Phần 15
Tíc tóc tíc tóc… thời gian dần dần trôi qua theo những chuỗi ngày êm đềm, tôi thì vẫn cứ như một con người trong cái xã hội đầy rẫy những bế tắc và dục vọng của nơi đây. Khí trời đã vào tết, từng cơn gió se lạnh thổi buốt qua những thớ áo của tôi tê rần, đang loay hoay với tách cà phê nghi ngút khói bay lập lờ kia, con nhỏ thì vẫn ngồi ôm con mèo ú ục a ục ịch trên tay lắc lư.
– Nghỉ tết chưa – tôi hỏi…
– Rồi…
– Tết này về nhà không – tôi hỏi…
– Hông biết nữa – thời gian qua, con nhỏ dường như dễ chịu hơn với tôi…
– Ừ hông thì ở đây cũng được…
– Thật không…
– Thật…
– Ừ kém ơn – con nhỏ nói gì đó tôi nghe không rõ…
– Hả…
– Không có gì…
– Ừ…
Những vệt nắng hắt hiu yếu ớt nhẹ nhàng rơi xuống thềm nhà trong lặng lẽ, từ cánh cửa sổ mở toang, những ngọn gió của những ngày cận tết cứ lùa vào trong nhà tôi, hôm nay có lẽ là quá cực nhọc đối với tôi và nhỏ, hai người phải bưng bê dọn cái căn nhà bùi nhùi này lại.
– Giữ nhà đi, tôi đi mua đồ về trang trí – tôi nói…
– Khoan đi với, em cũng mua đồ nữa – đã thay đổi cách xưng hô…
– Mới xứng với tôi bằng em à??? – Tôi quay lại hỏi gãi đầu…
– Ừ…
– Ừ tốt, phải thế chứ – tôi cười khì, dường như có cái gì đó ấm áp trong lòng tôi…
Dắt chiếc xe dơ dáy của mình ra mà phát nản, tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi hai đứa cười khi, rốt cục là tôi và nhỏ quăng chiếc xe đầy bụi bặm vào nhà và đi bộ mua đồ về. Những bước chân đều đặn cùng nhau trên những con vỉa hè đầy gió mát rượi, tôi với nhỏ nói chuyện với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nói những câu chuyện rồi hai đứa cười khì nhìn nhau, những ánh mắt nhìn chăm chú trên gương mặt tôi với gương mặt ganh tị, rồi quay xuống giò với nụ cười gàm gỡ. Lúc này tôi chỉ muốn quay lại chửi vào ngay cái bản mặt của mấy thằng đó rằng…
– Đậu má chưa thấy lông chân ai đẹp như tao à…
Và những cọng lông giò này của tôi chính là điểm yếu bị con nhỏ thường hay xuất chiêu, mỗi lần nhỏ cãi lộn với tôi mà không cải lại là giả vờ làm rớt cái muỗng hay đôi đũa rồi dùng tuyệt chiêu ” Bức lông trảo thủ ” và lần nào tôi cũng phải đầu hàng với tuyệt chiêu vê lờ đó của con nhỏ, tôi cũng có tuyệt chiêu nhưng sử dụng lại sợ bị nói rằng, dê già bá đạo nên tôi cũng đành ngậm ngùi mà cất dấu tuyệt kỹ của mình xuống tận lòng đất. Nói vòng vo nãy giờ chắc anh em cũng chẳng hiểu gì, nói rõ với anh em đó là tuyệt kỹ ” Bóp vú đại pháp” và ” Móc lốp chân kinh”
…
Tôi và nhỏ cứ huyên thuyên mãi mà không nhớ rằng mình đang đi đâu, bất chợt con nhỏ khựng lại rồi đá vào đít tôi một cái bốp trước sự ngỡ ngàng của những người đi đường…
– Ê khùng hả – tôi la lên…
– Huốt chỗ mua đồ rồi – con nhỏ chọt vào hông tôi…
– Ủa huốt rồi hả – tôi gãi đầu…
– Ừm chứ sao, ai kêu lo nói chuyện mà hông chịu nhìn đường…
– Ừ vậy quay lại…
Cái tội nói chuyện mà không chịu nhìn đường khiến tôi và con nhỏ phải quay lại một đường khá xa là 50cm. Đẩy cánh cửa to đùng ra bước vào trong những cơn gió nóng oi ả phả vào mặt tôi khiến tôi và nhỏ mồ hôi đổ nhễ nhại.
– Đậu má lò bát quái hả trời…
– Mua nhanh đi còn ra, nóng quá à – con nhỏ thở hồng hộc…
Tôi cũng vừa định nói như vậy, tôi chạy như điên tay ôm mấy thứ cần thiết để về nhà trang trí cái căn nhà mục nát của tôi, đứng đợi con mẹ bán hàng tính tiền mà người tôi như cái xác khô nước. Mồ hôi thì cứ nhễ nhại, tôi quay qua quay lại thì không thấy con nhỏ đâu, chết bà rồi không lẽ con nhỏ đi về trước rồi chăng, mà bóp tiền thì con nhỏ cằm nữa mới ác. Nguy to rồi, lúc nãy nước trong cơ thể chỉ mới ra được thì 50% thôi nhưng còn bây giờ thì cả cơ thể tôi như mềm nhũn ra rồi, cái cảnh mà bả tính tiền xong mà mình thì đứng ngẩn ngơ ra vì trong túi chỉ còn tờ 500đ lẻ loi thì cái bản mặt tôi có nước mà đào sâu 5 mét cắm xuống quá.
– Mua rồi chưa dạ – một bàn tay cứu thế đặt lên vai tôi…
Tôi lúc này cứ như rằng đang đi giữa sa mạc hoang vắng mà gặp ốc đảo vậy, tôi như muốn chạy lại ôm chặt con nhỏ vào lòng vì mừng rỡ nhưng lại sợ rằng bị con nhỏ lên gối ngay trym nên đành phải ngậm ngùi. Huống hồ con nhỏ học karate nữa mới ác. Cũng may cái ngày đó con nhỏ bị xỉn không thôi là bây giờ các bác không có chuyện để đọc rồi.
Con nhỏ với cái mặt lấm la lấm lét tay cầm mấy cái cục gì đó đằng sau ấp úng, cái gì mà khiến con nhỏ phải như vầy nhỉ, càng nghĩ càng hại não tôi cũng đành gạt sang một bên nhìn theo cái số tiền đang tăng vùn vụt lên.
Bịch… con nhỏ đặt mấy bọc kotex xuống bàn cái rầm, cái tình trạng hại não của tôi bắt đầu tăng lên, nhưng hại não thì kệ cười một cái cho nó đã, tôi đưa tay bụm miệng cười khằng khặc không nên lời.
– Khụ… khụ haha – vừa cười mà vừa ho…
Áu… cái bàn chân tôi như bị nát bét ra mặc dù đã được trang bị bởi một đôi dép lào chính tông made in viet nam iso 9001…
Bước khỏi cái lò bát quái đó trở về với cái khí trời mát mẻ, từng ký lô ram thịt cứ nhẹ nhàng mà bay khỏi cơ thể, nhẹ nhàng và trầm lặng với một nụ cười xảo trá trên gương mặt tà ác của tôi vì cái vù hồi nãy của con nhỏ…
– Cười nữa nhét cái này vô họng giờ – nhỏ dơ cái bọc đen lên hù tôi…
– Thôi à, cái đó giỡn không được à – tôi xua tay…
– Ai giỡn…
– Rồi rồi thua thua – tôi đầu hàng…
Tôi với nhỏ lại cùng với những bước chân đều đặn về trên những còn đường trải dài mát rượi của những tán lá xanh ngắt đung đưa trong những ngọn gió nhẹ nhàng, một chút ánh nắng sớm mai khẽ lách xuống lòng đường. Nắng gọi ngay mặt nhỏ nhỏ nhăn lại lấy tay che đi, tôi nhanh chân bước qua chỗ con nhỏ đi, đẩy con nhỏ sang chỗ tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa, chắc cũng là tại vì cái sự ga lăng của một thằng đàn ông nên vậy thôi. Nhỏ cũng ngoan ngoãn không nói gì đi chầm chậm theo bước chân tôi. Một ngày mệt mỏi rồi qua đi trong cái tiếng nói cười của tôi và nhỏ, thế là xong. Sửa soạn xong cái căn nhà đầy bụi bặm của tôi. Ngả lưng sau khi tắm một cái mát mẻ. Đang ngồi nhâm nhi với ly cà phê nóng nghi ngút. Chà cái tài nấu ăn của con nhỏ một lúc càng lên tay…
Bính bong… bính… bong… tiếng chuông nhà vang lên từng hồi một…
– Tuyền ra coi ai vậy…
– Anh đi coi đi sao kêu em…
– Coi dùm đi, anh đang đọc báo…
– Thôi mịt chết dại, uống sữa cũng hông yên…
– Uống sữa cũng có bổ sữa đâu – tôi cười…
– Nói bậy bạ gì đó, đập bây giờ – con nhỏ hăm dọa…
– Rồi đi đi…
– Ừm…
Con nhỏ bước cọc cạch ra khỏi nhà, từng bước chân chậm lại rồi khựng lại… vụt… cánh cửa sắt mở toan ra rồi con nhỏ chạy vụt vào trong nhà lên lầu. Còn đằng sau là những tiếng nói vang lên lòng lọng…
– Tuyền mẹ nè con.
Tách cà phê phút chốc khựng lại, bước vào nhà là một người đàn bà ngoài 40 tuổi bước vào, tôi nhanh chân đứng dậy nhìn chị ta…
– Chào chị, chị là?? – Tôi hỏi…
– Chị là mẹ của bé tuyền – mẹ nhỏ nói…
– Dạ chị cần gì à…
– Chị muốn đến gặp nó, và cũng muốn nói là chị muốn đưa nó về nhà…
Câu nói vừa dứt tiếng tôi như chết lặng trong một phút chốc, tôi không nói gì mời chị ta ngồi xuống…
– Vâng em hiểu, chị hỏi ý tuyền chưa…
– Cần gì phải hỏi, nó là con tôi tôi có quyền nuôi nó chứ – lúc này tôi đã hiểu vị sao nhỏ lại sợ sống trong căn nhà đó…
– Thì em đâu có nói rằng chị không có quyền của người mẹ đâu…
– Ừ vậy thì tốt…
– Nhưng em hỏi chị, chị làm mẹ chị có hiểu con mình không vậy?
– Tất nhiên là tôi hiểu – chị ta ngập ngừng…
– Vậy chỉ hiểu tại sao tuyền lại sống ở nhà em không…
– … – chị ta im lặng…
– Em nói cho chị nghe luôn, đó là tại cái gia đình của chị đó, có bao giờ chị cho nó được sự quan tâm, sự bảo vệ chưa, chị làm được nghĩa vụ của người mẹ chưa??? – Tôi hỏi trực diện…
– Tôi… tôi… – chị ta cứng lời…
– Tôi không cần phải tranh cãi với anh, tôi đến đây là muốn đưa con gái tôi về anh không có quyền cấm – bà ta la lớn…
– Em không có cấm chị, tùy chị thôi chị có thể đưa con chị về thì cứ việc xin mời – tôi chỉ tay lên căn phòng đang khép chặt cửa vì sợ hãi…
…
Tôi chỉ thẳng tay mình lên phía phòng con nhỏ đang lặng thinh như tờ kia, ánh mắt bà ta hằn hộc nhìn tôi không chớp mắt, tôi cũng chẳng thua gì đáp lại bằng đôi mắt lạnh te không một chút cảm xúc, cả không gian của căn nhà như ngừng lại và trở nên ngột ngạt hơn, tôi bây giờ như đang chịu một lực ép khủng khiếp đè chặt lên hai bả vai của mình, tôi như muốn khuỵu xuống đất nhưng cũng phải cố đứng ngim người vững trãi. Bà ta đứng trầm ngâm một lúc rồi bước từng bước lên lầu nơi cảnh cửa phòng đượm buồn lặng thinh theo tiếng bước chân đang vang văng vẳng vọng vào những bức tường màu rêu xanh, phía ngoài những dòng xe vẫn chạy tấp nập dưới cơn nắng nhẹ nhàng cùng với những hơi ấm nồng nàn của mùa xuân cận kề, nhưng trái ngược với cái không gian bộn bề đầy ắp tiếng cười ngoài kia là một cảm giác u tối mịt mù những cảm xúc xáo trộn nơi này.
– Cốc cốc cốc – 3 tiếng gõ cửa vang lên đều đặn vào cánh cửa gỗ sẫm màu…
– Mẹ đây mở cửa đi con – tiếng bà ta nhỏ nhẹ lách vào những kẽ hở của cánh cửa vào phòng.
Đáp lại cái câu đó của bà ta là một sự im lặng buồn bã của nhỏ, nhỏ im lặng không hé nữa lời đáp lại, còn tôi thì lúc này đang ngồi bẹp trên chiếc ghế bố trước nhà, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lăn dài.
– Mở cửa đi con, mẹ đây mà – bà ta nói tiếp…
– Bà không phải mẹ tôi, – nhỏ đáp lại, người tôi đóng băng lại khi nghe cái câu đó.
– Mẹ không phải mẹ con chứ là mẹ của ai – tiếng trong trẻo của bà ta lại tiếp tục vang lên.
– Bà mà là mẹ của tôi ư, bà có bao giờ làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ chưa, bà có bao giờ yêu thương tôi, ôm ấp tôi lần nào chưa…
Những câu nói vang vọng lên trong căn phòng đó phát ra theo mép cửa, kèm theo đó là những tiếng nấc nghẹn ngào đẫm nước mắt của một đứa con thiếu thốn tình cảm của ba mẹ và gia đình, tôi nghe những lời đó, những câu nói đó còn nhói lòng huống chi là người mẹ đó, nhưng tôi cảm nhận được là bà ta vẫn đứng trơ ra đó không biểu lộ một chút cảm xúc nào, có phải bà ta quá đau lòng đến độ những tiếng nấc không phát thành lời, những cảm xúc chưa kịp truyền ra gương mặt đó. Hay là bà ta vô tình quá đến độ chai lì về mặt cảm xúc.
Tôi cảm thấy lạnh xương sống với thái độ của bà ta, bà ta vẫn ung dung gõ cửa nhẹ nhàng cánh cửa gỗ sẫm màu gọi con gái mình. Nhỏ vẫn lặng thinh không trả lời, rốt cục bà ta cũng nản và bước xuống nhưng trước khi bước khỏi căn phòng đó bà ta nói vọng lại rằng.
– Ngoại con đang ốm, con muốn đi với mẹ về thăm không là tùy…
– Nếu muốn đi thì sáng mai gọi đt mẹ qua rước…
Bà ta bước cọc cạch xuống từng bậc thang xuống nền nhà, bà ta nhìn tôi rồi dừng lại nói khẽ.
– Ngoại nó ốm nặng lắm, mong cậu khuyên nhủ nó dùm tôi.
Bà ta quay bước đi, bỏ lại trên gương mặt tôi là sự ngạc nhiên tột độ, có phải những câu nói đó là thật lòng vì muốn con gái mình đi thăm ngoại vì bệnh hay là bà ta là một diễn viên xuất sắc như vậy. Bóng bà ta khuất khỏi cánh cổng, gương mặt tôi lúc này vẫn còn ơn ớn ngạc nhiên. Nhưng cái sự ngạc nhiên ấy phút chốc cũng mất đi khi những tiếng nấc nghẹn ngào của con nhỏ lách vào tai tôi. Tôi đứng dậy như cắt rồi bất chợt đôi bàn chân tê rần dữ tôi lại, mất đà tôi té đập mặt xuống đất, lúc này chỉ muốn chữ địt con mẹ nó đau quá. Nhưng thôi tôi ngồi dậy so so bóp bóp hai đôi chân cho máu lưu thông trở lại.
– Cốc cốc cốc – tôi đưa tay mình gõ cửa phòng con nhỏ…
– Đừng làm phiền tôi – con nhỏ nói vọng lại…
– Anh đây, mở cửa đi em – tôi nói nhỏ nhẹ bằng cái giọng khàn vì khói thuốc của mình…
Tiếng bước chân liêu xiêu vọng lại uể uải gần hơn.