Phần 20
Từng là một trưởng phòng kinh doanh điều hành một guồng máy phức tạp nên Linh nắm bắt công việc không đến nỗi khó khăn. Rất nhanh chóng nàng đã thích nghi và vận hành chi nhánh thật trơn tru. Nhưng điều đáng quan tâm hơn cũng là mục tiêu mà giám đốc Bích Hằng trông đợi chính là thu hút nguồn đầu tư, và Linh đang cho thấy lý do nàng được lựa chọn. Cái cách mà Linh che miệng cười tủm tỉm và xưng em vì bối rối không ngờ tạo nên một hiệu ứng tích cực, biến tất cả đàn ông trong buổi lễ thành fan hâm mộ, thậm chí có kẻ còn tương tư vì nụ cười hồn nhiên hôm ấy. Người còn phân vân đầu tư thì không ngần ngại mở hầu bao, người từng dè dặt thăm dò bỗng trở nên hào phóng chơi một canh bạc lớn để lấy điểm trong mắt người đẹp. Từng người lần lượt hẹn gặp nàng bàn chuyện liên kết nhưng thực chất là muốn ngắm lại lần nữa vóc dáng kiêu sa và gương mặt sáng ngời khả ái. Những lúc ấy Linh luôn xuất hiện như một đóa hoa rực rỡ ngát hương trong trang phục sang trọng tân thời. Đó là chiếc xường xám khoe cẳng chân trắng nõn, hoặc chiếc váy ngắn khiến trí tưởng của đàn ông bay bổng khi ngồi đối diện. Vóc dáng ấy luôn đốt cháy mọi ánh mắt, biến đối tác thành những gã si mê khờ khạo.
Nhờ có ngoại hình thu hút và cách nói chuyện rất ngọt ngào nên nguồn tài chính hút về Nam Á tăng vọt hơn bao giờ hết, Linh trở thành cánh tay mặt trong hoạch định chiến lược luôn sát cánh bên Hằng. Linh cũng được tăng lương liên tục và chỉ mới nửa năm đã trở thành người phụ nữ giàu có đầy quyền lực trong công ty. Thật đáng quý khi những thành công ngoài mong đợi vẫn không làm mất đi bản chất con người Linh. Nàng vẫn như ngày nào với nụ cười tỏa nắng, vẫn còn nguyên sự nồng nhiệt ngọt ngào, và đáng nói hơn là ngày càng ngoan hiền khi bên Khánh. Hôm nay đôi trai gái lại hẹn hò bên nhau. Như bao lần, Linh nằm gối đầu lên tay Khánh ôm ấp thân thể cuồn cuộn sức trẻ thỏ thẻ.
– Khánh có thích mô tô không? Thanh niên cao to cưỡi mô tô ngầu lắm đó.
– Thích chứ! Nhưng thôi, cồng kềnh không có chỗ để.
– Không phải lo, người ta tính hết rồi! – Ngón tay thon dài khều khều lên mũi bạn tình.
– Tính… là sao, em chưa hiểu!
– Chị Hằng sắp làm xong thủ tục mua một căn hộ hai phòng ngủ tặng cho Khánh đó. Còn Linh sẽ tặng Khánh một chiếc mô tô thật ngầu.
– Hả?
Khánh ngồi bật dậy, chiếc mền đắp chung trôi xuống eo Linh để lộ bầu vú tròn trĩnh bị che khuất một nửa dưới cánh tay quàng sang ôm ấp trai đẹp.
– Gì mà phản ứng dữ vậy? – Linh cười tủm tỉm, nụ cười ấy đã hạ gục không biết bao nhiêu nhà đầu tư.
– Tặng quà cũng phải hỏi ý người ta một tiếng, biết người ta có đồng ý hay không mà mua!
– Coi giống quỷ hôn! Đi chết đi!
– Hi hi… Nhìn cái mặt ghét chưa kìa! – Khánh nhoài người nằm đè lên Linh hôn ngấu nghiến – Sao cái mặt này hôn hoài không chán vậy ta!
– Thôi đừng có xạo! Mê con bướm chứ có phải mê con người tui đâu!
– Tất nhiên mê bướm chứ không lẽ mê súng đạn?
– Nói chuyện toàn hàng hai, khó mà đoán nghĩ gì trong đầu lắm nè! Cái mặt coi hiền lành chứ thực chất không phải vậy đâu.
– Lại nữa, ngay từ ngày đầu bên nhau đã vậy, đến nay vẫn mắng thằng em. Ghét đập đầu vô mông chị chết quách cho rồi.
– Thôi thôi làm ơn, tự vẫn kiểu đó hại người ta chết trước. Nói tóm lại có thích hay là không?
– Câu này có cần hỏi không vậy? Nhưng mà… thôi đi chị. Cho em nhiều như vậy… em không nhận đâu.
– Biết khách sáo từ lúc nào vậy? Nhớ cái mặt này trơ trẽn lắm mà. Người ta không cho tới nhà ngủ cũng dụ dỗ cho bằng được kia mà.
– Có thể cho em biết lý do không?
Khánh ôm Linh lăn nửa vòng lật nàng nằm sấp trên người mình, chiếc mền xô lệch gần như không che đậy được gì. Nằm bên dưới làm bệ đỡ là một thân hình săn chắc nảy nở, dán chặt bên trên là thân thể nõn nà trập trùng đèo dốc.
– Chị Hằng trả công vì giúp tuyển được nhân viên ưng ý. Còn chị cũng nhờ Khánh mà đời mình đã sang một chương mới huy hoàng.
– Mới vừa mắng em nhưng thực sự hai chị mới khách sáo. Em chỉ là cầu nối chứ có công cán gì đâu. Chưa kể nhờ chuyện này em được sở hữu thân xác chị. Um… moa… – Khánh hôn thật mạnh lên gò má ửng hồng mê muội.
– Khánh không chỉ chiếm hữu mỗi thân xác này thôi đâu… – Linh muốn nói thêm gì nữa nhưng rồi ngập ngừng chuyển hướng câu chuyện – Khánh cứ bình thản nhận đi, những thứ này đối với Khánh có thể quá lớn lao nhưng nó chẳng là gì so với chị Hằng, và cả chị cũng vậy.
– Chà… người ta bây giờ giàu sang rồi, chi tiêu không phải đắn đo như trước. Thấy em nói đúng không? Rồi chị sẽ làm được, sẽ thành công rực rỡ bởi vì… chị quá tài giỏi – Khánh chìm vào đôi mắt tuyệt đẹp của Phương Linh.
– Không, chị Hằng mới giỏi!
– Không, chị giỏi hơn.
– Không, Khánh giỏi hơn.
– Không, cả ba chúng ta đều giỏi. Ha ha ha…
Hai thân thể trần truồng ôm nhau lăn lộn trong tràng cười sảng khoái. Chỉ khi ở bên nhau Linh mới được sống với chính mình giữa chốn bình yên hạnh phúc. Một chàng trai gần 20 tuổi luôn vô tư ngổ ngáo có thể đùa giỡn bất cứ lúc nào chẳng tìm thấy chút bóng dáng một quý ông, ấy vậy mà một phụ nữ rắn rỏi như Linh lại thích cuộn tròn trong lòng kẻ ngổ ngáo ấy để được nũng nịu cưng chiều. Khánh chưa bao giờ đòi hỏi bất kỳ vật chất nào từ Linh, Khánh khác biệt hoàn toàn với thế giới “phi công trẻ” vì không hề trục lợi từ mối quan hệ ngoài luồng mà Linh đang ngày một lún sâu. Ban đầu là xuất phát từ đòi hỏi của thể xác, cả hai đã giúp nhau đáp ứng nhu cầu thầm kín để rồi đến một ngày sự gắn kết ấy dường như đang rẽ sang hướng khác.
– Em nghĩ rồi, em chưa xứng đáng nhận món quà lớn như vậy.
– Không biết tính chị Hằng à? Chị ấy đã nói là làm và đã muốn thì phải được – Linh ngã đầu lên ngực bạn tình thỏ thẻ – Khánh chưa từng nghĩ sẽ có một thế giới riêng của mình hay sao?
– Em thấy như hiện tại là tốt rồi.
– Lần đầu tiên mới thấy có người vô tư không ham vật chất như Khánh đó.
– Em cũng biết ham chứ chị, nhưng em biết chừng mực. Nếu chỉ là chuyện cảm ơn thì… – Khánh lắc đầu trầm ngâm – … không được.
Khánh tung mền đến tủ lạnh lấy chai nước ngửa cổ tu một hơi hết sạch. Linh ngồi dậy tựa lưng lên đầu giường ngắm thân thể trần truồng cuồn cuộn sức sống, khẩu đại pháo lúc nào cũng cứng ngắc hùng dũng giương ngang thách thức mọi thành trì. Mỗi lần bên nhau Linh đều ngắm nghía nhưng chưa bao giờ thấy nhàm chán, nàng buộc miệng.
– Khánh đẹp quá!
– Nếu em đẹp 10 thì chị đẹp đến 1000.
– Cái miệng xạo, giỏi nịnh người ta!
Khánh đặt chai nước lên bàn bước đến gần Linh, dương vật đã nứng trở lại chĩa thẳng tới trước như la bàn chỉ hướng. Thân cặc to phồng như bong bóng căng hơi đâm ngang giữa bộ lông tua tủa đen láy, cái chóp loe đỏ bóng lưỡng như đang hậm hực sẽ đâm thủng những gì ngăn cản trên đường đi. Linh lại bị ma lực nơi ấy hút chặt, tay nâng niu khúc gân hôn hít.
– Khánh không nghĩ đến một không gian riêng tư để chúng ta tự được do bên nhau mỗi ngày sao?
Khánh vuốt mái tóc mượt mà nhìn vào gương mặt đang ngửa lên chờ đợi một lời đáp, hay đúng hơn là một phán quyết. Giờ thì Khánh đã hiểu lời nói xa gần của nàng. Khánh ngồi xuống mép giường gật đầu.
– Nếu chị muốn như vậy.
– Vì chị muốn thôi ư? Còn Khánh?
– Ước muốn của chị là mệnh lệnh và em có nhiệm vụ phục tùng mệnh lệnh đó.
– Nói phải giữ lời đó nha, không được đầu môi chót lưỡi.
– Tuân lệnh phu nhân. Vậy sau này em không cần tất bật sang nhà lúc trời tối để sáng hôm sau phải dậy sớm rời đi…
– Và cũng không còn bị chồng chị xem lén khi hai đứa mình đang say sưa sáng tạo – Linh vùi đầu vào ngực Khánh cười bẽn lẽn.
– Nhưng như vậy dường như không ổn. Chỉ sướng cho thân em còn chị phải đi đi về về. Không được rồi.
– Vậy người ta… dọn qua ở với Khánh luôn, chịu hông?
– Hả? Còn ổng?
– Linh quyết định rồi. Linh sẽ ly dị.
– Chị… chuyện này không phải cao hứng mà nói bừa được đâu. Chị… chị nên nghĩ kỹ.
– Linh nghĩ kỹ rồi, và Linh cũng nghĩ tới chuyện… – Nàng ôm mặt Khánh nỉ non – Khi chỉ có hai đứa mình… có thể xưng hô… gần gũi hơn được không?
– Là… là sao hả… ch… ị…
– Nói tới nước này… mà còn hỏi lại… Ghét Khánh!
Khánh như kẻ mất hồn, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn chứ không hùng hổ như mọi khi, nhưng Linh thì ngược lại, nàng lao vào Khánh bằng tất cả sự hoang dã, nàng điên cuồng ôn lại từng tư thế mà cả hai đã trải qua trong suốt hành trình phối giống. Nàng đang hạnh phúc và hào hứng vì phía trước là cả một chân trời mộng mơ…
Cuộc dâm dật xuyên đêm đã rút cạn khí huyết lẫn sức lực. Trên ga giường, sàn nhà, mặt bàn, nệm ghế… đâu đâu cũng vương vãi tinh trùng và nhớt khí từ lồn Linh. Khánh cũng căng tức bụng dưới vì cả đêm phải làm vật hiến tế, bao nhiêu tinh túy bị âm đạo tình nương co thắt hút sạch. Khánh vào nhà tắm dội rửa mặt lại quần áo rồi trở ra kéo mền đắp cho Linh, nàng vẫn mê man bên gối chăn còn nồng đượm mùi ân ái. Thân thể không một mảnh vải nằm vật trên bãi khí nhầy nhụa ngủ vùi không còn biết trời đất gì nữa. Khánh xuống bếp chế biến ít thức ăn mang lên phòng để trên táp đầu giường rồi dắt chiếc tay ga quen thuộc phóng một mạch đến văn phòng.
– Mấy hôm nay tui réo mà không thèm qua luôn hén – Hằng mỉm cười đến ngồi chỗ bàn khách – Linh nói chuyện với em chưa?
– Dạ rồi. Nhưng em nghĩ lại… Món quà đó quá lớn, em chưa xứng để nhận chị ơi!
– Đừng làm trái ý chị – Giọng Hằng chợt lạnh băng – Biết chưa xứng thì phải cố làm sao cho xứng đáng. Suốt thời gian em phục vụ tình dục cho chị, ngẫm lại cũng chỉ cho em ít tiền tiêu vặt, đóng học phí hay thanh toán nhà trọ… ba cái đó cỏn con lắm. Có rủa chị giàu mà kẹo kéo không vậy? – Hằng mỉm cười.
– Trời ơi tội thằng em quá, có đánh chết em nào dám nghĩ vậy. Một mình chị Phấn trợ cấp thôi cũng đủ sung túc lắm rồi.
– Chị Phấn là chị Phấn, không liên quan đến phần của chị Hằng. Chị không bủn xỉn mà muốn dồn lại để tặng em một lượt cho có giá trị. Sẵn vừa rồi em làm quá tốt việc chị giao nên quyết định mua cho em một căn hộ. Nó cũng nhỏ thôi và với chị chỉ là vài đồng bạc lẻ, vậy đi. Giao dịch kết thúc.
Cột mốc ly hôn 10 năm về trước biến Hằng từ người vợ cam chịu thành một nhà quản trị mạnh mẽ quyết đoán, đó cũng là nguyên nhân giúp nàng thành công như ngày nay. Tuy tiếp xúc với Hằng chưa nhiều nhưng đủ để Khánh hiểu tính cách nàng. Hằng đã quyết định thì chớ có dại dột chống lại.
– Dạ, nếu chị đã thương em thì em nhận. Cảm ơn sự bảo bọc của chị.
– Chắc không phải đến chỉ để nói câu này thôi chứ?
Khánh chợt ớn lạnh sống lưng khi bị chị Hằng đọc vanh vách suy tính trong đầu. Vị thủ lĩnh mặc váy ngắn ngồi đối diện tuy thoải mái hớ hênh cho Khánh chiêm ngưỡng cặp môi dày không mặc xì líp, nhưng lối nói chuyện sặc mùi mệnh lệnh khiến Khánh phải rụt rè.
– Chị Linh đã quyết định ly dị chồng.
– Hả? – Hằng giật mình nhưng kịp trấn tĩnh – Vậy cũng tốt. Thằng chồng chẳng ra ôn thì giữ làm quái gì cho mệt – Hằng lại trầm ngâm, cú này chắc lão Thành đau dữ.
– Nhưng chị ấy bỏ chồng là để… chuyển qua sống chung với em… trong căn hộ chị mua.
– Cái gì?
Hằng như hét lên. Nàng không hốt hoảng vì tài sản của mình bị sử dụng sai mục đích mà vì cuộc chơi đang đi chệch quỹ đạo ban đầu.
– Má ơi…
Hằng thẫn thờ đặt tay lên trán ngã nhào ra lưng tựa. Nàng tự trách đã không nghe lời cảnh báo của chị Phấn để hôm nay sự việc diễn tiến theo hướng bất lợi. Ý đồ của nàng là lợi dụng thói mê tín chơi khăm lão Thành, cũng qua đó dùng khúc gân của Khánh mê hoặc để kéo Linh nhập hội quý bà. Con nhỏ quá đẹp lại dâm, đang chán chồng mê khoai mỡ thì kiểu gì mà chả nhập hội? Nước cờ tính quá chặt chẽ nhưng nàng lại quên mất một yếu tố khiến kế hoạch có nguy cơ phá sản, đó là tình cảm. Đâu phải phụ nữ nào chán chồng cũng mạnh mẽ như Phấn và Hằng, đâu phải ai cũng nhìn về tình dục như món ăn giải trí.
– Em cảm thấy có lỗi quá. Làm sao bây giờ chị? Hay từ hôm nay em tránh mặt không gặp chị Linh nữa?
– Không làm vậy được. Em sẽ khiến Linh sốc nặng.
Hằng trầm ngâm, hàng chân mày sắc lẹm nhíu lại hình thành những tính toán. Nếu cứ tiếp tục mối quan hệ như vừa qua thì con nhỏ sẽ ngày càng lún sâu, nhưng nếu kết thúc đột ngột sẽ khiến nó chới với. Ngưng không được, tiếp tục cũng không xong, ôi điên đầu quá… mày đã tạo ra chuyện gì hả Bích Hằng?
– Linh đâu rồi sao sáng giờ chị gọi không nghe máy?
– Đang… còn ngủ!
– Giờ này còn ngủ? À… hay là… – Hằng trỏ ngón tay cong ưỡn vào mặt Khánh – Chắc đêm qua hành con người ta tơi tả chứ gì?
Khánh định giải thích nhưng chợt nghĩ sẽ bất lợi cho Linh nên thôi, hắn đành lặng im gật đầu nhận lỗi về mình khiến cho đôi mắt Hằng rực lửa, nàng đập bàn quát lớn.
– Em có biết là việc của Linh đang rất nhiều hay không? Tại sao làm mà không nghĩ đến hậu quả? Một hai cái cho dễ ngủ là được rồi, đằng này đè con người ta cày xới trắng đêm hỏi sao con nhỏ dậy nổi.
Nếu Khánh thú thật là hầu như tuần nào cũng có một hai ngày đụ xuyên đêm với Linh chắc bà chị sẽ còn kinh ngạc hơn nữa. Nhưng đêm qua là một trường hợp cá biệt khi Linh dành hết quyền chủ động, nàng nắc mông dập lồn sung chưa từng có trong lịch sử giường chiếu mà cả hai từng trải qua. Đã tốn sức lực không nói mà suốt đêm không lúc nào lồn Linh ráo nước, dâm khí cứ ra dầm dề như băng huyết nên cơ thể mới kiệt quệ đến vậy.
Hằng hồi tưởng lại đêm đầu với Khánh, hắn đúng là cỗ máy làm tình, là con quỷ dâm dục chứ không phải người ta. Vừa được chị Phấn cho xài hàng mới là hắn tranh thủ bào tới xương tới tủy. Hằng đã tiềm ẩn máu dâm, gặp phải thằng kép trẻ khỏe như trâu thì khác gì hổ mọc thêm cánh? Cả đêm chổng mông cho Khánh đụ điên cuồng, trận này dứt chưa bao lâu đã gầy sang trận mới, sung sướng không muốn dừng lại. Đêm đó lồn Hằng cũng dầm dề lai láng nên nàng hiểu hôm sau mệt đến mức nào. Nghĩ tới cảm nhận của mình Hằng càng muốn xé Khánh ra từng mảnh. Chính hắn là nguyên nhân chứ không ai khác, nếu hắn biết đụ có chừng mực thì đâu đến nỗi nào. Nhưng Hằng đã không công bằng khi buộc tội một phía mà không xét đến yếu tố đàn bà trong cuộc hoang dâm vô độ này. Phải thôi vì Hằng cũng là đàn bà kia mà, phụ nữ đẹp không bao giờ có tội.
– Thằng khỉ con này làm cho tui tức chết đi được – Đang nói chuyện thì điện thoại reo, Hằng đưa màn hình cho Khánh xem – Tình nhân của em gọi đây, giờ mới thức dậy, làm ăn vậy đó.
Giọng Hằng chát còn hơn chuối chát, đang mắng nhiếc Khánh ra trò nhưng khi bắt máy lại trở nên ngọt ngào mê mẩn. Hắn đã nhìn thấy một lần khi Hằng trả lời ông Thành ở nhà hàng, còn nhớ lúc đó hai chị em đang ăn sáng sau một đêm thức trắng nhầy nhụa.
– Chị nghe nè cưng! – Khánh rùng mình, trời đất thánh thần ơi không tin luôn.
– Chị ơi em xin lỗi, em mệt quá ngủ quên không biết chị gọi. Em chạy tới liền.
– Thôi, việc cũng không gấp lắm chị giải quyết xong rồi. Mệt thì cứ nghỉ ở nhà, nếu chiều khỏe qua đi ăn với chị.
– Dạ em cám ơn chị. Vậy thôi cho em xin nghỉ hôm nay, chiều em qua gặp chị ạ.
– Ok nghỉ khỏe nhé… bye cưng!
Khánh chà chà dọc cánh tay để xếp lại những sợi lông đang dựng đứng. Bả đang nổi điên vậy mà giọng cứ ngọt như mía lùi. Trời ơi… chiều nay… thôi chết chị Linh rồi.
– Chị ơi, chị đừng có la mắng chị Linh, em xin chị đó, là lỗi em hết.
– Ủa cái thằng này. Nãy giờ tui có chửi con Linh tiếng nào đâu mà cứ bênh chằm chằm vậy trời??? Dành một chút tình cảm cho chị được không Khánh?
– Nhưng chiều nay… thế nào…
– Thôi ông ơi… tui rủ nó đi ăn để tìm hướng giải quyết cái vụ nhăng nhít giữa hai người đây nè. Lòng dạ đâu nói chuyện đi làm trễ. Khùng!
– Thiệt hả chị? Vậy cho em đi theo được không?
– Vẫn không yên tâm à? Ở nhà dùm tui, có mặt em khó nói chuyện thầm kín lắm. Chị muốn nghe Linh bộc bạch tâm sự, dù sao đàn bà sẽ dễ thấu hiểu nhau hơn.
Linh rất muốn đến công ty nhưng toàn thân rã rời không gượng dậy nổi. Nhìn tô bún thịt xào trên tap đầu giường biết ngay là của Khánh. Nàng mỉm cười sung sướng ngồi dậy cầm mẩu giấy nhỏ nuốt từng lời từng chữ.
“Xin lỗi vì đã khiến chị kiệt sức. Em bận phải đi ngay nên chỉ kịp làm chút thức ăn này thôi. Chúc người đẹp ngon miệng”
Linh ôm mẫu giấy vào lòng cười tủm tỉm. Coi vậy mà chu đáo ghê, biết người ta dậy sẽ rất đói nên làm sẵn đồ ăn. Cảm ơn người tình nhỏ. Mà sao cứ chị chị em em hoài, ghét Khánh rồi đó!
Linh không màng mặc lại quần áo mà ngồi trên giường ăn như bị bỏ đói lâu ngày, chưa bao giờ món bún thịt xào lại ngon như hôm nay. Nàng xé giấy lau miệng thả vào cái tô trống rỗng rồi chợt nhìn lại cuộn giấy vừa đặt lên kệ. Mỗi lần Khánh ở lại đêm đều xài gần hết một cuộn lớn nhưng đêm qua không như thế, những sản phẩm do hai cơ quan sinh dục phối hợp tạo ra đã không được thu dọn vì Linh muốn giữ nguyên làm nguồn cảm hứng. Nhìn quanh căn phòng bị xáo trộn vương vãi khắp nơi những tàn tích hoan lạc khiến Linh càng mê đắm bạn tình. Khánh quá khỏe, quá kiêu hùng, lúc nào cũng đạt độ cứng tốt nhất để đưa Linh lên tuyệt đỉnh vu sơn. Nàng nằm xuống nệm siết chặt gối ôm vào lòng mơ màng ôn lại cảm xúc đêm qua. Cơn tê buốt ngất trời như còn nguyên khi đoạn gân nóng hổi hiên ngang thọc sâu vào cơ thể bơm đầy ắp vào Linh những tinh túy ngọt ngào. Linh khẽ đặt tay vào bụng dưới, nghe sâu bên trong còn vương hơi ấm của bạn tình, âm đạo đang miệt mài hấp thụ dòng khí trắng đục để hòa vào máu huyết lan tỏa khắp cơ thể…
Theo lời chị Hằng, Linh ghé nhà hàng hôm trước chọn chỗ ngồi nhìn xuống đường. Lần nào đến đây Hằng cũng chọn tầng VIP, là tầng có thiết kế mỗi bàn có hai ghế nệm dài đối diện nhau nằm biệt lập trong những vách kính trong suốt. Tuy không gian gói gọn như một khoang trên xe lửa nhưng rất ấm cúng và phù hợp cho nhu cầu riêng tư. Linh bồi hồi như lần đầu phỏng vấn xin việc khi bắt gặp dáng đi cao sang trong chiếc đầm xòe ngắn nửa đùi đang tiến về phía mình.
– Dạ, em chào chị!
– Chào em gái bé bỏng – Hằng vuốt má Linh âu yếm – Đáng yêu quá! Tới lâu chưa em?
– Em mới tới ạ.
Hằng nhìn qua một lượt, còn nhớ lần đầu ngắm Linh qua hình chụp, tuy Linh rất xinh đẹp nhưng thiếu đi nét nồng nàn. Nếu so với lúc này khi có chất đàn ông dồi dào trong người thì nhan sắc kia càng thêm hút hồn say đắm. Linh khá bối rối vì không đọc được thông điệp nào từ cái nhìn săm soi của sếp, nàng dè dặt mở lời.
– Dạ… em có phờ phạc lắm không chị?
– Có! Nhưng càng đẹp tuyệt – Hằng tặc lưỡi – Nhìn em cứ như vừa bước ra từ cuộc mây mưa thâu đêm suốt sáng.
Linh khẽ giật mình không nghĩ câu nói bâng quơ lại chính xác đến vậy, nhưng nàng đâu biết Khánh đã khai thật mọi chuyện.
– Trông em xác xơ nhưng càng hút hồn mời gọi, nhan sắc ngày một nồng nàn cuốn hút pha lẫn nét cao sang ma mị.
– Kìa chị! – Linh che miệng cười – Cứ như chị đang tán tỉnh em vậy.
– Chị là phụ nữ mà còn mê mẩn hỏi sao… Haizzz…
Hằng thở dài nhìn xuống con đường nhộn nhịp xe cộ. Một khoảng lặng lướt qua khiến Linh thấy áp lực, nàng lo lắng không hiểu chuyện gì đang đợi mình phía trước.
– Em có dự tính gì cho những ngày sắp tới không?
Linh nhíu mày suy nghĩ, chuyện sáng nay là lần đầu nàng bê trễ công việc. Bao nhiêu công sức chứng tỏ năng lực với Hằng có lẽ đang bị chị ấy soi xét. Mình chỉ là một trưởng phòng được cất nhắc khi tài năng chưa đủ nhiều, mình tự đề cao bản thân đến mức tự phụ, mình được sếp cưng chiều rồi làm việc vô kỷ luật… Linh tự nhìn lại bản thân và thấy mình thật tệ hại.
– Dạ… em đã sai, một giám đốc điều hành mà không biết làm gương cho nhân viên, em không xứng đáng tiếp tục cương vị hiện tại, em…
– Cái gì vậy? – Hằng trố mắt cắt ngang lời Linh – Chị có quở trách gì đâu mà làm một mạch như đang xưng tội với cha sứ vậy Linh? Không vì chuyện này mà chị xem em là người thiếu năng lực, đừng để nó trong đầu. Em có thấy chị rất yêu mến em không, Phương Linh?
– Đôi khi em còn ngỡ mình là em gái của chị nữa kìa.
– Chính xác. Cho nên chị không muốn em bị tổn thương vì những chuyện không đáng.
– Em… vẫn chưa hiểu ý chị.
– Biết bắt đầu từ đâu nhỉ! – Hằng dừng lại vì có tiếng gõ cửa.
Tấm kính lớn được kéo lùa qua một phía, âm thanh bên ngoài tràn vào khuấy động sự yên tĩnh. Hai nhân viên phục vụ khép nép bày thức ăn và nước uống ra bàn rồi lịch sự cúi chào lui ra. Cánh cửa trong suốt khép lại, tiếng nhạc im bặt trả lại sự riêng tư. Hằng nói tiếp.
– Tuy chồng em là quý ông thành đạt nhưng lại hờ hững để em chịu cảnh có chồng mà cũng như không, xem ra chẳng khá hơn một kẻ bị chồng ruồng bỏ. Những phụ nữ đáng thương như chúng ta rất cần một bờ vai để nương tựa. Chị cũng từng cho rằng nhu cầu này thật chính đáng, nhưng rồi theo thời gian mọi thứ dần thay đổi. Chị nhận ra cuộc sống quá ngắn ngủi, hãy tận hưởng khi còn có thể và đừng tự trói mình vào bất kỳ quy luật nào.
– Em đã quyết định ly hôn.
– Chị không can ngăn cũng không khuyến khích. Người trong cuộc là người hiểu rõ, hãy làm bất kỳ điều gì tốt cho mình.
– Em muốn lâu rồi nhưng đến nay mới dứt khoát.
Hằng hiểu ý nghĩa việc làm này. Không phải vì Linh đã độc lập tài chính mà vì động cơ khác.
Chỉ cần em không có hành động phá hoại hay phản bội lòng tin thì chị cam đoan em sẽ còn thăng tiến rất xa. Đừng hoài nghi hay lo lắng vì Nam Á sẽ là bến đỗ cuối cùng của em. Chị rất cần một tham mưu giỏi như em nên sự nghiệp này sẽ do hai chúng ta lèo lái. Nói lòng vòng để em thấy rằng, em chẳng có nhu cầu phải nương tựa vào ai cả. Đó chỉ là những cảm xúc thoáng qua trong một phút yếu lòng. Em không cần tiền bạc từ người khác vì tự em đã tìm thấy nó. Em cũng không cần một người đàn ông để phải gò mình vào khuôn phép gia đình – Hằng nhún vai – Hết rồi đó, nhu cầu của con người chỉ có thế. Còn nếu muốn mở rộng thì có lẽ là tình dục, mình buộc phải lệ thuộc người khác vì không tự đáp ứng được cho bản thân.
Linh chăm chú gắp thức ăn vào chén Hằng nhưng tai vẫn không bỏ sót một lời nào. Ở độ tuổi của hai chị em thì tình dục là thứ không thể thiếu. Linh sẽ chết mất nếu bị cắt đứt nhu cầu khó nói ấy và nàng tin chắc mình muốn làm chuyện này với một người duy nhất mà thôi…