Phần 59
– Ủa ai vậy M? – dì Sáu vừa cười vừa hỏi.
– Con là vợ tương lai của anh ấy, QC – cô bé nhanh nhảu trả lời rồi đưa hai tay ôm lấy cánh tay, rồi giả bộ ngả đầu vào vai tôi… rất tình tứ…Trong giây phút ấy, tôi ngượng chín mặt, những đứa còn lại thì cười nắc nẻ.
– Em họ con dì ạ – tôi vừa nói vừa đẩy hai tay của QC ra khỏi tay mình. Tôi lườm.
– Xê ra! Thấy sang bắt quàng làm họ hả?
– Hứ, ai thèm… – em làm cái mặt tiu nghỉu trông đến là tội nghiệp.
Chè làm xong, dì Sáu gọi. Nhỏ L với nhỏ H ra phụ dì bưng ra cho mọi người. Cả đám nói chuyện rất rôm rả. Đi cùng mấy đứa bạn thân thì tôi chẳng ngại ngùng gì. QC tôi xem như em gái nên cũng vậy. Cả đám ngồi thì nhau kể mấy câu chuyện linh tinh. Lúc đầu, tôi kể đôi ba câu chuyện cười cả đám cười rộn ràng. Lúc sau chuyển sang thể loại chuyện bình thường, tôi vẫn thấy QC che miệng cười trong khi hai con nhỏ bạn thì đang tập trung lắng nghe. Tôi thắc mắc.
– Em làm gì mà cười hoài vậy?
– Thì anh đang kể chuyện cười mà, nên em cười trước cho anh vui – cô bé ngây thơ.
– Hết rồi. Giờ đang ở mode chuyện thường, cô nương ạ – tôi lắc đầu ra vẻ thất vọng.
– Trời ! Làm mình cứ tưởng… – QC lấy tay vỗ vỗ lên trán.
– Đồ khìn… – tôi cốc nhẹ lên đầu em.
Ngồi được một lúc, nhỏ L quay sang QC hỏi:
– Chiều học chuyên đề xong, đi ngắm quần áo không em, QC .
– Dạ chị – cô bé trả lời cười tươi rói.
– Tao đi với con H, còn mày chở QC – con L nói giọng ra lệnh cho tôi.
– Thôi! Các bạn đi đi, chứ mình biết gì mà đi cùng – tôi xua tay từ chối.
– Không được. Mày phải đi cùng không thì đừng trách! – nhỏ H nói. Sau đó, nó cùng nhỏ L và QC nhìn tôi hăm dọa. Tôi biết tôi giải thích cái gì cũng vô ích, nên đành nhắm mắt xuôi tay.
– Rồi! Mà nói trước. Tao đứng ngoài chờ chứ không vào chung đâu. Toàn đồ con gái, biết gì mà xem – tôi miễn cưỡng, mặt nhăn như quả táo tàu.
– Ừa
Con L trả lời rồi nhìn tôi rất đắc thắng. Hình như nó còn cười đểu nữa. Nhìn lo kinh lên được. Không biết hộ tống tụi này tôi có lành lặn trở về không!?
…
Nhà tôi có chị Hà giúp việc lo bếp núc buổi trưa và tối, nên mẹ tôi cũng nhàn. Chị Hà là người bắc nấu ăn rất hợp với khẩu vị. Hơn nữa, tính chị thật thà nên càng được bố mẹ tôi yêu quí hơn. Để giữ chị, gia đình tôi đối xử với chị rất gần gũi, cố gắng không tạo cho chị cảm giác mặc cảm. Tôi hay trêu chị, vì tôi nói gì chị cũng tin.
Tôi dắt xe vào gara, rồi bước vào nhà cùng QC. Thấy tôi vào cùng một cô bé lạ huơ, lạ hoắc, chị Hà đang quét nhà liền dừng lại.
– Ai vậy M? Bạn gái em hả? – chị hỏi sốc.
– Đây là… – tôi ấp úng không biết nên nói thế nào về quan hệ này.
– Em chào chị. Em tên QC, là bạn gái anh ấy – QC trả lời rồi cười toe.
– Xinh thế này mà sao giờ mới dẫn về hả M – chị Hà nháy mắt với tôi. Bình thường chị thật như đếm mà sao hôm nay láu thế không biết.
– Chị nghe cô bé này có mà bán thóc giống. Em họ em đấy – ghét, tôi nói thẳng.
– Xạo quá đi! Chị làm ở đây lâu rồi mà có bao giờ thấy QC đâu. Giấu chị hoài. Có thì cứ nhận đi để chị còn vui – chị Hà lém lỉnh chọc tôi, trong khi QC thì ôm bụng cười.
– Không phải thật mà – tôi nhăn mặt.
– Em nói cho chị Hà biết về quan hệ giữa anh và em đi QC – tôi quay sang ra lệnh cho em.
– Hi hi. Em là em họ của anh M – cô bé vừa nói vừa cười, nhìn chẳng ra thể thống gì.
– Tiếc ghê, nhìn xinh thế này mà… – chị Hà chép miệng.
Nghe chị Hà nức nở khen, tôi thấy mũi QC bắt đầu nở lên như bột gặp nước. Khó chịu, tôi tìm cách làm cho xẹp lại.
– Người ta khen xã giao thôi. Làm gì mà mũi như quả cà chua vậy?
– Kệ. Cứ khen là em thích rồi.
Rồi cô bé quay sang chị Hà tìm đồng minh.
– Em xinh thật hả chị .
– Hic. Chị mà như em là đi làm người mẫu rồi. Cao ráo, mặt như tây, da đẹp…
– Còn từ nào hay ho nữa không chị mang hết ra đi – tôi chống đỡ trong vô vọng.
– À còn… cười xinh, má núm đồng tiền, nhiều lắm – chị Hà không hiểu ý tôi mà còn tìm cách đổ thêm dầu vào lửa.
– Em lên thay quần áo. Hai người cứ ở đó mà tâng bốc nhau đi – đuối lý, tôi đánh bài chuồn.
Tôi không hiểu tại sao mình đang tìm mọi cách để phủ nhận một sự thật rằng QC quá đáng yêu…
Tôi mở cửa và bước vào phòng. Tôi ném cái cặp lên trên bàn và thả người cái phịch xuống giường. Tôi lấy từ trong ngăn tủ tấm hình của HN… Tấm hình đã được tôi in ra ngay sau khi tôi nhận được lá thư từ ba em. Cầm tấm hình trên tay mọi cảm xúc từ mối tình đầu lại ùa về…
HN của anh… Có phải em đang thử thách tình cảm của anh một lần nữa? Tại sao QC lại về đây? Em biết là anh sẽ không nhẫn tâm để phớt lờ cô bé. Nhưng nếu em cứ bắt anh phải ở bên cạnh QC như thế này, anh sợ mình sẽ làm cả em và cô bé ấy đau lòng mất. Em bảo anh phải làm sao bây giờ? Em và QC mặc dù có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cả hai lại có điểm chung ở sự nặng tình. Anh chưa tưng nghĩ có một người con gái dám vì anh một thân một mình, không quản đường xa, chỉ với một mục đích để gặp anh. Nghe giống truyện và phim chứ không giống thực chút nào. Vậy mà không thể tin được, anh đang là nhân vật chính trong một bộ phim đầy tính phi thực đấy… Giá mà QC không phải em họ của em thì có lẽ anh đã đành lòng cắt đứt liên lạc được rồi, đằng này… Lỗi là tại anh khi anh đã không quyết đoán chấm dứt mọi việc, mà lại mềm lòng hết lần này đến lần khác, khiến cho QC có suy nghĩ anh đang cho cô bé ấy cơ hội, để cho bây giờ mọi chuyện trở nên rối rắm như thế này. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là làm sao cho QC hiểu được anh luôn xem cô bé như một người em gái. Anh phải cố gắng thôi… còn những 12 ngày nữa…
Tôi hôn lên tấm hình của HN và ngay ngắn đặt lại nó vào vị trí cũ. Tôi biết mình nên làm gì bây giờ… đối xử với QC như một người em gái và không được để cảm xúc lấn át…
…
Thay quần áo xong, tôi chạy xuống bếp xem chị Hà cần giúp gì thì đỡ một tay, vì cũng sắp trưa đã đến giờ bố mẹ về. Xuống đến nơi, đập vào mắt tôi đầu tiên là hình ảnh của QC. Cô bé mặc váy dài đến gót, màu xanh nước biển chấm bi trắng. Biết tôi thích con gái nữ tính, nên QC định trêu ngươi tôi hay sao mà em cứ nhằm váy mà mặc, đặc biệt là kiểu váy dài này. Ngọn lửa quyết tâm không để cảm xúc lấn át trong tôi bị dội một thau nước dập tắt không thương tiếc. Không bỏ cuộc tôi nhóm một ngọn lửa khác…
Cô bé đang rửa rau sống giúp chị Hà. Hai người có vẻ tâm đầu ý hợp, nên được một lúc tôi lại thấy người kia cười rũ cả lên. Tôi phá tan không khí vui vẻ bằng một câu nói móc.
– Ngoan vậy. Biết xuống bếp giúp chị Hà luôn à?
Nghe tiếng tôi, QC quay người lại. Tóc phía trước cô bé buộc túm lên như con nít, nhìn vừa hay hay vừa buồn cười.
– Em còn biết nấu ăn nữa đó, giỏi không? Để cuối tuần em thể hiện cho xem – QC khoe.
– Món gì? Ăn xong có phải uống thuốc không? – tôi vẫn chưa dừng.
– Salad Pháp, ăn ngon lém – QC hồ hởi.
– Không tin. Ăn mới tin – giọng tôi khó tính như mẹ chồng đang dò xét nàng dâu.
– Vậy chờ đấy. Người gì đâu khó tính thấy ghét
QC phùng mang trợn mắt làm mặt xấu. Nhìn buồn cười kinh khủng, nhưng tôi phải cố gắng làm mặt nghiêm và cắn chặt môi lại. Tôi quay phắt đi, không thèm trả lời rồi thong thả vào nhà vệ sinh. Tôi đóng cửa rồi cười như điên ở bên trong khi nghĩ đến cái mặt xấu của QC. Tôi hứa với lòng mình rồi. Tôi sẽ không cười trước mặt em. Tôi sẽ không biểu lộ cảm xúc để QC nghĩ rằng ở bên cô bé thật nhàm chán…
Cười đã đời, mở cửa đi ra, tôi đi lại chỗ em.
– QC này…
– Sao anh?
– Em đừng mặc mấy cái váy dài kiểu này, nhìn xấu òm à – tôi khổ sở nói một câu trái lòng mình.
– Em tưởng anh thích con gái nữ tính – em bắt bẻ.
– À ừm… nhưng em cao ráo… em mặc quần lửng với áo thun sẽ đẹp hơn – tôi chống chế bằng gu thẩm mĩ thấp tẹt của mình.
– Vậy thôi. Em quen mặc xấu rồi. Mặc đẹp em không chịu được – QC trả treo.
– Anh thích kiểu đó lắm.
– Còn em thì không…
QC nói xong chẳng thèm để ý đến tôi. Em ra chỗ chị Hà hỏi xem có cần giúp gì nữa không. Tức nổ đom đóm mắt, nhưng tôi chịu chết không biết bắt bẻ tiếp thế nào. QC hiền lành, ngoan ngoãn và biết nghe lời tôi đâu rồi???