Phần 19: Hậu duệ hợp hoan tông
Buổi chiều cùng ngày…
Minh Tạo rời khỏi phòng, đặt một điếu thuốc lên môi, bật lửa. Hít sâu một hơi, hắn thong thả đi đến lối cầu thang dẫn xuống bãi biển. Hắn chọn một vách đá tựa lưng, đảo mắt nhìn quanh xác định không có người mới rút điện thoại ra. Hắn chỉ sợ có người vô ý xuất hiện lại nghe được nội dung điện thoại của mình.
– “Sao rồi… Vui vẻ chứ?”
Nghe giọng nói có vẻ chua chua của Nhật Vy, Minh Tạo cười tít mắt. Dù Nhật Vy là cấp trên, còn là con gái ông chủ nhưng hắn vẫn rất tự tin về khả năng chinh phục phụ nữ của mình. Lúc này Minh Tạo còn nghe được tiếng vòi sen rì rào. Trong đầu hắn không khỏi nghĩ đến thân thể trắng nõn mê người của Nhật Vy. Hắn nuốt một ngụm nước miếng cười giả lả nói:
– Không có gì… Làm sao vui bằng bên em được chứ?
– Hừ… Đừng dẻo miệng. Có chuyện thì báo cáo nhanh.
Giọng nói lạnh lùng của Nhật Vy vẫn không làm cho Minh Tạo bất mãn. Hắn cười tủm tỉm nói:
– Anh có một chuyện rất thú vị…
Minh Tạo vừa phì phèo thuốc lá vừa kể lại những lời Hoài Nam đã nói. Ban đầu hắn chỉ muốn có gì đó để báo cáo cho Nhật Vy mà thôi. Dù sao nàng cũng là cấp trên của hắn. Nhưng càng kể Minh Tạo càng nghe được vẻ nghiêm trọng trong những câu hỏi của Nhật Vy. Nàng đặc biệt quan tâm đến cái chết kinh sợ mà Hoài Nam mô tả… Còn không ngừng hỏi đi hỏi lại về tình trạng người thanh niên phục vụ tên Huy kia…
– Hắn thật sự không có chuyện gì ah… Chỉ bị một trái dừa rơi vào đầu. U một cục nhìn rất buồn cười…
Cùng thời gian, bên trong một căn villa không quá xa với The Eden Thổ Chu…
Nhật Vy toàn thân trần truồng tuyệt đẹp đứng trong buồng tắm nghe điện thoại. Vòi sen đã tắt vì nàng muốn nghe rõ ràng lời nói của Minh Tạo. Cửa kính buồng tắm sau lưng Nhật Vy bật mở. Một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ tóc hoa râm toàn thân trần truồng bước vào. Nhật Vy ngã người tựa lưng vào ngực ông ta. Cánh tay nàng khẽ nâng lên cho hai bàn tay to lớn của ông vốc sữa tắm xoa nắn khắp hai bầu vú căng tròn của mình.
Lúc này, Nhật Vy chợt hơi ngừng nhíu mày vì câu chuyện của Minh Tạo. Ngay cả người đàn ông phía sau cũng nghe được lời nói của hắn qua điện thoại, nét mặt có vẻ nghiêm trọng. Nhật Vy thoáng nhìn qua ông. Hai người chỉ trao đổi ánh mắt cũng đủ hiểu ý nhau. Họ đều chắc chắn người như ông Bắc sẽ không rảnh rỗi đi bịa chuyện để lừa gạt Hoài Nam. Nhưng nếu Khánh Phương thật sự là một ma tu thì tại sao Nhật Huy không có việc gì? Dĩ nhiên cả hai người ngàn vạn lần không mong hắn xảy ra việc gì. Vì Nhật Huy là em trai Nhật Vy, cũng là con trai của người đàn ông đang vuốt ve cơ thể nàng.
– Tốt lắm… Lần này anh đã lập một công lớn. Tôi sẽ báo cáo cho tổ chức.
– Oh… Thật sự…
Phía bên kia, Minh Tạo cũng phải ngạc nhiên mà lòng sướng rơn. Lần trước thành công đánh cắp mật khẩu truy cập hệ thống camera bí mật của Hoài Nam đặt bên trong Dinh thự nhà họ Lê, tổ chức đã thưởng cho Minh Tạo một căn penthouse tại khu cao ốc sang trọng bật nhất thành phố. Lần này quả thật hắn có chút chờ mong…
– “Yên tâm. Tổ chức luôn ưu ái những thành viên tích cực như anh. Anh cứ tiếp tục ở đó chơi đùa thỏa thích với cô vợ xinh đẹp của Hoài Nam đi…”
Tắt điện thoại, Minh Tạo nhăn nhó cười khổ. Tại sao câu tạm biệt của Nhật Vy còn pha thêm vị giấm chua vào làm gì nhỉ?
Lúc này bên phía Nhật Vy…
– Thằng Huy không sao chứ?
– Cha, nó không sao. Chắc đang trên đường về đây…
– Ừ… Tin tức này thật lớn ah… Nhưng không lớn bằng cặp mông này của con gái ta… Ha ha… – Người đàn ông vòng tay nhào bóp cặp mông tròn trịa mát rượi của Nhật Vy nâng cả cơ thể trần truồng của nàng lên.
– Ưm…
Nhật Vy choàng tay qua cổ ông, đôi môi ướt át khóa chặt lấy môi ông. Hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau đến mê mẩn.
Người đàn ông này là Hoàng Bá, cũng chính là cha ruột của Nhật Vy. Việc hai cha con đang làm có thể nói là rất bình thường trong gia đình. Khái niệm luân lý đạo đức xã hội đối với một tu chân giả như Hoàng Bá đều là rỗng tuếch, không có chút giá trị gì.
Từ lúc hai mươi ba tuổi vào đêm tân hôn của mình Hoàng Bá đã thấu hiểu được điều đó. Người vợ vừa động phòng của ông nỉ non xin lỗi vì đã che giấu việc mình không còn trinh trắng nữa. Điều đó kể ra đối với Hoàng Bá cũng không có gì… Cho đến khi ông ta biết người đã lấy mất sự trong trắng của vợ mình từ nhiều năm trước lại chính là kẻ ban sáng ông ta còn quỳ lạy gọi một tiếng Nhạc phụ. Điều đó không xảy ra như một tai nạn ngoài mong muốn mà là một loại truyền thống gia đình đã sớm có từ trước. Con gái trước khi lấy chồng sẽ phục vụ cha, anh trai, em trai trong gia đình. Sau khi lập gia đình nhiệm vụ đó không còn nữa nhưng nếu đứa con gái đó tự nguyện và người chồng đủ hiếu thuận chấp nhận thì vẫn có thể thỉnh thoảng ngủ với cha. Thời gian đầu Hoàng Bá thật sự choáng váng, kinh tởm thứ gọi là truyền thống của gia đình nhà họ Mạnh của vợ mình.
Nghe nói nó truyền thừa từ đời tổ tông xa xưa nào đó trước khi từ Hoa Hạ di dân sang đất An Nam. Tổ tông nhà họ Mạnh đều là tu chân giả, xuất thân từ Hợp hoan tông đã sớm lụi tàn. Nhưng họ vẫn nghĩ mình là thần tiên không chịu sự quản thúc bởi khuôn phép đạo đức của nhân gian. Họ tự lập ra quy cũ gia tộc và giữ nguyên truyền thống đó trong vài trăm năm.
Sở dĩ gia tộc họ Mạnh lập ra thứ nguyên tắc quái gở đó cũng phần vì công pháp song tu của Hợp hoan tông. Con gái và cha, anh trai, em trai trong nhà đều có cùng loại linh căn lại trùng huyết nên song tu đạt hiệu quả rất cao. Thuyền thừa trực hệ nhà họ Mạnh là linh căn hệ Thủy thuộc tính. Trong khi bản thân ông Hoàng Bá là linh căn hệ Kim thuộc tính. Đứa con trai út của ông, Nhật Huy, cũng như ông. Nhưng đứa con gái lớn Nhật Vy lại là một trường hợp thiên tài ngàn năm khó gặp. Song hệ linh căn Kim Thủy thuộc tính kết hợp với công pháp bất truyền của Hợp hoan tông, Nhật Vy có thể Thái Dương bổ âm như một ma tu. Nhưng điểm khác biệt là nó hoàn toàn có thể kiểm soát quá trình đó, không điên loạn cắn nuốt bất chấp như những ma tu khác.
Hoàng Bá cũng không nhận ra qua thời gian chính hắn từ sớm đã bị tiêm nhiễm bởi thứ truyền thống dơ bẩn của gia đình vợ. Năm con gái lớn lên 14, hắn là người lấy đi sự trong trắng của nó. Năm đứa con trai út lên mười ba, chính chị nó đã dẫn nó vào đời. Nhất là Nhật Vy mỗi ngày trôi qua đều trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn… Mỗi lần dày vò thân thể nóng bỏng của con gái, Hoàng Bá không khỏi phải cảm ơn tổ tông gia tộc họ Mạnh thật nhiều. Nhưng bản thân hắn và đứa con trai không theo công pháp Hợp hoan tông. Vì nó không phát huy được Linh căn Kim thuộc tính vốn lực công kích cực mạnh.
Năm phút sau, Hoàng Bá nằm trên giường, một tay gác sau đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng của con gái mê mẩn nuốt sâu dương vật mình, thầm cảm thán:
– Thì ra trên đời còn một người khác có khả năng Thái Dương bổ âm giống như con gái của ta… Thuần Âm chi thể lại trở thành ma tu ah… thật thú vị.
– Cha… Tại sao cha nói là thú vị chứ? Không phải con cũng được xem là một ma tu sao? – Nhật Vy áp gương mặt xinh đẹp lên dương vật nóng hổi của cha, tròn mắt hỏi.
– Trường hợp con không giống. Con là đệ tử thế gia truyền thừa Hợp hoan tông. Con hấp thu dương khí đàn ông là một phần của công pháp tu luyện. Còn Khánh Phương vì một cơ duyên nào đó trở thành ma tu. Lại còn là Thuần Âm chi thể ma tu ngàn năm có một…
Nếu lão Mai ở đây nghe được lời Hoàng Bá chắc phải tung một chưởng đánh chết ông ta. Thứ tai họa trong người Khánh Phương lại được ông ta nói là cơ duyên. Mâu thuẫn đến mức phải phát điên ah…
– Ư… Cha nói như vậy chẳng khác nào xem cô ta là chính thống, còn con thì không?
Nhật Vy quỳ gối hai bên người cha, gương mặt đỏ ửng phấn khích nhìn dương vật căng cứng của ông chậm rãi chèn căng hai mép âm hộ của mình. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống cảm nhận khúc thịt nóng hổi quen thuộc của ông bên trong người mình, miệng hé mở thở dốc. Nhật Vy kéo hai bàn tay to lớn của cha đặt lên hai bầu vú căng tròn của mình, hạ thể bắt đầu nhấp nhổm lên xuống chậm rãi. Là người tiếp thu nền giáo dục cả trong nước lẫn nước ngoài, Nhật Vy vẫn ý thức được mối quan hệ tình dục với cha ruột mình là đi ngược luân lý. Nhưng nàng lại nhận ra mình thích mối quan hệ cha con gần gũi như vậy. Vừa có thể làm nũng với cha như một đứa con gái vừa có thể nhõng nhẽo với ông như một người vợ. Như vậy không thú vị hơn sao?
– Ưm… Ôi…
– Nói về chính thống thì cả con và Khánh Phương đều không ai là chính thống cả… Nhưng chính thống chưa chắc… đã tốt hơn ngoại lai ah…
– Ưm… Cha nói… thật là khó hiểu ah… Ôi…
Hoàng Bá hít hà sung sướng, vừa hổn hển nói vừa se se hai đầu nhũ hoa đỏ hồng của Nhật Vy làm nàng toàn thân run rẩy càng nhún nhảy điên cuồng hơn. Nàng kéo một ngón tay của ông cho vào miệng mút mút mê mẩn, cả người không ngừng xàng xê qua lại trên cơ thể ông.
– Không… quan trọng… Lát ta sẽ nói… Ah…
Cả gian phòng tràn ngập trong âm thanh hổn hển sung sướng của hai cha con. Đến lúc toàn thân Nhật Vy mệt nhoài, âm hộ nhầy nhụa ướt át mới gục xuống…
Một lúc sau…
Trên chiếc giường phủ drap trắng tinh hai cơ thể một đàn ông một phụ nữ ôm ấp vuốt ve nhau. Người đàn ông chạc ngoài 50 thân hình vạm vỡ cường tráng… Còn người phụ nữ trong lòng ông chỉ ngoài 20, thân hình thon thả trắng ngần. Nhìn hai người bên nhau sự chênh lệch tuổi tác này cũng đủ làm bất kỳ nhìn thấy cũng lên tăng xông máu. Nhưng nếu họ biết được hai người trước mặt còn là cha và con gái thì có lẽ mạch máu não cũng phải vỡ tan.
Nhật Vy áp mặt lên bộ ngực nở nang của cha mình, thích thú đưa chiếc lưỡi nhỏ của mình liếm quanh đầu ti nho nhỏ thâm đen của ông. Bàn tay to lớn của ông vén lọn tóc mai qua vành tai của Nhật Vy, thương yêu vuốt ve gò má mịn màng của nàng.
– Từ xưa đến nay người ta luôn nói nữ tu Thuần Âm chi thể là lô đỉnh trời sinh. Nhưng từng có ai suy nghĩ một Thuần âm chi thể cần tu luyện loại công pháp nào có lợi cho bản thân họ nhất không? Hiển nhiên là không. Vì trong mắt tất cả mọi người nữ tu Thuần Âm chi thể dù quý giá nhưng chẳng qua là một công cụ tăng tiến tu vi cho cường giả của môn phái, của gia tộc mà thôi… Không ai mong chờ một lô đỉnh có thể tu luyện thành cường giả cả. Vì trước khi cô ta thành tài đã sớm bị vô số đàn ông bào mòn đến kiệt quệ…
– Hừ…
Thấy Nhật Vy bĩu môi hừ lạnh có vẻ bất mãn, Hoàng Bá mỉm cười xoa đầu con gái:
– Con có biết nguồn gốc của ma tu không?
– Là một đám phụ nữ muốn đi đường tắt đã nghĩ ra một loại công pháp hấp thu trực tiếp linh lực từ Thiên Âm thạch dẫn đến sự mất cân bằng về âm dương phải đi rút dương khí của đàn ông để tự bổ sung khiếm khuyết. Sau đó bị dâm độc làm cho nghiện cảm giác sung sướng hoan lạc đó mà không thể ngừng lại… Giết chóc bất chấp gây tai họa cho thiên hạ… – Nhật Vy nói làu làu nhanh nhẹn không vấp một chữ như đã sớm học thuộc lòng.
– Đúng… Thiên hạ đều cho rằng ma tu sử dụng một loại công pháp đặc biệt. – Hoàng Bá cười khen ngợi con gái tiếp tục nói. – Nhưng tất cả họ đều sai rồi. Thứ mà ma tu tu luyện không nên gọi là công pháp vì hoàn toàn không có câu chữ lời nói hay thậm chí bí kíp mô tả đường vận chuyển kinh mạch… Thứ ma tu dùng để kéo dài truyền thừa nên gọi là một mầm mống. Hay cũng có thể xem như là một loại hạt giống được gieo trồng trong đan điền do một tu chân giả cấp cao ngoài Kim đan truyền vào cơ thể một kẻ chưa hề tu luyện…
– Nó đại loại như một trận pháp có thể tự xoay chuyển hấp thu linh lực… Ban đầu nhỏ yếu không đáng nhìn. Sau dần sẽ góp gió thành bão. Và bất cứ vòng xoay nào cũng cần một sự đối xứng mới giữ cân bằng ổn định được… Đó là điểm mạnh cũng là sơ hở chí mạng của cách tu luyện này. Dẫn đến thảm họa ma tu cho nhân gian.
– Đối với trường hợp của Khánh Phương. Ta tin tưởng lời lão Bắc nói với con trai lão… Có lẽ con bé đó đã gặp một ma tu thật sự và nhận được truyền thừa… Lý do kẻ đó lựa chọn một Thuần Âm chi thể để gieo truyền thừa ta cũng có thể đoán được… Bà ta hẳn đang bị nội thương cần nguồn linh lực Thiên Âm thạch thật lớn để chữa trị… Và đó cũng là lúc lão Bắc hấp thu nguyên âm của con dâu mình để tấn chức Kim Đan…
– Hi hi… Con đã sớm nghĩ đó là sự thật… – Nhật Vy đang cúi thấp đầu đưa đầu lưỡi đỏ hồng liếm quanh cái đầu nấm to bè của cha, nghe ông nói cũng ngẩng lên cười khúc khích.
Từ lần tiệc cưới Hoài Nam và Khánh Phương lời nói của lão Ninh Lập trước khi chết làm cho lời đồn bên ngoài đã sớm âm thầm lan tỏa. Nhưng đối với hai cha con Nhật Vy hành động của ông Bắc cũng không có gì sai trái. Trước hấp dẫn của tăng cấp, họ cũng sẽ làm như vậy thôi…
– Lão Bắc đã dùng Thiên Âm thạch để thông qua cơ thể Khánh Phương mà hấp thu tấn chức. Vì thời điểm đó Khánh Phương là một người bình thường chưa bao giờ tu luyện. Còn lão bà ma tu kia… Theo ta đoán bà ta là một ma tu đặc biệt. Giữ mình trong sạch, không muốn cướp đoạt dương khí đàn ông. Nên bà ta đã lợi dụng Khánh Phương để cướp đi linh khí trong Thiên Âm thạch của lão Bắc… Để làm được việc đó bà ta phải gieo một hạt giống ma tu vào đan điền của Khánh Phương và một loại trận pháp che giấu làm cho lão Bắc không thể nhìn thấu… Vốn sau khi hoàn tất bà ta hoàn toàn có thể rút sạch toàn bộ linh lực và hủy đi cái hạt giống đang nảy mầm kia… không rõ vì lý do gì bà ta đã giữ lại nó trong người Khánh Phương, còn giữ cho con bé một ít linh lực…
– Có thể vì đền đáp ah… – Nhật Vy chợt nói. – Nó có thể tự vận hành mà. Có thể giữ cho Khánh Phương nhan sắc lâu phai, sống hơn trăm tuổi…
– Con nói đúng đấy. Khả năng đó rất lớn…
Hoàng Bá gật gù hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Nhật Vy, bàn tay to lớn của ông đặt lên bầu vú non mềm của con gái bắt đầu xoa nắn. Nhật Vy nhìn xuống bàn tay to lớn của ông, cắn cắn môi chợt nhổm người lên cao đưa hai đầu nhũ hoa đỏ hồng lên miệng ông.
– Cha hôn ngực con đi…
“Cộc… Cộc…” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Nhật Vy vội rụt người kéo chăn che kín qua đầu mình, Hoàng Bá nhếch mép cười trấn an con gái. Vì trong thần thức của ông ta đã sớm xác định kẻ mới đến. Trong villa này ngoài ba cha con ông thì còn một người phụ nữ giúp việc mà thôi.
– Nhật Huy. Vào đi…
Cửa phòng mở. Gương mặt trắng trẻo đẹp trai của tên thanh niên phục vụ mà Khánh Phương quen thuộc lại xuất hiện ở nơi này. Nhật Huy bước vào phòng mặt nhăn nhó nhưng ánh mắt không có vẻ gì khác thường trước cảnh tượng chị Hai và cha hắn đang trần truồng ôm nhau trên giường.
– Cha… Chị Hai… Em bắt đền chị Hai, em bị tên điên kia ám toán ah…
Huy bĩu môi giọng nhừa nhựa thút thít như một đứa em bé bỏng ngồi xuống giường. Nhật Vy ngồi dậy xem vết u trên trán hắn. Hai bầu vú căng tròn của nàng lộ ra liền bị hai bàn tay hư hỏng của thằng em trai đón lấy nhào nặn không ngừng.
– Hừ… Cho đáng kiếp… Em có biết là tên điên đó cứu em một mạng không hả? – Nhật Vy điểm một cái lên trán Nhật Huy, nghiến răng.
– Ây da… Chị Hai. Đau chết người ta rồi. Nó còn sưng to như vậy mà… Còn nói tên điên đó cứu em chứ? Hắn có thể lựa trái mận cũng được mà. Sao lấy trái dừa non chứ?!
– Ha ha… Chị con nói đúng đó… Nó không một phát đánh ngất con thì bây giờ có lẽ con không chết cũng bị rút đi nửa cái mạng… – Hoàng Bá cười ha hả nói. – Con không biết con vừa làm tình với một ma tu sao? Mà nguy hiểm nhất là cô ta còn không ý thức được sự đáng sợ của mình.
– Cha nói… Khánh Phương là ma tu? Ặc… Nhưng chị Hai cũng vậy mà. Con chơi chị hoài có sao đâu? – Nhật Huy ngơ ngác hỏi lại.
– Hừ… Không biết tốt xấu… Lần sau chị hút cho em còn mỗi hàm răng thôi… – Nhật Vy hậm hực lầm bầm vừa vén tóc cúi xuống ngậm lấy dương vật to lớn của cha.
– Chị con khác… Nói chị con là ma tu cũng đúng. Không phải ma tu cũng không sai… Vì chị con là tu luyện công pháp có đặc tính tương đồng với ma tu, cũng không phải là hoàn toàn đi theo đường lối của ma tu…
– Cha… Như vậy con không được xem là ma tu sao?
Nhật Vy ngẩng đầu lên hỏi, bàn tay nhỏ vẫn nhẹ nhàng vuốt ve dương vật đang cứng dần của cha. Đối với danh xưng mà mọi người đều phải né tránh thì Nhật Vy lại có vẻ rất chờ mong.
– Giải thích thế này… Đối với mọi người, nữ tu có thể rút cạn dương khí đàn ông đều là ma tu. Nhưng về căn bản là khác nhau. Như con vậy… Con có thể làm được việc đó không khác gì một ma tu nhưng ngược lại con vẫn không có được những khả năng mà một ma tu thật thụ có… Ví dụ như gieo truyền thừa cho kẻ khác… Ví dụ như Ma tu huyết nhãn…
– Ma tu huyết nhãn?! – Nhật Vy sửng sốt.
– Ma tu huyết nhãn là một loại năng lực đặc thù ma tu mới có… Trong mắt người đó khi đối diện với đàn ông có thể thấy được huyết khí của anh ta mạnh mẽ hay không? Thậm chí là linh lực anh ta đang vận chuyển về phần nào trong cơ thể… Ma tu huyết nhãn có thể vận dụng để lựa chọn con mồi, cũng rất hữu dụng khi chiến đấu.
Nhất Huy cởi quần áo vứt sang một bên. Hắn ôm ấp vuốt ve cơ thể trần truồng của chị Hai. Chợt nghe lời cha nói hắn cũng sững sờ kêu lên:
– Wah… Lợi hại như vậy? Hèn chi con thấy ánh mắt Khánh Phương nhìn con rất kỳ lạ ah… Nói là lẳng lơ, câu hồn cũng đúng. Nhưng còn có gì đó rất quái dị… Con như bị lột truồng ra trước mắt cô ta vậy…
– Đúng là rất lợi hại. Nhưng chỉ như vậy thì ma tu cũng khó có thể trở thành mối kinh hoàng của thế gian được… – Hoàng Bá cảm thán nói. – Khi ma tu linh lực từ khí hóa lỏng, tương đương với Trúc cơ kỳ, sẽ xuất hiện một năng lực đặc thù mới gọi là… Phong huyết trảo.
– Phong huyết trảo vừa mang đặc thù Thiết trảo công của võ giả vừa có tính phong huyết tương tự như Băng huyền công nổi tiếng tu chân giới vài trăm năm trước. Khi linh lực ma tu vận chuyển xuống mười đầu ngón tay làm cho chúng cứng như sắt thép có khả năng đối kháng trực tiếp với đao kiếm. Một khi bị mười ngón tay Phong huyết trảo đâm vào người, vết thương chỉ có một lỗ sâu hoắm tuyệt nhiên không chảy ra một giọt máu. Vì linh lực ma tu cực lạnh đã đông cứng máu trong cơ thể kẻ đó… Dưới Kim Đan khó có đường sống sót…
– Phong huyết trảo sao? Nghe ngầu vãi lờ ah…
Nhật Huy hít sâu một hơi thầm hâm mộ. Nhật Vy cũng ngẩng đầu lên lắng nghe cha nói. Môi nàng mím chặt, ánh mắt không che giấu sự đố kỵ điên cuồng. Từ trước đến giờ Nhật Vy luôn tự xem mình là thiên tài trong giới trẻ. Hai mươi bốn tuổi nàng đã tu luyện đến Trúc cơ Trung kỳ quả thật tu chân giới An Nam không thấy một ai có thể so sánh. Nhưng vì lý do thân phận và nhiệm vụ của ba cha con rất bí mật nên đến nay hầu như không ai biết đến khả năng thật sự của nàng. Trước ánh mắt mọi người Nhật Vy chỉ là một Giám đốc Nhân sự, một công chức văn phòng xinh đẹp lại lẳng lơ ai muốn cưỡi lên cũng được. Nhưng quả thật Nhật Vy đã sớm ghét cay ghét đắng cái thân phận yếu nhược quanh năm nằm ngửa rên rỉ đó… Nghĩ đến Khánh Phương đến tu luyện cũng không biết vừa ra khỏi nhà liền gặp ngay bí kíp rơi vào đầu, nàng thật không phục.
– Chính vì thế ta mới nói trường hợp của Khánh Phương là gặp cơ duyên may mắn.
– Cha… Từ trước đến giờ không có ma tu thật sự có tư chất Thuần âm chi thể sao? – Nhật Vy hỏi.
– Thật ra… Để hiểu việc này con phải biết rằng. Từ xưa ma tu hầu hết xuất thân là tán tu, không môn không phái. Họ không có khả năng tranh cướp Thuần Âm chi thể với các môn phái lớn. Vì thế ma tu và Thuần âm chi thể như cùng một dòng mà thuộc hai thế giới khác nhau. Như một đám ăn mày nhìn lên một nữ hoàng cao cao chân không chạm đất… Chính vì thế mà không ai từng nghĩ loại hạt giống tu luyện của đám ăn mày có thể phù hợp với nữ hoàng cả… Thậm chí phải nói là cách tu luyện đó vốn được tạo ra để dành cho Thuần âm chi thể.
– Từ xưa đến nay không phải chưa từng có Thuần âm chi thể trở thành ma tu… Ít ra trong một số bí sử tu chân của Hoa hạ có ghi chép thì Đát kỷ thời nhà Thương là một ví dụ.
– Bà là Thuần Âm chi thể vốn được nhà họ Tô từ nhỏ cho tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính để mười bốn tuổi vào cung hiến nguyên âm cho Trụ Vương. Nhưng sau khi nhập cung, Đát Kỷ mới nhận ra nhan sắc của mình làm cho Trụ Vương quên lãng cả thân phận lô đỉnh của mình. Bà mới quyết định chuyển sang tìm con đường tu luyện cho riêng mình… Lời đồn rằng bà đã được một người thị nữ gieo hạt mầm ma tu vào người… Sau đó khi sự sủng ái của Trụ Vương đối với Đát kỷ lên đến đỉnh điểm thì cũng là thời điểm ma tu tung hoành trên đất Hoa hạ.
– Nhưng cha… nếu là ma tu là con đường phù hợp tuyệt đối cho Thuần âm chi thể thì tại sao Khánh Phương cũng khao khát đàn ông như những ma tu thông thường khác? – Nhật Vy nhìn cha hỏi.
– Con biết ma tu khao khát đàn ông thế nào sao? Những gì thế gian biết về ma tu chẳng qua là hình ảnh hồ ly tinh xinh đẹp động lòng người qua phim ảnh mà thôi… – Hoàng Bá nhếch lên cười. – Ta đã từng chứng kiến một ma tu hấp thu sạch sẽ một tên tù phạm khi tham quan trung tâm nghiên cứu tu chân tại Quảng Tây… Nó không thể gọi là giao hợp hay làm tình nữa ah… Nó là cắn xé là nhai nuốt… Vô cùng điên cuồng… Nếu Khánh Phương giống như vậy thì thằng Huy lần này đừng mong quay về nguyên vẹn…
Nhất Huy gương mặt tái nhợt, sống lưng lạnh toát. Từ nhỏ hắn đã biết chị mình là ma tu. Hắn còn ăn ngủ, làm tình với chị. Hai chữ ma tu trong đầu hắn sớm đã tầm thường đến không thể tầm thường hơn ah… Bây giờ mới biết thì ra ma tu thật sự cũng kinh tởm như zoombies trong phim ảnh.
– Cha nói… Mẫu quốc Hoa Hạ vẫn giam giữ ma tu? – Nhật Vy sửng sốt hỏi.
– Hắc hắc… Ma tu chưa bao giờ biến mất. Chỉ là ẩn giấu đi mà thôi…
– Biểu hiện khao khát đàn ông của Khánh Phương rất bình thường của một kẻ trúng dâm độc mà thôi. Ta có thể đoán gã đàn ông đầu tiên mà Khánh Phương hấp thu sạch sẽ có lẽ đã xảy ra khi cô ta không có ý thức… Vì nếu tỉnh táo, với khả năng của Thuần âm chi thể, cô ta hoàn toàn có thể cưỡng ép ngừng lại quá trình hấp thu đó… Đó là điểm khác nhau về bản chất giữa một ma tu bình thường và ma tu tư chất Thuần âm chi thể…
– Cha nói là thần trí sao? Thần trí của Khánh Phương có thể giữ ở trạng thái tỉnh táo, còn kẻ khác thì không thể… – Nhật Vy hỏi dồn.
– Đúng vậy. Thật ra vấn đề của Khánh Phương vốn không khó kiểm soát nhưng theo mô tả của Nhật Huy hẳn là càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn… Ta có thể dự đoán cơn khát dâm độc của cô ta mấy ngày qua không được thỏa mãn. Có thể vấn đề như Nhật Huy, bị đánh ngất tại thời điểm mấu chốt dẫn đến xuất tinh ngoài âm đạo…
Nhật Huy gãi gãi đầu ngượng ngùng. Hắn thật không hiểu chuyện gì cha hắn cũng có thể đoán được. Bắn tung tóe đầy trên người mình chẳng khác nào đái dầm khi đang ngủ… Xấu hổ ah.
– Cũng có thể vì Hoài Nam và Minh Tạo đã dùng bao cao su khi giao hợp với Khánh Phương… Trong khi đó cô ta lại không biết mình thật sự cần thứ gì của đàn ông nên dẫn đến tình huống ngày càng tồi tệ… Nếu không có gì can thiệp nội trong vài ngày nữa… đan điền vỡ tan, người mất mạng.
– Bao cao su ah… Bao cao su… Nỗi bi ai của ma tu thời hiện đại. – Nhật Huy thở dài ảo não.
– Hì hì… Vô duyên… – Nhật Vy không nhịn được phì cười đánh thằng em một cái.
Nhật Huy cười hăng hắc đỡ dưới bụng cho Nhật Vy quỳ gối cao lên. Hắn cọ cọ dương vật cứng rắn của mình vào giữa hai mép âm hộ đỏ hồng ướt át của chị Hai, từ từ chèn vào… Đẩy dương vật vào hết trong âm hộ Nhật Vy, hắn xoa nắn cặp mông tròn trịa của chị vừa bắt đầu thúc đẩy đều đều…
– Ưm… – Nhật Vy ngậm mút dương vật cha đến mê mẩn bật rên khẽ.
– Ah… Mà sao chị biết em bị đánh lén bất tỉnh?
– Ưm… Tên phi công kia là người của tổ chức. Chẳng qua là hắn không biết em nên chị mới bảo em đến đó… Ôi… Nhanh lên một chút…
– Vậy mà hắn núp trong phòng xem em làm vật thí nghiệm ah… Hừ… – Nhật Huy nghiến răng thúc đẩy điên cuồng.
Nhật Huy không tiếp tục hỏi chuyện nữa. Hắn bắt đầu vùng vẫy chinh phạt cặp mông tròn trịa của Nhật Vy. Có thể nói nếu hôm nay không được ân ái với Khánh Phương thì chị Hai trong lòng Nhật Huy mãi mãi vẫn đứng ở vị trí thứ nhất. Bây giờ nhớ đến sự cuồng nhiệt mê ly đó của Khánh Phương toàn thân hắn vẫn nóng hầm hập sung sướng không sao tả xiết. Chị Vy dù đẹp không kém nhưng lối sống phóng đãng của chị đã sớm làm cho cảm xúc chị chai sạn không có được sự rúng động mê đắm như Khánh Phương khi nàng gần gũi hắn. Đầu óc vẫn mãi suy nghĩ nhưng hạ thể Nhật Huy chưa hề chậm lại một nhịp nào. Bên trong cơ thể Nhật Vy bắt đầu tuôn trào nước ướt át khắp hạ thể của hắn. Hơi thở chị dồn dập ư ử không thốt ra tiếng vì miệng ngậm mút dương vật cha thật sâu…
– Chị… Khi nãy Khánh Phương dặn em mỗi bữa làm thêm một phần đặt lên cái bàn khu ngoài trời. Còn dặn không được để Hoài Nam biết… Có lẽ cô ta đã cảm nhận được sự tồn tại của Hoài Trung… Em nghĩ tại sao không nói luôn cho Khánh Phương biết rằng tên điên đó quanh quẩn ở đây là vì cô ta chứ?
Huy vừa thúc đẩy dương vật vào người chị Hai vừa nói không ngừng. Ba cha con nhà hắn đã quen như vậy. Hoạt động tình dục như là một loại rèn luyện thể chất mỗi ngày cũng không có quá nhiều cảm xúc.
– Ưm… Ngu ngốc. Phụ nữ là động vật đa nghi nhất trên Trái Đất. Em nói ra là phản tác dụng đấy… Khánh Phương chắc chắn sẽ cảm nhận được mối liên kết với hắn thôi…
– Chị Hai con nói đúng đấy. Không nên vội vàng… còn bốn thằng cháu họ của lão Bắc thế nào? – Hoàng Bá hỏi.
– Cũng vậy thôi. Chả làm được trò trống gì. Hôm nay tên Hòa còn xem lén con chơi Khánh Phương nữa… hắc hắc… Cho hắn thèm đến phát điên…
– Hừ… Thằng điên đó mà dễ bắt như vậy ta đã sớm tóm nó vào tay rồi… Ngu ngốc…
Hoàng Bá hừ lạnh nhưng ánh mắt đầy vẻ đắc ý. Hắn đã đeo đuổi nhiệm vụ này hơn hai mươi năm từ lúc Nhật Huy còn chưa sinh ra. Năm miếng ngọc bội dẫn đến linh mạch khổng lồ kia mẫu quốc thèm muốn. Có thể nói bao nhiêu năm nay từ thời Tiết độ sứ Cao Biền không thành công đuổi giết tàn dư của năm gia tộc ngũ hành An nam, Hoa hạ chưa bao giờ từ bỏ bí mật đó. Linh mạch của Hoa hạ đã sớm cạn kiệt. Trong khi đó một xứ sở nhỏ bé như An Nam lại có một nguồn linh mạch khổng lồ đủ để cung cấp cho toàn bộ tu chân giới Hoa Hạ vài trăm năm. Đây là cơ hội cũng là một mục tiêu sống còn phải hoàn thành. Nếu không cướp về được, mẫu quốc kiên quyết không thể để nó trở thành cơ hội cho tu chân giả An Nam quật khởi.
Và thằng nhóc bị mất trí nhớ kia chính là một mấu chốt đột phá. Nó là kẻ nhận truyền thừa của vị thủ hộ giả cuối cùng bảo vệ linh mạch. Nếu nguồn tin của mẫu quốc không sai, trong đầu Hoài Trung biết rõ vị trí của linh mạch. Thậm chí có thể hơn hai mươi năm nay đó là nơi hắn ăn ngủ tu luyện.
Hơn hai năm trước trên đỉnh Hoàng Liên Sơn mây đen quần tụ lôi kiếp kéo đến phủ kín cả bầu trời. Động tĩnh quá lớn đã gây chú ý đến thủ hộ giả phía Nam đất Hoa Hạ. Nhìn quy mô đó từ rất xa, ai cũng phỏng đoán đất An Nam sắp có thêm một cường giả cấp Nguyên Anh. Hoa Hạ tuyệt không cho phép điều này xảy ra… Vì thế hai vị cường giả Nguyên Anh đã âm thầm vượt qua biên giới tiến thẳng về phía kẻ đang độ kiếp. Bất chấp quy định Nguyên Anh giả không được phép vượt qua biên giới nước khác. Lần hành động này cũng tương đương với hoàn toàn xé rách cam kết giữa các thủ hộ giả An Nam và Hoa hạ đã tồn tại vài trăm năm.
Khi hai Nguyên Anh giả xé không bay đến thì cũng là đợt lôi kiếp cuối cùng giáng xuống… Hai người sửng sốt nhìn chằm chằm vào kẻ đang đứng trên đỉnh núi mà không khỏi hít một hơi lạnh lẽo. Đó là một tên thanh niên toàn thân trần truồng khét đen mái tóc cháy xém lởm chởm không ra hình dạng gì. Nhưng da thịt hắn lại hoàn toàn hoàn hảo không có một vết da tróc thịt bong như người khác độ kiếp. Điều làm lòng họ lạnh lẽo là tu vi kẻ đó. Không phải vì nó quá cao, mà là thấp hơn nhiều so với suy nghĩ của họ. Hắn đang độ kiếp Kim đan mà thôi, lại có thể kéo mây đen giăng kín trời như thời điểm vài trăm năm trước chính họ độ kiếp Nguyên Anh. Người ta nói ông trời luôn ganh ghét kẻ tu chân đi hoán thiên cải mệnh. Kẻ càng có tiềm năng to lớn, ông trời càng muốn tiêu diệt hắn. Vì thế tiềm năng của một tu chân giả chỉ cần nhìn lôi kiếp của kẻ đó như thế nào là có thể xác định. Nếu là một Kim Đan bình thường thì thôi. Hai vị cường giả Nguyên Anh Hoa Hạ cũng không muốn chém giết một tên hậu bối mà hạ thấp thân phận của mình. Nhưng kẻ trước mắt này tuyệt đối không thể lưu lại…
Hoàng Bá vào thời điểm đó đứng ở biên giới Hoa Hạ trên tháp quân sự dùng ống nhòm quan sát. Một trong hai vị cường giả Nguyên Anh đó là ông tổ nhà họ Hoàng của hắn. Nhưng đáng tiếc khoảng cách quá xa, hắn không thấy được gì đáng kể. Chỉ có ánh sáng lấp lóe trên bầu trời rất nhanh. Còn có âm thanh ầm ầm chấn động như núi lở đất sụp. Chợt mọi thứ im bặt. Khi Hoàng Bá tưởng mọi thứ đã xong xuôi thì đột nhiên trên bầu trời có một tiếng nổ vô cùng lớn. Bầu trời đêm như sáng rực lên một mảnh. Âm thanh đó cách vài chục kilomet vẫn có thể dội vào màng nhĩ hắn đau đớn. Bên dưới tháp quân sự cả trăm tên lính ôm đầu lăn lộn đau đớn.
Thời gian không quá lâu từ xa có một bóng người bay lướt tới. Ông tổ của Hoàng Bá quay lại một mình toàn thân rách bươm máu đỏ thấm ướt cả quần áo. Ông ngã thẳng xuống tháp quân sự được Hoàng Bá hốt hoảng đón lấy. Vừa chạm vào người ông, gương mặt hắn đã trắng bệt phun ra một ngụm máu. Trong cơ thể ông có một luồng linh lực Hỏa hệ vô cùng kinh khủng đang không ngừng thiêu hủy tất cả sinh cơ.
– Kẻ đó là… truyền nhân của thủ hộ giả Ninh gia…
Ông tổ thì thào nói. Từng chữ ra khỏi miệng đều nó máu nóng trào ra tức thì bốc khói như bị đun sôi trong cơ thể. Hoàng Bá vốn được sinh ra ở Hoa Hạ lại nằm vùng trên đất An Nam rất nhiều năm nhưng vẫn nghe hiểu được tiếng mẹ đẻ của mình. Hắn hiểu điều ông sắp nói rất quan trọng nên càng cúi thấp xuống nghe…
– Thủ hộ giả Ninh gia tu vi kinh khủng đã gần chạm đến ngưỡng Hóa Thần…
Toàn thân Hoàng Bá lạnh toát sợ hãi. Hóa Thần ah… Đó là loại cảnh giới chỉ xuất hiện trong bí tịch cổ cả ngàn năm trước. Nếu An Nam thật sự có một Hóa Thần tồn tại thì Hoa Hạ chẳng qua là một lần đi ngang của người ta là hoàn toàn biến mất trên bản đồ thế giới.
– Không cần lo… Khí huyết của lão đã sớm khô kiệt, thọ mệnh đã đến, tu vi giảm nhiều. Nếu không thì ta cũng không có ở đây…
– Lão vì bảo vệ truyền nhân của mình… Đã bị hai chúng ta hợp lực đánh trọng thương. Nhưng thời điểm lão thiêu đốt khí huyết liều mạng thì chúng ta không thể địch nổi…
– Nhiên Tịnh đã tự bạo… liều chết với lão để ta quay về báo tinh… An Nam có thiên tài xuất thế… Kẻ đó bị chính lão tổ của mình đánh sâu vào vách núi Hoàng Liên Sơn để tránh mất mạng khi cường giả Nguyên Anh tự bạo… Với tình trạng của lão đối đầu với Nguyên Anh giả tự bạo…
– Con phải tìm ra hắn… kẻ này không thể lưu được. Nhưng trước khi giết hắn, con phải lấy bằng được vị trí linh mạch An Nam trong đầu hắn. Ta nghi ngờ… nơi hắn và thủ hộ giả… tu luyện… chính là… là bên trong… linh mạch…
– ÔNG TỔ…
Hoàng Bá thấy cả người ông tổ mềm nhũn, tay rũ xuống, đau đớn gào lên. Nhưng gần như ngay lập tức hắn bật người rời khỏi thi thể ông. Ông vừa tắt thở luồng linh lực hỏa hệ kinh khủng kia không còn thứ gì kiềm chế đã mạnh mẽ bộc phát. Hoàng Bá nhìn từng dòng lửa đỏ như nham thạch từ dưới da ông từ từ lộ ra ngoài bốc cháy lên hừng hực. Sức nóng kinh khủng đó làm hắn lùi lại thật xa vẫn không thể chịu nổi. Thi thể Nguyên Anh của ông tổ đỏ rực như một khối than hình người bắt đầu tan chảy. Mặt sàn bằng thép tấm của tháp canh quân sự cũng bị ngọn lửa kia thiêu đốt đến tan chảy.
Hoàng Bá sợ hãi, từ trên tháp canh vài chục mét phi thân nhảy xuống. Chân còn chưa chạm đất hắn đã gào thét cho đám lính còn rên rỉ đau đớn bên dưới tháp canh chạy tản ra. Nhưng dù hắn la hét thế nào cũng có vài kẻ màng nhĩ bị tổn thương mà không nghe được. Trước ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người có mặt ngày hôm đó tháp canh bằng thép tấm cao bốn mươi mét nặng hàng chục tấn cứ như làm bằng giấy bồi đổ sụp xuống nuốt gọn nhóm người chưa kịp di tản. Ngọn lửa thiêu đốt nóng rực kéo dài gần một ngày một đêm mới được hoàn toàn dập tắt.
– Cha chị… Phan Võ tối mai mời ba người Hoài Nam đi dự tiệc sinh nhật ở Khu Villa hill trong The Eden… Ah…
Đang ngẫm nghĩ chuyện năm đó chợt nghe Nhật Huy nói, Hoàng Bá bừng tỉnh. Ông nhướng mày như ngẫm nghĩ.
– Nhật Vy… Tối mai con hãy đến đó… Nếu Khánh Phương không hoàn thành vai trò của một ma tu thì con hãy giúp cô ta một chút… Ta muốn hôm sau cả tu chân giới rúng động vì tin tức ma tu xuất hiện trên đảo Thổ Chu… Để xem lão Bắc sẽ dọn dẹp mớ ngổn ngang này thế nào…
– Nhưng cha… như vậy kế hoạch bắt Hoài Trung phải làm sao? – Nhật Huy hỏi.
– Thân phận ma tu của Khánh Phương để cho ta một ý tưởng khác. Tạm thời mặc kệ thằng điên đó đi vậy… Nhật Vy đêm mai cứ đến đó. Cẩn thận đừng để lộ thân phận.
– Vâng, cha. Đã lâu rồi con chưa được tận hưởng hương vị dương khí đàn ông ah… Có chút thèm rồi… ưm…
Trên chiếc giường nhỏ hai đàn ông một phụ nữ, một già hai trẻ toàn thân lõa lồ hổn hển dính chặt vào nhau. Âm thanh da thịt cuồng loạn liên miên không dứt.
– Ưm… Huy ơi… Nhớ giữ… cho chị… Ôi…
– Ahhhh… Em cho chị nè… Nhanh một chút…
Nhật Vy vội quay lại đón lấy dương vật căng cứng của thằng em trai nuốt sâu vào… Từng đợt chất lỏng nóng hổi tuôn trào ra được nàng mê mẩn nuốt xuống không sót lại gì cả. Công pháp mà Nhật Vy tu luyện có khả năng chuyển hóa tinh dịch đàn ông thành linh lực cho mình sử dụng. Nàng chưa bao giờ lãng phí những thứ quý giá này. Nhật Vy như còn nuối tiếc mê mẩn liếm sạch những thứ trăng trắng dính trên dương vật em trai. Ánh mắt nàng mê ly thiêu đốt nhìn lên hắn, hỏi:
– Khánh Phương có… làm cho em như vậy không?
– Có ah… Nhưng là lúc đầu thôi… Sau đó em ngã ra… tung tóe đầy người… – Huy xấu hổ gãi gãi đầu.
– Vậy em có sướng không? – Nhật Vy ánh mắt lẳng lơ hỏi.
– Hì hì… Dĩ nhiên là sướng rồi… – Huy gãi gãi đầu nói.
– Có sướng như làm tình với chị không?
– À… Làm sao so sánh được chứ?! Một dưới đất… Một trên trời ah…
– Chị là dưới đất đúng không?
– Đúng… À… Không… Ý em là…
– Đi chết đi…
Nhật Huy chưa kịp phân bua đã ăn một cú đạp ngay giữa ngực kêu la thảm thiết cả người lộn nhào rớt xuống giường.
… Bạn đang đọc truyện Kẻ thất lạc tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/05/truyen-sex-ke-that-lac.html
Một ngày trước…
– Mẹ kiếp… Một đám Thái bố láo. Dám ra điều kiện với ông…
– Hừ… Đi cùng xe với mấy thằng mặt trắng lúc nào cũng gặp xui xẻo…
Trên cao tốc dẫn ra sân bay Long Thành, một chiếc BMW trắng lướt nhanh như tên bắn. Bên trong xe Nam Hòa không ngừng la hét giận dữ, lại quay sang cạnh khóe kiếm chuyện với Đan Trung. Hắn hôm nay là người nắm trên vai trọng trách lớn, không phải đồng vai đồng lứa với thằng Luật sư mặt trắng này nữa. Phải nhân cơ hội này dạy cho nó một bài học biết trên biết dưới.
Đan Trung một tay đặt lên vô lăng nét mặt vô cảm nhưng trong lòng không ngừng suy tính. Dường như Arthit biết được tin đứa con trai duy nhất của Tấn Vương mất mạng. Lão đã điên cuồng phải trả thù cho con bất chấp mọi giá. Vì thế Arthit đưa ra một cái giá trên trời cho phi vụ này. Thứ nhất không dùng đơn vị lượt truân chuyển để thay cho thù lao. Đan Trung nhìn nhận Arthit vô cùng khôn ngoan đã nắm bắt tình thế. Lời hứa miễn phí truân chuyển của Tấn Vương chỉ còn giá trị khi lão còn sống mà thôi. Lão chết rồi thì lời hứa của lão còn không bằng một cái rắm. Thứ hai, bắn hạ máy bay mặc kệ người bên trong sống chết thế nào tính là 30 triệu đô la. Nếu Khánh Phương, Hoài Nam bị bắt sống Tấn Vương phải dùng thêm 10 triệu đô la để trao đổi mỗi người. Và lão chó điên Tấn Vương không chút do dự đã đồng ý. Và lúc này nhiệm vụ của Đan Trung và Nam Hòa là bay đến Thổ chu chứng kiến vụ bắn hạ và áp tải con tin quay về nếu tìm bắt sống được.
– Nhanh lên… Cái thằng này. Không biết lái xe à… – Nam Hòa ngồi bên ghế phụ quay sang Đan Trung kiếm chuyện mắng nhiếc.
Đan Trung tay hờ hững đặt trên vô lăng. Ánh mắt hắn lơ đễnh liếc sang thấy Nam Hòa đang thay sim 4G mới vào cái điện thoại vừa mua được sáng nay. Đan Trung hơi nhíu mày khẽ siết chặt vô lăng, hắn biết mình phải hành động lúc này. Nếu để đoạn video kia xuất hiện trên mạng không nói danh dự của Khánh Phương, tính mạng của nàng cũng không cách nào đảm bảo.
– Làm sao? Có phải là muốn giết tao để lấy lại thứ này bảo vệ danh dự cho người yêu cũ của mày?
Nam Hòa chợt lên tiếng. Đầu hắn vẫn cúi thấp không ngẩng lên. Nhưng trên đầu hắn như có một con mắt thứ ba thấy được biểu hiện trên nét mặt của Đan Trung. Hiển nhiên hắn không biết lý do của Đan Trung còn cấp thiết hơn vấn đề danh dự của Khánh Phương.
– Hừ. Mày nói gì tao không hiểu?
Đan Trung không hề bất ngờ vì hắn biết chuyện giữa mình và Khánh Phương. Bất kỳ ai được ở bên cạnh Tấn Vương đều phải trải qua một đợt điều tra lý lịch nhân thân và tất cả các mối quan hệ xã hội.
– Ha ha… Giả vờ hay lắm. Xem người phụ nữ trong mộng của mình bị ba con nít chơi đến rên rỉ không ngừng… Không biết cảm giác đó thế nào ah? Có cần tao gửi cho một bản để tối xem tự an ủi không?
Đan Trung không trả lời, hai hàm răng nghiến chặt nổi cộm lên gò má. Thấy biểu hiện của Đan Trung, Nam Hòa nhếch mép cười. Hắn mở lại đoạn video còn cố tình mở tiếng lớn lên hết mức…
“Ưm… ưm… ưm…” – Tiếng rên rỉ sung sướng của Khánh Phương vang vọng cả không gian bên trong xe.
Nam Hòa vừa xem video vừa lấy khẩu Glock trong túi ra gõ gõ lên điện thoại như thị uy. Hắn biết Đan Trung là con trai lão Chủ tịch đời trước của Hiệp hội Tu Chân An nam. Dù Đan Trung cũng tu luyện nhưng mới là Luyện khí tầng tám mà thôi. Luyện khí tu chân giả gọi cho nó sang thôi. Chứ đối với Nam Hòa thì chẳng khác gì mấy lão già tập dưỡng sinh ngoài công viên. Hắn chỉ cần cho một viên đạn vào đầu là xong.
“Ưm… ưm… ưm…” – Tiếng rên rỉ của Khánh Phương mỗi giây trôi qua càng mãnh liệt hơn.
– Chật… Chật… Phải thừa nhận thằng Hoàng này giống tốt ah… Mười tám tuổi thôi… Nhìn nó kìa. Nắc cái nào cũng lút cán xịt nước ah… Thảo nào Khánh Phương rên lớn như vậy…
Đột nhiên chiếc BMW gầm lên như một con quái vật giận dữ muốn phát điên. Nam Hòa ngồi ngả ngớn cười hăng hắc thích thú vì đã thành công chọc giận Đan Trung. Nhưng chỉ vài giây sau hắn liền ngồi thẳng dậy, cũng tắt điện thoại đi. Ánh mắt hắn nhìn nghiêng qua đồng hồ tốc độ thấy kim đã lên đến 160km/h vẫn tiếp tục tăng lên.
– Này… Anh em đùa giỡn một chút thôi. Có cần phải đi tìm chết như vậy không?
Đan Trung cả khuôn mặt phủ sương không trả lời. Ánh mắt nhìn qua gọng kính mạ vàng trí thức lúc này lại lạnh lùng hơn bất kỳ tên sát thủ nào.
Văn Hòa nhìn đồng hồ xe đã lên đến 180km/h. Nét mặt hắn căng cứng tức giận. Hắn lên đạn khẩu Glock, chĩa thẳng vào đầu Đan Trung, rít lên:
– Còn không giảm tốc độ tao cho đầu mày nở hoa ngay…
Đan Trung như một người câm điếc, không nghe không trả lời, nét mặt không chút thay đổi. Chiếc xe vẫn tiếp tục tăng tốc… Vạch chỉ trắng ngắt quãng trên mặt đường đã gần như nối liền mạch với nhau. Chiếc xe lúc này như một cỗ quan tài bay mang theo hai người chỉ đợi một chướng ngại nho nhỏ là đăng xuất khỏi thế gian này ngay lập tức.
Nam Hòa nét mặt tái xanh, khẩu súng cũng bắt đầu run rẩy. Hắn nghiến răng hạ súng xuống. Cho hắn gan trời cũng không dám bắn Đan Trung vào lúc này. Hắn kiểm tra lại seatbelt, hai tay kéo ghì bám thật chặt.
– Con mẹ nó… Tao xin lỗi mày. Được chưa? – Nam Hòa gần như gào lên đến lạc giọng.
Mặc kệ hắn gào thét, Đan Trung vẫn không trả lời. Vẫn là một tay hờ hững trên vô lăng không chút căng thẳng nào. Chiếc xe tiếp tục tăng tốc gần chạm mốc 200km/h.
– THẰNG ĐIÊN… CON MẸ MÀY…
Nam Hòa hét lên giận dữ. Hắn nhào qua muốn chộp lấy vô lăng nhưng còn đủ tỉnh táo để ngừng lại. Chỉ cần nhích nhẹ vô lăng vào lúc này chiếc xe sẽ lật nhào vài chục vòng mới ngừng lại. Như vậy thì đừng nói là sống. Ngay cả thi thể hắn muốn lấy ra khỏi xe người ta cũng phải tốn rất nhiều công sức ah…
– Sao? Muốn lái à? Sang đây đi…
Đan Trung quay sang nhìn gương mặt tái xanh của Nam Hòa hất hàm hỏi. Trung thản nhiên bỏ tay ra khỏi vô lăng, người nhổm lên như thật sự muốn đổi chỗ. Chiếc xe chao qua một chút như muốn chạm vào con lươn…
– Tao địt con… THẰNG ĐIÊN NÀY…
Nam Hòa như phát điên nhào qua nắm chặt cái vô lăng đang được thả tự do. Chiếc xe chao đảo rồi ổn định lại làm trán Nam Hòa ướt hết mồ hôi. Hắn thật hận thằng Luật sư mặt trắng này đến chết. Sau lần này trở về hắn sẽ dùng tay Tấn Vương tiêu diệt thằng điên này. Hắn giữ chặt tay lái nhìn lên phía trước liền hoảng sợ kêu lên…
– Ahhh… Giảm tốc độ đi… Có xe phía trước… Nhanh…
Phía trước cùng làn xe với hai người là một chiếc xe tải đang lao đi với vận tốc đúng quy định xấp xỉ 100km/h. Khoảng cách còn hơn hai trăm mét. Nhưng chiếc BMW của Đan Trung lúc này đã 220km/h. Bù trừ hai bên… Chẳng khác nào một chiếc xe đang chạy với tốc độ 120km/h đâm thẳng vào một bức tường.
– ĐAN TRUNG… THẰNG ĐIÊN… CHẬM LẠI NGAY…
Nam Hòa như phát điên gào thét với Đan Trung, nửa người chồm qua tay không dám rời tay lái. Hắn chợt thấy túi áo mình lỏng ra, quay ngoắc lại liền thấy Đan Trung đã lấy cái điện thoại cho vào túi quần. Hắn như hiểu ra mọi việc. Kẻ này tuyệt đối không phải đang hù dọa mình. Hắn thật sự dám giết mình.
– Để tao giữ cái này. Mày qua thế giới bên kia sẽ không cần nó đâu…
Đan Trung lạnh lùng nói, một chân đưa lên đè chặt khẩu súng mà Nam Hòa đang giữ trên vô lăng. Cùng lúc tay bấm mở nút seatbelt của hắn. Hai mắt Nam Hòa lúc này đã đỏ rực như máu.
“Đoàng… Đoàng… Đoàng…”
Chiếc xe BMW trắng lao nhanh như một mũi tên, cửa kính xe bên tài xế vỡ nát phát ra ba tiếng súng chát chúa. Tốc độ không hề giảm lại đâm thẳng vào đuôi xe tải phía trước.
“RẦM”
Sau một tiếng va chạm thật lớn. Một nửa chiếc BMW bẹp dúm dính chặt vào đuôi chiếc xe tải phía trước. Lực đẩy cực lớn làm cho tài xế xe tải bất ngờ đầu xe xoay ngang, lật nhào hai vòng. Thùng xe tan nát rách toạc như làm bằng giấy. Chiếc BMW phía sau không còn hình dạng vẫn còn quán tính đâm thẳng vào thùng xe bật tung lên không lộn vài vòng. Một thi thể nát bét đỏ máu bắn ra ngoài rơi thẳng xuống mặt đường. Chiếc xe trắng như một mẩu giấy bị vò nát rơi xuống mặt đường lăn long lóc hơn mười vòng mới đánh sầm vào lề dừng lại.
Dòng xe trên cao tốc ra sân bay lập tức bị chặn đứng. Vô số ánh mắt kinh hoàng từ trong những chiếc xe nhìn cảnh tượng tan hoang kinh khủng phía trước. Người tài xế xe tải lồm cồm bò ra khỏi thùng xe, đầu chảy máu ướt cả nửa gương mặt. Ánh mắt anh ta ngơ ngẩn nhìn quanh như không tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt. Chợt anh ta nhìn về phía đống sắt bên lề đường còn đang bốc khói. Trong đó hình như còn người sống ah… Anh ta tập tễnh chạy tới, miệng liên tục chửi mắng:
– Con mẹ nó… Mày chết đâu không chết sao đâm vào xe ông? Vậy mà còn chưa chết…
Chiếc BMW bóng bẩy mới vài giây trước giờ gần như chỉ còn một cái khung. Phần đầu khoang máy xe hoàn toàn biến mất. Bốn cánh cửa bẹp dúm thụng vào trong. Túi khí vỡ nát thành nhiều mảnh. Bên ghế trái, Đan Trung gương mặt điển trai lúc này đã ướt đẫm máu. Hai mắt hắn khó nhọc mở lên nhìn người vừa xuất hiện. Muốn nói cũng không nói nên lời…
– Tao còn phải cứu thằng chó mày ra… Con mẹ nó đúng là xui xẻo…
Ngửi thấy mùi xăng trong không khí, nàng tài xế xe tải văng tục không dứt. Hắn mở seatbelt, thô bạo lôi cả người Đan Trung ra khỏi ô cửa sổ. Ngọn lửa phừng lên rất nhanh. Phủ kín cả phần còn lại của chiếc xe. Đan Trung bị lôi xềnh xệch trên mặt đường, đau đớn đến ngất đi.
Lôi kéo Đan Trung đến chỗ trống an toàn, người tài xế thấy anh đã ngất đi. Ánh mắt hắn liền chú ý đến bàn tay bê bết máu của Đan Trung ngất đi vẫn nắm chặt túi quần của mình. Hắn nghi hoặc cúi xuống, gỡ tay anh ra. Rút ra một cái điện thoại, gã tài xế nhìn quanh không có ai để ý bèn đút luôn vào túi mình.
– Hừ… Xem như tao lấy trước một chút đền bù vậy.