Phần 12
Từng ngọn đèn hiu hắt vẫn đứng trơ trong gió. Dòng người dường như đã thưa hơn khi đêm xuống, đâu đó vẫn còn những tiếng nhạc du dương của những quán cà phê bên đường, con nhỏ đặt nhẹ vòng tay vào hông tôi, những sợi tóc lưa thưa bay trong gió mỗi khi tôi nhấn gas, cái gò má tựa sát vào cổ, từng nhịp thở đều đều ấm áp phả vào cơ thể tôi, tôi tôi, dường như trong tôi đang có một thứ gì đang lớn lên trong tim tôi. Dường như cái quan hệ tình 1 đêm rồi phải chịu trách nhiệm đang phai dần theo thời gian. Đang thẫn thờ trong dòng người xa lạ thì chợt thấy một tiệm mì gõ vẫn còn đang bán. Ba cái bánh kem gì trong bụng tôi bây giờ dường như đã mất tiu đâu hết, cảm giác đói lại lật phật bật dậy vung gậy đánh trống tùng tùng. Tôi đưa một bàn tay chai sạn của mình chạm vào đôi cánh tay đang ôm hông mình lay nhẹ, tôi nói khe khẽ…
– Ăn mì không…
Vẫn im lặng, không nói gì. Tôi gọi con nhỏ thêm một lần nữa bằng câu đó, con nhỏ vẫn im lặng. Rồi kiểu này chắc ngủ rồi chứ gì, và cũng có lẽ cái ôm này cũng chỉ là một sự bám víu của con nhỏ để khỏi té thôi. Cười nhạt nhẽo sau khi thoát khỏi sự ngộ nhận đó, tôi giảm gas xuống chạy chậm lại để con nhỏ khỏi lạnh, cầm chặt đôi tay nhỏ nhắn đó siết chặt vào mình thêm nữa, cũng là vì sợ nhỏ té thôi. Một tay vịnh chặt lấy đôi tay đó, một tay cầm láy. Chạy nhẹ trong lòng người xa lạ một lúc thì tôi cũng đã về tới nhà, mở cửa xong tôi chạy xe vào nhà, đậu chiếc xe lại tôi khẽ nâng nhẹ con nhỏ lên trên vòng tay mình rồi bế vào nhà, con nhỏ vẫn nằm im trên tay tôi. Cái mặt khi ngủ dễ thương thật, phải chi lúc bình thường như thế này thì tốt biết mấy. Cười nhẹ nhàng một cái đặt con nhỏ nằm im trên cái giường đó, kéo chăn lên đắp ngang ngực nhỏ rồi vội bước ra. Nhưng dường như có cái cảm giác gì đó nếu giữ tôi lại, đứng lượn là trước phòng con nhỏ rồi đặt nhẹ vào đôi môi nhỏ một nụ hôn rồi khe khẽ nói…
– Ngủ ngon…
Khóa nhẹ cánh cửa đó lại rồi tôi bước lên phòng mình với một vết son trên đôi môi khô ráp vì khói thuốc của mình.
Từng tia nắng ban mai khẽ hắt mình qua khung cửa sổ gọi lên trên gương mặt nhăn nheo của tôi…
“Reng… reng… reng…”
Cái đồng hồ vang lên dồn dập. Với tay uể uải đập vào cái đồng hồ cho nó hết kêu nữa.
Bước xuống tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ xong tôi bước xuống nhà với tâm trạng như mọi lúc. Chở con nhỏ đi học xong tôi cũng chạy về công ty làm việc. Sao nhìn cái phòng làm việc hôm nay u ám thế nhỉ, đảo mắt một vòng xong thì dừng ngay chỗ thằng trưởng phòng chó dại. Hai hàng mắt thâm quầng như con gấu trúc panda. Tóc tai xác xơ đêu tàn, hôm nay con nhỏ trân đi làm hơi trễ nên chưa thấy vào, vừa đặt đít xuống ghế thì bên tay đã có tiếng xì xầm, thằng Nam ghé tai tôi vừa nói vừa cười…
– Ê thằng trưởng phòng, bị con trân nó từ chối rồi, tát thêm một cái nữa…
Tôi nghe tin này như sét đánh cái rầm ngang tai. Ôi fuck. Anh trưởng phòng bị từ chối, tôi vẫn giữ cái vẻ mặt không chút cảm xúc của mình như những ngày bt. Cũng tội nghiệp thật, vừa bị từ chối vừa bị ăn tát nữa là đau lắm rồi, mình là thằng đàn ông đích thực nên không thể cười trên nỗi đau người khác được. Tôi đinh ninh cái suy nghĩ của mình suốt buổi làm, loáng thoáng một cái thì đã gần trưa. Tôi nhanh tay bắt máy gọi cho con nhỏ, vừa định rồi thì sổ con nhỏ đã hiện lên trên nền màn hình.
– Tôi về với bạn rồi khỏi rước…
Nói xong con nhỏ tắt máy, tôi cũng quay lại với công việc và xao lãng đi chuyện đó, nhưng không muốn suy nghĩ thì càng suy nghĩ nhiều.
– Con nhỏ về với ai…
– Ai là bạn con nhỏ…
– Là con trai hay con gái…
Vẫn lăn quăn với những dòng suy nghĩ trong đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
– Đi ăn với em…
Cái giọng nghe rất quen thì phải, nhưng tôi dám chắc là không phải con nhỏ trân, ngước nhìn lên thì là gương mặt đó, nụ cười đó. Là em Quỳnh Nga, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như gặp quái vật, nhưng sao em ở đây, sao em biết chỗ làm của tôi chứ. Mọi ánh mắt điệu định hình thành chữ sát.
– Đi anh… đi ăn…
…
Từng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, không nói năng gì cả, nhưng tôi cảm nhận được những sát khí u ám đang quấn lấy tôi như muốn bóp nghẹn tôi trong đó. Chắc hẳn mấy thằng cha trong phòng của tôi lúc này đang hầm hầm lắm rồi, một thằng ngu ngu ngơ ngơ như tôi lại được một đứa con gái đẹp quá trời đi tới tận công ty của mình lôi đi ăn. Thì mối quan hệ này không một chút bình thường rồi, nhưng thôi mặc kệ thoát khỏi cái vòng quay này trước đã. Nhất là khi có đôi mắt thâm quầng như gấu panda đang nhìn tôi muốn giết ngay tại chỗ. Tôi cũng hiểu tâm trạng của thằng trưởng phòng bây giờ, tốt nhất là nên chuồng đi mới được. Chưa kịp thoát khỏi cái dòng suy nghĩ đang miên mang trong đầu thì em đã nắm lấy cái vạt áo tôi nói nhẹ một tiếng rồi kéo đi…
– Đi đi anh, nhìn gì dạ…
Cảnh tượng lúc này y hệt là một người mẹ trẻ của mình bắt một thằng con đang ngồi ở tiệm game đi về vậy, bước dọc theo hành lang của công ty là những ánh mắt ngưỡng mộ có, đố kỵ có, và sát khí cũng có luôn. Bước theo em vào tới thang máy tôi đưa tay gạt đi mồ hôi trên chán mình đang nhễ nhại vì run sợ. Còn em bây giờ thì cứ hồn nhiên như ngày nào, miệng lẩm bà lẩm bẩm bài hát gì gì đó(quên tên rồi).
– Sao em biết công ty anh ở đây vậy…
– Dạ em hỏi anh tuấn – cái đm thằng điên này…
– Ừ…
– À mà mình đi ăn ở đâu giờ – em hỏi…
– Lề đường hay đâu cũng được…
– Dạ vậy lề đường hé…
– Em không ngại à – tôi hỏi…
– Ngại gì anh…
– Thì em là người mẫu mà lại đi ăn lề đường với một người như anh…
– Khì khì – em cười…
– Em cười gì – tôi hỏi…
– Dạ tại thích thui à…
– Thích thật không, nếu em không thích thì đi chỗ khác cũng được – tôi đề nghị…
– Dạ không cần đâu…
– Ừ…
Luyên thuyên với em trong thang máy một lúc thì cũng đã đi xuống tới sảnh, bước ra khỏi công ty, từng cơn nắng bỏng da cũng buổi trưa làm khô ráp môi tôi và em, nhanh tay nắm lấy em chạy sang bên đường thoát khỏi cái nắng gay gắt đó, vừa bước vào trong quán, từng cơn gió mát rượi ôm nhẹ lấy từng thớ thịt làm dịu đi cái nắng ban nãy ngoài kia, tiếng lá cây xào xạc rơi lộp độp trong gió, chiếc là bàn vàng úa rơi xuống nền đường, một bàn chân xa lạ nào đó vô tình giẫm lên chiếc lá đó tạo nên một âm thanh gãy rộp nghe vui tai. Có lúc ta đã xao lãn đến những cảnh vật xung quanh mình thì phải, toàn phải chạy đua với thời gian, và quên đi những cảnh vật nhỏ trong cái cuộc sống bề bộn này, tiếng bà chủ quán vẫn quen thuộc văng vẳng bên tai tôi…
– Như cũ hả con – ăn riết thành con bà chủ tiệm luôn rồi…
– Phải rồi má ơi – tôi đáp…
– Ừ vậy còn con bé xinh xinh thì sao hả – má hỏi em…
Lúc này tôi mới chợt quay lại nhìn em, em vẫn vu vơ phá cái hộp khăn giấy của quán, tôi chạm nhẹ đôi tay mình vào em hỏi…
– Ăn gì…
– Dạ gì cũng được…
– Nói rõ coi…
– Giống anh đi…
– Ừ…
– Giống con luôn má ơi – tôi nói to lên…
– Rồi chút có liền…
Cười nhẹ trên môi với má rồi chợt quay lại, một ánh mắt tò mò nhìn tôi cười khúc khích, là em, nụ cười hồn nhiên đó là của em, em nhìn tôi ngây ngô rồi hỏi…
– Má anh hả – biết lắm mà…
– Ừ anh quen riết thành má luôn rồi – tôi nói…
– Hihi…
– Ừ…
Ăn uống với em trong khung cảnh từng chiếc lá vàng lần lượt rơi xuống đất, dường như mỗi khi lúc này tôi lại được trở về của những ngày xưa, ngày không phải lo toan thứ gì, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc thôi. Muốn quậy lúc này cũng được, không bị gò bó với công việc, không phải nhận lấy sự nặng nề trên đôi vai gầy của mình. Dường như thời gian trôi nhanh hơn thì phải, thời gian trôi nhanh hay là cuộc sống con người đang bị rút ngắn đi theo tiếng ồn ào của những dòng xe ngoài kia. Đứng dậy bước ra tính tiền…
– Nhiêu má…
– Con là bạn gái của thằng này hả – má lơ tôi quay qua hỏi em…
– Dạ… dạ… – em ấp úng…
– Vậy phải rồi hả…
– Có bạn gái mà không báo với má mày một tiếng hé – má đánh nhẹ một cái vào vai tôi…
– Đâu phải, bạn con thôi…
– Ừ thì từ bạn sang yêu cũng vậy thôi – má cười khì…
– Trời đất, nhiêu tiền má…
– Thôi coi như mừng mày có bạn gái má miễn phí bữa này…
– Trời sao được má, chuyện gì ra chuyện đó mà…
Tôi nhét tiền vô tay má rồi nắm tay em chạy ra khỏi quán, ở lại mắt công má lại hỏi này hỏi nọ mệt thêm, em thì cứ chạy theo tôi lạch bạch, bước khỏi cái quán nhỏ của má từng cơn nắng gắt lại trở về, tôi thở phào khi chạy về tới công ty…
– No chưa…
– Rồi – em đáp…
– Ừ…
– Thôi em đi show nha…
– Ừ đi đi…
– Dạ…
– À mà xe đâu…
– Dạ xe để bên kia…
Nói rồi em chỉ tay qua bên cái chỗ đang chụp hình gần công ty tôi, à thì ra là show bên đó rồi sẵn qua đây rũ tôi đi ăn luôn chứ gì…
– Ừ đi đi, anh lên phòng…
– Dạ…
Em quay đi về phía bên đó còn tôi thì đi lên trong phòng thở phào, vì chuẩn bị một đợt tra hỏi của cái đám đực rựa trên phòng, thật quả không sai vừa bước lên trên phòng thì mấy ông nội đã sồn sồn lại hỏi tôi này nọ…
– Ê ai vậy – thằng ngồi bên tay trái tôi hỏi…
– Bạn…
– Bạn à, chém thế, bạn mà qua tới tận công ty kêu đi ăn là hiểu rồi…
– Hiểu gì…
– Không gì hehe – cái đám cười rần lên…
– Các anh sau không làm việc mà ngồi đó tán dóc – thằng panda bây giờ sồn lên…
– Anh ơi, chưa hết giờ nghỉ trưa mà, tụi tui nói gì kệ tụi tui chứ – cả đám sồn lên chống trả…
– Ừ còn 5 phút là vào rồi, về chỗ đi…
Quay lại miên man với cái đống công việc nhưng vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên mặt khi nhìn thấy đôi mắt panda của anh trưởng phòng thân thuộc.
Thời gian lại miên man trôi qua theo những cảnh vật đang cứ phớt lờ ngoài cánh cửa, tiếng lạch cạch trên bàn phím máy tính, tiếng cọ xát của những cây bút bi vào tờ giấy cứ miên man trong không gian im lặng của những âm thanh chán chường đó. Và rồi thời gian cũng qua, tôi dọn xong cái đống tài liệu sồn vào cặp rồi bước ra khỏi cái nhà giam 4 bức tường đó. Bước vào cái thang máy chật ních người đó khiến tôi chết lên chết xuống vì thiếu oxy, bước khỏi cái thang máy thì như ông vỡ tổ, bước cọc cạch ra lấy xe thì vừa nẹt gas chạy thì đã gặp em. Em đứng đó nhìn tôi cười ngây ngô, chạy nhẹ lại chỗ của em hỏi…
– Giờ chưa về nữa à…
– Dạ mới tan à…
– Ừ…
– Mình đi ăn nha anh – em đề nghị…
– Ừ sao cũng được…
– Dạ…
– À mà xe đâu rồi…
– Bán rồi…
– Ừ…
– Dạ giờ đi haz…
– Ừ…
Em ngồi phía sau tôi, nhẹ nhàng đặt đôi tay nhỏ nhắn choàng lấy hông tôi như mọi lúc em ngồi phía sau, tiếng xe tấp nập của những tiếng động cơ quây quanh tôi. Dưới những cơn nắng nhẹ nhàng của buổi chiều đầm ấm, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua hai đứa khiến dịu đi cái cảm giác nóng lòng khi bị kẹt xe bây giờ.
– Ăn đâu giờ – tôi hỏi…
– Dạ đâu cũng được…
– Ừ…
Chạy dọc theo con đường quen thuộc tôi rẽ vào một nhà hàng khá bắt mắt, không lẽ cứ đưa em đi quán lề đường hoài sao, tôi cũng đâu có nghèo như thế. Vã lại em cũng là người mẫu, đi vào mấy những quán bình dân như vậy cũng thiệt thòi cho em. Tôi thì sao cũng được nhưng đi với em thì phải khác. Gửi chiếc xe xong tôi bước vào phía trong.
– Ăn ở đây hở – em hỏi…
– Ừ…
– Dạ…
Dường như cái gương mặt này hơi khó chịu thì phải…
– Không thít à…
– Dạ không…
– Vậy cái mặt đó là sao – tôi hỏi…
– Dạ không hơi mệt thôi…
– Mệt à vậy về! – Tôi nói…
– Về mệt thêm – ơ con nhỏ này…
– Ừ…
Bỏ mặc những tiếng nói của em sang một bên tôi bước vào, một người phục vụ chạy lại nhẹ nhàng hỏi…
– Anh có đặt bàn trước không…
– À không…
– Dạ theo em…
Bước theo người phục vụ đó ngồi vào một cái bàn gần ngay gốc.
– Dạ anh dùng gì…
Nhìn theo cái menu một lúc rồi chọn xong…
– Một phần xxx…
– Em ăn gì – tôi quay sang hỏi…
– Dạ cái này – em nói…
– Ừ…
…
Vẫn miên man với em với những câu hỏi thường ngày, vừa ăn mà hai đứa cười ngất, đang nhâm ly rượu vang phút chốt tôi thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi cách tôi vài bàn, là con nhỏ sao con nhỏ ở đây. Và nhất là người ngồi cạnh con nhỏ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi…