Ve đang kêu râm ran trên những hàng phượng già, ở dưới đường nó vừa đạp xe vừa huýt sáo líu lo, thỉnh thoảng lại cố tình phi thẳng xe vào lũ bồ câu đang gật gù dưới sân quảng trường làm lũ chim hoảng hốt tán loạn bay. Hôm nay tâm trạng của nó thật tốt, buổi chiều lớp nó vừa mới giành chiến thắng trong 1 trận bán kết kịch tính, đến tối nó lại được cùng với bạn gái đi chơi đêm, như thế còn gì bằng.
Thành phố nơi nó sinh sống là 1 thành phố nhỏ, nhỏ bé yên bình nơi vùng núi trung du, do đó buổi tối cũng chẳng ồn ào náo nhiệt như những thành phố lớn. Thành phố nem nép mình bên con sông hiền hòa, uốn lượn, mang lại sự trù phú cho mảnh đất quê hương nó. Guồng chân đạp 1 hồi đã đến nhà Huệ, nó đứng chờ cô ở góc cây trứng cá bên hông nhà, nhìn đồng hồ đeo tay, mới 8h kém 15 phút, có lẽ vì hồi hộp nên nó đến hơi sớm, cánh cổng sắt bên ngoài căn nhà 3 tầng khang trang vẫn im lìm đóng. Dựng con cào cào nép sát vỉa hè, nó vừa ngồi vừa hướng ánh mắt vào phía cổng sắt xanh. Một loáng sau nó đã thấy bóng cô bạn tuồn ra khỏi cổng, mái tóc đuôi gà buộc vểnh lúc lắc đằng sau, nụ cười dễ thương đến tệ đang hướng về phía nó. Dưới ánh đèn đường, cô bạn hàng ngày bình dị trong nếp áo đồng phục càng dễ thương gấp bội.
– Này, ngồi nhìn gì kinh thế. Không đứng lên đi đi à?
Bần thần ngắm nhìn cô bạn, đến khi Huệ đi lại gần cất tiếng gọi nó mới như bừng tỉnh, vội đứng dậy vuốt lại cái áo sơ mi mới thay, mặt đỏ lựng chắc biết vì xấu hổ hay ngại ngùng.
– Cậu ra rồi à… bây h mình… đi đâu nhỉ.
Chút xấu hổ làm câu nói của nó trở nên ngập ngừng, lắp bắp. Rõ ràng là nó rủ Huệ mà h lại hỏi là đi đâu. Nhưng hôm nay, đứng trước mặt Huệ nó trở nên lúng túng như gà mắc tóc giống hệt như mỗi khi bị gọi kiểm tra miệng môn Sử mỗi khi không học bài vậy.
– Xem cậu kìa. Trời có rét đâu mà run thế.
Câu nói của Huệ càng làm nó ngượng hơn, nét đỏ trên khuôn mặt đã lan đến tận mang tai, cả hai tai nó nóng bừng vì xấu hổ. Đạp mạnh cái chân chống, nó trèo lên xe rồi nói nhanh với Huệ, cố không để lộ vẻ ngượng ngùng của mình ra thêm nữa trước cô bạn:
– Lên xe đi, nhanh đi không muỗi đốt.
– Hihi. Đi ăn chè trước cổng trường mình nhé.
Huệ leo lên xe ngồi, cười cười rồi đập đập vào lưng nó nói.
Vừa đi chúng nó vừa nói chuyện bâng quơ, về tình hình chuẩn bị cho hội hóa trang, về trận chung kết sắp tới, từ nhà Hiền đến trường cũng gần nên đạp xe băng qua hai con phố là tới. Quán chè bà Mai ngon nên lúc nào cũng đông, cả hai không muốn vào ngồi sợ gặp lũ bạn trong đó nên quyết định mua chè mang vào trường ngồi ăn.
Hai đứa cầm hai cốc chè rồi đi bộ xuyên qua sân trường, ra góc sân vận động rồi ngồi xuống trên mấy bậc thang xây làm khán đài. Đây là lần thứ 2 nó được ở 1 mình cùng Huệ gần đến thế này. Ánh đèn vàng le lói từ góc sân hắt xuống, xen qua những kẽ lá đang đong đưa trong gió chiếu sáng từng mảng trên khuôn mặt hai đứa, nó vừa ăn vừa nhìn Huệ 1 cách mê say.
Huệ lúc này đang cắm cúi ăn, chẳng biết có phát hiện ra ánh mắt của nó đang đắm đuối nhìn mình không mà mặt cô càng ngày càng đỏ rực, thỉnh thoảng lại lấy tay khẽ gỡ những sợ tóc mai rủ xuống trên khuôn mặt đầy thanh tú lúc này đang thoạt đỏ. Rồi Huệ bất giác nhìn sang nó, ánh mắt chạm ánh mắt nó, nó vội tảng lờ quay đi chỗ khác, em cũng bẽn lẽn cúi mặt xuống, đặt chiếc cốc nhựa xuống nền gạch, hai tay bó gối đung đưa.
Cái không gian thoáng đáng của buổi tối không làm cho cái đầu đang mít đặc của nó nghĩ ra được truyện gì hay ho để nói cả, mặc cho cơn gió nhẹ khẽ ve vuốt trên cơ thể, cả lưng nó vẫn đang đổ mồ hôi như tắm. Bên cạnh Huệ cũng im lặng không nói, chỉ khẽ cất tiếng hát nho nhỏ, cả không gian vẫn chỉ thấy tràn ngập tiếng ve.
Rồi như thu hết can đảm, tay nó khẽ nhích dần dần, chậm chạp sang phía tay Huệ, rồi nhẹ nhàng cầm chặt lấy. Huệ khẽ giật mình, hơi định thu tay lại nhưng nó vẫn kiên quyết nắm lấy, mồ hồi chảy ướt lưng áo, tim đập bình bịch trong lồng ngực nhưng nó lại thấy tâm trí rõ ràng vô cùng. Nó như nghe tiếng ve rõ hơn, cảm nhận thấy hương hoa thoảng qua không khí rõ hơn, cảm nhận rõ sự ve vuốt của từng cơn gió thổi qua rõ hơn. Và đặc biệt nó cảm nhận rõ tiếng tim đập đang ngày 1 mạnh hơn của Huệ và thấy rõ từng đợt sóng cảm xúc từ cánh tay cô truyền sang.
Do cảm thấy thế nên nó thấy sự tự tin mình lại trở về trong cơ thể, con tim đập cũng bình thường trở lại. Nó lấy hai tay nắm chặt tay Huệ, thu thêm can đảm rồi nói thầm thì:
– Huệ ơi.., tớ…, tớ thích cậu…
Nghe nó nói thế, em bẽn lẽn chẳng nói gì, khẽ quay mặt đi rồi cúi xuống, vẻ xinh đẹp đanh đá mọi ngày như được giấu tiệt đi, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng của cô gái mới lớn lần đầu biết yêu. Ở em lúc này lộ rõ vẻ e ấp như búp sen hồng, chớm nở khi tình đầu trong trắng chợt đến. Ánh đèn vàng mờ ảo nhưng nó vẫn nhìn rõ vẻ ngượng ngùng trong ánh mắt em, gặp ánh mắt đấy nó thấy yêu khôn tả, cái cảm giác muốn chở che bảo vệ trội dậy trong nó, bất giác nó kéo em nhích lại gần nó, 1 tay quang qua lưng em, ôm nhẹ.
Em cũng để yên không nói gì, còn chủ động dựa hơn vào nó. Ôm em, nó thấy cả cơ thể rạo rực lên khó tả, mùi hương thơm từ em, hương tóc em cứ phảng phất quyện vào từng hơi thở của nó, xông lên não, quyện vào máu trong tim nó.
Góc sân vận động ít người qua lại, lúc này đang h học lại càng ít người hơn, nó với em có lẽ cứ ngồi mãi thế nếu không đột nhiên có trận mưa rào ào ào trút xuống.
Cơn mưa đầu hạ đến thật bất ngờ, không 1 dấu hiệu báo trước bỗng ào ào trút xuống. Mưa lúc đầu lạnh toát lộp bộp hắt lên đầu lên mặt hai đứa, cả hai đứa vội ù chạy vội vào trường. Rồi nó nhớ ra là có mang chìa khóa hội trường nên rủ Huệ chạy vào đó trú mưa.
Bên ngoài mưa vẫn hối hả rơi, bên trong hai đứa đang túm tụm đứng nhìn mưa qua cửa sổ. Nước mưa ướt áo nên Huệ hơi khẽ run lên vì lạnh, nó thấy thế khẽ choàng tay qua người cô bạn kéo lại gần, cố truyền luồng hơi ấm của mình sang người cô bạn gái. Trong phòng sáng nó lại càng nhìn cô bạn rõ hơn, cánh mũi nhỏ với sống mũi cao lúc này đang lấm tấm vài giọt nước đáng yêu tệ, viền môi trái tim cùng với cái răng khểnh cong lên mỗi khi cười càng làm nó thấy xao xuyến quá. Cái áo sơ mi trắng cách điệu Huệ mặc lúc này đã loang lổ mấy vệt nước mưa đang dính chịt vào người khoe rõ da thịt trắng mịn lúc này đang khẽ lộ da gà do lạnh. Nó quay sang nhìn cô đầy đắm đuối, bầu ngực thiếu nữ phập phồng lúc này bỗng đâu lấp ló lớp áo ngực trắng tinh khôi phía sau làm nó như không làm chủ được mình. Gấp gáp nhưng không thiếu sự quyết liệt, nó cúi xuống nâng cổ cô lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt đấy, đến khi cô không chịu được ánh mắt quyết liệt mà đầy ắp yêu thương của nó mà phải nhắm mắt lại. Nó áp môi mình vào đôi môi căng mọng của cô mút nhẹ.
Bên ngoài tiếng mưa vẫn rả rích rơi…
Cơn mưa đầu hạ đến bất chợt rồi cũng đi một cách vội vã, tạnh mưa nó đèo em về trên chiếc cào cào màu xanh của nó. Tiết trời sau mưa thoáng đãng nhưng hơi se lạnh, cả bầu không khí ngập tràn mùi vị của mưa. Em ngồi sau lặng im không nói chuyện gì, vừa đạp xe nó lại bất giác sợ 1 nỗi sợ ngây ngô: không biết vừa nãy em có giận mình không nhỉ?
Đoạn đường không dài mà nó cố tình đi thật chậm, thật lâu, vòng vèo đường khác qua 4, 5 khu phố mới đến nhà em. Dừng xe ở gốc cây trứng cá phía xa, em nhẹ nhàng bước xuống định quay đi không nói gì, nó gọi giật em lại rồi lúng túng nói:
– Truyện… vừa nãy… tớ xin lỗi…
Em quay lại, bước lại gần rồi mỉm cười nhìn nó:
– Hihi. Không sao, đồ ngốc….
Dứt câu nói, em đặt lên má nó 1 nụ hôn phớt nhẹ rồi vụt chạy đi, làm nó ngây ngốc đứng dưới gốc cây, mãi đến khi ánh đèn pha của 1 chiếc ô tô đi ngược chiều hắt vào mắt mới làm nó như bừng tỉnh, hối hả đạp xe về nhà.
Cả đêm nó cứ nằm trằn trọc mãi không ngủ được, nhớ về ánh mắt ấy, nụ cười ấy, nhất là nụ hôn ấy cứ làm nó bồi hồi mãi không thôi, thứ cảm xúc khó tả của tình yêu đầu đời, cảm giác thích 1 người và được đáp lại cứ thôi thúc nó, làm nó rạo rực bâng khuâng mãi cả đêm.
Mang cái nỗi niềm hân hoan đấy sang cả ngày hôm sau, đến nỗi chị Hoa nhìn nó cứ tủm tỉm cười như nhận ra điều gì bất thường trong nó. Buổi sáng trước khi đi học chị còn gọi lại trêu nó làm nó xấu hổ đạp vút xe đi. Phóng qua những vũng nước sau trận mưa đêm qua, luồn lách qua mấy gánh hàng rong, mấy quán cóc vỉa hè nó muốn phóng thật nhanh đến trường, đến đó, nó lại được gặp Huệ, được thấy nụ cười của em.
Hôm nay thứ 7, sau khi học thêm buổi chiều, mấy đứa trong ban cán sự lớp nó và lớp chuyên Anh dẫn các thầy cô phụ trách đoàn trường đi duyệt nốt phần chuẩn bị hội hóa trang ngày mai. Cả nó và em đều háo hức, buổi sáng lớp nó sẽ đá nốt trận chung kết với 12 Toán, rồi buổi tối sẽ cùng lũ bạn kéo vào trường tham dự hội. Liếc nhìn Huệ đang đi bên cạnh, nó ghé vào tai thì thầm nói :
– Này, tí lên cầu chơi không?
Nó lại gần em thầm thì vào tai, cố nói thật nhỏ để không làm lũ bạn bên cạnh nghe tiếng. Huệ quay sang nhìn nó rồi nói nhỏ:
– Không phải học à mà đi chơi lắm thế?
– K, tối nay thứ 7 mà, với lại còn giữ sức mai đá chung kết chứ
Nó cười toe toét nhìn em, cô bạn chắc cũng cảm nhận được niềm vui trong giọng nó nên cũng mỉm cười gật đầu.
– Tí song chờ tớ ở cổng trường nhé.
Thành phố nó bé lắm, đạp xe 1 tẹo đã hết khu vực trung tâm, cả phía bắc thành phố đều được bao phủ bởi con sông hiền hòa, như 1 dải lụa đào vắt qua cổ cô thiếu nữ trẻ đẹp. Nó đèo em đạp ngược lên con dốc cao, qua cầu là xe đã bon bon trên con đường đê lộng gió. Thoai thoải hai bờ đê là cỏ mọc xanh mượt, thỉnh thoảng chúng bắt gặp mấy chú bò vàng đang nhẩn nha gặp cỏ. Đạp xuôi thêm 1 đoạn là đầm sen rộng, đầu hè đang mùa sen nở nên bao la bát ngát không gian là sắc sen hồng nhạt, hương sen dịu dàng tỏa hương khắp nơi.
Nụ sen hồng e ấp, chưa bung hết giống như cô thiếu nữ lần đầu biết yêu, trong trắng tinh khôi, lúc nào cũng tỏa hương thơm ngát, sắc hương của đất của trời. Nhìn từ xa, cả đầm sen được phối mầu một cách ưng ý, phảng phất trong cái xanh ngát của lá, là những chấm hồng của sen, cứ e ấp dịu dàng lẩn khuất. Cả sắc hoa cũng vậy, màu hồng sắc cứ đượm dần từ đầu cánh cuốn vào trong búp hoa, trắng hồng xen lẫn không có sự tách rời. Nó nhìn cánh hoa mà thầm nghĩ đến em bên cạnh, cái dịu dàng nữ tính, cùng với nét đanh đá tinh nghịch cứ như hòa trộn trong em.
Trong không gian rộng lớn với sắc sen, hương sen, cả nó và em đều thấy trong lòng thật thanh thản. Nắm tay em, cả hai ngồi xuống bên sườn đê thoai thoải lồng lộng gió, em dựa đầu vào nó, hương tóc em cứ váng vất hòa quyện cùng với hương sen làm tâm hồn nó thêm xao xuyến quá. Bên cạnh, em vẫn lặng yên chẳng nói gì, chỉ thấy đang khép hờ hai mắt và khẽ nắm lấy tay nó. Nó hơi quay đầu sang, vùi hai cánh mũi vào trong tóc em, hít hà. Em khẽ ngước mặt lên nhìn nó, đôi mắt vẫn hơi nhắm, cái miệng hơi há ra, đôi môi run run chờ đợi.
Nó cũng không chờ được nữa nhẹ nhàng hôn em.
Đôi môi em và nó mải mê mút mát lẫn nhau, hai cặp lưỡi cùng quấn quit lấy nhau không rời. Hai mắt em đã nhắm nghiền, 1 tay đỡ sau đầu, 1 tay nó dìu em nằm xuống bên triền đê trải cỏ xanh mượt.
Nụ hôn cứ kéo dài mãi, đầy đê mê căng tràn.
Người đẹp, cảnh đẹp cứ như 1 bức tranh, cái không gian ấy, mùi hương hôm đấy, nụ hôm đó mãi về sau nó cũng chẳng thể nào quên được.
Hai đứa ngồi cùng nhau ngắm sen mãi đến khi chiều tà, ánh hồng đỏ rực chiếu xiên qua đầm sen, hắt ánh hoa lên mặt chúng nó mới giật mình đứng dậy quyến luyến ra về.
Trời chiều sập tối thật nhanh, ráng chiều bỗng khuất dạng sau đám mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, mưa chợt đổ xuống bất chợt. Mưa nặng hạt táp vào mặt nó khi đang đèo em trên cầu, không có áo mưa nên cả hai đứa ướt như chuột lột.
– Này, cần dừng lại không?
Nó vừa đạp xe vừa hét lên với em.
– Không, tớ thích tắm mưa.
Em ngồi phía sau cũng vừa cười vừa hét lên với nó. Nghe thấy thế nó cũng cố guồng chân đạp nhanh hơn, cười phá lên mỗi khi phóng qua vũng nước mới đọng. Tuổi trẻ mặc cho mưa táp vào mặt, mặc cho mọi người đi đường đang nhìn, cả hai đứa vẫn cứ lao vút đi, trong mưa…