Phần 16
Chiếc xe hơi bóng bẩy chầm chậm lùi vào garage, người đàn ông mở cửa bước ra chỉnh đốn lại trang phục bấm remote hạ cửa cuốn thả bộ vào phòng khách. Ông tin khi vào nhà sẽ thấy vợ đang ngồi đợi với tờ đơn trong tay. Thật lạ, phòng vẫn mở đèn sáng rực nhưng không có một ai. Không khí vắng vẻ càng khiến người đàn ông trung niên thêm lo lắng. Thà cô ấy cứ làm ầm lên như mọi lần có lẽ sẽ dễ chịu hơn. Từng bước chân nặng nề trên những bậc thang quen thuộc dẫn ông về căn phòng đối diện. Mấy ngày nay ông Thành không còn ngủ chung vợ. Ghé mắt nhìn vào phòng cũ thấy Linh đang ngồi trước gương thoa kem dưỡng da. Làn da của nàng sáng bừng trong bộ đồ ngủ mỏng tanh chỉ là một mảnh vải treo trên hai sợi dây nhỏ xíu. Mặc dù thầy bói không bắt ông cai hoàn toàn chuyện gần vợ nhưng cứ nghĩ đến sau mỗi cuộc ái ân lại phải đối diện với những vận đen khiến cho những ham muốn tắt lịm. Nhìn trộm vợ từ phía sau, ông Thành chợt hồi tưởng lại âm thanh gào thét của nàng khi ở khách sạn. Ông còn lạ gì năng lực giường chiếu của cô ấy, trông vẻ ngoài ngoan ngoãn hiền thục nhưng khi lâm trận hiện nguyên hình là con đàn bà dâm đãng. Thằng kép đó hẳn phải khỏe và cao tay lắm mới có thể khiến Linh hả hê đến vậy. Ông chỉ tiếc đã không tận mắt thấy cảnh vợ rên xiết, không biết lúc đó nàng hoang dại cỡ nào. Linh thoáng nhìn thấy chồng trong gương, nàng ngoái đầu nhìn về phía cửa.
– Anh về rồi hả? Ăn uống gì chưa?
– À… chưa em à!
– Em có mua bún chả giò. Anh tắm đi rồi xuống ăn.
Da gà da vịt nổi lên khắp người. Chuyện gì vậy trời? Tai mình có làm sao không?
– Sao còn đứng đó?
– Ờ ờ… anh đi liền.
Bố khỉ, thế này là thế nào? Đứng tắm dưới vòi nước nóng mà ông Thành cứ ngỡ đang chiêm bao. Trước đây Linh rất ngọt ngào, nhưng từ khi phát hiện chồng có thói mèo mả gà đồng thì nàng đã không còn dịu dàng như trước, luôn cáu gắt kiếm chuyện mỗi khi ông về trễ. Ông Thành thong thả bước xuống cầu thang trong bộ pyjama sọc sanh đi về phòng ăn. Tô bún thịt nướng đặt trên bàn cắm sẵn đôi đũa. Linh đang lom khom thu dọn đồ đạc vứt linh tinh, chiếc áo ngủ bị kéo trôi lên trên lấp ló cặp mông căng đét. Ông Thành chép miệng, dường như giờ ông mới nhận ra Linh thật hấp dẫn. Gã đúng là lão chồng tệ hại, ngay cả vợ mình theo lớp tập gym cũng không hay biết để đến hôm nay có dịp ngắm nghía mới thấy vóc dáng ấy thật nõn nà. Nhưng gã không nghĩ do luyện tập mà nhờ được thỏa mãn sinh lý. Ông Thành tằng hắng một tiếng ngồi vào bàn ăn.
– Chỉ có một tô thôi hả em?
– Em ăn rồi – Linh lau tay đến ngồi ở cạnh bàn vuông góc với ông Thành.
– Ăn với cậu em hồi nãy rồi hả? – Ông ngượng ngùng lắp bắp – À không… ý anh…
– Đúng rồi, em ăn khuya trước khi về.
Đang đói gặp ngay món khoái khẩu nên chỉ tích tắc là tô bún bị tiêu diệt. Linh mang đi rửa rồi đến ngồi vào chỗ cũ.
– Anh… anh nói trước đi… – Linh ái ngại mở lời.
– Chuyện hôm nay… Anh cũng khai thật, người phụ nữ lúc tối em gặp là sếp của một công ty lớn. Anh đang tìm cách lôi kéo khách hàng này, sắp tới cũng hợp tác làm ăn riêng – Linh thở dài, chẳng có gì mới cả – Tụi anh gặp nhau được vài lần.
– Gặp vài lần… mà chắc là anh cho ăn không đủ no nên con nhỏ cứ luôn miệng chê làm không tới nơi tới chốn phải không? – Ông Thành gãi đầu gãi tai xấu hổ – Thế ý nó như thế nào?
– Có thể nói là 99% thành công. Sắp tới họ sẽ vay bên mình. Em à… mối làm ăn này không phải tầm thường đâu.
– Trước nay em chưa từng can thiệp công chuyện của anh và giờ cũng vậy. Anh muốn làm gì đó thì làm.
– Em không ghen phải không?
– Ghen thì có ý nghĩa gì? Thế anh có ghen không? – Linh lái hướng qua chuyện của mình.
– Đàn ông có vợ đẹp, nói không ghen thì không đúng.
Lĩnh khẽ bĩu môi, anh mà cũng thấy tôi đẹp sao? Tôi còn tưởng mắt anh có vấn đề kia đấy.
– Nhưng em đã cho phép anh ra ngoài bồ bịch chơi bời, vậy thì anh cũng không có quyền cấm đoán em chuyện này. Thời đại bây giờ nam nữ bình quyền.
– Suy nghĩ của anh Tây dữ. Nếu đã nói vậy thì thôi, từ nay cứ thế mà sống, tôi cũng đáp ứng cho anh một khẩn cầu là không ly hôn, nhưng đổi lại…
– Em nói thật chứ? Từ nay em không đòi ly hôn nữa chứ? – Linh gật đầu – Anh hiểu mình cần làm gì mà, em cứ tự do vui chơi. Anh nói lần trước rồi, anh sẽ không ghen, thậm chí em dẫn về nhà cũng được.
Lão Thành ngẫm nghĩ, đã chọn cách sống này thì từ nay hắn sẽ thoải mái gái gú, tha hồ xách cặc đi đụ khắp xứ khắp làng mà không phải giấu giấu diếm diếm gì nữa. Nhưng còn với vợ? Gã chợt nghĩ dù sao đó cũng là bộ mặt của mình, không thể để ra ngoài chơi bậy cho người ta bắt gặp rồi mang tai tiếng tùm lum, không có lợi cho Linh càng không có lợi cho địa vị của một giám đốc chi nhánh. Tốt nhất nên đưa về nhà cho kín đáo.
– Anh nghĩ từ nay em nên dẫn bạn trai về nhà, đừng có đi ra ngoài lỡ người ta nhìn thấy không hay cho em.
Linh nhẹ cả người. Nàng làm sao quên được cảm giác hồi hộp ngượng ngùng khi Khánh vừa lủi xe vào khách sạn, rồi đến khi trở ra lại thêm một lần nhìn trước ngó sau như kẻ trộm. May mà không ai bắt gặp chứ nếu không chẳng biết phải chui xuống cái lỗ nào.
– Nói thật chứ?
– Anh thề.
– Vậy… mai em dẫn về thì sao?
– Cậu em hồi tối đó hả?
– Ừ – Mặt Linh khinh khỉnh để khỏa lấp nỗi ngượng ngùng.
– Thì em cứ việc, miễn sao không phải đi ra ngoài là được.
– Cái này là anh tự đề xuất đó nha!
– Thế còn… lỡ anh dẫn về nhà, em có chịu không?
– Thì… anh làm gì thì làm, bên phòng anh đó.
– Ok… Cám ơn vợ nhiều. Em đúng là bùa hộ mệnh của anh – Gã Thành lại giật mình suýt nói hớ – À… thế em trai hồi tối… chắc ngon lắm hả?
– Anh nghe hết còn hỏi gì nữa?
– Ừ, nghe hai người thay nhau la hét khiến con bồ cứ nhéo vào hông anh. Thằng nhỏ đó… khá lắm hả?
– Ừ – Linh đỏ mặt – Chứ ai như anh, toàn gãi ngứa! Thôi khuya rồi, em đi ngủ mai còn đi làm.
Linh rời ghế đứng dậy, chiếc đầm ngủ quá ngắn bồng bềnh trong mỗi bước chân khiến cặp mông vểnh lên khiêu khích. Lão Thành lại chép miệng, định bụng lúc vợ đang vui sẽ mò qua phòng xin một vé, nhưng gã lại nghĩ đến chuyện ngày mai. Thôi bỏ, lỡ gặp xui xẻo thì mệt lắm. Gã không muốn mất chức khi công ty riêng còn chưa định hình.
Cửa phòng đóng lại, Linh vui sướng nhảy ào lên nệm ngẫm nghĩ về đời mình. Công việc mới đang đợi nàng hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Đời sống vợ chồng sắp đổ vỡ lại mở ra một hướng đi cho cả hai. Từ nay sẽ như Khánh nói, phòng ai nấy ngủ, tiền ai nấy xài. Linh nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ sáng, không biết em trai đã ngủ hay còn thao thức như mình. Linh lăn trên giường chống cùi chỏ ngẩng đầu nhìn vào điện thoại, cặp vú không bị nhốt trong áo ngực tự do bung nở hôn xuống nệm.
“Chúc chị đẹp ngủ ngon” – Linh mỉm cười với dòng tin vừa đến, hóa ra còn thức à.
“Giờ này mới chúc, người ta ngủ nãy giờ rồi”
“Xạo thấy ớn luôn”
“Thiệt”
“Từ lúc ăn khuya đến khi về nhà, rồi về nói chuyện với ổng, tính ra đến giờ này là mới vô phòng mà thôi”
Đồ khỉ con ranh ma ghê thiệt, theo sát mình từng li từng tí.
“Nói trúng phóc nên im rồi phải không? Ahihi… Im lặng là thừa nhận. I ha ha…”
“Hè hè… đúng là mới lên giường”
“Nghe hai tiếng lên giường mà thằng nhóc của em nó ngóc đầu rồi đây. Giá như được nằm cùng chị, chắc sướng đến chết quá!”
“Muốn vậy lắm hả?”
“Vậy cũng hỏi”
“Mới nói chuyện xong, ổng cho phép chị dẫn em về nhà, đó là ổng tự nói”
Linh nằm im chờ tin trả lời, rất lâu vẫn không thấy hồi đáp khiến nàng không hiểu Khánh đang nghĩ gì, đúng ra hắn phải vồ vập đón nhận niềm vui này mới phải. Phía bên kia Khánh đang chết điếng, hắn sướng đến tê người nhưng vẫn cố trấn tĩnh phân tích tin nhắn của Linh. Liệu chị ấy nói thật hay lát nữa sẽ có một tin đại loại như “ha ha… thử lòng thôi mà có người mừng rơn kìa”. Khánh vẫn kiên nhẫn đợi, đợi và đợi…
Linh yểu xìu thất vọng vì không nghĩ Khánh lại kém hứng thú với chuyện này. Có lẽ mình đã quá vồ vập. Chuông điện thoại bất ngờ reo inh ỏi, Linh trân trối nhìn dòng tên người gọi run run bấm nút nhận.
– Nhắn mỏi tay hay sao mà chuyển qua gọi vậy?
– Chị không bỡn cợt em đó chứ? Ổng cho em đến nhà với chị thiệt hả?
– Nãy giờ im re, tưởng không thèm rồi chứ? – Giọng nói có chút hờn dỗi.
– Chị trả lời em đi, là thiệt hay đùa?
– Là thiệt.
– Hả… trời ơi… – Khánh thét lên sung sướng. Linh hình dung cảnh thằng em đang nhảy tưng tưng trong phòng – … em không tin luôn á!
– Vậy có thích không? Sau này được tự do gặp nhau, không phải lén lút đi khách sạn nữa.
– Thích quá đi chứ! Chị… vậy tối mai em qua nha? Không… bây giờ luôn, em phóng xe qua liền.
– Đồ quỷ dâm dục – Đáy quần lót chợt ướt đẫm – Giờ khuya lắm rồi, để mai.
– Trời ơi đêm nay làm sao em ngủ được. Chị có tin là em chết vì nứng không?
– Ừ… chết đi!
– Đồ độc ác, thế chị có nứng không?
– Có đó, thì sao? – Linh cười khúc khích.
– Vậy cho em qua gắn hai cái nứng vào nhau hạ nhiệt đi mà!
– Thôi… chạy qua tới nơi chắc 2 giờ luôn rồi. Để mai…
– Mai còn tập gym nữa, rồi lại trễ giờ.
– Tham quá vậy. Tập xong vẫn chưa trễ lắm trong khi mình có cả một đêm kia mà. Nhưng chị nói trước, em không được làm quá chị không chịu nổi đâu – Lồn Linh lại chèm nhẹp.
– Chị đã không cho thì chịu thôi chứ biết làm sao. Vậy là từ ngày mai trở đi em sẽ ngủ với chị đó nha? – Khánh muốn Linh khẳng định lần nữa.
– Không, chỉ đêm mai.
– Sao chỉ có một đêm?
– Người ta… sắp có kỳ rồi.
Cuộc trăng gió đẩy đưa kết thúc trong tiếc nuối. Cả hai lại trằn trọc nghĩ về những việc đã làm cùng nhau mãi đến gần sáng mới thiếp đi trong giấc ngủ muộn. Chuông báo thức vang trên chiếc táp đầu giường giúp Linh thức giấc, không có nó chắc nàng vẫn còn nằm ngủ mê mệt. Uể oải đứng dậy lê bước vào toilet, Linh xả nước vào bồn tắm cởi áo ngủ treo lên móc. Thân thể trần truồng được vẽ nên từ những đường cong huyền bí lã lướt bước vào bồn. Nước nóng khiến cho mạch máu giãn nở, máu huyết rần rật lưu thông khắp cơ thể đánh thức từng giác quan. Cơn buồn ngủ được xua tan và nàng đã tỉnh táo hoàn toàn.
Khoác lên người bộ váy công sở thường ngày, Linh rời khỏi nhà trên chiếc Piaggio lướt đi trên những ngả đường quen thuộc. Nàng định tăng ga cho kịp đèn xanh nhưng xe phía trước đã giảm tốc độ nên Linh bị vướng đèn đỏ. Cẳng chân sang trọng duỗi thẳng chống nghiêng một bên trên chiếc giày cao gót. Gã đàn ông bên cạnh nhích ga chồm tới trước chỉnh lại kính chiếu hậu. Mắt gã lom lom nhìn vào hình ảnh phản chiếu, giữa cặp đùi thon thả trắng phau là chiếc quần lót ren nổi cộm miếng băng vệ sinh trắng tinh. Dù chưa tới ngày nhưng nàng vẫn lót hờ để tránh những sự cố không hay. Linh khẽ khép chân lại khi biết gã đàn ông đang ngắm nghía chỗ đó của mình. Đèn xanh bật lên, Linh siết ga cùng hàng xe phía trước di chuyển. Gã khi nãy lại tăng tốc vượt qua mặt nàng rồi duy trì một khoảng cách ổn định để tiếp tục ghé mắt vào kính hậu. Góc phản chiếu lúc này hẹp đi đáng kể do Linh đã gác chân lên sàn xe. Gã đàn ông phải khổ sở khi vừa lái xe vừa nhìn vào kính mong tìm lại quang cảnh nổi bật nơi khu háng người đẹp. Đáng ghét thiệt mà. Đợi đến chỗ đông xe, Linh cố tình dạng rộng chân trêu tức. Trời ơi mọi thứ như trưng ra trước mắt, mảnh vải đáy hình thang của chiếc xì líp lồ lộ một khối mũm mĩm, hai bên có hai cái cánh trắng thập thò phủ quá lớp ren màu đen thật tương phản. Cặp mắt cú vọ liền nhìn lom lom vào kính mà quên mất mình đang lưu thông trên đường. Ầm… chiếc xe máy hút thẳng vào đuôi taxi đang nhá đèn rẽ trái. Tài xế bung cửa lao ra túm cổ làm cho ra lẽ. Đáng đời, Linh cười cười tăng ga lướt đi, bỏ lại phía sau âm thanh cãi vã.
Sáng nay Linh quyết định gặp bà sếp nhỏ mọn thông báo sẽ nghỉ việc. Bà ta hỏi han cho có lệ rồi ký vào tờ đơn. Cũng không quá bất ngờ vì từ lâu bà ấy thường gây áp lực để nàng phải nản chí tự nghỉ việc, tính ra sức chịu đựng của Linh cũng đáng nể đó chứ, mãi đến nay mới chịu nộp đơn. Vậy là cái gai trong mắt cũng có ngày được nhổ bỏ, giờ thì bà không còn phập phồng lo sợ thằng chồng ngồi ở phòng bên nuôi dưỡng ý tưởng dòm ngó gái đẹp, nhất là khi con nhỏ trưởng phòng mỗi ngày mỗi hấp dẫn hơn mới điên chứ.
Việc bàn giao tưởng đơn giản nhưng lại mất nhiều công phu. Linh phải chuyển giao toàn bộ khách hàng đã liên hệ, chỉ dẫn các đầu mối và cả những dự án sắp triển khai cho một người không có năng lực về quản lý lẫn thiết kế dự án. Linh không tin là người mà bà sếp chỉ định có thể gánh nổi công việc mà nàng đã quá quen thuộc. Được rồi, để tôi coi bà sẽ xoay sở ra sao với bộ máy điều hành què quặt, cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ gọi điện nhờ tôi kềm cặp thêm cho người kế thừa. Một khi đã bước ra khỏi đây, tôi hứa sẽ không còn một mối liên hệ nào nữa.
Mặt trời rớt dần trên nóc những tòa nhà cao tầng, nắng chiều vàng rực xiên xiên quệt bóng hàng cổ thụ bên đường, chiếc Piaggio chui ra khỏi nhà xe mang theo một tâm trạng yêu đời. Khánh đã có mặt ở phòng tập và thực hiện xong một số động tác. Thoáng thấy nhân ảnh quen thuộc nơi gửi đồ cá nhân, lòng hắn chợt nôn nao như lần đầu gặp thiếu nữ. Vài phút sau Linh đã thay xong đồng phục công sở để mặc bộ đồ thun tập gym quen thuộc. Cặp mông đáng giá bạc tỷ vểnh lên lướt ngang trước mặt như muốn khiêu chiến. Linh khẽ mỉm cười với Khánh rồi đến chỗ của mình. Nàng bắt đầu khởi động từng bộ phận trước khi vận động toàn thân. Hôm nay trông Linh khác lạ, sắc diện tuy tươi tắn nhưng lại có gì đó ẩn giấu. Vẫn là những động tác squat, những thế nằm co chân nâng tạ, cả những động tác chú trọng đến sống lưng… nhưng dường như Linh tập rất kỹ, rất lâu trước khi chuyển sang bài khác. Mồ hôi lại đầm đìa trước ngực lẫn lưng áo. Bao lần như một, khi Linh ngồi nghỉ là khăn và nước lạnh được đưa tới.
– Vẫn ngọt ngào săn đón chứ chưa chán hả?
– Còn khuya, mỗi ngày mỗi mê hơn.
– Xí… giỏi cái miệng.
– Việc bàn giao có trở ngại không chị?
– Chẳng khác gì tập sự, nản.
– Hóa ra làm trưởng phòng khó đến vậy. Sau này làm giám đốc điều hành chắc còn khó hơn nhiều.
– Tất nhiên rồi, và đó cũng là điều chị đang lo. Không biết mình có làm nổi không hay sẽ phụ lòng người ta. Lỡ không được bị sa thải rồi làm sao? Quay lại chỗ cũ đâu có được.
– Sao mà chưa chiến đã nghĩ tới bại! Vụ kia chị tự tin lắm mà, sao cái này…
– Ê… ê… hai chuyện này khác nhau.
– Cũng không khác lắm đâu. Nghĩ được sẽ làm được. Giống như em nè, mơ được ôm ấp chị, thế là em làm được.
– Ôm ấp hồi nào, thịt người ta luôn chứ hiền từ gì – Linh mím môi cười cười.
– Lát mình đi chung về một lượt luôn hay sao chị?
– Thôi để chị về trước, chừng nào chị nhắn thì hẳn qua.
– Rồi lỡ chị không nhắn, chắc em tự đâm vào tường quá.
– Quỷ sứ – Linh ôm bụng cười ngặt nghẽo – Kêu qua hay không thì chị cũng sẽ nhắn.
– Gì nữa? Nói chuyện giống lật kèo quá vậy? Còn có vụ không cho qua nhà nữa hả? Thôi nha, đã hứa là…
– Biết rồi, khổ quá. Tại vì… – Linh tặc lưỡi – … mới nói chuyện với ổng tối hôm qua mà tối nay mình làm liền, cảm thấy nó… kỳ kỳ sao đó.
– Đâu phải đây là lần đầu. Chị từng kể với em là ổng đã đề cập chuyện này lúc tranh cãi rồi mà, hôm qua cũng chỉ là nhắc lại giao kèo. Em nói có đúng không?
Linh ngẫm nghĩ thấy Khánh nói có lý. Phải rồi, tự ông ấy xúi nàng có kép, rồi tự ổng đề nghị đưa kép về nhà chứ đừng có ra ngoài sợ mang tai tiếng cho ổng. Rốt cuộc là ổng đồng ý chuyện này lâu rồi, vậy có gì phải lo?
– Phải tranh thủ đi vì hai chị em mình chỉ còn tối nay thôi, sắp đến kỳ rồi.
Đúng là Linh suýt quên mất chuyện này. Khánh nhắc mới nhận ra miếng lót đang cộm nơi đáy quần. Linh ngửa cổ tu một hơi nửa chai nước.
– Nay có đi ăn với em không?
– Thôi, hôm nay tự thân vận động. Để chị tranh thủ về nhà coi tình hình sao rồi báo.
Cả hai ghé chỗ gửi đồ lấy tư trang rồi cùng ra bãi xe. Ngồi trên xe máy ngắm vóc dáng bốc lửa của Linh mà Khánh không nỡ rời đi. Hai chiếc xe nổ máy đi theo hai hướng khác nhau. Khánh ngoái lại nhìn nàng lần nữa rồi quanh xe đuổi theo.
– Sao không về mà chạy theo chị? – Linh hạ khẩu trang nhìn Khánh thắc mắc.
– Chị phải nhắn tin cho em đó nha, em đợi!
– Ừ, cho dù là nửa đêm chị cũng sẽ phát tín hiệu an toàn cho em chạy qua, vậy yên tâm chưa?
– Ok chị đẹp. Nhớ chuẩn bị đồ ăn khuya, cần thiết lắm đó.
– Biết rồi, quỷ con!
Cách gợi tình đưa đẩy của Khánh lúc nào cũng khiến Linh ướt đẫm. Đang chạy xe mà đầu óc cứ nghĩ ngợi chuyện ân ái mây mưa. Đã vậy còn nhắc người ta đồ ăn khuya nữa, kiểu này là muốn đục đẽo suốt đêm rồi đây. Dù trách yêu nhưng thâm tâm nàng cũng háo hức trông chờ. Nàng thật sự rạo rực khi nghĩ đến sự vùi dập tuyệt vời.
Linh vào nhà đã thấy chiếc xe hơi đậu trong garage nhưng lại không thấy ông Thành và xe máy của ổng. Quy luật đi lại của ông Thành cũng rất khó đoán, nhiều khi gã về nhà rất sớm cho tới sáng hôm sau, cũng có khi đi biệt tăm đến tận nửa đêm. Ông Thành ít khi dùng xe hai bánh, kiểu này chắc đi loanh quanh đâu đó lát về. Lỡ đang lúc hành sự cao trào la hét mà ổng về thì cũng khó coi.
Chưa bao giờ ông Thành thấy mình tinh tế như hôm nay. Buổi nói chuyện với vợ đã khiến ông tháo gỡ nhiều nút thắt. Thôi thì cứ tạo điều kiện cho vợ thoải mái để qua đó mình cũng được hưởng lợi nên ông cố tình vắng mặt. Đi kiếm thằng bạn nào đó cà phê cà pháo rồi khuya hẳn về. Trong đầu gã nhẩm tính, chắc thời điểm đó có thể bắt gặp cảnh em trai hôm qua đang đè vợ ra giã như điên, cảnh đó mà xem trộm chắc là kích thích dữ lắm. Cho đến giờ ông Thành vẫn còn thắc mắc vì sao Khánh lại có đủ năng lực “tàn phá” Linh đến vậy, nhất định phải học cho được chiêu độc của thằng này.
“Em qua được chưa?” – Một tin nhắn vừa đến.
“Gì mà nôn dữ vậy? Ổng xách xe máy đi đâu rồi, không biết đi bao lâu nữa. Lỡ đột xuất về cũng khó xử lắm”
“Chị gọi hỏi đi”
“Hay để lúc khác đi Khánh”
“Trời ơi em chịu không nổi nữa, nhớ chị quá hà!”
“Xạo, nhớ chị hay nhớ vụ kia”
“Không biết đâu nha. Giờ em tắm, ăn một bụng cơm rồi phóng qua. Chị không mở cửa em leo rào vô ráng chịu. Á hi hi… Í ha ha…”
Khánh nói là làm liền. Hắn dồn cả họng cơm ngấu nghiến ăn như chạy giặt, thức ăn ngon hay dở có hỏi tới mai hắn cũng không trả lời được. Miệng còn nhai nhóp nhép đã nhảy vô nhà tắm múa lia lịa rồi đứng trước gương xịt dầu thơm nồng nặc. Phóng lên chiếc xe máy vọt đi khi trời đã sụp tối, tinh trùng lại sôi sục trong hai quả trứng cút khi nghĩ về người chị xinh xắn Phương Linh. Bấm chuông mãi không thấy có người mở cửa, Khánh gọi cho Linh phải rất lâu sau mới nghe nàng trả lời.
– Em tới rồi, đang đứng trước cổng.
– Gì lẹ dữ vậy? Chị còn chưa tắm xong.
– Ui… đang tắm hả? Mở camera cho coi xíu đi.
– Thôi tào lao quá!
– Đi mà…
– Biết hết trơn còn làm như lạ lắm vậy.
– Cho coi xíu thôi, thèm quá hà!
– Quỷ quá nha! Mở nhá thôi đó.
Linh cười tủm tỉm bật camera trước. Màn hình hiện lên một vóc dáng nõn nà căng đét, thân thể trần truồng trập trùng đồi núi ướt đẫm dưới vòi sen. Dòng nước đuổi bắt nhau chạy xuống bụng dưới nhấp nhô phấn khích rồi tụ trên bộ lông bờm ngựa chảy ròng ròng.
– Trời ơi đẹp quá! Quay cận chỗ đó đi chị.
– Thôi, tắt nha.
– Đừng đừng… cho em coi chỗ đó rồi tắt.
– Ghét thiệt luôn!
Linh hạ máy thấp xuống đảo quanh khu háng. Bộ lông óng ánh dưới làn nước hiện rõ mồn một trên màn hình 6′. Lồn Linh đã căng mọng sau màn khiêu khích của Khánh, hắn tin nơi đường xẻ không chỉ có nước từ vòi sen mà còn có nước từ dòng suối nhỏ tiết ra. Ôi ước gì đang có mặt bên Linh để liếm sạch lồn nàng.
– Tắt nha. Để tắm nhanh còn ra mở cửa. Không thì cho vác súng đứng luôn ngoài đó tới khuya.
– Dạ, lát vô coi kỹ lại cũng được. Hi hi…
– Quỷ sứ gì đâu!
Linh tắt điện thoại đặt lên kệ lavabo. Đồ dâm đãng, làm người ta nứng nữa rồi…