Phần 2
Hai cậu cháu giao kèo với nhau đánh ba trận để phân cao thấp. Nhìn vẻ mặt câng câng của con bé khiến cho tôi lúc đó rất khó chịu. Miệng thì lẩm bẩm không biết tài năng ra sao mà vênh váo đến như vậy.
Do hai chúng tôi ở trong cùng cái hàng điện tử nên cũng chẳng có ai để ý. Không ngờ con bé không phải là gà, gần một tiếng trôi qua thì tôi mới chật vật thắng con bé 2 – 1. Hí hứng ngả người ra cái ghế nhựa cũ xỉn trong quán rồi tôi hí hửng bảo:
– Ha ha ha! Lần sau chừa nhé, đừng có tinh vi tinh tướng mà gạ cậu mày!
Nó trề cái môi ra rồi bảo:
– Ờ! Nhưng chưa chừa đâu, về cháu luyện thêm. Đảm bảo kiểu gì cũng thắng được cậu…
Nhăn nhở với con bé tôi nói tiếp:
– Thế bao giờ trả kèo cho chú mày đấy?
Hơi nhăn nhó một chút vì ai mất tiền chẳng cay cú nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ bình tĩnh Phượng nói luôn:
– Chiều được không? Chiều nay nghỉ tiện thể đi sắm tết luôn.
Tôi tặc lưỡi rồi hí hửng gật đầu. Chợt nghĩ đến cái mục tiêu chính là chơi game kiếm tiền nên thôi gạ con bé:
– Này! Hay gạ kèo mấy ông kia chơi đế chế đi, cậu thấy mày cũng chơi giỏi đấy, lập đội bốn thằng chơi.
Nghe thấy tôi bảo như vậy thì con bé hí hửng lắm nhưng nhanh chóng cái bộ mặt câng câng lại hiện hữu trên khuôn mặt. Nó quay sang, nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực rồi khẽ nói:
– Này! Chơi thì chơi nhưng mà cháu không có bỏ tiền đâu đấy nhé, bốn người nếu thắng thì chia cho cháu hai năm phần trăm đấy nhé!
– Ờ được rồi! Nói là làm!
Lúc này thì tôi đi qua chỗ thằng Tú và thằng Đạt bảo hai chúng nó ra vẻ đánh hay rồi cãi nhau to to một chút để gây chú ý. Tôi nghĩ với tôi mà ra cái nhau thì với cái bản mặt như vậy rất khó để người khác nhận nhưng nhìn cái bản mặt khờ khờ của thằng Đạt và cùng với cái mặt chịu chi của thằng Tú khiến mấy ông anh năm nhất năm hai đại học chơi luôn.
Nếu chơi kiểu solo thì hai thằng gần như thắng thua chỉ 50 – 50 nhưng khi có tôi và cái Phượng vào thì phần thắng cao hơn chút.
Không phải vì hai cậu cháu tôi chơi hay mà tôi xem mấy ông anh kia thì ai có thể nhận kèo được còn ai thì không.
Dĩ nhiên là đánh trận nào ăn tiền trận đó rồi. Do cùng một quán nên chúng tôi ở bên trong còn 4 người khác thì ở phòng bên ngoài.
Vừa vào trận tôi vừa chơi rồi còn kết hợp với thằng Đạt và thằng Tú nữa còn Phượng thì vừa chân buff đồ vừa chân “móc lốp”.
Đánh đến mười trận thì chúng tôi thắng tám trận và thu hai trận, dĩ nhiên là thua hai trận đầu ít tiền nhưng kèo độ nhưng tám kèo sau thì chúng tôi thắng đậm. Ngoảnh lên thì đến gần trưa rồi, chúng tôi hí hửng ra quán chè rồi cả bốn ngồi vắt vẻo gọi sữa chua ra ăn.
Quang cái ba lô xuống cái ghế tôi bảo:
– Trừ tiền thua hai kèo đầu chúng ta thắng tổng cộng là ba triệu, giờ chia đều tránh cãi nhau ok không chúng mày!
Con Phượng cười híp mắt nói:
– Ừ! Cứ như cậu nói với cháu thôi, mà hai năm phần trăm của ba triệu là bảy trăm rưỡi, hức… hãy còn thiếu tiền mua mũ cho cậu đấy!
Tôi cười hà hà nhìn con bé rồi bảo:
– Ai bảo mày đánh ngu lại còn thích cơ, chịu khó về mà luyện thêm đi nhé.
Nói xong thì tôi chia cho mỗi đứa bảy trăm rưỡi. Số tiền này so với tôi và thằng Đạt thì cũng thuộc dạng tương đối khấm khá để tiêu đến một hai tuần rồi vì lương của ông thầy giáo tôi lúc này mới chỉ có đến hai triệu rưỡi một tháng thôi.
Cái mũ Nike bây giờ cũng phải đến gần triệu hai một cái nên ít ra Phượng cũng phải bỏ thêm vào đó năm trăm nữa.
Chém gió một lúc thì chúng tôi đứa nào về nhà đứa lấy, trước khi về tôi không quên bảo con Phượng.
– Chiều nhớ đúng hẹn đấy nhé!
Nó nhăn nhó nhưng đành chấp thuận. Về đến nhà tôi cắm qua cái nồi cơn rồi đạp ra cái quán cơm mua ít đồ ăn về nhà nhâm nhi. Ăn xong thì tôi lau dọn luôn cái phòng của tôi dù sao tết nhất cũng đến nơi rồi.
Hai giờ chiều thì đã thấy tiếng í ới của cái Phượng dưới nhà. Vứt cái khăn lau bàn lên cái dây phơi phía sân sau rồi tôi hí hửng đi ra.
Nó thấy tôi thì bảo:
– Có đi luôn không cậu?
Tôi tưng tửng bảo:
– Đi chứ… nhưng vào đây đã, làm gì mà vội vàng thế!
Nhìn thấy cái vẻ mặt câng câng của tôi rồi nghĩ đến nó phải bỏ tiền ra mua cho tôi cái mũ thì nó cú lắm. Khoác tạm cái áo khoác rồi tôi ra hí hứng bảo:
– Này, cậu cháu mình đi một xe hay hai xe đây!
Vênh cái mặt với mái tóc đuôi gà rồi nó nói:
– Đi hai xe chứ! Mua xong ai về nhà đấy!
Tôi đạp cái xe cào cào màu vàng với trắng vì lúc này đang có mốt loại xe sơn như vậy còn Phượng thì đi một cái mini Nhật màu đỏ tươi. Cái màu đỏ như sắc “phượng” mùa hè vậy.
Cả hai đạp xe qua cái cửa hàng bán mũ to nhất thành phố rồi vào mua. Nhìn thấy một đống mũ Nike trong tủ khiến con bé càng tỏ vẻ tiếc tiền.
Hí hửng đến đó chọn nhưng sau đó thì tôi lại mua một cái mũ NY màu trắng. Cái mũ này tính ra chỉ có hơn bốn trăm thôi chứ không đắt như mũ NIKE. Thấy tôi chọn cái đó thì Phượng ngạc nhiên hỏi:
– Ủa tưởng cậu mua mũ kia chứ!
Tôi tặc lưỡi nói:
– Mua mũ kia để đi ngoài đường nó giật mất à? Biết bao quả giật mũ chưa mà đội mũ đó! Chơi tết mũ này là được rồi!
Tôi cười khì một cái rồi bảo nó ra thanh toán. Cái cơ mặt của con bé giãn ra phần nào vì ít ra còn cầm lại được hơn hơn phân nửa số tiền thắng độ lúc sáng. Chọn mũ xong thì chúng tôi đi chơi.
Bây giờ là mốt quần ống loe nên cả hai đều đi chọn đồ để mặc, dĩ nhiên là Phượng thích lắm còn tôi thì đơn giản vô cùng.
Thấy tôi ăn mặc thế thì con bé cười khì tỉnh bơ nói:
– Này cậu! Cậu có người yêu chưa!
Tôi quay sang bảo nó:
– Tao chỉ có mơ máy tính thôi chứ không có mê gái nhé! Ki cóp mà chưa mua được đây!
Lườm nguýt tôi một cái rồi nó nói:
– Ăn tàn phá hại như chú thì còn lâu mới có, chắc là đòi cấu hình cao đúng không nào?
– Bình thường thôi chứ chẳng cao đâu… hì hì… nói chung chip Pen4 là ok lắm rồi đấy hì hì.
Con bé chẳng biết gì về máy tính nên ù ù cạc cạc nghe tôi nói một chút rồi nó đá sang chuyện khác rồi bảo:
– Này! Cháu có mấy đứa bạn xinh lắm, cần làm mối không?
Tôi nhìn nó như vật thể lạ rồi nói…
– Sao chúng mày có vẻ thích yêu đương nhăng nhít nhỉ!
Nó bĩu môi xì một cái rồi nói…
– Hay mà! Tết như thế này mà có người yêu đi chơi cũng sướng hì hì!
Tò mò nhìn con bé rồi tôi bảo:
– Thế mày có người yêu chưa?
Nó đần mặt ra rồi tưng tửng nói lại:
– Chưa có! Thế mới đi kiếm đây!
Vỗ đùi đánh cái đét rồi tôi giả bộ trêu:
– Thế mà mày nói cứ như mày từng trải lắm đấy, nói mà không biết ngượng mồm cái gì cả.
Ra vẻ thản nhiên rồi cái Phượng trả lời:
– Ơ! Cháu bảo cháu bây giờ chưa có người yêu chứ có bảo từ trước đến giờ chưa có người yêu đâu, lớp chín cháu có rồi lên lớp mười thì nó phải học dân lập nên chia tay thôi.
Hí ha hai hửng tôi hỏi thêm:
– Thế đã làm gì nhau chưa nào!
Nó trợn to mắt đá tôi rồi nói:
– Làm gì là làm gì, chúng cháu yêu nhau hơi bị trong sáng đấy nhé!
Tôi khề khề tặc lưỡi một cái rồi bảo:
– Ờ trong sáng biết rồi, giờ có trò Online mới đấy, cậu mày tìm hiểu sau báo. Yêu đương mà không làm được gì thì nói làm gì.
Con bé bắt đầu đỏ mặt lên, mặc dù tôi ít sang nhà con bé chơi vì bố mẹ nó bận suốt, nó có hai chị em mà cũng thuộc dạng chăm học và học cúng khá. Nhìn con bé đỏ mặt thì tôi hí hửng hỏi tiếp:
– Này! Cậu mày hỏi thật nhé! Làm gì chưa? Yên tâm là cậu không bao giờ nói với mẹ mày đâu. Thề luôn đấy.
Nhìn ánh mắt của tôi con bé có vẻ tin tưởng nên bảo:
– Ờ thì nắm tay với ôm thôi, cho nó hôn một hai lần hì hì… đừng có mà kể với mẹ cháu không là cháu cạch mặt cậu luôn đấy!
– Ờ biết rồi… đảm bảo… hì hì… thế thì mình cũng phải kiếm một đứa xem nó như thế nào nhỉ, thế có đứa nào không làm mối cho cậu mày nhé!
– Hì hì! Để cháu kiếm… có mỗi con Mai Anh là bạn thân thôi, mà nó bình thường không xinh lắm đâu!
Tôi ra vẻ dâm dê trêu nó:
– Không cần xinh miễn ngon là được!