Phần 12
Thân hình như tòa tháp đổ ập xuống người Hằng. Cả hai thở hổn hển khi xác thân bị vắt kiệt cho cuộc trao đổi chất quá tuyệt vời. Đôi tay mãn nguyện vuốt ve tấm lưng săn chắc lấm tấm mồ hôi. Hai đôi môi lại quấn quít khóa chặt trong khi bên dưới vẫn thỉnh thoảng co nhíu như nhắc chừng họ vẫn đang thuộc về nhau.
– Mỗi lần sướng là chị gào thét lớn như vậy hả?
– Không. Chỉ với em thôi.
– Em thật vinh hạnh. Cho em biết lý do được không?
– Vì của em to vật vã.
– To và dài – Khánh bổ sung.
– Đúng, dài thốn tận bên trong.
– Có khiến chị đau không?
– Tối hôm qua lúc mới vào sâu lần đầu chị hơi tức bụng.
– Vậy không nói để em rút ra bớt.
– Có lẽ vì sâu trong đó chưa từng được chạm đến nên nó vậy. Chị cố chịu một lát thì quen dần rồi sướng lúc nào không biết.
– Hi hi… cái lồn của chị cũng ham ăn lắm.
– Ai bảo khoai của em ngon quá làm chi!
– Thôi chị mau đi rửa ráy rồi còn đến công ty họp nữa.
– Họp hành quái gì đâu. Nói để từ chối thằng cha già mắc dịch thôi.
– Chị đẹp và sang quá nên người ta theo đuổi là lẽ thường, đáng lẽ chị phải hãnh diện chứ?
– Hắn thèm súp cua thì có – Hằng định kể cho Khánh nghe cái vụ tiết canh nhưng lại thôi, mặt nàng nghiêm lại – Chị cần em giúp chuyện này.
Khánh ngồi dậy rút cái vòi truyền giống khỏi cơ thể Hằng. Một dòng chất nhầy trắng đục trào ra khi hai chiếc môi hồng khép lại. Khánh xé cuộn giấy đưa cho Hằng thấm thấm vào đó còn hắn thì tự lau cho mình.
Nàng mở điện thoại cho Khánh xem hình một gã trung niên và vợ gã mà nàng đã điều tra mấy ngày trước.
– Chị cần em làm gì? Đừng có bảo em giết người đó nha.
– Khùng quá! – Hằng nhíu mày – Nhưng việc em sắp làm nhiều khi còn hơn cả giết người, có dám không?
– Gì mà ghê vậy?
– Chị không xúi em làm chuyện phạm pháp đâu mà lo, bảo đảm đúng sở trường của em, đó là… – Hằng úp hai bàn tay vào nhau nhấp phập phập.
– Vầy vầy… tức là… chơi hả? – Hằng gật đầu – Nhưng cụ thể là sao?
– Chị muốn em gạ chịch con nhỏ này, làm sao cho nó phải nghiện em.
– Không được đâu, phải…
– Phải xin ý kiến sư tỷ vĩ đại đúng không? Yên tâm, chị đã bàn rồi và chị Phấn đã cho phép. Bước đầu là em cứ gạ gẫm đưa nó lên giường. Rồi xa hơn là kết nạp vô hội của chị Phấn luôn. Chừng đó một mình em được xơi tái cả ba người, sướng quá còn gì.
– Đương nhiên là thích rồi, nhưng mà… – Khánh lưỡng lự – dụ dỗ vợ người ta dễ ăn dao lắm đó.
Hằng đã cho người điều tra về gia thế lẫn con người gã Thành. Hắn thật may mắn có một người vợ rất xinh đẹp và lanh lợi. Vậy mà không biết tận hưởng lại thích săn các nữ doanh nhân hoặc những quý bà bỏ chồng. Hằng không cay cú vì phải lên giường với hắn mà ghét thói dây dưa hám của lạ, ăn một lần lại đòi có lần thứ hai. Hằng hối tiếc vì thời điểm đó quá phấn khích khi một lúc được chơi hai gã trung niên, lâm trận quá nhiệt tình nên đối tác lầm tưởng bị khúc gân 17 phân chinh phục. Thật trớ trêu khi Hằng chẳng ưa lão Thành nhưng lại có thiện cảm với vợ hắn. Xét ở phương diện chọn người cho công việc thì Hằng chưa nhìn lầm ai bao giờ. Người mà nàng chấm luôn mang đến những thành tựu nhất định. Hằng sẽ dùng Khánh để chơi khăm gã Thành một vố thật đau, đồng thời chiêu mộ người phụ nữ này về làm việc cho công ty, sẽ gắn bó với nhau đồng hội đồng thuyền và cũng nhằm bổ sung thành viên vào Hội quý bà.
– Chị… chị có nghe em nói không? – Khánh vỗ vào vai khiến Hằng giật mình.
– Ậy… Vụ này càng không phải lo. Chị đã sắp xếp để em vào guồng máy thật tự nhiên và trơn tru. Chị đang nắm trong tay những bằng chứng biến thái và lối chơi bẩn của hắn, đây sẽ là chìa khóa để em ly gián hai vợ chồng rồi dễ dàng dụ dỗ con vợ.
Hằng ngẫm nghĩ, không chỉ có suy diễn mà nàng đã có kế hoạch từ trước, nàng đã âm thầm dùng đến một thế lực để đảm bảo việc gạ chịch của Khánh không bị đánh ghen.
– Nhìn đẹp quá – Khánh ngắm nghía tấm hình trên điện thoại.
– Quá đẹp là đằng khác, dáng thon bụng phẳng lì. Nhìn cặp chân mày đi, dâm ngầm chứ không phải hạng vừa đâu. Với củ khoai mỡ hạng khủng em đang sở hữu thì không con đàn bà nào có thể làm ngơ.
Khánh đưa máy đến gần Hằng để so sánh, hắn nhìn qua nhìn lại rồi phán.
– Cũng dâm cỡ chị chứ không kém đâu.
– Chị nói em biết điều này… – Hằng nhỏ giọng – … tất cả đàn bà đều dâm.
– Em cũng nói chị biết… tất cả đàn ông đều thích đàn bà dâm – Hai chị em ôm bụng cười nắc nẻ.
– Nè, con nhỏ này kém chị đến 2 tuổi, bướm thơm lắm đó.
– Sao biết thơm? Hay vạch ra lại thấy hai miếng thịt lòng thòng đong đưa thì ói không kịp hốt?
– Thằng nói chuyện thấy gớm. Nhìn mượt như vầy không thể nào đỗ tháo được, nhất định là biết chăm sóc bản thân. Cứ yên tâm tấn công ào ạt chắc chắn thắng lợi. Em chỉ “được” chứ không “mất” đâu mà lo.
Khánh ngẫm nghĩ, nghiệp trai bao không ngờ thuận lợi đến vậy. Làm hàng độc quyền cho chị Phấn đã sướng, nay được chơi thêm chị Hằng đẹp hút hồn, rồi bây giờ nhận sứ mệnh thịt thêm một quý bà giàu có nữa. Mới nghĩ thôi mà đám lăng quăng đã nhao nhao đòi xuất trận.
Sau nhiều ngày đeo bám, Khánh đã nắm được quy luật đi lại và quyết định chuyển địa chỉ tập Gym sang chỗ mới. Một dáng đi lã lướt trong bộ đồ công sở ghé vào khu vực gửi đồ cá nhân. Sau một hồi khuất vào phòng trong, người phụ nữ xuất hiện trước mặt Khánh đã hoàn toàn lột xác bởi trang phục tập gym bó sát.
Dáng tuy không cao như Hằng nhưng cặp mông và đôi chân đẹp khỏi phải nói. Mỗi bước đi uyển chuyển khiến cặp đùi tròn lẳn cứ như đang vỗ về âu yếm chiếc gò đầy thịt. Bụng người ấy phẳng lì hệt như hình chụp, cặp đào tiên tròn trĩnh căng đầy bồng bềnh nhún nhảy. Gương mặt trái xoan sáng ngời lanh lợi hút hồn kẻ đối diện nhưng cũng rất nghiêm nghị vì không thấy có nụ cười trên đôi môi thoa chút son nhạt. Khánh bắt gặp ánh mắt dưới hàng chân mày rậm vừa lướt qua đũng quần mình, dù chỉ thoáng qua rất nhanh nhưng hắn vẫn kịp nhận ra.
Khánh từng tập ở phòng này vài lần nhưng đã vội rời bỏ vì một lý do rất tế nhị, những tên đực rựa đằng kia trông to con hầm hố nhưng đều là gay. Thôi chết, liệu ánh mắt vừa rồi có phải cũng nghĩ mình như thế? Không được, phải tìm cách xóa tan ý nghĩ đó. Đang nghĩ ngợi thì một giọng nói nửa nạc nửa mở cất lên.
– Em trai mới đến lần đầu hả? – Bàn tay của thằng đô con õng ẹo đặt vào mông Khánh.
– Dạ… chào anh, em mới đăng ký được vài hôm.
– Để giúp bạn nhoa…
Hai tay gã chụp vào đùi Khánh suýt chút nữa đã chạm vào quả chuối Đà Lạt đang cố tình phô trương khiến Khánh lúng túng.
– Dạ không cần đâu anh. Em tự tập được – Khánh nói khẽ vào tai hắn – Dạ em là trai thẳng…
– Ờ… – gã xăng pha nhớt gật đầu tiếc nuối – thẳng rồi lại cong, cong rồi lại thẳng, hí hí hí… chuyện bình thường thôi mà. Chừng nào cần cứ gọi mình nhé bạn?
– Dạ dạ… em cám ơn ạ.
Dường như đôi môi thoa son kia vừa xuất hiện một nụ cười. Trời ơi cầu cho chị ấy đừng có hiểu lầm tội thằng em này lắm.
– Chào chị!
Khánh lân la bắt chuyện khi đối tượng vừa kết thúc buổi tập đang ngồi nghỉ mệt. Phòng tập dần thưa thớt học viên nên đây là cơ hội tốt để tiếp cận.
– Chào bạn – Người phụ nữ ngửa cổ tu một ngụm nước.
– Chắc chị tập ở đây lâu rồi phải không?
– Ừ. Còn bạn? Mới đến hả?
– Dạ, em mới chuyển tới. Lúc trước tập ở phòng khác.
– Sao qua đây?
– Tại vì chỗ em nhiều gay quá, bị quấy nhiễu hoài nên em mới đổi đi.
– Ha ha… tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
– Là sao hả chị?
– Ở đây cũng thế. Gay một đám. Có lẽ bạn là trai chính hiệu duy nhất đó!
– Trời ơi, chết em rồi…
Khánh vờ sợ sệt đứng dậy để lấy khăn thấm mồ hôi nhưng cốt ý trưng cái thỏi nổi cộm ngang tầm nhìn người ngồi đối diện, quả thật ánh mắt kia vừa bị hút vào nơi ấy. Khánh ngồi xuống lau mặt than vãn.
– Không lẽ lại đổi chỗ nữa, mất công quá chị ơi.
– Làm tới luôn đi, vui mà.
– Chị đừng có ghẹo ác như vậy chứ! Thanh niên mới lớn, trai thẳng 100% chứ không phải vớ vẩn đâu nha.
– Thì đùa cho vui thôi, làm gì thanh minh thanh nga dữ vậy! – Người phụ nữ nhìn đồng hồ như một cách để kết thúc câu chuyện – Tới giờ tôi về rồi, thôi chào bạn nhé.
– À chị ơi… – Người phụ nữ quay lại, trọn chỗ ngã ba căng tràn sức sống hướng thẳng vào mặt Khánh – có thể cho em biết chị tập những buổi nào được không?
– Chi vậy?
– Em muốn tập cùng để có người trò chuyện. Chứ một mình… – Khánh ngoái nhìn qua vai về phía sau – … em sợ bị quấy rầy quá.
– Cố mà thích nghi đi – Người phụ nữ mỉm cười khoác chiếc khăn lên vai duỗi những bước chân kiêu kỳ đến ngạch cửa đắn đo rồi dừng lại – … các ngày chẵn trong tuần.
– Dạ… cám ơn chị… Cám ơn… cám ơn…
Duy trì sức khỏe và thanh xuân là mục đích duy nhất đưa người phụ nữ này đến phòng gym, nơi có nhiều thứ hấp dẫn cả nam lẫn nữ. Ở độ tuổi 38 tràn trề sức sống, hình ảnh những múi cơ săn chắc trên thân thể khỏe mạnh, sự nổi cộm ở đũng quần nam giới trong những bộ đồ ôm bó khiến trí tưởng tượng của phái đẹp thêm bay bổng thăng hoa, mọi nhọc nhằn như được đền đáp để biến thành động lực duy trì lịch tập. Nhưng rồi dần dần nàng ấy nhận ra vây quanh mình đều là bọn gay, thảo nào chẳng có lấy một tên thèm ngó ngàng đến nàng. Bao háo hức trước kia đã bị dội một gáo nước lạnh khiến cho gương mặt vốn dễ mến vắng đi những nụ cười.
Đã qua nhiều ngày tập chung, người bạn đồng hành đã xác định Khánh đúng chuẩn man chứ không phải loại cong cố uốn thẳng nên trong thâm tâm đã có nhiều thiện cảm. Gần đây người ấy đã nhiều lần nhìn trộm Khánh vì tìm lại được cảm xúc của những ngày đầu. Rồi đến một ngày đột nhiên Khánh bị gặng hỏi.
– Giờ thì nói đi, em tìm cách gần gũi chị với mục đích gì?
– Chị đẹp quá, em chỉ muốn được ngắm chị, thế thôi.
– Chị không nghĩ một thằng con trai mới lớn như em lại thích người hơn tuổi.
– Thật sự là chị quá đẹp và hấp dẫn. Em thích được ở bên chị.
– Chị có chồng rồi đó.
– Em biết. Nhưng làm bạn với nhau thì có gì là sai?
– Haizz, nếu vẫn không nói thật lòng thì từ nay đừng làm phiền nhau nữa.
Phản ứng cứng rắn của đối phương khiến Khánh không còn lựa chọn nào khác, hắn buộc phải nói một phần ý đồ của mình.
– Một người rất giàu mà sau này chị sẽ biết, nhờ em mời chị về công ty làm việc.
– Chỉ đơn giản thế thôi ư? Vậy chị trả lời luôn. Chị từ chối.
– Chị chưa biết người ta muốn gì kia mà?
– Chị không quan tâm ai đó đang muốn gì, chỉ cần biết mình muốn gì là đủ rồi. Chị đang là trưởng phòng kinh doanh đó em, một vị trí mà nhiều người muốn nhắm đến.
– Nhưng người ta mời chị làm giám đốc điều hành.
– !!! – Sắc mặt người phụ nữ chuyển biến rõ rệt – Giám đốc..?
– Giám… đốc… điều… hành… – Khánh nhấn mạnh từng chữ.
– Không có chuyện này, hãy nói là em đang đùa.
– Chị cũng là người phụ nữ thành đạt, có thể chị không cần rước thêm việc chỉ để kiếm thêm tiền, nhưng tại sao không thử làm mới mình một chút để cuộc sống thêm phong phú?
– Chị đoán một gã nhà giàu rảnh hơi nào đó đang ấp ủ một âm mưu.
– Sai rồi chị xinh đẹp của em ơi. Đó là một quý bà, đúng chuẩn bánh bèo meo meo chứ không phải les nhé.
Lời đề nghị không thể xem là bình thường đã gieo vào lòng người phụ nữ kiêu kỳ một dấu ấn. Tuy nàng đang vững vàng trong cương vị hiện tại nhưng đằng sau thành công ấy vẫn hiện diện những nguy cơ, luôn có kẻ muốn hất chân để ngồi vào vị trí quyền lực đó. Đôi lúc nàng muốn nghỉ việc ngửa tay nhận lương mỗi tháng từ chồng, nhưng nghĩ đến phải phụ thuộc vào lão hám gái lại thấy không an tâm. Dù hiện tại hai vợ chồng đang thịnh thời nhưng không có nghĩa sẽ bền vững mãi mãi. Suy tính thiệt hơn, nàng nghĩ mình đã sẵn sàng gặp người phụ nữ kia nhưng lại không tiện mở lời, mà đợi mãi cũng không thấy Khánh nhắc lại chuyện hôm trước. Còn Khánh thì nghĩ nàng không mặn mà với chức giám đốc nên đang tìm cách khác lấy lòng người bạn khó tính này.
– Chị Linh, hôm nay về trễ được không? Đi ăn bò bía, có một chỗ ngon lắm.
– Rủ đúng người rồi. Ma bò bía đây.
Phản ứng của Linh không nằm ngoài dự tính vì Khánh biết nàng thích món ăn bình dân này. Khánh háo hức dắt tay Linh ra bãi xe. Đi bên cạnh đứa con trai cao lớn như thần hộ mệnh khiến Linh thầm so sánh với ông Thành. Gã trung niên dáng người tầm tầm chứ không được như Khánh, lại lười biếng không chịu tập thể thao nên bụng cứ to ra trông thật ngán ngẩm. Còn cái khoảng phục vụ vợ cũng chỉ làm cho có chứ chẳng đủ đáp ứng nhu cầu bạn đời. Linh biết lão chồng rất trăng hoa ong bướm nhưng cũng mặc kệ. Nếu lỡ sau này nàng có mối quan hệ ngoài luồng thì đó sẽ là cán cân để mặc cả, chừng đó lão sẽ không có quyền lên mặt lên gân. Linh rất chán chồng nên có ý trông chờ một kép trẻ ở phòng tập gạ gẫm mình, nhưng thật chán khi quanh nàng đều là bọn gay dở hơi.
– Em nghĩ nên đi chung xe của chị cho tiện.
– Đi chung hả?
– Sợ bị người ta nói chị có phi công phải không?
– Đồ khỉ – Linh đánh vào tay Khánh – Đi thì đi. Sợ bồ em bắt gặp đánh ghen thôi.
– Em chưa có bồ.
– Xạo! Cái mặt xạo! – Linh bẹo bẹo vào má Khánh.
Khánh nhấn nút khởi động, chiếc Piaggio gầm lên run run. Linh ghé mông ngồi một bên, tay khẽ đặt vào eo tài xế trẻ. Chiếc xe tay ga êm ái lướt trên những cung đường tấp nập, thành phố đã lên đèn. Gió thổi nhè nhẹ khiến đôi nam nữ nghe lòng thư thái, họ như buông bỏ cuộc sống đời thường để hòa chung những cảm xúc thăng hoa. Đâu đó văng vẳng câu nói của người đời, giữa nam và nữ không bao giờ tồn tại một tình bạn đúng nghĩa.
– Ngồi xe với trai đẹp mà không chịu ôm eo gì cả, đúng là không biết tận dụng cơ hội.
– Xí, khích chị phải không? Ôm thiệt đừng có la đó nha.
– Thì cho phép ôm đó, không đòi tiền boa đâu mà lo.
– Bắt trả tiền cho chị thì có.
– Tóm lại là đâu có dám. Có người sợ kìa.
– Ôm thì ôm, sợ gì.
Linh vòng tay ôm eo Khánh. Nàng đã đeo khẩu trang thì có gì phải lo. Mà nếu lỡ bị bắt gặp đã sao, tới tai lão Thành à? Càng tốt, cho ông ta biết cảm giác bị xỏ mũi là thế nào, ai bảo suốt ngày đi tán gái?
– À… để em tìm một cửa hàng điện thoại cũ tuyển một con smartphone xài tạm.
– Máy em đâu?
– Hôm qua bỏ túi áo, lom khom rơi tõm vào bồn cầu.
– Ha ha… – Linh ôm bụng cười rũ – cắm đầu vô đó tìm cái gì vậy hả?
– Sống một mình phải tự chà rửa chứ tìm gì đâu trời..! Vậy cũng nghĩ ra được.
– Rồi có vớt máy lên không?
– Gắp lên ném thẳng vô thùng rác. Cái đó có sửa được đi nữa đưa lên tai nghe chắc thơm dữ lắm – Linh lại cười nắc nẻ.
Khánh đánh tay lái ghé vào một cửa hàng dọc đường. Vừa nhìn vào tủ kính là hắn chỉ ngay một chiếc máy rất mới nhưng dán giá vừa túi tiền.
– Máy này chụp đẹp lắm đó em, chị mới vừa nhập vào luôn đó.
Linh khẽ nói vào tai Khánh.
– Máy xịn nhưng giá mềm, coi chừng bị luộc đồ.
– Do hàng không có phụ kiện nên phải chịu mất giá chứ không có vấn đề gì đâu – Người bán tươi cười giải thích – Cửa hàng có bảo hành, cứ yên tâm.
Khánh cầm máy chụp thử vài tấm rồi quay qua chụp Linh, nàng la oái oái đưa tay ngăn lại.
– Coi kìa, kéo cái khẩu trang ra người ta chụp một tấm thử máy chứ làm gì vậy? Nhanh lên, khỏi chở đi ăn bò bía bây giờ – Khánh mở hình xem lại – Ok ngon. Thế chị bán hàng xinh đẹp có bớt được chút đỉnh cho em không?
– Thấy em trai dễ thương, chị bớt 100 làm quen.
Khánh móc bóp trả tiền, nhân tiện lắp SIM vào máy rồi cả hai tiếp tục hành trình. Thấy Khánh không líu lo như trước khi ghé tiệm mà như đang lo nghĩ điều gì, Linh hỏi để gợi lại không khí vui vẻ.
– Đang sợ bị bồ bắt gặp hay sao mà im re vậy cà?
– Em nói rồi, em chưa có bồ thiệt mà. Không tin thì chị cứ đeo em như sam đi, rồi coi có đứa con gái nào đuổi theo khóc lóc hay không.
– Nhiều khi giấu biệt tăm ở đâu ai mà biết. Cái miệng dẻo như em thì khối đứa đổ nhào.
– Thế chị có đổ nhào không?
– Khỉ… Nói năng linh tinh.
Linh nhéo vào bụng Khánh. Vòng tay chỗ eo giữ một lát cảm thấy mỏi dần rồi nới lỏng, bàn tay vô tình rơi khỏi vị trí khẽ chạm vào chỗ khó nói. Linh hốt hoảng rụt lại nhưng Khánh đã kịp giữ lấy. Hắn ghìm chặt vào bụng mình trong phản kháng yếu ớt của người ngồi phía sau. Đến đoạn vắng xe, Khánh đẩy nhẹ tay nàng sâu xuống dưới chạm vào vị trí thỏi gân đang có chiều hướng ngẩng đầu. Linh run rẩy rụt tay lại rồi đánh dỗi vào lưng Khánh, nàng chợt hồi tưởng đến những lúc trộm nhìn vào vùng nổi cộm ở phòng gym.
Dĩa bò bía được đặt trên chiếc bàn nhỏ bên lề đường cặp bờ kinh, lần lượt từng cuốn bánh được mớm vào miệng cho đến khi sạch nhẵn. Điện thoại run trong túi quần, mở ra xem thì đó là tin quảng cáo. Khánh cầm chiếc máy mới mua ngắm nghía đưa lên chụp người ngồi đối diện.
– Thôi, chụp hoài.
– Công nhận chị ăn ảnh ghê, đẹp hơn cả người mẫu, nhìn mê chết đi được.
– Bớt tán tỉnh lại đi.
– Chị… mua được cái máy ngon thiệt, chị coi nè – Khánh vòng qua bàn ngồi bên cạnh Linh – chụp thiếu sáng mà hình vẫn rõ ràng chi tiết.
Hai người chụm đầu vào xem, đúng là nét thật. Khánh vuốt ào ào qua mấy tấm đã chụp rồi cả hai há hốc khi đến một tấm có sẵn trong máy, một gã trung niên trần truồng trong toilet chĩa hàng về phía ống kính. Bức ảnh không sắc nét chứng tỏ hắn tự chụp bằng camera trước.
– Trời đất ơi… lão… lão già biến thái…
– Ghê quá hà!!! – Khánh nhăn mặt.
– Con nhỏ bán điện thoại sao nó không reset máy mà để nguyên bán cho người ta kia chứ? Đúng là ẩu quá.
– Em nghĩ máy này ăn cắp đó chị. Hồi nãy nói là mới nhập về. Để em tìm coi còn dữ liệu nào nữa không.
Trong máy không có gì thêm ngoài file ghi âm một cuộc gọi. Khánh chạm vào, phần mềm phát âm thanh hoạt động, nguyên vẹn đoạn gạ gẫm của ông Thành phát trên chiếc loa nhỏ rõ mồn một.
“Không cần tặng quà vì như thế khiến em nghĩ anh tán tỉnh rồi em lại tương tư thì khổ. Một gái già héo hon như em chỉ mong được bình an thôi, không dám tranh phần với người vợ mướt rượt của anh đâu. Khiêm tốn là để che giấu kiêu ngạo đó nha. Vợ anh mà nghe câu này chắc nở mũi lắm. Nhưng tiếc là bà ấy tuy nhỏ hơn em nhưng lại chán ngắt, về độ tươi trẻ lẫn quý phái thì kém em đến vài bậc. Vậy là lỗi của anh rồi. Không có người phụ nữ xấu nhé. Ồ là lỗi anh… Xin lỗi em có điện thoại rồi, ở công ty gọi. Thôi em đi làm đi. Mong có ngày nào đó em thu xếp gặp nhau để quần quật như lần trước… Ok chào anh, sẽ sớm thôi”
Mặt Linh tối sầm lại, lão già khốn kiếp dám chê mình là chán ngắt để lấy lòng con đàn bà khác. Đã vậy còn chụp hình bậy bạ gửi cho người ta. Tối nay để coi tôi làm gì ông nha thằng cha già thối tha. Linh nghiến răng trèo trẹo, ước gì ngay lúc này có lão chồng ở đây để nàng xé hắn thành từng mảnh.
– Chị ơi..! Sao chị nổi giận dữ vậy. Em xin lỗi… Để em xóa hết mấy cái này.
– Em có lỗi gì mà xin. Để đó, bắn hết qua máy chị.
– Chị… hình này… ghê quá…
– Đó là thằng chồng của chị.
– Hả? – Khánh thản thốt bật khỏi ghế và tự thấy mình diễn quá đạt – Cái gì? Chị… chị có nhìn lầm không?
– Vừa có hình ảnh, vừa có âm thanh, em nghĩ chị vừa đui vừa điếc hay sao? Bắn qua liền.
Linh hậm hực đưa điện thoại cho Khánh. Hắn không dám trái ý mở phần mềm truyền file gửi đi. Việc Khánh ghé tiệm dọc đường mua điện thoại rồi “sơ ý” cung cấp bằng chứng cho Linh đều nằm trong sắp đặt của Hằng, sẽ không ai có thể nghĩ phía sau sự tình cờ là cả một ý đồ thâm sâu. Còn phía lão Thành cũng không thể trách Hằng vì nàng đã thông báo bị giật điện thoại kia mà. Chị Hằng ơi chị đúng là cao thủ. File đã truyền xong, Khánh ái ngại nhìn Linh.
– Chị Linh ơi, hay là xóa đi. Đừng làm lớn chuyện mà chị.
– Haizz… – Linh thở dài, có vẻ nàng đã nguôi giận – Lão chồng là nỗi sỉ nhục của đời chị. Hắn đã nhiều lần lang chạ lắm rồi. Đã lâu chị không còn ghen mấy cái chuyện ăn nằm với người khác, mà chị kinh tởm trước con người đạo đức giả, thật sốc khi biết hắn lầy và bẩn đến vậy.
– Cứ nghĩ hôm nay hai chị em có một buổi đi chơi vui vẻ, ai ngờ… – Mặt Khánh yểu xìu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại mới mua – Cũng tại mày khiến chị xinh đẹp của tao phải buồn.
Khánh loay hoay tháo SIM rồi bất ngờ ném điện thoại xuống dòng kinh. Linh hốt hoảng định chụp lại nhưng không kịp nữa.
– Làm gì vậy?
– Nó xứng đáng lãnh một cái kết như thế. Từ hôm nay em sẽ không bao giờ mua điện thoại cũ nữa.
– Em bốc đồng quá. Chỉ cần xóa hết là được rồi.
– Vấn đề không phải xóa, mà nguyên nhân là những thứ trong máy đã khiến chị phải phật lòng. Nó không nên tồn tại trước mặt chị em mình nữa.
– Dù sao đã ném xuống nước rồi. Thôi mai chị mua cho Khánh cái khác.
– Để em tự mua.
– Không đôi co nữa. Mình về thôi!
– Chị không thể về với gương mặt u sầu này được.
– Vậy phải làm sao?
– Tươi tắn lên, cười cái coi – Khánh bẹo hai bên má kéo giãn miệng Linh – Cười đi.
– Đồ quỷ! – Linh bật cười gõ vào trán Khánh.
Chiếc Piaggio lại êm ái lướt đi, đưa hai con người của hai thế giới khác biệt qua những ngả đường đông đúc.
– Ủa, em đi đâu vậy?
– Chở chị về nhà.
– Thôi, cứ quay lại phòng tập lấy xe của em. Chị tự về được.
– Giờ này ở đó cũng đóng cửa rồi. Em đi xe ôm được mà. Đã đưa đi phải có trách nhiệm đưa về đàng hoàng chứ!
Khánh rất tinh ý dừng xe cách nhà một đoạn rồi giao tay lái cho Linh. Nàng khuỳnh chân chống qua hai bên, chiếc quần thun tập gym ôm sát làm nổi cộm một khối tròn trĩnh đang hôn xuống yên xe. Tuy không thể chạm vào nhưng Khánh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi nơi ấy.
– Chị đi đi, bên đường đang có xe ôm.
Khánh lách qua dòng xe băng qua đường ngồi lên yên sau một chiếc xe máy. Hắn ngoái lại vẫn thấy Linh còn đứng đó nhìn mình, hai cánh tay vẫy chào nhau lần nữa rồi mỗi người đi một hướng.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cơn tức giận đang trở lại như chưa từng lắng xuống, Linh tin là mình không thể bỏ qua chuyện này. Thằng chồng khốn kiếp.