Phần 39
Cũng vẫn là một buổi sáng bình thường như mọi ngày, bật dậy ngáp dài hít một hơi thật sâu vào phổi cho sảng khoái. Đôi chân trần chạm nhẹ xuống đất, bước thênh thang vào nhà tắm lột sạch bụi bặm trong đêm qua, từng giọt nước mát lạnh bao phủ lấy tôi, thoáng run mình bần bật vì lạnh. Chộp lấy cái đồng hồ cũ kỹ rồi đeo vào, mở cửa và bươc ra khỏi phòng, một giọng nói à không là một tiếng hát, một tiếng hát nhỏ nhẹ trong buổi nắng ban mai, vừa bước xuống cầu thanh thì đã nghe tiếng vu vơ của nhỏ.
– Em làm gì đấy?? – Tôi bước xuống hỏi…
– Làm tí đồ ăn sáng thôii – em đáp lạnh lùng…
– Thế làm cho anh một phần luôn đi, khỏi đi ăn sáng – tôi nói…
– Có tay chân thì tự đi mà làm, tui hông phải osin – tôi đơ ra…
– Làm giùm đê anh đang vội – tôi lèm bèm…
– Đã nói là không mà – nhỏ trợn mắt…
– Ơ láoo…
Trợn ngược mắt lại với nhỏ rồi cũng đành bước xuống bếp tự làm mà ăn, nhưng cũng may nhỏ đã làm sẵn cho tôi rồi, một ổ bánh mì, một phần ốp la một tách cà phê. Hít nhẹ cái mùi thoang thoảng của cà phê vào mũi làm tôi bừng tỉnh, khẽ chợt cười rồi quay lại nói.
– Cảm ơn nhé, ngoan vậy anh mới thương haha…
– Lo mà ăn nhanh rồi đi làm đi, lèm bèm. – Nhỏ lạnh lùng.
Ăn xong rồi lại đi làm, bắt đầu một ngày mới, bắt đầu một công việc mới.
– Tí em có đi đâu thì khóa cửa cẩn thận nhe…
Leo lên con xích lô thần thánh quen thuộc rồi chạy đi làm, từng ánh nắng của buổi sớm ban mai rọi xuống đường, đâu đó những giọt sương vẫn còn đọng lại trên vài tán lá cây trên vỉa hè. Một gam màu vàng nhạt bao lấy không gian này, tiếng ồn ào của buổi sáng làm kích thích mọi hoạt động đang còn vật vờ trong cơn mê.
– Nhìn gì mà thẫn thờ quá vậy ta – một chiếc tay ga chạy cạnh tôi…
– Hả…
– Hả gì mà hả, ngắm gái hả gì mừ thẫn thờ vậy hìhì – hóa ra là con bé Trân.
– Ừ đang bận ngắm cô bé đag chạy cạnh anh đây.
– Dẽo mõ gớm – em đưa tay xuỳ xùy…
– Anh nói thiệt đó, dẽo mõ gì đâu, mõ anh cứng đơ mà – tôi đưa tay lên bóp bóp miệng mình…
– Sợ anh luôn, gì cũng nói được hết.
– Sợ anh thì phải ngoan nghe hehe…
– Sợ là sợ, mà ngoan là ngoan, hai chuyện khác nhau chứ bộ.
– Phải ngoan nghe chưa, lì là anh bắt đem đi bán à…
– Dám hông, dám bắt hông.
– Dám sao hông, hôm nay mừ lơ là là anh bắt liền đó…
– Haha…
Ngồi luyên thuyên một lúc với nhỏ thì cũng đã đến công ty, cất xe xong xuôi thì bước về phòng làm việc. Không gian im lặng như tờ chỉ còn tiếng lọc cọc của bàn phím, tiếng ma sát giữa bút và giấy. Đang nằm uể oải trên ghế thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Cố căng con mắt thật to ra dòm thì là ông trưởng phòng.
– Do phòng ta làm việc có năng suất vượt bật nên… giám đốc cho đi du lịch, chi phí giám đốc lo Hú húuúúuúúúúúu…
Yeahhhhh. Cả phòng bừng tỉnh sau câu nói đó, dường như những mệt mỏi giữa trưa hè tan biến, tôi cũng cười cười, nhưng bên trong thì mừng chết mịa, làm như con trâu cuối cùng cũng được thưởng. Bất giác quay qua thì thấy cái bộ dạng của nhỏ Trân đang cười toe toét cả lên, chả khác gì đứa con nít được mẹ cho quà, tôi chỉ nhìn rồi cười thì nhỏ đã bụm miệng lại chúm chím.
– Thích quá cười toét cả mồm lun kìa haha – tôi trêu…
– Có đâu, anh chỉ giỏi bịa chuyện.
– Hờ hờ – tôi cười.
Thời gian lại chạy vùn vụt qua trong tâm trạng niềm nỡ của mọi người trong phòng, cũng phải thôi đi dụ lịch free thì ai chả thích, mà tâm trạng vui thì thời gian cũng chẳng ai quan tâm đến nó nên nó cứ chạy vèo vèo qua thôi.
Chiều về, một gam màu cam nóng bao trùm lấy mọi cảnh vậy, dòng người càng ngày càng đông đổ ra đường, cũng phải giờ tan tầm của ngày kia mà. Ngồi trên con xe cũ mèm chờ đèn xanh, tranh thủ một chút rảnh rỗi đưa mắt dòm trời dòm mây của bủa chìu ấm áp. Từng vệt mây bay lơ lửng trong cơn gió nhẹ, tiếng bốp kèn inh ỏi từ mọi phía, tiếng trò chuyện luyên thuyên của mọi người. Tôi thở dài rồi chạy đi khi đèn xanh đã sáng, từng cơn gió thoang thoảng mùi hương của Sài Gòn quấn lấy tôi, mùi hương êm dịu cuốn đi sự mệt nhoài của một ngày đầy biến cố. Sài Gòn vẫn năng động, dù trời đã tối nhưng Sài Gòn vẫn còn hối hả dưới những ánh đèn đường sáng ngút, cứ lo mãi nhìn Sài Gòn mà quên mất cửa nhà đã trước mặt. Dựng con xe xuống cạnh đường rồi bước vào mở cửa.
– Ơ sao cửa không khóa thế này – tôi giật mình hoảng hốt.
Tôi chạy băng vào trong nhà xem có trộm hay là không, mà nếu có trộm thì cũng chẳng sao, nhưng tôi lo là lỡ nhỏ có chuyện gì không thôi.
– Tuyền ơi em đâu rồi – tôi la to…
– …
Không gian im lặng trả lời tôi, càng ngày tôi càng hoảng hốt, lục tung căn nhà mà chẳng thấy cái bóng nhỏ đâu, tôi ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển và tự trấn an bản thân rằng nhỏ chỉ đi đâu đó mua đồ thôi mà.
Nằm vật vờ trên cái ghế sofa mà lòng nặng trĩu, 5 phút 10 phút trôi qua lòng tôi càng ngày càng thắt lại, chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng vào, vẫn cái giọng thanh thanh ấy làm lòng tôi dịu đi.
– Về s không dắt xe vào, để đó trộm nó dắt bây giờ – nhỏ lườm…
Tôi im lặng không nói gì, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm mà thôi nhỏ không có chuyện gì thì tốt rồi, đứng phắt dậy bước ra dắt con xe ghẻ vào nhà.
– Lần sau có đi đâu thì khóa cửa cẩn thận dùm cái, trộm nó vào nhà mệt lắm. – Tôi cằn nhằn…
– Sợ mất đồ đến thế cơ à – nhỏ cười hờ hợt…
– Đồ mất có thể mua lại được, em mất thì anh không biết kiếm mua ở đâu đâu…
– Ừm hứmmmm – nhỏ đáp rồi cười…
– Thế chiều đã ăn gì chưa? – Tôi hỏi…
– Ăn rồi – nhỏ gật gật cái đầu cười…
– Bị gì ế – tôi đặt tay lên trán nhỏ…
– Gì là gì? – Nhỏ nghệch ra…
– Không gì, tưởng bị khùng thôi…
– Nè ăn đi – nhỏ chìa bọc bánh phồng ra…
– Cái gì thế…
– Bánh phồng.
– Toàn ăn ba cái bậy bạ.
– Thế giờ có ăn hay là không? – Nhỏ trợn mắt…
– Để đó đi tắm cái đã hôi quá.
…
Bước xuống nhà trong một tâm trạng mát mẻ, ngồi cái phịch xuống ghế sofa chụp lấy cá remote từ tay nhỏ kiếm phim coi. Nhỏ ngồi cạnh tôi rồi tỉnh bơ gác 2 bàn chân bé xíu lên đùi tôi.
– Anh không phải đồ gác giò của em đâu nghe…
– Khoái là gác à – nhỏ ngang…
– Giỏi nhỉ – tôi ngắt lấy chân nhỏ…
– Đauuuu…
– Biết đau thì bỏ xuống…
– Hông, gác trên này êm lắm, không muốn thay đâu hí hí.
– Ngựa bà nhập rồi – tôi thở dài.
Đồng hồ điểm 8h đêm, không gian dường như yên tỉnh hơn một chút vì không còn tiếng thều thào của tôi và nhỏ, chợt nhớ cái vụ du lịch nên tôi liền hỏi nhỏ.
– Muốn đi du lịch không?
– Muốn…
– Vậy chuẩn bị đồ đi mai đi…
– Hả… nhanh vậy…
– Ừ lên chuẩn bị đồ đi mai đi – tôi nhe răng cười…
– Cho anh cái TV đó em đi chuẩn bị đồ đây – nhỏ lật đật chạy lên mà tôi bật cười…
Uống thêm một ngụm cà phê đen, nằm nhìn ra ngoài hiên một lát nữa rồi bước lên phòng ngủ để mai còn phải đối diện một chặn đường dài.