Phần 68
Tối đó ôm nhau ngủ lăn ra vì mệt, sáng hôm sau dậy đi làm mắt vẫn cay xè, Luật kêu anh nghỉ phép buổi đi anh. Tao chần chừ, đợt này cũng nhiều việc mà nghỉ thì cũng dở, tao bảo thôi để cuối tuần anh nghỉ rồi đi phượt bù, Luật ra vẻ không ưng lắm nhưng vẫn đồng ý bảo tối nhớ về sớm, lên công ty cấm la liếm tán gái.
Lên công ty với trạng thái không khỏe lắm nhưng không có thằng hàn quản lý, anh em đều ra chiều thoải mái lắm. Tao vào khu văn phòng của thầu phụ, có phòng ngủ, làm luôn 1 giấc đến gần trưa mới dậy, bỏ cả ăn sáng. Lúc này mới thực sự khỏe trở lại, lang thang qua lần lượt từng container của thầu phụ chè thuốc trêu gái, thấy phấn gọi điện, phấn hỏi chuyện spa của Luật thế nào, tao bảo sao em biết, phấn kêu là Bắc Ninh kể. Ơ đệt, dạo này lại hay chơi với Bắc Ninh thế cơ à, tao tự dưng thấy có cảm giác gì đó bờn chờn…
Tuần đấy mọi việc của Luật coi như ổn, cũng chả thấy cô nan xử lý kiểm tra gì nữa. Mợ khách hàng co giật cũng bảo chị bị thế trước đây rồi, sẵn lòng cho chụp bệnh án đăng facebook. Bàn chuyện đi phượt, Luật hơi chần chừ bảo đang nắn lại quy trình, cách làm việc của spa nên dạp này nhiều việc và phải ở Spa suốt, sợ mất khách. Tao biết ý cũng không nhắc đến.
Thằng hàn mới sang, nó mua iphone 4s tặng cho em thư ký thật, xem ra si tình ẻm là thật chứ không đùa. Tối về em thư ký sang khoe điện thoại mới bảo anh chém quá, nó mua tặng em, suýt nữa thì em tưởng là anh mua thật. Tao cười khà khà, bố mà không bảo với nó là mày thích iphone mà lại bảo mày thích nội y lọt khe thì nó có mua cho mày khối điện thoại, nghĩ vậy thôi chứ không phân bua làm.
Ẻm thư ký vẫn kiểu ăn mặc ở nhà xuề xòa, tao tranh thủ lấy điện thoại chụp vài kiểu hớ hênh. Ẻm mới sờ đến iphone nên cứ lăng xăng ra hỏi cài thế này ra sao, làm cái kia thế nào. Tao bảo lên internet mà tìm, ẻm phụng phịu bỏ về. Tiếng sau lại cầm lên kêu sao không cài được nhạc chuông bài hài, tải mấy bài về mà không được, tao chẹp miệng bảo đưa đây xem nào. Lại phải cắm vào máy tính thao tác cài cho ẻm, con bé ngồi cạnh, áo trễ kết hợp tư thế ngồi lộ cả bầu ngực. Tiếc là không chụp ảnh ở góc độ này được.
Sáng thứ 7 đang ngủ ngon thì có điện thoại, số lạ gọi. Thằng nào léo nhéo hỏi mày muốn chết không, tao bảo không, nó lại bảo mày vừa làm gì mày biết chứ, tao trả lời vừa ngủ dậy chứ có làm đéo gì đâu, thằng kia lại nói đm khôn hồn thì về quê ngay, không thì hối tiếc. Tao ngáp dài 1 hơi bảo địt cụ mày, rảnh quá à. Tắt máy luôn. Số đấy lại gọi lại, tao nghe bảo ẳng đi mày, đầu kia cười ha hả nói giọng bình thường đang ở đâu, tao thông đây. Ô vl, nay lại gọi điện làm đéo gì, nó kêu vừa xuống sân bay, về quê đê. Đm, hóa ra thằng bạn về, tao bảo qua đây đã xong cùng về, nó kêu đồ đạc lỉnh kỉnh, đi taxi về luôn, bảo tao về quê đi để nhậu. Ừ về.
Lâu không gặp, thằng thông đen trông thấy, trong đó nắng gió nhiều hơn chăng, tụ tập nhậu nhẹt cả ngày, tối lại hò nhau đi cafe. Bảo xuống Hà Nội chơi vài hôm chứ, nó kêu thời gian đéo đâu, nghỉ được mấy hôm thôi, hôm nào đi thì qua Hà Nội ngủ 1 đêm. Hàn huyên tâm sự đủ điều, thằng kể gái miền tây thằng kể gái Hà Nội, cố nhân tri kỷ lâu ngày mới gặp mặt, lời văn giọng nói cứ thế tuôn trào không sao kể xiết.
Tối chủ nhật tao xuống Hà Nội, qua gặp Luật tí, kể thằng thông về chơi, Luật kêu thế rủ lão xuống đây gặp mặt, tao bảo nó bận, tối thứ 3 mới xuống Hà Nội để sáng thứ 4 lại vào trong kia. Luật đã lấy lại vẻ hoạt bát, khoe là em kiểm soát thế này, yêu cầu thế kia, nhập thêm sản phẩm này, bán sản phẩm kia, tự nhiên Luật bảo hay anh làm cùng em đi. Tao trố mắt nhìn, lĩnh vực này tao không am hiểu với lại cũng không hợp cho lắm, tao bảo ngay anh còn yêu nghề xây dựng lắm mà không cũng không biết gì về làm đẹp. Luật hiha nói không biết thì học, em cũng có biết gì đâu. Tao lắc đầu, chuyển nghề à, chưa phải lúc.
Thế đéo nào như có sự tình cờ, thằng hà tĩnh lại rủ đi học MBA, nó tham khảo kỹ rồi bảo giờ đi học thêm 1 kỳ bổ túc kiến thức là được thi cao học, học 2 năm là có bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh, sau làm gì cũng dễ. Nghe thằng loằn nói dễ ăn lắm, lại hôm qua Luật rủ làm kinh doanh, vậy là cũng máu, 2 thằng nghiên cứu làm hồ sơ đăng ký học, học buổi tối… Tháng sau bắt đầu.
Tối về kể chuyện với Luật, Luật ủng hộ lắm, bảo anh khả năng tốt, học ngạch này là chuẩn, sau ra hốt bạc. Em thư ký lại lên hỏi hỏi han han iphone với chả ios. Tao chán nản không muốn trả lời mà không làm sao từ chối. Dày mặt bảo em có nhớ lần trước em bảo có iphone thì anh muốn gì em cũng chiều không, thư ký cười khanh khách nói đấy là anh tặng, còn đây là của lão hàn mà. Tao hỏi ơ thế nhận quà của nó không ngại à, thư ký kêu ui xời kệ mợ nó, có làm với nhau mãi đâu, em cứ à ơi thì làm gì được em. VL gái vùng cao mà mưu mô thế cơ đấy.
Thứ 3, thằng thông xuống, tao bảo chờ tí 5 rưỡi về. Về đến nhà thấy bố cháu ngồi ở quán trà đá gần cổng, tao bảo sao biết chỗ, nó kêu Bắc Ninh đưa sang, tao hỏi Bắc Ninh đâu, Thông kêu nó về rồi, nó bảo mày không nói gì cho nó nên nó về. VL. Tao lấy điện thoại gọi cho Luật, gọi cho Bắc Ninh bảo qua tụ họp. Tao gọi cả cho em đen, à nói về em đen cho bọn mày nhớ, sau khi ẻm giới thiệu tao vào công ty, làm đồng nghiệp nhau vài tháng thì em ấy nghỉ bảo có chỗ khác ngon hơn nên nghỉ, nghe đâu làm cho công ty đéo gì của châu âu, lương lậu khá lắm. Gọi cho đen bảo qua đây đi ăn, thằng thông ra chơi. Đen kêu ui ngại lắm, không qua đâu. Tao truyền đạt lại với thằng thông, thông bảo kệ, nó không qua có khi tốt hơn.
Bắc Ninh qua trước, ẻm kêu hôm trước ở bệnh viện thì bỏ em về, hôm nay mà ông thông không gọi chắc cũng không nhớ đến em. Anh không coi em ra gì rồi. Tao gãi đầu gãi đít xin lỗi, đúng là đợt này thờ ơ thật. Chống chế rằng anh phải xa em để em còn có người yêu chứ, vị huynh đệ hôm trước thế nào rồi. Bắc Ninh úi giời, yêu thì cứ yêu vậy thôi chứ nó trẻ con lắm, hơi tí là ghen là dỗi, mệt, chỉ được cái chiều em. Tao động viên vài câu rồi bảo 2 vị hàn huyên đi, tao đi tắm đã. Bỗng nhớ lại ngày trước bao lần đùa chơi với Bắc Ninh, thằng thông bắt gặp đều quay đi rồi nói các vị cứ tự nhiên, nhoằng cái đã mấy năm rồi.
4 người đi ăn, hỏi chuyện nọ chuyện kia, ôn kỷ niệm cũ, 1 thời sống chung nhà cùng nhau. Thằng thông bảo đi công trình mới thì vất nhưng sau cũng quen, anh em thoải mái vui vẻ, nhậu nhẹt suốt ngày. Tao bảo hay thế à, có khi tao cũng kiếm suất đi công trình. Luật bảo đi luôn đi. Bắc Ninh mỉm cười nhẹ nhàng bảo đi trải nghiệm cũng tốt, tao nhìn Bắc Ninh, bỗng thấy có dáng dấp của phấn, Bắc Ninh thay đổi rồi sao, hay là yêu vào nên thế. Ý nghĩ nhanh chóng trôi qua khi Luật nói với Bắc Ninh, anh ấy đang đi học ôn thi cao học rồi, chắc gì đã làm xây dựng nữa. 2 Đứa kia nhìn tao tỏ vẻ nghi ngờ hỏi thật à, tao gật đầu, cứ học thôi, nghề thì vẫn theo…
Tối đó nằm chém gió với thằng thông đến gần 1h. Nó bảo chắc tết mới lại về. Hỏi tao chuyện yêu đương, tao bảo vẫn với Luật. Thằng bạn nói giờ nhìn Bắc Ninh lại thấy ngon quá mày ạ…
Tháng 10. Không hiểu sao cứ tháng 10 là tao thấy bồi hồi, cái thời tiết buồn buồn hiu hiu, đúng là chỉ phù hợp cho giới văn nghệ sĩ, tao có khi nào cũng có tí máu nghệ sĩ trong người không. Buổi học đầu tiên, 2 thằng mặc đồng phục công ty vội vàng phi đến lớp. Lớp học đông vl, chắc khoảng 70 – 80 người, mà đợt này có đến 4 – 5 lớp học, chưa kể số lượng không phải học bổ túc, chứng tỏ số lượng người ước mơ có MBA không hề nhỏ. 2 thằng tao ngồi bàn gần cuối, bàn có 1 thằng râu quai nón đang ngồi, bàn trên là 2 đứa con gái chắc cũng đi làm rồi.
Xì xào hỏi sơ bộ thì biết thằng kia đang làm ở bộ công thương, trai Hà Nội, khen nó vài câu là oách quá, nó bảo oách cái dái, đói vêu mồm, lương tháng được hơn 2 triệu. Con bé nghe tiếng bàn trên cười khúc khích quay xuống nhỉn, tao thấy miệng rộng, mắt xếch, da trắng nên nhìn cũng khá phết. Tao hỏi vị nữ nhân này đang công tác ở đâu sao buông tiếng cười nhạo báng. Con bé cười nói tiểu muội đang dạy ở 1 trường cao đẳng. Còn 2 vị huynh đài trang phục lạ lẫm, chẳng hay đang hoạt động nơi nào. Con bé ngồi cạnh cũng quay xuống, con bé này nhìn nét mặt bình lặng như hồ thu. Thằng hà tĩnh chọ chọe bảo bọn tôi làm công nhân. Đm thằng lồn, phá hết cả không khí kiếm hiệp…
Học buổi đầu câu vào câu không, toàn kiến thức lạ lẫm, chém gió phành phạch với các bạn xung quanh rồi đến giờ giải lao, đói vl, tao rủ em miệng rộng bảo yêu quái mồm rộng đi ăn gì không, cô nàng nguýt nga nguýt nghẻo kêu miệng rộng mới sang, yêu quái gì, được mời thì đi. Ngại gì mà không mời. Cả đám ra canteen làm bát mỳ tôm, hỏi chuyện lương lậu, ông hà tĩnh vừa ăn ngồm ngoàm vừa bảo chán lắm, bọn tôi làm thêm bục mặt tháng được có gần 20 triệu.
Thằng chuyên viên bộ công thương tí nữa sặc mì, nó bảo thật hay chém, thằng hà tĩnh kêu oai gì mà chém, bọn xây dựng đi công trình cả lương cả lậu phải dăm bảy chục, bọn tôi làm cho doanh nghiệp nước ngoài làm gì lậu được đồng nào, toàn bán sức làm thêm thôi. Tao không nói gì nhiều nhưng cảm nhận mấy đứa kia đã nhìn bọn tao bằng ánh mắt khác, có lẽ là ánh mắt đỡ khinh bỉ hơn.
Em miệng rộng kể nhà ở Hà đông, mang tiếng giảng viên cũng oách nhưng lương chưa bằng 1/5 mấy anh, cũng chả có lậu. Ô thế nhìn lại thì 3 trai xinh gái đẹp hà thành kia đứa nào cũng lương bèo bọt, đói mốc mồm. Tao giờ mới gật gù bảo các bạn xuất phát điểm cách bọn tớ xa lắm, bọn tớ bao giờ mới mua được nhà Hà Nội, các bạn thì sẵn nôi sẵn né, có phải lo nghĩ gì nữa đâu mà xoắn.
…
Nói mỗi câu thế mà cả đám im bặt, có lẽ là đúng quá. Toàn dân đi làm nên ngồi nói chuyện làm quen thoải mái, sau buổi học đầu tiên thì có thêm mấy người bạn mới, xin facebook nọ kia các thứ khí thế. Cô nàng mặt nước hồ thu có vẻ ít nói, trầm trầm tính cũng có sự thu hút đáng kể.
Tuần đấy đi học đầy đủ, hôm nào cũng 9 rưỡi mới về đến nhà, ăn uống tắm giặt xong cũng gần 11h mới ngủ được. Trò chuyện với Luật cũng thưa dần đi. Đến thứ 7, Luật sang rủ đi ăn, ừ đi, ăn uống no nê về Luật kêu đau bụng, ôm WC cả tiếng rồi leo len giường ngủ tự nhiên như ở nhà.
Tao ngồi máy tính xem tin tức lằng nhằng quay sang thấy Luật đã ngủ say tự bao giờ. Hơn 10 chuẩn bị đi ngủ thì thấy điện thoại Luật rung, có tin nhắn facebook thì phải. Tao cầm xem. Chị gái Luật nhắn hỏi điện thoại kia đâu, sao không mang đi, lại qua nhà thằng thợ xây à. Tao vui tay nhắn lại em để quên ở nhà, chị đừng gọi thợ xây mang tiếng.
Chị gái Luật nhắn tiếp mày diễn sâu vừa thôi em, vớ vẩn lại thành thật với nó không dứt ra được. Tao hơi hoang mang, thế là thế nào nhỉ, tao nhắn lại có khi là thật rồi đấy, hihi. Mụ chị gái trả lời luôn rồ à, diễn thế đủ rồi, cũng không nên làm đau nó, chuyện gì bỏ qua được thì bỏ qua đi. Tao đọc mà càng mù mờ, không biết thằng thợ xây chị gái Luật nói có phải là tao không. Tao phân vân rồi nhắn lại em thấy anh ấy cũng tốt. Chị kia phản hồi luôn ừ tốt, thế đứa nào lần trước mếu máo bảo với tao là thằng ý vớ vẩn, phải chăn cho nó say tình rồi đá, thế cho nó đau… Đm, tao đang đọc cái gì đây, thật hay đùa, thằng đó là ai.
Hít sâu vài hơi. Tao bình tĩnh nhắn lại em là người yêu Luật, nãy giờ là em nhắn, Luật đau bụng đang ngủ. Phía kia im lặng, tao thì ngóng chờ tin phải hồi. 5 phút trôi qua, vẫn không có tin nhắn lại, tao ngồi trân trân nhìn màn hình điện thoại, đếm từng giây, thời gian trôi lúc này sao chậm thế.
Có tin nhắn. Chị gái luật nhắn X à, chị xin lỗi, nếu đã vậy thì chị thay Luật nói với em, cũng là giải thoát cho cả em cả Luật…
Dòng tin nhắn đến tới tấp, tao ngồi đọc chậm rãi không sót chữ nào. Tao lẩm bẩm thật thế à Luật ơi.
Mũi cay xè, giận thực sự, tao không đọc nữa, đi ra ngoài hút thuốc, thuốc cháy tận mẩu lúc nào không biết. Chưa thể trấn tĩnh, châm thêm điếu nữa, gió hiu hiu se se lạnh buổi giữa thu, thấy lòng trống rỗng vô cùng, đã định rằng chia tay luật vì sợ ngày nào đó Luật sẽ rời xa, đã chấp nhật dằn lòng mình để mỗi đứa có con đường rộng mở, Luật chính là người níu kéo tha thiết vậy mà. Tại sao lại phải đối xử với nhau như thế làm gì. Mà mọi chuyện có đúng như lời chị gái Luật nói không.
Dụi điếu thuốc cháy dở, tao đi vào, gọi nhẹ nhàng đánh thức Luật dậy, Luật mở mắt, hồn nhiên như không co gì, Luật hỏi mấy giờ rồi anh, sao chưa ngủ. Tao bảo anh có chuyện muốn hỏi em, Luật kêu cứ tự nhiên. Tao cầm điện thoại đưa cho Luật đọc, Luật đọc xong thở dài im lặng. Tao hỏi có đúng thế không em. Luật gât đầu, nét mặt không biến sắc.
Tao hỏi tiếp có nhất định phải làm thế không, Luật trả lời hỏi nữa làm gì, mọi chuyện đã xảy ra rồi, tiếc là kết thúc hơi sớm. Tao cười, vậy là em muốn anh thật đau lòng thì em mới vui? Luật nhìn tao, ánh mắt vô cảm. Luật nói người như anh liệu có biết đau không, nếu biết đau thì anh có cảm nhận được nỗi đau của người khác. Tao gật đầu bảo ngày em tốt nghiệp anh đứng nhìn em từ xa, em chụp ảnh với bạn trai em, anh đau.
Ngày em nói có người yêu, anh dầm mưa về xóm trọ cũ, anh đau. Còn bây giờ, anh không đau, anh chỉ giận, cách hành xử cửa em không giống một con người. Em về đi, thằng thợ xây này đang rất đau rồi đấy, hãy vui sướng với niềm đau của anh nhé, về đi. Luật đứng dậy, tao ngồi phệt xuống dường, mắt tao có lẽ đã hoen đỏ. Luật với túi xách, chìa khóa xe, đi ra cửa, không hiểu sao lại đứng lại nói 1 câu xin lỗi. Tao không nhìn mà nói tiếp về đi.
Tình ơi, cuộc đời có bao nhiêu, vài lần đắng cay thôi, coi như mình đã già. Tao ngả lưng, ngẫm rằng mình sẽ sống được bao nhiêu năm, gặp được bao nhiêu người, yêu được mấy ai, con người sao không dành cho nhau những niềm vui thú, hằn học thù hận để được gì, vui vì thấy người khác buồn có phải niềm vui đích thực. Tình cảm tao dành cho Luật đích thực là tình yêu, những sai lầm của tao vể mặt thể xác không nói rằng tao lừa dối hay phụ bác Luật.
Vậy mà. Có đau không tao, có buồn không tao, có hụt hẫng và thất vọng không tao? Có, tất cả đều là có. Là một sự thất bại trần trụi và ngớ ngẩn. Đi vào giấc ngủ, tao mơ thấy mình biết bay, tao vẫy tay, cơ thể nhẹ nhàng bồng bềnh giữa không trung, tao nhìn thấy Luật đang cười tươi khoác tay sánh đôi cùng 1 thằng nào đó, nhìn giống tao lắm, tao vẫy vẫy để cố tiến lên trước nhìn rõ mặt thằng kia, nhưng càng vẫy thì lại càng bị tụt lại phía sau, bóng 2 người Luật khuất dần, khuất dần…