Phần 35
Cánh phượng đỏ rơi nhẹ xuống mặt đất, hè đang về, đang về trong khí trời nóng nực. Nhỏ ngồi đó không nói chỉ cặm cụi trong cái đống sách vở dưới bàn, cũng phải vài hôm nữa là con nhỏ thi cuối HKII rồi còn gì, tôi thì cũng cớ đơ đơ ra chẳng giúp gì ngoài cái việc nấu cơm. Vì tôi muốn con nhỏ tập trung vào học hành hơn, tương lai nhỏ phụ thuộc vào việc học hôm nay đấy thôi. Gió bay nhẹ lờ đờ trong không gian tĩnh lặng, tôi ngồi đó với ly cà phê đắng chát. Con mèo mập ngồi dựa tôi kêu ngao ngao mệt mỏi, cũng phải trời gì mà nóng vờ lờ thế này thì tôi còn chịu hông nổi huống chi là cái con mèo mỡ này. Ngồi phây phẩy cái quạt giấy trên tay, những cơn gió yếu ớt phần nào cũng làm nguôi ngoai cái nóng nực trong người. Thỉnh thoảng quay vào trong thì thấy con nhỏ vẫn cặm cụi học bài, còn buộc cả cái chữ Quyết Tâm trên trán nữa cơ chứ, thật là…
Một ngày chủ nhật nóng nực bực bội đang dần qua, từng ánh nắng chiều tà buông xuống qua rèm cửa, tiếng lao xao của những tán lá úa tàn lăn trên mặt đất, tôi chạy lòng vòng quanh phường với con xe đạp của mình. Đạp xe với quần xà lỏn, gió thổi vào mát thôi rồi. Lâu lâu đi ngang qua mấy bé xinh xinh thì thấy cười khúc khích.
– Đệch mợ chưa thấy trai đẹp bao giờ à – tôi chửi thầm.
Đạp vòng vòng hóng mát thì cũng chỉ là cái cớ, thật sự là muốn cho con nhỏ có cái không gian yên tỉnh mà học bài thôi, chứ tôi cứ lượn lờ mãi thì con nhỏ lại quên bài mất. Chạy một lúc chẳng để ý thì dừng ngay trước nhà em, người tình hờ của tôi.
– Thôi kệ chạy một mình hoài cũng chán thôi rũ thêm người đi cho vui vậy. – Tôi nói thầm.
Chưa kịp bấm chuông thì thấy em đi te te ra nhìn tôi.
– Ớ anh đi đâu đây.
– Định qua chở người đẹp đi hóng gió – tôi cười khì khì.
– Ai đâu sao em không thấy – em giả vờ…
– Ơ thế hông có à, vậy đi một mình vậy – tôi làm lờ…
Vội đạp đi thì em đã ngồi tót lên phía sau cười khì khì.
– Làm gì đấy, ai cho ngồi không mà ngồi tỉnh bơ thế – tôi quay lại lườm.
– Thích thì ngồi – em nạnh ra…
– Láo nhỉ, đá cái lọt xuống đất giờ – tôi gõ đầu em.
– Xì ngon, thử coi, em đấm phát chết luôn nhé.
– Ờ đấm thử coi, anh “đóng” phát nằm luôn nhé.
– Đóng là giề – em hỏi.
– Thì “đóng” là cái này này – tôi bóp vếu em một cái.
– Ơ thanh thiên bạch nhật vầy mà ngon hé – em trợn mắt.
– Anh chỉ giải thích thôi mà, ai biểu em hỏi làm gì – tôi cười.
Vừa chạy vừa luyên thuyên với em dưới ánh nắng chìu thơ mộng, ôi chuyện tình đẹp quá, một thằng con trai quần xà lỏn chở gái trên chiếc xe đạp huyền thoại dưới ánh nằng chiều khiến biết bao người ngưởng mộ. Đang đạp qua cây cầu cao chót vót thì em chợt hỏi.
– Liệu giờ em ngã xuống sông thì sao nhở.
– Chết chứ sao – tôi cười.
– Hông ý em hông phải cái đó.
– Chứ ý em là gì – tôi chòm qua hỏi.
– Thì anh có bay xuống cứu em hông – em lắp bắp…
– Không… – tôi đáp lững…
– Ơ sao anh nhẫn tâm thế – mặt em xụ xuống.
– Anh chưa nói hết mà – tôi cười cười.
– Chứ làm sao anh nói xem.
– Thì không thể không cứu chứ sao, em biết em quan trọng với anh thế nào không, làm sao mà anh bỏ mặc em được cơ chứ khờ quá – tôi xoa đầu em cười cười.
Em đi cạnh tôi nép nhẹ vào người, nụ cười nhỏ nhẹ dần hiện ra trên gương mặt em, hai cái dần đỏ ửng dưới ánh nắng chiều. Dòng người vẫn cứ đua nhau ngược xuôi, tôi thì cứ bình thản cà tàn với con xe huyền thoại của mình. Gió hè, một chút gì đó mát mẻ, một chút gì đó nóng nực đang lan tỏa trong cái không gian mênh mông này, thời gian cứ dần trôi dần trôi qua ngày. Tôi thì cứ bình thản ngồi trên cái thảm có xanh mướt phóng tầm mắt ra phía xa, em ngồi cạnh tôi không nói gì, chỉ tựa đầu và vai tôi im lặng, bất giác em lên tiếng phá tan cái không gian im lặng này.
– Cứ mãi như vầy thì vui quá anh nhỉ – em nói nhỏ vừa đủ cả hai nghe.
– Ừm, nếu em thích thì hai chúng ta sẽ như thế này mãi mãi – tôi nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ nhắn của em.
– Em hông cần anh phải làm việc gì vĩ đại cho em, chỉ cần anh như thế này mãi là cũng đủ với em rồi – em cười hạnh phúc.
– Ừ anh biết rồi cô bé à…
Tôi vuốt nhẹ mái tóc em sang một bên, và hôn nhẹ lên trán em một cái, em khẽ cười hạnh phúc rồi câu cổ tôi mà hôn. Hai bờ môi ướt át chạm vào nhau, cái vị ngọt ngào đang lan tỏa trong không gian yên lặng. Dưới bóng cây to xanh mướt, em ngồi lên hai chân tôi, em ôm tôi thật chặt, hôn tôi thật lâu rồi khẽ cười. Tôi im lặng không nói, chỉ hôn em từng chút một chậm rãi, đôi tay chai sạn la lướt trên lưng nhỏ, cái lưng dài mềm mài dần hiện ra dưới bàn tay tôi. Em chợt đẩy tôi ra đặt ngón tay lên môi cười thầm.
– Người ta thấy hết bây giờ. – Em cười âu yếm.
– Có sao đâu – tôi hôn nhẹ lên bờ ngực em.
– A đừng cắn – em đẩy tôi ra.
– Haha…
Cả hai ngồi lại một lúc rồi cũng về, trời dần tối, những ánh sáng cuối cùng cũng dần tắt phía sau những ngôi nhà cao tầng. Vẫn cái cãnh tượng ấy, cặp trai gái đèo nhau trên con xe huyền thoại. Vừa đạp vừa nói chuyện với em một lát thì em vuốt nhẹ mái tóc tôi nói.
– Tóc anh dài quá rồi nè, sau hông đi cắt đi – em nói.
– Lười với lại không biết cắt kiểu gì – tôi thở dài.
– Thì cắt vầy nè…
Em vừa nói vừa vén hai bên tóc tôi sát vào trong.
– Cắt sát cái này vào, rồi vuốt cái này lên – em vừa nói vừa chỉ chỏ.
– Rành quá ta – tôi cười cười…
– Haha em mà, mai em đồ qua cắt cho…
– Thôi tha anh, anh không muốn làm chuột bạch – tôi xua tay.
– Mai cấm anh trốn nhé, không là em bắt được thì cắt nhé – em dơ 2 ngón tay ra làm hình cây kéo.
– A sợ quá đi.
Dứt tiếng tôi đạp mạnh khiến xe lao nhanh về phía trước, em giật mình ôm chặt lấy tôi cười. Chở em về nhà rồi tôi vòng xe đạp tàn tàn về tới nhà, bước vào trong thấy trời đã tôi mà nhà không có tí ánh sáng nào. Tôi bật đèn thì thấy nhỏ đang nằm gục trên bàn, gương mặt mệt mỏi hiện ra trên mặt nhỏ. Tôi bế nhỏ lên, nhỏ nằm im lìm trong tay tôi, từng bước chân đều lên từng bậc thang. Đặt nhỏ nằm im trên giường định bước ra ngoài thì tôi làm rớt một cuốn sổ xuống đất, cúi xuống nhặt lên. Như một bản năng tôi tò mò mở ra xem thì thấy những hình vẽ nhỏ nhắn trên giấy, thì ra đây làm quyễn nhật ký của nhỏ.
Tôi lật qua trang đọc…
Ngày… Tháng… Năm…
Hôm nay anh đèo mình đi học, những khoảng cách mình tạo ra lại bị thu hẹp, cố cách mấy cũng chẳng được. Chẳng hiểu anh ngây ngô thật hay giả vờ nữa. Hôm nay anh lại ôm hôn mình… mình cứ đơ ra như bị điện giật vậy. Nhưng… tất cả những gì anh tạo ra cũng bị chính tay anh xóa bỏ, anh bảo chỉ là giúp mình thôi, giúp mình thoát khỏi thằng kia. Tim mình như vụn vỡ trước câu nói của anh, mình hận mình hận anh. Thôi mình sẽ ngủ sẽ ngủ, sẻ quên tất cả… quên.
Tôi ngồi cạnh bên giường nhỏ, tiếng thở thều thào của nhỏ trong không gian im lặng, tôi ngước nhìn lên trần nhà, những dòng suy nghĩ lại hiện ra trong đầu tôi. Tôi im lặng cố kìm nén cái cảm xúc đang trào ra ngoài tự tận đáy lòng mình.
Ngày… tháng… năm.
Nằm dài viết nguệch ngoạc những dòng nhật ký của mình, nhớ hôm qua vẫn còn đang chơi ở bar với con Trinh sáng lại thấy mình nằm ở bệnh viện. Nhưng… anh lại nằm ở cạnh mình, anh nằm đó nhìn như xa lắm…
Đang loay hoay thì anh về, anh về trong cái gương mặt chẳng thể nào khá khẳm hơn, dường như anh đau lắm, gương mặt thì cứ nhăn nhó trong mà thấy tội, nhưng kệ, không liên quan đến mình. Đau tới chết đi con chó, chết đi, dám tán mình.
Tôi đơ ra ngồi đọc từng dòng nhật ký của nhỏ, những dòng mắng chửi tôi, chửi không thương tiếc, chữi éo khác 1 con chó. Không ngờ đằng sau những sự im lặng đó là lòng hận thù nhỏ dành cho tôi, khẽ cười nhạt nhoà rồi lật sang trang tiếp. Ngoài kia từnng giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống bên hiên nhà, gió thổi mạnh từng cơn một, từng đám mây xám xịt đang dần lấn át cả bầu trời. Trăng cũng bị che mất, gió thổi mạnh. Tôi lại lật sang trang, trang này màu mè hơn, vẽ linh tinh đủ thứ cả.
Ngày… Tháng… Năm…
Hôm nay mình vừa vui vừa giận, chẳng biết viết thế nào nữa, hôm nay anh xin lỗi mình, mình thì cứ đơ đơ ra như không biết. Nói xong anh lại te te chạy ra phía phòng khách như một đứa con nít, buồn cười thật, nhưng mình chả hiểu vì sao một người như anh lại làm một việc nguuuuu đến mức như vậy. Chả hiểu có não không nữa, sáng đi học nghe con Trinh bảo thằng X bị đâm, thế là hiểu… Anh vừa nguu vừa khờ thật, mình ghét anhhhh.
Lại đơ tiếp tập hai, lại bị chửi trong nhật ký của nhỏ, định lật sang trang đọc tiếp nhưng bản thân lại không cho phép. Nhiêu đó thôi, nhiêu đó đủ rồi, không nên xen vào đời tư người khác nhiều như vậy.
Tôi đặt nhẹ quyễn nhật ký của nhỏ về vị trí củ lại, kéo chăn đấp ngang ngực nhỏ rồi bước ra. Mưa lại rơi nặng hạt, từng tiếng lộp bộp phát ra từ trần nhà dội xuống. Đúng là mưa, lạnh lẽo và đơn độc. Tôi ngồi đó chăm điếu thuốc tàn và nhâm nhi ly cà phê nóng. Tàn thuốc cuối cùng rơi xuống, tôi cũng vừa ngủ…
Rầm rầm… tiếng đập cửa vang lên trong cơn mê mụ, tôi vẫn ôm chặt lấy cái gối ngủ không thèm nghe. Lại đập cửa, tôi như thằng trẻ con bị lấy đi núm vú vùng vằng bước ra mở cửa.
– CLGT? – Tôi hỏi.
– Đưa đi thi hộ – nhỏ đáp.
– Ừ, chờ tí đi…
Tôi ngáp dài rồi đóng cửa đi vệ sinh tắm rửa đánh răng, đúng là tắm xong tươi tỉnh hơn hẳn. Ok quần đóng thùng đúng chất công sở, tôi bước xuống nhà thì thấy con nhỏ đang ngồi vọc mưa trước cửa.
– Chơi ngu thế, ướt hết bây giờ – tôi mắng.
– Kệ… đưa đi nhanh đi, trễ giờ – nhỏ dặm chân.
– Mới có 6h15 trễ gì mà trễ – tôi ngáp.
– Còn ăn sáng ôn bài nữa. – Nhỏ phụng phịu cái mặt ra…
– Rồi rồi. Mới tí đã xụ cái mặt ra.
Tôi cằn nhằn một lát rồi dắt con xe mình ra, đề ga chạy đi một lúc thì nước bắn tung tóe, bà mẹ nó mõi khi tới mấy ngày này, thì đường Sài Gòn éo khác cái hồ bơi. Cũng may là săn chân kịp không thì ướt nhẹp hết cả rồi, mưa rơi lắt rắt xuống đường, tôi cố bường dọc con phố để đưa con nhỏ đến trường. Con nhỏ thì cứ nhún nhảy phía sau vọc nước.
– Ngồi im, đạp phát lọt xe bây giờ – tôi la…
– Haha – con nhỏ cười rồi bẹo vào hônng tôi.
– A đauuu…
– Nhanh đê trễ rồi.
Chạy một lát thì cũng tới trường, con nhỏ chạy te te vào trong nói to.
– Tí tự về khỏi đón.
Tôi quay đầu xe chạy nhanh về công ty, bước vào thang máy, cái lạnh te te quấn lấy tôi, một thoáng sau thì cũng đến phòng làm việc. Tôi đặt đít xuống ngồi thì con nhỏ trân chòm qua lau mặt tôi.
– Thôi anh tự lau được – tôi xua đi…
– Thôi để em lau dùm cho, hehe – nhỏ cười…
Hai cái đồng tiền hiện ra trên gương mặt nhỏ, chợt tôi nghe có tiếng đập bàn.
– Chết mợ quên mất – tôi nói thầm.
Thằng trưởng phòng hầm hầm nhìn tôi, tôi thì cứ làm lơ đi, mình là lính mà, lấy éo gì cự lại được. Mưa đã ngớt, bầu trời sáng hơn thêm một chút, tôi vương vai mệt mỏi thở dài.
– Đi ăn anh, em biết chỗ này bán bánh xèo ngon lắm…
Chưa kịp phản ứng thì tôi bị con nhỏ lôi đi trước sự ngỡ ngàng của cả phòng, nhất là thằng trưởng phòng với cặp mắt hung thần lăm le ý đồ hại tôi.