Phần 5: Căm phẫn tột độ
Một tuần sau đó là quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ nhất của cuộc đời tôi.
Trước ánh mắt của mọi người quan hệ của chúng tôi không hề có gì khác thường. Mỗi ngày tôi đều đến trường cùng Khoa. Vân Y cũng đi học như mọi ngày. Nhưng không ai biết trong lớp vỏ bọc bình thường đó là hai trái tim háo hức xao xuyến chỉ chờ mặt trời lặn xuống mỗi ngày để được hòa nhập vào nhau.
– Gần xong chưa?
– Sắp xong rồi… năm phút nữa thôi…
Lúc này trên chiếc giường nhỏ là một cảnh tượng có sức sát thương với tất cả đàn ông. Vân Y nằm sấp trên giường toàn thân lõa lồ phơi bày đường cong tuyệt đẹp của tuổi thanh xuân rực rỡ. Nàng hai tay chống cằm nhìn lên tôi hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm vô cùng đáng yêu. Hai chân nàng cong lên đung đưa qua lại làm cặp mông tròn trịa nhún nhảy rung động làm cả người tôi day dứt không chịu nổi.
Đứng trước giá vẽ. Tôi thậm chí không dám nhìn mẫu vẽ đêm nay của mình. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, tôi điểm mũi cọ nước lên bức tranh hoàn tất nét vẽ cuối cùng.
– Xong rồi…
Vừa nghe tôi nói Vân Y liền nhanh như cắt nhảy chồm lên. Nàng cũng không cần mặc gì lên người, chạy vội ra sau lưng tôi hai mắt mở to xuýt xoa che miệng thảng thốt:
– Wah… đẹp quá…
Tôi lùi lại để Vân Y ra phía trước. Đặt tay lên bờ vai trần trơn nhẵn của nàng, tôi nhìn lại tác phẩm của mình mà thầm mỉm cười hài lòng. Trên tấm giấy vẽ là một tác phẩm cọ nước một trong những món nghề đắc ý nhất của tôi. Trên đó là một cô gái nằm sấp trên giường toàn thân không mặc gì nhưng không hề dung tục. Hai tay nàng chống cằm, hai mắt như hai vầng trăng lưỡi liềm vui tươi hạnh phúc nhìn lên người họa sĩ. Tôi thật yêu đến chết ánh mắt ấy. Tôi muốn giữ mãi ánh mắt hồn nhiên trẻ trung của Vân Y trên tác phẩm của mình. Như sợ một ngày vì thế gian dơ bẩn này vùi dập nàng không còn giữ được sự trong sáng vô tư đó nữa.
– Tại sao em khóc?
Chợt cảm nhận bờ vai gầy guộc của Vân Y khẽ run rẩy, tôi sửng sốt hỏi. Vân Y quay lại nhào vào lòng tôi ôm thật chặt. Nàng nghẹn ngào hỏi:
– Trong mắt anh… Em đẹp như vậy sao?
– Dĩ nhiên rồi. Em mãi mãi là cô gái đẹp nhất trong lòng anh.
Tôi trả lời Vân Y bằng mười phần xuất phát từ trái tim mình. Cúi đầu xuống tôi đón lấy bờ môi thơm ướt át của nàng mà hôn rít lấy. Nàng thổn thức sụt sịt vẫn đáp trả lại nụ hôn của tôi. Hai chiếc lưỡi cuốn vào nhau trao qua lại vị mằn mặn của nước mắt.
– Hứa với em… Sau này dù có chuyện gì xảy ra… Anh mãi mãi phải giữ hình ảnh em… xinh đẹp như vậy trong tim anh. Được không?
– Anh hứa.
Tôi hứa với Vân Y chỉ đơn giản như thế. Dù tôi nghe được trong lời nói của nàng một sự trăn trở lo lắng như thấy trước một tương lai u ám không thể nào tránh khỏi. Nhưng tôi vẫn chắc chắn lời hứa của mình sẽ không thay đổi. Vì trong tim tôi hình ảnh xinh đẹp trong sáng của Vân Y đã sớm đậm nét không thể bị xóa nhòa.
Tôi nâng Vân Y lên đặt nàng xuống giường. Vừa gấp rút cởi quần áo của mình, ánh mắt tôi vừa say mê chiêm ngưỡng thân thể lõa lồ tuyệt đẹp của nàng. Vân Y ngượng ngùng hai gò má đỏ ửng trước ánh mắt nóng bỏng của tôi. Nhưng trong ánh mắt nàng nhiều hơn là chờ mong háo hức…
Tôi quỳ gối xuống giường. Vừa cười tủm tỉm nhìn Vân Y vừa nhẹ nhàng nâng đỡ hai chân nàng mở rộng ra hai bên. Vân Y cắn môi mặt đỏ ửng lên nhưng vẫn ngoan ngoãn mở rộng cặp đùi thon dài không che đậy nơi thầm kín cho ánh mắt tham lam của tôi thỏa thích nhìn ngắm. Âm hộ nàng thật đẹp.
Qua ba ngày kể từ lần đầu tiên nơi đó của nàng đã không còn sưng tấy. Tôi cúi thấp xuống áp mặt lên một bên đùi non mịn màng của Vân Y ánh mắt mê mẩn nhìn hang động thần tiên đã đưa tôi vào đời. Bên dưới bờ mu mũm mĩm chỉ phơn phớt một nhúm lông tơ của Vân Y là hai mép môi âm hộ đỏ hồng trơn nhẵn. Dưới ánh đèn trần nó hơi hé mở e ấp như hai cánh hoa phong lan chưa nở. Tôi thầm nuốt nước bọt. Tôi thề rằng mình chưa bao giờ hôn âm hộ con gái cũng không nghĩ rằng mình sẵn sàng tự nguyện làm việc này… Cho đến giây phút này khi đối diện cận kề với nơi thầm kín nhất của Vân Y tôi chợt thấy cổ họng mình khô khốc khó kiềm chế.
– Anh… đừng. Chưa có ai hôn chỗ đó của em đâu… – Tôi vừa cúi xuống thì bất chợt Vân Y cười ré lên hai chân khép chặt lại.
– Vậy để cho anh độc quyền nha… – Đầu tôi bị nàng kẹp chặt không làm gì được phải năn nỉ.
– Thật sao? Vậy để em xin phép Ba đã…
– Ha ha… Trời ơi…
– Hi hi…
Vân Y cười đến mặt đỏ ửng lên. Nàng nhìn tôi bằng một ánh mắt không nên thuộc lứa tuổi của nàng. Trong ánh mắt đó chứa chan yêu thương nồng đậm làm trái tim tôi như ngâm trong dòng nước ấm. Hai chân Vân Y thả lỏng, gương mặt ửng đỏ vừa xấu hổ vừa háo hức nhìn tôi cúi thấp đầu xuống. Tôi ghé sát vào âm hộ nàng, hít thật sâu một hơi như muốn nhồi nhét đầy hai buồng phổi bằng hương thơm thiếu nữ của Vân Y. Tôi đưa lưỡi của mình liếm nhẹ lên bờ mu mềm mại rồi từ cái rãnh nho nhỏ đi sâu xuống… Tôi rúc mặt vào giữa hai chân mở rộng của Vân Y. Môi tôi ngậm kín hai mép âm hộ ướt át của nàng để đầu lưỡi vét sâu vào trong. Vân Y bưng kín miệng, hai mắt nhìn tôi đã ươn ướt long lanh.
– Ư… ôi… lưỡi anh nóng thế…
Nghe Vân Y xuýt xoa rên rỉ mà lòng tôi thoải mái đến lạ thường. Tôi thề rằng mình chưa bao giờ làm việc này. Những thứ tôi biết chẳng qua từ một đống phim ảnh đồi trụy của hai thằng bạn thân. Tụi nó thậm chí khuyến khích tôi xem để có thêm cảm hứng mà bỏ đi cái mác trai tân cũ rích của mình. Nhưng giây phút này tôi nhận ra mình như một kẻ rành nghề bẩm sinh. Tôi không hề thấy một chút miễn cưỡng nào như đã làm việc này vô số lần vậy. Không. Có lẽ nên nói rằng tôi đã yêu Vân Y nhiều đến mức bất cứ nơi nào trên cơ thể nàng cũng là hương vị thơm ngon nhất trên đời.
– Ư… ôi… anh ơi… Em muốn ngậm anh nữa… Được không?
Vân Y vừa rên rỉ vừa nài nỉ làm tôi hưng phấn không chịu nổi. Tôi ngồi dậy nằm xuống giường để Vân Y nằm sấp ngược đầu trên người mình. Nàng như khao khát đã lâu vừa nằm xuống đã đón lấy dương vật cứng rắn của tôi, mút vào thật sâu.
– Ah… Đã quá…
Tôi há hốc kêu lên vừa úp mặt vào giữa cặp mông tròn trịa mát rượi của Vân Y. Lưỡi tôi càng quét sâu vào âm hộ nàng thì dương vật tôi càng truyền đến cảm giác sung sướng không tả nổi. Tôi thậm chí cũng không biết tư thế này gọi là gì. Chỉ nhớ loáng thoáng rằng mình từng thấy trong một đoạn phim nào đó. Nhưng nó quả thật tuyệt vời. Nhất là dành cho những cặp đôi yêu thương khao khát nhau mãnh liệt như tôi và Vân Y.
– Ưmmmm…
Tôi ngậm lấy mẩu thịt mồng nho nhỏ của Vân Y mà mút làm nàng ư ử cả người run rẩy. Nhưng tiếng rên rỉ của nàng không phát ra được thành tiếng vì cả khoang miệng đã ngậm kín lấy dương vật của tôi. Hai đứa tôi cứ như thế xì xụp ngụp lặn trong khoái cảm tuyệt vời này… Thậm chí đêm đó tôi không giao hợp với Vân Y lần nào nhưng cả hai đều thỏa mãn đến mềm nhũn cả người.
Và ngày hôm sau, ngày sau đó nữa… Căn phòng nhỏ quen thuộc của tôi mỗi đêm sau mười một giờ đều trở nên vô cùng ấm áp hạnh phúc. Nó như trở thành tổ ấm trong mơ của tôi và Vân Y. Đây là thế giới riêng của hai đứa tôi. Ở đây chúng tôi hoàn toàn tự do yêu đương không mang chút ràng buộc nào.
Từng giây từng phút bên Vân Y đối với tôi thật mỹ mãn như một giấc mơ. Tôi nâng niu niềm hạnh phúc mỏng manh của mình như một bọt bóng xà phòng lung linh bóng bẩy dù biết nó có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Và cơn ác mộng của tôi đã ập đến vào đêm thứ bảy hai đứa lén lút bên nhau.
Đêm đó tôi chờ Vân Y thật lâu. Đồng hồ đã hơn 12h00 nàng vẫn không đến. Tôi sốt ruột, nôn nóng liên tục đi qua đi lại quanh phòng. Lòng tôi như có một dự cảm không tốt đang xảy ra với Vân Y. Cuối cùng tôi quyết định đi sang phòng nàng.
Tôi dùng cách của Vân Y chui người qua lỗ hổng trên vách tường rồi chồm người leo qua máng xối xi măng. Nhưng khi tôi bò đến đoạn giữa máng xối trái tim liền nhảy loạn không thể kiểm soát. Nhìn Vân Y nhẹ nhàng bò đi bò về như đi dạo nhưng lên đến trên này tôi mới biết nó đáng sợ đến thế nào. Tôi vốn không sợ trời không sợ đất… chỉ duy nhất sợ độ cao. Lúc này từng chút tôi nhích lên phía trước thật gian nan không thể tả. Gió đêm thổi vù vù mát lạnh. Tôi thấy mình chơi vơi như đứng giữa trời có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Tầng tám ah… Cơ thể một người sẽ biến dạng như thế nào nếu rơi xuống từ chiều cao này?! Chỉ nghĩ đến thôi hai chân tôi đã bắt đầu run lên lẩy bẩy.
Cuối cùng thật gian nan chật vật tôi mới bò hết được đoạn đường chỉ hơn mười mét. Tôi nhìn cửa sổ phòng Vân Y đã tắt đèn mà lòng thoáng hụt hẫng. Hay là nàng bị bệnh? Có thể là vậy. Tôi nhìn vào khung cửa sổ lại thấy chiếc giường trống trơn không một bóng người. Ngẫm nghĩ một chút tôi nắm lấy khung sắt cửa sổ khẽ lay nhẹ. Đúng như tôi nghĩ. Khung sắt liền bung ra. Một góc của khung sắt còn được Vân Y cẩn thận cột lại với bản lề cửa sổ. Làm như vậy sẽ tránh được trường hợp sơ xảy khung cửa rơi thẳng xuống dưới có thể gây tai nạn chết người… Tôi bước vào trong, cẩn thận đóng khung sắt về chỗ cũ.
Dù không bật đèn lên nhưng ánh trăng bên ngoài cũng đủ cho tôi nhìn rõ mọi thứ trong phòng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy phòng ngủ của Vân Y. Tôi không khỏi nhìn quanh thầm mỉm cười. Phòng nàng rất nhỏ như được ngăn đôi ra từ một căn phòng lớn. Phòng tắm nhà vệ sinh cũng không có. Đồ đạc cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Nhưng ngược lại căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp đến đáng kinh ngạc. Tôi có cảm giác từ cây bút đến cuốn sách đều được Vân Y sắp xếp gọn gàng đến mức dù nhắm mắt lại nàng vẫn lấy được chính xác thứ mình muốn.
– Để xem em học thế nào ah…
Tôi cầm một cuốn vở được bao bọc thẳng thớm lên xem. Đập vào mắt tôi là những hàng chữ nắn nót thẳng thớm. Rất đẹp. Chỉ nhìn hàng chữ này tôi dường như tưởng tượng ra được nét mặt chuyên chú của Vân Y khi viết ra chúng. Tôi thầm mỉm cười đặt cuốn vở vào chỗ cũ. Ánh mắt tôi lại đảo quanh tìm thứ gì đó thú vị…
Đột nhiên bên tai tôi nghe được âm thanh vọng vào từ bên ngoài. Tôi cẩn thận đến sát cửa phòng áp tai lên lắng nghe. Âm thanh đó một lần nữa xuất hiện lọt vào tai làm cả người tôi căng thẳng lo lắng. Tôi nhận ra đó là tiếng khóc của Vân Y. Nhưng tiếng khóc của nàng lúc này lại rấm rứt kìm nén như chịu đựng một sự tủi nhục đến tột cùng. Đầu óc tôi bấn loạn hai tay siết chặt chỉ muốn mở cửa phòng lao ra… Nhưng tôi sợ hãi. Không phải tôi sợ ông Mừng biết mối quan hệ của tôi và Vân Y. Thậm chí tôi không có thời gian nghĩ đến hậu quả đó… Tôi chỉ sợ sau ngày hôm nay mối quan hệ của tôi và nàng bị cấm đoán. Tôi không muốn mình bị sự nhung nhớ Vân Y giày vò khổ sở. Nhưng dường như ông trời không cho tôi quyền lựa chọn… Khi tôi nghe được tiếng cười khằng khặc hả hê và giọng nói oan oan của ông Mừng…
– “Khóc cái đéo… Mày dâm… như con mẹ mày vậy… Rên lớn lên đi… Tao chơi mày không sướng như… thằng sinh viên kia sao?! Ah… Đã quá…”
Trong đầu tôi như vang một tiếng nổ long trời. Cả người tôi run lẩy bẩy vì cơn giận dữ ngút trời. Tôi không chần chừ thêm một khắc giây nào nữa. Nắm đấm siết chặt, giật tung cả cánh cửa phòng.
“RẦM…” – Cánh cửa va mạnh vào tường làm cả căn nhà như muốn rung chuyển.
Khoảnh khắc quan cảnh giữa phòng khách xuất hiện trước tầm mắt trái tim tôi đau đớn đến mức không thở nổi. Vân Y người con gái tôi yêu thương lại toàn thân trần truồng đầy vết thương ửng đỏ rớm máu. Nàng bị bắt quỳ mọp trên bàn trà kính để một người cha không bằng súc sinh không ngừng thúc đẩy thứ dơ bẩn đó vào trong cơ thể nàng.
Vân Y vừa thấy tôi xuất hiện liền òa khóc nức nở hai tay che kín gương mặt giàn dụa nước mắt. Lão già kia thì ú ớ nhìn tôi. Bàn tay lão còn đang cầm cái dương vật đen nhẻm còn đang phun trào tung tóe lên da thịt trắng ngần của Vân Y.
– THẰNG GIÀ KHỐN NẠN…
Tôi gầm lên nhào tới như một con thú bị thương phát điên. Tôi đạp mạnh vào người lão Mừng làm cho lão ngã nhào ra sàn. Nhưng miệng lão vừa muốn chửi đổng lên thì há hốc không thốt ra được thành lời vì cái cổ gầy guộc của lão đã bị hai tay tôi bóp chặt. Tôi nghiến răng ken két đè nghiến lão xuống sàn nhà… Hai mắt tôi đỏ ngầu như một con dã thú khát máu. Hai bàn tay quanh năm cầm cọ vẽ nay lại cứng rắn như sắt thép bóp nghiến lấy cái cổ của lão Mừng. Hai mắt lão mở trừng trừng nhìn tôi sợ hãi vừa cố sức mở tay tôi ra… Nhưng một kẻ nát rượu như lão làm sao có sức chống lại một thanh niên đang phát điên muốn giết người như tôi… Gương mặt đỏ ửng lên, hai bàn tay nắm giữ tôi cũng buông lỏng dần…
– Đừng anh… Tha cho ông ta đi…
Vân Y chỉ kịp choàng cái váy lên người liền nhào sang níu chặt tay tôi. Thấy tôi vẫn kiên quyết không buông tay nàng càng lo lắng. Nàng ôm chặt người tôi nghẹn ngào khóc:
– Ông ta đáng chết nhưng… anh muốn hủy hết tương lai của mình sao? Anh muốn vào tù không lo cho ba mẹ mình… cho em nữa sao?
Từng lời nói của Vân Y như một dòng nước dập tắt ngọn núi lửa ngùn ngụt trong lòng tôi. Tôi buông tay. Lão Mừng ho sù sụ đến gập cả người. Ánh mắt tôi chưa từng rời khỏi cơ thể nhão nhoẹt gớm ghiếc của lão. Hai nắm tay tôi siết chặt. Cả người tôi run rẩy chịu đựng một cảm giác đau đớn như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt tâm trí của mình.
– Con mẹ nó… Suýt chết vì một thằng nhóc miệng còn hôi sữa…
Lão Mừng thều thào chửi rủa vừa lồm cồm đến sofa ngồi phịch xuống. Lão mồi điếu thuốc rít một hơi liền ho sặc sụa. Ánh mắt lão Mừng nhìn sang tôi lúc này đã không còn sợ hãi mà thay bằng một vẻ hả hê cười cợt.
– Làm sao? Mày chơi nó được lại không cho ông chơi?
Lời nói của lão vừa lọt vào tai cơn tức giận của tôi lại bộc phát không kiềm chế nổi. Tôi nhào tới lại bị Vân Y ôm chặt không buông. Tôi rít lên căm hận đến cực điểm.
– Vân Y là con gái ông đó. Ông còn không bằng súc sinh…
– Hừ… Ai nói mày nó là con gái tao? Con mẹ nó ngủ với bao nhiêu người… – Lão Mừng bắt chéo chân phì phèo thuốc lá nói.
– Ông im điiii… – Vân Y uất nghẹn hét lên.
Tôi hơi ngẩng người nhìn Vân Y. Dường như nàng phản ứng lại chỉ vì lời lẽ miệt thị của lão Mừng dành cho mẹ nàng. Vân Y lại không tỏ vẻ gì với câu nói đầu tiên của ông ta. Nàng thật sự không phải con ruột của ông ta sao? Vậy mẹ Vân Y là ai? Tôi chưa bao giờ nghe nàng nhắc tới. Ngoại trừ một lần khi Vân Y bị đánh ngoài đường, đám bạn kia đã lấy mẹ nàng ra để sỉ nhục. Nàng cũng vì đó mà gần như phát điên.
– Hừ… Đừng tưởng là có nó thì tao không dám làm gì mày… Mày có biết cái lần đầu của mày đáng giá bao nhiêu tiền không?
Lão Mừng nheo nheo mắt nhìn chằm chằm Vân Y. Ánh mắt lão lại chuyển sang phía tôi bằng giọng nói:
– Tao nuôi lớn nó. Cho nó ăn học với người ta tốn bao nhiêu tiền. Tao còn mong chờ nhờ lần đầu của nó có giá… lấy tiền dưỡng già. Bây giờ mày hưởng cái đầu tiên của nó… Vậy thì trả tiền đi…
– Ông khốn nạn… Đó là thân thể của tôi. Tôi muốn cho ai là quyền của tôi…
Vân Y gào lên. Lời nói của nàng ngắt quãng hổn hển vì cơn uất nghẹn đã dâng lên tận cổ. Như không thể đối diện với nỗi ê chề tủi nhục này nàng ngồi bệt xuống sàn nhà ôm mặt khóc nức nở. Tôi ôm Vân Y vào lòng mà cả người khó chịu chỉ muốn phát điên. Tôi mò mẫm trong túi quần rút ra chìa khóa xe máy của mình ném thẳng về phía lão Mừng.
– Anh… đừng…
Vân Y nghẹn ngào muốn ngăn lại cũng không kịp. Tôi hiểu cảm giác của nàng. Siết chặt tay nàng trấn an.
– À há… Cái xe của chú em cũng khá đấy. Nhưng chưa đủ đâu… – Lão Mừng cười híp mắt. – Vân Y của tao lớn lên xinh đẹp như vậy mà. Còn là lần đầu tiên… đầu tiên đó…
– CÂM MIỆNG… – Tôi tức giận gầm lên.
– Tôi không mua cái gì của Vân Y hết. Tôi dùng chiếc xe đó để trả cho ông công nuôi dưỡng Vân Y những năm qua.
Lão Mừng mở tròn hai mắt ngạc nhiên, môi mấp máy như muốn phản bác thì tôi đã nói tiếp:
– Ông đừng nói là không đủ… Những năm qua Vân Y kiếm cho ông bao nhiêu tiền. Còn trả nợ cờ bạc cho ông bao nhiêu lần… Nàng đã sớm không nợ ông bất cứ thứ gì…
– Đi theo anh…
Tôi đỡ Vân Y đứng lên ánh mắt kiên quyết nhìn nàng nói. Nàng mím chặt môi hai mắt đỏ hoe nhìn tôi gật gật đầu. Nhưng hai đứa tôi còn chưa bước ra cửa thì lão Mừng đã vỗ bàn thật mạnh đứng bật dậy.
– Hừ… Dùng một cái xe rách để mang con gái tao đi sao? Mày mơ mộng quá rồi…
Tôi quay ngoắt lại ánh mắt sắc lạnh nhìn lão Mừng và cơ thể nhão nhoẹt gầy guộc kinh tởm của lão. Tôi nghiến ken két rít lên từng lời qua kẽ răng.
– Ông có tin ngay lúc này tôi dẫn Vân Y đi tố cáo ông cưỡng hiếp trẻ vị thành niên không?
– Ha ha… Mày dọa tao à… Đứa nào xơi nó trước hả? Tố cáo đi… Tao già rồi. Ngồi tù vài năm là ngỏm. Còn mày thì tha hồ đếm lịch nha con… – Lão Mừng nhếch mép cười khinh thường nhìn tôi.
Tôi buông tay Vân Y bước đến trước mặt lão Mừng. Vân Y lại sợ tôi giết lão nên vội chạy theo. Lão Mừng bị bất ngờ đối diện với ánh mắt tóe lửa của tôi sợ hãi ngồi phịch xuống ghế. Tôi nheo mắt nhìn xuống lão, gằn giọng nói:
– Ai chứng minh tôi đã làm chuyện đó với Vân Y? Vân Y sẽ nói sao? Hay ông cho rằng lời nói của ông thì người ta sẽ tin… Nhưng ngược lại nếu tôi tố cáo ông là có bằng chứng rõ ràng… chỉ cần bây giờ Vân Y để họ làm vài xét nghiệm là ông xong đời…
Mặc kệ nét mặt hoang mang sợ hãi của lão Mừng, tôi dắt Vân Y vào phòng lấy ít quần áo rồi rời khỏi căn nhà như địa ngục đó. Tôi đem nàng về phòng trọ của mình. Từ ngày hôm nay nơi này cũng trở thành nơi ở mới của Vân Y. Trong đầu tôi cùng thời điểm vô cùng mâu thuẫn… Tôi thật sự muốn đem Vân Y đi tố cáo lão Mừng như lời tôi đã nói. Dù biết tôi cũng khó thoát tội khi lão tố ngược lại với cơ quan điều tra… Nhưng tôi vẫn muốn trút cơn hận thù này cho Vân Y.
Nhưng suy nghĩ của tôi liền thay đổi khi nhìn thấy Vân Y ngồi bệt dưới vòi sen ôm mặt khóc. Tôi hiểu rằng giây phút này điều nàng cần nhất là quên đi chuyện vừa xảy ra. Tôi có thể đem nỗi ô nhục ê chề của Vân Y ra ánh sáng để người đời bới móc chửi bới sao?
Tôi tắm cho Vân Y. Thật nhẹ nhàng thật nâng niu… Nhưng chỉ có tôi mới biết những ngón tay mình đang run rẩy lướt qua từng vết thương trên cơ thể nàng kiềm chế một sự căm phẫn đến tột độ. Những vệt sưng đỏ thật dài trên làn da mịn màng trắng nõn của Vân Y như được quất bằng dây nịt. Còn có một vết bỏng tròn sau vai do dí đầu thuốc lá… Tôi thật sự chỉ muốn lập tức lao qua kia bóp chết lão già đó. Không. Tôi phải ném lão xuống từ ban công tầng tám. Để khuôn mặt không bằng súc sinh của lão nát bét không còn hình người mới xứng với tội nghiệt mà lão gây ra…
Tôi lau khô người cho Vân Y, vừa cẩn thận bôi thuốc lên từng vết thương trên cơ thể nàng vừa dùng miệng mình thổi mát cho nàng. Nhìn Vân Y thiêm thiếp trên giường mà hai mắt tôi đỏ hoe chua xót không thể tả hết. Tôi thật hối hận vì mình đã không qua phòng Vân Y sớm hơn. Nếu tôi không dè dặt chờ đợi thì nàng đã không bị hành hạ đến nỗi thế này. Tôi ngồi bên cạnh giường hai bàn tay run rẩy vò nát mái tóc của mình. Chợt một bàn tay mềm mại mát rượi nắm lấy tay tôi…
– Nằm với em đi…
Tôi quay lại nhìn Vân Y. Nhìn thấy đôi mắt chờ mong khẩn khoản đó của nàng lòng tôi như một khối băng tan rã. Tôi nằm xuống giường, thật cẩn thận nhích người để không động vào vết thương trên người nàng. Vân Y gối đầu lên bờ vai tôi, hạ mắt nhắm lại thiêm thiếp như ngủ lại như nhớ lại điều gì đó…
– Em thật sự không phải là con ông ta sinh ra…
Chợt Vân Y lên tiếng. Giọng nói của nàng vang bên tai tôi lại như từ một quá khứ xa xôi nào đó vọng về. Tôi hơi ngẩng người đầu óc xoay chuyển cũng không tìm ra được lời nào để nói với nàng. Dường như Vân Y cũng không định chờ tôi đặt câu hỏi, nàng thì thào tự nói:
– Mẹ em quê ở Cần Thơ. Lúc mẹ mười tám được người ta mai mối lấy chồng trên Sài Gòn.
Tôi hơi nhíu mày khó hiểu vì lời nói của Vân Y. Nàng nói mẹ nàng lấy chồng mà không phải lấy lão già đó… Người chồng đó không phải là ông Mừng sao? Lời nói tiếp theo của Vân Y gần như xác định nghi vấn của tôi.
– Chồng của mẹ tên là Vui. Cũng là anh trai của ông ta… Hai anh em Vui Mừng…
Giọng Vân Y pha chút giễu cợt nhưng cả tôi và nàng đều không cười nổi.
– Hai anh em họ được cha mẹ để lại hai căn phòng đối diện nhau ở tòa cao ốc này. Nhưng dù là anh em ruột nhưng tính cách hai người hoàn toàn đối lập. Người anh hiền lành chịu khó bao nhiêu thì người em càng ngược lại… ham mê cờ bạc, rượu chè say xỉn quấy phá làng xóm.
– Mẹ và ông Vui sống với nhau được vài năm vẫn không có con. Mẹ cũng không quan tâm nhiều. Vì ông bà ngoại khi xưa cũng có mẹ khá muộn. Nhưng mẹ đã không chờ được ngày đó vì ông Vui đột ngột qua đời…
– Tại sao ông ta chết? – Tôi buột miệng hỏi.
– Ông ta tự tử… Từ ban công tầng tám ngoài kia… nhảy xuống.
Tôi nhìn theo bàn tay Vân Y chỉ hướng cửa phòng lòng thoáng lạnh lẽo. Tôi vừa nhớ lại hình phạt mình muốn dùng cho lão Mừng cũng tương tự như vậy. Đây là một sự trùng hợp sao? Lúc này đầu tôi lại sinh ra một tia nghi ngờ. Một người đàn ông hiền lành chịu khó làm ăn còn có vợ đẹp ngoan ngoãn vì lý do gì lại lựa chọn kết thúc mạng sống của mình như vậy? Vân Y như đọc được suy nghĩ của tôi nàng nói:
– Em cũng nghi ngờ về cái chết của ông Vui… Nên mấy năm qua em tìm hiểu chuyện quá khứ của mẹ và ông ấy từ những người hàng xóm… Còn có từ miệng… ba Mừng… mỗi khi ông say xỉn thường lèm bèm đủ thứ chuyện… – Giọng nàng có chút gượng cứng khi gọi kẻ đốn mạt kia là ba.
– Cuối cùng em vẫn không xác định được ông Vui chết như thế nào. Nhưng cũng nhờ cái chết của ông ấy mà em hiểu rất nhiều chuyện về mẹ…
Vân Y trầm ngâm một chút như sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Nàng tiếp tục kể:
– Sau khi chồng chết mẹ mới thức tỉnh nhận ra cả thế giới mộng mơ này toàn là một màu u ám. Mẹ nghĩ lấy chồng chỉ cần lạy bàn thờ tổ tiên là đủ. Ông bà ngoại cũng như vậy thôi. Nào biết trên đời này còn có một loại giấy tờ gọi là đăng ký kết hôn…
– Ông Vui qua đời. Thân phận của mẹ lại không rõ ràng. Tất cả những gì ông ta để lại đều vào tay người em trai… Dĩ nhiên mẹ có thể đi kiện. Nhưng một người con gái nông thôn học ít như mẹ thì biết đi đâu mà kiện cáo chứ?
– Nhưng nếu mẹ có tờ giấy đăng ký kết hôn đó… thì có lẽ trên đời này đã không xuất hiện một Vân Y như em…
Tôi nhìn xuống Vân Y trên ngực mình. Nhìn khóe môi nàng nhếch lên mang đẩy vẻ cay đắng buồn bã mà lòng tôi nặng trĩu.
– Chỉ ba ngày sau chồng chết, mẹ bị chính người em chồng lấy lý do bàn bạc chia tài sản… vào nhà cưỡng hiếp. Sau đó ông ta còn ép mẹ phải ở chung với mình để căn nhà này trống cho thuê. Mẹ không có mặt mũi nào về quê để bôi nhọ mặt mũi ông bà… đành phải chấp nhận. Cuộc sống mới của mẹ rất gian nan cực khổ nhưng bà vẫn chịu đựng được. Mỗi sáng dậy lúc ba giờ sáng nấu xôi đem xuống phía trước chung cư bán… Bao nhiêu tiền mẹ kiếm được đều bị ông ta lấy đi nướng vào chiếu bạc.
– Rồi đến một ngày hơn mười bốn năm trước tòa cao ốc này có quyết định đền bù giải tỏa. Ông ta đứng ra nhận toàn bộ số tiền cho cả anh trai đã qua đời của mình. Ông ta chưa bao giờ có được số tiền lớn như vậy. Sẵn máu bài bạc ông ta cầm hết tiền qua Campuchia chơi bài.
– Trong mười ngày ông ta rời khỏi nhà, mẹ đến tiền vốn mua gạo nếp nấu xôi cũng không có… Thậm chí bà còn không có gì để ăn… Nhà không còn một xu. Hũ gạo vét sạch tận đáy. Đồ đạc có giá trị đã sớm bán sạch… Ngay cả sổ đỏ hai căn nhà cũng bị cơ quan đền bù thu mất. Mẹ nhịn đói hơn ba ngày đã không thể chịu nổi… Mẹ chỉ còn cách đi tự tìm miếng ăn.
Vân Y nói đến đây thì ngừng một chút như ngăn cơn nghẹn dâng đến cổ. Tôi chỉ nín lặng chờ đợi nàng. Từ đầu câu chuyện đến lúc này bản thân Vân Y vẫn chưa thấy xuất hiện. Không hiểu sao lòng tôi dâng lên một cảm giác chua xót khó chịu như chuẩn bị cho điều tôi sắp nghe được.
– Lần trước anh nghe Bích Hằng nói cũng không sai… Mẹ em làm điếm. Ngày hôm đó mẹ vì một miếng ăn qua ngày đã tiếp người khách đầu tiên trong đời bà. Trong mấy ngày gian nan đó mẹ chỉ tiếp vài người khách. Nhưng bà không nhận tiền của bất kỳ ai. Mẹ chỉ muốn trao đổi mấy ổ bánh mì, vài gói mì tôm hay cặp bánh giò đủ lót dạ sống qua ngày chờ ông Mừng về…
– Mẹ em không muốn chấp nhận bản thân mình làm điếm…
Hai mắt tôi cũng nóng ran không kềm được ươn ướt. Tôi ôm chặt cơ thể mềm yếu mảnh mai của nàng như muốn truyền cho nàng sức mạnh tinh thần của mình. Nhưng bản thân tôi cũng không chắc mình trong hoàn cảnh của Vân Y có thể mạnh mẽ như nàng hay không?!
– Khi ông Mừng trở về không biết gì cả. Ông ta thậm chí không buồn hỏi mười ngày qua mẹ đã sống sót thế nào. Vì ông ta còn cay cú vì đã nướng sạch tiền đền bù hai căn nhà bên Campuchia. Ông Mừng bắt đầu quay lại những ngày tháng vất vưởng rượu chè… Thậm chí ông ta còn làm đơn yêu cầu đền bù thêm, nếu cơ quan phụ trách không giải quyết ông ta kiên quyết không dọn đi… Không ít lần cán bộ xuống trao đổi thương lượng đều bị ông ta vác dao đuổi về. Thậm chí ông ta còn dọa nếu cảnh sát cưỡng chế nhà ông ta sẽ nhảy từ tầng tám xuống…
Nghe Vân Y kể mà tôi không khỏi cảm thán về sự chây ì lì lợm của ông Mừng. Thì ra ngay cả nơi tôi đang thuê trọ cũng do ông ta chiếm dụng bất hợp pháp bao nhiêu năm nay.
– Hai tháng sau khi từ Campuchia quay về ông ta phát hiện mẹ có thai. Trong khi ông ta tối ngày rượu chè đã ba bốn tháng liền không động vào người mẹ nhưng bà lại có thai.
– Mẹ đã có em trong mười ngày khó khăn đó. Thậm chí người cha không mong muốn kia là ai mẹ cũng không biết. Thậm chí bà cũng không xác định được em là món quà cộng thêm của lần trao đổi cặp bánh giò hay là mấy ổ bánh mì nữa…
Vân Y ngẩng đầu nhìn lên tôi. Hai mắt nàng đỏ hoe nước mắt giàn dụa trên mặt… Nhưng trong ánh mắt nàng tôi lại thấy được một tia trào phúng như muốn phá ra cười.
– Ở trường khi em nghe cô giáo nói… Trẻ em được sinh ra từ kết tinh của tình yêu… Em đã bật cười. Cười giữa lớp. Cười đến chảy cả nước mắt… Bạn học trong lớp đều nói em điên rồi… Cô giáo em lại rất giận. Phạt em đứng trước cửa lớp cả hai tiếng đồng hồ.
Tôi ghì chặt bờ vai gầy guộc của Vân Y hôn lên vầng trán lạnh lẽo của nàng. Tôi không biết phải nói gì vì trải nghiệm cuộc đời tôi quá yên bình so với Vân Y. Nhưng tôi hiểu cảm xúc của nàng… Vân Y muốn cười vì sự xuất hiện của bản thân mình trong cuộc đời này. Nó mới rẻ rúng nực cười làm sao… Nàng muốn cười lớn vì ý nghĩa phía sau sinh mạng của nàng. Nhưng nụ cười của nàng thật thê thảm, nước mắt cứ trào ra…
– Ông Mừng đã tức giận la mắng đánh đập mẹ rất nhiều. Dù bà có giải thích hoàn cảnh đó thế nào cũng không thoát khỏi đòn roi… Và em cuối cùng vẫn được sinh ra… Đến lúc em được sáu tháng tuổi… Ông ta lấy lý do cần tiền nuôi em bắt mẹ phải bán thân kiếm tiền…
– Sau này khi ông ta say xỉn hay lấy việc này ra nói với em… Ông ta kể… Mỗi lần đếm số tiền mẹ em bán thân kiếm được ông ta còn cười cợt nói bà ngu ngốc. “Đã nằm ngửa cho đàn ông chơi thì phải lấy tiền, chứ lấy mấy cái bánh mì thì cho rằng mình thanh cao… không phải cũng làm điếm sao?”
Vân Y dùng một giọng điệu cực kỳ cay độc thuật lại lời của ông Mừng làm cho tôi dâng lên một cơn phẫn nộ. Tên đàn ông đốn mạt ti tiện đến thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
– Mỗi lần như vậy mẹ chỉ ngậm ngùi khóc một mình. Lâu dần bà cũng khô nước mắt chai sạn trước những lời đay nghiến đó… Nhưng em thấy được trong mắt mẹ đã không còn hy vọng sống nữa… Mẹ còn sống chỉ vì em…
– Đến lúc em sáu tuổi… Một ngày Chủ Nhật ông ta kéo cả đám bạn về nhà ăn nhậu. Sau buổi nhậu mỗi người khách đều được phép ghé vào phòng trong giải trí trên người mẹ em… Miễn phí…
– Mẹ phản đối nhưng không được. Bà chỉ yêu cầu họ giữ yên lặng vì em ngủ ngay bên cạnh. Hôm đó em không ngủ… Em nhắm mắt cố giữ im lặng để mẹ không xấu hổ. Nhưng rồi một gã đàn ông trong lúc làm việc đó lại táy máy sờ vào người em… Mẹ tức giận đến phát điên. Bà đập một chai bia lên đầu gã… máu chảy lênh láng đầy mặt.
– Sau khi những người kia đưa gã đi bệnh viện, ông ta ở nhà vì cuộc vui bị cắt ngang đã phát điên. Ông lột sạch quần áo của mẹ, nắm tóc lôi bà từ tầng tám xuống dưới nhà… Đem mẹ toàn thân trần truồng ra trước tòa cao ốc này… bên lề đường… bêu riếu bà trước ánh mắt bao nhiêu người…
Vân Y úp mặt lên ngực tôi bờ vai run rẩy. Nàng không khóc hay nên nói nàng không thể khóc. Nỗi đau này đã quá lớn để dùng vài giọt nước mắt có thể khỏa lấp. Tôi siết chặt hai nắm tay căm phẫn tột độ cho mẹ Vân Y.
– Đêm đó khi ông ta rời khỏi nhà… Mẹ em… tự vẫn.
– Em… lúc đó em ở đâu? – Tôi sửng sốt hỏi.
– Em đứng ngay bên mẹ… em đứng ở đó…
Nghe Vân Y nói mà đầu óc tôi lùng bùng hơi khó hiểu. Nàng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi, nàng mỉm cười. Một nụ cười vô cùng thê lương đau đớn. Vân Y chỉ tay về phía cuối giường của tôi, nói:
– Em đứng đó… nhìn mẹ treo… trên cái móc này…
Nhìn theo ngón tay Vân Y ánh mắt tôi dừng lại ở cái móc treo hoen gỉ kia chợt lạnh toát cả người. Tôi nhớ lại giấc mơ của mình. Hình ảnh của một đôi chân cứng đơ tím tái khẽ đung đưa trên đầu, còn có tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của đứa trẻ kia…
Lần đầu tiên tôi có cảm giác dường như tất cả xảy ra với mình không phải ngẫu nhiên. Tôi có lẽ là người được mẹ Vân Y lựa chọn đưa đẩy đến đây để giải cứu cuộc đời nàng… Bà đã cho tôi chứng kiến sự tuyệt vọng ở giây phút cuối cùng của cuộc đời bà và giao phó Vân Y cho tôi… Thật sự lúc này tôi không hề có cảm giác sợ hãi. Tôi nhìn lên cái móc hoen gỉ kia, bàn tay trên bờ vai gầy guộc của Vân Y càng siết chặt hơn.
– Em lúc đó vừa khóc vừa ôm chân mẹ muốn nâng lên… Nhưng em nhỏ quá… không đủ sức… Em chỉ gào khóc mà không nghĩ đến chỉ cần dựng cái ghế đẩu lên là mẹ có thể đứng được… Em thật ngu… Em… thật ngu…
Vân Y đau đớn hối hận rúc vào cổ tôi mà nghẹn ngào khóc. Còn tôi dù chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó đã cảm thấy đầu óc mình tràn ngập cảm giác tuyệt vọng không muốn sống nữa.
– Không phải lỗi em… Mẹ em đã không muốn sống nữa. Thì không bằng cách này cũng cách khác bà sẽ tự chấm dứt sinh mạng của mình thôi. Em không nên tự trách mình nữa… Hãy để cho bà ra đi yên bình, không còn nuối tiếc.
Vân Y vùi mặt vào ngực tôi nức nở khóc òa lên. Tôi ôm chặt lấy nàng hôn lên đôi môi nghẹn ngào uất nghẹn của nàng. Đau quá. Tôi chỉ biết rằng nước mắt mình cũng không giữ lại được nữa. Tại sao người con gái đầu tiên tôi yêu thương lại phải khổ như vậy? Ở lứa tuổi của nàng những đứa trẻ ngoài kia còn nhõng nhẽo đòi ba mẹ mua cho quần áo đẹp. Nhưng ở lứa tuổi của họ nàng phải chịu đựng dằn vặt một quá khứ đau đớn còn đối mặt với một tương lai mờ mịt không lối thoát.
– Ông ta nuôi lớn em… Nhưng không có bữa cơm nào là trọn vẹn. Lúc là vài mẩu bánh mì trong bữa nhậu còn thừa. Lúc là nửa hộp cơm với miếng sườn cắn nham nhở… Nhưng em không buồn, không hận ông ta vì lúc đó em còn chưa hiểu vì sao mẹ chết.
– Đến lúc em mười hai tuổi đã nghe được rất nhiều chuyện về cuộc đời đau khổ của mẹ… Một lần không thể kiềm chế mình em đã lớn tiếng hỏi tội ông ta và bị ông ta đánh phải nằm trên giường ba ngày không đi nổi.
– Sau lần đó ông ta bắt đầu xem em như một món hàng đầu tư dài hạn. Ông ta bắt em tắm chung, ngủ chung… Ông ta sờ soạng cơ thể em… còn bắt em học… dùng tay làm đàn ông thỏa mãn… Duy chỉ có nơi đó của em là ông ta không động đến… vì nó đáng giá để giữ lại…
– KHỐN KIẾP…
Tôi không nhịn nổi nữa ngồi bật dậy gầm lên giận dữ. Tôi ôm đầu vò nát mái tóc muốn phát tiết sự căm hận tột độ của mình. Giây phút này tôi thật sự hối hận vì đã không tận dụng cơn điên của chính mình để chấm dứt mạng sống lão già khốn nạn kia.
Vân Y vòng tay ôm quanh bụng tôi. Nàng áp gương mặt ướt nước mắt lên vai tôi thì thào yếu ớt…
– Em bây giờ đã có anh… Đối với em như vậy là quá đủ rồi…
Tôi đỡ nàng nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Nhìn Vân Y mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trên ngực mình mà lòng tôi yêu thương lẫn chua xót. Nàng ngủ mà hàng mi ướt dính chặt với nhau đọng lại một giọt nước long lanh trĩu nặng chỉ chực rơi xuống…