Phần 80
Không chỉ riêng mỗi Hồng Diễm và Yến ly, những người đối đầu trực tiếp ngạc nhiên mà Thu Thúy còn khiến tất cả khán giả theo dõi từ quảng trường Lung Linh phải kinh ngạc.
“Năm hệ sao?”
“Không thể nào?”
“Ngày hôm qua cô ta chỉ dùng có ba hệ… Thật không ngờ hôm nay mới biết cô ta sở hữu đến năm hệ.”
Các vị khán giả ai cũng bất ngờ, từ những người theo dõi các trận chiến của Thu Thúy đến những người chẳng biết gì. Họ đều dành cho Thu Thúy một sự kinh ngạc vô cùng.
“Nguy cho đội ta rồi!” Yến Nhi chắp tay lo lắng.
“Huhu, sao kì vậy!” Mỹ Linh cũng có tâm trạng hệt Yến Nhi.
“Hmmm, tình hình này thì khó mà thắng đây!” Bích Thảo xoa cằm nói.
Quay lại với trận chiến, sau khi tạo nên cây thương gió xoáy và bao bọc lên nó một lớp hỏa hồn lực, Thu Thúy lập tức ném nó về phía con chim ưng gió kia. Mũi thương dễ dàng xé nát con chim và lao thẳng xuống mặt đất, tạo thành một vụ nổ chấn động.
“Ầm!!!!!!”
“Huh?” Khải Minh nghe tiếng nổ liền nhìn qua bên Hồng Diễm và Yến Ly. Hắn không thấy họ đâu cả bởi khói lửa mịt mù. Tuy nhiên một lát sau hắn đã thấy Hồng Diễm cùng Yến Ly lùi ra sau, cả người họ lấm lem khói bụi.
“Khải Minh, tập trung đi!” Thất Hứa quát lên một cái khiến Khải Minh quay mặt lại.
Sau khi đánh cho Đăng Quang một cú trời giáng, Thất Hứa vẫn đang thủ thế với thanh Khuếch Lôi Đao và vẻ mặt vô cùng tập trung.
“Hmm, hắn vẫn chưa bị loại à?” Khải Minh khẽ hỏi. Hắn thật sự không tin lắm nếu trúng đòn đó của Thất Hứa mà Đăng Quang vẫn chưa bị loại. Đó thật sự là một đòn rất mạnh, nếu là hắn trúng đòn này thì xác định toi.
“Không dễ vậy đâu! Lúc nãy chém hắn, ta có cảm giác mình chỉ chém vào lớp… hồn lực ở bên ngoài thôi chứ chưa chạm sâu vào trong!” Thất Hứa cắn răng nói. Từng lời nói của hắn trông có vẻ nặng nề hơn. Có lẽ hắn đã thấm mệt khi tung nhiều sức vào đòn lúc nãy.
“Hừ, biết là hắn mạnh nhưng cũng phải có mức độ chứ… có lẽ hắn đã bị l… Lịt bẹ!”
Khải Minh đang nói ngon lành thì bất ngờ văng tục. Lý do là vì làn khói bụi trước mắt hắn bỗng dưng bị xẻ đôi ra và đứng ở giữa đó lại chính là Đăng Quang.
“Hừ, biết ngay hắn vẫn chưa sao mà…” Thất Hứa siết chặt đao nói. Trong khi đó, Khải Minh có vẻ hơi xanh mặt: “Không bị sao ư?”
Đúng là nhìn Đăng Quang chẳng có vẻ trầy xướt gì cả, vô cùng lành lặn. Nhưng nếu nhìn kĩ thì chiếc áo của hắn đã bị rách ngay tại vị trí Thất Hứa chém vào.
“Hmmm…” Đăng Quang đưa tay sờ lên chỗ bị rách. Rồi hắn khẽ mỉm cười và nói với Thất Hứa cùng Khải Minh.
“Ta công nhận sức mạnh của các ngươi đấy…”
“Hừ, ta đếch cần!” Khải Minh đáp lại ngay.
“Hừ, đây chắc là trận chiến cuối trong kì thi này. Vậy thì… ta sẽ tung hết TOÀN BỘ SỨC MẠNH thử, xem các ngươi trụ được bao lâu!” Đăng Quang với khuôn mặt đầy thách thức nói.
“Cái…”
“Toàn bộ sao?”
Khải Minh và Thất Hứa cắn răng khi nghe Đăng Quang nói. Bây giờ hắn đã mạnh khủng khiếp, vậy khi dùng “toàn bộ sức mạnh” thì sẽ ra sao?
“…” Đăng Quang khẽ hít một hơi thật sâu. Và sau đó…
“Thánh Quang Hộ Thể!” Đăng Quang thét lên, cả cơ thể hắn phát sáng và tạo thành một cột sáng xuyên thủng trời xanh.
“Chói quá!” Thất Hứa, Khải Minh che mắt lại vì không chịu nổi ánh sáng dữ dội kia đập thẳng vào mắt.
Được một lúc sau, cột sáng ấy mờ dần rồi biến mất, để lộ ra Đăng Quang với một cơ thể đang tỏa ra những ánh sáng thanh khiết. Nó không mạnh mẽ, dữ dội như ánh sáng lúc nãy mà lại rất êm dịu. Tuy nhiên, thứ ánh sáng đang bao quanh người hắn kia lại đem đến một cảm giác đầy áp lực cho Khải Minh cùng Thất Hứa.
“Cái… gì đây chứ?” Khải Minh hơi đơ người trước những gì mình thấy. Tên Đăng Quang bây giờ trông khác hẳn, thứ ánh sáng kia làm hắn giống như một thiên thần vậy.
“Ặc… nếu hắn không phải là con trai thì… Oái mình nghĩ cái gì vậy?” Khải Minh tự đập tay vào đầu như để xóa đi những dòng suy nghĩ kì quặc của mình. Sau đó hắn nghiêm mặt tập trung lại nhìn Đăng Quang.
“Thánh Quang Hộ Thể ư? Đó là chiêu gì?” Khải Minh thắc mắc. Sau đó, hắn lập tức kết nối đến cửa hàng kỹ năng của Khoái Lạc Hệ Thống để xem thông tin về “Thánh Quang Hộ Thể.”
“Thánh Quang Hộ Thể (lv1): Chỉ khi sở hữu Thánh Quang mới có thể sử dụng được. Khi dụng chiêu sẽ đưa người sử dụng vào trạng thái (Lv1). Thời hạn duy trì tùy theo người sử dụng.”
“Trạng thái (Lv1): Mỗi 3 giây sẽ hồi phục 50% hồn lực cùng 90% sinh lực. Đồng thời gia tăng các thông số sau thêm 100% gồm: thể lực, tốc độ, độ chịu đựng.v.v. ”
“Cái l** gì thế?” Khải Minh ngơ ngác trước dòng thông tin về kỹ năng “Thánh Quang Hộ Thể” vừa chảy vào trong não hắn ta. Để có thể nhận xét về chiêu này, Khải Minh chỉ cần một từ thôi cũng đủ rồi.
“Bá con nhà bà đạo!”
Quả thật là như vậy. Cứ mỗi 3 giây lại hồi phục đến một nửa hồn lực cùng 90% thể lực. Kiểu này chẳng khác gì sở hữu một lượng hồn lực vô hạn cùng khả năng bất tử cả. Dù hắn có dùng hết hồn lực hay bị đánh cho cạn sinh lực thì sau 6 giây, hắn sẽ phục hồi lại tất cả thôi.
“Hack à!” Khải Minh nuốt nước bọt trông như đang sợ hãi vậy.
“Chuyện gì thế này? Trông hắn mạnh quá!” Thất Hứa tuy không biết rõ về chiêu thức “Thánh Quang Hộ Thể” như Khải Minh nhưng hắn cũng cảm nhận được hiện tại Đăng Quang đang ở một trạng thái vô cùng mạnh mẽ, một đẳng cấp cách xa hắn rất nhiều.
“Hmm… thế này vẫn chưa phải toàn bộ đâu!” Đăng Quang bỗng tuôn ra một câu khiến Khải Minh và Thất Hứa sốc nặng.
“Cái… cái gì?”
“Hắn vừa nói gì vậy?”
Đăng Quang khẽ mỉm cười khi thấy biểu hiện của Khải Minh và Thất Hứa. Sau đó, hắn đưa tay vào hư không, một vòng sáng xuất hiện ngay trước lòng bàn tay hắn. Từ trong vòng sáng ấy, một thứ gì đó từ từ chui ra.
“Đó… đó là… một thanh kiếm!” Khải Minh lập tức nhận ra ngay thứ đó là gì. Đúng vậy, nó là một thanh đại kiếm, một thanh kiếm rất đặc biệt. Chuôi kiếm được chạm trỗ bằng những hoa văn tinh xảo. Lưỡi kiếm của nó trông như đang phát sáng, thứ ánh sáng giống với ánh sáng tỏa ra từ Đăng Quang. Ngoài ra chạy dọc trên lưỡi kiếm còn có một đường thẳng to bản màu vàng, làm thanh kiếm càng thêm vẻ sáng ngời. Điểm đặc biệt cuối cùng, thanh kiếm mà Đăng Quang đang cầm kia lại chính là… một bảo vật cao cấp.
“Khoan đã… thanh kiếm kia là… Thánh Quang Kiếm!”
“Đúng vậy! Chính là Thánh Quang Kiếm!”
Một số kẻ có hiểu biết liền nhận ra ngay thanh kiếm kia.
“Thánh Quang Kiếm sao? Tương truyền đây là thanh kiếm được rèn từ tia sáng của nữ thần, nếu được người có Quang hệ sử dụng thì dễ dàng xẻ trời rạch đất. Nếu thứ này mà đem bán đấu giá chắc hời to, rất nhiều kẻ trên thế giới muốn có nó.” Một tên nào đó ngồi trên khán đài khẽ nói.
“Hay tụi mình chôm nó đi đại ca!” Một tên đô con ngồi bên cạnh nói.
“Haha, nghe hay đó!” Một cô gái khác ngồi bên cạnh tên đô con cũng lên tiếng.
“Hmmm… Làm sao mà chôm được chứ… thằng nhóc này xem ra thân thế cũng không phải vừa đâu…nếu chôm đồ của nó thì chúng ta không chắc sống yên đâu!! Haizz, thôi tập trung coi tiếp đi!” Tên được gọi là đại ca ấy hằng giọng bảo.
“Hic, đội chúng ta sẽ làm sao đây!” Hoài Nam, Quốc Vinh ôm đầu lo lắng nói. Quả thật bây giờ đội Hoa Sen đang trong tình huống nguy khốn khi phải đối đầu với hai người mạnh như vậy. Liệu họ có thể trụ vững được cho đến khi Công Khanh hoàn thành kĩ năng của mình không?
“…” Thất Hứa khẽ liếc mắt nhìn về sau, hắn chỉ thấy Công Khanh vẫn đang tập trung, chứng tỏ tên đó vẫn chưa chuẩn bị xong. Sau đó Thất Hứa đảo mắt nhìn về Đăng Quang, lòng thầm nghĩ: “Hừ, nhất định phải cầm chân được hắn! Chỉ có như vậy mình mới có thể chiến thắng! Mới có thể chữa bệnh cho Bách Huệ…”
Nghĩ đến đây, thất Hứa siết chặt tay lại. Cơ thể hắn bắt đầu phóng những tia điện vàng ra xung quanh.
“Khải Minh, dù thế nào chúng ta cũng phải cầm chân hắn cho đến khi Công Khanh chuẩn bị xong!”
“… Được!” Khải Minh ngập ngừng gật đầu. Cái vẻ mạnh mồm, ngang tàn của hắn lúc nãy chẳng còn nữa, thay vào đó là sự e dè. Cũng phải thôi, Đăng Quang bây giờ hoàn toàn khác Đăng Quang lúc nãy. Thánh Quang Hộ Thể cùng Thánh Quang Kiếm đã làm cho hắn trở nên mạnh hơn bao giờ hết, vượt xa Khải Minh cùng Thất Hứa.
“Hmm… vẫn tiếp tục chiến đấu sao? Các ngươi thực sự rất tốt để làm vật thí nghiệm kiểm chứng sức mạnh của ta!” Đăng Quang lên tiếng nói. Đến cả giọng nói của hắn bây giờ cũng gây ra một áp lực vô hình lên Khải Minh cùng Thất Hứa.
“Grrr…” Thất Hứa tập trung quan sát Đăng Quang, mọi nhất cử nhất động đều bị hắn chú ý.
“Hừ… Xem đây!” Đăng Quang bỗng biến mất trong không gian, y hệt như lúc ban đầu. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trước mặt Thất Hứa.
“Cái gì… nhanh quá!!!!!!” Thất Hứa kinh ngạc, phải nói là cực kỳ kinh ngạc. Tốc độ của Đăng Quang bây giờ khác hẳn, nhanh hơn lúc nãy rất nhiều. Đồng thời Đăng Quang cũng đưa thanh kiếm của mình lên cao và vung xuống nhắm vào Thất Hứa.
“Ầm!”
Thất Hứa nhanh chóng dồn hết lực vào chân để tránh né bằng cách lùi về sau. Thánh Quang Kiếm cũng vì thế mà chỉ chém vào không khí rồi lao xuống đất, làm nứt một mảng lớn trên mặt đất.
Chỉ với một cú chém bình thường mà đã gây thiệt hại đến thế kia, quả thật không ngoa khi thanh kiếm ấy là một bảo vật cao cấp.
“Kinh khủng thật…” Thất Hứa xanh mặt, nếu trúng đòn hồi nãy có khi hắn đã bị loại rồi cũng nên.
“Hừ…” Đăng Quang tiếp tục lấn tới tấn công, lần này mục tiêu lại là Khải Minh. Hắn ta thoắt cái hiện ra ngay bên phải của Khải Minh rồi chém vào vai hắn.
Tốc độ, uy lực của nhát chém đều rất nguy hiểm cho Khải Minh. Tuy vậy hắn ta lại may mắn tránh né nhờ Đặng Gia Bộ Pháp.
“May quá!”
Lại tuy vậy, Đăng Quang vẫn tiếp tục tấn công không cho hắn một giây nghỉ ngơi. Khải Minh chật vật né tránh liên tục, hồn lực hao tổn kinh khủng. Cuối cùng hắn cũng cầm cự được vài giây thì bị Đăng Quang bắt bài, thanh Thánh Quang Kiếm bẻ hướng chém vào hông Khải Minh.
“Nguy to rồi!” Khải Minh biết nếu trúng đòn này thì hắn có thể sẽ bị loại. Vì thế hắn đang tìm mọi cách tránh né nhưng có vẻ không khả thi, cuối cùng trong giây phút cận kề ấy, Khải Minh lại nhanh trí đưa Xích Kiếm vào đỡ đòn.
“Keng!” Thánh Quang Kiếm va chạm Xích Kiếm. Khải Minh bị đánh văng ra một bên, trượt dài trên mặt đất.
“Khải Minh!” thất Hứa lo lắng khi thấy Khải Minh bị đánh văng, tuy nhiên hắn bây giờ nên lo lắng cho chính mình thì hơn. Đăng Quang sau khi đánh bay Khải Minh liền lao đến xử hắn ta.
“Keng!”
Thánh Quang Kiếm lại vẽ vào không trung một đường kiếm tuyệt mỹ rồi va chạm với vũ khí của Thất Hứa, Khuếch Lôi Đao.
“Aaaa…” Thất Hứa rên lên, tay hắn như muốn rụng ra sau khi đỡ nhát chém của Đăng Quang. Nhưng cho dù vậy, hắn vẫn cố gắng nén đau, dồn lực hất vũ khí của Đăng Quang ra, sau đó phản công lại.
“Lôi Long Oanh Tạc!”
Thất Hứa truyền lôi lực vào và giương đao lên cao rồi bổ xuống toàn lực, nhắm vào Đăng Quang mà đánh. Đối với Đăng Quang, cú chém đơn giản này hắn có thể né dễ dàng, tuy nhiên vì một lý do nào đó nên hắn vẫn chẳng hề tránh né. Hắn định chống đỡ bằng Thánh Quang Kiếm sao? Cũng không phải vậy, tay cầm kiếm của hắn vẫn chẳng hề chuyển động chút nào.
“Cái gì?” Thất Hứa hơi nghi ngờ khi thấy điều đó. Dù vậy, hắn bây giờ không thể dừng lại chiêu thức của mình nữa rồi, “phóng lao thì phải theo lao thôi”. Hắn chỉ còn biết dồn hết sức mà đánh thôi.
Quả vậy, Đăng Quang vẫn đứng yên dù thanh Khuếch Lôi Đao đã gần chạm đến mình. Nó hiện tại chỉ còn cách hắn vài centimet thôi. Và tiếp sau đó, thanh đao bỗng đứng yên lại, không thể tiến thêm nữa. Đồng thời, luồng điện đang phát ra từ nó cũng biến mất.
“Cái gì?” Thất Hứa kinh ngạc vô cùng nhưng sau đó hắn hiểu ngay vấn đề. Thanh đao của hắn đã bị thứ ánh sáng phát ra từ người Đăng Quang cản trở, vì thế nên nó không thể di chuyển được.
“Hmm, quả nhiên phòng ngự cũng tăng…” Đăng Quang khẽ cười như một người vừa khám phá ra một điều thú vị gì đó. Cản được cả một đòn đánh toàn lực mạnh kinh hồn vừa rồi mà không chuyển động tí nào, điều này làm cho mọi người ai cũng phải thán phục hắn.
“Đến lượt ta nhé!” Đăng Quang phản công trở lại, lưỡi kiếm của Thánh Quang Kiếm chém vào bụng Thất Hứa.
“Aaaa…” Thất Hứa dồn gần hết hồn lực của mình vào bụng để đỡ đòn. May mắn rằng sau khi lãnh cú đó, hắn chỉ bị đánh bay đi chứ chưa bị loại.
“Rầm!” Thất Hứa ngã ngay phía sau Công Khanh.
“Chết!” Thất Hứa sắc mặt lo lắng ngay khi vừa ngã xuống. Lý do là vì Đăng Quang đã phát hiện ra Công Khanh đang thiền và hiện tại chẳng ai bảo vệ hắn cả.
“Hmmm.. đó là tên đã dùng Tinh Thần Thuật thì phải… sao hắn tập trung vậy? Lẽ nào!” Đăng Quang lập tức nhận ra Công Khanh là mối đe dọa lớn nhất trong đội Hoa Sen, vì vậy hắn quyết định loại Công Khanh ngay.
“Xoẹt!” Đăng Quang vung kiếm vào không khí phóng ra một luồng kiếm khí đến Công Khanh.
“Không!!” Thất Hứa gào lên. Công Khanh hiện tại chẳng hề phòng bị gì cả. Nếu trúng đòn thì hắn ta nhất định bị loại. Điều này cũng có nghĩa là đội Hoa Sen sẽ không còn cơ hội thắng nữa.
“Công Khanh!” Khải Minh như một tia chớp lao đến để bảovệ Công Khanh. Tuy vậy, hắn vẫn không kịp. Kiếm khí ấy phóng đến sát Công Khanh và chẳng có vẻ ngại ngần gì khi lao vào hắn.
“Công Khanh!” Bỗng một tiếng thét vang đến tai Khải Minh, hắn lập tức quay lại thì thấy Yến Ly đang đưa tay về phía Công Khanh. Hắn lại quay về phía Công Khanh thì phát hiện xung quanh tên đó bỗng xuất hiện một chiếc lồng gió. Chiếc lồng này chắc chắn là do Yến Ly tạo ra rồi.
“Binh!” Chiếc lồng gió đối chọi với kiếm khi của Đăng Quang. Nó rung lên dữ dội nhưng cuối cùng vẫn đứng vững. Trong khi đó, luồng kiếm khí kia vì không thể xuyên phá chiếc lồng giò, để mất hết lực nên tiêu tán.
“Hay quá!” Khải Minh, Thất Hứa mừng rỡ. Thật may mắn khi Yến Ly đã kịp bảo vệ cho Công Khanh, nếu không thì mọi thứ đã chấm dứt rồi. Nếu nàng được phong danh hiệu “vị cứu tinh của năm” thì chắc chắn Khải Minh và Thất Hứa sẽ đồng ý hai tay hai chân luôn.
“Ahhhh…”
Tuy nhiên, cũng chính vì việc này mà nàng phải trả một cái giá khác. Thu Thúy, người đang chiến đấu với Hồng Diễm bỗng lui lại về sau rồi nhảy lên cao. Tay nàng ta chắp lại tạo ra một cơn gió cùng một luồng xoáy nước xung quanh cơn gió ấy rồi phóng thẳng đến Yến Ly.
“Làn Sóng Đại Dương.”
“Cái gì!” Hồng Diễm cũng không tài nào cản nổi được chiêu thức kia vì nó quá nhanh. Còn về phần Yến ly thì nàng vừa tung chiêu bảo vệ Công Khanh nên chẳng thể né tránh hay chống đỡ kịp chiêu thức kia nên trúng đòn dễ dàng.
“Aaaaaaa…”
“Yến Ly!” Các thành viên đội Hoa Sen gào lên khi thấy chiếc huy hiệu của Yến Ly vỡ ra. Nàng lập tức ngã xuống, cơ thể phát sáng rồi biến mất. Trước khi bị dịch chuyển ra ngoài, nàng cố nói vài câu: “Cố gắng chiến thắng nhé!”