Phần 86
Giật mình tỉnh giấc. Tao là người vô tư nên ít mơ ác mộng kiểu này lắm, vùng dậy định thần mới biết là mình mơ, hít thở sâu vài phát cho tỉnh táo hẳn.
Nghĩ lại giấc mơ xong tự động viên mình sinh dữ tử lành, mơ thấy thế là sẽ gặp may. Trời đêm mùa thu, mở quạt thì lạnh mà đắp chăn thì nóng. Mơ xong nằm ngủ lại cứ thấy rợn rợn, vùng dậy ra cửa hút điếu thuốc cho phê bỗng nghe tiếng cọt kẹt rất khẽ ở đéo đâu, đêm rất tĩnh nên chỉ âm thanh nhỏ cũng nghe thấy, đm nghĩ trong đầu là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ra ngoài hút thuốc gặp tiếng cọt kẹt này còn rợn hơn.
Nghe kỹ hơn còn thấy tiếng iii uuu gì rất nhỏ, lúc có lúc không. Đm nó hay là ma, tao đéo tin vào ma quỷ, hồi bé thì sợ do người lớn cứ lôi ra dọa, lớn lên hiểu chuyện thì đéo tin nên đéo sợ. Cơ mà hôm nay nghĩ đến thấy hơi sờ sợ. Lúc đó nghĩ đm giữa Hà Nội chỗ nào cũng sáng rực, làm bòi gì có ma song lại nghĩ ngày trước hồi sinh viên có nghe kể vụ cái nhà 2 tầng đầu ngõ đéo ai dám ở, thằng nào ở cũng chỉ được mấy hôm là chạy mất dép vì toàn thấy giường giếc bị dựng ngược lên.
Tự lẩm bẩm, mẹ nó, buổi đêm, ở 1 mình nên bố mới hơi rợn chứ không bố sợ kẹc. Vào phòng bật điện sáng choag, lấy điện thoại bật đèn flash ra ngoài soi xung quanh, soi lên cầu thang. Không có gì, tiếng cọt kẹt và I u cũng im lặng. Thế là thế beep nào, hay là mấy con mọt gỗ. Để nguyên đèn điện thế, hút nốt vài hơi thuốc. Thấy tình hình đã ổn, vào phòng, tắt điện ngủ tiếp thôi, ma quỷ cặc gì. Vừa nằm xuống được 1 chút là nghe tiếng kẽo kẹt, lần này rõ hơn. Ngó điện thoại xem mấy giờ thì thấy hơn 2h.
Lần này rợn rợn hơn chút nữa nhưng cố nằm im nghe ngóng. Ở đây đéo quen ai, quen mỗi mụ kính cận dở hơi mà đêm rồi đéo ai lên gọi mụ làm gì. Nhưng cái âm thanh ma mị này làm đầu óc luẫn quẫn. Bật dậy, lục tủ tìm cái đèn pin, tao có cái đèn pin siêu sáng được phát khi ở công ty cũ để khi trực đêm công trình thì sử dụng.
Ok đèn vẫn ngon, quyết tâm xem cái cặc gì cọt kẹt đấy, mở cửa, 1 cơn gió ùa làm mát lạnh người, tiếng móc phơi quần áo va vào nhau leng keng leng keng. Nghe kỹ, tiếng cọt kẹt phát ra từ khu cầu thang. Hằng ngày cầu thang vẫn có cái bóng đèn con con, mấy hôm nay cháy rồi đéo đứa nào thay vì kiểu cha chung không ai khóc, thành ra tối mịt.
Đứng rót đèn xuyên lên, thấy phất phơ mấy mảnh vải chắc là quần áo nhà nào móc vào lan can. Bước từng bước lên trên, trong đầu nghĩ nếu có ma thì gặp ánh sáng cũng chết ngóm luôn, đấy là so xem phim thấy thế. Lên tầng trên thì không con nghe tiếng gì nữa, nghe ngóng không thấy gì nên lại quay xuống, vừa quay lưng định xuống thì nghe tiếng cạch cạch mở cửa, chính là phòng mụ kính cận dở hơi…
Tao quay lại thấy bà ấy mở hé cửa, thò mỗi đầu ra hỏi cậu làm gì đấy. Tao trả lời nghe tiếng động cọt kẹt ghê rợn đéo ngủ được nên soi đèn xem cái gì. Bà ấy bảo vớ vẩn, có cái gì mà sợ. Đi ngủ đi, cậu cứ soi đèn nhoàng nhoàng thi thoảng hắt sáng vào phòng chị, chị còn thấy sợ hơn ấy.
Tao bảo vâng, đi xuống. Đi được 3, 4 bậc thì nghe giọng đàn ông bên trong phòng thì thào, đéo rõ nói gì nhưng chắc chắn là tiếng đàn ông vì giọng nam trầm, bao giờ cũng đi xa hơn dù không rõ nội dung, còn nghe tiếng suỵt suỵt chắc là của bà kính cận. Á à đm chúng mày, gian phu dâm phụ rồi. Tao xuống phòng mới ngộ ra, là tính địt nhau rung giường với tiếng rên chứ cl gì nữa, mà mụ này rên kiểu đéo gì iii uuu mạ mị vãi, chắc là kìm nén đéo dám rên to.
Cũng phải thôi, đêm khuya thanh vắng thế này rên to có mà bảo cả nhà là chúng mày ơi tao ngoại tình. Định mệnh, đéo ai ngờ, nhìn trí thức thế, vô tư thế mà cũng lăng loàn, chồng đi làm xa vợ đưa trai về. Đúng là những điều trông thấy mà đau đớn lòng, xót xa cho anh chồng đồng nghiệp với tao. Chắc là xong rồi nên đéo còn tiếng động gì nữa, tao cũng đã rõ nguồn gốc âm thanh nên chẳng còn gì thắc mắc, đánh 1 giấc thẳng cẳng đến sáng. Kệ mẹ chúng nó gian díu nhau, có điều từ nay tao sẽ nhìn mụ bằng một ánh mắt khác.
Sáng dậy như thường lệ, lên công ty muộn hơn so với các cộng sự chừng nửa tiếng. Con bé Em Vợ Sếp bảo ơ anh đến muộn thế, tao chưa kịp nói gì thì Vợ Sếp bảo tuyến đường anh ấy đi hay bị tắc, em kế toán quê Vĩnh Yên thì bảo hoặc là tối qua làm việc vất nên ngủ quên. Mẹ chúng mày làm mất hình tượng quá, với các thím thì được chứ với em bé mới đi làm thì không để đưa những lý do đó ra được, 1 là nó học theo nếp xấu, 2 là nó nghĩ tao vô tổ chức. Đành phải nặn ra 1 lý do rằng anh đi sớm qua tổng thầu hỏi mấy việc rồi mới qua công ty nên muộn chút. 4 người phụ nữ kia mặt không biến sắc theo kiểu không để lời tao nói vừa rồi lọt vào tai, riêng Em Vợ Sếp thì gật gật gù gù.
Tập trung vào công việc, thi thoảng nhìn em Hóa Đơn nháy mắt cái, em cũng vụng trộm thả nụ hôn gió. Gì thì gì hôm qua cũng chính thức là người yêu của nhau rồi, nhưng các đồng nghiệp ở công ty thì chưa ai biết. Có chăng mụ Vợ Sếp nghi ngờ chút thôi. Kể ra cứ như vậy thì thiệt thòi cho em Hóa Đơn quá, với tính cách của em ấy thì tao đoán chắc em ấy muốn nói cho cả thiên hạ biết rằng bọn tao đang yêu nhau, nhưng dường như sợ tao không muốn nên không dám nói. Thôi được, lúc nào có cơ hội cũng thể hiện một tí cho mọi người biết, yêu nhau thôi chứ trộm cắp đéo gì mà ngại.
Đến giờ nghỉ trưa, tao chủ động đứng dậy hô to đi ăn cơm thôi các người đẹp.
Rồi lại chỗ em Hóa Đơn kéo tay em bảo đi thôi người yêu.
Em Hóa Đơn sững lại, rồi như chợt hiểu cười toe toét vâng vâng. Mấy người còn lại tỏ vẻ bất ngờ, bọn này yêu nhau từ lúc nào sao đéo biết gì thế nhỉ, nhìn nhau rồi lắc đầu. Em Hóa Đơn đéo phải dạng vừa, khoác luôn tay tao đi ý như muốn nói với mấy đứa kia rằng anh ấy là người yêu tao, vừa để hãnh diện vừa để đề phòng bọn kia. Phụ nữ yêu vào nó thế đấy.
Ra ăn cơm tao cũng tếu táo nói với mọi người là bọn tao đã là 1 cặp, tuy nhiên cơ hội cho các chị em không phải đã hết, chị em nào mến mộ thì cứ bày tỏ, tao sẽ xem xét để đón nhận dần dần. Vừa nói xong ăn ngay 1 phát nhéo, mấy đứa kia mồm quang quác rằng ở nhà hay ở đâu thì không biết nhưng khi ở công ty thì tao vẫn là tài sản chung của mọi người, là đồng nghiệp như nhau nên mọi người đều có quyền sở hữu.
Vcl sở hữu, tao có phải đồ vật đéo đâu. Bà Vợ Sếp cũng hùa vào bảo chị thấy thế là đúng đấy. Mấy đứa kia là nói đùa nhưng Vợ Sếp mà đã nói thì ý còn sâu xa lắm, đéo hiểu ý gì. Tao dày mặt đáp lại chị em cứ bình tĩnh, có 5 nàng tiên tương ứng với 5 ngày làm việc. Mỗi ngày anh sẽ dành cho 2 người, riêng sáng thứ 7 thì ưu tiên thêm cho em Hóa Đơn.
Tao nói đùa vậy nhưng vơ cả 5 người tức là bao gồm cả Vợ Sếp, tao nói xong liếc qua nhìn Vợ Sếp, bắt gặp ánh mắt bà nhìn tao. Trìu mến… Tao quay mặt đi chỗ khác, phải né mụ này mới được, bực dọc nghĩ mụ mà đéo phải Vợ Sếp, chưa chồng thì tao cho ngất trên cành quất ngay. Vô tình bắt gặp ánh mắt em kế toán quê Vĩnh Yên sau đây gọi tắt là em Vĩnh Yên cho ngắn, ánh mắt chứa đựng nét buồn, để ý nãy giờ nó ít nói hơn, em kế toán ở Hà Đông thì khua môi múa mép đều đều.
Hay là em Vĩnh Yên cũng có tình ý với mình nhỉ. Tao đùa thêm chút rằng mà Em Vợ Sếp còn bé chưa biết sử dụng nên tạm thời sẽ bị trừ, nhường ngày đó cho em Vĩnh Yên. Vừa nói xong thì em Vĩnh Yên phản ứng ngay, thôi em không cần ạ. Em cũng nhường ngày của em cho Hóa Đơn luôn, chết thật kiểu này hình như dỗi rồi. Còn con bé Em Vợ Sếp lanh chanh nói ai bảo anh là em không biết sử dụng… Em không nhường cho ai đâu nhé. Mọi người cười phá lên.
Lúc đi về em Hóa Đơn cũng không quên khoác tay tao như kiểu sợ bị mấy đứa kia cướp mất ý, từ nãy đến giờ tao để ý thấy em Vĩnh Yên có gì khang khác, lúc về nó đi 1 mình bước nhanh hơn mọi người.
Tao hỏi Hóa Đơn ơ em Vĩnh Yên hôm nay lạ lạ nhỉ, em Hóa Đơn bảo vâng em cũng thấy thế, hay là tại anh? Rồi nó ngước nhìn tao đầy nghi hoặc. Tao bảo không phải đâu. Thật phức tạp, tao không phải người ăn tạp nhưng cũng có 1 chút tham lam, đặc biệt là không nỡ từ chối tình cảm của các em gái xinh đẹp dành cho. Tuy nhiên cũng không thể chơi bắt cá nhiều tay được.
Thôi đéo nghĩ nhiều, kệ mẹ đến đâu thì đến với lại cũng chưa biết em Vĩnh Yên có đúng là vì tao không hay là tao tưởng bở, hiện tại thì tao hy vọng là tao tưởng bở nhiều hơn. Lại mó tay vào công việc, lão Sếp hôm qua không thấy lên công ty, hôm nay cũng không thấy mặt đâu. Hỏi Vợ Sếp thì kêu cũng không biết, đánh xe đi từ sáng chả rõ đi đâu. Lão này thiêng, vừa xong thì thấy tin nhắn của lão bảo qua chỗ… uống cafe, anh đang ngồi với anh bên tổng thầu. Mẹ, rảnh quá hay sao không biết. Nhưng thôi, ngồi từ sáng giờ cũng đau lưng rồi, tao tắt máy bảo mọi người anh đi lên tổng thầu xem thanh toán tháng này thế nào xong anh về luôn.
Mấy đứa vâng vâng dạ dạ lấy lệ. Ra quán cà phê cũng gần 4h rồi, lão Sếp đang ngồi với thằng đéo gì tao không biết. Lại nơi hắn mới giới thiệu anh này chuyên làm khối lượng thanh toán, ờ may quá, Sếp cũng biết chọn người gặp gớm. Tao hỏi luôn xem quy trình thanh toán thế nào, tay này cũng nói rõ ràng mạch lạc là cần bảo vệ khối lượng thực tế thi công dưới công trường và xin ký ông giám đốc dự án, cộng các giấy tờ đề nghị thanh toán cho đủ thủ tục. Trình lên trước 28 hằng tháng. Nếu hợp lệ thì sẽ thông tin xuất Hóa Đơn, 15 tháng sau sẽ nổ tiền.
Ồ vậy cũng đơn giản, tao hỏi qua về việc liệu có chậm thanh toán không thì nó bảo dự án khác thì chưa chậm lần nào, còn dự án này mới nên không biết. Vậy là ổn. Chém gió thêm vài phút tao nhắn tin cho Sếp là đưa phong bì cho thằng này mấy triệu.
Sếp bảo ok anh chuẩn bị rồi. Hóa ra mình lo thừa. Thằng này là thằng nhận hồ sơ thanh toán và check lại khối lượng ngẫu nhiên, cũng nên cho nó mấy đồng uống nước. Còn mấy hôm nữa là nộp hồ sơ thanh toán rồi, tháng vừa rồi cũng làm được khối việc, tính ta cũng phải thanh toán tiền tỷ chứ chả chơi. Tao bảo với Sếp là bảo đội công trường bóc khối lượng theo thực tế thi công và giải trình với mấy thằng người việt của tổng thầu ở dưới công trường. Mỗi đợt thanh toán thì cho mấy thằng đấy 1 – 2 triệu. Đề phòng nó gửi gắm khối lượng thì phải báo lại, cấm tự ý.
Cái trò gửi khối lượng là mưu hèn kế bẩn đối ứng với bọn Hàn mà ngày trước tao cũng từng làm, công trình này đéo có tư vấn giám sát hay quản lý dự án. Chỉ là mấy thằng với nhau nên càng dễ… Tay Sếp rủ đi làm quại beer tao bảo thôi, mệt lắm. Em về Về nhà trọ thấy trên tầng có tiếng tivi, quái mụ kính cận này ở nhà hay sao. Hay là thằng bồ vẫn ở đây, nếu công khai như vậy thì manh động quá. Bản tính tò mò tao e hèm giả vở đi lên mượn đồ…
Đm đúng là những thứ nghe thấy chưa chắc đã rõ, nhìn thấy thì chưa chắc đã hiểu, muốn đánh giá 1 con người hay một vấn đề nào đó phải hiểu tường tận thì hẵng đưa ra ý kiến đấy mới là chính xác còn không chỉ là suy đoán. Té ra là chồng bà kính cận, tao cũng gặp 1 lần rồi đợt hắn về phép, chỉ chào nhau nói vài câu theo phép lịch sự thôi nhưng tao vẫn nhớ mặt.
Chồng bà này về từ hôm qua, bảo trên đấy mưa lũ đéo gì nên công trường nghỉ mấy hôm nay rồi, nay xin về nghỉ phép hẳn 1 tuần. Đêm qua mới về đến nhà. Tao cười khà khà bảo thảo nào đêm em thấy rung nhà tưởng động đất nên phải cầm đèn soi chạy thoát hiểm, hắn cũng cười sằng sặc, toàn anh em con trai lại cùng dân xây dựng với nhau ngại đéo gì chuyển bậy, hắn bảo đm chú cứ lấp loáng đèn bên ngoài là anh giảm hứng, định choạch mấy phát cơ mà vợ anh đéo cho bảo thôi, mai lại tiếp. Nói thật với chú lâu ngày không gì nhớ vợ phết đấy.
Tao hỏi ở trên đấy không té tạt vài em dân tộc à, hẳn bảo có đéo ai, nhà nhà cách nhau xa tít, đường thì khó đi cộng với gái tọc đứa nào ngon ngon thì nó xuống xuôi đi làm đi học cả, còn thành phần ở lại thì nhìn không tao được hứng. Hắn kể thi thoảng mấy thằng rủ nhau xuống thị trấn mà cũng đéo có chịch, chỉ có massage handjob mấy mụ ngót tứ tuần thôi, thôi thì gọi là xả lũ.
Anh em trò chuyện 1 hồi tao kể chuyện công trình tao, hắn kể chuyện công trình hắn đều là những thứ lạ lẫm với người đối diện. Được lúc thì mụ kính cận đi làm về, tay xách nách mang đủ đồ ăn thực phẩm chắc để nấu cơm cho chồng. Tao bảo chị bồi bổ anh vừa thôi không tối lại sập mẹ giường, mụ đỏ bừng mặt. Tay chồng bảo chú tắm giặt xong lên uống rượu với anh, anh có 1 mình chán bỏ mẹ, mụ kính cận cũng bảo ừ chú lên ăn cơm với nhà chị cho vui.
Ok, ngại đéo gì. Gần 7h tay chồng xuống gọi lên, tao hỏi có rượu chưa thì kêu để anh xuống quán cơm mua. Tao bảo thôi em còn chai chivas từ tết được cho nhưng chưa uống, anh em mình cưa. Mâm cơm khá tươm, có con vịt nướng, thịt bò xào, nem rán, đậu, cà muối. Toàn mấy món nấu nhanh và dễ nấu, nem hình như là nem mua làm sẵn. Gà mổ sẵn, thịt bò thái sẵn, cà, đậu sẵn ăn. Nhưng thôi, thế là tươm rồi. Tao không ngại ngần, ăn uống bình thường. Qua cái thời bẽn lẽn ngại không dám ăn rồi. Rượu vào lời ra, toàn chuyện công trình, hai thằng bú hết chai chivas thì đã 8h30. Say vl, tao cảm ơn ra về không quên dặn anh chị giữ sức sinh hoạt điều độ.
Lão chồng cười khà khà, mụ kính cận mặt lại đỏ bừng. Thế chó nào ngoài 30 tuổi đầu rồi mà vẫn bẽn lẽn ngại ngùng chuyện chăn gối thế nhỉ. Rượu đéo biết thật hay giả nhưng say quá, ngủ li bì luôn thấy Hóa Đơn gọi cũng chỉ nghe được bảo anh u rượu với hàng xóm say quá, anh ngủ đây rồi ngất luôn đến sáng. Sáng dậy người ngợm thấy tỉnh táo, chắc là rượu thật thì mới tan nhanh thế. Ra cưả vươn vai phát định châm điếu thuốc thì thấy mụ kính cận đi xuống. Nay mụ cũng mặc zip đen áo sơ mi trắng công sở, bên trong mặc áo ngực màu đen lộ rõ, nhìn cũng ra gì phết.
Tao bảo chị đi làm sớm thế, bả cười tươi bảo cậu dậy sớm thế, chồng chị vẫn ngủ lăn ra. Tao bảo chắc đêm qua quá sức, mụ hơi đỏ mặt bảo say khướt ngủ lăn ra nào được cái gì. Tao bảo chị mặc thế này nhìn xinh ra phết, bà cười cười bảo thôi chị đi làm đây… Mông tròn thật. Chẹp chẹp…