Phần 70
Học bổ túc theo kiểu cuốn chiếu, xong môn nào thi môn đấy, tổng cộng học 9 môn, đến hôm thi hết môn thứ 5 thì cũng là buổi đại hàn, rét vl. Cơ bản chắc là phía nhà trường cũng tạo điều kiện nên thi dễ, nhốn nháo nhìn bài nhau thoải mái. Thi xong mới hơn 8h, mấy đứa rủ nhau đi ăn lẩu cho ấm. Vẫn 3 trai 2 gái quen thuộc, vừa ngồi vào bàn thì điện thoại rung, Bắc Ninh gọi, tao nghe máy thấy giọng gấp gáp, anh đang ở đâu, chị Luật đang cấp cứu trong viện…
Tao tắt điện thoại, sững sờ 1 chút. Thằng hà tĩnh hỏi có chuyện gì, tao bảo người yêu cũ tai nạn giao thông, đang cấp cứu trong viện. Yêu quái nghe thế bảo là đứa hôm trước ấy à, nó đểu thì thì gặp quả báo là đúng rồi. Tao lườm phát, yêu quái im luôn. Tao nghĩ nghĩ, ngày kia là sinh nhật Luật, sao đen thế lại tai nạn giờ này. Rượu đã rót, tao cầm uống ực 1 chén rồi kiếu mọi người, để phi qua viện xem thế nào đã.
Mặc bộ quần áo mưa, phóng vút đi, trong lòng thấy bồn chồn khó tả. Đến nơi, gọi điện hỏi Bắc Ninh đang ở đâu thì kêu đang qua chưa đến nơi, anh lên tầng x, chị gái chị Luật đang ở đó. Tao chạy lên, gặp chị gái Luật đang ngồi ở ghế, bả nhìn tao khẽ nói cậu qua à, có nét gì đó ái ngại trong ánh mắt, nhưng lúc này không phải lúc hờn trách để tâm, tao hỏi tình hình, bả bảo Luật ngã xe, ngất, người dân đưa vào, vẫn đang trong phòng cấp cứu, bác sĩ chưa ra.
Tao ngồi im lặng, cảm giác lo âu, dấp dứ trong lòng rõ rệt. Nửa tiếng sau thì Bắc Ninh đến, Bắc Ninh vừa đến thì bác sĩ đi ra hỏi người nhà bệnh nhân Luật đâu, đi theo tôi. Cả 3 bọn tao cùng đi, vào phòng bác sĩ bảo bị tụ máu, cần phẫu thuật trích ra, ai là người thân nhất. Chị gái Luật bảo cháu là chị gái, bác sĩ hỏi bệnh nhân có chồng chưa, chị luật lắc đầu.
Bác sĩ giục vậy đọc kỹ và ký vào đây để chúng tôi tiến hành phẫu thuật. Chị gái Luật run rẩy hỏi có nghiêm trọng không bác, vị bác sĩ bảo chưa nói trước được, nhanh lên, bả ký xong mà như muốn quỵ, có vẻ hoảng sợ quá thì phải, tao phải đỡ và dìu ra phòng chờ ngồi. Động viên bả một hồi, tao bảo 2 người ở đây tôi chạy đi mua bánh mì, sữa ăn tạm.
Tao chạy xuống canteen, lạnh thật, chưa bao giờ thấy lạnh thế này, nghĩ quẫn đôi chút, liệu Luật có ra đi không? Chỉ nghĩ được đến vậy. Tao đứng hút vội điếu thuốc rồi mới lên, không ai muốn ăn gì, tao cứ để ở ghế đấy, gần tiếng sau thì thấy người nhà gia đình Luật xuống. Tao lặng lẽ ra ngoài, Bắc Ninh nhìn thấy cũng đi theo tao, mưa nặng hạt hơn, nhiệt độ ngoài trời chắc chỉ tầm dưới 10 độ. Ngồi ở lan can nghe tiếng mưa, Bắc Ninh bảo anh có lo cho chị Luật không, đm, còn phải hỏi sao, đương nhiên là lo, dù cho là 1 người xa lạ thì hoàn cảnh này cũng mong cho những điều tốt đẹp nhất đến với họ huống chi đây là… Người yêu cũ.
Bắc Ninh lại hỏi anh có trách chị ý không, tao im lặng thở dài, trách làm gì, hết duyên hết nợ thì thôi.
2 tiếng sau bác sĩ mới ra, nghe tin là ok, chuyển sang phòng hồi sức đặc biệt rồi, người nhà chưa được thăm. Tao thấy nhẹ lòng.
Chở Bắc Ninh ra về, trời đã tạnh, Bắc Ninh bảo em ôm anh cho ấm nhé, đéo gì khách sáo thế. Ẻm đúc tay vào túi áo khoác tao, lúc này đã hơn 12h đêm. Đường Hà Nội vắng tanh, chắc muộn và lạnh nên cũng không ai muốn ra đường, Bắc Ninh hỏi anh với chị Luật chia tay được bao lâu rồi, tao nói luôn 2 tháng 8 ngày. Bắc Ninh kêu nhớ thế cơ à, chứng tỏ còn yêu sâu đậm lắm.
Tao nói không, không còn yêu nữa. Bắc Ninh như muốn nói gì rồi lại thôi. Đưa Bắc Ninh về, đứng tạm biệt 1 2 câu, cảm giác Bắc Ninh còn điều gì đó nửa muốn nói nửa không, tao cũng không tò mò nữa. Về nhà trọ, tối om, mở khóa cổng thì đéo đúng chìa, lấy điện thoại soi, nhìn kỹ hóa ra ổ khóa bị thay, đm, sao tự nhiên thay ổ khóa không biết, định gọi cho em thư ký xuống mở, nghĩ thế nào lại thôi, lạnh thế này không nỡ làm phiền. Quay xe ra ngõ kiếm nhà nghỉ ngủ, đi qua mấy nhà thấy đóng cửa, lại không muốn gọi, đi ra đường lớn. Vừa ra đường lớn thì Bắc Ninh gọi điện, hỏi anh về chưa, tao bảo đang bị khóa cổng, lang thang ngoài trời đây. Bắc Ninh không hiha cười đùa gì mà nói anh qua em đi, em cần nói với anh chuyện này…
Bắc Ninh mở cửa, tao vào rửa mặt mày cho tỉnh táo. Đm hôm nay còn chưa cả kịp tắm giặt gì, nãy đi dính vài hạt mưa, người cảm giác hôi mù. Tao bảo anh chưa tắm đâu. Bắc Ninh kêu làm gì mà tắm, linh ta linh tinh. Tao ngồi xuống giường, phòng con gái vẫn thơm tho sạch sẽ thật. Bắc Ninh nhìn tao hỏi anh có lạnh không, tao nằm mẹ xuống lấy chăn cuốn vào, Bắc Ninh nhìn tao bảo cũng không hôi lắm đâu, em thấy vẫn thơm mà.
Đéo gì, chả nhẽ gọi qua chỉ để khen thơm. Tao hỏi anh nằm thế này liệu có ảnh hưởng đến em không, người yêu em biết chẳng hạn? Bắc Ninh cười nói không lo, cho next rồi, nó trẻ con, ích kỷ lắm, anh thấy em có ích kỷ không anh? Sao tự nhiên hỏi thế, anh thấy em là người tốt, nếu chuyện em làm kịch và bẫy anh với mục đích để giải cứu anh thì em quá tốt. Bắc Ninh nhìn thẳng mặt tao bảo thế nếu với mục đích để chiếm đoạt anh thì sao. Tao cười, thế thì quá cá tính và bản lĩnh, đáng khâm phục. Bắc Ninh lại hỏi có thật không. Tao gật đầu, anh cảm thấy thế.
Bắc Ninh trầm ngâm vài chục giây rồi nói có việc này em phải nói với anh, em không định nói nhưng liên quan đến chị Luật, nhìn anh đội mưa gió đến, nhìn mặt anh lo lắng, sốt sắng, em không đành.
Sự thật là chị Luật còn yêu anh nhiều lắm, những điều em nói lần trước là giả, là chị ấy bảo em nói thế, và sự thật chẳng có giải cứu gì hết, em thực sự muốn anh là của em… Tao nghe xong mà mờ mịt giữa thật với ảo, tao ngồi dậy hỏi tóm lại sự thật là thế nào…
Bắc Ninh chậm rãi kể, tao yên lặng ngồi nghe. Túm lại là Luật có 1 mối quan hệ với 1 thằng bên Mỹ, mức quan hệ bạn bè, thằng ấy ở cùng quê và 2 bên gia đình cũng là bạn bè của nhau, xem ra có ý vun vén cho 2 người. Gần đây phía gia đình anh kia đặt vấn đề muốn cho 2 đứa tiến xa hơn, anh kia cũng từ mỹ về VN, hứa hẹn đủ thứ, sẽ đưa Luật sang Mỹ.
Sức ép từ gia đình và tự chị gái là rất lớn, mặt khác Luật cũng bị xao động, mong chờ về giấc mơ Mỹ. Thằng kia đã là thường trú nhân, cách sang nhanh nhất là làm đám cưới. Luật ban đầu nghĩ về 1 đám cưới giả như trên mạng vẫn lan truyền, nhưng nhà kia muốn cưới thật, thằng kia muốn cưới thật. Luật khó xử. Gia đình ngày càng hối thúc, lại thêm vụ Spa dính phốt, Luật muốn đi thật.
Luật đi chụp ảnh cưới để như 1 phần của hồ sơ, không dám up lên FB. Luật không biết nói thế nào với tao, thôi thì cố nghĩ ra cái kịch hay để dứt tao nhanh nhất, và Luật đã thành công. Bắc Ninh kể đến đây, tao thở dài. Nếu Bắc Ninh nói là thật thì cuối cùng tình yêu của mỗi người cho bản thân vẫn là lớn nhất, cũng đúng thôi, tao có nghe người nói nếu có ai đó yêu bạn hơn chính bản thân bạn thì người đó chỉ có thể là bố mẹ bạn mà thôi… Bắc Ninh nói tiếp, nhưng thời gian xa cách vừa qua không đủ làm tình yêu của chị Luật bớt đi, ngược lại nó còn bùng thêm nhiều hơn nữa, chị ấy vẫn luôn để ý đến anh, và rồi chị ấy quyết định bỏ qua giấc mơ mỹ.
Cãi nhau với bố mẹ, cãi nhau với cả chị gái, người duy nhất ủng hộ chị Luật là anh trai chị ấy, Lúc chiều nay chị ấy bảo sẽ đi mua một cái áo khoác tặng anh… Nhưng việc không may đã xảy ra. Tao lại thở dài một hơi nữa, nghĩ và nghĩ. 1 lúc lâu tao mới hỏi lần này anh có tin em được không sau bao lần em kể chuyện kịch cho anh nghe.
Bắc Ninh bỗng mếu máo khóc, em yêu anh, tình yêu của em dành cho anh cũng chưa bao giờ nguội lạnh, có lẽ em cứ im lặng sẽ tốt hơn cho em, nhưng em không đành, nhìn ẻm khóc, tao thấy thương thương, người con gái thích tao từ lần gặp đầu tiên như ẻm nói, suốt bao năm nay tình yêu chưa bao giờ tắt dù chứng kiến tao yêu qua mấy người, phải chăng mình đang hạnh phúc nơi nào mà không nhận ra hạnh phúc ngay bên cạnh. Tao vỗ về Bắc Ninh, bảo thôi ngủ đi kẻo muộn. Tao nằm 1 lúc thì ngủ, trời lạnh, chăn ấm, có người ôm, ngủ ngon…
Sáng hôm sau Bắc Ninh gọi dậy bảo dậy đi làm, tao ngáp ngáp kêu mệt lắm, anh nghỉ phép đây, Bắc Ninh kêu cố lên đi, nay thứ 6 rồi, ẻm lôi tao dậy, đành dậy. Từ hôm đó tối nào đi học về cũng qua bệnh viện thăm Luật 1 chút, đến ngày thứ 4 thì thấy người nhà Luật bảo hôm nay mới được vào thăm. Tao qua, gặp chị gái Luật và Bắc Ninh đang ở đấy, tao bảo em vào 1 chút được không.
Bà chị gái gật đầu cho tao mượn áo thăm, tao vào trong phòng, Luật đang ngủ, nhìn băng bó đầu trông thật tội, tao ngồi cạnh ngắm nhìn, hỏi khẽ giờ thì sao đây em, Luật nhắm nghiền mắt, nhìn xanh xao, 2 tháng rồi không gặp, không ngờ lần gặp nhau sau 2 tháng lại ở hoàn cảnh này. Tao ngồi 1 lúc thì đi ra, ra ngoài thấy 1 thằng lạ hoắc đang nói chuyện với chị gái Luật, tao trả áo rồi kiếu ra về, Bắc Ninh bảo em về cùng anh, đi ra lấy xe, Bắc Ninh bảo tên lúc nãy chính là tên Huê Kỳ đấy…
Tao ừ, cũng không quan tâm lắm.
Đến ngày thứ 10, hôm đó cũng là thứ 7 được nghỉ làm, nghỉ học. Tao cùng Bắc Ninh vào thăm, nghe bảo sức khỏe Luật tiến triển tốt, đã được chuyển phòng khác. Người nhà vào thăm dễ hơn.
Tao vào, Luật đang ngồi tựa vào thành giường, nhìn thấy tao, Luật cười tươi 1 khoảnh khắc rồi lại chùng xuống. Luật bảo lâu lắm rồi không gặp anh nhỉ, tao gật đầu, lần trước anh vào em đang ngủ, cố gắng khỏe nhanh nhé. Có 1 sự gì đó kiểu vừa khách sáo, vừa e dè, cả 2 ít nói chuyện, chỉ hỏi vu vơ, tao phân vân không biết có nên bảo Luật rằng tao biết mọi chuyện rồi hay không vì cũng không rõ tình yêu này có còn tiếp tục được.
Một lúc thì tao bảo anh về cho em nghỉ ngơi, Luật vâng, mắt rưng rưng. Tao thở dài, thôi, lúc này có lẽ cần động viên Luật, chuyện khác để sau. Tao bảo khỏe nhanh lên anh chờ, đi mỹ anh cũng chờ mà ở nhà thì anh đón, Luật ngước nhìn tao, tròn mắt hỏi anh biết chuyện rồi à, ai kể cho anh. Tao nắm tay Luật nói điều đó không quan trọng, dù đi mỹ hay đi phụ hồ với thợ xây đều phải có sức khỏe, gắng lên. Luật cười, Luật bảo xe máy em đâu, áo em mua tặng anh để trong cốp, anh mặc xem vừa không. Tao chỉ cười, nói thêm vài câu, Luật bảo mỗi ngày anh đều vào thăm em nhé, tao ừ.
Ra về, Bắc Ninh hỏi anh nói gì với chị Luật mà lâu thế, tao trả lời thì động viên, anh bảo anh biết hết chuyện rồi. Bắc Ninh im lặng hồi lâu mới hỏi lại chị Luật chắc sẽ khỏe sớm thôi, có sức mạnh tinh thần to lớn của anh thì ngại gì. Tao không trả lời vào câu nói mà chỉ rủ Bắc Ninh đi ăn trưa, 2 đứa vào quán bún chả, tao ăn xong trước nhìn sang Bắc Ninh thấy tay vẫn chọc chọc, ăn mãi không xong.
Tao bảo tình cảm của anh với Luật có lẽ cũng khác rồi, và Luật với anh chắc cũng thế, tình yêu không còn như xưa được nữa, sau cơn giông bão nãy thuyền sẽ ra khơi, mãi không về nữa đâu. Bắc Ninh ngẩng mặt lên nhìn, tao giục ăn nhanh lên về ngủ thôi. Bắc Ninh lườm mắt kêu ai cho anh ngủ cùng mà nói thế. Tao cười trêu ơ anh có bảo ngủ cùng lúc nào đâu.
Trêu vậy chứ đúng giờ không có tâm trạng chịch choẹt. Chở Bắc Ninh về rồi tao cũng lượn đi luôn. Thấy trong lòng rối loạn, tâm lý chán nản kiểu gì không rõ, chỉ biết là chán, không rõ mình sẽ đi hướng nào tiếp theo. Tao nhớ đến phấn. Tao gọi điện cho phấn định rủ cafe, chỉ có Phấn mới hiểu tao nhất, sau vài hồi chuông, 1 giọng nam nghe máy bảo tôi đây.
Đm, giọng quen lắm, à là thằng công tử. Tao bảo sao ông cầm máy phấn, thằng beep trả lời hồi nhiên ơ thế ông khuyên tôi yêu phấn còn gì… Vkl, có đâu nhanh thế??? Nói chưa được mấy câu thì nghe tiếng phấn léo nhéo, có vẻ như phấn giật lại điện thoại. Phấn bảo em nghe, tao hỏi đang ở đâu mà tiếng vang vang vậy, phấn kêu vang cái đầu anh. Em đang đi cafe cùng hội bạn, để điện thoại trên bàn đi vệ sinh mà lão kia cầm nghe luôn.
Tao cười, làm gì phải giải thích thế, tao bảo vậy thôi anh không phiền nữa, à mà thằng vừa nghe máy, anh biết nó, em yêu nó cũng được đấy. Phấn ơ ơ 2 câu thì tao tắt máy luôn. Kể ra phấn được thằng công tử nó yêu thương thì cũng là cái tốt, bản chất phấn chỉ là ngồi bàn chứ có phải phò phạch gì đâu, tao thấy có 1 chút, 1 chút xíu rất nhỏ nuối tiếc, nhưng nghĩ như vậy thì cũng mừng cho em ấy, có khi phải ra sức vun vén cho ẻm mới được.
Về nhà nằm dài, cảm giác chắc chắn sau bận này sẽ xa Luật, khoảng cách vô hình mà lớn lắm rồi.