Phần 19
Vậy là đã 7 tháng kể từ ngày tôi nhận được thư từ ba em, cũng chừng đó thời gian tôi không có cơ hội thấy cái nick thân thương sáng lên. Sao tôi nhớ em thế này. Nhớ đến quặn lòng. Cầm tấm ảnh của em trên tay, mọi cảm xúc lại tràn về … ngọt ngào và tinh khiết.
Quay trở lại hôm khi nghe tin không vui. Ngày hôm sau đi học, lòng buồn không tả. Cảm giác vừa mất đi một thứ gì đó rất thiêng liêng thật chẳng dễ chịu. Hôm trước cũng có khóc nhưng tôi không ngờ hôm nay nó lại thảm hại đến thế này. Mắt sưng lên và vẫn còn đỏ hoe. Nhìn vào gương tôi chẳng nhận ra mình nữa, nhìn phờ phạc, thiếu sức sống. Nói thật, tôi cũng chẳng thèm quan tâm ai đó nghĩ gì về tôi lúc đấy. Khóc thì mắt đỏ, có thế thôi.
Nhưng, tụi bạn của tôi không nghĩ vậy. Tụi nó thấy tôi khóc là một chuyện động trời, vì vốn dĩ tôi là một người ít bày tỏ cảm xúc. Tụi nó hỏi thăm trong khi tôi cứ gục mắt xuống bàn chẳng buồn trả lời. Hồi tôi đi học, vẫn còn chuyện chuyển thư trong lớp. Đang ngồi ngó lơ đãng lên bảng, con nhỏ ngồi cạnh khều khều “Ê M! Có thư của con L”. Con L là nhỏ bạn thân nhất của tôi. Thấy tôi hôm nay buồn, nhỏ viết “có chuyện gì vậy mày”. Đọc xong, tôi ngẩng lên nhìn nó lắc đầu. Không nản chí, nhỏ lại viết tiếp “có gì buồn, kể nghe đi”. Tôi lại lắc đầu. Thấy tôi có vẻ không ổn, nhỏ tiếp “làm gì mắt sưng vậy? Mới nhân giấy báo Si đa hả?”. Đọc đến đây dù buồn mấy tôi cũng không nhịn được cười. Cô Nguyệt dạy Địa thấy tôi tự nhiên cười rũ cả lên liền gọi tôi đứng dậy hỏi:
– Nãy giờ cô nói gì, M?
– Dạ thưa cô, con… – tôi lí nhí trả lời
– Hôm nay con làm sao thế? Để cô nói mẹ con.
– Thôi cô … Tôi nài nỉ
– Con ngồi xuống đi.
Tôi xưng con với hầu như thầy cô trong trường, vì mẹ tôi dạy trong đó. Vì yêu quý Mẹ, nên mọi người cũng thương lây tôi. Số tôi sướng là vậy. Vì nhỏ bạn thân, tôi bị mắng oan. Tôi dứ dứ nắm đấm về phía mặt nó. Con nhỏ chỉ lè lưỡi cười. Nhiều lần muốn cảm ơn nó về những thứ mà nó làm, nhưng chưa bao giờ tôi mở lòng được. Thôi kệ, chắc nó cũng biết tôi nghĩ gì về nó.
Kể thêm một chút. Mẹ tôi dạy Văn trong trường, dạy giỏi, là người tình cảm, nhưng rất cương trực, nên được rất nhiều người nể, quý. Bác Diệp trong cùng tổ văn với mẹ tôi. Tôi hiếm thấy ai quý mẹ tôi như bác. Cho nên cái chuyện bác thương lây tôi là chuyện hiển nhiên như trời vẫn cao và đất vẫn dày.
Có lần, bắt đầu tiết mới, bác từ tốn “Không hiểu lớp này thế nào, chứ cô thấy có nhiều lớp cứ lấy tên bố mẹ nhau ra gọi. Cô không thích chút nào cả”. Bác vừa kết thúc, cả lớp quay lại chỉ tay về phía tôi đồng thanh “Đây cô”. Bác hỏi tại sao, thằng Khánh đứng dậy trả lời “Thằng này lớp trưởng nó cầm danh sách lớp, nên nó đầu têu hết”. Cả lớp cười ầm ĩ. Buồn cười lắm, nhưng tôi giả bộ ngó lơ đi chỗ khác. Ngượng quá bác xua xua tay, chữa cháy “các em trật tự, chúng ta bắt đầu tiết học mới. Xem như cô chưa nói gì”. Tôi thấy bác quay mặt đi, cố giấu nụ cười.
Nói thêm một chút về Mẹ tôi. Mẹ tôi dạy Văn có tiếng trong tỉnh, học sinh thi khối C và D đến học thêm như nêm. Tôi sẽ dành một phần để kể về Mẹ, người quan trọng nhất đối với tôi. Tôi đã viết. Sẽ đăng cho các bạn đọc sau. Các bạn đọc sẽ hiểu tại sao tôi ảnh hưởng bởi mẹ tôi nhiều.
Các bạn biết rồi, học thêm Văn thì toàn con gái. Vì rất yêu tôi [ tôi là niềm tự hào của Mẹ ], nên bà cũng hay kể về tôi trên lớp. Cũng chẳng nói quá gì đâu, có sao nói thế, nhưng nói thật là tôi cũng không thích cái kiểu đó lắm. Nghe như PR. Tôi muốn cũng đâu có làm gì được, nên đành “nhắm mắt dang chân” vậy thôi. Được cái, các em nữ nghe kể thì sướng, tít hết cả mắt lên, phần vì ngưỡng mộ, phần vì … , nên mỗi lần thấy em nào là mặt tôi lại ngửa lên trời. Cũng hơi mỏi cổ thật, nhưng mà thích. Cái cảm giác nhìn một đám gái xong rồi quay mặt đi, trong khi các em thì xì xào về mình, nó lạ lắm. Nó … thế nào ấy, rất khó tả. Vừa lâng lâng, vừa thích, vừa hơi lo [biết đâu tụi nó đang chỉ trỏ bảo tôi chưa “đóng cửa sổ” thì sao]. Nhưng nói chung là phê, phê lòi mắt.
Tôi khoe thế để chọc tức các bạn chứ cũng chẳng có ý gì đâu. À quên, tôi đã kể cho các bạn là tôi hay bị hoang tưởng chưa nhỉ? Chưa à? Thôi để kể sau.
Quay trở lại câu chuyện của mình. 5 tháng đầu xa em là 5 tháng tôi buồn khôn tả. Tấm ảnh ba em gửi tôi đã in ra và để trong ví. Mỗi lần nhớ em, tôi lại lôi ra xem và thở dài thườn thượt. Mỗi lần định chìm đắm lại trong quá khứ thì tôi lại nhớ đến lời hứa với ba em “tôi sẽ mạnh mẽ bước đi tiếp”. Điều đó khiến tôi choàng tỉnh. “Rồi anh sẽ gặp em phải không? Em nợ anh nhiều thế, kiếp sau anh sẽ đòi sạch …”.
Hai tháng sau khoảng thời gian khó khăn, tôi đã tươi tỉnh lên nhiều dù rằng đôi khi vẫn nhớ em vô hạn. Tôi phải đi tiếp thôi, nếu không em biết được sẽ buồn lắm. Và tôi thì lại chẳng bao giờ muốn em buồn vì tôi cả. Tôi muốn mỗi lần em nhớ đến tôi là nhờ đến một chàng trai mạnh mẽ, giàu ý chí chứ không phải suốt ngày ủ dột, rầu rĩ.
Một ngày đang ngồi đọc sách, tôi nhận được điện thoại từ một người lạ. Số máy không phải từ Việt Nam. Vì điện thoại rè nên tôi chỉ biết đó là giọng con gái.
– A lô.
– A … lô. – Bên kia trả lời. Giọng hơi khó nghe, và bị ngắt quãng.
– Ai đấy ạ?
– Anh … nói … câu nữa đi.
– Ai đấy?
Tút tút tút…