Phần 22
Không gian im lặng chỉ còn tiếng vỗ đều của từng con sóng vỗ nhẹ nhàng rì rào vào bờ cát trắng, nắng buông nhẹ thả người qua cơ thể này, ấm áp, vui vẻ, buồn rầu, tất cả như một thứ hổn tạp trong tâm trí tôi, em vẫn thúc thích trong lòng tôi, từng giọt nước mắt lăn dài từ vai tôi. Đã lâu rồi tôi không gặp em, đã lâu rồi tôi không có được cái cảm giác này và… phía đằng sau tôi vẫn còn một người khác đang thất thần đứng đó, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi bất lực, không chỉ đôi mắt đó mà còn hàng trăm đôi mắt khác đổ dồn về tôi với chỉ 3 từ…
– WTF???
Tôi mặc kệ chỉ đứng đó, mà nói mặc kệ thì cũng không phải chỉ là do cơ thể tôi cứng đờ không cử động được mà thôi.
– Linhhhhh – con em reo to…
Có chạy phành phạch lại ôm lấy em thắm thiết…
– Ô Ly đây mà – em cười dụi mắt nhìn nó.
– Thôi mình vào kia nói chuyện đi chị, đứng đây người ta nhìn kỳ quá – con em nói rồi đảo mắt xung quanh.
– Á… – em á lên một tiếng vì nãy giờ mọi người đang nhìn em.
– Đi thôi hai – nó nói…
Tôi cười nhẹ một cái rồi cũng đi, tôi chạy lại lấy mấy cái đồ của cả 3 rồi đi, Tuyền đứng đó im lặng chẳng nói gì. Tôi giờ cũng ngộ ra một chút ít cảm giác đau đớn đó, tôi lay nhẹ nhỏ nói…
– Đi thôi, đứng quài thế…
Nhỏ vẫng im lặng cố nén những giọt nước mắt đang cổ trào ra khỏi khóe mắt kia, nhỏ dụi dụi mắt rồi đi thẳng bỏ tôi lại đứng ngơ ngác. Một thứ gì đó đang dần hiện ra trong tôi, một cảm xúc rối loạn, vừa vui vừa buồn. Vui vì được gặp lại em, còn buồn là vì… cũng chẳng rõ, cũng chỉ biết là buồn mà không biết nguyên nhân là gì. Cằm đóng đồ lĩnh khĩnh trên tay đi theo mấy người đó, tôi thở dài mệt mỏi khi nắng đã lên cao, cái nóng cháy da cháy thịt cứ đốt trên người, tôi nhanh chân chạy vào một quán gần đó nơi mà họ đã ngồi sẵn. Vừa vào thì đã thấy râm vang những lơì tỉ tê của nó và em.
– 3 Năm rồi tao mới gặp lại mày, mày đi đâu mà cắt đứt liên lạc vậy…
– Haha cũng lâu thật, tao qua bên bển ấy vừa hoàn thành khóa tốt nghiệp xong.
– Đi du học mà làm gì cắt đứt liên lạc với tao?
– Tao mất số mày…
– Lại chém…
– Không tao nói thật đó.
Thật sự tôi cũng biết em căt đứt liên lạc với tất cả cũng chỉ vì tôi mà thôi, tất cả chỉ vì thằng khốn nạn này thôi.
– Du học du í gì, có bạn trai chưa đấy mày – nó đá lông nheo với em.
Dường như con em nó đá thẳng vào lòng tổn thương của em, em chỉ khẽ cười rồi nói…
– Trai gì, xấu thế ai ưng – nói rồi cả hai cùng cười…
Nãy giờ, nhỏ ngồi đó im lặng không nói gì chỉ chăm chú lắng nghe nó với em nói chuyện cười khanh khách, tôi đứng đó nhìn sâu vào mắt nhỏ chợt thấy một nỗi buồn xa xăm thoáng qua, nhỏ giật mình rồi quay chỗ khác bỏ mặc cái vẻ mặt ngạc nhiên của tôi. Có lẽ tôi lúc đó ngu thật nên cũng chẳng biết phải ứng xữ như thế nào nữa.
– À quên nữa, chưa giới thiệu cho mày đây là bé Tuyền, còn đây là Linh bạn chị – nó nói…
– Dạ chào chị – bây giờ nhỏ mới chịu mở miệng chào em…
– Ừm chào em hihi – em cười…
– Chị là bạn gái hắn à – nhỏ hỏi…
Wtf cái lề gì thốn, tôi ngớ người…
Câu hỏi của nhỏ hơi bất ngờ, khiến cả ba người đứng ngớ ra một lúc…
– Bạn gái… gái… À ừm ờ không. Chỉ là bạn thôi – gương mặt em lộ vẻ ngại ngùng, khiến hai má em hồng lên.
– Thế sao chị ôm hắn…
– À à… Tại lâu rồi hông gặp nên ôm á mà – em nói…
– Xin lỗi em hỏi hơi nhiều hehe – nhỏ cười…
– Ừm hehe, em là bạn gái ảnh à…
– Dạ hông, chỉ tại tò mò thôi hehe – nhỏ lại cười…
Tôi nãy giờ như tượng đá chỉ ngồi đơ ra với cái mặt ngơ ngơ ngác ngác ngu khó tả, chỉ biết ngồi nghe chứ chả nói được câu nào.
Nói chuyện được một hồi lâu tất cả lại bay ra biển, nhưng chỉ có 3 người đó thôi, còn tôi thì ở đây, chẳng làm gì ngoài việc ngồi nhìn hàng chục chục bộ đồ tắm lãng vãng trước mặt mình. Nhìn một hồi cũng mệt, tôi lại đứng tựa người vào cái ghế cây, chẳng hiểu sau cái gương mặt với bổi buồn xa xăm của nhỏ lúc nãy lại làm tôi lay động, mệt mỏi chẳng muốn suy nghĩ tiếp nhưng cái hình ảnh của con nhỏ lại cứ lãng vãng trước mắt tôi, vò đầu vức tóc như một thằng điên mặc kệ những ánh mắt đang nhìn tôi. Thở dài rồi lại thở dài mặc kệ thời gian cứ lặng lẽ trôi qua…
– Về thôi hai – con em thở phì phò…
– Ừ…
– Anh lại đây em nói chút – em nói khẽ…
– Tối nay 7h anh đến xxx gặp em được không, em muốn nói chuyện riêng với anh – em ghé sát nhẹ vào tai tôi nói…
– Ừm anh sẽ đến…
– Tạm biệt anh, em về khách sạn đây…
– Cần anh đưa về không…
– Dạ không cần đâu hihi – em khẽ cười nhẹ…
Bóng em khuất xa sau cơn nắng của buổi trưa nóng rực, tiếng thở dài của tôi hòa tan trong gió. Từng bước chân đều đặn của cả 3 người trên con đường nhựa nóng chãy. Từ lúc đó đến giờ nhỏ vẫn im lặng, vẫn đi chẳng nói tiếng nào, khuôn mặt kia giờ chỉ còn lại một gương mặt buồn tẻ không chút cảm xúc, tiếng thở dài của đứa em thều thào dưới cái nắng của mặt trời kia. Nhìn những giọt mồ hồi lăn dài trên má nhỏ mà lòng tôi chợt bồn trồn lo lắng, lấy cái áo khoác từ trong tuí ra choàng lên đầu nhỏ. Bất chợt nhỏ đứng khựng lại rồi gạt phăng tôi ra…
– Tránh ra – giọng nhỏ hằng hộc…
– Điên à, làm trò gì thế…
– Ừ tôi điên – con nhỏ xô tôi ra…
Nhỏ đi băng băng về phía trước thẳng tiến về nhà mặc kệ tiếng kêu của con em tôi…
– Chờ chị với em sao vậy – con em chạy te te lên trước…
Tôi đứng đó chết chân vì hành động khó hiểu của nhỏ, có lẽ tôi ngu thật, ngu éo tả được mới không hiểu cái hành động đó của nhỏ.
Về đến nhà nhỏ lặng thinh không nói tiêếng nào với tôi, chỉ thỉnh thoảng chạy qua chơi với mấy đứa nhóc trong nhà. Thời gian lại trôi qua, từng ánh nắng cuối cùng của ngày cũng đã vụt tắt, từng ánh đèn hiêu hắc giữa đêm sáng rực lên giữa thành phố biển tôi đón một chiếc taxi đi đến điểm hẹn, nơi mà tôi sẽ gặp lại người con gái tôi đã từng yêu thương, còn bây giờ thì…
Thời gian sẽ trả lời tất cả…