Phần 26
Tài khoản của tôi đã bị hack. Là ai? Ai đã biết bí mật giữa chúng tôi? Có thể là Hân. Nhưng còn người vừa gọi cho tôi thì sao?
Tôi băn khoăn và lo lắng cực hạn. Tôi lo lắng vì mất cái nick thì ít mà suy nghĩ đến người nào biết được mật khẩu thì nhiều. Là ai có thể biết được điều ấy? Ném mọi suy nghĩ sang một bên, tôi quyết định liên lạc với Hân để làm cho ra nhẽ trước. Không thấy Hân online. Tôi gọi điện.
– A lô. – giọng Hân.
– Hân à? Anh M đây. Em online một chút được không? Anh có chuyện muốn hỏi.
– Có chuyện gì vậy anh. – giọng Hân không vui khi biết tôi gọi.
– Anh có chuyện quan trọng. Anh không làm mất thời gian của em đâu. Lên ngay nhé. – tôi dập máy.
Nói xong tôi mới nhớ là mình mới bị mất nick. Tôi đành tạo một tài khoản mới rồi nhảy vào nói chuyện với Hân luôn.
Tôi: Anh M này.
Chờ 15 phút…
H: Sao anh lại dùng nick này?
Tôi: Đó là lí do anh muốn gọi em lên đây để hỏi.
H: Ý anh là sao?
Tôi: Có người biết mật khẩu của anh và đã vào trong hộp mail để đổi.
H: Là ai?
Tôi: Anh nghĩ là em.
H: Anh bị sao vậy?
Tôi: Bị gì thì em tự biết.
H: Em không rỗi hơi làm chuyện đó.
Tôi: Vậy ai làm.
H: Làm sao em biết.
Tôi: Em không làm thật à? – Tôi hơi hoang mang.
H: Em nói dối anh làm gì?
Tôi: Đừng giấu anh.
H: Không phải chuyện của em. Em out
Tôi: Từ từ đã.
H is offline
Tôi biết có cái gì khúc mắc sau đó. Chắc chắn là Hân biết người đó, chỉ có điều Hân không làm thôi. Nếu H không muốn giúp thì tôi phải tự làm vậy. Tôi sẽ nói chuyện thẳng với người đã lấy cái tài khoản của tôi bằng việc nói chuyện trực tiếp với cái nick của tôi. “Lừa đảo, chắc là không đâu”, tôi nghĩ thầm. Vậy lí do người đó lấy là gì? Và tại sao lại biết được mật khẩu của tôi và em?
Tôi để lại tin nhắn.
Tôi: mày là ai?
Tôi: tại sao lại lấy nick của tao?
Tôi: mày muốn gì?
Tôi: có giỏi thì ra mặt đi
Tôi: đừng nấp, hèn lắm
Chẳng biết nghĩ thế nào đầu tôi lại lóe lên một tia suy nghĩ, tích cực lắm. Tôi vội vàng thoát khỏi cái nick đang dùng và đăng nhập vào nick của em. “Vào đi, làm ơn”, tôi chắp tay. Tôi vào được cái nick của em thật. Và tôi chẳng thấy một dòng nhắn nào tôi gửi cho em cả. Tôi nhớ tôi vẫn giữ thói quen gửi tin nhắn cho em sau khi có chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian không ngắn. Vậy mà bây giờ khi lục lại hộp tin nhắn đã nhận của em, tôi chẳng thấy gì cả. Lẽ nào …
Chuột [đang dùng nick tôi]: Chào anh.
Tôi: Được lắm.
Chuột: Cảm ơn lời khen.
Tôi: Tại sao bạn biết pass của tôi.
Chuột: Anh lớn hơn em một tuổi, nên cứ xưng anh – em đi.
Tôi: Trả lời câu hỏi đi.
Chuột: Không khó.
Tôi: Làm sao cô biết tôi?
Chuột: Anh quen chị em, HN …
Tôi: Tôi nhớ HN không có em gái.
Chuột: Vâng. Bố chị N là anh trai của mẹ em. Em tên QC.
Tôi: Ra vậy.
Tôi: Tại sao em lại đổi pass của anh.
QC: Em muốn xem anh là người như thế nào.
Ngập ngừng …
QC: Friend list của anh khá dài. Chứng tỏ anh nhiều bạn bè đấy. Anh vẫn để tên chị em là “my dear”?
Tôi: Thì sao?
QC: Cũng không đến nỗi nào.
Tôi: Anh không hiểu em muốn gì?
QC: Em muốn biết rõ về anh.
Tôi: Để làm gì?
QC: Để xem anh có phải là người xứng đáng với tình cảm của chị em hay không.
QC: Anh làm em thất vọng thật sự.
Tôi: Tại sao?
QC: Vì anh không phải là người chung tình như chị em vẫn nghĩ và hy vọng.
Tôi: Em có căn cứ không?
QC: Tất nhiên. Anh mới tặng quà cho ai đó nhân Valentine.
Tôi: Làm sao em biết?
QC: Vì em biết nên em mới làm chuyện này.
QC: Tại sao anh lại làm vậy?
Tôi: …
QC: Anh thích cô ấy?
Tôi: Có thể có, có thể không.
QC: Là sao?
Tôi: Anh không rõ.
QC: Vậy tại sao lại tặng quà, vào 1 cái dịp đặc biệt như vậy?
Tôi: Anh thích thế!
QC: Giọng điệu ngang tàng thật. Anh cũng tầm thường thôi.
Tôi: Chắc em nói đúng.
QC: Anh để em nói anh như vậy à?
Tôi: Biết sao giờ.
QC: Tại sao anh không giải thích?
Tôi: Vì anh không có gì để giải thích.
QC: Kể cả khi chị em còn sống ?
Bối rối một lúc rất lâu. Tôi tiếp.
Tôi: Em đừng đùa như vậy
QC: Khó tin lắm à.
Tôi: Ừ.
QC: Có những chuyện anh sẽ không thể nào tin đâu.
QC: Đừng làm điều gì để anh phải hối hận.
Tôi: Ý em là sao?
QC: Rồi anh sẽ hiểu.
Tôi: Làm ơn hãy giải thích cho anh…
QC: Giờ thì chưa. Em sẽ vẫn giữ cái nick này của anh cái đã.
Tôi: Em…
QC is offline
Khi QC sign out cũng là lúc đầu óc tôi rối bời hơn bao giờ hết. Nếu điều QC nói là thật, tức là em vẫn còn sống, sẽ đồng nghĩa với việc tôi lại có thể viết tiếp câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và dang dở của mình. Tôi lại có thể đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào và ngất ngây mà tôi đang tìm ở Hoài Anh. Một cảm giác lâng lâng từ từ làn tỏa…
Nhưng, làm sao chuyện đó có thể xảy ra !? Hơn một năm rồi em không hề liên lạc với tôi. Em làm như vậy để làm gì? Còn lá thư của ba em nữa. Thử thách tôi sao? Tại sao lại lâu như vậy? Em không hề nhớ tôi hay sao? Em không biết là tôi đã khổ sở thế nào hay sao?
Trong đầu tôi là hai dòng suy nghĩ trái chiều. Trong khi con tim khát khao những gì QC nói là sự thật, thì lý trí ra sức bảo vệ cho quan điểm “điều đó sẽ không thể nào xảy ra”. Tôi không muốn nghĩ thêm. Tôi không muốn hy vọng để rồi lại thất vọng. Hãy để mọi chuyện xảy ra như vốn dĩ nó như thế. Thời gian sẽ là người đưa ra câu trả lời chính xác nhất …