đi, thằng lol – Nó gào lên…
Cả phòng nó thấy nó cáu vậy thì không cười nữa, mỗi thằng Cường là đang cáu vì tự dưng bị nó chửi.
– Anh sao đấy, đm tự nhiên chị ý kết bạn với em mà chứ em làm clg đâu?
– Câm mẹ mồm mày lại đi, thế mày cho địa chỉ ăn lol à?
– Thì chị ý hỏi thì em trả lời, có cái gì đâu mà không được?
– Mày hỏi ý kiến tao chưa? – Nó vẫn gắt lên, đạp mạnh vào giường thằng Cường…
– Thôi, chúng mày thôi ngay, có mỗi chuyện cỏn con thế định phang nhau à? – Anh Tú chửi 2 đứa nó…
Nó không nói gì nữa, ném trả lại cái điện thoại cho thằng Cường, nó ra rồi đóng sầm cửa lại. Sang quán net bật máy ngồi chơi. Mà chơi cũng chẳng được vì đầu óc nó đang loạn cả lên vì nhỏ Thư, nó gặp nhỏ xong rồi thể nào cũng đến tai chị, mà đến tai chị thì lại rách việc… Đúng rồi, thà làm công khai còn hơn dấu diếm, nó bỏ lại 4 người đồng đội của nó trong game, nó vào phòng tiến đến giường thằng Cường…
– Này, nãy anh hơi nóng, anh xin lỗi chú – Nó ngồi xuống xoa xoa cái ngực thằng Cường…
– Bỏ ra, anh biến thái à?
– Thôi anh xin lỗi, mà cho anh mượn điện thoại – Nó giả giọng trêu…
– Nãy anh chửi em ghê lắm mà, giờ mượn điện thoại giọng ngọt thế…
– Nhanh lên, tao gọi cho Thu, có muốn lấy nước hoa nữa không?
– Có, có đây anh dùng đi, nhớ bảo chị Thu lấy cho em Dior nhé, hihi…
– Ờ xem thái độ nữa…
Nó đón lấy cái điện thoại của thằng Cường rồi ra ngoài gọi video cho chị, sau 2 hồi chuông thì chị nghe máy…
– Gì mà nhìn trông như ma thế kia…
– Ui em đang đắp mặt mà, anh đắp không hôm nào em mang lên cho…
– Thôi, điên đâu…
– Anh chả biết gì, nó khử bụi bẩn độc tố trên mặt, làm da mịn hơn đấy…
– Thôi mặt anh đẹp sẵn rồi, không cần dùng – Nó cười…
– Xấu quắc – Chị nhun cái mũi với nó, nó để ý thấy chị đang ở nhà, trên giường toàn giấy tờ…
– Sao giường luộm thuộm thế kia?
– Em đang làm nốt sổ sách, tranh thủ rồi cuối tuần rảnh em lại lên anh…
– Sáng vừa về xong cơ mà?
– Thì em nhớ anh, lúc nào chẳng muốn gặp anh…
– Ừ mà anh có chuyện muốn hỏi ý em…
– Chuyện gì mà mặt căng thẳng thế…
Nói rồi nó kể cho chị nghe về nhỏ Thư, về những chuyện giữa nó và nhỏ ngày trước. Xong đến chuyện hôm nay… Chị chăm chú nghe nhưng không nói gì, đang đắp mặt nên nó cũng chẳng biết là khuôn mặt chị biểu lộ cảm xúc gì. Chốt lại là…
– Thế anh có nên gặp không?
– Không?
– Lý do…
– Gặp để nó mang anh đi khỏi em à? Không nhé – Chị cương quyết…
– Thì anh cũng sợ em buồn, anh cũng không muốn gặp…
– Anh chắc không?
– Chắc cái gì?
– Anh có chắc là trong lòng anh không muốn gặp nó không? – Chị nói bằng giọng lạnh tanh, nhấn nhá từng chữ một khiến nó hơi sượng người…
Chị đúng là tinh ý, nó sợ vậy thôi chứ trong lòng nó cũng có chút muốn gặp nhỏ, nó cũng muốn xem 1 năm qua nhỏ như thế nào… Muốn hỏi nhỏ xem cuộc sống ra sao… Nhiều khi nó ngồi nghĩ lại những gì xảy ra tại ban công của khách sạn hôm kỷ yếu đó, nó cũng có chút rung động…
– Thì…
– Em biết ngay mà, nhưng không là không nhé… Ngày mai anh đi đâu thì đi, không được gặp nó, nếu cần em cho người lên đón anh về đây với em…
– Thôi được rồi, vậy mai anh về với em, mới bắt đầu học kỳ, một số môn nhiều tín anh vẫn có ngày nghỉ mà không bị trừ chuyên cần…
– Để mai em bảo đứa em lên đón anh về…
– Thôi không cần đâu, cô nương cho tại hạ tá túc vài ngày là tại hạ cảm kích lắm rồi – Nó cười giả giọng phim kiếm hiệp trêu chị…
Chị cười híp mắt, chu cái mỏ ra thơm nó…
– Vậy mai mấy giờ đại hiệp có thể về đây, để tiểu muội còn biết đường sắp xếp ra đón…
– Mai anh về sớm, tầm 8h, em cứ ra shop đi, xong anh bắt xe vào shop luôn. Chứ đón thì biết đón ở đâu…
– Vâng có gì gọi em nhé…
Nó cúp máy sau khi nói thêm với chị vài câu… Ngồi một lúc nữa thì có tiếng nhắc nhở của mấy anh xung kích chuẩn bị khóa cửa KTX… Nó đứng dậy, vươn vai một cái, hy vọng những điều nó làm là đúng…