Về đến nhà thì chị Hoa đang đá cầu với con em gái nó ngoài sân, thấy nó đi học về cả hai rủ chơi cùng. Em gái nó mới học lớp 5 nên đá kém lắm, chủ yếu chỉ có nó và chị chuyền cho nhau, lâu không chơi nên nó cũng mệt khá nhanh, đang mệt thở phì phò thì bỗng oạch 1 cái, chị bỗng hụt chân ngã lăn ra nền gạch. Nó hốt hoảng chạy đến:
– Sao không chị?
– Không sao, không sao.
Chị xua tay rồi đứng dậy, nhưng lại khụy xuống.
– Ui, chân chị đau quá. Chắc bong gân rồi.
– Thế để em đỡ chị vào nhà chườm đá, không để lâu sưng to lâu khỏi lắm.
Vừa nói nó vừa luồn vai vào xốc nách chị đứng dậy, tuy hơi nhăn nhó nhưng chị vẫn cà nhắc dựa vào nó đi vào trong nhà. Cánh tay chị mát mượt choàng qua vai nó, cả người ép sát vào người nó, một bên ngực áp hẳn vào người nó, nó cảm nhận rõ sự mềm mại qua mỗi bước đi. Đá cầu 1 lúc mồ hôi chị ra nhiều nhưng nó không hề thấy hôi, thay vào đó lại là 1 hương vị rất ngọt ngào, cánh mũi nó cứ phập phồng đón nhận mùi hương từ cơ thể chị, 1 mùi vị rất riêng. Càng hít mùi hương đó vào, nó lại càng thấy rạo rực, như vô tình, cánh tay nó quang qua lưng chị lại càng siết chặt hơn, trong lồng ngực trái tim nó càng đập mạnh hơn, bình bình bình bịch theo từng nhịp chân của nó.
Trước đến nay đã bao h nó được áp sát vào chị như thế này chưa nhỉ, nó cứ thấy mông lung, bồng bềnh mãi trong suy nghĩ đó.
– Huy bây giờ cao quá nhỉ. Đã cao hơn hẳn chị rồi đấy. Nhớ lúc chị mới ra chị còn cao hơn em hẳn 1 cái đầu.
Đang mải suy nghĩ thì chị cất tiếng hỏi nó:
– Vâng, mấy năm rồi mà chị. – nó cũng hơi trấn tĩnh lại nói với chị. Thôi chị ngồi đây em vào lấy đá chườm cho.
Nó dìu chị ngồi xuống ghế rồi vào bếp lấy đá lạnh. Cần thận gói trong túi nilong rồi bọc trong 1 cái khăn sạch, nó mang ra cho chị.
– hihi, chị cảm ơn.
– Có gì đâu chị, chị duỗi chân ra đây e chườm cho nào.
– Thôi, không cần đâu, để chị tự làm.
– Không sao đâu chị, e làm có sao đâu. Chị chăm sóc hai anh em em bao năm nay rồi mà.
Nó thật lòng nói, rồi lấy tay di cái khăn lạnh lên cổ chân chị, chị hơi nhíu mày vì lạnh rồi cười cười nói với nó:
– Huy lớn quá rồi mà chị không để ý đấy. Thế đã có bạn gái chưa.hihi. Dạo này ít kể chuyện với chị lắm đấy nhé. Có gì giấu à?
– Em làm gì có ai đâu chị. Có gì em chả kể với chị, dạo này không có gì mới nên không kể thôi.
Mấy năm qua nó lớn lên thì chị cũng thay đổi nhiều lắm, nước da trắng hồng cùng với nét mặt thanh tú và cơ thể nở nang của chị làm bao nhiêu anh chàng trong khu phố cứ đi qua là phải ngoái lại nhìn. Mẹ nó cũng rất hài lòng về chị, thường tâm sự với chị là nếu muốn mở hàng may ở chợ thì mẹ nó giúp, rồi lấy chồng mà ở trên này mẹ nó làm mối cho, chứ về quê khổ lắm. Chị chẳng nói gì chỉ cười cười, nó thì chỉ muốn chị ở mãi nhà nó như thế này thôi, trước vì quý chị, thích chơi với chị, nhưng h ngoài tình cảm đó ra lại mạnh mẽ xen vào 1 thứ cảm xúc khác về chị.
Chăm chú rê rê cái khăn trên cổ chân chị, ánh mặt nó tập trung dần từ cổ chân lên đùi rồi lén lút nhìn lên cái mu cao giữa hai chân chị. Lúc này chị đang xem tivi cùng em gái nó nên không để ý đến nó lắm, 1 chân hơi gập, 1 chân duỗi thẳng ra, chị mặc cái quần ngố vải lanh rủ nên hơi bó sát vào người. Ở dưới, nó nhìn rõ cả màu cái quần lót màu đen lấp ló sau lớp vải mòng, cái quần lót đang ôm chặt lấy cái khe huyền ảo mà mấy hôm nay suốt ngày nó mơ tưởng tới. Tim nó đập mạnh hơn mỗi lần ánh mắt nó tia vào cái ngã ba đấy, ở dưới con chim của nó không biết đã cương lên từ lúc nào, đột nhiên, nó lại có suy nghĩ muốn lao lên, vục mặt vào nơi huyền ảo giữa hai chân chị.
Nghĩ thế, nó giật nảy mình, vội cúi gằm xuống, máu bốc lên làm đỏ ửng cả khuôn mặt. Không thể được, lý trí lúc này đang đấu tránh dữ dội, đè nén cái ý tưởng vừa nãy xuống, chị là chị, người mà nó luôn yêu quý, nhất định không thế được.
– Thôi, cái Tí sang nhà bác gọi bà, Huy đi tắm đi để chị nấu cơm không muộn nhé.
Tiếng nói của chị làm cắt ngang giòng suy nghĩ của nó, nó vùng dậy, chạy vội lên nhà, cố giấu đi nét bối rối trên khuôn mặt. Vào buồng tắm, nó nhanh chóng kéo tụt quần xuống, hai tay mân mê con trim lúc này đã cứng ngắc của nó rồi xục nhè nhẹ. Vừa thủ dâm hình ảnh cái âm hộ ướt át của chị lại hiện rõ lên trong tâm trí nó, tự nhiên nó lại muốn đè nén cơn dục vọng xuống, nó không muốn nghĩ đến chị vào lúc này, với nó chị quá đỗi thiêng liêng.
Tuy nhiên hình ảnh cái mu, chùm lông rồi khe suối ướt át cứ mãi quẩn quanh làm cơn dục vọng lại bốc cao. Ở dưới tay nó vẫn xục liên hồi, đột nhiên hình ảnh cái mông lúc lắc của cái Huệ hiện ra trước mặt nó, nó cố gắng xục mạnh con chim, vừa tưởng tượng cảnh cái mông đó, tưởng tượng khuôn mặt Huệ đang thỏa mãn, đĩ thõa giống như những đĩa phim sex nó xem mấy hôm nay. Nó cố gắng giải tỏa bằng hình ảnh của Huệ…
Hôm nay đến lớp, việc đâu tiên của nó là tìm thằng Cường lớp trưởng để nói chuyện về việc tổ chức chương trình tổng kết năm. Sau khi bàn bạc qua thì hai đứa nó quyết định cuối h sẽ qua lớp Chuyên Anh bàn bạc.
– Này, sợ tao với mày mà mò sang đấy bị bọn bên đấy quây chết. Lớp đấy nổi tiếng thế nào mày biết rồi đấy. – thằng Cường lo lắng bảo thêm nó.
– ừ, thế để tao bảo thằng Trung với thằng Khanh, hai thằng đấy cũng là cán bộ lớp thì cũng phải có trách nhiệm chứ.
Chuyên Anh vốn vẫn nổi tiếng là mồm mép đanh đá ở trường, nay đến khóa nó lại càng được nâng lên 1 tầng cao mới. cả lớp có 30 đứa con gái và 5 đứa con trai, nhưng 5 thằng này đã bị đồng hóa 1 cách đáng sợ, cũng không khác gì 1 lũ đanh đá chua ngoa như phần còn lại ở lớp. Bình thường đi qua khu vực hành lang lớp này kiểu gì cũng bị buông lời trêu trọc, bới móc đời tư. Lũ con gái là chúa bới móc, buôn chuyện mà mạng lưới của lớp này lại rất rộng nên hầu như truyện xấu hổ nào của cả trường chúng nó cũng đều biết rõ. Từ truyện thằng A tặng hoa con B song bị trả lại, đến truyện thằng C lớn rồi mà đi ngủ vẫn phải bật điện hay thằng D mặc áo 1 tuần mới giặt chúng nó cũng đều biết tất, và không ngại ngần buông ra vài lời nói đểu mỗi khi nạn nhân đi qua. Do đó nói chung cái lớp 11 chuyên Anh luôn là nơi độc hại nhất trường.
À, nhưng thường thì cái gì càng độc hại thì mọi người lại càng thích dùng thử, để rồi mang thương tích rời đi nhưng vẫn cảm thấy hân hoan. Lớp 11 chuyên Anh cũng vậy, đơn giản vì con gái lớp đó rất xinh. Nếu con gái Chuyên Văn xinh kiểu dịu dàng đằm thắm thì gái chuyên Anh lại xinh với vẻ năng động, tinh nghịch cá tính rất riêng. Thế nên ai đi qua cũng phải ngoái vào nhìn mặc kệ lời trêu chọc.
Trường nó các ban chuyên hầu như đều có 1 cá tính riêng của ban mình. Nếu nói trắng ra đều mang cái vẻ đặc trưng của môn chuyên. Đặc biệt với Chuyên Anh và 3 lớp khối A cái cá tính đấy càng rõ nét. Các thầy cô vẫn bảo Chuyên Toán bác học nhưng hơi chậm (hay cù lần), chuyên Hóa chăm chỉ nhưng lại hơi rụt rè, chuyên Lý thì thông minh nhanh nhẹn nhưng đặc biệt nghịch, nghịch nhất trường. Cái lớp lý luôn mang danh ác, đầu têu đầu trò các trò nghịch càng không thể mất thể diện với lũ con gái chuyên Anh được, nên lần này bộ sậu chuyên lý sang bàn bạc đều được gửi gắm rất nhiều hi vọng.
Nói thì hơi đề cao quan điểm nhưng việc họp triển khai tổ chức lễ bế giảng thì lớp nào cũng đưa ra 1 đống ý tưởng hoành tráng nhưng lại đều muốn phần nhàn về mình. Chúng nó cãi nhau ỏm tỏi cả 2, 3 buổi vẫn chưa thống nhất được tiết mục ý tưởng. Cãi nhau mãi cuối cùng cô phục trách Đoàn trường phải vào cuộc, thống nhất tiết mục sẽ là tổ chức hội hóa trang buổi tối cùng với giải bóng đá toàn trường. Việc chuẩn bị sẽ do chuyên Lý và chuyên Anh phụ trách toàn bộ.
Hai lớp chuẩn bị các thứ cùng nhau nên thời gian nó tiếp xúc với Huệ cùng tăng lên nhiều, cả hai đứa cùng trong thành phố nhưng khác phường, học khác trường nên trước khi vào cấp 3 không biết nhau mấy. Vào cấp 3 thì cũng không thân, nó chỉ có ấn tượng với Huệ chút ít ở vẻ ngoài cá tính và tính cách rất đanh đá, thủ lĩnh của cô. Không giống như thằng Trung hay la liếm sang chuyên Anh chơi chứ nó thì ít nên cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Từ khi thằng Trung kể là cái Huệ hình như thích nó, nó đâm ra để ý sang cô bạn gái, chẳng hiểu sao từ khi thủ dâm với hình ảnh của Huệ, trong nó lại có 1 chút tò mò về cơ thể của cô bạn. Nhiều lần nó đã nhìn chằm chằm vào cặp mông Huệ từ đằng sau, hay cố tình nhìn vào nơi ngực áo của cô bạn thầm mong cái cúc áo đó bỗng đứt phực ra nhưng mãi chẳng thấy. Nó cũng giỏi che giấu cảm xúc nên hầu như lũ bạn xung quanh cũng chẳng biết suy nghĩ thật của nó. Với lũ con gái, nó vẫn là 1 đứa khó gần và có vẻ lạnh. Mỗi lần hai lớp tập trung để chuẩn bị nó vẫn chỉ loanh quanh với mấy thằng bạn cùng lớp, thỉnh thoảng cũng giúp mấy đứa con gái treo cái nọ, dán cái kia nhưng cũng không vồn vã quá. Tuy vậy, nhưng rất tự nhiên nó cũng cảm thấy mình có xu thế hơi muốn tiến lại gần phía Huệ, và đặc biệt nó cũng cảm thấy điều tương tự từ cô. Thực ra nó cũng cảm thấy thích thích cô bạn này, nói thật Huệ cũng xinh xắn, và cái cá tính mạnh mẽ chanh chua của cô không hiểu sau càng tiếp xúc nó lại càng thấy ấn tượng.
– Này, ông lớp trưởng lớp Lý ơi. Từ hôm trang trí hội trường đến h gần 1 tuần rồi mà chả thấy được bồi dưỡng gì đâu đấy.
Cái Giang lớp Anh gọi thằng Cường làm cả lũ cũng nhao nhao lên đòi:
– Đúng đấy, đúng đấy, con trai lớp lý kém galang quá đấy.
– Mua chè đi, chè bà Mai đang giảm giá mua 2 tặng 1 tính tiền cả 3 đấy. Mua đi…
– Đúng đấy, mau đi rồi về làm tiếp, không thì không làm nữa đâu.
Lũ chuyên Anh đều nhao vào chỗ thằng Cường đòi hỏi. Thằng Trung bên cạnh nói với sang:
– Đúng đấy lớp trưởng ơi, tao cũng vừa đói vừa mệt vừa khát này. Khao anh em đi.
Mịa cái thằng, không hiểu nó lớp nào nữa. thằng Cường nghĩ thầm nhưng cũng đành cười cười, không thể để mất mặt lớp trưởng vốn nổi tiếng đẹp trai ga lang như nó được.
– Được rồi, mà mua chè thì hôm nào Chuyên Lý đá bán kết thì chuyên Anh phải cổ vũ đấy nhá.
Thằng Cường không hổ danh là lớp trưởng, đã mặc cả ngay. Lớp chuyên Lý nó đã vào bán kết giải bóng đá trường, còn chuyên Anh tuy có hợp sức với chuyên Văn, Sử Địa nhưng vẫn bị loại ngay từ vòng gửi xe. Vì thế cần phải có sự ủng hộ của ban C này, nếu không nó quay sang cổ vũ đối phương thì mất mặt.
– Được rồi, để xem hối lộ thế nào đã…
Cả lũ còn gái cười khúc khích với nhau, rồi cùng nói.
Lúc bốc thăm đi mua chè thì không hiểu run rủi thế nào lại là nó và Huệ bốc trúng cùng với thằng Trung nữa là 3 đứa rồng rắn kéo nhau đi ra cổng trường mua chè bà Mai nổi tiếng vừa ngon vừa được nhiều.
Cái Huệ có vẻ thân quen với bà Mai lắm nên cứ U con ngọt sớt, còn tự xúc chè, chế chè như đã thành thục lắm. Nhoắng cái mấy chục cốc chè và đá được chia ra các túi cho hai thằng xách vào. Vừa vào cổng trường đã mỏi xạ tay, từ đó vào hội trường còn phải đi khá xa nữa nên thằng Trung xung phòng chạy vào dắt xe đạp ra chở. Nó cùng Huệ đứng chờ ở ngoài.
Trời đêm đầu hè không bị cái oi bức hầm hập khó chịu, mà không khí vẫn khá mát mẻ, thỉnh thoảng ngọn gió lạ thổi qua mang theo cái hương sắc của buổi đêm trong trẻo. Nó và Huệ vừa ngồi bệt dưới gốc phượng vĩ vừa chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Tiếng ve lúc này cũng đã râm ran trên từng tàng lá, xa xa các lớp học thêm vẫn đang sáng đèn, hầu hết là của các lớp 12 đang căng thẳng ôn thi, mấy đứa ký túc cũng đang thơ thẩn trên sân trường, vòng góc sân vận động các bà, các mẹ đang đi bộ tập thể dục, vừa đi vừa truyện trò rôm rả lắm. Tất cả những khung cảnh trường ban đêm đối với nó rất đỗi thân quen, tất cả như 1 phần của nó, 1 thời học sinh đầy ngây thơ và mơ mộng.
Cái Huệ bên cạnh cứ ngọ nguậy như có gì cần nói nhưng không nói ra được, nó bên cạnh cũng để ý, rồi cũng cảm thấy không khí cứ im lặng thế này cũng kỳ kỳ nên cất tiếng nói truyện trước:
– Trời hôm nay đẹp nhỉ!
Chả biết nói gì nên nó đành nói vậy.
– ừ, tớ cũng thấy đẹp, còn mát nữa.
Cái Huệ cũng vậy, bao nhiêu cái hoạt bát hàng ngày trôi tuột đi đâu mất. Hàng ngày nó chỉ cần mở mồm ra 1 cái là bao nhiêu truyện để nói, nói từ sáng đến tối cũng được thế mà bây h bỗng nhiên chẳng biết nói gì.
Ve vẫn kêu xào xạc trên từng hàng phượng vĩ trên cao như đang nói hết phần của hai đứa ở dưới, gió vẫn thôi từng cơn ngọt mát qua cả hai, một buổi đêm tuyệt đẹp với trời đêm cao và trong vắt ngát ánh sao, thỉnh thoảng hương hoa từ đâu đưa lại càng lại khung cảnh càng thêm thi vị. Ở dưới gốc phượng vĩ già, 1 đôi trai gái đang ngượng ngùng ngồi cạnh nhau, hai trái tim như đang cố hòa cùng nhịp đập.
Xa xa thằng Trung lúc này đã lấy xe song nhưng vẫn cố nán lại 1 lúc ở phía cuối dãy nhà tối om nhìn lại lẩm bẩm: đéo biết có ăn thua gì không? h mình đã ra được chưa nhỉ?
Thằng Trung mang xe ra rồi xung phóng xe đạp chở chè đi trước, nó với Huệ đi bộ phía sau, khuôn viên trường yên tĩnh 1 cách lạ thường, dường như tiếng ve cũng như bớt lại trên tàng cây. Cả không gian lúc này chỉ có nó và Huệ đi bộ 1 cách bình thản, nhẹ nhàng, bóng tối yên bình bao phủ lên cả hai, đột nhiên tay nó bỗng được 1 bàn tay bé nhỏ mềm mại nắm lấy.
Ngước nhìn sang bên, nó thấy Huệ hơi cúi mặt, trong bóng tối nó cũng có thể cảm nhận được sắc mặt Huệ đang chuyển đỏ rực rỡ. Không muốn để cô bạn xấu hổ thêm, nó khẽ siết chặt bàn tay của Huệ chặt thêm vào trong tay mình.
Cả hai không nói gì vẫn chầm chậm bước đi nhưng trong lòng dường như đều đã hiểu.
Tiếng ve đột nhiên lại rền vang, giống như tiếng trống ngực của cả hai lúc này lại càng thêm đập mạnh.
Trận đấu hôm nay được cái lợi thế khô ráo sau mấy ngày không mưa. Trận bán kết 2 diễn ra giữa 11 chuyên Lý và 10 chuyên Hóa thu hút được 1 lượng lớn khán giả đến xem và cổ vũ. Đơn giản ở trường đây là 2 đội mạnh nhất và có lối chơi tấn công đầy cống hiến. tuy đối thủ của lớp nó chỉ là 1 lớp khối 10 nhưng tất cả đều không dám xem thường, đơn giản vì đợt giải chào mừng ngày 20/11 vừa diễn ra, trong trận chung kết lớp nó đã thua trắng 2 bàn không gỡ. Trận đó có thể được viện cớ chủ quan để lý giải do đã vượt qua 11 Hóa ở trận bán kết ( 1 đối thủ vẫn mệnh danh là kỳ phùng địch thủ với lớp nó), vào trận chung kết lại gặp đội khối lớp 10 nên cả đội thi đấu với tâm lý coi thường, kết quả sấp mặt không gỡ. Qua trận đó tuy thể hiện ra ngoài mặt là do chủ quan nhưng cả đội đều biết đối thủ vô cùng khó chơi, với lối đá tấn công vô cùng hoa mỹ.
– Thằng Cường, mày nhớ để ý thằng Phú con tiền đạo bên nó, đừng có lớ ngớ như trận trước là tao treo giầy mày vĩnh viễn luôn.
Trong buổi thảo luận trước trận, thằng Trung đội trưởng hậm hực nhắc nhở thằng Cường – thòong của đội. Chắc nó vẫn cay cú trận thua đợt trước lắm, lỗi 2 bàn đều do bố Cường vừa đá vừa ngủ gật để lọt tiền đạo chuyên Hóa xuống.
– Biết rồi, đéo ai như trận trước, chưa đá chung kết đã làm như vô địch rồi. Tối hôm trước đi tỉn rượu ốc phê lòi vào để hôm sau đá như cặc.
Đấy là thằng Cường đá đểu lại thằng Trung, thắng 11 Hóa cái rủ cả đội đi liên hoan rượu ốc, hò hét nhau uống say bét nhè, đéo thèm quan tâm đến sáng hôm sau đá trận chung kết.
– Đm, được rồi. Trận này phải quyết tâm thắng, đòi lại vị thế số 1 của lớp ta.
– Mịa đã vô địch lần nào đâu mà kêu là đòi lại….
– Haha…
Toàn đội lại dậy lên tiếng cười thằng Trung. Lớp nó đúng là thế thật, mới vào lớp 10 đã mang quân đi khiêu chiến cả trường, dưới sự tụ tập của mấy thằng Trung, Cường lớp nó nổi lên toàn trường là 1 đội bất khả chiến bại, không những trong trường nó mà còn hạ nhiều đối mạnh trong thành phố. Tuy nhiên khi tham gia giải trường thì chưa 1 lần được vô địch, điều đó đánh mạnh vào lòng tự trọng của thằng Trung, vì thế nó biết giải này thằng bạn nó đặt rất nhiều quyết tâm và cả nó cũng vậy.
Vào trận với tâm lý hừng hực như vậy nên nó đá rất hăng, hành lang cánh trái do nó trấn giữ lên công về thủ vô cùng nhịp nhàng, nó chạy như không biết mệt. Ngoài các động lực hàng ngày nó còn có thêm 1 động lực mới toanh, bên ngoài sân, Huệ đang cầm đầu lũ con gái chuyên Anh cổ vũ nó cho cả đội nó và nó rất nhiệt tình. Từ đợt chuẩn bị lễ hội cùng nhau hai lớp trở nên thân nhau lắm, với lớp nó và cá nhân nó đều nhận thấy hóa ra lớp cô bạn cũng đáng yêu và dễ thương lắm, chứ không quá đanh đá như trước nữa.
Mấy hôm nay, từ sau buổi đi mua chè cứ mỗi lần đi chuẩn bị cho hội hóa trang toàn trường là nó lại tìm cách được ở gần bên Huệ, làm cùng rồi trò truyện cùng, đến tối lại đạp xe về cùng nhà Huệ rồi mới lại vòng lại nhà nó. Chúng nó dành nhiều thời gian trò truyện với nhau hơn, sau cái buổi tối hôm đó đã không còn quá ngại ngần như trước. Huệ là 1 cô gái thông minh và nhanh nhẹn nên cũng phù hợp với 1 đứa trầm tính, ít nói như nó. Chứ nếu không HUệ mà cũng như nó hai đứa đều ít nói thì chắc ngồi với nhau cả buổi chỉ tổ muỗi đốt sưng chân thôi chứ chẳng ai nói với nhau cái gì cũng nên.
Sau hiệp 1 cả hai đội vẫn chưa bên nào ghi được bàn, lo lắng của chúng nó về sức mạnh của 10 chuyên Hóa đã thành hiện thực. Chúng nó đang bị ép nghẹt thở, thằng Cường ở dưới căng sức hò hét chỉ đạo, bóng hầu hết đều bị phá ra biên, trận đấu bị xé nhỏ bởi những pha phạm lỗi và những pha phá bóng. Thằng Trung ở trên kêu gào đòi bóng liên tục, nó cũng hầu hết thời gian ở dưới, mấy lần thử dốc bóng nhưng đồng đội không lên phối hợp kịp nên cũng mất bóng. Bên ngoài lũ con gái cũng vô cùng lo lắng xuýt xoa với mỗi pha bóng trong trận, từng đứa từng đứa đều dõi theo các cầu thủ với ánh mắt đầy lo âu.
H giải lao, với lấy cốc nước từ tay mấy cô bạn chuyên Anh, nó vừa tu ừng ực vừa đổ lên đầu giải nhiệt. Thằng Cường đang thở phì phò cãi nhau với thằng Trung về chuyện không phát bóng lên được trên. Bọn con gái túm tụm múc nước, quạt mát và hỏi han các cầu thủ. Huệ ở bên cũng lo lắng hỏi nó:
– Trận này liệu có thắng được không đấy, hôm qua thấy quyết tâm lắm cơ mà.
Nó cười cười nhìn cô bạn, tối hôm qua Huệ đã hẹn nếu thắng trận này sẽ mời nó đi ăn chè, cơ hội đấy nó quyết không để mất được:
– Yên tâm, tối đúng giờ tớ qua đón.
Huệ cũng cười nhìn nó với ánh mắt tin tưởng.
HIệp 2 diễn ra căng thẳng không kém, tuy nhiên đá được 1 lúc chuyên Hóa có vẻ đã đuối sức, tấn công đã không còn dồn dập như trước, ngược lại lớp nó càng đá lại càng hăng, các mảng miếng phối hợp dần dần được triển khai, lớp nó quay sang ép ngược lại. Lúc gần hết h nó dốc bóng mạnh từ cánh trái xuống hết biên, rồi ngoạt bóng làm lỡ trớn cậu chạy cánh đội bán. Dẫn thêm 1 nhịp rồi chuyền xệt cho thằng Trung đang đón lõng phía trong. Cu cậu mắm môi băm 1 quả thật lực, nhưng tay thủ môn đội bạn dơ tay ra đỡ kịp, bóng bật ngược lại, cu Cường không hiểu chạy từ đâu ra, hùng hổ nhắm mắt đóng quả căng đét. Bóng bay xuyên qua 1 rừng cầu thủ rồi kéo căng màn lưới đối phương.
Vàoooooooooooooo…….
Bên ngoài là tiếng la hét ầm ỹ của lũ con gái, tất cả như bùng nổ trong cảm xúc phấn khích bị dồn nén lâu ngày nay vỡ ào ra, ào lên thành từng đợt sóng âm thanh sau pha bóng. Trong sân cả lũ cũng nhảy cẫng lên, lao về phía thằng Cường ăn mừng như vô địch rồi.
– Đm, sút quả bá cháy, mày phải đá tiền đạo mới đúng Cường ạ…
– Đm, thằng Trung sút gẫy tay thằng thủ môn rồi kia kìa…
– Đm, phát này thắng chắc rồi, lao lên làm vài quả nữa đi anh em…
Tiếng nói cười nhốn nháo cả 1 góc.
Trận đấu tiếp tục diễn ra thêm 1 ít phút nữa rồi cũng kết thúc. Lớp nó thắng bán kết với tỉ số sát nút.
Song trận cả lũ tụ tập uống nước gần góc sân vận động, hò hét ầm trời.
Cả lũ 2 lớp gần 70 đứa cười nói ầm ỹ, lũ con gái chuẩn bị sẵn mấy xô nước chanh lúc này đang nhanh thoăn thoắt múc cho bọn nó, vừa uống, vừa trêu đùa nhau râm ran cả 1 góc sân. Tình bạn giữa hai lớp qua trận này lại càng được gắn kết hơn.
Cuối cùng, chúng nó còn xúm xít lại chụp ảnh chung hai lớp, không biết vô tình hay cố ý, Huệ được đẩy lại đứng gần nó. Hai đứa vòng tay ra sau, nắm tay nhau thật chặt. Trong tiếng huyên náo, ý ới cười đùa của lũ bạn, nó thì thầm vào tai Huệ:
– Tối 8h tớ đến đón nhé…