Phần 1: Xác chết sống lại
21 tháng 8 năm 2020,8h45…
Dãy Hoàng Liên Sơn trùng trùng điệp điệp bao quanh bởi sương khói mịt mù như một con quái vật to lớn ngoằn ngoèo bất động. Cách ngọn Pù Luông 400 mét xuất hiện một nhóm thám hiểm đang cheo leo khó nhọc tìm đường tiến lên đỉnh núi. Nhóm người này gồm mười tám người, mười lăm đàn ông, ba phụ nữ nhiều màu da quốc tịch dù nét mặt ai cũng mệt mỏi vô cùng nhưng ánh mắt đều hừng hực hướng về mục tiêu cần chinh phục.
– Này… Ở đây có một chỗ hõm khá lớn… Tôi đề nghị mọi người nghỉ giải lao một chút…
Jerry, chuyên gia leo núi thám hiểm người Anh là người dẫn đầu phía trên, bám chặt dây thừng tay che miệng gọi to xuống dưới.
– Ok, Jerry. Cảm ơn chúa… Tay tôi cũng mỏi nhừ rồi đây…
– Tốt quá rồi…
– Không còn gì tốt hơn. Tôi cũng cần chụp vài tấm hình…
Nghe mọi người hứng khởi đáp ứng, Jerry vội trèo lên mép đá. Anh đóng cọc sắt vào khe đá thật chặt, còn thử dây thừng mấy lần mới thả dây xuống.
Ngọn Pù Luông này dù không phải là cao nhất trong dãy Hoàng Liên Sơn nhưng quanh năm mây mù bao phủ rất khó tìm đường an toàn leo lên. Lần này Jerry rất may mắn mới tìm được một người dân tộc đồng ý chỉ đường cho nhóm.
– Đưa tay cho tôi…
– Cảm ơn Jerry.
Người lên đến nơi thứ hai là Cathy, một thám hiểm giả kiêm nhà địa chất. Cô ngồi phịch xuống, thở hổn hển mặt mũi đầy mồ hôi nhưng nụ cười trên môi vẫn tươi vui không dứt. Uống một ngụm nước, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Lúc này Cathy mới nhìn ngẩng đầu nhìn quanh bên trong. Cái hõm này không lớn. Bề mặt bằng phẳng bên dưới chỉ khoảng hơn mười lăm mét vuông. Khoảng hẹp bên trong khá dốc như một vết nứt chẻ dọc từ đỉnh núi.
Cathy ngẩng đầu nhìn lên trên chợt hơi nhíu mày. Cái hõm trên vách núi dựng đứng này thật kỳ lạ. Chiều cao gấp mười lần chiều sâu. Hai bên vách đá cao hơn hai mươi mét khá bằng phẳng. Phần đỉnh lại hai cột đá khoảng cách khá đều mũi nhọn chĩa thẳng xuống dưới. Cathy có thể xác định hai cột đá đó không phải là thạch nhũ. Nhưng hai mươi năm nghiên cứu địa chất cô chưa bao giờ thấy địa tầng thiên nhiên nào như vậy.
Không đúng… Bên cạnh hai cột đá mọc ngược kia dường như từng có một cái nữa đã bị rơi rụng xuống. Cathy đảo mắt nhìn qua khối đã lớn vỡ nát mà một đội viên đang ngồi lên, cô càng có thể xác định. Lúc này dù không dựa trên bất kỳ cơ sở nào nhưng Cathy vẫn tin nơi này không phải là một cái động do thiên nhiên tạo ra.
– John, tôi mượn chiếc flycam của anh một chút.
– Có đây người đẹp… – John vui vẻ tháo balo xuống.
– Cảm ơn.
Cathy nhận lấy chiếc flycam mà cảm thấy hai tay mình hơi run rẩy. Cô cũng không biết mình đang suy đoán ra điều gì nhưng chỉ có một cách xác định nó mà thôi. Linh tính báo cho Cathy biết nếu bỏ qua cơ hội này thì cô sẽ hối hận cả đời.
Thấy vẻ bất thường của Cathy, John cũng ngồi xuống bên cạnh giúp cài đặt thiết bị cho cô. Hành động của hai người cũng làm những người khác tò mò vây quanh sau lưng họ dõi theo màn hình điều khiển.
Chiếc flycam từ hõm đã lao vút ra ngoài mất hút trong màn sương mù. Màn hình trên điều khiển cũng trắng xóa một mảng không thấy được hình ảnh gì. Nhắm độ cao vừa đủ, Cathy bấm nút return home cho flycam quay trở về. Mọi người đều thấy khó hiểu vì hành động của cô. Không phải khảo sát đỉnh núi sao? Quay về làm gì?
– Đó là cái gì?
Khi suy nghĩ trong đầu mọi người còn chưa có lời giải đáp thì tiếng kêu ngạc nhiên của ai đó vang lên. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên màn hình điều khiển trên tay Cathy. Khi flycam bay về cách vách núi thẳng đứng nơi họ đang dừng chân 195 mét thì màn sương mù mờ đi dần. Trên màn hình điều khiển hiện ra một thứ không ai có thể tưởng tượng nổi.
– Đó là… một bàn tay sao?
John trợn mắt bật thốt lên hoảng sợ. Nhưng không ai trả lời anh vì mọi người đều nín lặng sửng sốt nhìn dấu ấn hình bàn tay khổng lồ in sâu vào vách đá dựng đứng cả năm ngón rõ ràng trên màn hình. Cathy không nhịn được phải một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này cô đã xác định được ba cột đá nhọn chĩa xuống kia là gì. Nó chính là phần âm bản do bốn ngón tay khổng lồ kia đóng sâu vào vách đá mà tạo nên.
– Lạy chúa… Tôi còn nghĩ là bộ phim King Kong người ta quay tại An Nam là do kỹ xảo điện ảnh thôi chứ?
– King kong quái quỷ gì chứ? Nếu một người với bàn tay kích thước 30 mét thì hắn phải cao tương đương 270 mét. King Kong đem ra so với hắn chỉ là một con chó con mà thôi.
– Điều này không thể nào? Trên đời không thể có một tồn tại như vậy…
– Anh không thể khẳng định như vậy. Có rất nhiều thứ khoa học còn chưa chứng minh được…
– Tôi nghĩ đây có lẽ là một trò đùa dai của vài kẻ nào đó thôi. Có thể là chiêu trò thu hút du lịch chẳng hạn…
– Ngọn Pù Luông còn chưa ghi nhận có đoàn thám hiểm khám phá… Đừng nói đến tour du lịch… Tôi không tin chuyện đó…
– Có ai thấy Pín Lu không?
Bất chợt Cathy lên tiếng hỏi. Mọi người nhìn quanh thì thấy Pín Lu, người đàn ông dân tộc dẫn đường của nhóm đã biến mất từ lúc nào.
– Tôi vừa thấy anh ta ở góc đó… quỳ lạy như tế trời vậy. Tôi còn nghĩ rằng đó là nghi thức tôn giáo gì đấy của anh ta…
– Có lẽ anh ta đã biết thứ chúng ta vừa tìm thấy là gì? Nó đã dọa anh ta sợ…
Mọi người bất giác đều im lặng. Một sự đè ép vô hình làm họ ngột ngạt khó chịu.
– Á…
Mọi người còn đang xôn xao bàn tán thì một tiếng hét kinh hoàng của phụ nữ từ bên trong vọng ra. Jerry đứng bật dậy là người nhanh nhất lao đến bên Liu Lee, một trong ba người phụ nữ của nhóm, người Mỹ gốc Trung Quốc. Nét mặt cô tái nhợt hoảng sợ nép sau người Jerry tay run run chỉ về góc khuất bên trong.
– Có xác người… Trong đó… có người chết…
Jerry nhíu mày ra hiệu với John, mở đèn pin hai người song song bước sâu vào. Dưới chân hai người là một vũng ướt át nhỏ do Liu Lee để lại. Cái khe nứt này rất cao phía trên không thấy được điểm cuối nhưng lại không quá sâu. Chỉ vài bước chân hai người đã thấy được thứ dọa Liu Lee chết khiếp. Đó đúng là một thi thể đang ngồi ở tư thế kiết già với mái tóc bù xù rũ xuống không thể phân biệt đàn ông hay phụ nữ. Hai bàn tay kẻ đó gầy gò da tay trắng bệch đặt hai bên đầu gối hoàn toàn bất động. Nhưng trong không khí ngoài mùi thoang thoảng của rêu mốc, lại không ai ngửi được mùi thi thể phân hủy.
– Báo cảnh sát đi…
– Đừng đến gần. Chúng ta có thể làm xáo trộn dấu vết của cảnh sát…
– Ở đây điện thoại không có sóng…
– Vậy mọi người ở đây… Để tôi và John leo xuống…
21 tháng 8 năm 2020,11h00…
Sau khi nhóm thám hiểm được mời rời khỏi hiện trường thì cảnh sát đã phong tỏa cả khu vực. Một chiếc trực thăng áp sát đỉnh Pù Luông cho 3 người đàn ông đu dây thừng hạ xuống. Họ tiếp tục đu dây xuống 300 mét để đến được khoảng hõm kia. Nơi này đã có bốn người cảnh sát chờ sẵn.
– Thi thể bên trong kia…
– Cảm ơn…
Lý Được gật đầu với người cảnh sát vừa hướng dẫn mình. Hắn đảo mắt nhìn qua khoảng hõm khổng lồ trên đầu mình mà không khỏi hít sâu một hơi. Trên máy bay Lý Được đã thấy được sự kinh khủng của dấu tay in trên vách đá này.
Lý Được bước sâu vào trong khe nứt. Khi nhìn thấy cái thi thể ở tư thế đang ngồi đầu gục xuống, chợt hắn quay lại nhìn cái khe núi nứt toạc trên đầu mình. Bất giác Lý Được hít sâu một hơi, toàn thân thoáng lạnh lẽo. Nếu đầu óc hắn không tưởng tượng quá mức thì kẻ trước mặt này chính là nguyên nhân mà dấu ấn bàn tay khổng lồ kia xuất hiện.
– Ông chủ… Ông đang xem chứ?
Lý Được áp tay lên tai nghe giọng run run hỏi. Tay còn lại hắn giữ cái camera đeo trên ngực áo vẫn đang chớp đèn truyền phát tín hiệu đi xa.
– “Tôi đã thấy…” – Trong tai nghe phát ra một giọng đàn ông đầy vẻ nghiêm trọng.
– Đây là… ông chủ… có phải như tôi nghĩ…
– “Đúng vậy… Đây là một chưởng của cường giả Nguyên Anh thậm chí còn cao hơn. Nhưng kẻ bị đánh xuyên vào vách đá vẫn không chết ngay… Có lẽ hắn đang cố chữa thương nhưng vết thương quá nặng không thể qua nổi. Thật không thể tưởng tượng nổi… Bằng mọi giá cậu phải mang cái thi thể đó về phòng thí nghiệm cho tôi…”
– Vâng, tôi đã biết.
22 tháng 8 năm 2020,19h00…
Tại khu vực quy hoạch tái định cư phía tây thành phố Dĩ An cơ sở hạ tầng đã hoàn thành hơn một năm nay nhưng rất nhiều công trình nhà ở còn dang dở bỏ hoang không một bóng người. Lúc này ba chiếc Mercedes G63 nối đuôi nhau lao nhanh vun vút như ba bóng ma rượt đuổi trong màn đêm. Ánh đèn pha rực sáng xé tan bóng tối rẽ vào một khu công trình chung cư bỏ hoang cỏ mọc um tùm. Ba chiếc xe hãm tốc độ lần lượt chui xuống tầng hầm mang theo luồng sáng mất hút.
Dưới tầng hầm gạch đá còn ngổn ngang, mặt sàn xi măng đọng nước mọc rêu xanh. Ba chiếc xe đỗ lại. Mười người đàn ông lần lượt bước xuống. Ánh đèn pin quét khắp một lượt xung quanh một cách cẩn thận. Như đã xác định an toàn, một gã đàn ông cao lớn mới bước đến mở cửa sau chiếc xe ở vị trí giữa.
– Ông chủ…
Từ bên trong xe một cây gậy đen bóng đầu rồng bằng vàng chống xuống nền đất. Tiếp theo là hai ống chân có vẻ gầy gò không còn bao nhiêu sức lực. Đó là một người đàn ông dáng người nhỏ gầy với mái tóc bạc trắng. Người đàn ông cao lớn đưa tay ra muốn dìu đỡ nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh sáng quắc kia lập tức lùi lại cúi đầu thật thấp. Người đàn ông lớn tuổi đó cũng không nói lời nào chỉ lạnh nhạt chống gậy từng bước tập tễnh mà đi. Mười người vệ sĩ lặng lẽ vây kín xung quanh tiến sâu vào bóng tối phía trước.
“Tin…” – Chợt một âm thanh nhỏ vang lên.
Một tia sáng hẹp hé mở rồi chói chang hiện ra trước mắt họ. Một cánh cửa thang máy mở rộng. Bên trong buồng thang Lý Được đã chờ đợi sẵn hai tay khép nép vẻ mặt nghiêm túc.
– Ông chủ…
– Ừ… Lần này cậu làm tốt lắm.
Người đàn ông lớn tuổi gật đầu nghiêm nghị nói. Cùng vào buồng thang máy với ông ta chỉ có bốn người đàn ông. Để cửa thang máy đóng lại hoàn toàn Lý Được mới đặt ngón tay vào đầu đọc xác nhận. Đèn trần trong buồng thang chợt chớp động chuyển từ ánh sáng trắng sang đỏ. Bảng điều khiển cảm ứng cũng đổi sang một dãy số khác. Lý Được bấm vào số 14. Buồng thang rung động nhẹ rồi bắt đầu rơi tuột xuống mỗi lúc một nhanh.
Khi xuống đến tầng 14 cửa thang máy mở ra. Người đàn ông lớn tuổi nét mặt hơi nhăn có vẻ khó chịu.
– Ông chủ khó chịu sao? Để ngày mai tôi nói kỹ thuật hãm thang chậm lại.
– Không cần. Lúc này không cần quan tâm mấy thứ râu ria đó…
– Vâng…
Trước mặt nhóm người là một khoảng không gian rộng lớn với một lối đi ở giữa hai bên là rất nhiều phòng kính ngăn cách. Nơi này là một phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất. Bên trong những phòng này có rất nhiều thiết bị máy móc và vài người mặc quần áo vô trùng đeo khẩu trang đang bận rộn thực hiện các phân tích nghiên cứu. Nhóm người di chuyển đến gần cuối hành lang đến trước một cổng an ninh đóng kín. Trên cửa sơn một hàng chữ A1 màu đỏ. Lý Được một lần nữa dùng vân tay của mình xác nhận để mở cửa.
Cửa an ninh mở ra. Lý Được và người đàn ông lớn tuổi bước vào để lại bốn người vệ sĩ ở lại bên ngoài. Hai người đi qua một cửa xịt khử khuẩn, sau đó mới vào một gian phòng thay đồ. Tất cả quần áo giày dép vật tùy thân đều bỏ lại trong hộc tủ. Hai người mặc vào người bộ quần áo liền quần, giày cao su non, phủ kín đầu tóc, đeo kính và khẩu trang. Vật tùy thân duy nhất người đàn ông lớn tuổi cầm theo là cây gậy đầu rồng, nhưng cũng được bao bọc trong một lớp vải vô trùng.
Quy trình nghiêm ngặt này chỉ dành riêng cho phòng thí nghiệm A1. Vật thể nghiên cứu ở đây là tối quan trọng không thể bị hủy hoại vì một chút sơ suất do con người.
Khi cánh cửa cuối cùng được mở ra xuất hiện trước mắt hai người là một phòng thí nghiệm diện tích lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài. Rất nhiều thiết bị treo từ trần xuống, đặt trên sàn nhà theo vòng tròn vây quanh một bệ hình tròn ở trung tâm. Nơi này đã có hai người đàn ông và một người phụ nữ đang theo dõi các chỉ số trên thiết bị và ghi chép. Họ đều là Tiến sĩ hàng đầu trong ngành được Phòng thí nghiệm mời về.
– Giáo sư Châu…
Người đàn ông lớn tuổi còn có một thân phận vô cùng danh giá, Giáo sư Ngô Hoàng Châu. Ông được người người tôn vinh như người khai sáng đưa nền khoa học đất nước lên nhanh tầm với thế giới.
Ông gật đầu chào các Tiến sĩ trẻ. Ánh mắt ông lúc này lại nhìn chăm chăm vào vật thể trước mắt. Càng bước lại gần vật thể đó hơi thở già cỗi của ông càng nặng nề gấp gáp.
Đúng như những gì ông thấy qua camera ghi hình. Đây là một thi thể đàn ông ở tư thế kiết già, mái tóc bù xù cuối thấp che đi toàn bộ khuôn mặt.
– Kẻ này rất kỳ lạ. Chưa bao giờ tôi chứng kiến thứ gì như vậy. – Người đàn ông béo mập đeo kính báo cáo với giọng đầy phấn khích. – Hắn rõ ràng đã chết. Nhịp tim không còn. Điện tâm đồ không nhảy. Nhiệt độ cơ thể thấp vượt quá ngưỡng duy trì sự sống. Nhưng làn da vẫn cứ mềm mại, lớp biểu bì ngoại trừ ở trạng thái mất nước thì hoàn toàn không có dấu hiệu phân hủy.
– Tại sao không để hắn nằm thẳng ra? – Giáo sư Châu lên tiếng hỏi.
– Chúng tôi không thể cưỡng ép kéo giãn thi thể hắn thẳng ra được. Nếu không muốn phá hủy đi cấu trúc xương cơ của hắn.
Một người đàn ông bên trái báo cáo vừa chỉ tay về phía màn hình lớn. Giáo sư Châu đẩy gọng kính trên sống mũi lên cao, nheo mắt nhìn. Trên màn hình là hình ảnh phác họa 3D từ từ xoay quanh tròn một khuôn mặt thanh niên khá gầy, gò má góc cạnh, môi mỏng với mái tóc bù xù dựng đứng như người rừng.
– Đối tượng có độ tuổi khoảng từ 17 đến 23. Chiều cao 185cm, cân nặng 72kg. Theo phân tích mẫu ADN từ tóc… Thì hắn là người Kinh gốc An Nam. Cùng nguồn gốc với chúng ta… Nhưng hiện nay hệ thống tra cứu nhân khẩu chưa tìm thấy kết quả trùng khớp về thân phận của hắn.
– Mẫu quần áo còn lại trên người hắn là loại vải được dệt thủ công từ cây gai dầu… Loại này nước ta đã ngừng sản xuất từ những năm 1950… – Người phụ nữ vừa nói vừa đưa đến trước mặt người đàn ông một mẩu vải được cắt xuống từ thi thể.
– Sử dụng dữ liệu nhân trắc học của trăm họ An nam… – Giáo sư Châu trầm giọng nói. – Tôi muốn truy tìm nguồn gốc xuất xứ của hắn…
– Vâng ạ.
Một vị Tiến sĩ khác bước đến tiếp tục báo cáo. Trên màn hình hiện lên hình mô phỏng một vách đá dựng đứng với bàn tay và khe nứt ăn sâu vào đến vị trí của thi thể.
– Tính toán lực tác động tạo ra vết nứt sâu 17. 5 mét cao 76 mét đến điểm phát hiện ra thi thể của hắn thì lực ép bình quân trên toàn bộ cơ thể mà hắn đã phải hứng chịu khoảng 1500 tấn.
– Vậy tại sao trên người hắn không có một vết thương nào? – Giáo sư Châu nhíu mày hỏi.
Ba người Tiến sĩ nhìn nhau cùng mỉm cười. Người lớn tuổi nhất dáng người mập béo vẻ mặt đầy phấn khích bước đến cạnh thi thể vừa nói:
– Giáo sư, để thay lời giải thích tôi nghĩ ông nên tận mắt chứng kiến việc này…
Giáo sư Châu và Lý Được đều bước sát lại bệ thí nghiệm. Hai người đều khó hiểu nhìn người Tiến sĩ mập mạp cầm lên một con dao mổ. Hắn chậm rãi rạch một đường trên cánh tay của thi thể. Trước mắt Giáo sư Châu một vết cắt khá sâu hở miệng thấy cả lớp cơ bên trong lại tuyệt nhiên không có giọt máu nào chảy ra. Nhưng đó vẫn chưa phải điều làm mọi người ngạc nhiên. Vết thương đó ngay trước mắt mọi người chậm rãi khép lại rồi từ từ liền lại… Chỉ ba mươi giây trôi qua vết thương vốn phải mất cả tháng để lành lại đã liền lạc như ban đầu chỉ để lại một đường còn ửng đỏ cũng đang nhạt dần đi.
Trái tim già cỗi của Giáo sư Châu như muốn ngừng đập chứng kiến một sự thần kỳ diễn ra ngay trước mắt. Ông đã hiểu vì hắn đâm xuyên vào vách đá trên người lại không có một vết thương. Ông hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới lên tiếng hỏi:
– Vậy có cách nào xác định hắn đã chết bao lâu không? Hoặc nói, tôi muốn biết thời điểm hắn bị ai đó đánh sâu vào vách núi? Ngày giờ?
Nghe câu hỏi của người đàn ông lớn tuổi ba vị Tiến sĩ phòng thí nghiệm im lặng. Lý Được gãi gãi chóp mũi bên trong cái khẩu trang, lên tiếng nói:
– Ông chủ. Theo tôi tìm hiểu từ người đàn ông người dân tộc dẫn đoàn thám hiểm lên ngọn Pù Luông… Ông ta nói con đường đó ông ta đã nhiều lần lên xuống hái thuốc. Lần cuối cùng gần đây ông ta đi là hai tuần trước. Khi đó vẫn không có cái dấu bàn tay khổng lồ kia… Còn một tin tức nữa tôi thấy rất đáng chú ý là… Tối khuya năm ngày trước trời đổ mưa rất lớn. Một người trong bản của anh ta từ trên núi về không kịp đã trú mưa giữa đường. Anh ta kể mình thấy khi tia sét đánh xuống… trên bầu trời có bốn bóng người chớp động qua lại rất nhanh… Rồi có hai tiếng nổ rất lớn, át cả tiếng sấm, rung chuyển cả bầu trời… Anh ta còn cho rằng đó là thần linh giận dữ… quỳ bò ra đất lạy như tế sao…
– Anh ta có kể gì về… bên dưới chân họ có vật gì không? Ý tôi là… như phi kiếm…
– Không… Anh ta không kể gì về chi tiết đó… Có thể là trời rất tối. Tia chớp lại rất nhanh…
Người đàn ông lớn tuổi gật gù không nói lời nào như chờ đợi người thứ ba báo cáo nhưng mất vài giây sau vẫn không nghe được gì khác. Ông khó hiểu quay sang nhìn anh ta. Người đàn ông thứ ba hơi lúng túng bước lại nói:
– Ông chủ… Đến giờ tôi vẫn không có được bất cứ thông tin gì về bên trong cơ thể đối tượng.
– Tại sao?
– Vì… ngoại trừ lớp da có thể cắt ra. Lớp cơ bên trong vô cùng cứng rắn. Dao mổ laser cũng chỉ để lại một đường nám mà thôi… Không những vậy. Máy X – quang tiên tiến nhất của chúng ta cũng không xuyên qua được lớp cơ thịt hắn để chụp khung xương. Tôi thật sự không biết đây là quái vật hay là người nữa…
– Thật là vậy ah…
Người đàn ông lớn tuổi thì thào gật đầu. Đột nhiên ông ta đóng mạnh cây gậy đầu rồng trong tay xuống sàn nhà. Gần như cùng lúc một âm thanh đinh đương vang lên rất nhỏ chỉ vừa đủ để mọi người nghe được. Ba người Tiến sĩ phòng thí nghiệm còn chưa hiểu gì thì người đàn ông lớn tuổi và Lý Được đã bước đến gần sát thi thể.
Lý Được bước lại trước thi thể cẩn thận dùng một cái kẹp gắp lấy một vật nhỏ như vô hình ghim vào trước ngực thi thể. Hắn đưa nó lên trước ánh đèn. Gs Châu chỉnh gọng kính nheo mắt nhìn cây kim nhỏ như sợi tơ đó phần đầu đã bị cong oằn lại.
– Quả nhiên là vậy… Tinh thiết ngàn năm cũng không thể đâm sâu vào trong cơ thể… Truyền thuyết không hề sai ah… – Người đàn ông như lẩm bẩm tự nói với mình.
Nghe lời nói của ông chủ, Lý Được nín lặng không nói được lời nào. Khác với ba tên Tiến sĩ kia, hắn biết rõ mũi châm bằng tinh thiết bên trong cây gậy của ông chủ đáng sợ đến thế nào. Bên trong cây gậy nhìn có vẻ cổ lỗ sĩ đó là công nghệ đỉnh cao của thế kỷ 21. Mỗi cây kim châm từ đầu rồng đó bắn ra đều lao đi với vận tốc 1800 mét/ giây, gấp đôi vận tốc một viên đạn AK. Độ cứng rắn của tinh thiết ngàn năm càng là gấp bốn lần Titanium. Nếu so sánh rõ ràng thì kim châm của Giáo sư Châu có thể xuyên thấu cả kính chống đạn 12 ly, điều mà hầu hết các loại súng trường không làm được. Vậy mà nó vẫn không xuyên thấu được thi thể kẻ này.
Nhưng vấn đề là một tên quái vật như vậy vẫn bị một chưởng đánh xuyên vào núi đá mà chết. Vậy thì kẻ không biết kia còn kinh khủng đến mức độ nào? Là thần thánh sống giữa chốn nhân gian sao?
– Cậu liên hệ GOU R&D Singapore yêu cầu họ chuyển gấp về đây bộ quét tia lượng tử mới nhất của họ.
Lý Được đang thầm cảm thán chợt nghe ông chủ lên tiếng. Hắn giật mình nhìn ông, có chút khó xử nói:
– Ông chủ… Bộ quét tia lượng tử XD – R của GOU R&D phòng thí nghiệm chúng ta đã đặt hàng nhưng dự kiến… phải gần ba tháng nữa họ mới giao. Danh sách đặt hàng khá dài ah…
– Trả họ gấp hai giá, gấp ba cũng được… Giao ngay ngày mai…
– Ba mươi triệu USD… còn gấp đôi… gấp ba… Cái này có chút… – Lý Được cười như mếu.
– Không vấn đề gì. Bảo họ dùng chuyên cơ đem sang đây… Cả kỹ sư lắp đặt… phải hoàn thành trong ngày mai. Nếu chúng ta bóc trần được bí mật của những kẻ tu chân này thì cái giá phải trả bao nhiêu cũng xứng đáng…
– Vâng…
Giáo sư Châu quay lại nhìn bốn người trước mặt. Ánh mắt ông lóe lên vẻ quyết tâm sắt đá. Ông trầm giọng nói:
– Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên một thi thể cường giả tu chân cấp cao còn nguyên vẹn lọt vào tay chúng ta. Nếu chúng ta là kẻ tiên phong chứng minh khoa học kỹ thuật hiện đại siêu việt tất cả sức mạnh siêu nhiên thì cả thế giới phải biết tên chúng ta…
– Vâng, chúng tôi đã hiểu.
– Ngay ngày mốt… Tôi muốn một bản báo cáo chi tiết rõ ràng. Tôi muốn biết linh khí đi vào cơ thể con người bằng con đường nào theo định nghĩa của khoa học… Không phải là ba cái huyệt đạo tầm phào kia.
– Tôi muốn biết linh căn là thứ quái quỷ gì? Tại sao có người có người lại không? Nếu linh căn phụ thuộc gen di truyền từ cha thì có bao nhiêu phần trăm khả năng sửa đổi chuỗi ADN của một người để ngăn chặn khả năng di truyền linh căn cho thế hệ sau?
– Nghe rõ, ông chủ.
24 tháng 8 năm 2020,00h30…
Bên trong căn phòng nhỏ, Lý Được mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế tay xoa hai bên đầu. Từ đêm qua đến giờ hơn một ngày một đêm hắn không được chợp mắt lần nào. Hai mắt hắn lúc này đã đỏ hoe nổi đầy gân máu. Hắn hớp một ngụm cafe ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua vách kính trước mặt. Bên trong phòng thí nghiệm lúc này đã có một cỗ máy mới bao phủ phía trên bệ thí nghiệm. Bốn đầu quét tia lượng tử trị giá 75 triệu USD đó thoạt nhìn nhìn bốn cái càng cua khổng lồ chuẩn bị chụp xuống kẹp nát cái thi thể ngồi bất động kia.
– Anh Được. Chúng tôi bắt đầu đây… – Điện đàm trên bàn vang lên.
– Ok. – Lý Được trả lời giọng khàn đặc mệt mỏi.
“Máy quét tia lượng tử XD – R. Thí nghiệm 01. Lúc 00h35 ngày 24 tháng 8 năm 2020. Đối tượng thi thể núi Pù Luông phát hiện ngày 21 tháng 8 năm 2020”.
Âm thanh ghi âm nhật ký của Tiến sĩ Hạnh vang lên trong điện đàm.
“Bắt đầu…”
Lời nói ông ta vừa dứt thì Tiến sĩ Vy ngồi trên bàn điều khiển bấm nút khởi động. Đèn trần trong phòng thí nghiệm chợt chớp nhẹ. Nguồn điện ở nơi này bị chiếc máy lượng tử rút đi như thác lũ. Bốn cái càng cua to lớn bắt đầu chuyển động theo vòng tròn vây quanh bệ thí nghiệm có thi thể bất động kia. Tốc độ chuyển động mỗi lúc một nhanh.
Ngay cả Lý Được bên trong phòng nhỏ cũng cảm nhận được sàn nhà rung động một ít. Hai mắt hắn mở to nhìn lên màn hình trước mặt. Một hình lập thể 3D của thi thể bất động kia đang từ từ rõ nét. Từ rìa ngoài cơ thể đến những sợi gân máu li ti bắt đầu hiện lên. Rồi đến những múi cơ, xương khung…
– “Tỷ lệ mỡ trong cơ thể 0.065%… Trời ơi…”
– “Tỷ lệ cơ trong cơ thể… Khoan đã… Quái quỷ gì thế này… Các anh có nhìn thấy không?!”
Trong âm thanh ù ù rung động đột nhiên giọng Tiến sĩ Vy gần như thét lên hoảng sợ vang lên trong điện đàm.
– “Tôi thấy… Trái tim hắn vừa… nhảy lên…”
– Không ổn…
Bên trong phòng nhỏ Lý Được đứng bật dậy. Đập mạnh vào nút mở micro, hắn gần như hét đến lạc giọng:
– TẮT MÁY NGAY… TẮT…
Lý Được còn chưa kịp hét đến lần thứ hai thì bên trong phòng thí nghiệm bất ngờ bừng sáng chói lòa làm mắt hắn vô thức nhắm chặt lại. Hắn có cảm giác như đối diện với một chóa đèn cao áp 100,000 lumens. Khoảnh khắc này nếu còn mở được hai mắt Lý Được đã chứng kiến mặt kính cường lực 9 ly trước mặt mình gợn sóng như mặt nước rồi bất ngờ tung tóe như bột mịn…
“ẦM…”
Một tiếng nổ long trời rất nhanh tắt ngúm trong đầu Lý Được. Vì chỉ 1/100 giây màng nhĩ hai tai hắn đã vỡ nát. Không còn nghe được bất kỳ âm thanh gì nữa. Cả người Lý Được bị hất tung va mạnh vào vách tường. Ngay cả một chút đau đớn còn chưa kịp cảm nhận thì đầu óc hắn đã tối sầm mất đi tri giác.
Năm tiếng đồng hồ sau…
Ba chiếc Mercedes G63 đen bóng lao vun vút xé toạc cả bóng đêm. Bên trong xe người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng nhìn thấy cột khói đen lờ mờ từ xa mà hai nắm tay siết chặt đến run rẩy. Từ xa một hàng rào xe cảnh sát đã ngăn ngang đường phong tỏa cả khu vực. Ba chiếc xe bắt buộc phải dừng lại. Một người từ chiếc xe đầu tiên bước xuống xuất trình giấy tờ với cảnh sát mới được cho phép đi qua. Hai bên đường là rất nhiều xe cứu hỏa ngang dọc hú còi inh ỏi.
Trong cảnh hỗn loạn khắp nơi phải mất không ít thời gian người đàn ông lớn tuổi mới được hộ tống đến sát khu vực tầng hầm đỗ xe bên dưới công trình bỏ hoang. Lúc này hầm thang máy dẫn xuống lòng đất đã toang hoang vỡ nát như một hố đen còn cuồn cuộn khói bốc lên. Từng đoàn lính cứu hộ đeo mặt nạ dưỡng khí nối tiếp nhau đu dây xuống bên dưới.
– Vụ nổ xảy ra ở tầng 14. Sức ép mạnh đến mức một nửa tầng 13 đổ sụp… Hơi nóng như núi lửa phun trào làm biến dạng cả hố thang máy. Tôi nghĩ… tất cả người ở tầng 14, ngay cả 13 cũng rất khó sống sót… Bây giờ chúng ta chỉ hy vọng giải cứu kịp thời những người ở tầng 12 trở lên trước khi họ hết oxy.
Người đàn ông lớn tuổi nghe Đội trưởng đội cứu hộ nói mà nét mặt nhăn nhó khó nhìn. Người cứu hộ này không biết chuyện gì xảy ra ở tầng 14 nhưng ông biết rất rõ ràng. Thí nghiệm 01 ông đều được xem trực tiếp chỉ chậm hơn thời gian thực tế 0. 5 giây do khoảng cách đường truyền. Nhưng để về đến đây ông mất hơn 5 tiếng đồng hồ. Chỉ nhìn hố thang biến dạng theo hình trụ tròn thẳng đứng kia ông có thể tưởng tượng điều gì đã xảy ra.
Vật thí nghiệm của ông đã sống lại. Vụ nổ lớn có thể do đầu óc hắn còn đang mê loạn trong trận chiến đáng sợ trước khi chết. Khi hắn nhận ra mọi thứ xung quanh đã bị phá hủy. Hắn dùng một loại quan sát vô hình mà người tu chân gọi là thần thức. Chỉ cần thần thức quét ra ngoài hắn lập tức xác định được hố thang máy là lối thoát dẫn lên mặt đất. Dĩ nhiên hắn không thể dùng cách thông thường để đi qua các cửa an ninh và mở thang máy. Hắn đã chọn cách nguyên thủy nhất của loài người. Đâm xuyên qua tất cả chướng ngại.
Chỉ có một điều làm ông khó hiểu là dường như năng lượng bên trong người hắn rất cuồng loạn mất kiểm soát. Hắn có lẽ đã thiêu đốt thứ gì đó bên trong làm cơ thể tỏa ra nhiệt lượng khổng lồ biến dạng cả kim loại, bê tông cốt thép. Ông siết chặt hai nắm tay rít lên qua kẽ răng:
– Tôi không biết anh là ai. Nhưng một ngày nào đó… nếu anh lọt vào tay tôi, anh sẽ biết phá hủy phòng thí nghiệm của tôi có hậu quả kinh khủng thế nào…
Cùng thời gian, xa xa bên ngoài hàng rào phong tỏa của cảnh sát xuất hiện một chiếc Porsche Cayenne đỏ bóng lộn. Bên trong xe, cô gái đeo tai nghe tay cầm một thiết bị thu sóng âm thanh tầm xa hướng về hướng người đàn ông lớn tuổi… Cô ta hơi nhíu mày, tháo bỏ tai nghe đặt xuống. Chiếc xe nổ máy, gầm rú lao đi vun vút. Cô bấm nút điện thoại trên vô lăng gọi đi. Mất vài giây điện thoại được kết nối…
– Cha… Chúng ta lại đến muộn rồi. Đêm qua hắn đã phá hủy phòng thí nghiệm của Giáo sư Châu, thoát đi.
… – +++
Hai năm sau. Sài Gòn, tháng 10 năm 2022…
Nhìn dãy bàn học sinh trống trải trước mặt, ánh mắt Khánh Phương thoáng hiện lên một tia buồn bã. Âm thanh ồn ào của đám học sinh ngoài kia vẫn không làm cho không gian xung quanh nàng giảm đi một chút lẻ loi trống vắng nào. Nếu là một tuần trước nàng đã không phải một mình ngồi ở đây chờ đợi kết thúc giờ ra chơi. Chỉ mới qua mấy ngày Khánh Phương đã thấy rất nhớ bầu không khí ấm áp của phòng giáo viên. Còn có những câu chuyện cười, những lời đùa nghịch vui vẻ của các anh chị…
Khánh Phương dù chỉ mới trở thành giáo viên trường cấp ba Lạc Hồng hơn một học kỳ nhưng hầu như ai cũng quý mến nàng. Vì nàng hòa đồng vui vẻ, lễ phép với tiền bối lại tâm huyết với học sinh. Và có lẽ cũng vì Khánh Phương sở hữu một nhan sắc trời ban rất ít phụ nữ có thể so sánh. Nàng rất đẹp. Nàng không chỉ xinh đẹp theo định nghĩa một tính từ bình thường mà là bao gồm tất cả từ ngữ mô tả một sự hoàn mỹ về phụ nữ. Suốt bốn năm đại học Khánh Phương luôn được đề cử là hoa khôi sư phạm dù nàng chưa bao giờ tham gia bất kỳ cuộc thi nào. Có thể vì lý do đó mà hầu như tất cả mọi người từ giáo viên đến Ban giám hiệu trường đều quan tâm chăm sóc nàng. Sau đó không biết khởi điểm từ đâu, mọi người trong trường bắt đầu ghép đôi Khánh Phương và Đan Trung.
Đan Trung cũng như nàng, anh là giáo viên trẻ chưa lập gia đình vào trường hơn hai năm. Anh là thủ khoa Sư phạm và Luật, cả hai ngành. Nhưng Đan Trung lại chọn trở thành một giáo viên. Anh thường nói bông đùa rằng duyên số đã dẫn dắt anh đến đây chờ đợi Khánh Phương xuất hiện. Trước những lời nói đầy ngụ ý, cũng như lần mời đi chơi của Đan Trung, Khánh Phương chỉ nhẹ nhàng từ chối. Mọi người đều khuyên Đan Trung kiên nhẫn. Bạn bè trong trường Sư phạm đều biết Khánh Phương bao năm nay luôn có không ít người theo đuổi nhưng nàng luôn giữ khoảng cách như vậy. Tất cả các anh chị trong trường đều cho rằng “Nhất cự ly nhì tốc độ”… Ngày ngày Đan Trung và Khánh Phương gặp mặt rồi mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông mà thôi.
Nhưng mọi chuyện diễn ra không như mọi người mong đợi, Khánh Phương bất ngờ thông báo một tuần sau mình kết hôn. Mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng thì một tạp chí trực tuyến đã đăng hình Khánh Phương khoác tay một người đàn ông lịch lãm đến tham dự một sự kiện. Đến lúc này mọi chuyện đều trở nên rõ ràng. Người Khánh Phương chọn làm chồng là Lê Hoài Nam, Chủ tịch Tập đoàn Bắc Nam, Chủ tịch Hội doanh nhân trẻ thành phố, còn là con trai của ông Lê Hoài Bắc, người được Tạp chí Forbes đánh giá là một trong mười doanh nhân có tổng tài sản lớn nhất nước.
Đan Trung không tiếp nhận được cú sốc đó. Anh không nói một lời đã nộp đơn xin nghỉ việc. Cùng lúc đó hầu như tất cả anh chị giáo viên trong trường những người luôn vui vẻ chăm sóc Khánh Phương đều tỏ ra lạnh nhạt xa lánh nàng. Khánh Phương rất buồn. Nàng hiểu họ đang suy nghĩ gì trong đầu. Họ thất vọng vì cho rằng nàng theo đuổi sự giàu sang mà chê bai một giáo viên nghèo như Đan Trung. Họ thật sự không hiểu, nàng lại không thể giải thích.
Lúc này bên ngoài hành lang lớp học một nhóm năm đứa học sinh bốn nam một nữ đang túm tụm cười đùa bàn tán.
– Phê chưa? Hâm mộ anh không?
Thằng Hội dáng người gầy gò đeo một cặp mắt kính to quá khổ với khuôn mặt đang dương dương tự đắc khoe tấm hình chụp của mình trong điện thoại. Tấm hình đó được chụp bằng flycam hiện rõ một dấu bàn tay khổng lồ in sâu vào vách đá. Nhân vật chính trong tấm hình là thằng Hội thì bé tí hai cánh tay vung vẩy đầy vẻ phấn khích.
– Xì… Chả có gì hay. Người ta gian nan leo núi mất cả một ngày mới tới đỉnh Pù Luông còn ông thì đi cáp treo lên đỉnh lại bước xuống vài bậc thang… cũng đem ra khoe khoang…
Đứa con gái duy nhất trong nhóm bĩu môi ném trả cái điện thoại vào người Hội. Con bé này tên Thy Thy là hoa khôi khối 10, một gương mặt bầu bĩnh vô cùng xinh xắn với hai bím tóc thật dài. Nhưng trái với danh hiệu hoa khôi của mình con bé ngồi giữa đám con trai, một chân còn gác lên ghế, tà áo dài vắt quanh hông tinh nghịch không tả nổi.
– Ha ha… Tao nghĩ cái dấu bàn tay đó là do người ta đục ra để thu hút du lịch thôi… Có mấy đứa như mày mới vác đít ra đó check – in…
Thằng Đạt ngồi chia sẻ nửa cái ghế với Thy Thy phá ra cười nghiêng ngả tựa cả vào người con bé. Thy Thy bị đè ép khó chịu phải huých cùi chỏ vào hông nó, còn đe dọa:
– Eh… Muốn lợi dụng chị hả? Một chưởng oánh chết tươi bây giờ…
– Ai da… Nhẹ nhẹ tay chị Hai…
Thằng Hội không quan tâm Thy Thy và Đạt bát nháo. Nó bực tức đẩy đẩy cặp mắt kính dày cộp trên sống mũi sừng cồ cãi lại:
– Không phải đâu. Đó là một chưởng thứ bảy trong bộ Như lai thần chưởng do cường giả Trúc cơ đánh ra đó…
– Phì… Ông thật khùng quá đi…
Thy Thy phì cười nhưng lúc này vẻ cười cợt của con bé lại có vẻ giả tạo mất tự nhiên. Nhưng cả đám bạn đều cười Hội, không ai chú ý. Hai thằng Bình và Hào còn giơ tay chưởng thẳng vào trán Hội.
– Trúc cơ này… Sao mày không nói là Kim Đan hay Nguyên Anh?
– Mày nghe ai nói? Hướng dẫn viên du lịch đúng không?
– Ờ… Thì phải có người ta mới nói… – Thằng Hội gãi gãi đầu ngượng ngùng nói.
– Này đừng nói bộ công pháp Như lai thần chưởng bữa đem vào lớp là mày mua ở điểm du lịch Pù Luông nha… Ha ha… – Thằng Đạt sửng sốt hiểu ra rồi bật cười ha hả.
– Haizz… Mình thấy bạn bớt đọc ba cái truyện kiếm hiệp nhảm nhí đi… Tẩu hỏa nhập ma đấy… – Thy Thy vỗ vai thằng Hội thở dài lắc đầu nói.
Thằng Hội không cam tâm gạt tay Thy Thy ra khỏi vai mình. Nó đút điện thoại vào túi quần hậm hực nói:
– Bọn mày có xem phim của Tinh gia chưa? Đừng xem thường bí kíp giang hồ nha… Đúng là… Thời buổi bây giờ linh khí thiên địa quá loãng nên bí kíp tu chân cũng trở thành vô dụng thôi… Nhưng biết đâu… một ngày long mạch thức tỉnh, linh khí dồi dào trở lại thì sao? Lúc đó mớ giấy lộn trong tay tao sẽ làm cả giang hồ mơ ước săn lùng…
– Phì… Ha ha… Ha ha…
Đề tài bàn tán của đám học sinh bên ngoài cửa sổ làm Khánh Phương đang ngồi trên bàn giáo viên không nhịn được phải che miệng nén cười. Nụ cười của nàng thật đẹp như một luồng gió tươi mát làm dịu đi bầu không khí oi bức giữa trưa tháng 10. Khánh Phương thấy buồn cười vì lời lẽ ngây ngô của đám học sinh ngoài kia nhưng đối với đề tài mà Hội tin tưởng bảo vệ nàng lại có cùng quan điểm với nó.
Trong xã hội hiện đại ngày nay chúng ta luôn bị dẫn dắt theo luồng thông tin đại chúng và suy nghĩ của số đông. Nếu khoa học chứng minh rằng những tia sét được sinh ra từ tích điện ion giữa hai đám mây vậy thì không ai tin tưởng rằng sấm sét còn vì nguyên nhân khác mà xuất hiện. Nếu nhân loại đã tạo ra những chiếc máy biết bay thì không ai muốn tin rằng con người dù không cần bất kỳ thiết bị hỗ trợ nào vẫn có thể tự do bay lượn trên bầu trời.
Đúng vậy. Thế giới tu chân là có thật. Dù từ thời Tần Thủy Hoàng cưỡi ngựa bắn cung hay đến thế kỷ 21 tên lửa xuyên lục địa manh đầu đạn hạt nhân thì một thế giới truyền thừa bí ẩn rất ít người biết đến vẫn luôn tồn tại. Nhưng sự tồn tại đó vì để thích nghi với sự thay đổi của thế giới bắt buộc phải ẩn mình đi. Bạn học sinh tên Hội nói cũng không sai, chỉ thiếu đi phần nguyên nhân và hậu quả. Linh khí ngày một loãng đi, khoa học kỹ thuật phát triển. Nhân loại ngày nay đã không hoàn toàn dựa vào vũ lực để chi phối quyền lực và tài nguyên thế giới như vài thế kỷ trước. Dẫn đến sự truyền thừa môn phái hầu như đoạn tuyệt. Chỉ còn một phần nhỏ được bảo tồn ẩn giấu bên trong những gia tộc lâu đời.
Ngày nay đối với đa số người bình thường thì khái niệm tu luyện giả chẳng qua là tình tiết hư cấu trong tiểu thuyết tu tiên. Họ nghĩ như vậy cũng không hoàn toàn sai lệch khỏi sự thật. Vì tu luyện giả ngoài đời thực ở thế kỷ 21 nếu so với những gì được hư cấu trong tiểu thuyết thì quả thật chênh lệch như trời và đất. Phần lớn họ không khác gì chúng ta cũng ăn cũng ngủ, cũng đi làm. Vì sự hạn chế về linh khí và tài nguyên tu luyện làm cho khả năng của họ không khác bao nhiêu so với một người bình thường.
Khánh Phương cũng biết đến chưởng ấn cường giả trên đỉnh Pù Luông được phát hiện hơn hai năm trước. Dù nàng chưa bao giờ đặt chân đến đó nhưng chỉ nhìn kích thước khổng lồ đó nàng cũng biết nó chắc chắn không thể do một tu chân giả Trúc cơ làm ra. “Đừng nói là Trúc cơ, ngay cả Kim đan trước một chưởng này cũng thịt nát xương tan…”. Đó là nguyên văn lời đánh giá của cha Khánh Phương khi ông nhìn thấy hình chụp dấu tay in trên vách đá nổi tiếng đó.
Sở dĩ Khánh Phương biết những điều này vì gia đình nàng đã từng là một thế gia truyền thừa tu chân. Cha nàng từng là một tu chân giả. Đã từng mà không phải bây giờ. Vì sau khi sinh nàng ra, ông đã tự hủy linh căn và tu vi tu luyện hơn hai mươi năm của mình. Điều này đồng nghĩa với linh căn truyền thừa của gia tộc cũng đoạn tuyệt. Vì linh căn chỉ truyền từ cha cho con, không thể di truyền từ mẹ. Cha làm điều đó vì mẹ nàng. Bà là một người bình thường, không có linh căn không thể tu luyện. Ông yêu bà quá nhiều. Ông thà rằng mình trải qua một cuộc đời sinh lão bệnh tử bên vợ còn hơn phải trải qua nhiều năm cô độc mòn mỏi sau khi bà trăm tuổi.
Đối với quyết định của cha, Khánh Phương không những không oán trách còn rất ủng hộ ông. Dù bản thân nàng cũng có linh căn thừa hưởng từ cha nhưng cuộc đời này nàng cũng không muốn tu luyện. Khánh Phương bây giờ không hề khác gì một người phụ nữ bình thường. Sẽ rất nhanh già, rất nhanh chết… Nhưng đối với Khánh Phương ý nghĩa cuộc đời không phải là nó kéo dài bao lâu mà trong quãng thời gian dù ngắn ngủi nàng được yêu được sống được tự do làm điều mình mong muốn.
Còn lý do mà Khánh Phương lựa chọn kết hôn cùng Hoài Nam lại liên quan đến mối quan hệ thâm giao giữa hai gia tộc họ Lê và họ Huỳnh kéo dài qua nhiều thập niên. Giới tu chân không hề khác với thế tục khi nói về quan hệ xã hội và bè phái lợi ích. Ông Lê Hoài Bắc và cha Khánh Phương, Huỳnh Tấn Cang từ thời niên thiếu mới bắt đầu tu luyện đã kết bạn cùng tiến cùng lui.
Khánh Phương được sinh ra một năm sau người con trai đầu lòng của nhà họ Lê, Lê Hoài Trung. Từ nhỏ nàng và Hoài Trung đã chơi cùng nhau rất thân thiết. Có thể vì lý do đó mà hai gia đình đã có một ước định sau này sẽ tạo điều kiện để hai đứa nên vợ nên chồng. Nhưng vài năm sau một biến cố khủng khiếp đã xảy ra… Khi Hoài Trung lên sáu một lần đi chơi công viên cùng mẹ bị bắt cóc và không bao giờ tìm lại được nữa. Nhắc đến người bạn thời thơ ấu Khánh Phương chỉ còn một chút khái niệm mơ hồ. Nàng nhớ đứa con trai đó rất hiếu động tinh nghịch, cũng chọc phá nàng khóc nhè không ít lần. Nhưng thời gian dần trôi ký ức đó đã chìm vào quên lãng.
Bên ngoài đồn đãi rằng ông Bắc tiếc tiền không chịu đáp ứng yêu cầu của kẻ bắt cóc nên mới mất con. Nhưng gia đình Khánh Phương đều biết lời đồn ác độc đó hoàn toàn sai sự thật. Ông Bắc thậm chí sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để đổi cho con, tiếc gì những vật ngoại thân. Nhưng có lẽ kẻ bắt cóc đã đòi hỏi thứ gì đó mà chính bản thân ông Bắc không có cách nào đáp ứng.
Không tìm thấy con bà Quý Liên vợ ông Bắc vừa thương tâm vừa tự trách đã không thiết sống nữa. Dù bản thân bà cũng là một tu chân giả thuộc dòng họ Trần ở đất Bắc nhưng sự đau thương quá mức chịu đựng đã phá hủy gần như toàn bộ sức sống của bà. Khi đó vì tình hình sức khỏe của vợ ông Bắc đã tìm về cho bà một đứa trẻ vô gia cư hơn mười tuổi nhận làm con nuôi, đặt tên là Lê Hoài Nam. Sau sự cố đó, gia đình ông Bắc trở nên trầm lặng sống khép kín hơn nhiều.
Chớp mắt qua hai mươi năm, Khánh Phương đã phổng phao trở thành một hoa khôi Sư phạm bao người theo đuổi. Một lần ông Bắc đến nhà ba mẹ Khánh Phương mới biết vợ ông bà Quý Liên đã qua đời từ mấy năm trước. Ngày hôm đó ông Bắc nhắc lại ước định khi xưa muốn cưới Khánh Phương cho Hoài Nam, đứa con nuôi của ông. Ba mẹ nàng đã rất khó xử. Dĩ nhiên ước định giữa hai nhà cũng chẳng qua là một lời hứa miệng không có gì ràng buộc. Và hai gia đình lúc này đã thuộc về hai thế giới, phàm tục và tu chân. Nhưng cha mẹ Khánh Phương cũng biết rằng người đàn ông trước mặt mình đã sớm khác xa với người bạn khi xưa. Họ có thể từ chối lời đề nghị đó nhưng cũng tìm được một lý do hợp lý. Hai người lấy lý do tôn trọng quyền quyết định của con gái. Họ vốn nghĩ một người học sư phạm như Khánh Phương chắc chắn sẽ từ chối một mối hôn sự sắp đặt như vậy. Nhưng kết quả ngay chính họ cũng không ngờ, nàng đã đồng ý.
Trước đây Khánh Phương chưa bao giờ yêu ai. Dù vây quanh luôn có rất nhiều cái đuôi dai dẳng đeo bám nhiều năm nhưng nàng không nhận lời đi chơi riêng cùng bất cứ người nào. Sở dĩ Khánh Phương đồng ý kết hôn cùng một người đàn ông chưa bao giờ tiếp xúc như Hoài Nam vì trong đầu nàng từng xuất hiện một giấc mơ màu hồng lãng mạn.
Khi Khánh Phương học năm thứ ba đại học, nàng đã gặp gỡ Hoài Nam. Nói gặp gỡ thì hơi quá. Vì lúc đó anh là một diễn giả được trường mời, còn Khánh Phương chỉ là một trong hơn ba trăm sinh viên ngồi chật kín cả giảng đường. Thầy Tùng giới thiệu Hoài Nam là Chủ tịch một Hội doanh nhân nào đó, còn là Chủ tịch một Tập đoàn vô cùng lớn làm cả hội trường tiếng xôn xao không ngớt. Nhưng Khánh Phương lúc đó không hề chú ý đến những thứ danh hiệu hoa mỹ kia của anh. Vì trong mắt nàng tất cả chỉ có ánh mắt sáng rỡ và nụ cười nhẹ nhàng trên môi của Hoài Nam. Khi Hoài Nam bắt đầu diễn thuyết trước hàng trăm ánh mắt nhìn chăm chăm, anh vẫn thoải mái tự tin. Hết bài diễn thuyết của mình, anh nhiệt tình trả lời rất nhiều câu hỏi của đám sinh viên, còn vui vẻ pha trò làm cả giảng đường cười đến nghiêng ngả…
Bên tai Khánh Phương vang lên tiếng xì xầm hâm mộ lẫn ước ao mơ mộng của đám bạn nữ cùng lớp. Nàng chỉ mỉm cười không nói lời nào. Nhưng chính nàng cũng không nhận ra trong đầu mình tại khoảnh khắc đó đã xuất hiện một hình bóng mơ hồ không rõ ràng cũng không thể phai mờ.