Phần 142
Cuối tuần về quê, làng quê yên bình mộc mạc mùa nắng hạ, nông thôn mới bây giờ không còn vẻ bình dị như thuở nọ, nhà 3 – 4 tầng đua nhau mọc, đường bê tông phẳng lì, xe máy ô tô đầy rẫy.
Ấy là ban ngày, nhưng buổi tối vẫn cái vẻ yên ắng khác thường. Mấy thằng bạn rủ nhau ra bờ kênh ngồi uống beer cho đổi gió, vài thằng già toàn dân xây dựng thằng nào cũng chưa vợ vẫn tụ tập cùng nhau suốt. Triền đê thoải, soi tìm kỹ bãi phẳng sạch trải áo mưa ra ngồi, bàn chuyện tào lao thấy cũng nhã lắm. Bỗng một thằng hỏi ơ hình như con A sắp cưới hả, cả bọn nhao nhao, con A ở đây là người yêu cũ của 1 thằng bạn tao, mà nói người yêu cũ cũng đéo phải vì loằng ngoằng lắm.
Chuyện là từ những năm thập niên 90, có sự vụ kỳ lạ, thằng bạn năm ấy 6 – 7 tuổi ở nhà chơi một mình cho bố mẹ đi làm đồng, nó có một người chị gái khi ấy tầm 14 15 tuổi cũng theo bố mẹ ra đồng, nhà nó nằm ở chân một quả đồi nhỏ, tương đối biệt lập, xung quanh toàn ao chuông, bờ bụi, đường đi vào chỉ có 1 lối mòn duy nhất.
Cỡ 10h sáng bỗng có 1 đứa bé lững chững tầm 3 tuổi chạy lại hỏi chị Linh, đúng tên của chị gái nó, nó bảo chị Linh không ở nhà, con bé cứ nằng nặc đòi vào tìm chị Linh. Cu cậu không biết làm sao đành cho bé vào, con chó dữ dằn thường ngày thấy bé vào bỗng chồm chồm lên quẫy đuôi, khác hẳn với kiểu ăng ẳng thường thấy.
Cu cậu chơi cùng con bé đến trưa thì bố mẹ với chị Linh đi làm về, kể lại với bố mẹ về con bé này, ông bà hốt hoảng vội vào xem. Nhìn thấy chị Linh con bé bảo không phải chị Linh này, chị Linh khác cơ rồi òa khóc. Cả nhà một phen sốt sắng, dỗ mãi nó mới nín, hỏi nó ở đâu, ai đưa đến đây thì nó bảo ở xa bên kia, tự đi một mình.
Mẹ kiếp, thời ấy nếu 1 mình đi vào nhà cu cậu thì có người lớn cũng sợ, đi qua đường đầy ao, đầm, mồ hoang, bụi bặm, rắn rết, thế mà con bé đi một mình vào được, thật là khó tin. Cả nhà nấu cơm xong, con bé ăn hết bát ngon lành lại bi bô chơi, chạy phá như ở nhà mình quen thuộc lắm.
Bố mẹ cu cậu đi hỏi dò khắp xung quanh, người nọ đồn sang người kia đến nửa buổi chiều vẫn không ai biết, mãi đến lúc định bảo lên loa phát thanh của xã thì có ông làm bưu chính đến nhận ra con bé vì thường đưa thư gửi cho nhà bé, ông bảo nhà con bé bên kia cánh đồng, đi theo đường đồng cũng phải gần 3km, thế mà một mình nó đi được đúng là giỏi.
Cả nhà đạp xe chở con bé cùng ông bưu chính dẫn đường, 2 chị em thằng bạn tao cũng đèo nhau 1 xe đạp đi sang. Gần đến nơi thấy rất đông người, cả máy xúc đang đào bới, hụp lặn dưới mấy cái ao to, hỏi tìm gì đấy thì có người bảo tìm con bé trẻ con ngã ao, ông bưu chính bảo có phải con bé con này không.
Lúc ấy con bé đang ngồi giữa bố mẹ thằng bạn nên không ai để ý, người ta nhận ra, hô hoán ầm lên, tất cả xúm lại định tẩn cho bố mẹ cu cậu 1 trận vì nghĩ bắt cóc, may có ông bưu chính giải thích ra nhẽ. Bố mẹ con bé đang khóc ngất lên ngất xuống thấy con mừng hơn bắt được vàng, vội vã mời cả nhà thằng bạn tao về nhà nói chuyện.
Nhà em A lúc đó rất giàu, mẹ làm buôn bán, bố làm công trình xây dựng, giàu nổi tiếng vùng đó. Nguyên do là sáng hôm đó mẹ A đang bón cơm cho con thì chạy vào nhà chị Linh nào đó làm gì không biết, dặn con đứng im đấy chờ, con bé chả hiểu sao loăng quăng đi, thế là cứ đi một mạch sang tận bên này.
Bố mẹ A xin phép cho A làm con trụ bóng bởi duyên số, bố mẹ thằng bạn tao đồng ý, vậy là 2 gia đình qua lại. Thời gian mười mấy năm trôi đi, thằng bạn tao coi A như 1 đứa em gái cho đến khi A vào đại học. Đéo hiểu tình cảm nảy sinh thế nào 2 đứa yêu nhau và tất nhiên gia đình ngăn cấm. 2 đứa cố yêu, dòng giã mấy năm như vậy gia đình không nghe, thằng bạn tao chán bỏ đi công trình xa tít, để lại sau lưng một chuyện tình buồn rười rượi. Đợt vừa rồi nó về, thấy nó vẫn chở A đi chơi, mọi người lại xì xào bàn tán, vậy mà hôm nay nghe tin A sắp lấy chồng, không biết thằng bạn có đau lòng không.
Tao hỏi vô duyên, mày đã chén em A chưa, có vài anh em thân thiết ở đây nói thật đi. Thằng bạn bảo thân cái lồn, uống đi. Cả bọn lại nâng lon uống cạn, ném vỏ lon xuống dòng nước trôi, một ngôi sang băng cháy vụt qua, tất cả tự dưng im lặng, có lẽ thằng nào cũng đang ước cho mình 1 điều ước. Tao cũng ước…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Rồi cũng có kết quả về dự án, vẫn quyết định là mở rộng ở nhà máy hiện trạng.
Hồ sơ mời thầu cũng đã được tung ra. 2 hôm sau thì tao lại nhận được điện thoại của lão giám đốc thầu phụ, lão lại hẹn gặp. Ừ thì gặp. Đi làm về qua thẳng quán café, lão giám đốc và em kinh doanh đã ngồi chờ sẵn. Cũng không rườm rà nhiều nữa, sau vài câu xã giao thì lão ngỏ ý muốn tao hỗ trợ bên lão làm báo giá luôn. Đm, đây chính là ép người mà.
Tao phải nói vòng vo rằng khi mở thầu sẽ mở công khai các nhà thầu cùng lúc, do vậy báo giá tất cả đều biết chứ không phải được bóc trước. Lão gật gù bảo anh cũng biết việc này, có điều em là người trong cuộc em hiểu rõ cần làm những gì, vì công trình mở rộng không giống như xây mới, còn phải cải tạo các phần hiện trạng nữa. Chẹp, nghĩ bụng chắc cũng là sếp tao chỉ cho lão bài này rồi.
Nhấp ly café, hút điếu thuốc trầm ngâm. Có vẻ không khí hơi nặng nên tóc ngắn lúc này mới mở miệng nói 1 câu, anh thuê nhà ở một mình ạ, tao bảo ừ, ở một mình quen rồi, thẩm du cho thoái mái. Tóc ngắn cười, lão giám đốc cũng cười. Đò đưa qua vài câu chuyện vớ vẩn cho thoải mái tinh thần, rồi lão giám đốc lại nói, công cán làm báo giá thế nào chú cứ báo giúp, hay cần người hỗ trợ thì anh sẽ cử mấy đồng chí bên anh hỗ trợ, dự án này bên anh rất tha thiết, anh cũng nói chuyện với chỗ sếp em rồi, sếp bảo cứ gặp em trình bày.
VL, vừa ngọt vừa nhạt đây mà. Tao nói cứng là cái này em không giúp được, em chỉ có thể chỉ cho bên anh kỹ càng hơn khi bên anh khảo sát thôi ạ. Lão cười cười bảo ừ, có gì hỗ trợ anh nhé. Ngồi thêm 15p thì tạm biệt, tao về nhà, vừa về đến nhà thì em tóc ngắn gọi, ẻm bảo muốn mời tao đi ăn theo phương diện bạn bè thôi, không liên quan đến công việc. Tao từ chối.
Tắm giặt xong chuẩn bị đi ăn cơm bụi thì thấy sếp gọi điện. Sếp hỏi bên công ty X gặp chú chưa, tao bảo em vừa gặp, họ muốn mình làm báo giá giúp họ, như thế hơi khó ạ. Sếp bảo có gì mà khó, quân xanh để anh lo, chú cứ làm khối lượng đi, chủ yếu để cân đối so với ngân sách, bọn nó đéo biết làm đâu. Chết mẹ, thế là rượu mời đéo uống lại uống rượu mua rồi, đành phải than nghèo kể khó, tao than vãn là làm thế mất nhiều thời gian, vất vả, mình em làm mệt lắm.
Sếp bảo được rồi, anh sẽ bảo nhà thầu liên hệ lại chú, có khó khăn gì cứ bảo thẳng bọn nó. Tắt máy, địt cụ sếp, dự án này không chia đẹp cho bố thì bố đổ cứt vào xe.
Không phải chờ đợi lâu, tay giám đốc nhà thầu gọi lại sau đó 10p. Lão bảo anh vừa đi có công chuyện bận, anh ủy nhiệm cho tóc ngắn gặp em, có gì em cứ trao đổi với tóc ngắn nhé, anh em mình gặp nhau sau, anh cảm ơn em trước.
Dứt cuộc điện thoại cũng là lúc nhận được tin nhắn của tóc ngắn. Em chờ anh ở quán X, chỗ Y. Hy vọng mình hợp tác ạ, hihi. Vậy là trên đe, dưới bím, tránh đéo đâu được bây giờ, lại thay quần áo, xách dái lên và đi.
Quán ăn sang chảnh, em tóc ngắn đang ngồi chờ sẵn, tươi cười chào đón hơn cả nhân viên quán. Chọn 1 bàn view đẹp, ẻm đưa thực đơn bảo tao gọi, tao bảo em gọi hộ anh, việc ăn uống anh dễ dãi, ăn thế nào cũng được. Tóc ngắn tủm tỉm cười trông rất duyên và gọi đồ. Dân kinh doanh tao cũng gặp nhiều, bọn này đa phần da mặt dày, đấy là nói một cách thô tục còn nói lịch sự thì là kỹ năng mềm tốt.
Tao hỏi em có người yêu chưa, ẻm bảo chưa anh, công việc bận rộn quá không có thời gian mà yêu. Tao đoán trước được câu trả lời rồi nên cũng chuẩn bị sẵn câu hỏi tiếp theo. Thế bao giờ mới định yêu, tóc ngắn bảo cái này chờ duyên anh ạ, hihi. Tao lại hỏi thế nào là duyên, ẻm nhanh như chớp nói như anh em mình gặp nhau, biết nhau thế này là có duyên rồi, hihi. Đúng giọng dân sales.
Ngồi ăn vớ vẩn, uống beer, ẻm cũng uống cùng tao, sau 2, 3 lần cạch cốc thì ẻm mới nói chuyện dự án, tao bảo các sếp làm việc với nhau cả rồi thì anh quan trọng gì, tóc ngắn lại tủm tỉm cười bảo anh mới là chính chứ ạ, các sếp chỉ ở trên quyết về chính sách thôi, sếp em cũng giao cho em nhiệm vụ hỗ trợ anh, có vấn đề gì anh cứ nói thẳng với em ạ.
Tao im lặng, ăn ăn uống uống, cạn cốc tao hỏi toẹt thế anh làm báo giá cho bên em thì anh được trả bao nhiêu tiền… Tóc ngắn trả lời thông minh mà gãy gọn rằng dạ anh cứ đề xuất ạ, em nghĩ sếp em không từ chối trả cho anh thù lao hợp lý đâu. Bố khỉ, biết thế đéo nào là hợp lý, tao bảo vậy thôi, bên em tự làm cho nó sát giá. Tao lại hùng hục gắp và uống.
Tóc ngắn có vẻ hơi bất ngờ về thái độ, sau vài chục giây ngồi cười không thì em ấy bảo để em xin ý kiến sếp anh nhé. Tao không trả lời, ẻm đứng dậy ra ngoài gọi điện. Đéo mẹ, đã đến nước này cứ thẳng thắn mà phật, đằng nào sếp cũng chấm bọn này rồi, vì nó sợ báo giá thiếu hạng mục hoặc không lường trước được hết biện pháp thi công nên mới nhờ đến tao, mà đéo nhờ đến tao thì nhờ được thằng nào khác nữa.
Sếp chắc chắn cũng éo bao giờ dám chỉ thị tao làm việc này. 5 phút sau Tóc ngắn vào cười trước rồi nói sau, đúng là những nụ cười công nghiệp của sale. Ẻm bảo sếp em vừa truyền đạt, bên em sẽ cử người hỗ trợ anh lập báo giá, ngoài ra có bồi dưỡng anh một số. Tao nghe xong, gật đầu rồi đưa cốc định uống mà hết mẹ beer, Tóc ngắn rót beer giúp tao, định bảo là anh cần em hỗ trợ nhưng như thế thì bựa quá, mất mẹ vẻ nghiêm túc.
Vậy là chỉ cạch cốc, uống. Câu chuyện từ đó không còn là về công việc nữa mà chỉ về cuộc sống, thời sự, tình yêu, hôn nhân và gia đình. Nói chung Tóc ngắn thuộc dạng trải nghiệm nhiều, có kiến thức, nói chuyện biết chiều lòng khách hàng, nhưng tất cả là giả tạo, cái vẻ giả tạo mà em bắt buộc phải như thế, giống như mấy thím trong showbiz, lúc nào bề ngoài cũng chảnh, đẹp, ăn nói lịch thiệp. Nhưng sau ống kính, ở một góc khuất nào đó lại địt bọp ầm ầm.