Phần 26
Sau khi đón taxi ra đến khách sạn chỗ em đang ở, tôi bước vào. Từng bước chân thoăn thoắt của tôi tiến vào, tiếng người nhôn nhao ở quầy tiếp tân, thoát khỏi cái không khí nực nội ấy, tôi bước vào thang máy. Lúc này trước mắt tôi là phòng của nhỏ, phòng 303… Hít một hơi vào lòng phổi cho vững vàng, tôi đâu phải là một thằng con trai lần đầu đi gặp gái đâu mà run sợ như vậy. Cố định thần một lúc thì tôi đưa tay gõ cửa phòng em.
Cóc cóc cóc… từng tiếng gõ cửa vang lên trong không gian im lặng như tờ. Cánh cửa hé mở, gương mặt lành lạnh quen thuộc nhìn tôi cười âu yếm.
– Anh đến rồi hả, vào đi anh – nhỏ cười khì khì…
– Tránh ra mới vào được chớ trời, đứng bích cả cửa – tôi lườm nhỏ…
– Ơ ơ – em đơ họng ra…
– Xùy xùy ra cho tôi vào.
Khẽ đẩy cánh cửa gỗ rộng ra, tôi lách vào nhưng em vẫn cứ đứng đó chắn lối vào, tôi thì cũng chẳng ngại ngùng gì tôi chèn nhỏ qua, hai bầu vú tròn ép sát vào ngực tôi, bất chợt hai con tim đồng địu, em nhìn tôi ngại ngùng hai cái má bầu bỉnh đỏ rực, tôi nâng nhẹ cằm em lên nhìn sâu vào đôi mắt đen láy ấy, tôi hôn nhẹ lấy đôi môi mềm mại đó, em khẽ ngại ngùng đẩy tôi ra e thẹn.
– Anh kỳ quá – em che mặt…
– Hí hí. – Tôi cười rồi hôn em thêm 1 cái thật sâu…
Tôi chạy biến vào trong, thì khung cảnh bất ngờ hiện ra. Căn phòng mặp mờ trong ngọn nến, một cái bàn kính đặt giữa phòng. Một mùi hương thoang thoảng bay dịu nhẹ trong phòng, ngoài kia từng ánh đèn nho nhỏ của từng căn nhà chen chút dưới biển hắt lên qua cửa sổ. Một đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, đôi bàn tay nắm chặt như thể không xa rời. Giọng em thều thào, từng hơi thở ấm nòng phả vào lưng tôi.
– Em biết ngày mai anh phải về Sài Gòn rồi, nên em muốn đêm nay anh ở bên em được không? – Giọng em trùng xuống, từng nốt trầm khe khẽ…
– Được mà, khờ quá – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh.
– Híc… – một giọt nước mắt lăn dài xuống má em.
Tôi bần thần quay lại, nâng gương mặt lạnh nhạt ấy nhìn.
– Sau lại khóc – tôi đưa tay quẹt lấy giọt nước mắt đó rồi chét vào miệng em.
– A… hông gì, tự dưng khóc thôi – nhỏ quẹt mũi cười khì khì…
– Rõ hâm, vớ va vớ vẫn – nói rồi tôi quyện chặt vào đôi môi nhỏ nhắn của em.
Từng chút một từng chút một, căn phòng chợt nóng lên theo tiếng thở dồn dập, đôi tay mân mê từng thớ thịt mát lạnh của em, từng tắm lụa nhẹ nhàng rơi xuống đất, đặt nhẹ nhỏ nằm xuống chiếc giường mềm mại, từng khung ảnh mập mờ dưới ánh đèn hiêu hắt, từng chút từng chút một cơ thể nhỏ thoát khỏi cái tấm luạ đang dần dần được cởi bỏ dưới bàn tay chai sần của tôi. Hôn nhẹ lên cổ nhỏ, môi tôi dạo quanh cơ thể nhỏ, từ đồng bằng đến đồi núi, không có đâu là tôi chưa chạm tới. Từng tiếng rên nhục dục khe khẽ vang lên trong căn phòng này, tôi hôn nhẹ lên hai bờ vú trắng trẻo kia, nhỏ rên khe khẽ nhìn tôi. Bây giờ tất cả hai cơ thể quấn tròn với nhau, hơi thở ấm áp từ nhỏ truyền sang tôi. Và rồi chuyện gì cũng đến, tôi lại đắm chìm vào cơ thể nhỏ nhắn đó, vẫn như lần đầu ta bên nhau, vẫn cái cảm giác đó ngày ta hòa làm một…
Sau cái khoãnh khắc ấy, không gian lại im lặng, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, em khẽ run người rồi cuộn tròn vào tôi. Tôi nằm tựa người vào giường, em nằm trên ngực thủ thỉ. Em nói rất nhiều rất nhiều, bao lời yêu thương em còn giữ, bao lời nhung nhớ em còn chờ.
– Anh này? – Em vuốt nhẹ vào gương mái tóc tôi…
– Gì hả ma mút – tôi khẽ cười…
– Khi nào mình sẽ gặp lại hả anh? – Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má…
– Sẽ có thôi mà, đừng có khóc nữa. Ma mút của tôi đâu rồi hả – tôi trêu…
– Thôi, anh đừng có trêu em – em bẹo vào hông tôi…
– Hehe.
– Cười nữa em đấm phát chết giờ – em đưa nắm đấm lên cạch vào mũi tôi…
– A đauuu, – tôi nói rồi lòn tay vào bốp nhẹ lấy vú em.
– Xì đồ hư đốn – em nói rồi cạp vào tay tôi đau điếng…
– Haha – tôi cười.
– Em cũng sắp về bển rồi, hông biết khi nào mới qua được đây nữa – giọng em thoáng buồn…
– Xì thôi mà, mình sẽ gặp lại thôi mà…
Lại ôm em trong ánh đèn mập mờ, trăng đã lên cao vào đưa từng ánh sáng mờ xuống đất, trăng ơi vẫn đẹp lắm, vẫn lạnh lùng và kiều diễm…
Ngáp dài hạnh phúc, định lồm cồm đi tắm thì bị cơ thể nõn nà của em đè lên, em vẫn mơ màng trong giấc mộng, đôi lúc trên gương mặt này lại còn cười nữa chứ, chắc là em đang hạnh phúc lắm, chắc là thế rồi.
7h sáng, từng tia nắng của ngày mới lại lên. Gió biển lại thổi nhè nhẹ vào phòng. Tôi khẽ vỗ nhẹ vào hai cái má phụng phịu của em.
– Tỉnh đi, ngủ quài – tôi vỗ nhẹ nói khe khẽ…
– A a a người ta còn muốn ngủ nữa mà – em bật dậy nheo mắt làm bộ dạng như trẻ con…
– Anh phải về SG rồi – tôi nói với giọng trầm…
– Ừmmmmm – em ừm dài với cái giọng thoáng buồn…
– Nhe răng cười coi, ừm gì mà ừm – tôi kéo miệng em ra thành hình mặt cười.
– A cười nè được chưa – em giận dỗi rồi nhe cái hàm răng trắng tinh ra.
– Xì – tôi hôn nhẹ vào môi em.
Vệ sinh sạch sẽ, tôi bước ra gần đến cánh cửa, chợt quay lại thì em vẫn ngồi đó cuộn tròn trong cái chăn nhìn tôi buồn bã…
– Anh phải đi thật sao – đôi mắt cụp lại…
– Ừm – tôi thở dài…
Mở cửa bước ra thì trong phòng vọng lại tiếng của em…
– EM YÊU ANH, EM MÃI YÊU ANH, EM SẼ CHỜ…
Tôi chợt cười nhẹ, em sẽ chờ tôi sao? Sẽ chờ tôi bằng cuộc đời của em sao? Trớ trêu thật…
– Linh à, anh cũng yêu em mà – tôi lại khắc tên em vào tim mình lần nữa, và có lẽ là mãi mãi.
Bắt taxi về tới nhà thì đã thấy ánh mắt dò xét của mẹ.
– Đêm qua mày đi đâu?
– Con đi nhậu với bạn thôi, sĩn quá nên ngủ khách sạn luôn hì hì – tôi cười gãi đầu…
– Mẹ biết sáng nay còn phải về Sg mà còn nhậu…
– Hêhê con xl mà – tôi cười…
– Thôi lên xe đi – mẹ tôi bảo…
Lúc này nhỏ đã đứng kế tôi lúc nào không hay, nhỏ nắm lấy vạt áo tôi ngửi rồi lầm bầm bảo…
– Có mùi con gái…
Tôi đơ ra rồi nhìn nhỏ ngơ ngơ.
– Điên hả trời…
– Hông gì…
Nhỏ nói rồi leo tuốt lên xe, chào tạm biệt ông bà ngoại xong, xe lại lăn bánh, từng vòng quay mệt nhọc, và rồi ta lại trở về Sài Gòn, có lẽ đó là một bắt đầu mới.
…
Xe lại lăn bánh, lại trở về Sài Gòn, trở về lại căn nhà của 2 chúng tôi, tự nghĩ rồi lại khẽ cười, tôi ngồi đó cạnh anh, chỉ im lặng và chẳng nói gì, có quá nhiều thứ để tôi suy nghĩ, hôm qua anh đi đâu? Hôm qua anh làm gì? Hôm qua anh ở với ai? Cũng chỉ một mình tôi độc thoại, vì tôi biết, tôi chẳng là cái gì với anh cả, có lẽ tôi tự suy diễn anh có tình cảm với tôi, chắc là như vậy rồi.
Càng nghĩ càng chua chát, tôi len lén nhìn anh, anh vẫn ngồi cái vị trí cũ, anh ngồi cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ xa xăm, một thứ gì đó buồn bã hiện ra trong đôi mắt ấy. Kế bên tôi, chị Ly đã nằm gật gà gật gù ngủ, chắc có lẽ chị cũng mệt vì đi xe. Tôi khe khẽ cười thầm, chẳng biết vì sao tôi cười, chắc tôi điên thật, điên điên thật rồi. Tóc tôi nó cứ bay lòa xòa trong gió nhìn mà phát bực, rối rắm bực mình. Tôi thở dài mệt mỏi rồi cũng nhắm mắt, có lẽ tôi nên chọn cách lạnh lùng, chọn cái cách xa anh thì hơn. Có lẽ anh sẽ chú ý đến tôi hơn một chút, có lẽ là vậy. Ok chắc vậy, mình sẽ trở thành một người như thế, nhất định, nhất định anh sẽ chú ý đến mình.
Lảm nhảm với những cái kế hoạch trong đầu mà tôi ngủ gật lúc nào không hay…
Nhỏ năm ngủ gục trên vai tôi, cái má phụng phịu theo từng nhịp thở phì phò, cái miệng cứ cười cười, chắc là nhỏ đang mơ đẹp lắm, chắc là như vậy. Tôi ngồi đó bất động chẳng làm gì, cứ để đôi vai to khỏe tôi làm điểm tựa cho nhỏ ngủ.
Xe cứ chạy mãi chẳng ngừng, thoáng chóc cũng đã gần được nữa đường, ba tôi ổng cứ cầm lái chạy băng băng, mẹ tôi thì cũng ngủ từ lúc nào.
– Đói chưa, hay ghé vào tiệm ăn rồi hả đi tiếp – ba tôi nói vọng ra đằng sau.
– Dạ cũng được ba. – Tôi đáp…
Nói rồi, ba tôi tấp vào một tiệm ăn bên lề…
Đang ngủ say trong mơ màng thì một bàn tay to lớn cứ vã vã vào mặt tôi.
– Dậy dậy em, vào ăn trưa đã – tiếng anh cứ chạy vào đầu tôi…
Tôi giật mình nheo mắt nhìn anh, thì ra là xe đã dừng lại để mọi người nghĩ mệt. Định nói dạ thì tôi lại nghĩ, thôi cứ im lặng lạnh lùng vậy. Chắc là sẽ hay hơn, chứ cứ vui vẻ như thế thì đến khi nào anh mới chủ động. Tôi gật gù cười tít mắt vì kế hoạch hoàn hảo của mình.
– Nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy cô. – Anh nắm lấy tay tôi…
– Buông ra – tôi giật mạnh…
Nhanh chân chạy vào quán mặc kệ cái mặt ngu ngơ đang hiện ra trên mặt anh, tôi bước vào ngồi cùng bàn với chị Ly.
– Em ăn gì? – Anh hỏi tôi…
Tôi cứ mặc kệ anh chạy tới chỗ bà chủ quán kêu to…
– Cho con 1 tô hủ tiếu…
– Ừ chờ tí nha con…
– Dạ – tôi đáp…
Kêu xong rồi chạy lại ngồi, chị nhìn tôi ngạc nhiên cười.
– Gì á – tôi hỏi…
– Hông gì, chị thấy mắc cười thôi haha – chị đáp…
– Ơ cười gì cơ…
– Hông gì haha…
Chị nói rồi cặm cụi vào tô bún của chị mà ăn.
Ăn xong chúng tôi lại đi tiếp, đi về cái đất Sài Gòn nắng mưa này, vào xe tôi chỉ ngồi im lặng, mặc kệ cái ánh mắt dò xét ngây ngô của anh. Chẳng cần chẳng thèm tôi đinh ninh như thế.
Phù vậy là xong, cuối cùng cũng về tới nhà, tôi nhanh chân lẹ tay rinh cái hành lý của bác gái với tôi vào.
– Để đó đi con, tí thằng Minh nó xách cho – bác gái bảo.
– Dạ thôi để con, con mạnh lắm haha – tôi cười tít mắt đáp…
– Ơ cái con bé này giỏi nhỉ…
Xong xuôi, tôi chạy lên phòng tắm rửa, vì trời cũng đã tối rồi. Từng dòng nước ấm cứ lăn trên cơ thể tôi, ngắm nghía cái cơ thể trời phú của mình.
– Haha, nhỏ nào trong gương xinh quá ta – đúng là mèo khen mèo dài đuôi…
Tắm rửa sạch sẽ xong là tôi, chạy đi ngủ luôn vì bác trai bác gái đi ngủ hết rồi, để 2h sáng nay bác trai bác gái về bển…