Phần 21
Hương đã rút và trao cho Vũ Trâu một số tiền không nhỏ sau khi chị làm tình với hắn, Hương đã thực hiện đúng như những gì đã hứa với hắn, giờ đây chỉ trông chờ hắn giữ chữ tín. Vũ Trâu cần phải huy động lại các anh em thuộc hạ cũ của hắn trước khi mở trận đánh dành địa bàn và qua đó cứu thoát vợ chồng Hương. Hơn bao giờ hết giờ Hương chỉ mong hắn giữ lời… Phần thằng Tuấn cũng được Vũ Trâu giao cho vai trò nội ứng, khi nào hắn ra hiệu lệnh sẽ phối hợp để “trong ứng ngoại hợp” khiến cho cả băng đảng bất ngờ. Thằng Tuấn phút chốc trở nên khó xử khi đứng giữa hai ranh giới giữa hai băng đảng, theo bên nào bỏ bên nào hắn cũng bị nguy hiểm đến tính mạng. Trước mắt cứ làm nội gián nhị trùng để giữ yên thân trước.
Tuấn đưa Hương về căn nhà của bọn giang hồ đang giam cầm chồng Hương, tính đến nay Tuấn và Hương đã ra ngoài tròn một ngày một đêm… Vừa bước vào trong, Hương kinh hãi khi nhận ra chồng mình nằm gục dưới sàn nửa tỉnh nửa mê, anh vừa bị đánh một trận nhừ tử.
– Trời ơi… Các người… Các người làm gì chồng tôi thế này…
– Ấy dà, tụi anh có làm gì đâu… Chẳng qua bà luật sư đi vắng lâu quá nên bọn anh không có việc gì làm đành mang chồng của bà luật sư ra tập thể dục đó mà…
Nói rồi chúng quay sang nhìn thằng Tuấn, như có ý muốn đổ lỗi cho thằng Tuấn là nguồn cơn khiến Hương chậm trễ quay lại… “Ê, Tuấn… mà cũng phải chịu phạt vì trễ giờ đó, đây là luật ở đây…” – Nói rồi cả đám xúm lại nện cho thằng Tuấn một trận tối tăm trời đất, Hương chứng kiến thằng em vợ chỉ biết ôm đầu van xin tha mạng mà chị chẳng có chút thương cảm nào, vì hắn mà chị ra nông nỗi này…
– Còn bà luật sư, nếu không muốn ông chồng của bà chịu thêm trận đòn nữa thì quay về phòng sửa soạn đi, đại ka có lệnh khi nào gọi thì bà luật sư phải có mặt, nhớ là phải chưng diện cho hấp dẫn vào… Biết chưa.
– Bọn khống, đại ka chúng mày lại muốn làm trò dơ bẩn đó nữa à?
– Bọn tôi không biết… Đó là lệnh của đại ka… Bà biết điều thì làm theo đi… còn bà mà không chịu thì đừng trách bọn này cho ông chồng của bà no đòn đấy…
– Hương ấm ức bất đắc dĩ phải làm theo yêu cầu bọn chúng, đến lúc này chị vẫn không thấy tên cầm đầu ở đâu từ khi quay lại căn biệt thự này. Hương được đưa lên phòng ngủ trên lầu hai… ở đó chị phải tắm rửa sạch sẽ và chưng diện lại thật gợi cảm, trong tâm trí Hương tin chắc rằng những gì chị phải làm chỉ nhằm hầu hạ nhu cầu tình dục của thằng đầu đảng mà thôi, chẳng phải hắn ta muốn chị phải ăn nằm như vợ với hắn hay sao?
– Hương vừa tắm xong, chị đang thay đồ thì bỗng nghe có những tiếng cười nói bên ngoài, một tiếng họ gằn giọng và tiếng cười rất đặc trưng của một gã đàn ông nào đó nghe chừng khá lớn tuổi. Hương chết lặng vì chị không bao giờ có thể quên được giọng cười đó… Giọng cười đặc quánh sệt khan “khà khà khà…” Đó chị không thể lẫn vào đâu được… Hương vôi hé nhẹ cánh cửa chỉ đủ nhìn ra ngoài nhưng đủ để bên ngoài không nhận ra có người đang nhìn trộm từ bên trong.
Bên ngoài tên đầu đảng đang đi cùng một lão già tóc bạc nhưng vóc dáng hãy còn phương phi khỏe mạnh, lão già đó mặc đồ tây trong chừng có vẻ lịch thiệp và dáng người đi cho thấy đang được tên đầu đảng săn đón… có lẽ đây chính là một nhân vật quan trọng nên tên đầu đảng mới cung kinh như thế. Lão già đó quay lưng lại phía cửa nên Hương không thể nhìn rõ mặt lão…
Mãi cho đến một lúc sau khi lão ta thoáng quay lại, Hương thất kinh… Chị không bao giờ quên được gương mặt nhàu nhúm đó dù thời gian có trôi qua bao lâu… Đó là một gương mặt đến chết Hương cũng không thể nào quên, và chị vẫn nhận ra một hình xăm hình con rít chạy dài từ cằm đến cổ xuống tận xương vai… Gần đuôi con rít là một vết sẹo như hình dấu răng cắn… Hương không thể lầm lẫn được… Hắn chính là con người mà Hương căm thù nhất… Hương sẽ chẳng bao giờ quên được con thú dữ đó và những gì hắn và đồng bọn đã gây ra cho gia đình chị.
…
Hơn 30 năm về trước…
Năm nay Hương 38 tuổi, hơn 30 năm về trước khi chị hãy còn là một cô bé tuổi ăn tuổi lớn non nớt chưa hiểu chuyện đời, đó là những năm sau chiến tranh. Việt nam trải qua biến cố lớn là năm 1975 (lưu ý truyện không đề cập đến vấn đề chính trị). Năm đó, Sài gòn tràn ngập tiếng súng, tiến lựu đạn và cả tiếng bước chân quân đội rầm rập suốt ngày đêm. Ở một góc trong nội đô sài gòn, có một gia đình trong một căn biệt thự biệt lập. Gia đình đó có hai cô con gái, người chị chính là Hương.
Phải, Hương vốn xuất thân trong một gia đình tri thức, mẹ là giáo viên trong khi cha là đại tá trong lực lượng hải quân của quân đội Việt Nam Cộng Hòa, Hương còn có một người dì (tức là chị của mẹ cô) đó là dì Yến cũng là giáo viên dạy chung trường với mẹ của Hương. Dì Yến tuy sở hữu nét đẹp quý phải nhưng duyên số không trọn nên không có chồng lẫn con, sống độc thân cùng gia đình Hương. Năm đó, dì Yến tầm khoảng 30 trong khi mẹ của Hương chỉ vừa ngoài 27 tuổi, còn Hương thì chỉ là một cô bé 8 tuổi ngây ngô giờ dòng đời biến loạn.
– Đầu năm 1975, tin sét đánh gián xuống gia đình khi cha của Hương chết trận, tin báo về khiến cả gia đình bàn hoàng, cũng từ đó mất đi uy thế gia đình của một sĩ quan, gia cảnh càng ngày càng sa sút và nhanh chóng tuột khỏi nhóm danh gia vọng tộc quyền thế tại Đô thành. Khi chiến sự căng thẳng leo thang, nhà nhà tháo chạy tìm đường vượt biên, gia đình Hương cũng không ngoại lệ, mẹ của Hương tìm đến tất cả những nơi chồng mình từng quen biết để cậy nhờ đưa gia đình mình sang Mỹ, mẹ của Hương thậm chí đã phải van xin và hứa hẹn tiền bạc nhưng không nơi nào dám nhận lời, vì chẳng ai dại gì kết thân với vợ của một viên đại tá chết trận không còn bất cứ quyền thế nào.
…
Mẹ Hương là Kiều (phần trước chưa giới thiệu) trong những ngày tháng đó luôn cũng với dì của Hương (dì Yến) không ngừng tìm cách để lo được một suất vượt biên cho cả gia đình. Cả Kiều và Yến đều là giáo viên và đều dạy cùng một trường.
Một ngày cuối tháng 3 năm 1975, Sài gòn loạn lạc hơn bao giờ hết, cướp bóc và chạy loạn diễn ra khắp nơi. Ngay cả những con đường trong nội đô sài gòn giờ đây cũng không còn được an toàn, có chăng là khu vực của những giới quyền lực trong chính quyền luôn được giới cảnh sát canh phòng, phần còn lại trong nội đo chưa bao giờ hỗn loạn như thế.
Kiều và Yến vừa kết thúc giờ lên lớp cuối cùng của mình, sau bao ngày nỗ lực thì cả hai cũng đã tìm được một nguồn có thể giúp cho cả gia đình có thể có được suất lên tàu vượt biên sang Mỹ. Đó là thiếu úy Thuần, một thuộc cấp cũ của chồng Hương, trong khi mà tất cả những quan chức và bạn bè thân hữu của chồng Hương quay lưng thì thiếu úy Thuần bất ngờ xuất hiện và trao cho hai mẹ con Hương và cả dì Yến những tia hy vọng để thay đổi cuộc sống, và thực tế cuộc sống của Hương đã thay đổi từ chính sự kiện ngày đó.
Khi Kiều và Yến vừa về đến nhà, cửa cổng còn chưa kịp đóng thì tiếng xe Jeep dừng lại gấp gáp trước cổng nhà, trên xe một người quan nhân với bộ đồ lính đặc thù và chiếc kính đen thời thượng lúc bấy giờ bước xuống.
– Nhanh lên, Yến – Kiều, cả hai chuẩn bị đồ đạt chưa?
Hương khi ấy hãy còn là một cô bé vốn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô bé ngước lên nhìn mẹ mình và dì Yến, cả hai người phụ nữ đó tuy nhận ra vị quân nhanh đó chính là Thiếu ủy Thuần nhưng vẫn hết sức ngạc nhiên vì sự xuất hiện của anh ta, vì theo hẹn thì đến cuối tuần mới là lúc tàu xuất bến.
– Nhanh lên, có sự thay đổi, chúng ta phải đi ngay, càng nhanh càng tốt, thôi nào cả hai vào thu dọn đi, phải đi ngay bây giờ.
– Trời, sao mà gấp thế… Hai chị em tôi còn chưa chuẩn bị được gì…
– Không cần đâu, chủ yếu là cái gì có giá trị gom đi hết, càng nhiều càng tốt, còn quần áo thì qua Mỹ mua sắm lại sau, nhanh lên nào.
Thuần thúc hối đầy khẩn cấp khiến cho cả hai chị em của sốt ruột thật sự, nhưng cả hai không có thời gian để suy nghĩ, Kiều và Yến ngay lập tức lên lầu thu dọn hết những gì có thể, từ nữ trang đến những tờ tiền cuối cùng, tất cả được dồn vào trong hai valy lớn. Dì yến vẫn nhanh tay thay một bộ đồ bộ trong khi mẹ của Hương hối hả đến quên mất mình vẫn còn đang mặc chiếc áo dài trắng từ khi ở trường, cả hai bây giờ chỉ gấp rút mong mình kịp giờ lên tàu.
Thiếu úy Thuần không quên hỏi đi hỏi lại rằng hai chị em đã thu dọn tất cả những gì có giá trị mang theo hay chưa, có vẻ như anh ta muốn chắc rằng cả gia đình bé nhỏ này không bỏ sót bất cứ thứ gì ở lại căn nhà này. Sau khi tất cả đã được dồn hết lên xe, Hương được mẹ bé lên ngồi cùng và bên cạnh là dì Yến. Thiếu Úy Thuần ngồi lên khu vực tài xế và chiếc xe Jeep nổ máy phóng trên những con đường hỗn loạn.
Trong thời gian ngắn, chiếc xe phóng qua hết những con đường ồn ào, Hương ngồi trên xe bên cạnh mẹ và dì của mình, hướng ánh nhìn về quan cảnh Sài gòn một lần cuối cùng. Đâu đâu cũng là những cảnh chạy loạn nháo nhào. Có lẽ Yến và Kiều cũng cùng tâm trạng như thế, ánh mắt hai người phụ nữ nhìn về phía những góc đường quen thuộc mà chạnh lòng, tất cả diễn tiến quá nhanh, chẳng bao lâu nữa cả hai sẽ rời xa chốn đô thành nhiều kỷ niệm này.
Chiếc xe Jeep phóng như bay một lúc cho đến khi ra khỏi nội đô Sài Gòn và đến một khu vực trống vắng… Càng chạy xe cang tiến vào những khu vắng vẻ cho đến khi dừng lại trước một nhà máy cũ bỏ hoang… Cả Kiều và Hương đều ngạc nhiên, mẹ của Hương quay sang hỏi viên thiếu úy Thuần.
– Ủa… Sao lại dừng lại ở đây? Chẳng phải chúng ta ra bến tàu hay sao?
Câu hỏi của Hương không hề được Thiếu úy Thuần trả lời, ngược lại người đàn ông đó nhảy xuống xe một cách bình thản, hay quay nhìn hai người phụ nữ trên xe một cách đầy khó hiểu và nụ cười mỉm khó hiểu, ngay sau đó Thiếu úy Thuần huýt sáo một tiếng chói tai… Và kìa… Từ trong căn nhà máy bỏ hoang xập xệ, những bóng người dần xuất hiện rõ ràng hơn… Những người đàn ông cởi trần từ khi nào đã ở bên trong bước ra…
Kiều và Yến hốt hoảng trước sự xuất hiện của những người lạ mặt, cả hai ngồi trên xe mà lo sợ nên phải bước xuống, trước khi nhân ra đám đàn ông đó đã vây quanh chiếc xe Jeep như không để cho ai bỏ đi.
– Chuyện gì vậy, Thuần… Chuyện này là sao?
Cả Yến và Kiều đều hốt hoảng và hỏi dặn thiếu úy Thuần, nhưng hắn ta giờ đây không còn là thiếu úy như hai người đẹp vẫn nghĩ…
– Khà khà khà… Hai người đẹp đừng quá lo sợ như thế… Những thằng này đều từng là lính dưới quyền thằng Trung tá cả thôi… nhưng bây giờ chế độ sụp đổ rồi, bọn này cũng chẳng thể làm lính mãi được…
Đến lúc này thì Kiều đã hiểu ra tất cả, tên thiếu úy Thuần này thật ra chẳng tốt lành gì, và chuyện hắn lo cho gia đình Kiều một suất vượt biên hoàn toàn là một cú lừa hèn hạ.
– Thì ra, thì ra các người lừa chúng tôi… Các người muốn gì… Dù sao tôi cũng là vợ của một trung tá cấp cao… các người có biết không?
– Chà chà chà… Bà Trung tá đúng là nói chuyện cứng rắn quá, bọn tôi biết chứ… chứ lão trung tá chồng bà chết mất xác rồi… Bọn này có gì phải sợ…
– Phải, không nói nhiều… Biết điều thì đưa hết nữ trang của tụi bây cho bọn tao… Nhanh lên đừng để bọn tao nổi giận thì phiền phức to đấy.
Sa cơ thất thế, đến đàm thuộc cấp của chồng cũng chẳng coi ra gì, Kiều và Yến đành phải ngoan ngoãn làm theo lời chúng… Cả hai tháo hết những món nữ trang đơn giản cuối cùng của mình ném xuống đất về phía chúng, trong khi hai chiếc Vali trên xe bị lôi xuống lục tung, tất cả những tài sản có giá trị được chúng lôi ra và cướp bóc trắng trợn. Vậy là không thể vượt biên, tài sản cũng coi như không còn.
Nhưng tất cả không phải chỉ dừng lại ở đó, đã từ lâu ông Trung tá vốn có tiếng là có người vợ trẻ xinh đẹp, đến cả những thằng quan chức khác còn thầm ngưỡng mộ thì nói gì đến những thằng thuộc cấp, nhưng vì uy của ông Trung tá lớn nên chúng chỉ có ngắm mà chết thèm chứ nào dám làm bậy. Nay ông trung tá đã chầu ông bà, uy thế gia đình sa sút thì đây chính là lúc chúng tận hưởng xác thịt của bà trung tá.
Hương đứng nép sát chân mẹ mình trong khi cả đám đàn ông hoàn thành việc kiểm kê tài sản và bắt đầu hướng ánh nhìn đầy xác thịt về phía Kiều. Thật không may Kiều vốn gợi cảm trong hoàn cảnh này càng hấp dẫn hơn, người mẹ trẻ sau khi sinh con gái thân thể đã nảy nở hơn càng khiến cho nàng hấp dẫn hơn trong mắt bọn lính nổi loạn. Trong ánh nắng chiều chiếu xuyên khiến cho Kiều trong tà áo dài trắng thật duyên dáng.
Chiếc áo dài thành khiến với lớp vải mỏng manh sang trọng đang khiến cho chủ nhân của nó càng xinh xắn hơn, khi mà nội y của người mẹ trẻ như nổi ửng. Chỉ bằng mắt thường bọn đàn ông đó có thể nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng ửng lên bên dưới lớp vải lụa trắng, Kiều có một cặp mông tròn trĩnh khiến cho tên Thuần và đám lính bạn hữu của hắn như chết điên và muốn cấu xé hãm hiếp người đàn bà đó ra ngay lập tức.
Khi Hương cúi xuống nhặt lấy những vật dụng bị ném vương vãi dưới đất, những đường nét cong cớn trên cơ thể của nàng càng thêm gợi cảm. Ngay lúc đó, một tên lính chịu không nổi trước nét đẹp tuyệt trần của người mẹ áo trắng, hắn buộc miệng buông ra những lời thô bỉ mà khiến cho bất kỳ những người có ăn học nào cũng phải ngượng tai:
– Coi kìa tụi bây, bà trung tá có cặp mông ngon ghê chưa, ước gì được tuột quần bà trung tá ra ha tụi bây…
Người mẹ trẻ cùng đứa con gái đứng nép sát vào nhau trong sợ sệt không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Khi cả ca nhận ra tà dâm trong mắt bọn lính cũng là lúc tên thiếu úy Thuần bước đến và ve vuốt bờ vai mềm mại của Kiều.
– Thằng khốn, mày định giở trò gì?
Thấy em gái mình bị xâm phạm, dì Yến liền la đến cản tên thiếu úy Thuần… Nhưng có lẽ Yến không biết chính mình cũng đang trong tầm ngắm của bọn lính nổi loạn. Khi dì Yến gạt tay tên Thuần xuống khỏi vai em gái mình, dì Yến bị hắn tay nằm giữ tay lại và tên thiếu úy đó trơ trẽn ném một nụ cười dơ bẩn vào cái nét thanh tú của dì Yến.
– Coi nào, đừng ganh tị với em gái chứ… Bọn anh cũng sẽ chăm sóc em chu đáo mà cưng…
Yến tuy không sở hữu nét đẹp như Kiều nhưng với nét nảy nở một chút cũng khiến cho Yến trong cuốn hút nhiều ánh nhìn. So với những người phụ nữ khác cùng tuổi thì Yến cũng có thể xem là xinh đẹp. Thiếu úy Thuần nắm lấy tay Yến, sau khi bỡn cợt bằng những câu nói trơ trẽn, hắn tay đẩy nàng té vào vòng tay những thằng linh khác đang chực chờ xung quanh.
– Ha ha ha… Nào em yêu… qua đây với bọn anh…
Dì Yến kinh hoàng gào thét khi đám đàn ông lao vào người nàng, nàng chống trả kịch liệt nhưng nhanh chóng bị quật nằm ra capo xe, đó thật sự là một khung cảnh hỗn loạn.