Phần 32
Trong ánh đèn mập mờ, từng giọt máu rĩ ra trên cánh tay tôi. Từng tiếng len ken rớt xuống nền, tiếng của kim loại khứa vào thịt ê buốt. Mọi người dạt ra và la hét, trong chớp mắt tôi rút cây kiếm từ trong áo mình ra chém một nhát dọc lưng thằng đấy, máu tuá ra từ ngực nó, từng dòng máu đen đục ngầu chảy dài trước mắt tôi. Không gian thật hổn loạn, ánh đèn mập mờ, không khí nặng trịch.
Tôi nắm đầu thằng đó nền từng cái thật mạnh vào mặt nó, máu mũi máu mồm nó cứ chảy ra dính vào tay tôi, cứ như một thứ gì đó đang điều khiển, tôi không thể điều khiển bản thân mình. Tôi cười to và thật man rợ, những đường kiếm dính lên da thịt bọn nó, máu chảy càng nhiều người tôi càng nóng lên bấy nhiêu.
Một thằng bay đến định cứu thằng chó này thì bị tôi đá một cú chân cao ngay vào đầu, một cú đá thật mạnh làm nó ngã nhào vào bàn kính. Cơ thể tôi dính đầy máu của bọn nó, máu của tội lỗi, máu của ác quỷ đang hòa tan tôi, một con quỷ đã ngủ quên trong tiềm thức giờ lại bừng tỉnh, nó cố đập vỡ cánh cửa sắt giam cầm nó, từng mắc xích lung lay lung lay. Nó đang bò ra, nó đang đến, nó đang vùng vãy, nó tới rồi, tới rồi, nắm chặt thanh kiếm cũ kỹ đang sáng rực trong đêm, tôi đâm một phát vào bụng thằng đó, nó giảy giụa, máu tung tóe khắp nền, mắt nó trợn trắng nhìn tôi, tôi cười hả hê man rợ mặc kệ tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình.
– Đụ mẹ chạy thôi, rút nhanh – thằng tuấn nắm lấy tay tôi giật mạnh.
Nhét thanh kiếm vào võ, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, xô đẩy những con người đang hoảng hốt vì sợ sệch kia, tôi lẫn vào đám đông ra ngoài.
Tiếng xe đêm vang ầm ĩ trên những con đường vắng lặng, tôi ngồi sau xe thằng tuấn nắm chặt điếu thuốc tàn mà hút cho bình tĩnh lại, nó chẳng bao giờ giám để tôi cầm lái sau cuộc chiến nào cả, rít chặt hơi thuốc vào phổi, một thứ gì đó đau đớn bắt đầu hiện ra trong đầu tôi, đưa tay ra phía sau thì đầy máu, chắc là lúc nãy bất cẩn bị thằng chó kia nó xiên cho một nhát sau lưng rồi. Tôi gồng chặt thân mình chịu đau, tiếng ken két của hai hàm răng ma xát vào nhau đau đớn.
– Mày có sao không, mặt nhăn như chó vậy? – Thằng tuấn nhìn vào gương hỏi…
– Tao bị chém một nhát sau lưng rồi – tôi nói trong mệt nhọc và đau đớn.
– Ngồi im đi, để tao chở đến chỗ thằng bạn tao, nó có phòng khám gần đây thôi…
Dứt tiếng nó siết chặt tay gas rồi chạy đi trong cơn gió đêm buồn tẻ. Dựng xe lại trước một phòng mạch, nó dìu tôi bước vào, nó đập cửa.
– Mẹ nhanh lên, vào khám cho nó cái – nó nói với một ai đó…
– Đụ mẹ, chắc là đâm chém nữa chứ gì – người đó đáp…
– Mẹ nói nhiều, nhanh lên – nó giục…
Người đó đỡ tôi bước vào trong, xé toẹt cái áo tôi ra, một giọng nói lo lắng ái ngại.
– Má nó gì mà một lỗ vậy, chắc bị võ bia đâm mẹ rồi – hắn chắc lưỡi…
– Vịnh nó lại, để tao rữa vết thương rồi gắp miễng ra.
10 – 15 Phút sau, tôi ngồi bệch trên giường bệnh, hai tay nắm chặt vào thanh giường chịu đựng. Tôi thở hổn hển như một con thú hoang bị thương vậy, mồ hôi nhể nhãi tuả ra khắp mặt tôi.
– Cảm ơn mày – tôi đấm vào tay thằng tuấn.
– Ơn nghĩa mẹ gì, anh em với nhau cả – nó cười lớn…
– Cười con mẹ mày chứ cười – tôi nhăn nhó.
– Mẹ nằm nghỉ đi, sáng tao qua rước, tao lo cho tụi đệ đã – nó nói…
– Ừ cút mẹ đi, tao tự lo được – tôi cười cười…
– Ừ biến đây…
Nó nói rồi bước ra, tôi nằm sấp trên giường, mùi sát trùng cứ bay nhè nhẹ trong không khí, khó chịu vì mệt và đau, tôi nằm nhăn nhó chẳng thể nào ngủ được.
Tiếng đồng hồ vang vọng trong không gian yên tĩnh, cây kim ngắn cũng đã chỉ 2h sáng, tôi vẫn trơ trơ mắt ra nhìn quanh, đau đớn và mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong sự giày vò tội lỗi.
– Dậy thằng chó, định ngủ đây luôn à – tiếng của thằng tuấn văng vẳng bên tai…
– Oài mẹ – tôi ngáp dài…
Nó đem cho tôi một bộ đồ mới, bộ đồ củ hôm qua nó đốt mất rồi, không khéo công an lại tìm ra thị mệt.
– Tụi nó chạy được không? – Tôi hỏi chuyện tối qua…
– Được hết cả, tao lo lót cho bọn nó trốn hết rồi – nó bảo…
– Thôi mẹ về, tao đói quá – tôi ngáp dài.
– Ừ…
Nói rồi hai thằng đèo nhau đi ăng phở cho nó máu, đường phố buổi sáng thật đẹp, từng ánh nắng của một ngày mơi thật đẹp, nó bay lơ lửng trong không khí vào làm bừng sáng mọi ngóc ngách trong cái thành phố tráng lệ và cũng đầy cạm bẩy này. Ăn xong nó chở tôi về nhà nằm nghĩ, chứ bị thế này mà còn đi lung tung có nước mà tôi xuống mồ mất. Loay hoay với cánh cổng mà chẳng tài nào mở được, tôi lại đành bấm chuông kêu em ra mở.
Em bước ra trong bộ đồ ngủ màu hồng, chắc là đồ của con nhỏ đây mà, đôi chân dài và trắng muốt, gương mặt rũ rượi nhìn tôi, chắc là em mới thức đây mà. Em vừa mở cửa cho tôi em vừa ngáp dài, chắc là đêm qua thức khuya lắm đây.
– Em còn muốn ngủ nữa à – tôi vỗ nhẹ vào hai cá má em…
– Dạ hông. – Em cười cười nhìn tôi.
Lúc này đằng sau thì con bé Trinh và con nhỏ cũng chạy tới. Ánh mắt dò xét và đầy nghi ngờ của con bé dành cho tôi.
Bước nhanh vào trong tôi đưa mấy bọc phở còn nóng cho em rồi nói.
– Em làm cho mấy đứa ăn đi, anh mệt quá lên phòng nghỉ đây.
– Anh Minh! – Con bé Trinh gọi.
– Gì nhóc – tôi quay lại hỏi, cố kìm nén cái đau đớn đang hiện ra trên mặt mình.
– Chuyện tối qua anh làm à? – Nó hỏi tôi…
– Chuyện gì nhóc? Nói rõ ra xem nào – tôi giả vờ không hiểu…
– Anh thừa biết em nói gì mà, sao lại còn giả vờ? – Đôi mắt nó chao lại nhìn tôi.
– Thôi anh chẳng biết em nói gì hết, ăn rồi còn đi học – tôi nói rồi bước nhanh lên lầu.
– Hôm nay chủ nhật, không học gì đâu – nó đáp ngay lại…
– Ừ thế 3 chị em làm gì đi anh mệt quá rồi.
Vừa đi tôi vừa thấp thỏm lo sợ, chẳng hiểu bản thân tôi sợ gì, sợ em và nhỏ biết chuyện tôi làm đêm qua chăng, không phải, không phải đâu, tôi làm gì đến nỗi như thế. Chắc có lẽ là vết thương làm tôi đau quá nên mới nghĩ tào lao như vậy thôi, tôi lầm bầm cố giữ vững cái ý nghĩ trong đầu là thế. Nằm dài mệt mỏi trên giường, tôi thở hổn hển vì đau. Cố gượng dậy cởi cái áo xem vết thương nó thế nào, lục trong tủ cá nhân kiếm vào viên thuốc giảm đau và an thần để làm dịu bớt và ngủ.
Tiếng bước chân vang khe khẽ một chút rồi dừng lại, khung cảnh ngày xưa lại hiện về. Cái ngày tôi bị phản bội, cái ngày tôi mới hiểu được định nghĩa tình yêu là gì? Điều kiện để được yêu là gì.
– Anh nhìn anh xem, anh chả có cái con mẹ gì cả mà đòi tôi ở bên anh mãi ư??? – Cái giọng chua ngoa vang lên trong gốc phòng…
– Ừ anh không có gì cả, nhưng anh đã cố hết sức rồi, những gì anh làm được cũng đã làm hết cho em rồi còn gì? Em còn đòi hỏi gì nữa chứ – tôi nói với cái giọng buồn đầy nước mắt.
– Làm cho tôi, anh làm được con mẹ gì chứ? Cơm ăn 3 bữa à, haha, bớt đùa và mơ mộng đi cưng. Lúc trước tao đến với mày vì mày có tiền thôi, chứ mày có được cái con mẹ gì đâu, thôi tao đi đây bạn trai tao đang chờ bye bye cưng nhé haha – cô ta bước đi trong vui sướng…
– Đừng đừng đi mà em, anh sẽ cố gắng cho em hạnh phúc mà. Diễm đừng đi mà em… mmmmm… – tôi ngã khuỵ xuống nền nhà.
Gương mặt buồn bã, đôi mắt tôi cay xè đi, đúng là đời mà, tôi cố gắng làm mọi thứ để được những thứ này ư, đồ chó mà, khốn nạn. Tôi đập tan những thứ trong phòng. Bóng tối lại bao trùm trong tôi, tim tôi tan nát, từng giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má hốc hác. Tôi tự trách đời khốn nạn và bạc bẽo, nhưng rồi tôi nhận được gì, trách móc đời tôi được gì. Không gì cả, chỉ mình tôi thôi, chỉ mình tôi lạnh lẽo trong căn phòng này thôi chó chết…
Không gian bắt đầu mờ dần trước mắt, một bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay tôi, tôi giật mình bừng tỉnh, thì ra là giấc mơ thì ra là giấc mơ. Không, nó chính là sự thật, sự thật của cuộc đời tôi, nó không phải là giấc mơ gì cả, lúc này tôi mới quay sang nhìn thì nhận ra là tôi đang nắm chặt tay con nhỏ. Không gian im lặng, tôi giật mình buôn bàn tay con nhỏ rồi.
– Chiều rồi, ăn đi, 2 người kia về rồi…
Con nhỏ chỉ vào tô cháo đang nghi ngút khói cạnh giường, con nhỏ nói rồi đi te te ra không thèm nhìn lại, không hiểu sao lúc ấy tôi nhìn con nhỏ cười, giống như con nhỏ đem lại hơi ấm cho tôi vậy, hơi ấm của một gia đình nhỏ.