Lại một mùa thu nữa đến, Trúc Linh đã là cô sinh viên năm cuối báo chí năng động và đầy ắp năng lượng, một cô gái hướng ngoại. Từ khi yêu Trúc Linh nó lại càng bình ổn hơn, cả trong nội tâm lẫn trong công việc. Các chuyến đi chơi đã giảm dần, thay vào đó là những giờ làm việc miệt mài trong một môi trường chuyên nghiệp nhưng đầy khắc nghiệt, bám trụ lại khi công ty 2 lần thay máu, tinh giảm bộ máy. Tổng công ty tại nước mẹ bắt đầu rút dần vốn ở các nước Đông Nam Á khi miếng bánh viễn thông bắt đầu bị chia chác, đội ngũ kỹ thuật tinh giảm mạnh, chỉ giữ lại lực lượng chuyên gia. Lực lượng kỹ sư của các Vendor nước ngoài dần bị thay thế bằng kỹ sư của các công ty trong nước, với mức lương phải trả rẻ hơn, đồng nghĩa với các gói hỗ trợ sau bán hàng sẽ được bán ít hơn. Công việc của nó trước đến nay vẫn là làm thầu và hỗ trợ triển khai các gói dịch vụ mới nên cũng ít bị ảnh hưởng của sự chuyển dịch, tuy nhiên khối lượng công việc bị dồn lên nhiều lần so với trước. Tải tăng thêm và các đầu việc mới cũng bắt đầu dồn lên những người còn ở lại. Các cuộc đi chơi dần dần ít dần đi, thay vào những sắc hoa, gió núi mây trời là sập, là treo hệ thống, là những con số KPI nhảy múa, có những đợt quá nhiều sự cố dẫn đến lúc ngủ nó cũng bị ám ảnh bởi những con số, những bảng Exel thống kê, ra đường ai nhắc đến key word sập, treo là nó cứ giật mình thon thót.
Công việc áp lực nhưng bù lại nó đã tìm được tình yêu ngọt ngào với Trúc Linh, em như thiên thần, như thiên sứ trắng muốt gột rửa hết tâm hồn tội lỗi của nó, mang đến ánh sáng tươi mát của tình yêu an lành đến cho nó, như những giọt sương mai đọng lên những búp sen hồng tinh khiết, mớm cho nó, một kẻ thiếu thốn và khô hạn tình yêu trong mấy năm qua.
Sáng chủ nhật tỉnh dậy, nắng thu nhuộm vàng con đường, góc phố đan cài với chút se lạnh của heo may làm Hà Nội trong nó tình đến kỳ lạ. Trưa nay nó đã hẹn với Trúc Linh cùng đi ăn trưa rồi đi dạo phố, hơn một tuần qua, quay cuồng với dự án mới thời gian dành cho em ít một cách thảm thương, e cũng không đòi hỏi. Cảm thông, chia sẻ cùng nó những khoảng thời gian ít ỏi dãn cách với những tin nhắn quan tâm, nói nó chú ý giữ gìn sức khỏe khi thu qua và đông chuẩn bị đến. Đi bộ ra ngõ húp sì sụp bát phở nóng với những cây hành lá ngọt sụm, nó khoan khoái hưởng thụ buổi sáng chủ nhật cuối thu thật đẹp, đẹp như tình yêu của nó và em.
Điện thoại nó chợt rung lên tin nhắn đến, thằng Trung, sao có việc gì lại nhắn tin thế này k biết?
– Rỗi không?
Cái tin nhắn cụt lủn, không đầu không đuôi đậm chất thằng bạn chí thân. Nó cũng nhắn lại:
– Rỗi đến 11h.
– đêm hay trưa?
– Trưa.
– Ra chỗ gần nhà tao cafe.
Cũng đang rỗi nên nó chạy xe đến chỗ thằng bạn trọ, đã mấy lần nó rủ đến HQV ở cùng nhưng thằng Trung cứ không chịu, nhất nhất đòi ở trọ gần khu Thanh Xuân, nó biết do muốn ở cùng cô bạn gái nên cũng chẳng ép nhiều.
Đến nơi thằng Trung đã ngồi sẵn trong hàng café chờ nó, vừa gặp đã bắt đầu chém hươu chém vượn.
– Này, mày gọi tao đến để nghe mày lải nhải linh tinh gì thế?
– Đm, lâu lắm mới gặp mày nên ae tâm sự hàn huyên tí không được à?
– Lâu lâu cái gì, đằng nào tối mai chẳng gặp. sắp lấy vợ à?
– Chưa biết. thế còn mày với em Linh định bao h?
– Còn lâu, còn phải chờ học xong đã.
– ừ, mà sang tháng sau thằng Cường với con Dung cưới đấy.
– Biết rồi? Hay nhỉ, ngày xưa tao cứ nghĩ mày với con Dung yêu nhau cơ, cấp 3 thân nhau thế cơ mà. Đéo ai nghĩ thằng Khốt ta bít như thằng Cường lại yêu e Dung.
– Ừ. Thì cũng đéo ai nghĩ lớp mình với chuyên Anh lại thân nhau đến thế đâu. Đám cưới của hai lớp trưởng như chúng nó chắc cả khóa đến dự mất.
– ừ.
Nhắc đến chuyên Anh, nó lại bất giác nhớ đến một người, cái kỷ niệm dịu ngọt của đêm mưa, của nụ hôn chiều bên đầm sen giờ đang hiện ra trước mắt nó, bâng khuâng.
– Này, mày có biết tin gì của Huệ không? – thằng Trung đột nhiên hỏi nó bâng quơ.
– Không, từ chiều cái hôm Huệ gọi điện đến nhà tao năm đó đến h không có tin gì cả.
Nó trả lời trong khi tâm trí vẫn chìm sâu trong những kỷ niệm xưa cũ, trả lời cái câu hỏi bâng quơ của thằng Trung một cách bình thản nhất, không để ý ánh mắt thằng bạn nhìn nó thật lạ.
– Hôm trước ngồi nói truyện với thằng Cường và cái Dung, hai đứa đấy bảo Huệ đang ở Hà Nội đấy.
Nó hơi sững người khi đón nhận cái tin của thằng bạn. Mối tình thời học trò không sâu đậm , nhưng sự ra đi quá đột ngột của Huệ mãi mãi để lại khoảng trống trong lòng nó. Những kỷ niệm cũ kỹ đã đóng phủ lớp bụi dầy nay lại khẽ cựa mình, rũ ra cảm xúc ngỡ như đã chìm sâu vào những ngăn tối nhất.
– Cuộc sống h thế nào?
– Nghe nói rất tốt. Lấy chồng và có con rồi, định cư ở Đức.
– ừ.
Cái lá bàng vàng vọt, khô héo chẳng vội vã nhưng cũng không báo trước lẳng lặng rớt xuống khỏi thân cây khẳng khiu cất tiếng vang lọc xọc. Người cũng lẳng lặng đi, bỏ lại dòng sông trong vắt, bỏ lại nụ cười, bỏ lại vòng tay, bỏ lại tiếng yêu chưa kịp nói, bỏ mặc lòng người hiu quạnh…
– Tối mai, cái Huệ cũng đến đấy.
– Thế à?…
***
Hơn 10h nó chạy về nhà tắm rửa rồi qua đón Trúc Linh. Đã hơn tuần không đi cùng nhau nên cả em và nó đều rất vui, ăn uống, đọc sách rồi mua sắm. ở bên em, cái quá khứ đã ngủ quên lại chìm xuống, cũ kỹ trong ngăn sâu của ký ức. Em nhẹ nhàng, thánh thiện bên nó, rủ mát cho tâm hồn mệt mỏi của nó.
– Này anh, hôm trước mấy đứa bạn em gặp mình ngoài đường đấy.
– Thế à? Có khen anh đẹp trai không?
– Haha. Có. Nhưng chúng nó bảo không xinh bằng em.
– Tất nhiên là không xinh rồi. a đẹp trai mà.
– Vâng. A đẹp nhất, được chưa. Nhưng chúng nó bảo chẳng thấy giới thiệu anh gì cả. Hôm nào anh phải mời chúng nó một bữa đấy.
– Nhất trí thôi. Em cứ thu xếp đi rồi bảo anh. Rủ chúng nó buổi tối uống trà chanh cho đỡ tốn nhá.hihi
– Eo ơi. Ki thế.
– Phải tiết kiệm để cưới vợ chứ. Phải không?
– Xí. Ai mà thèm lấy anh chứ.
– Hihi. Đùa chút. Ăn uống gì tùy bọn em, nhưng vợ thì nhất định phải cưới nhé.
Vừa cười nó vừa trêu Trúc Linh, cô gái cá tính nhưng cứ nhắc đến truyện yêu đương là lại xấu hổ, nhìn vành tai đỏ rực như sắp bốc cháy của em nó lại phì cười.
Khệ nệ xách theo túi đồ nặng trịch toàn thức ăn và sữa Trúc Linh ép nó phải mua trong siêu thị, nó lắc lè xách vào nhà vừa đi vừa lẩm bẩm.
– Mua nhiều thế này anh có ăn bao h đâu.
– Đi làm vất vả phải bồi bổ vào chứ. Nếu không lăn ra ốm thì làm thế nào?
– Nhưng mấy khi anh ở nhà đâu mà ăn.
– Thì lúc nào ở nhà thì ăn lúc đấy. Không thì em đến em ăn. Hôm trước đến dọn nhà, trong tủ lạnh mốc meo cả lên. Mấy thứ em mua cho anh từ đời nào vẫn còn y nguyên.
Trúc Linh vừa xếp các túi đồ mới mua vào đầy chật tủ lạnh vừa càm ràm với nó truyện ăn uống. Nó đã đánh cho em một chìa để có thể tự do ra vào căn hộ của nó, chủ yếu là xắp xếp dọn dẹp giúp nó mỗi khi nó phải ở lì văn phòng hoặc chỉ trở về để tắm giặt. Ở nhà em thể hiện là một cô gái điển hình của Á Đông hiện đại, ngăn nắp, sạch sẽ và luôn chăm lo đến sức khỏe mọi người xung quanh, thứ mà nó vẫn đang phung phí.
– Thôi được rồi. Vừa ăn no rồi thì ra đây nằm chơi tí đi em.
– Lần sau không nên ăn hàng nhiều nữa anh ạ. Có hai đứa thì mua đồ về em nấu cho, vừa ngon lại sạch sẽ. – đang xắp xếp lại hoa quả, em ngoảnh đầu lại nói với nó. Một lọn tóc trên trán rủ xuống, chốc chốc em lại lấy tay vuốt ra sau tai.
– Thời gian dành cho nhau đã ít thì phải tận hưởng chứ em. Nấu nướng, dọn rửa gì cho mất thời gian. – vừa nói nó vừa tiến lại ôm em từ phía đằng sau.
– Nhưng em thích thế. Em thích được nấu nướng chăm sóc người em yêu.
Em đỏ bừng mặt khi nụ hôn của nó khẽ chạm nơi cổ em, cả người co rút lại vì buồn khi lưỡi nó liếm nhẹ lên vùng da mịn màng sau gáy. Nó xoay người em lại, áp môi vào môi em mút mát. Em nhắm nghiền mắt hưởng thụ dư vị ngọt ngào của nụ hôn sâu mang lại. Cái tay nó luồn ra sau lưng em, nhẹ nhàng xoa khắp mảng da thịt mát lạnh đang khẽ run rẩy. Nụ hôn trượt dài xuống nơi cổ, em khẽ ưỡn mặt ra sau thở nhẹ, hai mắt vẫn nhắm nghiền, thỉnh thoảng hấp háy đôi làn mi cong vút.
Ngón tay nó móc vào sau khuy áo ngực, nhẹ nhàng cởi ra, bộ ngực to tròn được giải phóng, phập phồng theo từng hơi thở. Môi nó áp ngay vào bầu ngực lấp ló sau làn áo mỏng bú nút. Nhẹ nhàng cởi từng nút cài trên chiếc áo sơ mi trắng rộng cổ cách điệu xuống thì bàn tay em khẽ nắm lấy tay nó.
– Vào trong nhà đi anh. ở đây em không quen.
Mỉm cười bế bổng em vào phòng, nó đóng cửa, tắt điện. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng lờ mờ phát ra từ phía cửa sổ cùng với tiếng thở gấp và tiếng sột soạt của quần áo ma sát với da thịt. Quá yêu thương nên quen và chấp nhận tính cách của em, nó vẫn không hề phàn gì khi làm mọi thứ trong bóng tối. Em không thích biểu lộ cảm xúc dâng trào của nhục dục ái ân trước mặt nó, em nhu mì đằm thắm muốn khép mình trong bóng tối khi cảm xúc thăng hoa. E lệ đắm mình trong khoái cảm mà nó mang lại cho em một cách tự nhiên nhất. Em bảo em ngại ngùng khi nó nhìn thấy nét mặt căng cứng vì sung sướng của em, em xấu hổ khi ánh sáng phơi bày hết vẻ đẹp tuyệt tác của cơ thể em trước ánh mắt của nó. Em muốn tự nhiên nhất, thoải mái nhất để bộc lộ những xúc cảm chân thật nhất của mình trong bóng tối bão bùng với nó. Nó hiểu và thông cảm với em, dịu dàng đưa em đến với những xúc cảm mãnh liệt nhất mà trong bóng tối em thoải mái thể hiện ra…