Phần 97
Ngồi 1 lúc… Nó lấy điện thoại ra gọi cho em nhưng thấy thuê bao… Chắc em đã tắt máy… Tự dưng nó có linh cảm không lành, cứ thấy bồn chồn lo lắng… Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào cả… Có lẽ sáng mai nó sẽ qua nhà em để nói chuyện và xin lỗi em… Bây giờ em đang tức giận như vậy, nó gặp càng làm mọi chuyện rối ren hơn…
Thời tiết về đêm se lạnh… Nó nằm co ro với cái chăn mỏng tang ngoài ghế… Nhỏ Hiền ra mấy lần kêu nó vào ngủ nhưng nó lặng thinh và chẳng thèm đáp lại… Nó kệ nhỏ, nhỏ thích làm gì thì làm… Mà nó cũng chẳng hiểu nó luôn, bình thường nó không thích hay gì là nó sẽ bất cần thậm chí là phũ tới cùng luôn… Nhưng chẳng hiểu sao với nhỏ thì nó lại chẳng làm được… Chỉ bất lực buông xuôi kệ mọi chuyện thôi…
Đồng hồ điểm 12h30… Chợt nó có điện thoại, là Ngọc Anh gọi…
– Alo… Gọi gì nửa đêm thế…
– Hức. Hức… anh ơi… Anh ra ngay viện Việt Đức… Chị Linh…
– Hả… Linh làm sao? – Nó ngồi bật dậy, giọng hốt hoảng…
– Chị ý bị tai nạn… Anh ra ngay đi… Huhu…
Nó bất thần… Phải mất 1 phút nó mới bình tâm lại… Với tạm cái áo khoác, nó chạy ào ra cửa rồi lại chạy vào vì quên chìa khóa… Nhỏ Hiền lấy lục đục cũng dậy ra ngó nó… Thấy nó vội vàng, nhỏ chỉ nhìn cũng không hỏi gì thêm…
Nó bấm thang xuống tầng hầm… Chẳng hiểu sao lúc đó nó thấy thang máy chạy chậm kinh khủng… Nhìn thang đi xuống trên ô điện tử khiến cho nó cảm thấy phát bực, đá liên tiếp vào cái thang máy… Lấy được xe, nó phóng ra ngoài với tốc độ bàn thờ… Biết là nguy hiểm nhưng nó kệ, với nó lúc này thì Linh mới là quan trọng nhất… Nó đang mất bình tĩnh, nó biết điều đó… Miệng chỉ luôn lẩm bẩm…
– Linh ơi, anh xin lỗi… Đợi anh… Em không sao đâu… phải không… Anh xin lỗi…
Đến bệnh viện… bỏ ngoài tai mấy câu chửi của ông bảo vệ vì đỗ xe không gọn… Nó chạy vù vào sảnh và bấm máy gọi Ngọc Anh…
– Đang ở đâu? – Nó hét lên…
– Phòng cấp cứu, đây em đây…
Nó quay qua, nhìn thấy Ngọc Anh đang vẫy nó… Nó chạy ào tới, thằng Hưng và cả Ngọc Anh cùng 1 người nữa đang ngồi đó… Nó chẳng để ý cho lắm… Chỉ đứng rồi ngó vào bên trong… Cánh cửa kia dường như đang là bức tường tội lỗi ngăn cách nó vậy… Càng khiến lòng nó rối bời hơn…
– Ngồi xuống đây… Đi đi lại lại thế chóng hết cả mặt… – Thằng Hưng nhăn mặt kêu nó…
– Câm mồm… – Nó gắt lên…
– Anh bình tĩnh đi… Đợi bác sĩ ra xem thế nào?
– Chuyện là thế nào Ngọc Anh…
– Em không biết… Nghe người dân đi đường nói, chị Linh đi xe tốc độ cao… Rồi đến ngã tư thì bị 1 người khác đâm vào…
– Đm, có bắt được thằng chó đấy không? Tao phải băm nó ra…
– Mày câm mồm đi… Vì ai mà Linh nó thành ra như thế này… Mày chỉ biết đổ lỗi thôi à… – Thằng Hưng đứng lên chỉ mặt nó…
– Chuyện của tao, đéo cần mày xen vào…
– Tao thích xen đấy, thằng hèn…
Thằng Hưng hếch mặt lên thách thức… Lúc này nó mất bình tĩnh thật sự, nó lao vào thằng Hưng mặc cho Ngọc Anh cố đẩy nó ra…
– Các anh, các chị định làm loạn ở đây à…
Một ông bác sĩ mở cửa bước ra hẵng giọng nói… Nó bỏ tay ra khỏi cổ áo của thằng Hưng, tiến bước nhanh đến…
– Ai là người nhà của bệnh nhân Vũ Diệu Linh?
– Cháu…
– Tôi…
Nó quay ra, người đàn ông kia đứng dậy… Bộ dạng hết sức bình tĩnh… Nhưng bàn tay thì đang làm trái ngược vẻ bình tĩnh kia… Run lên từng hồi… Nó thấy làm lạ nhưng cũng chẳng để ý nữa…
– Dạ cháu, cháu là chồng sắp cưới của Linh…
– Rốt cuộc ai là người nhà bệnh nhân…
– Cháu… cháu… – Nó luôn tay chỉ vào người nó rồi đứng ra trước ông bác sĩ… Cố tỏ ra thái độ thành khẩn nhất… Ông bác sĩ đeo lại kính rồi mở quyển sổ ra nói…
– Bệnh nhân bị gãy kín xương cổ, may mắn không phải gãy đốt sống cổ và đã ổn định trở lại… Chúng tôi đã nẹp cố định… Qua chụp Citi thấy có khá nhiều máu tụ trong não… Nhưng chỉ là máu bầm nhỏ… Chúng tôi sẽ theo dõi thêm…
– Bác sĩ… bác sĩ… liệu máu tụ như vậy có ảnh hưởng gì không ạ… – Nó sốt sắng…
– Nếu như tụ máu dạng nhỏ và liti thì có thể uống thuốc tan máu… Chúng tôi sẽ theo dõi 2 – 3 ngày nữa xem quyết định có mổ hay không… Gia đình cứ chuẩn bị sẵn tâm thế nhé…
– Dạ vâng… cảm ơn bác sĩ ạ…
– Bệnh nhân sẽ chuyển qua phòng hồi sức cấp cứu… Gia đình có thể ra đó trông bệnh nhân…
Ông bác sĩ nói xong rồi đi thẳng… Nó cảm ơn rồi ngó vào bên trong… Người đàn ông kia cũng đứng cạnh nó và hóng còn hơn cả nó… Em được y tá đẩy ra ngoài… Tay của em đầy dây dợ ống truyền… Cổ em đã được nẹp cố định, khuôn mặt xước xát và đôi mắt vẫn nhắm nghiền… Nó đi theo đẩy giường, bỗng dưng nó bật khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống… Nó đã làm gì thế này, lại một lần nữa nó làm tổn thương em rồi…
Ổn định trong phòng… Nó ngồi xuống cạnh em… gạt nhẹ vài sợi tóc đang bết máu trên những vết thương ở mặt… Đắp lại chăn cho em… nó cầm tay em rồi gục mặt xuống khóc như một đứa trẻ, cảm giác tội lỗi đang bao vây quanh nó lúc này…
Thằng Hưng và Ngọc Anh sau 1 vài cái vỗ vai thì cũng xin phép ra về… Người đàn ông kia cảm ơn rối rít rồi tiễn ra tận ngoài cửa… Lúc này nó mới bình tĩnh lại và tò mò về người đàn ông đó… Chỉ biết rằng anh ta đẹp trai lắm… lịch lãm, toát ra vẻ người thành đạt…
– Em cũng đi về đi… Anh ở đây được rồi…
Anh ta vỗ vai nó rồi nói… giọng nói trầm ấm của người Hà Nội… Nó ngước lên…
– Anh là ai ạ?
– Anh là anh trai của Linh… Anh tên Cường…
– Ơ dạ… – Nó tròn mắt ngạc nhiên…
– Không sao… cứ ngồi đó… Em là Nam hả…
– Dạ vâng… Em xin lỗi vì lúc ở ngoài kia em lo quá, không chào anh được ạ…
– Ừ không có gì… thế cũng tốt mà…
– Sao lại tốt ạ…
Anh Cường kéo ghế ngồi xuống… rồi quay sang cười với nó…
– Nhìn chú lo lắng đến mức mất bình tĩnh như vậy… Chắc hẳn chú yêu con Mít lắm nhỉ…
– Mít là Linh ạ…
– Ừ ở nhà gọi nó là Mít…
– Vâng… tại vì cũng là tại em nên Linh mới bị thế này…
– Tại em là sao?
Nó thở dài rồi kể lại mọi chuyện cho anh Cường nghe… Nó không biết nên kể từ đâu nhưng tóm lại là chỉ kể chuyện đã xảy ra hôm nay… Nó thấy anh Cường có thái độ khác, vừa nghe vừa nhìn em rồi chút chút lại đắp lại chăn và ngó chai nước truyền…
– À ra vậy…
– Vâng, nhưng em thề rằng em không làm gì có lỗi với Linh…
– Ừ được rồi… Bố mẹ anh bảo anh ra đây xem nó thế nào… Thôi giờ về nghỉ đi, bao giờ ổn định lại thì anh sẽ nói chuyện với chú…
– Dạ thôi… Anh cho em ở đây với Linh… Bao giờ Linh tỉnh thì em về…
– Có được không?
– Dạ được…
– Vậy anh đi đóng viện phí… Anh thuê khách sạn ngay ngoài cổng viện… Cho anh SĐT của chú…
– Dạ số em đây 0984688xxx ạ…
– Anh nháy rồi đó, có vấn đề gì thì gọi anh…
– Vâng, à anh…
Nó đứng dậy… rút ví rồi đưa cho anh Cường một cái thẻ Visa không mã…
– Anh cầm lấy đóng viện phí cho Linh ạ… Dù sao đây cũng là tội của em…
– Thôi cất đi… Cái hạn nó đến thì nó phải đến… Anh cũng không thiếu tiền để không lo được cho em gái của mình… Em chỉ cần chăm sóc nó là được rồi… Nó tỉnh thì nhớ gọi cho anh… Sáng mai anh vào sớm thay cho chú về ngủ…
– Dạ vâng…
Anh Cường cười nhẹ rồi vỗ vai nó… Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng nhưng vẫn nổi trội giữa màn đêm tĩnh lặng… Nó ngồi lại nắm tay em… Đôi mắt nhắm nghiền của em bỗng long lanh khóe mi một chút nước mắt…
– Diệu Linh, là anh sai… Đừng khóc… Anh xin lỗi, có Anh ở đây rồi…
Cả đêm ấy nó ngồi nhìn em, đến gần 4h sáng thì trở nên gật gù… Nó không đếm được nó ngủ gục bao nhiêu lần… Cứ gục 1 cái là nó lại tỉnh rồi nhìn em… Em vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền… Cuối cùng thì nó cũng mệt, nó gục xuống ngủ, tay vẫn nắm chặt tay em…