Phần 3
Tôi cứng họng, không lẽ nói là anh cứu em thoát khỏi mấy thằng kia định hiếp em, rồi sau đó hứng quá hiếp em luôn.
Có nên nói không nhỉ, tôi thở dài.
– Sao không trả lời – con nhỏ gặng hỏi…
– Có muốn nghe thật không?
– Ừ.
– …
Tôi kể hết cho con nhỏ nghe, hàng mi bắt đầu ngấn nước, tôi thở dài. Biết trước mà sao còn lại kể cho con nhỏ nghe nữa vậy trời, tôi thở dài nhìn.
– Khốn nạn… – con nhỏ hét lên…
– Ừ…
– Mẹ mày Quốc ơi, khốn nạn…
– Ừ…
– Ừ cái gì mà ừ… – con nhỏ quay sang tôi…
– Thì ừ chứ cái gì – tôi đáp…
– Nhà ở đâu chút đưa cho về – tôi đáp…
– Không có nhà – con nhỏ nói dứt khoát…
– Ừ vậy thì ở đây – tôi nói…
– Không.
– Zị về nhà đi – tôi nói nhỏ…
– Không…
– Vậy giờ muốn gì…
– Muốn ở đây – con nhỏ nói lớn nhìn tôi…
– Sao nãy nói không – tôi hỏi…
– Nãy khác giờ khác, giờ có cho không…
– Ừ sao cũng được…
– Im đi. Đừng có nói câu đó với tôi – con nhỏ hét lớn…
– Rồi rồi… – tôi xua xua…
– Ở đây rồi đồ đạc đâu mà mặc – tôi hỏi…
– Anh mua cho tôi – con nhỏ nói…
– Ặc…
– Ặc gì. Anh phá đời tôi rồi còn gì – con nhỏ quẹt quẹt cái mũi khịch khịch…
– Rồi ok?
– Sách vở nữa…
– Rồi.
– Mà học lớp mấy mà mua sách vở – tôi hỏi…
– 4/8 Lên lớp 11…
Cái gì… con nhỏ này có khi chưa được 16 tuổi, má ơn kiểu này mà bị bắt thì tù rục cả xương còn chưa ra ngoài được má ơi chút lụm rồi.
– Sợ à.
– Sợ gì – tôi cố giữ bình tĩnh…
– Không gì…
– No chưa – tôi hỏi…
– Rồi…
– Uống hết ly kia đi – tôi chỉ sang ly sữa…
– Không thích. Uống sữa mập…
– Ừ không ép…
– Ực…
Con nhỏ nốc một hơi hết ly sữa rồi nhìn tôi.
– Thay đồ đi…
– Thay rồi…
– Định mặc đồ đó ra đường à…
– Ra chi?
– Đi mua đồ chứ chi – tôi thở dài…
– Đồ gì…
– Đồ mặc chứ đồ gì con quỷ lì lợm…
…
Một giọt nước lăn dài trên ô cửa kính và hòa tan vào cơn mưa lác đác ngoài kia. Từng hạt mưa một lúc nặng trĩu, tiếng rì rầm của giọt mưa rơi ngoài hiên, bầu trời trở thành một màu xám xịt cô đặc, tôi… tôi vẫn ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng không đường như mọi ngày. Nhưng hôm nay trong căn nhà tôi lại có thêm một bóng người lùm xùm trong chiếc áo rộng thùng thình cứ đi qua rồi đi lại, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi. Tôi thì cứ như một bóng cây ven đường nhâm nhi với ly nước và xem một bộ phim hay.
– Trời ơi sao mưa vậy trời – con nhỏ la ó é…
– Thì mưa chứ gì. Zị cũng hỏi – tôi thở dài đáp…
– Ai hỏi mà trả lời – con nhỏ xù lông lên…
Tiếng mưa vẫn tí tách không ngừng, ngoài kia gió vẫn thổi mạnh, kiểu này là bảo luôn chứ mưa gì hả trời, con nhỏ cứ đi đi lại lại hai con mắt đăm chiêu, lâu lâu lại thở dài. Con nhỏ ngồi phịch xuống kế cạnh tôi rồi nhướng mày lên hỏi…
– Ê tên gì – tỉnh bơ luôn…
– Hỏi chi – tôi đáp…
– Mai mốt đi báo công an chứ chi – con nhỏ ương ngạnh lên…
– Minh – tôi đáp…
– Ừ…
– Ừ…
Không gian lại tĩnh lặng chỉ còn tiếng ro ro của chiếc quạt trên trần, không biết từ lúc nào mà con nhỏ đã tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, gương mặt tinh quá nhìn cực kỳ dễ ghét khi ngủ. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hồng đó, nước mắt của một người lại tiếp tục hòa vào theo làn mưa ngoài hiên.
Tôi ghét mưa, tôi cực kỳ ghét nó. Mưa cứ rơi ngay lúc tôi buồn, ngay lúc tôi chán chường nhất với cuộc sống hiện tại, tôi vẫn im bặt mặc cho con ngủ trên đôi vai không đủ rộng của tôi. Đã bao nhiêu người con gái đã tựa vào đây, nhưng rồi đôi vai này không đủ sức để chở che để bảo vệ rồi cũng đã sụp xuống và vuột mất người đó. Giờ lại có thêm một người khác lại tựa vào đôi vai này, và nhất là có một giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt đó. Nước mắt à, bao lâu rồi nhỉ, bao lâu tôi không có nước mắt rồi, chắc nó cũng đã khô cạn mất rồi còn đâu. Nhẹ nhàng đưa tay chầm chậm lau đi giọt nước mắt khô động kia, bốp… con nhỏ đánh vào tay tôi một tay quệt nước mắt khịch khịch, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
– Làm gì đó thằng biến thái – chửi không nhân từ luôn…
– Ừ…
– Tôi hỏi làm gì sao lại trả lời Ừ – nhỏ gặng hỏi…
– Không làm gì cả – tôi thở dài…
– Đừng có nói dối…
– Không nói dối…
Tôi đáp rồi bật dậy bước vào nhà bếp pha tiếp ly cà phê mới, từng giọt từng giọt rơi nhẹ xuống cái ly thuỷ tinh kia, con nhỏ đứng sau tôi hầm hừ y chang con mèo bị cướp lấy con cá.
– Nhìn gì? – Tôi hỏi…
– Gì là gì? – Con nhỏ hỏi ngược lại…
– Ừ…
– Ừ cái gì mà ừ…
Tôi lặng thinh tiếp tục nhìn ly cà phê đang dân lên…
– Hết mưa rồi…
– Ừ…
– Đi mua sách coi, hứa rồi – con nhỏ kéo tôi đứng dậy…
– À ừ thay đồ đi – tôi nói…
– Thay rồi – nhỏ đáp…
– Ừ đợi chút đi…
– Không…
– Uống ly cà phê này cái rồi đi – tôi nói…
Con nhỏ chụp cái ly cà phê uống cái ực, rồi đặt lên chỗ cũ nhìn tôi rồi nói…
– Rồi đó đi được… chưa…
Mặt con nhỏ nhăn nhó nhìn buồn cười không chịu được, đúng là cái thứ bướng bỉnh, muốn gì là phải làm cho được, tôi cười nhạt một cái xoa xoa cái đầu con nhỏ, rồi tiến lại tủ lạnh đeo hộp Vinamilk 100% nguyên chất đưa cho con nhỏ.
– Uống đi…
– Không… cần – con nhỏ lắp bắp…
– Uống nhanh lên, cái thứ lì lợm – tôi nghiêm giọng…
– Ừ…
Nhỏ chụp lấy rồi uống ừng ực, tôi nhìn nhỏ cười cười, lâu lắm rồi tôi mới gặp một đứa có cái tính bướng bỉnh cỡ này. Nhỏ chùi mép mà vẫn còn dính sữa trên mặt nhìn tôi, tôi vội lau thì con nhỏ gạt tay ra…
– Làm gì đó…
– Yên coi…
Tôi túm lấy con nhỏ rồi lau vết sữa dính trên mặt, khóa cửa cẩn thận xong tôi đưa con nhỏ cái nón bảo hiểm đôi cho con nhỏ đội…
– Đội vào – tôi nói…
– Rồi…
Phi trên chiếc xe của mình, mưa vẫn còn rơi lác đác, không khí se lạnh, từng vệt nước bắn tung tóe hai bên đường khi tôi chạy qua…
– Zì mà bảo hết mưa à – tôi quay lại hỏi…
– Không biết – con nhỏ đáp tỉnh bơ…
Tôi thở dài rồi đề gas chạy tiếp, không biết mặt tôi có dính lọ không hay sữa còn dính trên mặt con nhỏ hay sao mà người ta nhìn tôi cười cười bí ẩn. Lắc lắc đầu vài cái rồi chạy ngay đến nhà sách, má ơi đông quá.
– Qua siêu thị đi – con nhỏ nói…
– Ừ…
Lạng vòng vòng một lúc rồi rẽ vào một siêu thị gần đấy, tôi gửi xe xong rồi bước lạch cạch vào trong, trời đã lạnh vừa vào thì gặp ngay máy lạnh khiến teo cả chym. Thở dài định đi tiếp thì thấy con nhỏ đang đứng chỗ kia làm cái gì đó, tôi bước lại khều khều…
– Đi mua sách hay đi chơi…
– Đi mua sách…
– Vậy thì đi nhanh lên – tôi xóc nách con nhỏ đi.
Con nhỏ quẹo qua chỗ sách vở còn tôi thì quẹo qua chỗ quần áo, quay quay một lúc thì cũng chẳng biết mua bộ nào cho con nhỏ quỹ này. Lý do là chả biết nó mặc size gì nữa.
– Anh cần em giúp không ạ – tiếng nhỏ nào đó vang lên…
A đây rồi tướng tá cũng giống giống không xi nhê nhau mấy, tôi chụp lấy áo rồi yếm ngay vào người nhỏ kia. Con nhỏ này ấp a ấp úng gương mặt đỏ gắt, tôi cũng chả quan tâm mấy cho lắm, chọn qua chọn lại cuối cùng cũng được mấy bộ tôi thở dài mệt mỏi…
– Cảm ơn nha – tôi nói với nhỏ kia…
– Dạ hông có gì – so với con kia thì tính tình một trời một vực.
Ôm cái đống đồ trên tay ra quầy tính tiền tỉnh bơ trước sự ngỡ ngàng của thiên hạ…
– “Thằng này gay hả ta”
Con nhỏ thu ngân cứ nhìn tôi cười khúc khích, bộ tôi giống thằng hề lắm hả ta. Tính xong cho vào bọc sách tòn ten ra chỗ con nhỏ đang loay hoay với đống sách cao vời vợi…
– Rồi chưa…
– Rồi – con nhỏ đáp…
Nhìn cái đống sách mà tôi phát nản, lúc trước học cấp 3 lớp 11 khiến tôi muốn phát điên vậy, giờ lại gặp.
– Có xài không mà mua lắm thế…
– Kệ tôi – nhỏ đáp…
Tính tiền xong là tôi phi ra khỏi siêu thị và chạy về…
– Quẹo qua quận 7 đi – con nhỏ nói…
– Chi? – Tôi hỏi…
– Quẹo đi đồ lì lợm.
Chạy qua chỗ con nhỏ chỉ thị là nguyên một dãy nhà cao vời vợi đẹp nói chung là vl, ai cũng ao ước chắc anh em cũng biết là chỗ nào.
Chừng 15 phút sau con nhỏ quay lại với cái bị đồ trên tay.
– Đi…
– Ừ…
Chạy ngay về nhà thở dài một tiếng, tôi ôm đồ vào rồi thẩy bọc đồ cho con nhỏ…
– Mua cho đó…
– Gì thế…
– Quần áo, quần xì, áo vú – chém chút đừng nghĩ bậy chỉ nói quần áo thôi…
– Không cần…
– Ừ…
Để mặt con nhỏ ở đó loay hoay, tôi phi thẳng lên giường và chìm vào giấc ngủ ngàn thu.