Phần 14
Luận rà mặt xuống phía dưới thực nhanh, chàng lấy cằm ủi cạp quần Cúc xuống làm nàng dẫy lên đành dạch. Bụng Cúc nẩy lên nảy xuống càng làm Luận thích thú, chàng nghiêng đầu quét hàm râu qua lại cho Cúc run lên hơn nữa. Bỗng chuông điện thoại lại reo vang. Luận lỳ lợm không thèm nhấc điện thoại. Cúc dục chàng.
– Nghe điện thoại đi anh.
– Mặc kệ nó em ơi.
Cúc năn nỉ…
– Thôi mà… nghe đi anh.
Luận bực mình ngồi dậy, nhấc máy điện thoại.
– Alô… alô.
– Dạ, xin anh cho em nói chuyện với chị Cúc ạ.
Dạ, xin chị chờ đầu dây một chút nhé.
Luận trao máy điện thoại cho Cúc nói:
– Có cô nào hỏi em đó.
Cúc ngồi dậy, sửa lại vạt áo, hỏi:
– Ủa, ai vậy. Em đổi số điện thoại và chuyển qua tên anh rồi mà.
– Anh đâu có biết. Em thử nghe xem là ai, có thể bạn em gọi số cũ, điện thoại tự động cho số mới chăng.
Cúc cầm điện thoại nói:
– Alô.
– Dạ… thưa có phải chị Cúc không ạ?
Dạ thưa tôi đây.
– Có phải chồng chị tên là An không.
Cúc ngần ngừ nói:
– Dạ, phải… thưa chị là ai đó ạ?
– Có một người bạn nhờ tôi nói chuyện riêng với chị. Nhưng phải hỏi rõ có đúng là chị không mới dám nói, vậy làm phiền chị nhe.
– Dạ… dạ không sao, chị cẩn thận như vậy cũng tốt.
– Chị có một người con gái, hiện đang học nội trú tại San Francisco. Cô ấy tén Bông phải không?
Cúc phì cười.
– Chị nói chơi thôi. Con tôi tên Hoa.
– Vậy thì đúng chị là người tôi muốn kiếm rồi. Tôi có tin tức về cái chết của chồng chị. Anh chàng Luận hiện giờ đang ở với chị có liên quan tới cái chết của chồng chị đó. Phải coi chừng. Hẹn lúc khác tôi gọi lại…~
– Alô… alô…
Máy điện thoại ngưng tự hồi nào, mặc dù Cúc nói mấy lần nữa cũng không ai trả lời. Nàng run run đạt máy xuống, nhìn Luận trừng trừng…
Đầu dây máy bên kia, Lý cũng đã bỏ điện thoại xuống. Mặt nàng tái xanh và chân tay run rẩy. Câu chuyện nàng vừa nói với Cúc chứng tỏ là bà Chín không nói láo. Cậu Hai Trạng quả là có thực và vừa nói chuyện với vợ chồng nàng. Cúc buột miệng, nói:
– Đúng lâ Cậu Hai Trạng về thực sự rồi anh ạ.
Nói xong, Lý quỳ xuống hướng vô bà Chín xá lia xá lịa. Nàng tưởng con bà Chín vẫn còn ở trong xác bà ta.
– Con lạy Cậu Hai Trạng. Con có làm điều gì sái quấy xin cậu tha thứ cho con lần đầu. Dù cho chị Chín có gì… gì đi nữa con cũng hứa không dám xúc phạm tới chị ấy nữa đâu Con xin lạy cậu… lạy cậu.
Chín ngơ ngác nhìn Lý quỳ lạy mình xì xà xì xụp. Nàng không biết tại sao lại có sự thay đổi lạ lùng như vậy. Nghe những lời Lý nói thì cô nàng đang hối hận vì hành vi của cô ta đối với mình. Hơn thế nữa, lại hứa gần như để cho nàng tự do lăng nhăng với chồng cô ta mới kỳ lạ.
Vừa rồi sau một cuộc ẩu đả vì ghen, chính nàng cũng không hiểu tại sao Lý lại biết những chuyện kín đáo của mình với Bẩy thi sĩ. Rồi cả Bẩy thi sĩ và Lý gọi điện thoại cho ai đó, nói chuy~n làm nàng càng hoang mang hơn.
Chín thấy lúc này hơn bao giờ hết, nên im iặng để xem tình trạng này ra sao. Nếu không nắm vững được tình hình thì không nên mở miệng nói bậy bạ cái gì nữa. Cả Bẩy thi sĩ và Lý thấy Chín im lặng lại tưởng Cậu Hai Trạng sau khi xuất hiện thực sự, chỉ bảo cho hai vợ chồng giúp người bạn nào đó vậy mà cả hai người còn bán tín bán nghi, cố tình gọi điện thoại đi kiểm chứng lại mới tin là sự thực. Bây giờ chuyện hai năm rõ mười, có lẽ Cậu Hai Trạng cũng bực mình nên Bẩy thi sĩ phụ vợ nói thêm:
– Dạ thưa Cậu Hai Trạng, vợ con nó dại dột và chính con cũng không phải, vì có chút nghi ngờ. Nhưng xin cậu tha thứ cho. Cậu nghĩ xem từ trước tới giờ, chúng con chỉ làm bộ mượn danh cậu kiếm ăn, chứ có biết đâu có cậu ở đây thực sự. Thôi thì hai vợ chồng con xin Cậu xá tội cho một lần. Bây giờ cậu có sai bảo gì chúng con cũng không dám nghi ngờ nữa.
Nghe Bẩy thi sĩ và vợ nói năng như vậy. Chín đã hiểu lơ mơ là chính con nàng đã về xác mình thực sự, và nhờ họ làm cái gì đây. Nàng tiếc rằng mình chẳng biết cái gì cả. Nhưng với kinh nghiệm hù khách hàng mấy năm nay. Chín nhân cơ hội hai người còn tưởng Cậu Hai Trạng đang nhập xác mình nên làm bộ đóng kịch, nói theo giọng Bé Hai ngay:
– Thôi được rồi, Cậu tha cho cô Bẩy, chú Bẩy đó. Lần sau không được nghi ngờ như thế nữa nghe không.
Hai vợ chồng Bẩy thi sĩ nghe Chín nói, lại tưởng Cậu Hai Trạng nên mừng rỡ, lật đật thưa:
– Dạ, chúng con xin đội ơn Cậu Hai Trạng. Chúng con không dám nữa đâu.
Bây giờ Chín thấy hai vợ chồng Bẩy thi sĩ bị gạt chẳng khác gì khách hàng của bà từ trước tới nay. Họ đã tin tưởng vào Cậu Hai Trạng thực sự rồi. Muốn nắm vững tình hình, Chín làm bộ hỏi:
– Vậy công chuyện ta nhờ cô Bẩy, chú Bẩy đi tới đâu rồi?
Bẩy thi sĩ lật đật nói ngay:
– Dạ, con đã nói chuyện với thằng Luận rồi, nhất định là nó đang ở nhà với vợ chú An. Để khi nó mở cửa văn phòng, con sẽ tới đó làm bộ mua bảo hiển dò xét tình hình xem sao.
Lý cũng nói thêm:
– Còn con nói chuyện được với vợ chú An rồi. Xem chừng bà ta sửng sốt nghe tin thằng Luận có dính líu tới cái chết của chú An lắm. Con cũng hẹn với bà ta sẽ liên lạc lại Có lẽ bà ấy không ngờ người giúp đỡ và yêu mình lại có thể là người có dính dáng tới cái chết của chồng mình được.
Chín làm bộ gật gù nói:
– Tốt… tốt, như vậy thì tốt rồi. Cô Bẩy hãy ghi cái số điện thoại và địa chỉ của chúng nó ra đi, coi chừng quên.
Bẩy thi sĩ lật đật lấy giấy bút ra ghi rõ số điện thoại cũng như địa chỉ của văn phòng Luận.
Chín lại nói:
– Có điều này từ trước tới nay ta không nói với cô Bẩy và chú Bẩy.
Lý khúm núm nói:
– Dạ, xin Cậu Hai Trạng cứ dạy.
Chín gật gù.
– Ừ khi ta nhập vô xác mẹ ta thì bả không còn biết gì nữa. Vậy mỗi lần ta xuất ra thì cô Bẩy và chú Bẩy phải kể cho bả nghe hết mọi chuyện nghe không.
Bẩy thi sĩ nói ngay:
– Dạ, con xin nghe lời Cậu Hai Trạng dạy.
Chín thấy nhân cơ hội này, nói vợ Bẩy thi sĩra khỏi nhà để mình có dịp gần gũi Bẩy thi sĩ và hỏi han sự việc vừa rồi ra sao nên nói:
– Hôm nay có bấy nhiêu thôi. Bây giờ cô Bẩy đi mua một chậu bông hường vàng và mấy con gà con cho ta chơi. Sáng mai ta về sớm nhé.
Nói xong Chín làm bộ vặn vẹo nhưmọi lần rồi nằm vật ra như là Cậu Hai Trạng vừa xuất ra khỏi người nàng. Vợ chồng Bẩy thi sĩ quỳ mọp xuống sàn nhà lậy thinh không để đưa tiễn Cậu Hai Trạng về cõi trên.
Một lúc sau, Chín làm bộ ngơ ngác nói:
– Cô Bẩy ơi, thôi bỏ qua đi. Tự nhiên chị em mình lại hồ đồ gây lộn với nhau làm khách khứa bỏ đi hết. Nếu chị có gì không phải, làm cô Bẩy giận, xin cứ nói, chị sẽ xin lỗi cô Bẩy ngay.
Lý không biết Chín làm bộ, lại tưởng nàng muốn làm lành với mình. Hơn nữa, vừa rồi Cậu Hai Trạng lại chẳng nói, khi Cậu nhập vô xác bà ta, bả chẳng còn biết gì nữa. Và bây giờ, chuyện Cậu Hai Trạng không còn là tác phẩm tưởng tượng của vợ chồng nàng, mà thực sựcó sự linh thiêng này rồi. Bởi vậy, dù sao nàng cũng phải nể bà Chín phần nào, đâu có dám đối xử với bả như lúc trước nữa. Nhân cơ hội bà Chín muốn làm lành, nàng nói ngay:
– Chị Chín ơi, em cũng xin lỗi chị. Bị em nóng quá, thiếu suy nghĩ nên làm bậy. Thôi từ bây giờ, chúng mình hợp tác với nhau làm ăn. Dù chị có cái gì thì cũng như là chị em trong nhà thôi. Chúng mình chia sẻ với nhau được mà. Chị hiểu ý em nói không.
Chín không ngờ Lý lại có ý đó. Nàng mừng rỡ ôm lấy…
Lý, thì thầm:
– Cảm ơn em hiểu chị. Em tin đi, chị không có gì quá đáng đâu. Hơn nữa, chị biết thân phận tật nguyền của mình lắm chứ. Với Bẩy, chỉ là chuyện làm ăn chứ không có gì đâu Chị cũng lớn tuổi rồi, đâu còn như hồi con gái nữa. Lý cũng hơi cảm động vì những lời của bà Chín, nàng buông bà ra nói với chồng:
– Anh Bẩy à, em về trước lo mua chậu bông và mấy con gà con cho Cậu Hai Trạng để sáng sớm mai đem tới đây Còn anh ở lại kể cho chị Chín nghe những gì Cậu Hai Trạng dậy lúc nãy nghe. Xong anh về lo mấy đứa nhỏ kẻo ngày lễ để chúng nó ở nhà một mình cũng tội nghiệp.
Bẩy thi sĩ gật đầu.
– Em thay đồ đi, ra chợ ngay kẻo họ đóng cửa mất. Anh nói chuyện với chị Chín một hồi rồi về nhà lo cơm nước liền.
Khi Lý đi rồi, Bẩy thi sĩ cẩn thận khóa cửa bên trong, gài chốt an toàn vô rồi mới trở vào. Chín cũng đã vô phòng ngủ. Bẩy thi sĩ gọi mấy tiếng, rồi mở cửa vô phòng bà Chín. Chàng thấy bà Chín nằm sấp trên giường, đang bôi dầu xanh vào những vết bầm trên mình. Bà ấy vẫn chưa thay quần áo. Bộ đồ rách tả tơi để lộ thân thể trắng ngần trông thực man dại và hấp dẫn tới mê hồn.
– Cô Bẩy về rồi hả chú?
– Dạ, con tý nó đi rồi. Chị có sao không?
– Chú bôi dầu dùm tôi mấy chỗ bầm phía sau đi.
Bẩy tới sát bên bà Chín, cầm chai dầu, dốc ngược, thấm vô ngón tay.
– Chị muốn bôi ở đâu.
Chín kéo áo lên, nói:
– Phía sau lưng đó.
– Tôi đâu thấy chỗ nào có vết bầm đâu.
– Chú thoa khắp lưng cho tôi vậy. Cái lưng tôi nhức nhối quá đi.
Bẩy ngồi lên mép giường, dốc thêm dầu vô tay rồi thoa đều trên lưng bà Chín. Chiếc lưng trắng nõn và chắc nịch, không một vết nhăn làm thân thể Bẩy thi sĩ tự nhiên nóng lên. Nhấtlà khoảng da thịt vùng ngực bị bà ép xuống giường, lòi ra một bên mới khêu gợi làm sao.
Chín nằm im một lúc để Bẩy thi sĩ thoa dầu rồi nói:
– À, lúc nãy cô Bẩy bảo Cậu Hai Trạng nói gì tôi đó hả Bẩy?
– Trờí? Chút xíu nữa quên. Cậu Hai Trạng nhập vô xác chị nổi: Khi Cậu nhập vô xác chị rồi thì chị mê man không biết gì nữa. Bởi vậy Cậu Hai rllrạng nói khi chị tỉnh lại rồi phải kể cho chị nghe những gì Cậu Hai Trạng dạy.
– Vậy sao, từ hồi nào tới giờ, tôi đâu có biết vụ này. Cứ tưởng Cậu Hai Trạng là mình làm bộ thôi. Bộ Cậu Hai Trạng về thực hay sao?
Bẩy thi sĩ lật đật gật đầu. Chàng kể lại hết những gì xảy ra ngày hôm nay. Chàng cũng không quên nhắc lại vụ mấy bữa trước. Phần sau này Chín làm bộ đóng kịch hù vợ chồng Bẩy thi sĩ thì nàng biết rồi. Nhưng Chín không ngờ lại có những chuyện mà lúc nàng mê man thực sự đã xảy ra. Vừa mừng, vừa hồi hộp trong lòng, nàng trở mình nằm ngửa lên. Bộ ngực vung lên phía trước, ngỏng lên trên không, rung rinh trước mặt Bẩy thi sĩ làm chàng ngẩn ngơ. Tuy nhiên, hôm nay chàng không dám bạo phổi như mấy bữa trước nữa. Phần vì vụ vợ chàng làm dữ Yừa rồi. Phần thì dù sao Chín cũng là mẹ Cậu Hai Trạng nên chàng chỉ còn lấy mắt ngó mà không dám hành động gì lỗ mãng như mấy bữa trước.
Phần Chín thì ngược lại. Lúc đầu nàng còn hơi ngại ngùng sau vụ ghen tương của vợ Bẩy thi sĩ. Nhưng sau khi nghe Bẩy thi sĩ kể lể hết mọi chuyện xảy ra. Nàng nhớ lại hành động và lời nói của vợ Bẩy thi sĩ vừa rồi, Chín mới hiểu rõ ngọn ngành. Lòng mừng khấp khởi. Nàng nhìn Bẩy thi sĩ với cặp mắt thật tình tứ. Chín cũng đã thấy hơi thứ Bẩy thi sĩ khác thường rồi. Tay chân chàng đang luýnh…
Quýnh Khi nàng xoay người nằm ngửa trước mặt chàng.
Chín mỉm cười thực đ, vòng tay bá lấy cổ Bẩy thi sĩ kéo xuống, thì thầm:
– Bộ anh hết muốn em rồi hả?
Có lẽ chỉ chờ có thế. Bẩy thi sĩ xà xuống thân thể Chín ngay. Hai cánh tay chàng khép chặt, ôm gọn thân thể nàng ép sát vô mình. Miệng chàng như mọi bữa tìm môi Chín thực nhanh. Chiếc lưỡi Chín luồn qua miệng chàng ngọt lịm.
Chỉ một lát sau, cả hai đã lột hết quần áo ra tự hồi nào. Chín cong người lên hứng trọn những ái ân cuồng nhiệt điên cuồng của Bẩy thi sĩ mà từ trước tới nay chưa bao giờ nàng thấy mạnh bạo như ngày hôm nay. Thân thể nàng vặn vẹo, khép chặt như muốn nghiền nát da thịt Bẩy thi sĩ hòa nhập vào da thịt mình…