Phần 50
Tôi đuổi theo QC. Tưởng chạy đâu xa lắm ai dè cô bé nấp ngay sau cửa. Thấy tôi hớt ha hớt hải chạy qua, QC hù một cái rõ to. Tôi hơi nhạy cảm với mấy kiểu hù này, nên nghe tiếng em tôi giật bắn người. QC thấy vậy cười như được mùa. Hai tay khép hờ che mặt để lộ đôi mắt đang tít lên, trong khi người thì rung lên từng cơn. Nhìn ghét không để đâu cho hết. Tôi quê gần chết, nhưng vẫn ráng tỏ ra lạnh lùng.
– Sao lại về đây? – tôi lườm.
– Không phải em đã nói cho anh bất ngờ còn gì – cô bé vẫn chưa thôi cười.
– Chịu em thật đấy…
– Hihi, em mà – QC nháy mắt với tôi.
– Chút nữa anh sẽ nói chuyện với em. Thôi vào đi. Đàng hoàng không là cho ra khỏi lớp đấy – tôi dọa.
– Biết rồi. Anh dễ thương quá đi – em nhe răng cười hihi.
– Không phải nịnh – tôi hừ mũi.
Tôi vào trước, QC líu ríu bước theo sau. Đám con trai mặt đang đưa đám thấy vậy liền đứng dậy vỗ tay rồi đập tay đập chân như đến trường thì nghe được tin hôm nay được nghỉ vì trường cháy. Cô Mai dạy anh văn chẳng bày tỏ thái độ gì. Cô chỉ quay xuống nhìn thằng Khánh ngồi cạnh tôi và ra lệnh.
– Khánh sang bên bàn bạn Hùng ngồi. Để chỗ đó cho QC .
– Vâng. – Thằng nhóc lóc cóc thu dọn đồ đạc.
– Em cảm ơn anh – QC nhìn thằng Khánh nở nụ cười thật hiền. Cả tôi và thằng Khánh như dính chiêu cuối của Tidehunter, choáng váng mất mất giây. Thật sự, QC cười xinh kinh khủng…
– Không có gì đâu em. Tính anh nó ga lăng sẵn rồi. Chút em mời nước anh là được – thằng bạn tôi dở trò sau khi kịp định thần bởi nụ cười sáng quá cỡ của QC.
– Vâng. Giờ ra chơi em mời cả lớp anh. – QC đồng ý, giọng ngọt như mía lùi…
Tôi tin không chỉ riêng tôi mà thằng Khánh cũng bị ấn tượng bởi giọng nói của QC. Đó là giọng con gái Hà Nội nhưng bị lơ lớ vì do ở sống nước ngoài từ nhỏ. Tôi giật mình… mình đã từng gặp cô bé này ở đâu rồi!?
…
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng có ngày tôi phải rơi vào hoàn cảnh éo le như thế này, thậm chí trong cả giấc mơ. Một cô bé từ trên trời rơi xuống, nhận làm em họ từ nước ngoài về chơi, và giờ đang ngồi ngay cạnh tôi. Ngồi cạnh con gái, tính từ nhỏ đến giờ, cũng nhiều. Nhưng ngồi cạnh một cô gái xinh xắn như QC thì chưa bao giờ. Tôi không biết đời tôi có nhọ hay không!? Không được ngồi cạnh hót gơn, nhưng bù lại tôi học hành khá ổn, chắc tại vì không bị phân tâm bởi nữ sắc. Dù sao ông trời cũng công bằng. Mất cái này, tôi được cái khác. Chứ còn mất hết thì chết mịa nó đi cho rồi chứ sống làm gì cho khổ nhau thêm.
QC ngồi cạnh tôi, hai tay dựng lên chống cắm, mắt thì hướng thẳng lên bảng, ngoan ngoãn và hiền lành như một chú mèo con. Em bây giờ nhìn lạnh lùng khác hẳn một QC trẻ con vừa nãy mới trêu tôi. Hai sắc thái tính cách đối lập trong cùng một con người. Còn bao nhiều điều tôi chưa biết về em nữa đây, hả cô bé!?
Miêu tả một chút về bàn học trường tôi. Đó là bàn dành cho 2 người ngồi, chứ không phải loại bàn gỗ 4 người truyền thống. Tôi miêu tả để cho các bạn hiểu tại sao thằng Khánh phải dọn đồ ra chỗ khác ngồi để nhường chỗ lại cho cô bé. Tôi là lớp trưởng nên được cô chỉ định ngồi cuối lớp, vì vậy mọi động tĩnh của lớp tôi biết hết. Bình thường thì mấy thằng con trai lớp tôi ngồi trong lớp hiếu động lắm, không động tay động chân là không chịu được, nhưng hôm nay có em họ tôi nên thằng nào thằng ấy ngồi im như bụt, chắc là để lấy le với người đẹp. Tôi suy từ bụng tôi ra bụng chúng nó thôi.
Thi thoảng, có mấy thằng còn quay xuống cười tình với QC. Tim tiếc cứ gọi là bay tung tóe cả, nhưng cô bé không thấy hoặc thấy mà không thèm để ý, nên làm cho mấy ông giời con đâm nản. Cười mãi chẳng thấy em đáp lại, mà liếc sang bên cạnh chỉ thấy tôi đang che miệng cố nén cười, mấy thằng hò nhau ra chơi cho tôi một trận. Đáp lại, tôi vênh mặt thách thức.
…
Ngồi cạnh QC, tôi thấy lạ một điều, em không bao giờ thèm liếc tôi lấy một cái mà mắt chỉ nhìn chăm chăm lên bảng. Theo tôi hiểu tại thời điểm bây giờ, con gái ở cái tuổi đó ngồi cạnh người mình thích mà không xao xuyến, với lại không nhìn trộm thì hơi bất bình thường. Cô bé làm tôi tò mò quá sức… Em không nhìn thì… tôi nhìn. Cứ mấy phút lại giả bộ ngả người ra phía sau vươn vai ra vẻ mệt mỏi, tôi đánh con ngươi một cách điệu nghệ sang phía em, liếc trộm cái, xem thái độ của em thế nào…
QC xinh theo kiểu cá tính và đầy sức sống. Theo quan điểm của tôi, cô bé không có gương mặt rất xinh như HN hay Hoài Anh, nhưng ở em lại toát lên một sức hút mãnh liệt, có lẽ đến từ đôi mắt hơi lạnh và cái mũi cao lai tây. Phải nhìn từ một bên mới thấy sự khác biệt từ cái mũi của em với cái mũi tẹt của tôi. Nhìn hay hay và là lạ. Phàm cái, ở đời cái gì lạ cũng đều kích thích sự tò mò của con người. Nhìn hình ảnh kiêu kì của QC bây giờ, tôi thấy em thật xa vời chứ không còn là một cô gái đang dành tình cảm cho tôi…
– Nhìn gì em đấy – QC nói nhỏ vừa đủ nghe, mắt vẫn hướng lên bảng.
– Anh… anh… có nhìn gì đâu – tôi nuốt nước bọt đánh ực.
– Nhìn lên bảng đi. Cô đang nhìn anh kìa – em nhắc.
Tôi vừa quay lên thì đã nghe tiếng cô Mai gọi đứng dậy.
– M! Từ inception nghĩa là gì?
– Thưa cô, inception có nghĩa là …
– Sự khởi đầu – em nhắc đủ cho tôi nghe.
– Sự khởi đầu ạ – tôi trả lời mà giọng có vẻ hoài nghi.
– Perception? – cô tiếp.
– Nhận thức – em nhắc, mặt không thèm nhìn tôi.
– Nhận thức – tôi tự tin hơn.
– Thế còn interpretation? – cô không tha.
– Sự sáng tỏ – nhờ QC tôi trả lời đúng tiếp.
– Civilization?
– Nền văn minh – tôi đáp như cái máy sau lời nhắc của cô bé.
– Từ cuối … isolation?
– Em thích anh – QC nói, giọng lạnh băng.
– Em thích… – tôi liến thoắng chẳng thèm suy nghĩ.
Nói hết chữ thích – tôi mới nhận ra mình bị hớ. Tôi trợn tròn mắt quay sang nhìn QC. Cô bé không biểu lộ cảm xúc, mặt vẫn quay lên bảng như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn ghét không để đâu cho hết. Cả lớp và cô Mai nhìn tôi như người hành tinh khác. Sau vài giây im lặng, cả lớp phá lên cười rồi vỗ tay tán thưởng tôi. Mặt tôi đỏ như gấc. Tôi cúi mặt xuống cho đỡ xấu hổ. Bực thật, chưa gì đã trêu mình – tôi rủa trong bụng.
Không biết phải phản ứng tiếp thế nào cho đúng, tôi chỉ đứng chôn chân chịu trận. Lúc này, liếc sang bên QC, cô bé đang mím chặt môi. Đôi mắt hơi nheo nheo như thể muốn cười thành tiếng nhưng phải cố nhịn. Dù đang tức, nhưng thấy hình ảnh đáng yêu đó, tôi thấy lòng mình se lại. Bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trôi đi nhường chỗ cho cảm giác vui vui len lỏi. Tôi bật cười thành tiếng…
Nghĩ lại, tôi mới nhận ra một chân lí anh hùng khó qua ải mĩ nhân . Đến cái anh gì nổi tiếng tên Hùng còn đầu hàng thì tôi, một thằng nhãi nhép, đã là cái gì. Phải thế mà đấng mày râu có câu chết vì gái là cái chết êm ái . Mà phải công nhận lâu rồi lớp tôi chưa có trận cười ra trò như hôm đó. Nghĩ lại giờ vẫn thấy lâng lâng.
– Bệnh tật gì thì nói cho cả lớp biết để tránh xa nha mày – thằng Hưng giở giọng chọc quê, miệng vẫn chưa thôi cười.
– Lỡ mồm chú – tôi chống chế.
– Yêu anh nào thế em? – Thằng Luân chớp chớp mắt.
– Yêu ccc – Ấy là tôi nghĩ, chứ ai lại nói thế, bậy chết, các bạn nhể. Tôi bình thường hay chọc tụi nó, nên có dịp là thằng nào thằng nấy cũng sài sể tôi, md kinh lên được.
– Cô thấy em ngồi không tập trung, nên cô gọi đứng dậy để cảnh cáo. Ai dè, QC nhắc em – Quay sang bên phía em, cô hỏi QC, em kể về Pháp bằng tiếng anh cho cả lớp nghe được không? .
– Dạ vâng – cô bé đứng dậy, không một chút rụt rè.
QC nói tiếng Anh giọng Mỹ, trôi chảy và lưu loát như người bản địa. Em kể về Paris hoa lệ và xa hoa, về Toulouse năng động nhưng đầy cổ kính, về Grasse thị trấn ngàn hoa và về Sault xứ sở hoa oải hương. Em nói say mê và đầy cảm xúc. Cả lớp tôi há hốc mồm kinh ngạc. Vài thằng con trai trình độ this is a car, that is an umbrella – nghe như vịt nghe sấm, chữ được chữ mất, mồ hôi tuôn ra như tắm.
Lúc sau, còn nghe cô Mai và QC đối thoại bằng tiếng anh liền tù tì trong vòng mấy phút. Khi hai người kết thúc, đám con trai đứng dậy nhìn em vỗ tay lắc đầu, tán thưởng. Mấy đứa con gái ngồi im thin thít không nói câu gì. Còn về phần tôi, tôi cũng chỉ ngồi im hai tay khoanh trước ngực xem rằng đó là chuyện bình thương ở huyện. Nhưng thật sự trong lòng, tôi hơi bất ngờ vì không tưởng tượng trình độ tiếng Anh của QC lại khá thế. Khi cô bé ngồi xuống, tôi nói với giọng bất cần nhất có thể:
– Cũng được…
Đáp lại, QC chỉ le lưỡi, hai mắt nhắm tịt, má thì đỏ ửng lên. Tôi không muốn khen đâu, nhưng quả thật sẽ không ít thằng con trai liêu xiêu vì hình ảnh quá đáng yêu đấy…