Phần 31
Tụm ngụm khói trắng bay lờ đờ trong không gian im lặng, từng hơi thở nặng nhọc và buồn rầu. Tôi ngồi bẹp trước bậc thang trước cửa nhà châm điếu thuốc phì phò, cái cảm giác phê phỡn cứ lờ đờ trong đầu tôi. Giờ cũng đã tầm trưa, từng ánh nắng gắt chiếu thẳng xuống lòng đường, hơi nóng nực như muốn tan chảy cả thế giới này. Ngồi một lúc thì cũng bước vào nhà, tiếng lọc cọc ở dưới bếp chắc là cái con bé Trinh đây. Tôi bước vào thì thấy con nhỏ đang nấu cái gì đó.
– Em làm gì vậy? – Tôi liền hỏi…
– Dạ em đang nấu cháo cho nó – nhỏ trả lời…
– Ơ mới tập nấu à – tôi chỉ vào cái cuốn sách dạy nấu ăn.
– Dạ vâng, chứ đó giờ em có nấu cái gì đâu – mặc con nhỏ cứ đơ đơ ra.
– Thương bạn quá ha – tôi cười…
– Dạ hehe – nhỏ cũng cười…
– Để anh nấu cho, em lấy anh chai nước mắm đi. – Tôi nói…
– Dạ để em lấy.
Với công lực thâm hậu chuyên nấu ăn nuôi gái thì nấu cháo với tôi cũng chỉ là chuyện xoàn, đôi tay tôi thăn thoắt một tí cũng xong. Tôi quay sang nhìn con bé thì nó cái gương mặt con bé đầy vẻ ngưỡng mộ…
– Wooww thơm quá nhe – mặt con nhỏ nhìn tếu lắm…
– Anh làm mà, đây em nếm thử đi – vừa nói tôi vừa đưa cho nhỏ nếm…
Cái khung cảnh lúc ấy cứ như là một cặp vợ chồng mới cưới vậy, ai mà không biết sẽ lập tức hiểu lầm ngay. Mặt con nhỏ đỏ hồng cái mõ cứ chu chu ra nhìn mà muốn cắn cho một phát, con bé cứ chu cái mõ rồi thổi phù phù cho nguội rồi ăn.
– A a a ngon quá, anh nấu ngon quá – nhỏ khen tôi nức nở…
– Haha nghề anh mà… – tôi cười nhẹ với con nhỏ.
Nếu ai đó nói tôi là một thằng lăng nhăng và dễ rung động thì tôi cũng chỉ có thế chấp nhận, vì bản chất tôi là thế, cái bản chất ít kỹ và tham lam đã ngấm vào máu. Chẳng có thể thay đổi được nếu như không có em của ngày hôm nay, mỗi ngày đều đặn hai cái tát khi rung động trước của một cánh hồng khác, nhờ thế mà tôi mới trở thành một người đàn ông trưởng thành của ngày hôm nay, người đàn ông che chỡ và gánh trên lưng cái gia đình này. Trở về với câu chuyện, tôi và con bé Trinh cứ quanh quẩn dưới bếp làm thêm chút đồ ăn nữa, chợt phía sau tôi có một ánh mắt sắt liệm cứ nhìn vào lưng tôi, cứ như hàng vạn mũi kim đâm vào trái tim này. Tôi quay lại nhìn thì ra là con nhõ. Nhõ lăm lăm nhìn tôi rồi bước vào, xô tôi qua một bên rồi lại chỗ tủ lạnh lấy ít nước cam rồi đùng đùng bước ra. Nhìn cái gương mặt phụng phịu bặm trợn mà cứ như ghen ấy, tôi nhìn rồi cũng chỉ cười khì kéo nhỏ lại.
– Ăn cháo không, anh múc ra tô? – Tôi hỏi nhỏ…
– Không – con nhỏ đáp lững rồi cứ bỏ mặc chạy lên phòng, như tránh mặt tôi vậy.
– Chết rồi, nó giận rồi kìa – con bé Trinh khều khều tôi.
– Kệ nó đi, nó hay hâm lắm – tôi cười…
– Hông đâu, chắc nó ghen anh với em ý – con bẻ bụm miệng cười.
– Ơi trời, có gì đâu mà ghen, có phải người yêu gì đâu – tôi gãi đầu.
– Thì bộ nhất thiết là người yêu mới được ghen sao trời, anh nói chuyện cù lần gớm – con nhỏ xuýt xoa.
– Haha, hai lúa mà – tôi cười.
– Em ăn đi, để anh đem phần cháo này lên cho nó – tôi vừa nói vừa múc một phần cháo riêng ra cho con nhỏ.
– Dạ.
Vừa đi vừa hít hà cái tô cháo đang nghi ngúc khói, từng bước chân đều chầm chậm lên từng bậc thang, thoáng chóc đã tới trước cánh cửa căn phòng nhỏ.
– Tuyền mở cửa, anh đem cháo lên đây.
– Không, tôi không ăn – con nhỏ hằng dọng.
– Mở cửa anh vào nào, em có chuyện gì giận anh à – tôi hỏi nhỏ.
– Đã nói là không mà, anh đi chỗ khác đi…
Càng nghe càng bực mình, tôi mở cửa chẳng thèm đợi con nhỏ ra mở cửa, tôi bước vào thì thấy con nhỏ cuộn tròn ngồi trong cái chăn kín mích.
– Này em sao thể, ăn tí cháo đi cho khỏe…
Chưa kịp dứt lời thì con nhỏ vùng ra xô tôi, cái tô cháo trên tay tôi đổ ra tay, một cảm giác phỏng rát truyền lên nảo bộ, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên và tâm trí tôi bắt đầu nóng nãy, tôi rất ít khi điên, nhưng một khi đã nổi nóng thì không thể nào kiềm chế được. Tôi nắm lấy cái tô chọi vào tường một cái bốp, từng mảnh vụn thủy tinh rơi len ken xuống nền nhà. Tôi siết chặt tay, từng vết bỏng càng ngày càng lộ rõ ra.
– Đụ mẹ cái thái độ đó là sao, tao nhường nhịn quan tâm rồi làm tới à.
– Cái đụ con mẹ nó, đã sai còn làm chảnh à, thích bay lắc không, thích phê phỡn không, sao không chết mẹ luôn cho rồi đi, cái bản tính của mày không có làm được trò trống gì đâu mà giở cái thái độ đó với tao à. – Tôi quát to với con nhỏ.
Nói xong tôi bước xăm xăm ra khỏi cửa, tôi nắm chặt cánh cửa phòng của con nhỏ rồi giật mạnh một cái rầm vào. Cánh cửa phòng như muốn bể tan tành sau cái đập đó, tôi bước thẳng xuống lầu bỏ mặc cái tiếng khóc của con nhỏ đang vang vọng trong căn phòng trống đó. Con bé Trinh hoảng hốt chạy lên xem có chuyện gì thì thấy cái mặt tôi đang điên thì con nhỏ cũng sợ sệt mà chẳng dám nói lên lời.
– Hôm nay em ở nhà anh đến tối được không, anh có công chuyện. Lo cho nó dùm anh…
– Dạ…
Nói xong tôi phóng chiếc xe ra khỏi nhà, có lẽ đây là cái lần mà tôi nóng nãy từ trước đến giờ, càng nghĩ tôi càng thêm tức giận vì thế mà tôi càng siết chặt tay ga mà kéo đi. 60 70 80 90 Từng con số mà cứ tăng dần lên, cũng may là tôi đang chạy trên đường cao tốc nếu không thì có lẽ tôi chẳng còn ngồi đây mà gõ nữa rồi. Chạy một lúc thì tôi cũng ra tới ngoại thành, dừng xe lại một bải đất trống, phía trước là một cánh đồng bao la xanh tươi bát ngát. Tôi ngồi tựa mình vào một gốc cây to lớn và phóng tầm mắt mình ngoài cánh đồng xa kia, bỏ lại phía sau những ồn ào và bon chen của thành phố, tôi thả hồn mình nhẹ nhàng và suy nghĩ những gì mình vừa làm, chẳng hiểu sao tôi lại nóng giận và trách mắng nhỏ như vậy, đó đâu phải là lỗi ở nhỏ đâu mà ở những thằng chó kia. Đúng tất cả là tại lũ chó kia, chỉ tối nay thôi tôi sẽ đâm bọn đó và sẽ về xin lỗi nhỏ. Chỉ vậy thôi chỉ cần vậy thôi mọi chuyện sẽ êm thôi, chỉ vậy thôi.
Cứ lang mang với những kế hoạch trong đầu đã định sẵn, chợt có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, ai thế nhỉ? Tôi tự hỏi, khẽ quay lại nhìn thì là em người tình hờ của tôi, em đứng trước ánh nắng của chiều tà, từng ngọn gió nhẹ nhàng nâng tóc em bay khẽ.
– Sao anh lại ngồi ở đây – em ngồi xuống cạnh đặt nhẹ bàn tay vào tay tôi.
Cái mùi thơm nhẹ nhàng của em bay lờ đờ trong không khí, tôi chẳng thèm đáp chỉ buông thả người nằm dài trên bãi cỏ xanh. Em cũng im lặng chỉ nhìn tôi không đáp, tầm 5 10 phút sau khi bình thản trở lại tôi quay qua nhìn em.
– Sao em biết anh ở đây? – Tôi nắm nhẹ lấy tay em.
– Em tình cờ đi qua thì thấy một thằng tự kỹ dưới gốc cây nên vào xem chơi thôi, ai ngờ là anh haha – em cười lớn.
– Đánh em bây giờ chứ tự kỹ dưới gốc cây à – tôi đánh nhẹ lên đầu em.
– A… Chứ không phải à, tự dưng trưa nắng nóng nực lại ra đây ngồi.
– Anh thích thế được không, ý kiến với ý cò à – tôi trợn mắt.
– Xì xì xì, gì mà anh chẳng cải được.
– Haha, kệ anh – tôi cười.
Cứ thế cứ thế, em nói chuyện với tôi và tôi cười rất nhiều rất nhiều, nằm với em lăn lóc trên bải cỏ một lúc thì cũng mệt. Bấy giờ em nằm trên người tôi thỏ thẻ.
– Giờ nói được chưa, sao anh lại ở đây – em thỏ thẻ vào tai tôi…
– À ừ à… mà thôi không nói đâu – tôi lấp bấp.
– Nói đê, để xem ai làm cục cưng của em buồn đây hả – em xoa xoa cái má tôi.
– Rồi rồi anh nói được chưa, khổ quá – tôi lèm bèm cắn nhẹ vào tai em.
– Rồi nói đi nè hi – em cười.
– Labcgagayzyzhzhzhahah – tôi kể hết cho em nghe.
– Ơi trời ơi là trời – em hét vào mặt tôi.
– Anh kỳ vậy, có phải tại con bé đâu mà anh nói nó như vậy – nhỏ trợn mắt…
– Thì tại lúc đó anh nóng quá có kiềm chế được đâu – tôi thở dài…
– Thế anh định sao đây – em buồn bã hỏi tôi…
– Chẳng sao hết, tới đâu thì tới – tôi gục mặt.
– Xin lỗi con bé đi chứ mà tới đâu tới cái gì – em hét vào mặt tôi.
– Rồi rồi anh biết rồi – tôi thở dài.
Bị em tra tấn một lúc thì cũng đã đến chiều tà, và… tôi cũng không quên việc mình cần làm tối nay. Từng ánh nắng chiều đang buôn dần qua những toà nhà trọc trời, gió thổi buồn cuốn từng chiếc lá bay lờ đờ trên mặt đất. Tôi đang trên đường về phía sau là em, em ngồi phía sau ôm nhẹ tôi vào lòng. Chả buồn nghĩ gì thêm cho mệt đầu tôi vít ga chạy thẳng về nhà không khéo thì cái bịch hoành thánh nó nguội mất. Tôi thừa biết là 2 đứa nó đang đói meo ở nhà cho xem. Tôi khẽ cười rồi vít gas chạy thẳng về nhà. Đậu con xe sang một bên tôi mở cửa bước vào thì thấy 2 con nhỏ đang ngồi xem tv ngon lành. Chợt thấy tôi mặt con nhỏ xụ xuống, tôi cố tỏ vẻ không có gì bước băng băng lên nhà trên.
– Hù. Hắn ăn hiếp em của chị hả – em phía sau chạy đến ôm con nhỏ.
Nhỏ khẽ cười ríu rít nhìn em, tôi vừa đến bậc thang thì con bé Trinh ở phía sau đã nói to.
– Sáng anh hỏi chuyện đó để làm gì vậy, chuyện đã qua rồi anh đừng làm rắc rối thêm – con bé nói.
– Ờ… anh tự biết mình phải làm gì – tôi quay lại cười nhạt…
Tôi bước lạch cạch lên lâu thay bộ đồ khác vào và đem theo một cái khẩu trang đen và một cái nón, định bước ra cửa thì chợt nhớ lại đã bỏ quên một thứ đó là thanh kiếm này, thọt tay xuống gầm giường tôi lấy ra một cây kiếm nhật nhỏ dài tầm 2 gang tay được bọc cẩn thận trong một cái tấm vải màu đen. Nhét vào bụng tôi bước len lén xuống nhà như sợ ai thấy vậy, mà cũng sợ thật, không khéo bị mấy con nhỏ phát hiện.
– Anh cất cái gì trong người vậy – em hỏi tôi…
– Không gì. À nếu tối nay em rảnh ở lại với mấy đứa nha, tối nay anh có việc không về được – tôi nói nhanh rồi bước ra.
Bấy giờ thì thằng tuấn đang ngồi đợi tôi trên con wave cũ.
– Ok nhanh mày – tôi nói.
– Rồi ok. Tao dặn người sẵn ở đó rồi. Gặp bọn nó là up luôn…
Kéo trên con xe độ chạy băng băng trên đường, từng ngọn gió cứ như bị chẽ đôi trước bánh xe của tôi. Trời đã tối, từng ánh đèn hiu hắt xuống lòng đường, đâu đó vẫn còn tiếng rao đêm của những người bán hàng rong, rít trên miệng điếu thuốc cho ấm bụng, tôi kéo gas chạy thẳng đến điạ điểm nơi mà những thằng trẩu tre lên bàn thờ ngắm gà khoả thân.
Đậu chiếc xe bên cạnh đường tôi bước vào đằng sau là thằng tuấn. Tiếng bass nặng đầu đang vang lên từng nhịp một, đeo khẩu trang vào tôi len lỏi vào đám người tìm ra cái lũ chó đó. Đây rồi, bọn đó đang tập chung lại một cái bàn trong gốc. Tôi nhẹ nhàng lấy một chai bia trên cái bàn gần đó, tôi bước chầm chậm vào, hơi thở tăng dần, bàn tay siết chặt chai bia trong tay. Tôi nắm cổ thằng mà hổm tôi tán vào đầu nó chai bia hôm trước. “Bốp” từng mảnh vỡ bay tung tóe khắp sàn, thằng đó ôm đầu, từng dòng máu đỏ tươi chảy len lét trên mặt sàn. Không gian hổn loạn, tay tôi lâm le phần còn vỡ kia hét lớn.
– Đụ mẹ hôm nay bọn mày phải chếttttt…