Phần 7
Về tới nhà, trời mưa lất phất, tui lập tức thay đồ và xách xe chạy đi không nói với ai một lời nào, tui đi tới trường, hôm nay ở trường bắt khám sức khỏe trong sinh viên mới, trên đường về trời mưa khá to, tui lại quên đem áo mưa, lúc đó tui bồng bột lắm, đáng lý phải dừng ở chỗ nào, đợi mưa tạnh rồi về, nhưng tui lại chạy băng băng về, nếu bạn nào từng chạy xe trong mưa chắc biết rõ cái lạnh thấu xương ấy, nước tát vào mặt tới tấp, đau rát, nhưng không hiểu sao trong cái lạnh teo chim ấy, tui cảm thấy rất sảng khoái, lên hết ga, tui phóng như điên về… mà các bạn đừng hiểu nhằm tui chạy bạt mạng, cái xe 50 cùi thì hết ga cũng chỉ gần 50 km/h thôi.
Vừa về đến nhà, thì bị mẹ mắng:
– Đi đâu mà không nói với ai câu nào, điện thoại cũng không chịu đem.
Tui cảm thấy kỳ cục, trước giờ tui vẫn đi mà có hỏi ai đâu, rồi tới ba mắng, chuyện gì vậy nè, tui cũng chả hiểu, không lẽ ông bà sợ mình đi nhảy cầu, mà nhảy cầu thì tui cũng éo chết được, kình ngư như tui nhảy giữa biển cũng… chết. Chắc có lẽ vì chuyện hồi tối, tui giận nói đủ thứ hình như có đòi tự tử thì phải, tui cũng chả nhớ, gặp Hương thì mắt Hương đỏ hoe, cũng như ba mẹ, Hương cũng hỏi tui đi đâu làm gì, đúng là con gái hay nghĩ tới mấy chuyện không hay lắm, tui dỗ ngọt rồi nói đùa làm Hương vui lên, tui cũng đã chấp nhận, gọi Hương bằng chị.
Chiều hôm ấy cũng như những buổi chiều trước đó, hai đứa cùng đi dạo với nhau, bầu trời xám xịt, mây đen kéo đầy, đi bên nhau im lặng không nói gì, bầu không khí nặng nề, ngày mai tui không còn nhìn thấy Hương nữa, tui muốn làm gì đó thật vui, để để lại 1 kỉ niệm đẹp cho Hương và cũng là cho tui, chứ không phải là những thứ đau buồn này, đang đi tui quay sang nói thách Hương thi chạy về nhà.
Hương vui vẻ nhận lời, Hương ăn gian chạy trước, tui đuổi theo sau, chạy được 1 đoạn tui chịu thua, hem chạy nữa Hương trêu tui sao yếu thế, đúng lúc đó tui bất ngờ chạy thật nhanh, Hương đuổi theo không kịp và kết quả là tui thắng, Hương ấm ức quay sang cãi nhau với tui, cái không khí nặng nề ấy cũng không còn nữa, chúng tui vẫn cười nói như trước, nhưng có lẽ sẽ không còn những chuyện như trước.
Về nhà, ăn cơm xong, hai đứa lại cùng nhau rửa chén, tui khẽ nói với Hương.
– Chị đừng quên em nhé vì em sẽ mãi nhớ tới chị.
Hương dừng lại 1 lúc, dường như Hương đang suy nghĩ điều gì đó khó khăn lắm, rồi Hương mỉm cười, khẽ gật đầu và nói:
– Chắc sẽ không quên được được đâu.
Tối hôm đó, tui quyết định tặng Hương 1 món quà làm kỷ niệm, tui chọn mua 2 ngôi sao thủy tinh màu tím có sáp bên trong có thể thắp lên, đẹp lắm, tui định tặng mình Hương thôi, nhưng các bạn biết đó, có bà chị hai nữa mà, nếu tặng quà các bạn đừng nên tặng mỗi 1 người, như vậy sẽ lộ hết cả ý đồ ra và làm cho người nhận dễ từ chối, vì vậy tui tặng luôn bà chị hai, lúc đó cũng có Hương và thằng bạn tui, nhưng lúc đó Hương từ chối không nhận, chỉ khi nào, bà chị hai với thằng bạn tui đi rồi, chỉ còn hai người thì kết quả nó bất ngờ lắm, Hương lấy 1 cái tui giữ 1 cái, tui vẫn còn giữ nó đến bây giờ.
3 giờ khuya hôm đó, Hương lên xe về nhà, tui cũng ra tiễn, lúc đó Hương như thế nào ấy, gương mặt lạnh tanh, không nói 1 lời, tui cũng vậy, không biết nói gì cả, sự im lặng đáng sợ, cho đến khi chiếc xe chạy khuất bóng rồi, lòng tui cũng trống rỗng, như chưa có gì xảy ra, nhưng khi trở về phòng mình, phòng Hương đã ngủ, căn phòng có lúc tui với Hương nằm đây nói chuyện (cái này trước đó mình không kể vì cũng không có gì đặc sắc, tại lúc đó cũng có nhiều người trong phòng, nếu không thì…) tui nằm miên man nhớ lại những gì đã xảy ra, 4 ngày, mỗi ngày mỗi cảm xúc, vui buồn, hờn giận, yêu thương, chắc có lẽ tui sẽ không bao giờ gặp Hương nữa, sẽ không bao giờ được cãi nhau vì những chuyện cỏn con rồi lại cười đùa cùng người con gái ấy, nghĩ đến đó, nước mắt tui tự nhiên ứa ra, khốn nạn thật, 1 thằng con trai đi đánh lộn té máu đầu vào nhà thương nằm mà chả khóc, lại đi khóc vì chuyện tình cảm, nhưng tui đã quyết không suy nghĩ gì đến Hương, tương lai tui còn phía trước, không thể vì một người con gái mà tui gục ngã được, những tháng ngày sau đó, tui rất quyết tâm vào chuyện học hành, học để không cho mình thời gian rảnh để nhớ nhưng thật ra tui chưa bao giờ quên được.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Kéeeeeet…
Tiếng kéo cửa sắt quen thuộc, tui mở cửa quán và bắt đầu 1 ngày bình thường, sau khi bưng bê mấy cái bàn cái ghế, tui chạy ra sau nhà trên con đường quen thuộc tập thể dục, 5h30 sáng, hôm nay ông mặt trời lười biếng vẫn còn nằm đắp cái mềm bằng mây đen ấy, con đường lờ mờ, tui chạy thật xa nhà, rồi vòng lại, bổng cơn mưa rào kéo tới, mới sáng mà ông trời tè dầm rồi, sao ông cứ chơi đểu tui hoài thế. Ướt như chuột lột, tui bước vào nhà với cái thân xác rã rời sau mấy đêm không ngủ, lôi cái cặp dắt cái xe ra, đi tới trường.
Những tiết học chán ngắt, càng chán hơn nữa khi không quen ai vì trong lớp thời phổ thông không ai thi ngành này mà đậu ngoại trừ mình, đa số vào cao đẳng hoặc các ngành khác, ngồi nghe ông thầy giảng 1 hồi, tự nhiên nghe tiếng nhạc ” Bí bí bầu bầu, bí xa bầu sầu ” quay lên thấy ông thầy đang hát, rồi tư nhiên chuyển sang ” Love in your eyes, sitting silent by my side ” ặc ặc cái chuyện gì nè trời, tui thấy nghi nghi rồi, thì ra là đang mơ, tui mở mắt, nãy giờ ngủ ngục mà chả hay, quay xuống bàn dưới nơi phát ra tiếng nhạc. Một đứa con gái đang lúi cúi bấm cái điện thoại, mái tóc dài che hết nữa mặt rồi, nhìn trắng ghê, tui hơi quạu nên hơi lớn tiếng.
– Bạn bật nhỏ nhạc nhỏ tiếng được không, mình đang ngủ.
Con nhỏ ngước mặt lên nhìn, đến bây giờ mới thấy hết nét mặt, sóng mũi thon thon cao cao, mắt to tròn cũng long lanh lắm, nhìn mình chớp chớp, rồi lí nhí xin lỗi. Ặc Ặc girl xinh à, đổi giọng thôi.
– Khoan, bài Proud of You hả bạn, mình muốn nghe, bạn để loa lớn cho mình nghe nhé.
– Ơ cái ông này, vừa bảo bật nhỏ bây giờ lại đòi bật to là sao? Không thèm cho ông nghe.
Ặc chảnh, được thôi, tui móc cái điện thoại ra, bật loa bài đó lên hết cỡ.
– Tui đang nghe nè, không cần nghe cái điện thoại dởm của bà.
– Của ông là đồ dởm thì có, cái của tui mua hơn 3 triệu đó, nokia chính hãng.
3 củ mà cũng khoe, hồi đó 3 củ cũng lớn nhưng cái điện thoại của tui tận 5 củ, mỏng như dao cạo râu, 2 màn hình, màn hình ngoài và trong, to đùng, cực đẹp.
– 3 Triệu lận á?
– Uhm 3 triệu đó.
– Thôi, tui không xài cái điện thoại này nữa đâu cho bà đó.
Tui cầm cái điện thoại tui đưa cho con nhỏ, con nhỏ ngơ ngác hỏi.
– Ơ sao không xài nữa?
– Cái điện thoại này tui mua 5 triệu, cái nokia đập đá của bà thế kia mà cũng hơn 3 triệu thì chắc của tui là hàng dỏm, tui bị lừa rồi.
Con nhỏ bật điện thoại lên, hết xem bên ngoài rồi bấm bên trong, rồi nói.
– Hàng chính hãng mà, đồ xịn đó.
– Ừ xịn thì trả đây. – Tui chìa tay ra.
– Ông nói cho tui rồi mà. – Con nhỏ quay mặt ra chỗ khác, mặt cúi xuống, tay vẫn bấm cái điện thoại của tui.
– Bà xài rồi tui lấy gì xài, tui nói chơi thôi mà, trả đây.
Con nhỏ lấy cái điện thoại của nó đưa tui:
– Mình đổi nhé!
Ặc Ặc, con nhỏ này bệnh rồi, từ trước tới giờ tui chưa thấy ai như con này, hồn nhiên như con điên vậy, tui cầm cái điện thoại của nó rồi nói.
– Đổi rồi thì tui làm gì cái điện thoại của bà cũng được phải hem?
– Uhm, cho ông luôn đó, nó vẫn đang dí mặt vào cái điện thoại của tui, bó tay con này thiệt.
Tui cầm cái điện thoại tháo nắp, lấy cái sim ra, rồi đưa lên định bẻ, nó nhìn thấy hết hồn.
– Trả cái đó đây.
– Tui hông trả bà làm gì tui.
Tui nhét vội cái sim vào túi vừa lúc đó ông thầy cũng đi vào, ặc… mình ngủ sang tiết khác của lớp khác luôn rồi, nản ghê, chắc do mệt quá nè, con nhỏ ngồi đằng sau, hết khiều móc rồi lại nhéo, rồi lại lí nhí giọng tha thiết van nài, xin lại cái sim, tui làm ngơ, nhảy sang bàn khác, được 1 lúc thì nó nhảy qua chỗ tui, 2 đứa chả học hành gì mà cứ chuyển hết chỗ này tới 1 chỗ kia, được 1 lúc thì tui quay xuống nói với nó, lát ra về tui trả cho, bà nhớ điện thoại của bà hem?
– Tui nhớ.
– Uhm, lát nữa gọi vô số đó, tui đi trước đây.
Tui bước ra khỏi lớp, tui có phải học cái lớp này đâu. Mùa mưa ở chỗ tui kéo rất dài, hôm nay lại 1 ngày u ám, tui đứng trên tầng 5, nhìn xa xa về phía chân trời, gió đang ào ào thổi, tui nhớ người con gái ấy, người con gái thích những cơn gió, nếu mà người đó được đứng đây cùng tui chắc người đó là thích lắm nhỉ. Ngày đầu tiên trong chuỗi ngày buồn bất tận, khi 1 thằng con trai thích chơi đùa với tình yêu lại biết yêu… nhưng cuộc chơi của nó vẫn chưa kết thúc.