Phần 57
Khi bước đến gần, đôi bàn tay của hắn như không phanh lao thẳng vào bộ ngực tròn trịa kia. Từng ngón tay hắn quắp lại để tận hưởng độ mềm mại.
“Ôi mềm thật… phê quá!” Khải Minh hau háu nhìn vào cơ thể đang không ngừng run lên của cô gái đó.
“Ngươi thả ta ra ahhh!!”
Mặc kệ cô nàng kia la hét cỡ nào, hắn vẫn tiếp tục hành sự. Khóe mắt của nàng ta xuất hiện lệ. Từ trước đến giờ thật chẳng có tên con trai nào dám làm như vậy với nàng. Vậy mà lại bị Khải Minh thoải mái sờ soạng. Bực tức hơn là nàng lại không thể phản kháng lại.
“Haha, mềm thật chứ. Chắc ta không dừng lại được rồi…” Khải Minh tiến sát người lại cô nàng đó. Dương vật đang cương cứng trong quần ép vào bụng của cô nàng. Cái này lại khiến nàng ta đỏ mặt hơn nữa.
Đường đường là một người cao quý vậy mà bị một tên con trai sàm sỡ thế này. Cô nàng ấy đương nhiên không để hắn tiếp tục được.
“Ahhh… chết đi!” Nàng ta lên gối một phát. Đầu gối nàng đập thẳng vào hai hòn bi của Khải Minh khiến hắn thốn đến tận rốn, “tinh trùng lên não”.
“Ahhh… ahhh…” Khải Minh nằm xuống ôm hạ bộ rên rỉ. Đàn ông dù mạnh cỡ nào nhưng luôn có một điểm yếu trên cơ thể đó chính là hai quả trứng nằm phía dưới. Bị đánh vào đó thì… J
Về phần cô gái kia, sau khi thoát khỏi tay Khải Minh liền đưa tay tự phá hủy huy hiệu của mình. Và thế là đội Hoàng Kim lại có thêm một người bị loại.
“Uhhh… đau quá… xém tí nữa lại có hàng ngon rồi… mà thôi kệ, sờ vú vậy đủ rồi… vậy là một em đầu tiên… ha ha, coi bộ kì thi này cũng thú vị phết… Ờ mà khoan xem thử “súng cò” có bị gì không chứ…” Khải Minh đứng dậy nói…
Ở quảng trường lung linh, hiện tại không ồn ào như lúc nãy. Tất cả khán đài đều bao trùm bởi sự im lặng. Và bỗng một tiếng nói cất lên phá vỡ sự im lặng đó:
“Nè, thằng đó vừa làm gì vậy?…”
Sau câu nói đó, những tiếng bàn tán dần dần xuất hiện:
“Biến thái, đích thị là biến thái!”
“Thật kinh tởm, hắn nghĩ sao mà có thể làm vậy chứ.”
“Eo ơi. Ta vừa nói thích hắn sao… phụt…”
“Đờ mờ, thằng đó sướng vậy…”
“Năm sau ta cũng phải đăng kí thi thôi…”
“Tuyệt đỉnh dâm tà…”
Tất cả những gì Khải Minh vừa làm đều được mọi người đang ngồi ở quảng trường Lung Linh này chứng kiến. Điều này làm cho lượng fan của hắn lúc nãy chuyển sang anti-fan ngay. Thật ra hắn cũng không biết kì thi này đang được chiếu trực tiếp, nếu biết thì hắn đã không làm như vậy. À không, hắn vẫn sẽ sờ ngực cô nàng kia nhưng ở một nơi kín đáo hơn. 😀
“Haizzz thằng nhóc đó…” Linh Nguyệt lắc đầu thở dài. Nàng thật xấu hổ hét sức trước hành động của Khải Minh. Quả thật thì trong cuộc thi này không có hạn chế mấy việc như này, thậm chí có thể hiếp dâm luôn đối thủ nếu muốn. Nhưng mà từ trước đến giờ chỉ có tên Khải Minh giở trò đồi bại với thí sinh đội khác thôi. Còn lại đều chơi đẹp.
“…” Yến Nhi, Mỹ Linh và Bích Thảo đơ người khi thấy cảnh tượng đó. Trông cách họ nhìn Khải Minh chứa đầy tức giận.
Trong khi đó, Quốc Vinh cũng nhìn Khải Minh bằng ánh mắt vô cùng tức giận. Lý do là vì…
“Ê, hình như thằng đó là bạn của tên kia đúng không…”
“Ừm, có khi nào hắn ta cũng…”
“Thôi tránh xa ra đi, thời buổi bây giờ “dê” ở khắp mọi nơi…”
“Kinh tởm quá đi!”
Những cô gái xung quanh tên này nhìn hắn bằng một ánh mắt đầy sự đề phòng và có chút khinh bỉ. Điều này làm hắn không thể khó chịu hơn.
“Thằng chóa Khải Minh. Lộn cái bàn…”
…
Tại Tháp Cứ Điểm mà đội Hoa Sen đang chiếm cứ. Bốn người trong đội đang lo lắng về một người, đó chính là Khải Minh.
“Hmmm… sao hắn đi lâu vậy…” Hồng Diễm đứng ngồi không yên trông ngóng Khải Minh.
“Tên này đi đâu rồi chứ…” Thất Hứa khẽ nói.
Cả đội vẫn biết rằng Khải Minh chưa bị loại nhưng tại sao hắn chưa về. Điều này khiến ai cũng thắc mắc.
“Có khi nào hắn ta bị mấy đội khác bắt rồi không…” Yến Ly nói lên “thuyết âm mưu” của mình.
“CÁI GÌ!!” Hồng Diễm hét lên. Nàng coi bộ rất lo cho hắn.
“Chắc không có đâu… chẳng ai rảnh đi bắt thành viên đội khác đâu… chẳng được lợi gì cả mà còn gây bất lợi.” Công Khanh siết chặt tay và nói. Những điều hắn nói là hoàn toàn có lý nên cả đội có thể yên tâm một phần.
“AI ĐÓ!” Thất Hứa bỗng đứng phắt dậy, mặt lộ rõ vẻ đề phòng. Những thành viên khác cũng ngay lập tức theo hắn thủ thế.
“Chuyện gì vậy??” Yến ly nhìn Thất Hứa hỏi. Nhưng Thất Hứa chưa đáp lại thì nàng đã có câu trả lời. Từ trong một bụi rậm gần đó, có một cặp nam nữ xuất hiện.
“Bọn họ là…” Hồng Diễm và những người khác ngay lập tức nhận ra những người vừa xuất hiện, bọn họ chính là Đăng Quang và Thu Thúy.
“Ô… chúng ta gặp phải đối thủ mạnh rồi…” Đăng Quang khẽ nói với Thu Thúy. Trông hắn có vẻ khá thích thú.
“Là đội của tên lúc nãy… Bọn họ cũng không hề yếu đâu… Chúng ta đánh lại chứ?…” Thu Thúy hỏi.
“Chắc mình phải dùng sức mạnh thật sự rồi…” Đăng Quang vừa dứt lời, cơ thể lập tức tỏa sáng. Ánh sáng càng ngày càng mạnh và biến thành một cột sáng bắn thẳng lên trời. Hồn lực từ người Đăng Quang tỏa ra vô cùng lớn, lớn hơn những cuộc chạm trán vừa rồi của hắn. Có lẽ đây là sức mạnh thật của hắn còn những trận chiến vừa rồi hắn chỉ như “chơi đùa” thôi. Thấy điều đó, những thành viên trong đội Hoa Sen có cảm giác không lành.
“Hắn ta… mạnh lắm…” Công Khanh như cảm nhận được sự uy áp mà Đăng Quang gây ra.
“Cả hai người này đều rất mạnh…” Hồng Diễm dè chừng nói.
“Có đánh hay không?” Yến Ly hỏi.
“Grrrr phen này căng rồi…” Thất Hứa nghiến răng, đối thủ của cả bọn không hề tầm thường, điều này hắn tất nhiên biết. Nhưng bọn họ không vì thế mà trao Tháp Cứ Điểm dễ dàng đâu.
“Lên nào!!!!” Cả bọn đồng loạt xông lên tấn công.
“Hừ… để xem thử các người mạnh đến đâu… BẠO QUANG PHÁO.”
Một luồng sáng khổng lồ bắn thẳng vào đội Hoa Sen. Luồng sáng này trông vô cùng mạnh mẽ. Khi nó bắn ra, không khí như bị xé toạt, cây cối xung quanh đồng loạt đổ ngã, mặt đất bị cày nát. Tốc độ của nó vô cùng lớn và nó lao thẳng vào đội hình đội Hoa Sen.
“Chết rồi…”
…
“~Bâng khuâng mình ta lạc trôi giữa đời~ Ta lạc trôi giữa trời ~” Khải Minh vừa đi vừa ngâm nga câu hát.
“Haizzz sao giống như mình bị thánh lạc Zoro nhập vậy? Móa nó…” Hắn ta không ngừng than vãn. Nãy giờ hắn vẫn chưa tìm được vị trí của đội mình. Càng đi hắn càng cách xa khỏi đội mình hơn.
“Ủa… kia là…” Khải Minh mở to mắt ra, trông hắn có vẻ ngạc nhiên. Hắn ta khẽ chạy nhẹ về phía tay phải rồi nằm sát xuống đất, đôi mắt chăm chú quan sát một ngọn Tháp Cứ Điểm đang nằm gần đó. Ngọn tháp này đương nhiên không phải vô chủ, nếu là vậy thì Khải Minh đã nhanh chân đến chiếm rồi. Hiện tại, ngọn tháp này đang được đội Nữ Hoàng chiếm đóng.
“Ực… ngon lành cành đào… nếu sờ ngực hết mấy em này thì…” Khải Minh liếm mép cười. Ánh mắt đầy dâm tà lướt qua những thành viên của đội Nữ Hoàng. Đây đều là những cô gái xinh đẹp, cơ thể cũng khá quyến rũ, hỏi sao hắn ta lại không thèm chứ.
“Í, mà khoan… trong đây ai cũng mạnh cả… sao mà…”
Khải Minh lo lắng cũng là đúng. Những cô nàng dưới đây đều có cảnh giới hơn Hồn Sư tầng 4. Một mình Khải Minh cân 5 thì hơi quá sức.
“Làm sao bây giờ?… A!” Khải Minh chợt nghĩ ra sáng kiến gì đó. Hắn thò tay vào trong chiếc túi chứa lựu đạn của mình và lấy ra hai quả lựu đạn flash. Với thứ này, hắn có thể làm đối phương không thể thấy trong một khoảng thời gian và đó chính là lúc hắn hành động một cách dễ dàng hơn.
“Hmmm…”
“Chuyện gì vậy Như Ngọc?….” Một thành viên lên tiếng hỏi khi thấy Như Ngọc có vẻ khác lạ.
“Không! Chỉ là em cảm thấy như có chuyện không lành…” Như Ngọc trả lời. Ngay khi nàng vừa dứt lời thì…
“Cạch!” Hai vật gì đó rơi ngay trước mắt cả đội.
“Cẩn thận!” Một cô gái trong đó hét lên, nàng ta chính là đội trưởng của đội Nữ Hoàng. Với trách nhiệm là đội trưởng, nàng luôn phải cảnh báo cho đồng đội của mình bất kì điều gì kì lạ xảy ra. Lần này nàng đã làm tốt trách nhiệm đó nhưng… có phần hơi trễ.
“Bùm chíu!!!”
“Á…”
“Ahhh… chói quá!!”
Hai vật đó phát nổ, một luồng sáng cực mạnh phát ra làm cho toàn đội Nữ Hoàng bị lóa mắt.
“Mọi người cẩn thận…” Những cô gái ấy cố đưa tay dụi mắt, trong lúc đó cũng không quên đề phòng xung quanh.
“A… không thấy gì cả?”
“Soạt…” Từ bụi cây nọ, một bóng đen phóng thẳng ra với một tốc độ kinh khủng. Bóng đen lao thẳng đến nơi của những cô gái đội Nữ Hoàng đang đứng, đó không ai khác chính là Khải Minh. Ngay sau khi dùng bom flash để gây lóa, Khải Minh đã dùng hết tất cả kỹ năng tốc độ lao thẳng ra như một con trâu điên.
“Ngực ơi… ta đến đây!” Khải Minh nhào về phía một cô gái gần đó, đôi tay đưa về phía trước như hổ vồ mồi. Ngay lập tức bàn tay hắn ôm trọn lấy cặp ngực phổng phao của cô nàng đó.
“Ahhhhhh… Biến thái!!!” Cô nàng đó lập tức hét lên.
“Chuyện gì thế!”
“Có kẻ địch!!”
Bị sàm sỡ ngay lúc không nhìn thấy gì này, cô nàng đang bị Khải Minh bóp vú chỉ có thể hét lên và tung đòn lung tung, đối với Khải Minh thì né những đòn này vô cùng đơn giản.
Sau vài giây tận hưởng khoái cảm, hắn vội rời ngực cô nàng này và tìm đến một đối tượng mới.
“Ahhh… ai vậy! Thả ta ra, biến thái…” Nạn nhân tiếp theo cũng hét lên trong vô vọng, nàng ta hoàn toàn không thể đánh được tên giở trò đối bại với mình dù chỉ một đòn.
“Hmmm, ta làm cái này là vì nhiệm vụ thôi… ta làm cái này là vì nhiệm vụ thôi…” Khải Minh tự bào chữa cho bản thân. Dù vậy hắn vẫn không giấu nổi nét mặt sung sướng. Sờ vú toàn gái đẹp thế này, hẳn đang có nhiều người ganh tị cũng như khinh bỉ hắn nhưng… điều đó không quan trọng (nếu hắn biết) bởi vì không gì ngăn cản được ham muốn khoái cảm của hắn hiện giờ cả.
“Tiếp theo nào!” Khải Minh lại chuyến sang mục tiêu mới. Lần này là đội trưởng đội Nữ Hoàng. Cô nàng này có một bộ ngực cỡ K-cup (Google nếu chưa biết), thật khủng bố mà. Khải Minh thấy vậy lại càng ham muốn bóp được nó. Hắn bay đến nàng với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi cô nàng kia tập trung cảm nhận xung quanh cũng không thể nào nhận ra hắn đã ở ngay trước mặt nàng và…
“Ahhhh…” Ngay lập tức, bộ ngực của nàng đội trưởng bị hắn chộp lấy nắn bóp. Cặp ngực mà có lẽ nhiều chàng trai mơ ước được sờ thử kia lại bị Khải Minh sờ nắn như chơi.
“Đậu má! Chảy máu mũi rồi!”
“Ta đi xem thi chứ éo có đi xem phim heo!”
“Thế giới nhiều lắm bất công!!”
Những thanh niên bên ngoài không ngừng than vãn.
“Thả ta ra… tên khốn nào đó!!! Bạo Lam Trảm!” Cô nàng đội trưởng đó hét lên và tạo trên đầu một lưỡi dao gió khổng lồ màu xanh lam. Và rồi nàng khiển lưỡi dao đó phóng thẳng vào phía trước mặt mình hòng “xẻ” tên đang sàm sỡ mình nhưng mà nàng không biết rằng Khải Minh là trùm né tránh.
“Hế hế, né dễ ẹc!” Khải Minh xoay người một cái đã né được lưỡi dao đó. Trước khi chuyển sang đối tượng mới, hắn tranh thủ tét vào cặp mông căng đét của nàng đội trưởng một cái.
“Ahhh đồ biến thái, ta sẽ giết ngươi… đồ khốn!”
“Nào tiếp nào…” Khải Minh lao đi hết tốc lực. Nếu mà hết thời gian gây lóa thì hắn xác định toi, bởi vậy hắn phải làm hết tốc độ có thể. Và, con mồi tiếp theo là người mà Công Khanh thích.
“Uầy em xin lỗi!!” Khải Minh thầm xin lỗi trong lòng. Dù cảm thấy hơi có lỗi nhưng hắn vẫn tiếp tục, cơ hội ngàn năm làm sao có lần hai. Nhưng mà có lẽ hắn đã lầm khi nghĩ mình có thể dễ dàng sờ ngực cô gái này bởi…
“Ahhh…”
Chắc tiếng la này nhiều người sẽ nhầm tưởng là của cô nàng đó nhưng đáng tiếc là không phải. Nó đến từ… Khải Minh. Từ khi nào, bàn tay của cô nàng kia đã nằm gọn trong bụng hắn. Có lẽ hắn vừa ăn một đấm vào bụng.
“Chuyện gì…?” Khải Minh nhìn lên khuôn mặt của nàng ta thì phát hiện cô ta đang mở to mắt nhìn hắn, trông nàng có vẻ đã hết bị lóa. Lần này thì rắc rối đây.
Tuy bị ăn một đấm nhưng hắn chưa hề hấn gì, hắn ta vội nhảy ra phía sau ngay lập tức thế nhưng…
“Cái gì…?” Khải Minh nhìn xuống dưới chân mình, hắn đang đứng trên một vũng nước. Nếu chỉ là vũng nước bình thường thì không có gì đáng nói nhưng không may thay vũng nước này được tạo ra từ hồn lực và người tạo nó là Như Ngọc.
Như Ngọc dường như cũng đã hết bị lóa, nàng mở thật to mắt ra và hét: “Thủy Ngục!”
“Chết con mẹ nó rồi!”