Phần 104
Phương Kiều Kiều thấy Từ Nhuyễn ngã cầu thang, phía dưới chảy rất nhiều máu nhuộm đỏ cả sàn nhà, cô ta nhìn thấy tình cảnh này nhếch môi cười âm trầm vô cùng đắc ý, đợi một lúc lâu sau đó mới cố ý tỏ hết sức sợ hãi gọi cô: “Từ Nhuyễn, Từ Nhuyễn, sao rồi? Cậu có việc gì không? Cậu đừng có xảy ra chuyện gì nha!”
Phương Kiều Kiều đưa người đến bệnh viện đã là chuyện của nửa giờ sau, đã không còn kịp nữa.
Bác sĩ nhìn thấy tình trạng này vô cùng sợ hãi bị dọa cho nhảy dựng lên, hỏi cô ta: “Tình trạng người bệnh mang thai như thế nào? Phía dưới chảy nhiều máu quá.”
Phương Kiều Kiều lắc đầu vô tội nói: “Tôi không biết, tôi cũng không biết tại sao lại như thế này, cô ấy ngã xuống, sau khi ngã thì thành tình trạng như này, mấy người nhanh chóng xem cô ấy có vấn đề gì không?”
Cô ta ở bên ngoài chờ bác sĩ đưa Từ Nhuyễn vào trong cấp cứu mãi lâu sau mới đi ra, lúc ra ngoài thở dài nói với cô ta: “Con của bệnh nhân không giữ được, đã cấp cứu nhưng không thể vãn hồi, không có cách để cứu được đứa nhỏ nữa, đưa vào đây quá muộn, nếu cấp cứu kịp thời thì may ra vẫn còn có thể. Đưa đến bệnh viện quá muộn, chậm trễ thời gian.”
Phương Kiều Kiều nghe thấy đứa nhỏ không còn trong lòng vô cùng vui vẻ, kích động đến phát run, nhưng cô ta cố gắng kìm nén, giả bộ thương tâm nói với bác sĩ: “Bác sĩ, xin ông đừng nói cho cô ấy biết chuyện mang thai, tâm trạng của cô ấy gần đây không tốt, chồng cô ấy ra ngoài ngoại tình, tằng tịu với người phụ nữ khác cho nên cô ấy vô cùng đau lòng, lúc này nếu biết trong bụng cô ấy không còn đứa bé chắc chắn cô ấy sẽ đau lòng chết mất, chờ một thời gian nữa cho tinh thần cô ấy ổn định tôi sẽ nói cho cô ấy, trong khoảng thời gian này ông đừng nói cho cô ấy biết được không, tôi sợ cô ấy bị đả kích nặng nề sẽ nghĩ quẩn mà tự sát mất.”
Bác sĩ nghe được cũng chỉ biết thở dài, đại khái là bởi vì đồng tình nên gật đầu đáp ứng không nói cho cô ấy biết.
Buổi tối Từ Nhuyễn tỉnh lại, thấy người bên cạnh mua hoa quả, nhìn thấy cô tỉnh nên cố ý đỡ dậy nói: “Từ Nhuyễn, trong người sao rồi, cậu khỏe hơn chưa, nếu thấy khó chịu để mình đi gọi bác sĩ đến.”
Từ Nhuyễn nhớ đến bảo bảo, cô không biết tại sao bản thân lại hồ đồ như vậy, không chú ý đường đi đạp trúng đầu đạn sau đó lăn xuống cầu thang, hiện tại cô vô cùng lo lắng cho bảo bảo trong bụng, lúc chuẩn bị ngất đi cô cảm giác trong bụng rất đau, giống như có thứ gì chuẩn bị rời xa cô vậy, cô sợ con xảy ra chuyện, cô hỏi Phương Kiều Kiều: “Con mình đâu? Con mình sao rồi? Con mình không có chuyện gì chứ?”
Phương Kiều Kiều nghe được lời này thì cười cười, nói với cô: “Ôi, Từ Nhuyễn này, thật ra mình cũng không biết nói với cậu như nào? Cậu cho rằng mình mang thai nhưng thật ra không phải đâu. Vừa nãy mình đưa cậu đến bác sĩ có nói chẳng qua là do cậu ngã nên mới ngất đi, bụng cậu không sao, bởi vì căn bản cậu không hề mang thai. Cậu chưa đi kiểm tra sao có chắc chắn mình mang thai chứ? Cậu nên đi kiểm tra cho rõ ràng đi.”
Từ Nhuyễn nghe được lời này sửng sốt một chút, cô không tin nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại thế? Tại sao mình không mang thai? Không thể nào. Mình rõ ràng là mang thai, chuyện này mình chắc chắn, hơn nữa gần đây ngửi thấy cá mình đã muốn nôn còn thích ăn đồ chua nữa, cả ngày mình nôn ọe, không thể thế được, mẹ chồng mình là người từng trải, bà ấy nói mình mang thai.”
“Mình chẳng lẽ lại lừa cậu à? Đây là bệnh viện, nếu không tin cậu có thể tìm bác sĩ để hỏi, bụng cậu không hề có con, mình cũng không có khả năng biến ra được một đứa con cho cậu, bác sĩ nói do cậu có bệnh nên mới có những triệu chứng giả của mang thai, có người sẽ mắc phải những triệu chứng đó nhưng chẳng qua chỉ là triệu chứng mà thôi không phải mang thai thật sự, trong bụng cậu không hề có con, hiện tại cậu không hề mang thai, nhưng cũng tốt, dù sao bây giờ cậu với anh ta đã ly hôn, hai người lại không có tình cảm, chuyện cậu không có con chính là một sự giải thoát tốt nhất. Nếu cậu mang thai, về sau cậu nuôi con cũng khổ, tìm người tốt để kết hôn lại cũng khó.”
Phương Kiều Kiều nói Từ Nhuyễn không nghe nổi chữ nào. Hiện tại cô đang chịu đả kích nặng nề về chuyện mình không mang thai, trước đây cô vẫn cho rằng mình mang thai, vẫn luôn chờ mong bảo bảo đến với thế giới này, cô đã tính toán sau khi ly hôn với Quý Trình một mình tự cố gắng nuôi con cũng không có vấn đề gì, nhưng lúc này nghe được trong lòng bị đả kích vô cùng.
Cô không có con.
Phương Kiều Kiều ăn táo tiếp tục an ủi cô: “Từ Nhuyễn, cậu không cần nghĩ nhiều nữa, nếu cậu có con không phải lúc nãy đã xảy ra chuyện rồi sao? Mình đến bộ đội cố ý muốn tìm chồng cậu nhắc nhở hắn ta đến thăm nom chăm sóc cho cậu, kết quả hắn ta đang ở cùng với người phụ nữ kia, mình cũng nói cho chồng cậu biết là cậu ngã cầu thang thế nhưng hắn ta nói cậu chết càng tốt, anh ta không muốn đến thăm cậu, hiện tại hắn ta trong bộ đội vô cùng bộn bề, cùng người phụ nữ kia tình chàng ý thiếp, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ta không muốn đến thăm, cậu xem cậu đã gả cho loại người gì đây? Mình không nghĩ sẽ có loại người ghê tởm như vậy, mình đoán bây giờ tâm ý của anh ta đều đặt hết lên người cô gái kia rồi. Không hề quan tâm đến cậu đâu!”
… Bạn đang đọc truyện Không khép nổi chân tại nguồn: https://home.tuoinung.co/2023/03/truyen-sex-khong-khep-noi-chan.html
Từ Nhuyễn nghe được vô cùng tức giận, nắm chặt ga trải giường, hết sức đau lòng: “Anh ta nói như thế sao? Mặc kệ mình sống hay chết sao?”
Phương Kiều Kiều gật đầu, vuốt tay cô nói: “Từ Nhuyễn, chẳng lẽ mình lừa cậu? Hai chúng ta là bạn bè thân thiết nhiều năm, mình như nào cậu là người rõ nhất, nếu anh ta không phải nói lời tàn nhẫn như thế mình cũng không muốn nói cho cậu biết, quá đáng giận, mình đi tìm anh ta thế mà anh ta dám nói mặc kệ sống chết của cậu không hề liên quan đến anh ta, cậu chết càng tốt, cùng với người phụ nữ kia tình chàng ý thiếp thật sự quá đau mắt, nói cái gì mà cậu không xứng đáng ở bên anh ta, nếu cậu còn tiếp tục dây dưa thì sẽ bị coi thường đó.”
“Trước đây không phải cậu muốn tìm việc à, ở đây không có xưởng dệt, như này đi, mình có người quen ở Dương Thành, nếu không thì cậu đến Dương Thành làm việc được không? Bên kia là người quen của mình, hiện tại anh ta làm ở nhà máy điện tử kiếm được rất nhiều tiền, cậu không cần phải làm nhân viên đứng trong dây truyền sản xuất, mình giúp cậu xin làm chủ quản. Cậu được mình giới thiệu nhất định sẽ được nhận, cậu có muốn kiếm việc tự mình tay làm hàm nhai rời xa anh ta hay không? Tiền lương bên kia không tồi, nói như thế nào thì cũng là đô thị loại 1, nếu so với bên này thì nhất định là tốt hơn nhiều.”
Từ Nhuyễn không muốn ở lại đây, một là bởi vì hai người cùng thôn, hiện tại đã ly hôn, cúi đầu không thấy nhưng ngẩng đầu sẽ gặp, trong thôn mọi người khẳng định sẽ đàm tiếu, biết cô từng ly hôn, ở sau lưng sẽ khua môi múa mép nói những lời làm cô không chịu nổi.
Thứ hai là không muốn thấy mặt anh ta, hiện tại đã đến mức độ này, anh ta không muốn đến thăm cô, trong lòng không hề có cô nên mới phản ứng gay gắt như vậy.
Bây giờ hai người đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, gặp lại nhau cũng không thích hợp cho nên cô muốn đi khỏi chỗ này đến một thành phố khác sinh sống.
Cô do dự một lúc, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Từ Nhuyễn đi còn có xe đến đón, nói là cố ý đến đưa đón cô.
Đi theo còn có mấy cô gái cùng đồng hành, cùng nhau mua vé xe để lên, lúc xuất viện cô lập tức đi đến thẳng chỗ xe nhanh chóng rời khỏi nơi này, chưa kịp tĩnh dưỡng, dù sao cô cũng không biết mình mang thai, không biết bản thân vừa sinh non nên không muốn ở lại đây vậy nên vội vàng muốn rời đi.
Phương Kiều Kiều đưa cô đi, âm trầm nhếch môi cười, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Rốt cuộc cũng đuổi được tiện nữ phiền phức này đi, tiện nữ phiền phức này đi rồi nhất định không có chuyện gì nữa.
Cô ta hiện tại có thể quang minh chính đại theo đuổi Quý Trình, đuổi đồ tiện kia đi sẽ không còn ai dám đoạt người với cô ta, cho nên chuẩn bị xoay người quay về, lúc quay đầu lại vừa vặn thấy Quý Trình đứng cách đó không xa.
Không biết Quý Trình có chuyện gì tự nhiên lại xuất hiện ở chỗ này, thật sự là gặp quỷ rồi, nhìn thấy anh vội vàng chạy đến đây, còn muốn đuổi theo chiếc xe kia, cô ta hoảng sợ.
Quý Trình biết Từ Nhuyễn ở bệnh viện là bởi vì có người trở về ký túc xá nói cho anh biết cậu ta nhìn thấy vợ anh đang nằm trong khoa sản của bệnh viện, chắc là đã xảy ra chuyện gì hoặc là mang thai, cho nên đến đó kiểm tra, còn chúc mừng anh được lên chức cha, vì thế nói với anh nên nhanh chóng đến đó một chuyến, anh không kịp nhớ nhiều như vậy còn tưởng vợ nhỏ xảy ra chuyện nên khẩn trương xin nghỉ, chạy vội đến bệnh viện, kết quả đứng ở nơi xa đã nhìn thấy cô lên xe, cảm giác có chuyện gì không hay nên anh chạy nhanh tới muốn đuổi kịp xe.
Phương Kiều Kiều vất vả mới đuổi được người phụ nữ kia đi, nhất quyết không thể để anh ấy kéo cô ta về, nếu thế thì chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ à, cho nên quyết định tiến lên lôi tay Quý Trình nói: “Quý Trình, anh làm gì đấy? Anh muốn làm gì?”
Quý Trình nhìn thấy người phụ nữ này lôi lôi kéo kéo, phẫn nộ giật tay cô ta ra chỉ vào nơi xa hỏi: “Có phải vừa rồi Từ Nhuyễn lên chiếc xe kia không? Vì sao cô ấy lại lên chiếc xe đó? Cô ấy lên xe đi đâu? Cô ấy về quê à? Tại sao cô ấy lại vào bệnh viện? Tại sao cô ấy lại ngồi trên xe kia?”
Phương Kiều Kiều nói hươu nói vượn giải thích cho anh: “Lúc trước em đã cảnh cáo anh để anh cách xa cô ấy, cô ấy đã có người mình thích, hiện tại chẳng qua là cô ấy cùng người mình thích đi đến nơi khác mà thôi, cô ấy đã cùng người yêu đi rồi, cô ấy nói cô ấy không yêu anh, đã ly hôn với anh rồi, lá thư kia, lá thư ly hôn kia không phải đưa cho anh rồi sao? Chuyện này cô ấy làm rõ ràng đến thế chẳng lẽ anh không hiểu sao? Anh buông tay cô ấy đi, để cô ấy cùng người mình yêu sống bên nhau không phải tốt hơn sao? Bây giờ cô ấy đã cùng người mình yêu đến thành phố sống rồi, anh còn có thể làm gì được nữa. Anh không quấy rầy cô ấy chính là cách giúp đỡ tốt nhất, anh đừng làm phiền cô ấy nữa, đừng đuổi theo nữa.”
Quý Trình nghe được lời này vô cùng tức giận, nhìn xe đã đi xa, không được, anh không thể chịu đựng được cảnh vợ nhỏ bỏ mình chạy theo người, cho nên lúc này dựa vào sức lực của đôi chân chạy vội đuổi theo chiếc xe kia, muốn mang Từ Nhuyễn về, cô vợ nhỏ của anh, cô không thể chạy theo người khác.
Thể lực của anh rất tốt, chủ yếu là do ở trong bộ đội được rèn luyện nên đuổi theo vô cùng nhanh, cách xe không còn xa nữa, mắt thấy sắp đuổi kịp xe khách, nhưng đến lúc này thì Quý Trình đã kiệt sức, anh tan nát cõi lòng hướng mặt về đuôi xe hét gào thét: “Từ Nhuyễn! Từ Nhuyễn! Xuống xe cho anh, xuống xe ngay lập tức cho anh! Không được rời xa anh, anh không cho phép em chạy theo người đàn ông khác, không được rời khỏi anh, em xuống xe cho anh!”