Phần 19
Sau một đêm mệt nhọc xã đạn tôi nằm trên giường thở thì thào vì mệt, tựa đầu mình vào cái gối, tôi hút 1 điếu thuốc, từng ngụm khói phả trong phòng ngột ngạt, một cảm giác mê mẩn và phê… Chợt có tiếng ho khụ khụ. Đúng rồi, đâu chỉ có một mình tôi trong căn phòng này, còn một người nữa, còn một con điếm tôi bao hôm nay nữa vì cô ta giúp tôi tránh khỏi rắc rối. “Điếm” không biết cô ta có phải điếm không nữa, mà sao kỹ năng lại vụng về thế không biết, nhưng cũng phải chịu thôi lỡ bao cô ta rồi sao mà nói gì được, chỉ biết thở dài thôi. Tiếng ho càng một to, tôi vội dụi điếu thuốc hút dỡ vào gạc tàn. Căn phòng trở nên trong lành hơn đôi chút, tiếng máy lạnh vẫn ro ro trong phòng, cái không khí mát rượi vẫn loanh hoanh trong phòng.
– Anh không ngủ à – Trang chợt thức nhắp nháy nhìn tôi.
– Không, tôi chưa buồn ngủ – tôi đáp…
– Không ngờ bề ngoài lạnh lùng thế mà chưa khi “ấy” lại tình cảm như vậy – Trang cười nhìn tôi âu yếm…
– Tình cảm? – Tôi há hốc nhìn…
– Ừm. Phải chi những người con gái làm nghề này như tụi em gặp được những người khách như anh thì tốt quá rồi – ánh mắt đượm buồn nhìn tôi…
– Sao thế?
– Có nhiều lần gặp những ông khách bao nguyên đêm toàn chơi bạo dâm cả, đau chết được – vừa nói gương mặt Trang nhăn nheo.
– Hỏi thật nhé? – Tôi quay người nhìn sâu vào ánh mắt đen lấy đó…
– Làm được bao nhiêu ngày rồi? – Tôi lạnh nhạt hỏi…
– À ừm… à… Tại sao anh lại hỏi như thế – ánh mắt Trang đầy vẻ ngạc nhiên…
– Vì tôi thấy kỹ năng của cô dỡ tệ quá – tôi cười nói…
– Ừm xin lỗi vì không làm hài lòng anh – ánh mắt chao lại ưu phiền…
– Không sao đâu – tôi nói…
– Làm được 2 tuần rồi anh ạ…
– 2 Tuần? Sao lại làm nghề này?
– Vì không có việc làm, nên phải làm nghề này để kiếm sống thôi anh à – vừa nói Trang vừa úp mặt vào gối thều thào.
– Thế có đi học không?
– À… có…
– Lớp mấy?
– Vừa lấy tấm bằng đại học xong…
– Gì cơ??? – Tôi ngạc nhiên trợn mắt…
– Có gì mà anh phải ngạc nhiên đến thế, bây giờ cầm cái bằng đại học cũng như không ấy. Chẳng quen biết ai chẳng làm được gì trong cái đất bon chen đầy cám giỗ này. – Giọng nói đầy chua chát…
– Thế này nhé, sao không thử đi tìm một việc làm đi. Làm nghề này chẳng có tương lai đâu – tôi kề sát mặt mình vào gương mặt đầy hốc hác đó…
– Giải nghệ à haha. Giải nghệ thì ăn cám mà sống à anh – giọng cười mĩa mai…
– Ừ tùy cô thôi…
Tôi đừng phắt dậy bước vào phòng tắm cùng với bộ đồ trên tay…
Loáng thoáng sau tôi bước ra với gương mặt đầy tỉnh táo và xóa khỏi cái bộ mặt uể uải lúc nãy. Tôi nhìn Trang buồn bã. Tội thật, có học thức mà cũng phải va vào cái đường này…
– Tiền đây – tôi rút ra một xấp tiền đặt trên bàn…
– Không chơi hết đêm nay à? – Trang nhón người lên nhìn tôi…
– Không giờ tôi phải về, có việc bận.
– Bận lúc 1h sáng?
– Ừm đúng 1h sáng…
Tôi mở cửa phòng bước xuống dưới, tính tiền phòng xong xuôi tôi chạy về nhà, thật là đẹp. Trăng trên cao thật to và tròn, nó đẹp nhưng… lại bị những tòa nhà che khuất rồi, một nỗi buồn man mác trong tôi lại hiện về, lại nhớ về những kỷ niệm cũ. Ngày tôi có em, và ngày em bỏ tôi vì tôi là 2 bàn tay trắng, vì tôi không lo được cho em. Tôi giờ đã khác, khác rồi có xe xịn, có nhà to giờ tôi chả khác một thằng công tử nhà giàu cả. Bất chợt tiếng điện thoại rung lên bần bậc trong túi, tôi loay hoay rút ra thì… là con bé tuyền. Là con nhóc sống chung nhà với tôi… nhất là tôi đã cướp đi cướp mất cái lớn nhất của người con gái. Khốn nạn thật ông trời dường như muốn tôi chịu tất cả những giày vò oan nghiệt của đời sau.
– Alo…
– Alo em tuyền nè – giọng nhỏ lí nhí bên kia…
– Ừm sau rồi, ngoại đỡ chút nào chưa. Em ăng gì chưa đấy – tôi hỏi dồn dập…
– Dạ ngoại cũng đỡ lắm rồi, em ăn lúc chiều rồi. Anh cho con mèo mập ăn chưa vậy…
– Cho rồi anh cho ăn rồi – tôi thở dài, suốt ngày chỉ biết mèo với mèo.
– Thật hông á…
– Thật. Không tin vài bửa về xem, nó còn mập hơn lúc trước nữa đó.
– Hihi – nhỏ cười khúc khích…
– Cười gì…
– Dạ hông gì…
– 1H rồi sao không ngủ đi mà còn gọi cho anh – tôi nói lành lạnh…
– Anh đan ở ngoài đường à…
– Ờ sao biết hay thế…
– Em mà hehe…
– Sao không ngủ đi giờ này khuya lắm rồi – tôi lặp lại…
– Ơ cái anh này lạ, em thích chừng nào ngủ thì ngủ – con nhỏ nạnh lại…
– Hay nhỉ, thích bướng à…
– Bướng kệ em, đục anh phù mõ giờ – nhỏ gầm gừ bên kia máy…
– Ờ ngon về đây tui đập cho ra máu nhé chứ hổ báo qua điện thoại à…
– Lêu lêu hông sợ đâu…
– Chừng nào về – tôi chuyển đề tài…
– Chắc hai hôm nữa á…
– Ừm…
– À mà anh ăn uống có đàng quàng không đó…
– Có chứ…
– Xì thật không đó, hay suốt ngày nhai mì gói đấy – cả ngày tôi ăn thịt bò chứ mì gói đâu…
– Thật, không tin à…
– Hônggggg – nhỏ la hông dài bên đó…
– Kệ mấy người, để chạy về nhà đã…
– Anh đi đâu mà giờ này mới về thế…
– Đi ăn lẫu haha – tôi cười lớn…
– Anh chạy đàn quàn nghennn…
– Biết rồi…
Thế là tôi chạy về, chạy thật nhanh và thật nhanh về nhà. Gió thổi rát cả mắt nhưng vẫn phải chạy, vì tôi còn có việc nữa mà, còn có việc phải nấu cháo với nhỏ nữa mà. Chạy tới nhà thế là tôi lại nói chuyện với nhỏ, nói rất nhiều rất nhiều, về bệnh tình của ngoại về cuộc sống dưới quê của nhỏ. Tôi cũng thèm, cũng thèm được về quê của mình, về cái nơi hạnh phúc và cũng lắm thương đau. Dỗ dành mãi thì nhỏ cũng chịu đi ngủ. Tôi cũng mệt nhoà và thiếp đi trong nụ cười mãn nguyện…