Phần 10
Bước khỏi bệnh viện định ngoắt taxi đi về nhà tắm thì gặp ngay Quỳnh Nga, không biết là trớ trêu hay là sự sắp đặt của ông trời đây, chỉ là tình một đêm thôi mà, sau mà nó cứ bám lấy tôi vậy. Vừa định lảng tránh đi thì con nhỏ reo lên…
– Anh Minh ơi – không tránh được thật rồi…
Tôi khẽ đứng khựng mình lại quay sang nhìn Quỳnh Nga tiếng tin tin của chiếc kèn xe trong lòng đường vẫn vang lên đều đều mỗi khi kẹt xe…
– Anh đi đâu đó…
– Anh định về nhà tắm – trả lời thành thật vãi…
– Dạ, mà em mới thấy anh từ trong bệnh viện ra phải hông dạ…
– Ừ…
– Anh thăm người nào trong đó à…
– Em anh – chém vãi…
– Dạ…
– Ừ thôi anh về à…
– Dạ…
– À mà anh đi về đường nào, em cho quá giang nè – con nhỏ nói tiếp…
– À đường xxx…
– Hả nhà em cũng đường đó nè – Quỳnh Nga cười khúc khích…
– Ừ vậy à…
Con nhỏ dựng xe lại rồi mở cốp xe lấy ra một cái bảo hiểm đưa cho tôi…
– Nè anh…
Tôi đeo vào rồi tự động leo lên xe vút đi hòa vào lòng người kia, Quỳnh Nga ngồi ngang sau xe ôm lấy hông tôi…
– Em mới tan à…
– Dạ em mới tan show…
– Ừ…
Chạy thêm một lúc cũng về tới nhà, tôi bước vào tắm rửa xong xuôi rồi soạn thêm cái cặp với bộ đồ rồi đón xe ra ngoài bệnh viện nơi chỗ con nhỏ đang ở đó, vừa định lấy xe thì gặp được thằng tuấn nên lấy được chiếc xe lại rồi phóng vút tới bệnh viện. Tiếng bước chân vang khe khẽ trên hàng lang bệnh viện, lách cái cửa vào nhìn thì thấy cô bé Trinh đang nói chuyện với nó cười khúc kha khúc khích, tôi bước vào rồi nói…
– Thôi cũng tối rồi, Trinh em về đi…
– Ừm, thôi tao về nghe – Trinh quay lại vẫy tay chào con nhỏ…
– À mà em đi bằng gì, để anh đưa về…
– Dạ em đi xe, thôi em về nha…
– Ừ…
Bóng cô bé khuất sau cánh cửa kia, tôi ngồi xuống bên giường rồi nằm xuống…
…
Bước khỏi phòng bệnh của con nhỏ, tựa lưng vào lan can ngẫm nghĩ một chút gì đó rồi lại thôi. Đi ra rồi lại đi vào chẳng nói năng gì cả, tiếng bước chân người lao xao ngoài kia ngày một nhiều và to, bước xuống cầu thang bệnh viện củ kỷ định đi ăn khuya, đơn giản là lúc nãy về nhà nuốt có tô mì gói thôi. Con nhỏ thì được bé Trinh lúc nãy mua cháo cho ăn rồi còn gì. Tách biệt khỏi dòng xe đông đúc dưới kia, tôi rẽ vào một quán hủ tiếu gõ gần bệnh viện. Vừa định đi vào thì thấy bóng người cao cao gầy gầy trước mặt. Là Quỳnh Nga, em đi trên chiếc xe của mình vừa đi đâu về thì phải, ăn mặc kiểu này là chắc đi mua đồ về chứ đâu.
– Anh Minh – em reo lên…
– Hả – tôi quay lại…
– Làm gì giờ này còn ngoài đường đó – em hỏi tôi…
– À quên nữa, thăm em phải hông – em nói tiếp rồi cười khì…
– Ừ…
– Đói không, anh mời hủ tiếu lề đường ăn nè…
– Dạ cũng đói hihi…
Tôi bước vào trong định lựa một chỗ trong gốc nhưng lại không có, chỉ còn một chỗ ngay tôi đang đứng, tôi có thói quen là thích lẩn khỏi những nơi ồn ào thì phải, từ ngày đó, tôi thích khép mình lại vào một cái xó xỉnh nào đó, chỉ có mình tôi, và những ngày lăn lộn nơi đại học với bàn tay trắng cũng đã giúp tôi biết quý trọng những đồng tiền của mình hơn, thích ăn những quán lề đường hơn.
– Ngồi đi em – tôi kéo ghế cho em…
– Dạ…
Như cái lần lúc sáng, những cặp mắt thèm thuồng nhìn em như muốn xé toạc cái áo làm bằng lụa kia, tôi còn muốn xé huống chi nữa là. Một cậu nhóc tầm 10 tuổi lon ton chạy lại hỏi…
– Anh chị ăn gì – nó hỏi…
– Tô mì hoành thánh, còn em ăn gì – tôi quay sang hỏi…
– Dạ mì hoành thánh lun y.
– 2 Tô hoành thánh nghe nhóc – tôi cười…
Thằng nhỏ lon ton chạy đi bỏ lại đằng sau là những tiếng nói đùa của những bàn xung quanh.
… phẹt… hình như là em bóp mạnh tay chai tương ớt thì phải, rốt cuộc là tô mì của em đỏ au lên, tôi thì trố mắt nhìn không nói gì, em đang có gương mặt bối rối, hai cái má ửng đỏ lên trên nên da trắng muốt kia. Tôi lắc đầu cười khì rồi đẩy tô mì của mình sang cho em, và kéo tô mì của em về phía tôi.
– Lần sau bóp nhẹ thôi nghen…
– Dạ…
Woww… Tô mì khủng khiếp nhất cuộc đời tôi, cay đến nỗi tôi chảy nước mắt ra luôn chứ chẳng đùa à nghen, như phải lấy nét không lẽ quậy banh cái quán này vì chai tương ớt cay quá sao, tôi thì cố ăn, em thì vừa ăn vừa cười không ngớt.
– Ăn… đi… cười… gì… – tôi cố nói…
– Dạ…
…
Ăn xong cái mõ tôi nó sưng không tả nổi, nhưng vẫn phải cố giữ nét.
– Về cẩn thận – tôi nói…
– Dạ em biết rồi.
– À mà em anh ở phòng máy, sáng em qua thăm.
– À phòng XX…
– Rồi nhớ ùi, em về nha.
– Ừ.
Quay lại phòng con nhỏ, con nhỏ dường như đã ngủ rồi, tôi cũng đi đánh răng rồi leo lên giường bên kia ngủ luôn.
…
Sáng lên từng ánh nắng nhẹ hắt qua khung cửa, cũng nhờ một phần chuông báo thức của chiếc điện thoại không thì tôi cũng không thức luôn rồi, bật dậy đi tắm rửa xong xuôi và chạy đi mua đồ ăn sáng cho con nhỏ, làm xong xuôi tôi ôm cặp phóng tới chỗ làm.
Tin… tin… những tiếng kèn xe vang lên dồn dập, từng ánh nắng xuyên qua những tán lá uá vàng, những thứ khói bụi, những tòa nhà cao chọc trời. Gió thổi nhưng chẳng làm dịu đi cái nóng ngày một tăng ở chỗ này, lượn là một lúc cũng tới chỗ làm và thở phào nhẹ nhõm vị kịp giờ…
– Anh…
Một bàn tay nhỏ nhắn chọc nhẹ vào eo tôi, quay lại ngơ ngác nhìn thì là cô bé trân cùng chỗ làm…
– Vô chung ùi nè – trân cười…
– Ừ, vào trễ thế…
– Dạ tại tối qua em thức khuya…
– Ừ gái lứa mà thức khuya…
– Dạ mới có một bữa à, tại tối ngủ hông được…
– Ừ.
Đang nghêu ngao với con nhỏ bước vào thang máy, thì thằng trưởng phòng sồn sồn như cồn 90 độ chạy hớt hãi tới.
– Trưởng phòng mà đi trễ vậy anh – tôi nói khiến nhỏ trân cười…
– Tại tôi có việc bận…
– Bận béo gì, ngủ quên thì nói đại đi, có ai nói gì đâu…
– Anh… anh nói vậy là sao…
– Sao là sao, bộ anh thiếu I ốt à – đm gan lúc đó to thật…
– Anh nói gì nhắc lại tôi nghe coi…
– Nói to vậy mà không nghe à.
Thằng chả tính táp tôi rồi nhưng mai là nhỏ trân xen ngang…
– Thôi anh… hi hi…
Cái bộ dạng thằng cha đó nói chuyện với con nhỏ khiến tôi cười như thằng khùng vậy, râu ria thì chưa cạo, tóc chải 5 5, chân mài thì rậm nữa. Bó tay luôn, tôi bước khỏi thang máy và đặt đít vào bàn làm việc.
…
Choáng váng với cái sắp tài liệu trên bàn, đầu óc thì cứ như điên dại quay quần một lúc thì cũng đến giờ ăn trưa, tôi nhanh người đứng phắt dậy chạy xuống sảnh lấy xe. Vừa đứng dậy thì nhỏ trân đã nếu áo lại…
– Anh Minh đi đâu dạ…
– Anh đi công chuyện cái – tôi nói…
– Ừm vậy thui…
– À có gì không em…
– Tính rủ anh đi ăn thôi à, nếu anh bận thì thôi…
– Ừ sr em nha, bữa khác anh mời…
– Ừm…
Nói mấy câu với con nhỏ xong, tôi liền chạy ra thang máy xuống sảnh, vừa bước vào lấy xe thì gặp ngay thằng chó điên (trưởng phòng) đang đứng kua gái, nhìn cái bản mặt nó mà tôi muốn tống một cú vào mặt nó vậy, nhưng cũng phải gát qua một bên để tranh thủ thời gian lấy xe còn có nghĩa hơn nhìn cái mặt thằng điên đó. Lấy xe xong, tôi phi thẳng đến bệnh viện nhưng cũng không quên mua đồ ăn cho con nhỏ, không biết có ai khổ như tôi vầy không nữa. Thả mình giữa không gian khói bụi và ồn ào, từng cơn nắng gắt cứ nô đùa trên từng mãn da thịt rát rạt của tôi, tiếng kèn xe, và tiếng brừm của động cơ, tạo nên những âm thanh hỗn tạp đặc trưng của những giờ cao điểm tại Sài Gòn.
Gió thì cứ rì ra rì rào nhưng vẫn không đủ thấm vào đâu dưới cái nắng 39 độ c lúc này. Nhưng vẫn phải cố nhấn gas lượn lách tới bệnh viện, phù phù, tôi thở hồng hộc sau khi gửi xe xong, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán tôi, lấy tay áo quẹt đi vệt mồ hôi trên trán xong rồi xách cái bọc đồ ăn lết lên phòng. Vừa mở cánh cửa phòng bệnh lạnh ngắt ra thì đôi mắt tôi đã chạm vào một cái lưng thon thả, từng đường cong đang lẳng lơ trước mắt, không ai khác cái tướng tá này là Quỳnh Nga chứ không ai khác được. Nhưng em làm gì ở đây nhỉ, ngẫm nghĩ một lúc chưa kịp hiểu ra thì em đã đứng phía sau chọc vào hông tôi…
– Anh mới tới hả…
– Ừ mà em làm gì ở đây…
– Thì em thăm em anh mà hjhj – em cười…
– Ừ thôi anh vô nói chuyện với nó chút…
Quay bước lại vào bên trong căn phòng bốn bề yên lặn đó, con nhỏ nhìn tôi, ánh mắt sắc lẹm như muốn giết tôi ngay tại chỗ vậy.
– Nhìn gì, ăn nè…
Tôi lấy phần cơm ra đưa cho con nhỏ, con nhỏ nín thinh đôi mắt hằn học nhìn tôi, bất chợt đôi môi kia lắp bắp mấy tiếng rồi nói…
– Bồ mấy người à…
– Không – tôi đáp.
– Vậy sao cô ấy đến đây…
– Ai biết…
– Sao cái gì “điên” cũng không biết zậy…
– Nói ai điên đó…
– Tự biết…
– Ừ…
– Ừ…
– Ăn cơm đi, nguội bây giờ…
Lúc này Quỳnh Nga cũng bước vào nhìn tôi cười nhẹ.
– Thôi em về nha…
– Ừ về cẩn thận…
– Dạ, “mít ướt” sớm hết bệnh nha – em quay sang nói với con nhỏ…
Bóng em khuất xa sau cánh cửa đó, tôi quay lại nhìn nhỏ cười.
– “Mít ướt” là ai thế…
– Tào lao…
– Ừ…
Quay lại với hợp cơm trên tay nhâm nhi, cho đỡ đói…
Chiều buông từng ánh nắng yếu ớt qua khung cửa, đồng hồ vừa điểm đúng 5h. Tôi tức tốc thu dọn giấy tờ xuống chạy xe qua bên bệnh viện đón con nhỏ, vì bác sĩ nói chiều là về nhà được rồi. Thở phào khi thoát khỏi cái tình trạng kẹt xe lúc tan ca, bước cọc cạch lên từng nấc cầu thang dài thênh thang kia vào vòng con nhỏ. Con nhỏ nằm đó phóng tầm mắt thoát khỏi 4 cái bức tường chán ngắt đó, nhỏ chống cằm ngân nga một giai điệu lẳng lặng. Tôi mở cửa, một âm thanh vang khẽ lên nhưng cũng đủ làm con nhỏ giật mình quay lại lườm tôi.
– Sao không gõ cửa, bị cụt tay hả…
– Nhanh, zìa thôi, định nằm đó tới bao h hả – tôi thở dài.
Gôm xong đồ đạc của con nhỏ, rồi đợi con nhỏ thay đồ xong là cọc cạch đi về, một tay sách cặp, một tay sách ba lô đựng đồ của con nhỏ khiến tôi muốn quằn cái tay. Thanh toán viện phí xong xui, lấy xe ra về, lượn lách dưới những ánh đèn một lúc cũng đã về tới nhà, cái con mèo mập lù nằm lăn lóc trước cửa nhà chán chường, chắc là không kím được em nào mới như vầy đây. Con nhỏ thấy con mèo là chạy lại ôm nó thẩy lên trời, tôi nhìn mà thót cả tim, lẫn ra phía sau bếp pha lấy tách cà phê đen để định thần lại và tựa lưng suy nghĩ về đời…