Phần 28
5h chiều vừa đúng là tôi thu dọn đồ đạc phắn xuống nhà xe ngay lập tức. Vừa bước xuống sách con xe định về thì một bàn tay nhỏ nhắn của ai đó chợt kéo lại. Tôi giật mình quay lại thì ra là con bé Trân, nó nhìn tôi cười tít mắt.
– Có chuyện gì à? – Tôi hỏi nhỏ…
– Dạ hông gì, em định rủ anh đi ăn rồi tiện sữa hộ em cái máy được hông? – Mặt nhỏ bẽn lẽn nhìn tôi…
– Để xem đã, máy em nó bị gì…
– Nó bị đơ á, lâu lâu nó tự tắt nựa.
– À chắc bị Abcxyzz rồi – chém vậy thôi chứ có biết con mẹ gì đâu.
– À à anh sữa được hông.
– À được chứ anh mà – tôi gãi đầu cười…
– Ừm hehe…
– Hôm nay em không đi xe à – tôi hỏi…
– Dạ hông sáng ba em đưa đi làm – nhỏ cười ngượng.
– Ơ thế tí em về bằng gì – tôi tròn mắt…
– Thì em kêu anh sữa máy dùm em á rồi tiện đưa em về luôn hihi – nhỏ cười tít mắt…
– Trời, nói đại là muốn quá giang anh về đi, bày đặt máy hư này nọ haha – tôi cười to…
– Hông. Máy em hư thật ý, hông tin em à – hai cái má nhỏ xụ xuống…
– Rồi rồi tin, giờ đi được chưa – tôi thở dài…
– Dạ.
Tôi đưa nhỏ đi ăn xong rồi đưa nhỏ về, giờ cũng đã chìu tối từng ánh đèn đường bừng sáng dọc theo những con đường, con nhỏ ngồi phía sau đôi bàn tay đặt nhẹ vào hông tôi, không hiểu nhỏ cố tình hay không mà nguyên cặp bưởi nhỏ tì sát vào lưng tôi, tôi cứ ngứa ngái ngọ nguậy ngồi không yên, không lẽ bảo…
– Em ngồi xích ra, vú em đâm vào lưng anh nhột quá – nói câu này chắc có nước mà ăn bộp tai mất.
Nghĩ vu vơ một lúc thì cũng dừng lại trước một căn nhà, Đệch nhà éo gì mà to tổ bố vậy trời. Nhỏ bước xuống xe nhẹ nhàng bấm chuông.
Bíng bông bíng bông bíng bông…
Từng âm thanh vang lên khe khẽ trong đêm, một cái bóng người chạy nhanh ra mỡ cửa, trước mắt tôi giờ là một người phụ nữ tầm 35 tuổi chạy ra mở cửa.
– Cô ba mới về – người đó lễ phép nói…
– Dạ, dì – nhỏ cười nói với người đàn bà đó…
– Anh dắt xe vào đi – nhỏ cười…
– Ờ.
Dắt xe vào nhà xong, tôi cởi giày bước vào. Cái đệch mịa, nhà gì đẹp vl thế này, tôi đứng ngơ ngáo một lúc để nhìn cái khung cảnh trán lệ này, toàn đồ cổ chứ chả vừa gì.
– Anh nhìn gì vậy, lên phòng em thôi – chợt nhỏ nắm tay tôi lôi đi.
– Ờ…
Tôi cứ ngơ ngáo mà đi theo nhỏ lên lầu, giờ trước mặt là một cánh cửa làm bằng gỗ màu nâu.
– Có gì anh đừng cười nhe, phòng em bừa bộn lắm – mặt nhỏ ửng hồn lên…
– Hehe, để xem đã – tôi cười khì…
Vừa đẩy cửa bước vào thì một mùi hương nhè nhẹ của con gái bay loáng thoáng trong không khí, căn phòng to ngăn nắp.
– Hehe hên quá dọn rồi – nhỏ cười tít mắt…
– Ờ cái máy đâu, đưa đây anh sữa – tôi định sữa rồi về nhanh…
– Đây nè. – Nhỏ chỉ vào cái lap…
Làm màu một tí thì rốt cuộc cũng tải bản ghost về ghost cho nó nhanh chứ biết cái gì đâu. Vừa làm xong là phủi đích đi về…
– Ơ anh về sớm vậy, ở lại uống tí nước rồi hãy về – hai cái má con nhỏ phùng ra…
– Anh phải về, còn mua đồ ăn về cho con em nữa…
– Hả? Anh có em sao? – Nhỏ trợn mắt nhìn tôi…
– À ờ ừ a. Nhỏ em họ đó mà – tôi vừa nói vừa cười…
– Em họ?
– Ừm em họ…
– Ừm vậy thôi anh về, để em ra mở cổng – đôi mắt nhỏ cụp xuống nhìn mà thấy tội, nhưng mặc kệ, vẫn có một người chắc đang chờ tôi ở nhà. Tôi và nhỏ cùng bước xuống lầu thì gặp ba con nhỏ. Ông ấy nhìn thấy tôi ngạc nhiên cười nói…
– Dẫn bạn trai về nữa hả con gái – ổng nhìn con bé cười…
– Dạ… hông phải đâu – giọng nhỏ lắp bắp, gương mặt đỏ lừ.
– Dạ cháu chào bác – tôi gật đầu lễ phép…
– Ừm chào cháu – ông ấy cười…
– Dạ thưa bác con về – tôi gật đầu…
– Về sớm vậy, sau không ở lại chơi tí…
– Dạ thôi, con có việc rồi, có gì lần sau con ghé lại – tôi gãi đầu cười…
– Nhớ nhé nhóc – ổng cười…
– Dạ thưa bác con đi…
– Ừ…
Xong một kịch bản lễ phép hoàn hảo, vẫn diễn đạt như ngày nào, tôi bước khỏi cửa chào tạm biệt nhỏ rồi ra về, từng dòng người chen chút nhau trên đường, tiếng kèn xe inh õi giữa đêm, tiếng cười cười nói nói của những cặp tình nhân đan cùng nhau dạo phố. Tôi thở dài rồi chạy tiếp, và ghé vào một tiệm phở để làm một công việc thường ngày là mua phở cho con nhỏ.
Tôi ngồi trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập vuốt ve, một cảm giác bực mình cứ nhen nhóm trong lòng tôi từ chiều đến giờ, anh vẫn chưa về mặc dù đã tan 3 tiếng trước rồi, từng cơn gió lạnh khe khẽ bay vào cửa nhà làm trái tim tôi ê buốt, tôi cứ đứng lên rồi ngồi xuống như chờ đợi một thứ gì đó, chắc là chờ anh, mà không phải đâu, anh từ đó đến giờ như vậy rồi việc gì tôi phải chờ cơ chứ, chẳng cần chờ, chẳng cần đợi. Cái bụng đói meo từ chiều đến giờ cứ kêu không ngừng nghĩ, mệt và đói nhưng cũng chẳng biết làm gì, định nấu cơm nhưng lại nghĩ không lẽ ăn cơm trắng vì tôi có biết làm đồ ăn đâu. Càng nghĩ lại càng buồn, tôi rụt đầu mình vào gối như muốn khóc, hai tay thì cứ nắm lấy đầu con mummy mà vò, vò đến nó phát bực đến nỗi nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn.
– Nhìn gì mà nhìn, tới mày cũng làm phản à – tôi nhéo lấy tai nó…
– Ngao ngao khè khè…
Nó nhe răng như muốn cắn tôi nhưng rồi lại dúi vào lòng tôi như an ủi. Tiếng xe máy dừng trước nhà, và tôi biết chắc là anh đã về, nhanh tay cằm lấy cái remote bật tv giả vờ xem phim, mặc kệ anh về, mặc kệ mặc kệ tất cả. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim tôi lại đập loạn xạ cả lên, hít thật sâu để bình tĩnh, tôi co người lại ngồi trên ghế ôm con mập.
– Đã ăn gì chưa – cái giọng khàn khàn của anh lại vang lên…
– … – tôi im lặng không đáp…
Anh cũng im lặng chẳng nói gì đi thẳng ra sau bếp, loay hoay một lúc anh bước ra nhìn tôi. Tôi thì dán nguyên con mắt vào cái Tv mặc kệ anh.
– Tô phở anh để sau bếp rồi đấy, em có đói thì ăn đi, không nó ngụi.
Nói rồi anh đi thẳng lên lầu, nghe tới phở thì bụng tôi lại cồn cào, đợi khi anh lên phòng, tôi bay thẳng xuống bếp thưởng thức cái tô phở kia. Ăn xong xuôi, tôi bước ra thì anh đã ngồi trước cái Laptop bấm lạch cạch cái gì đó, chắc là công việc gì đó rồi.
Ngồi đó một lúc lâu rồi tôi cũng leo lên phòng ngủ, mặc kệ anh ngồi với cái đống giấy tờ kia.
Nằm lăn lóc trên giường rất lâu mà chẳng tài nào ngủ được, hết lăn qua trái rồi lăn qua phải, lăn lên trên rồi lăn xuống dưới. Nằm cuộn tròn trong cái mền ấm áp, tự dưng đôi tay tôi lại rề rà mân mê khắp cơ thể, một cảm giác đê mê truyền đến não bộ khi tôi chạm vào những vùng nhạy cảm, kể từ cái đêm hôm ấy mà cái sự sinh hoạt của tôi bị anh làm đảo lộn lên cả, cái cảm giác đôi tay to của anh chạm vào cơ thể tôi lại làm tôi sởn gai óc, những cái hôn ướt át lên cơ thể tôi chút một. Lúc đó tôi đã có thể đạp văng anh ra khỏi cơ thể mình nhưng cơ thể nó lại không nghe lời tôi, những hành động ấy như làm tan chảy tôi ra từng vũng nhỏ, nếu ngày hôm ấy chị Ly không ngăn cản thì có lẽ đêm ấy tôi lại thuộc về anh rồi. Càng nghĩ lại càng rối, chợt giật mình vì cái đái quần tôi ướt nhẹp. Cái gì vậy trời, đừng nói với tôi là mới chỉ nghĩ nhiêu đó mà tôi đã ra rồi nha.
– Dâm đãng quá – tôi bật dậy vỗ vào mặt mình…
Chạy thẳng vào nhà vệ sinh để rữa rồi thay đồ ra ngủ, nằm vật vã một lúc rồi thiếp đi trong mơ màng.