Phần 93
Nó thích đọc châm ngôn, cũng như đọc những lời tựa văn cảm xúc… Nó có thể ngồi lặng yên bên tách cafe hàng giờ để đọc… Đọc đi đọc lại cả 1 đoạn văn mà nó cho rằng là hay và cảm xúc… Tin nhắn sau cùng từ Mai Anh, Linh đưa cho nó đọc vào tối hôm ấy… Bức ảnh cap màn hình tin nhắn ấy… Đến giờ nó vẫn giữ… Thi thoảng lôi ra đọc lại và nghiền ngẫm… khiến nó trở nên an nhiên hơn rất nhiều…
‘Số phận tựa như ấm nước sôi sùng sục, còn em và anh giống như một nhúm trà của sinh mệnh. Không có nước sôi để pha thì trà chỉ có thể nằm một góc. Không có sự gột rửa của tạo hóa, đời người sẽ thật buồn tẻ. Là trà chìm nổi trong ấm nước tỏa ra hương thơm nồng đượm, còn con người phải vượt qua được những khắc nghiệt trong cuộc sống này mới có thể tỏa ra ánh hào quang đáng ngưỡng mộ…
Gửi anh… Tình yêu đầu đời và duy nhất của em trong cả cuộc đời này…
Có lẽ chẳng còn lời nào có thể lột tả chân thực được những gì mà cả 2 chúng ta đã và đang trải qua… Em cũng đã từng rất vui, đã từng hạnh phúc khi được anh yêu thương và che chở… Em cũng may mắn khi là người được anh dành trọn vẹn cả trái tim, cảm xúc… Lời hứa đi tìm em, anh đã làm được rồi, là do em thất hứa… Em không thể trở về cùng anh được. Nhưng anh cũng hiểu những nghịch cảnh của em mà phải không? Hôm nay là một ngày vui vẻ, em vui vì người em yêu đã trưởng thành, chững chạc theo từng năm tháng… Nhưng hứa với em, đừng bao giờ hành động như hôm nay nữa… Em biết anh thương em tủi nhục, nhưng em dù có đau đớn thế nào cũng không thể bằng anh của năm tháng ấy được… Em cũng không bao giờ hối hận về chuyện chúng ta, một chút, cũng chưa từng…
Em phải đi rồi… Em sẽ độc thân và nuôi con em… Em sẽ rời xa người đó, anh yên tâm rồi phải không? Chúng ta đều đã lớn, 6 năm qua là quá dài cho một sự bắt đầu mới mẻ… Nam hãy cố gắng lên nhé… Nhìn anh vui, anh hạnh phúc mới có thể làm em thấy yên lòng… Cảm ơn anh, thanh xuân và là cả cuộc đời của em…
Linh là một cô gái tốt… Hãy để Linh xứng đáng với những gì mà Linh đã làm cho anh… Em chúc hạnh phúc cho 2 người… Tạm biệt!!!’
…
– Đọc xong chưa… Mặt đần thối thế…
Linh vừa thay băng tay, vừa nhìn nó hỏi… Còn nó thì đang đọc dòng tin nhắn của Mai Anh trên chiếc điện thoại của em… Nó cap lại màn hình rồi gửi lại vào messeger của nó…
– Trả em… nhẹ thôi anh xót quá…
– Lúc ấy thì như cái thằng điên sao không thấy xót…
– Tại có rượu… Mà lúc ý anh điên thật mà…
– Vâng… Em cũng thất vọng và bực mình lắm… Nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt Mai… Em lại thấy thương anh, thương nó…
– Ừ khổ thật…
– Thế giờ anh sao rồi… Cảm xúc và tình cảm của anh sau khi gặp Mai thế nào?
Nó không trả lời, em cũng đã băng lại cho nó xong… Nó ngoài người nằm xuống, hơi rượu vẫn còn trong người mặc dù bây giờ đã là tối mịt… Nó gối đầu lên đùi em, ngước mắt lên rồi nhìn em…
– Thì anh tôn trọng Mai Anh, Mai Anh bảo anh phải tốt với em – Nó cười nhẹ…
– Thế là vẫn liên quan đến nó, nó bảo anh vậy thì anh mới làm vậy đúng không?
Em hậm hực, tính đẩy nó ra…
– Ấy ngã bây giờ…
– Cho chết…
– À mà sao hôm nay, Thư lại không về họp lớp… Anh gọi Thư mà thuê bao luôn…
– Em cũng không biết… Sáng em gọi thì thuê bao rồi… Không biết có chuyện gì?
– Ừ… thôi xuống nấu cho anh bát mì tôm 2 trứng xúc xích bò khô đi… Anh đói quá…
– Ăn sang nhỉ?
– Hihi có em nấu thì chả phải ăn sang…
– Đừng có nịnh… Ông như thế nào tôi biết hết rồi… Lúc cần thì nịnh, không cần thì đẩy người ta ra ghê lắm…
– Hihi đi đi…
Em lườm rồi cấu nhẹ nó. Linh nấu ăn không ngon như mẹ nó, Ngọc Anh hay là Mai Anh… Nhưng từng món ăn mà em nấu đều mang trong đó sự tỉ mỉ, cẩn thận lắm. Nó để ý em từ ngày còn ở Thái Nguyên, em giống như một tiểu thư đúng nghĩa… Đó là không phải làm bất cứ việc gì hết, nhưng khi sống cùng nó, mặc dù không phải là người yêu nhưng mọi việc em đều chủ động làm. Dù kết quả có hơi tồi một chút nhưng dù sao thì sự chủ động, sự cố gắng của em vẫn được ghi nhận…
Tối mùng 2 chẳng có gì ngoài cơn mưa dần nặng hạt… Thời tiết mưa lạnh thế này chẳng có gì bằng việc nằm xem phim, nghe nhạc hay nhâm nhi một tách cafe cả. Được cái là Linh rất sành phim và cực thích xem phim… Những bộ phim mới chiếu, sắp chiếu hay đang hot thì em đã nắm rõ hết… Mà mấy bộ phim em xem dạng thuộc Marvel hay DC, Xmen, FAF… nó đều thích cả… Kệ lại 2 cái ghế Sofa là có thể nằm được 2 người… Thêm 2 tách cafe cùng mấy chiếc bánh ngọt em tự làm… Một bộ phim cả 2 cùng yêu thích và em… Mọi thứ quá hoàn hảo cho một ngày đầy cảm xúc…
Mấy ngày tết qua nhanh cũng là lúc mà em phải trở về Đà Nẵng… Nó không theo em vào được bởi mùng 8 đã phải đi làm… Vừa làm vừa học vừa thực nghiệm vừa đồ án, thời gian sau đó nó sẽ rất bận…
– Anh ơi mai em đi rồi… Anh đưa em ra sân bay nha…
– Tất nhiên rồi… Sáng mai anh đưa em ra sớm…
– Em để xe lại đây cho anh… Anh tự lo lắng mà chăm sóc xe của em cho cẩn thận…
– Ủa em không mang vào trong ĐN luôn sao?
– Xa anh vậy là đủ rồi… Em không muốn xa anh hơn nữa…
– Vậy là sao?
Nó hơi ngạc nhiên trước thái độ lém lỉnh của em… Nhưng chắc cũng chẳng có vấn đề gì to tát… Từ hôm họp lớp đến bây giờ, nó thấy em cứ tưng tưng, suốt ngày cười nói rồi chẳng còn những thái độ lạnh lùng hay là giận dỗi với nó nữa… Còn về chuyện em đang úp mở, có lẽ rằng cũng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến chuyện của nó và em.
– Em không ở ĐN nữa đâu… Em ra Hà Nội với anh… hihi…
– Bỏ nhà theo trai à?
– Nói linh tinh… anh trai em về rồi… Mà em với ông ấy khắc khẩu… Em không ở nhà được, em sẽ ra đây…
– Ủa em có anh trai hả?
– Vâng em là út, trên có 2 anh cơ… Một anh 85, một anh 90…
– Sao chưa bao giờ anh nghe thấy em nhắc đến chuyện này nhỉ… Vậy 2 ông anh em giờ đang ở đâu?
– Anh 85 tên Nhật, anh ý ở trong Sài Gòn, anh còn nhớ hồi ở Thái Nguyên mà em đi mấy hôm không về không? Hôm ý là anh ý lên đón em về Hà Nội đó…
– Ừ có nhớ mang máng… Thế còn anh mới từ nước ngoài về là anh thứ à?
– Vâng, anh ý tên Cường, nhưng khó tính lắm… Em với ông ý khắc khẩu từ bé… Chỉ cần gặp nhau là cãi nhau thôi… Ông ý mới về tháng 11 năm ngoái… Có ông ý ở nhà nên tết này em mới ra được đây đấy…
– Ừ thôi tạm biết thế… Thế em tính thế nào?
– Trong ĐN em có 2 cửa hàng, 1 cửa hàng mà anh trồng cây si trước đấy nhé…
– Này… này ai thèm trồng cây si – Nó phân bua…
– Hihi thôi đi, từ hôm em thấy anh đứng đó… Em nhận ra anh rồi, xong em ngồi cả ngày check cam vào khung giờ ấy cả tháng trước… Ngày nào chả thấy anh đứng đó ngó vào…
– Liên thiên, em lại nhầm với ai rồi – Nó gắt nhẹ…
– Nhầm sao được cái hình dáng này…
Em cười rồi véo má nó rồi vỗ vào bụng nó bẹp bẹp… Dạo này bia rượu nhiều bụng dần to lên như cái trống rồi… Đợt vào ĐN là không đi đá bóng được tí nào, thành ra người giờ cứ như con lật đật vậy…
– Thế rồi sao nữa…
– Hihi chị Thu… Chị ý không kinh doanh thời trang nữa đâu… Chị ý rút hết cổ phần rồi… giờ 2 cửa hàng của chị ở Hà Nội, 1 ở Hạ Long, 1 ở Thái Nguyên là cái của Mai đợt trước ấy… Giờ em nắm toàn bộ…
– Ủa sao chị lại rút vậy? – Nó ngạc nhiên…
– Em không biết, chị rút từ trước tết rồi… Mà chị dạo này bí ẩn lắm… Sao người nào yêu anh xong cũng trở nên dở dở ương ương, thần thần bí bí vậy?
– Em sắp như vậy rồi đó, ở đó mà kêu với chả than…
– Còn lâu… Em không có ngu đâu…
– Ừ không ngu đâu haha… Rồi thế nào nữa… Kể nhanh lên anh buồn ngủ lắm rồi…
– Thì em về Hà Nội rồi ở với anh… Sau đó thì làm việc ngoài này thôi…
– Nghe có vẻ đơn giản nhỉ…
– Đơn giản cái đầu anh ý… Giờ 4 cái này, em bận bù đầu rồi… Không còn thời gian mà theo anh được nữa đâu đó…
– Thế để anh theo em vậy…
– Có theo được không?
– Sao mà không được… Nhìn nè…
Em quay ra nhìn nó, nó vòng tay qua sau rồi hôn em luôn… Có vẻ em hơi bất ngờ nên trố mắt lên nom trông buồn cười lắm… Nhưng sau đó thì em cũng từ từ nhắm mắt… Một nụ hôn nhẹ nhàng, đây cũng là lần thứ 3 mà nó hôn em…
– Ai cho chưa mà dám…
– Cần gì phải cho…
Nói rồi nó ôm em… Em thì không phản kháng nhưng cũng chẳng có động thái gì hưởng ứng… Chỉ im lặng như vậy mặc nó ôm… Một lúc sau em mới lên tiếng…
– Anh ơi…
– What?
– Những ngày qua em vui lắm, em cảm nhận được rằng anh đã có tình cảm với em, em đã là một phần quan trọng trong anh rồi… Nhưng mà ví dụ, ví dụ nhé… Có những người phản đối chuyện của chúng ta… Thì anh sẽ thế nào…
– Anh nghĩ là anh sẽ bảo vệ được em, vì anh cũng là người có kinh nghiệm rồi… Đây đâu phải lần đầu tiên đâu… Anh không muốn đánh mất thêm 1 người nữa trong cùng 1 hoàn cảnh…
– Dạ… Còn em thì sẽ khác Mai Anh… Em sẽ đứng lên để bảo vệ tình yêu của mình… Hạnh phúc của em, em muốn tự em là người quyết định…
– Sao lại gọi Mai Anh…
– Sao không được gọi?
– Bình thường em chỉ gọi Mai thôi mà…
– Giờ em thích gọi nó là Mai Anh giống anh đó… Anh đi chết đi…
Em đánh vào ngực nó đau điếng rồi hậm hực bỏ vào trong phòng… Nó đau nhưng vẫn phải cười vì thái độ của em… Trời đã về khuya… không khí tết dường như chỉ còn vấn vương đâu đây trên những cành cây mới nhú nụ xuân… Câu nói của em, nó hiểu chứ, tình yêu của nó và em, nó cũng biết sẽ chẳng dễ dàng gì… Vẫn là con người của 2 thế giới… Nhưng bây giờ, hoàn cảnh của nó đã khác… Nó phải cố gắng và nỗ lực nhiều hơn, người đời và kể cả người thân của em cũng sẽ nhìn nó theo một con mắt khác… Không nghèo, không hèn, có chí và yêu em không phải vì những gì mà em đang có bây giờ… Còn về phía em, nó cũng hy vọng rằng em sẽ là người ở bên cạnh nó, đừng bao giờ buông tay và dám đấu tranh vì tình yêu của mình… Mai Anh, một lần thôi là đủ rồi…
– Anh ơi, vào ngủ đi, sương xuống rồi…
– Ừ anh vào ngay đây…
Nó đứng dậy… Vươn vai và hít thở sâu một cái… Có lẽ khoảng thời gian trước mắt sẽ rất bận và nhiều sóng gió đây…