Thực ra tôi chẳng bệnh hoạn gì sất, nhưng cuối năm đến nơi, để chắc chắn mình có thể ăn ngon, uống khỏe, và chơi dai, nên định bụng đi touch – up tất niên một chuyến cho yên chí. Nghe đồn văn phòng cô bác sĩ vừa xinh vừa đẹp, vừa rất chịu chơi, nên tôi mò vào thử một phen cho biết.
Tôi trình diện em thư ký ngồi bên ngoài. Em hỏi có appointed gì chưa. Tôi nói: Chưa thì sao. Em phán luôn: Chờ được thì khám. Đếm lẩm rẩm có chừng ba hay bốn bệnh nhân, nên tôi đồng ý nán lại.
Ba điều bảy đỗi, bệnh nhân nào vào cũng trở ra mau. Mục đích các cô/bà đến ỉ ôi xin bác sĩ cái toa mua thuốc đau bụng, đi chảy, lao xuyễn, trợ tim, đái đường là chính gửi để về yểm trợ bên nhà, chứ tướng tá các vị mạnh cui cui thì có bệnh đâu mà khám. Đến phiên tôi được gọi vào. Khách đã vãn, em thư ký theo vô luôn để cân, đo, lấy huyết áp. Em bảo tôi xắn tay áo lên, choàng miếng vải kêu lộp xộp vào khuỷu tay và bóp cái núm nghe xoẹt xoẹt. Thấy bàn tay em nắn nắn, bóp bóp núm quả cao su, hơi ra phì phì, tôi vừa kinh, vừa bắt tức cười. Tôi nghĩ chẳng khác gì tay đàn ông đang mò bóp vú phụ nữ.
Đã thế khi lấy huyết áp cho tôi, em bé lại cúi gần xuống, thiếu điều vú em chạm vào nắm tay tôi. Tôi phải lấy gồng để nắm tay đừng mở ra mà động vào chỗ quý của em. Tuy vậy, nghía bộ ngực phập phồng của em, tim mạch tôi thiếu điều cũng tăng over 200 là ít. Em lấy xong, chắc lưỡi chê tôi quá xá. Em đưa tôi vào phòng, thẩy cho cái gown bắt thay và dặn kỹ: Cởi ráo hết, kể luôn sịp. Tôi tuân phục lời bé.
Sau đó tôi nằm ườn ra giường chờ. Nữ bác sĩ vào: Đẹp tuyệt, người phốp pháp đến hay, ngực đầy, mông nở, áo blouse mặc nhưng bỏ trễ nút không gài. Chiếc ông nghe đeo ngược, phần gọng kền quặp vào cổ, sợi dây thun với cái ống nghe nhựa đen sì lủng lẳng sau mông. Nàng hỏi tôi: Đau ở đâu. Tôi rụt rè chỉ như nhứ chỗ háng nói: Sao nhức nhức ở đó.
Bác sĩ không nói gì, lật ngược cái gown lên nghe ngực tôi. Cặc dái gì bày ra một đống. Bác sĩ xê dịch cái ống nghe vòng vòng quanh hai bên vú, bảo hít sâu, thở ra mấy lượt, rồi dựng tôi dậy, nghe tương tự phía sau lưng, lại đẩy tôi nằm xuống. Nàng phán: Phần ngực chẳng thấy gì. Giờ thì khám xem nguyên do tại sao đau.
Nàng lại lật gown lên quá bụng, dồn một cục để đó. Nàng nhìn chăm chăm vào củ lẳng tôi, hỏi: Có chơi gái không. Tôi mau mắn nói ngay: Có. Nàng nguây nguẩy cái đầu lầm bầm: Vậy là bị lậu, chắc rồi. Tôi cãi ngay: Tôi chưa hề chơi gái điếm thì sao bị lậu được. Nàng mở mắt tròn xoe ngạc nhiên: Vậy chớ anh chơi ai, mà ai bằng lòng cho anh chơi. Tôi làm mặt trơ khoe thành tích: Chơi ai cũng được, ai cho thì chơi, già trẻ lớn bé, ok hết. Bác sĩ tủm tỉm cười: Chịu thua thày.
Tuy vậy, nàng vẫn không tin lời tôi. Nàng nói: Anh nói sao tôi hay vậy, nhưng phải khám cẩn thận thì mới biết chắc. Rất lịch sự, nàng hỏi: Anh cho phép chớ, tôi lại đáp: Cứ tự nhiên. Bác sĩ cầm con cu tôi trong tay, nhoe nhoe bóp lớp da quy đầu mấy cái, chưa chi thằng nhỏ đã cứng òm, đầu dái thập thò nhô ra. Nàng vê vê thêm mấy bận nữa, thằng bé chui tọt ra ngoài, mắt thao láo đảo lia.
Bác sĩ lầm bầm: To đấy chứ, hèn chi hăng con bọ xít. Vừa nói, nàng vừa cầm giật giật lớp da che cặc bên ngoài, như người ta tuột lòng gà, thằng nhỏ óc a óc ách theo đà tay bóp vặt của bác sĩ. Nó to ùm lên, sửng cồ, gân guốc. Đang khi tôi nhồn nhột muốn khép bớt chân lại thì bác sĩ đã bóp một cái đau điếng giữa thân cu và vẩy như điên. Vẩy hoài, vẩy hoài chẳng có gì, nhưng miệng lẩm bẩm hỏi: Anh chơi gái mấy ngày rồi. Tôi lí nhí thưa: Hồi hôm, và cả sáng nay. Nàng chưng hửng hỏi: Ở đâu mà lắm thế, không bao giờ thất nghiệp sao. Tôi được trớn đưa luôn cái list vừa chính thức, vừa dự bị của tôi, với đủ tên Mít, Xoài, Ổi, Cóc, khiến nàng lè lưỡi.
Nàng càng cầm cu bóp gặc và vặt dữ nữa. Nàng bảo có khi mủ mới tụ lại nên chưa kịp chảy tùm lum ra được, phải thử để ngăn, không bể ống khói thì nguy. Tôi thây kệ cho nàng mằn mò, một phần cũng đã cơn nứng, một phần biết đâu nàng thích vọc cặc tôi vì thấy nó to. Nàng làm hăng quá nên mình lăng xăng nhúc nhích, hai cái vú đung đưa thấy nực. Tôi không thèm dòm việc nàng làm mà chỉ đăm đăm dõi theo độ nhún dưới cánh áo blouse.
Cô nàng coi cũng ngộ quá chớ, môi chúm chúm hệt khi tôi ngậm vú đàn bà. Hai trái ngực tròn vo và đầy nặng, chừng cũng vài trăm gam là ít. Của này đặt tay vào nựng êm biết bao, tôi tưởng tượng đã thấy run, con cặc càng đội ngỏng lên ớn ớn. Nàng cắc cớ thấy tôi nứng cặc vội vói lấy cái que khẻ đánh đét vô cu tôi. Tôi la chói lói: Mắc mớ gì bà khẻ nó. Nàng đâu vừa: Chớ tôi khám mà nó cứ giụi giụi vô lòng tay nực thấy mồ. Tôi nổi sung nẹt lại: Nực thì cởi mẹ áo ra. Nàng trễ môi xí một cái nghe dài lăng lắc: Còn khuya, nghe bậu, đừng ham.
Bác sĩ lại khám, lại vọc, lại tuốt cặc tôi vô ra như tuốt bụi lúa. Tuốt thân cu còn bóp cả hòn dái nữa, hò dô ta biểu tôi rặn coi mủ có ra không. Tôi mệt nhoài vì những cú bóp thúc, hột muốn chạy lên cổ, nên cản lại: Tôi nói rồi mà, không mắc lậu đâu, bà đừng bóp nữa, chớ không tôi chịu hết nổi mửa đầy ra đó.
Nàng không ngưng tay, trái lại còn vần con cặc tôi suốt từ trên xuống dưới. Nằm trên giường, khúc gân dựng cao vút giống cột buồm. Nàng hằm hè vuốt, vọc, sục đùng đùng. Con cặc tầy huầy trợt lên trợt xuống trong lòng bàn tay nàng. Hơi tay từ da nàng truyền sang càng làm cho cặc tôi tím lịm lại như gà chọi. Bác sĩ hết còn e dè, ngượng ngùng, túm cả hai bàn tay thành vòng giữ lấy thân cặc tôi rồi sục như đang xúc lọ. Khí đã rịn ra, trắng nhờ, nàng đưa mũi vô ngửi xem có mùi hôi của mủ không. Tôi nứng nên đít lết trên giường.
Nàng vắt người xiên hổng một bên hông tôi, vạt áo đánh đùng đưa như cánh phướn. Mỗi lần nàng sục cặc thì cả khoanh vú nàng giãy quầng quầng, tôi muốn chụp vô bóp cho đỡ nư. Nàng sục cặc mà thở ì ạch như bò rống, cái miệng dẩu ra như muốn đớp món ăn. Tôi bắt vạ nàng: Bà quậy tôi nát nước mà không cho tôi vịn vô đâu thì chịu sao nổi. Nàng nghe mà vờ như điếc, chỉ ưỡn khoảng ngực dựa dựa gần tôi. Tôi nghĩ có nói cũng chẳng ai nghe nên thây kệ, vói tay úp luôn lên hai vú nàng mà mằn.
Tôi vo bên ngoài áo nàng, bàn tay đùn đẩy vạt áo nhăn nheo. Tôi thấy nách áo hở ra, thấp thoáng cái nịt vú đen cỡ D cup của nàng nhô lên hụp xuống. Tôi sướng quá nên làm đại, bóp thì cứ bóp mà vẫn tìm cách gỡ lần từng hột nút áo nàng ra. Chèn ơi, hột nút nào rời ra thì cái D cup của nàng nó lò bét chừng đó, lù lù như đống cát, hum húp như mâm quả. Nàng có vẻ chịu nên thở dồn dập, cha mẹ ạ, hai cái vú phập phều, phập phều muốn nhảy hẳn ra ngoài.
Tôi chẳng cần lòn tay ra sau lưng để mở cái chốt khóa mà đẩy mẹ hai bầu vải lên cho xong. Có thiệt không, trước mặt tôi hai vú nàng hây hẩy, núm đỏ hồng và vành vạnh như cái nút. Khắp quầng hồng lợt hơn, nhưng lớn ôm gần hết bầu vú, loại vú có chồng thì chồng bú mệt nghỉ, có con thì sữa mút no nê. Tôi dùng ngón tay cái se lên mỗi bên núm vú, kích thích cho chúng nổi u lên, gợn gợn lên hai quầng vú như trau tria món nữ trang thật quý. Cái nịt vú đeo lủng lẳng càng làm nổi bật làn da trắng sữa của nàng. Thấy tôi bóp vú triệt để, cô nàng thích chí nên vọc và sục cặc tôi mạnh nhiều hơn. Con cặc bị nhồi thiếu điều muốn gãy. Tôi rên lên, nàng cũng rên lên.
Tôi hết còn nằm yên trên giường nổi, cứ lóng ngóng nhỏm lên bíu chặt lấy đôi vú bóp măn mới giảm bớt cơn tức ngực. Tôi mơn hai vú, tung tung chúng trong lòng tay, nựng nựng để xem độ nặng của chúng. Và điều muốn tránh không tránh được, tôi eo éo xin xỏ nàng: Chết tôi, cô làm tôi nứng cặc quá. Bác sĩ cho tôi bú vú chút đi, không tôi chết mất. Nàng chẳng nói gì, nhưng xà thấp xuống, dí cái vú vào gần miệng tôi. Chỉ chờ có vậy, tôi độp luôn một bên mút ào ào, còn bên kia thì tôi vặt mà nhéo lên đầu vú.
Bác sĩ sục cặc tôi không ngưng và bất thần bặp miệng vô ngậm xoay tròn trong lưỡi. Tôi nghe rõ chất khí đùn lên thấm vào miệng nàng, nàng mút mút say sưa không nhả. Nàng lấy hai ngón tay niềng lấy đầu cặc tôi xoay tròn tròn trong khi miệng nàng thì cọ vô cọ ra như cái lỗ đang nhận cái chày đâm vào. Tôi vẫn thò tay mò bóp vú và kễn người lên cho cặc tôi lút khấc trong miệng cô.
Nàng bú cặc đầy nghệ thuật, tôi như con tàu lướt trên sóng, bị dập vùi cao ngất tường bị lật úp, rồi chòng chành trở lại bình an. Tôi nắc mà nghĩ đang đụ nàng, cái đít nàng cà huây như múa hula. Tôi bú vú một bên, một tay mò bóp vú khác, còn một tay thì chui tọt vô váy xoa vào cái quần lót đang che chỗ lồn nàng. Tôi đè đám lông mềm lùi xùi trong váy, rồi lòn tay vô lưng sịp lột kéo nó ra. Bác sĩ đang bú cặc mà cũng dạng chưn ra cho tôi bóp lồn nàng.
Khí dâm của nàng cũng đã ra ướt mẹp, lầy nhầy dưới ngón tay tôi. Tôi xoa hai mu lồn, vạch miệng ngao ra và vuốt xuống vuốt lên. Tôi cố ý giụi mấy sợi lông vào khe lồn để trêu chọc nàng, và móc sâu ngón tay vô lỗ ngoáy ngoáy. Nàng hây hẩy cái háng như đánh nhịp, nước óc ách nghe sướng tai. Nàng chỉ phục vụ có một chỗ, trong khi tôi chia sẻ niềm vui với nàng bằng ba nơi khác nhau. Hái vú được ngậm, được bóp còn lồn thì bị xóc như barman xóc rượu.
Tôi xóc, nàng sục, cơn khoái cảm dập dồn. Tôi vít đít nàng lại gạ: Ta chơi nhau nghe. Nàng đưa tay gỡ cái nút bên hông cho váy tuột đi, đạp chiếc sịp rớt ra theo, rồi lồm cồm leo lên giường, hối tôi: Đụ thì đụ đại, còn hỏi. Nàng nhét lồn vào khúc cặc bầm và hít hà nhắp. Cả thân con cu khều khào thút ra thút vô trơn tuột, khí dâm của nàng cùng khí cặc của tôi trộn lẫn với nhau.
Tôi giữ hai bên hông giúp đẩy nàng dọng người chồm lên chồm xuống. Nàng ưỡn ngực ra cho tôi tự do bóp lấy vú mà xào xáo mặc tình. Mỗi lần nàng thả người xuống thì tiếng chách chách vang lên, hai bắp thịt dện vô nhau hợp phát thành tiếng đó. Nàng đụ hăng quá, lúc trườn dài chống tay lên giường, lúc ngửa ra kiểu phi ngựa nhong nhong. Còn tôi thì co chưn lên lại phịch chưn xuống, tựa thằn lằn, quíu mẹ hết trơn hết trọi.
Đang khi đụ nàng, tôi hỏi ghẹo: Sao tui chơi được không. Ủa mà sao bà chưa cho gì hết mà tui đã đụ bà được. Nàng cú lên đỉnh tóc tôi một cái đau nhói. Nàng bảo: Thấy cặc cha, gái nào nhịn nổi. Chaa mà bệnh lậu thì tui bỏ nghề, chắc cha nghe lỏm ai nói tui khoái chơi nên kiếm chuyện vô đây. Tôi thanh minh thanh nga hết sức mà nàng đâu tin gì. Nàng cứ ngồi lết chà cái lồn trên con cặc tôi, dẻo nhẹo lâu bền.
Tụi tôi đụ nhau cả tiếng, Em bé thư ký cứ ngóng chờ chủ nên nán lại, không dám bỏ đi. Khi bác sĩ đưa tôi ra bên ngoài thì cả hai mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nàng dặn tỉnh queo với bé là tôi còn phải trở lại vì bệnh nặng quá, để lần tới tính luôn. Tôi đâu còn hơi sức để đế vô nên im đi cho rồi.
Đó là lần khám bệnh nhớ đời của tôi và hẳn nhiên là tôi không còn mong trở lại. Bởi vì tính tôi cái gì đã xài qua rồi thì chán bỏ lơ, trừ vợ. Giả như bác sĩ bằng lòng cho bé thư ký thay khám cho tôi thì chắc là tôi cũng cố tới thêm một lần, nhưng đó phải chăng là mộng tưởng?
— Hết —