Phần 7
Trời chớm vào đông, gió mùa cũng đã về từng đợt, sáng sớm ngủ dậy mà nó đã thấy rét run người. Mùa đông năm nay về sớm thật, mới đầu tháng 11 mà thời tiết đã âm u như thế này thì sắp tới không biết thế nào. Nó chỉ thích cái cảm giác mát mẻ của mùa thu với 1 chút se se lạnh chớm đông thôi, chứ thời tiết rét mướt mà lại còn thêm cả mưa phùn thì đúng trọn Combo vỡ tan. À mà chả lo lắng cho lắm, bởi vì mùa đông năm nay nó có em cơ mà.
Hôm nay là 5/11, bắt đầu từ hôm nay nó sẽ tập trung lại đội bóng và tập luyện chuẩn bị cho giải bóng đá nam của trường sắp tới. Từ giờ đến ngày khai mạc là còn 4 hôm, năm nào đá giải chúng nó cũng háo hức vô cùng, ngoài mấy đội suốt ngày đá nước, đá tiền với nhau, hiểu nhau còn hơn cả bố mẹ hiểu con thì còn 15 lớp khối 10 mới vào vẫn đang là ẩn số lớn. Lớp nó năm nay có sự trở lại của thằng Ơn, một thằng khá đô con và sẵn sàng đạp què giò thằng nào dám múa may dê dắt bóng qua mặt nó, nó gọi thằng này là Ơn Pepe bởi vì thằng này chơi bóng cục như Pepe vậy, tuy hơi chặt chém tí nhưng có nó thì hàng thủ cũng ổn định hơn năm ngoái. Lớp nó năm ngoái đen, thắng 1 mạch từ vòng loại vào bán kết thì nó dính sốt đi cấp cứu, thằng Ơn trèo cây trộm xoài ngã gãy mẹ tay, thành ra thất hẹn với chức vô địch lần 2…
– Chiều nay 2h ngoài sân Hoàng Tiến đá giao hữu với A1, tao thuê sân rồi, lớp có 10 thằng thôi đấy đừng có cao su – Vừa vứt cái cặp vào góc bàn, nó quay ra nói với mấy thằng lớp nó…
– Không cần đá cũng biết thắng, mà biết thắng rồi thì đi đá làm gì? – Thằng Quân nói…
– Bóng đá thì biết được gì à, cứ đi đá đi, luyện chân tí lâu không đá rồi…
– Đúng đấy, năm ngoái gặp chúng nó vòng bảng tao còn chưa trả thù thằng ml Hiếu, nó cho củ trỏ vào mạng sườn tao mà giờ nhắc đến chúng nó tao lại thấy đau…
– Tao không đi đâu, chiều nay tao bận đưa Trinh đi học thêm rồi…
– Tao cũng đang bận với tình yêu của tao, bóng với bánh gì…
– Thôi nghỉ đi, đá với bọn nó chán lắm, toàn thắng thôi, chiều đi đá PS còn hay hơn, tối còn nghỉ sớm đón người yêu đi chơi…
Bla… Bla…
Nhìn lũ bạn nó ầm ĩ mà nó đau hết cả đầu, bọn này nó cứ thế chả để ý gì đến kỷ cương phép tắc hết, nhớ năm ngoái đá tứ kết, lớp có 10 thằng thì 5 thằng rủ nhau đi chơi net trước giờ đá, chả hiểu sao các cậu này ham quá cố nốt trận thành ra đến sân muộn 15p. Trận đấu thì không thể hủy, không đợi được nên lớp nó đành đá với 5 thằng, 15p đấy do thiếu người lớp nó bị hành cho ra bã, thua liền 2 bàn chỉ trong 10p. May mắn 5 thằng kia đến kịp nên lớp nó lội ngược dòng 4 – 2. Sau trận nó bực, chửi loạn cả lên thậm chí còn muốn lên gặp thầy tổng phụ trách xin bỏ giải, 5 thằng kia biết ý nên không nói năng gì, sau hôm đấy thì chúng nó tiến bộ hơn, ít nhất là không cao su và đến muộn.
– Sao mà mặt nhăn như đít khỉ thế này? – Em kéo nó xuống ngồi cạnh rồi bẹo bẹo vào má nó…
– Em trông chúng nó kìa, thằng nào cũng hô quyết tâm vô địch nhưng cứ thế kia thì cho đá thêm 10 năm nữa vòng loại cũng không qua – Nó bực tức…
– Hìhì ùi dào anh cứ phải lo, chúng nó đang trêu anh đấy, thể nào chiều nay chả đủ, cứ yên tâm đi, anh học chung với chúng nó 3 năm rồi mà anh không hiểu tính từng thằng à?
– Thôi đành biết vậy chứ làm thế nào được, tại lạnh thế này anh cũng muốn vận động tí, em xem người anh nhũn hết cả ra rồi…
– Hihi suốt ngày rượu bia cái bụng này sắp phưỡn ra rồi này…
Em vừa cười vừa xoa tay xuống cái bụng của nó, công nhận dao này bụng nó hơi phình ra thật, hơn 1 tháng qua nó cứ bị cuốn vào em và tình yêu của em nên là cũng từ chối nhiều kèo bóng bánh trong khu nó, thành ra lười vận động, chả biết sắp tới đi đá có chạy được không nữa…
Chiều đó lớp nó đến đủ thật và không cao su, mỗi tội thằng nào thằng ấy kẹp theo người yêu đến xem, đúng kiểu có gái vào cái các bố đá như Việt Nam lần đầu đi Would Cup vậy, giao hữu thôi mà mặt thằng nào cũng quyết tâm lắm, trận ấy lớp nó thắng 5 – 0, nó sau 1 thời gian dài không đá cảm giác bóng mất đi nhiều, từ giờ đến giải chắc nó phải tập luyện thêm để nâng cao thể lực mới được…
Tối hôm đó…
– Nè em sao vậy, sao mặt cứ đăm chiêu thế, có chuyện gì nói với anh…
– Dạ không có gì, anh ăn đi này…
Hôm nay nó đưa em đi ăn lẩu tại một nhà hàng gần hồ của trường đại học LN, em cứ sao vậy, cả chặng đường đi chẳng nói câu gì mặc cho nó huyên thuyên đủ điều, lúc ăn thì cứ chọc đũa rồi đăm chiêu suy nghĩ cái gì nó cũng không rõ, chỉ biết thi thoảng nó nhìn em, em hay đánh ánh mắt nhìn xuống hồ như đang lo sợ điều gì đó…
– Anh nè, ngộ nhỡ mình phải yêu xa thì anh có còn yêu em không?
– Em phải đi đâu à?
– Không em hỏi thế thôi, trong tình yêu thì phải vẽ ra nhiều tình huống chứ…
– Thì mình vẫn vậy thôi, giờ công nghệ phát triển mà, nhắn tin gọi điện, call video qua Facebook, nếu anh nhớ em thì anh sẽ chạy đến gặp em 1 lúc rồi lại về được mà hè hè…
– Nhưng ngộ nhỡ anh không thể đến được thì sao, ví dụ như khoảng cách quá xa ấy?
– Anh không sợ khoảng cách, anh sợ mình không còn sức để đi thôi – Nó nắm tay em, giọng như cương quyết lắm…
– Hì em trêu anh thôi, em luôn ở bên cạnh anh mà, chứ xa anh 1 ngày mà em đã nhớ phát điên lên được rồi ấy…
– Thôi ăn đi cô, nghe mùi đã biết xạo chó rồi, ăn đi này – Nó vừa nói vừa gắp đồ cho em, em buông bát xuống nói lí nhí…
– Ngộ nhỡ có chuyện đó xảy ra thật thì anh phải đi tìm em đấy nhé, anh không được phép bỏ em đâu…
– Vâng tuân lệnh sếp!!!
Em lại vui trở lại, tiếng em cười giòn tan sau những câu chuyện hồi bé của nó mà nó kể cho em nghe, em hào hứng và chăm chú lắm, nó biết bởi vì em vốn cô đơn từ bé, bố mẹ em có thể cho em bất kỳ những gì em muốn, nhưng lại không cho em được những người bạn. Còn nó, nhà nó khó khăn nhưng đổi lại nó lại có 1 tuổi thơ tuyệt vời bên đám bạn cùng xóm, một tuổi thơ mà nhiều người ao ước muốn có, ví dụ như em vậy.
4 ngày sau giải bóng đá nam của trường khởi tranh, đây có thể được coi là giải bóng đá quy mô nhất từ trước đến nay của trường nó khi hầu hết các lớp đều tham gia. Sẽ có 44 đội chia ra làm 11 bảng đấu, thi đấu theo vòng tròn tính điểm và sẽ chọn ra 2 đội nhất nhì của các bảng và 2 đội đứng thứ 3 có thành tích tốt nhất để vào vòng đấu loại trực tiếp. Lớp nó năm nay nằm cùng bảng 12A2,10A6 và 10A14, một cảm giác khá hào hứng và vui vì rơi vào bảng đấu mà theo nhận định của chúng nó là nhẹ nhõm, còn đối với các đội khác thì lại là bảng khó nhằm bởi vì có sự góp mặt của á quân giải năm ngoái 12A2 và 2 ẩn số đến từ 2 đội lớp 10 kia. Nó tự tin nếu phong độ thi đấu như những gì đã đạt được ở mấy trận giao hữu trước thì khả năng nhất bảng sẽ là 100%, đồng thời trả thù được trận thua bán kết năm ngoái với 12A2, nợ nần gì tính cả vào đây hết. Nhưng mà đời không như là mơ…
Trận đầu tiên, lớp nó gặp 10A6, nó hơi choáng bởi lớp 10 gì mà toàn thằng to như con tịnh thế kia, suốt trận đó, bọn này đá không rát cho lắm nhưng được cái to con, cộng thêm thi đấu dưới thời tiết nắng khiến lớp nó mất sức khá nhiều. Trận đó lớp nó đành chấp nhận chia điểm với 1 đối thủ được đánh giá yếu hơn về mọi mặt, mạnh hơn cái to con thôi.
Hôm sau đá trận thứ 2, lớp nó gặp 10A14, đối thủ đã để thua 12A2 4 – 0 trong trận đấu đầu tiên, với quyết tâm cao phải có 1 trận thắng đậm để chắc suất đi tiếp, lớp nó tổ chức tấn công ngay từ đầu và chơi pressing tầm cao kết hợp với lối đá đang hot bấy giờ là tiki taka còn đối thủ thì tiếp tục đá phòng ngự phản công, nhiều cơ hội được tạo ra nhưng nó với thằng Quân khá vô duyên trong những cú dứt điểm. Hết hiệp 1, tỉ số vẫn là 0 – 0…
– Chúng nó đổ bê tông thế này thì đá kiểu gì, tao bị kèm chặt quá không thoát xuống được – Thằng Quân vừa đổ nước lên đầu vừa nói…
– Hiệp 2 thử khai thác bên phía cánh phải xem, tao thấy thằng hậu vệ phải của nó khá nhát bóng và xử lý tình huống kém, Hoàng mày chuyển qua đá cánh phải để tao xuống tiền vệ kiến thiết bóng, Ơn Pepe mày đá lệch hẳn bên kia hỗ trợ thằng Hoàng đi, cố gắng dắt bóng rồi chọc khe vào trong cho thằng Quân, đá bình tĩnh, tranh chấp đúng luật đừng có vào bóng ác ý, nó què ra đấy lại khổ tao.
Nó cầm quyển vở lấy tay chỉ đạo lại chiến thuật cho đội nó, nếu cứ tình hình như thế này thì chúng nó sẽ rơi vào cảnh một mất một còn, bên kia 10A6 đang dẫn 2 – 0 với 12A2 khiến cho bảng đấu này trở nên cực kỳ hấp dẫn vì hết 2 vòng đấu mà cả 4 đội đều có cơ hội để đi tiếp. Em thì đang ngồi bên cạnh chăm chú nhìn nó, tay thì liên tục phủi bụi trên quần áo và tóc, trước khi hiệp 2 bắt đầu, em kéo nó thơm nhẹ vào má không quên dặn nó…
– Đá vừa vừa phải phải thôi đừng ham bóng quá không ngã, cố lên em tin ở anh, yêu anh!
Hành động của em như đang tiếp thêm lửa cho nó vậy, khiến nó càng quyết tâm hơn để dành chiến thắng. Sang hiệp 2, chúng nó bắt đầu đẩy nhanh tốc độ trận đấu hơn, chiến thuật nó đề ra phát huy hiệu quả khi đã tạo ra 3 tình huống ăn bàn rõ ràng nhất, nếu như thủ môn của lớp họ không quá xuất sắc và xà ngang không từ chối bàn thắng của chúng nó thì có lẽ tỉ số đã là 2 – 0 rồi. Trận đấu vẫn diễn ra theo chiều hướng áp đảo của lớp nó, thế nhưng mọi chuyện đã thay đổi vào phút 48, thằng Ơn sau một pha đột phá về phía sát đường góc và chuyền bóng vào trong cho thằng Quân, tưởng như đó là 1 tình huống ăn bàn nhưng hậu vệ phải của 10A14 kịp thời xuất hiện trước mặt Quân để chặn đường chuyền, sau đó phất bóng sang phần sân bên nó, 1 thằng tiền đạo đón được bóng và ngay lập tức chớp cơ hội phản công nhanh, bất lực nó đành phải phạm lỗi để ngăn chặn pha tấn công đó, nó bị thẻ đỏ và truất quyền thi đấu, lớp nó tiếp tục thi đấu với 6 người trong khoảng 15p còn lại…
Phút bù giờ thứ hai, từ 1 pha đá biên, tiền đạo của 10A14 bật cao đánh đầu loại bỏ hoàn toàn hàng thủ lớp nó để ghi bàn thắng duy nhất của trận, thua rồi, lớp nó thua 0 – 1 và bị đẩy xuống cuối bảng G mặc dù cơ hội vẫn còn…
– Anh, anh đừng buồn nữa, thắng thua trong bóng đá là chuyện bình thường, anh từng bảo em là bóng đá thú vị ở chỗ không ai biết trước được điều gì mà phải không?
Em an ủi nó tiếng còi chung cuộc vang lên, nó buồn, nó rất buồn và thất vọng về bản thân mình, có quá nhiều cơ hội nó nhận được và nó đã tạo ra nhưng lại quá vô duyên. Nó thấy thời gian qua cảm giác bóng của nó đã không còn tốt nữa, chính nó cũng đã khiến đội phải chơi thiếu người trong những phút cuối trận mặc dù pha bóng đó chưa chắc đã là pha bóng nguy hiểm bởi thằng Khánh thủ môn đã lao lên truy cản rồi. Cái quan trọng hơn là nó đã cố gắng hết sức để dành chiến thắng trận này, một chiến thắng mà nó sẽ tự tạo ra để dành tặng cho nó, đơn giản bởi hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của nó… Nhưng không được nữa rồi…
– Anh ngồi đợi em một chút nhé, em chạy vào lấy nước cho mọi người – nói rồi em đứng dậy, chạy về phía căng tin, nó vẫn ngồi thất thần ở vạt cỏ bên ngoài sân…
Bỗng đâu nhỏ Linh xuất hiện ngồi bên cạnh nó…
– Nam đừng buồn nữa, thắng hay thua thì mọi người đã cố gắng hết sức rồi, mình còn 1 trận nữa cơ mà…
– Ừ tớ biết rồi – Nó đáp lại…
– Thôi mạnh mẽ lên, chàng trai 18 tuổi rồi, thành người lớn rồi, phải mãnh mẽ lên để bảo vệ cho Mai chứ – Linh nói rụt rè, giọng pha chút hờn dỗi với nó…
– 18 Tuổi rồi đấy biết không, cười lên nào, sinh nhật mà lại buồn như thế à? – Nói rồi nhỏ Linh đưa cho nó 1 hộp quà kèm theo 1 tấm thiệp làm handmade khá xinh. Nó đưa tay ra nhận, hơi ngạc nhiên vì nhỏ nhớ tới sinh nhật của nó…
– Tớ cảm ơn Linh…
– Hì sinh nhật vui vẻ nhé, tấm thiệp này Nam có thể để đến khi nào Nam cảm thấy buồn nhất thì hãy mở nó ra xem được không?
– Ừ được rồi, tớ cảm ơn…
Nó và Linh ngồi nói chuyện một lúc thì em chạy về, mang theo 1 đống nước ngọt và đồ ăn cho mọi người, thấy Linh và nó ngồi cạnh nhau, trên tay nó còn cầm hộp quà của Linh, em hơi sững sờ đôi chút rồi lại tươi cười chạy lại bên. Linh thấy vậy cũng đứng lên và đi ra động viên mấy thằng trong đội. Em cấu nhẹ nó rồi hỏi…
– Thích quá nhỉ, chưa gì đã được gái tặng quà…
– Hay nhỉ, anh không được phép nhận quà à…
– Tưởng anh đá bóng quên mất sinh nhật của mình rồi – Em nói giọng dỗi với nó…
– Em không nhắc khéo anh cũng quên đó…
– Thôi không buồn nữa, tối nay đến nhà em nhé…
– Tí a vòng qua nhà lấy bộ quần áo rồi sang luôn, đằng nào mẹ cũng đi công tác, mai chủ nhật mà…
– Vâng, yêu anh hihi…
Hôm nay là sinh nhật nó, cũng là 1 ngày đau buồn trong quá khứ mà nó phải trải qua, nhiều lúc nó tự hỏi sinh nhật của người khác sao lại vui vẻ hạnh phúc đến thế, mà sinh nhật của nó đều toàn nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Nhưng có lẽ sinh nhật năm nay đặc biệt hơn 1 chút, đó là có em bên cạnh nó, và cũng là sinh nhật mà nó nhớ đến suốt cả cuộc đời…