Phần 72
Quý Trình đưa cô đi dạo phố, mua vé xe về chiều cho cô, từ bây giờ đến lúc lên xe còn mấy tiếng nữa, nghĩ đến nàng dâu nhỏ của anh chưa từng đến trung tâm thương mại nên nhân tiện dẫn cô ấy đến trung tâm thương mai bên này đi dạo luôn.
Từ Nhuyễn không muốn dạo phố với anh ta, bởi vì tình cảnh hiện tại của hai người quá gượng gạo, tinh dịch vẫn còn đang chứa trong lồn làm bụng cô căng trướng, anh ta dám nhét nắp gỗ vào chỗ này rồi lôi cô đi dạo phố, hạ thể trống rỗng không được mặc quần lót, đi lại trên đường không thuận tiện chút nào, phía dưới hư không, trên người đang ngậm tinh dịch.
Khi Quý Trình đưa cô đi dạo phố thì tình cờ đi ngang qua một cửa tiệm vàng, hôm nay vừa lúc nhìn thấy tiện thể đi vào luôn, anh muốn mua nhẫn vàng cho cô, lúc hai người kết hôn chưa chuẩn bị được, gia đình giới thiệu gặp mặt sau đó lập tức đồng ý kết hôn, vội vội vàng vàng, chưa kịp đặt nhẫn, bây giờ đi ngang qua tiệm vàng muốn vào đây mua nhẫn vàng cho cô, dù sao kết hôn cũng phải có nhẫn.
Từ Nhuyễn cũng muốn, dù sao mình đi lấy chồng không có nhẫn vàng, chị em bạn bè biết được được nhất định sẽ chê cười, nhìn anh khăng khăng bằng lòng muốn mua nhẫn cho cô, vậy nên cô cũng đi vào lựa chọn, chọn lựa một hồi lâu nhìn trúng một chiếc nhẫn trơn kiểu dáng rất phù hợp với cô.
Cô rất thích cái này, sau đó hỏi giá để mua nhưng khi giá cả được nói ra lại làm bọn họ giật mình, chiếc nhẫn này quá đắt.
Từ Nhuyễn biết hoàn cảnh của anh, tiền lương hiện tại của anh đều dựa vào việc anh tham gia quân đội, lương tháng còn phải đưa cho người nhà một ít, hơn nữa bọn họ vừa kết hôn không thể tiêu một số tiền lớn như thế được.
Cô vừa định nói không cần nữa, anh đã lấy tiền ra mua nhẫn cho cô.
Từ Nhuyễn không biết số tiền này anh đã tích góp bao lâu, hiện tại lấy ra mua nhẫn cho cô không hề nháy mặt một cái.
Từ Nhuyễn đứng ở trong cửa hàng, nhìn thấy nhân viên không tiện cãi nhau với anh, dù sao đàn ông ra ngoài cũng cần có chút mặt mũi.
Để kệ anh ta trả tiền, sau khi mua nhẫn xong anh nắm tay cô rời đi.
Sau đó Quý Trình mua ít quần áo cho cô, trong thành phố còn bán đồ lót gì đó, anh muốn mua cho cô nhưng cô không muốn, đã mất nhiều tiền mua cái nhẫn kia rồi nếu cứ mua đồ nữa thật sự rất tốn.
Quý Trình đưa cô lên xe, tìm vị trí ngồi cho cô sau đó đưa số tiền còn dư lại cho cô: “Đây là tiền từng ấy năm anh tích cóp được, còn dư một ít, em cầm về dùng đi.”
Từ Nhuyễn không muốn cầm tiền của anh ta, nhưng Quý Trình vẫn cứ để vào trong túi của cô.
Từ Nhuyễn không có cách từ chối, mặc kệ số tiền ở trong túi, cô muốn lên xe thì đột nhiên Quý Trình kéo cô tay cô lại ôm vào lòng hôn lên môi cô.
Anh ta thật không biết xấu hổ, đùa giỡn cô trước mặt nhiều người như này, dám ở trên đường hôn cô.
Quý Trình ôm mặt cô hôn lên má một cái, giọng điệu ôn nhu tiếng nói trầm thấp nói với cô: “Vợ, anh sẽ đối tốt với em, hai chúng ta cứ sống hạnh phúc như này đi. Cố gắng đợi anh một chút, chờ anh thêm một thời gian ngắn nữa thôi, anh sẽ đưa em đến đại viện của quân khu.”
Từ khi kết hôn đến giờ, Từ Nhuyễn không hề muốn ở bên anh, nhưng nghe được lời này không kìm được nước mắt, cô khóc rồi, quá cảm động, một dòng nước ấm tràn vào lòng, cô nhìn anh.
Ừ một tiếng cô bước lên.
Quý Trình nhìn cô lên xe nhưng vẫn đứng đó, chờ đến khi xe đi xa vẫn còn dõi theo cô chằm chằm.
Từ Nhuyễn nghĩ lại, lúc đó trong nháy mắt cô thật sự đã có ý định muốn sống hạnh phúc cùng Quý Trình cả đời.
Mặc dù hôn sự được cha mẹ giới thiệu an bàn, không hề có một chút cơ sở tình cảm nào làm nền móng cho hôn nhân của hai người.
Cô muốn cùng người đàn ông này sống bên nhau trọn đời.